8.1. Bỏ thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn quanh vạn vật, anh dường như đã bốc hơi hoàn toàn.

"Hôm nay Đăng thi thế nào hả Thúy?" - Hương sau một hồi ngại ngần cuối cùng cũng rón rén ra chỗ Thúy hỏi han.

Thúy đang đọc đến khúc H trong truyện tự nhiên bị ai đó ra cắt ngang thì khẽ nhíu mày. Nhìn con Hương mắt mở to mong chờ, hai tay chống trên đầu gối hơi tí lại đan vào nhau, cả người còn toát ra cái vẻ khẩn trương mong ngóng câu trả lời từ phía cô. Thúy ban đầu định nói thật nhưng vì thái độ của Hương thì lại đổi ý, ngay lập tức làm ra vẻ mặt ỉu xìu:

"Haizz, tao muốn ông Đăng làm GB hơn. Học ông ấy vừa vui vừa dễ hiểu, lại còn đẹp trai nữa. Tiếc thay!" - Thúy lắc đầu nguầy nguậy.

"Có nghĩa là... anh ta trượt... rồi hả?"

"Ừ, mà tao thấy ông ấy lúc thi chẳng tập trung gì cả, tí tí lại quay xuống ngóng ngóng cái gì đấy. Mà lúc đầu đến, Chè Lam còn bị ông ấy kéo đi hỏi han đủ kiểu. Chả hiểu hỏi gì?" - vụ này là sự thật.

Hương bặm môi không nói không rằng thì liền quay về giường mình. Nhỏ đắp chăn trùm kín mặt, chút chút lại dùng răng cắn rách cả đống da môi nẻ. Chẳng là Hương vẫn nhớ vẻ mặt nài nỉ của anh ta hôm ở nhà nước, rồi không hiểu hắn tra đâu ra số điện thoại của nhỏ để nhắn tin với nội dung mang đầy vẻ dọa nạt: Em không đến, anh trượt là tại em - from Đăng GB.

Thế đấy, giờ hắn ta trượt thật. Cũng đáng đời! Là tại hắn không học hành cẩn thận, đừng có đổ lên đầu người vô tội như Hương ta đây. Trăm lần, ngàn vạn lần nhỏ cũng không bứt rứt! Cấu chặt tay vào mép chăn, khốn thật, trong lòng sao... cứ thấy... bứt rứt không yên thế này? Không, chắc chắn không khó chịu! Trùm chăm nhắm mắt tính đánh một giấc thì mớ khó chịu lại lần nữa trỗi dậy trong lòng khi Liên rapper bật cửa vào nói:

"Mạ cái thằng cha mới dạy chán như s.h.i.t làm mất công anh đây dậy từ sớm đi ngồi nghe biết thế ở nhà ngủ luôn cho rồi."

"Mày nói dài không nghỉ thế, mất hơi chết đấy ai cứu?" - Thúy mặt lạnh băng đưa mắt lên nhìn Liên rapper bắn như hát rap. Nhưng cũng khá khen vừa mới nhắn tin cho nó về Hương, thì liền đã nhập vai rất thành công.

"Nhớ ngày trước ông Đăng dạy dễ hiểu bao nhiêu giờ cái thằng cha mặt mụn lỗ mũi như hai quả pháo mắt ti hí như lươn tai thì điếc dạy chán vãi cả ra"

Rầm

Không chịu được hai đứa trong phòng nói chuyện với nhau, Hương bực dọc mang theo bức bối trong lòng ra khỏi cửa làm hai người đằng sau đều mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì xảy ra với nhỏ?!

"Chả hiểu Chè Lam đi đâu mà giờ vẫn chưa về phòng, khốn thật!" - Hương vừa đi bộ vừa lèm bèm tức giận một mình, vì gió lạnh nên hai tay hơi chút lại xoa xoa bả vai co lại.

"Ơ Hương, sao mày lại đi ra đây, không lạnh à?" - Lam Anh đang đi cùng Đăng và Huân về kí túc thấy Hương thì vội chạy đến. Nhìn nhỏ khoác mỗi chiếc áo mỏng trên người giữa tiết thu đông khô lạnh này, cô lo lắng liền tiến đến hỏi han.

Hương nghía ra đằng sau thấy Huân rồi bên cạnh là cái tên trời đánh chết dẫm ngu độn có mỗi kì thi dễ như ăn cháo mà không vượt qua, hại cô áy náy cả buổi, thì lòng càng thêm buồn bực. Về phần Đăng thấy cô liền nở nụ cười, ngay lập tức lên tiếng:

"Sao giờ em mới đến, anh thi xong từ lâu rồi mà!"

"Anh bị làm sao mà thi cũng không xong? Đúng là không hiểu sao anh có thể làm GB được nữa. Mà đã làm rồi thì cố mà duy trì chứ? Tại sao dễ như thế mà còn trượt."

Nhìn Hương bức bối nói ra một tràng những thứ gì đó, Đăng mở to mắt không hiểu, còn cô và Huân ngay lập tức hiểu ra thì liền nhanh chóng tránh sang một bên nhường đường cho đôi bạn trẻ giải quyết vấn đề cá nhân.

Ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp, gió lạnh nhưng sao càng làm cho cơ thể thêm nóng ran, Hương bặm răng bặm lợi dùng ánh mắt trì chiết Đăng không ngừng. Anh ta là cố ý để nhỏ áy náy đến chết đây mà! Ngược lại Đăng thấy Hương như vậy thì liền thích thú, vớ vẩn thay anh thi qua mới đau đầu. Không hiểu cô ấy lôi đâu ra thông tin anh bị trượt mà đến đây đay nghiến anh thế này, nhưng giờ sự thật là nếu cô ấy biết anh thi đỗ và vẫn tiếp tục làm GB, chắc chắn shock và ngượng mà chết mất. Mím chặt môi để không cười lớn, Đăng nhẹ tiến đến bên Hương cũng kết hợp cởi chiếc áo vest màu đen tượng trưng cho thành viên GB ra khoác lên người Hương, anh nói:

"Biết làm sao bây giờ, anh thi trượt mất rồi..." - Đăng ra vẻ buồn buồn, mắt đánh đi nơi khác, trong giọng nói cũng vương vị nuối tiếc.

"Cái đồ..." - Hương lần nữa chắc chắn anh ta thi trượt thì mọi bực tức nay hóa thành nhân tố cho sự bứt rứt muôn phần - "Anh... cái đồ..."

Ức đến phát khóc, nước mắt từ khóe mắt rút cạn hơi ấm còn đọng lại trong nhỏ. Vừa tức, vừa giận, Hương đem tiếng lòng hòa cùng nước mắt phát ra thành lời - "Anh định hại tôi áy náy đến chết sao? Là tôi không đi nên anh cố chỉnh tôi đúng không? Anh ăn phải cái gì mà thường ngày giỏi lắm hôm đó lại không tập trung thi chứ?"

Đăng nhìn Hương khóc, nước mắt nhòe nhoẹt hết khuôn mặt xinh xắn thì lòng dấy lên sự thương xót, nhưng trên hết anh lại cảm thấy buồn cười xen chút ấm áp. Nhìn nhỏ lo lắng đến nỗi bản chất sư tử Hà Đông cũng bay biến mất, chỉ còn lại nơi đây một người cũng có yếu mềm, cũng có chút gì gọi là nhẹ nhàng của con gái. Khuôn miệng đẹp khẽ nhẹ nở một nụ cười, anh nhất quyết sẽ làm cho cô ấy lo lắng và thương cảm cho anh không thôi mới được:

"Đúng thật là... vì em mà anh trượt thẳng cẳng rồi, nên áo GB này em giữ coi như làm kỉ niệm nhé. Haizz... mấy ngày sau được nghỉ, anh sẽ về nhà để tránh shock tinh thần đây. Em biết đấy, cũng có chút mất mặt..." - Đăng cười với Hương - "Về đi, lạnh lắm!" - nói rồi bước qua nhỏ không nói lời nào.

Hương nhìn bóng lưng anh từ từ xa dần, chiếc áo trắng sơ mi được sơ vin gọn gàng trong quần kaki đen và cố định bởi chiếc thắt lưng da đồng màu, giày tây đen bóng, bộ dạng chỉnh tề này của anh ta...không làm GB thật phí. Lại nhìn vào chiếc áo vest đen, trên ngực còn nguyên biển tên "Dang Nguyen Tran Hai - Real Estate (GB)" trong lòng Hương lại nhói lên một cái đau đớn như có kim chích...

Anh ta đúng là ngốc mà!

Ở một con đường khác...

"Không hiểu Hương moi đâu ra tin anh Đăng bị trượt, ôi chết cười mất. Chắc lại bọn ở phòng hù nó đây mà." - Lam Anh vừa đi vừa ôm bụng cười nắc nẻ - "Mà thứ năm này anh thi rồi, anh ôn gì chưa?"

"Tàm tạm rồi." - Huân cũng mỉm cười theo sự vui vẻ của cô.

Hai người dạo bộ một chút thì đã ở cổng kí túc nữ, sau vài câu chào tạm biệt Huân định quay người bước đi thì bị tiếng Lam Anh gọi với lại:

"Anh Huân chờ chút, em lấy áo trả anh."

Cô liền một mạch phi thân vào sau cánh cổng lớn, một lúc thì quay ra với chiếc túi bên trong đựng áo của anh mà cô đã giặt ủi thơm tho.

"Cám ơn anh nhé, em giặt cẩn thận rồi!" - Lam Anh nhe răng cười tươi, hai tay nắm lấy túi áo cũng đưa ra trước anh.

Huân nhìn cô cười vui vẻ thì như bị lây truyền, đôi môi anh cũng bất giác nở nụ cười tươi. Cô gái này, chỉ vì chiếc áo được giặt thơm mà cũng cười được đến mức này sao? Anh vươn tay nhận lấy chiếc túi trong tay Lam Anh, từ miệng túi phả vào mũi anh mùi hương nước xả vải thơm ngát làm đầu óc bận bịu cũng mau chóng thoải mái.

"Em sẽ đi xem nên anh cố gắng nhé!" - Lam Anh lè lưỡi trêu anh rồi nhanh chóng quay người về kí túc.

Đôi mắt một mực nhìn theo bóng Lam Anh dần khuất, Huân thầm hỏi:

Có chắc là em sẽ đến không?

......................

"Lam Anh, lâu lắm mới gặp em." - Kỳ đứng ngay sau Lam Anh đang mua bánh làm cô giật mình mà quay người lại.

"Ôi anh Kỳ, lâu lắm mới gặp anh!"

"Em khỏe không?"

"Em khỏe, anh thế nào? Em gọi điện hỏi anh xem anh thi hôm nào nhưng hình như anh đóng máy." - Lam Anh có đôi chút vội vã nhìn Kỳ - "Anh bị ốm à?"

"Không" - Kỳ cười - "Anh có chút việc bận nên không mở máy thôi. Hôm nay anh thi, chút nữa vào giờ rồi." - anh ấy mỉm cười nhẹ.

"Ôi, hôm nay anh thi sao?" - nghĩ ngợi một lúc - "Vậy trùng với..." - lúc này giọng cô đã hạ xuống một tông, đôi mắt cũng đã hiện lên nét khó xử cùng lo lắng chuyện sắp diễn ra.

"Gì hả em?" - Kỳ không nghe rõ Lam Anh lí nhí gì thì hỏi lại

"À... không ạ."

"Em đi xem anh vào chiều nay chứ?"

"Chiều nay em..."

Chưa kịp nói hết câu thì đôi phụ nữ trung niên ở cửa phòng ăn đã làm cô cứng họng. Hai người họ chẳng ai khác chính là mẹ Thu và quý cô Duyên mẹ của Kỳ, họ rất vui vẻ khoác tay nhau trò chuyện, khi nhìn thấy Kỳ và Lam Anh đứng đó thì liền gọi với:

"Hai con đều ở đây cả à? Thật may, mẹ với cô Thu đang định kiếm chỗ nghỉ chân." - cô Duyên cất giọng thanh thanh lên nói.

"Cháu chào cô." - Lam Anh vội cúi người - "Mẹ..."

"Chiều nay Lam Anh có xem anh Kỳ thi không cháu? Cô mong cháu đến lắm!" - lại kiểu nói rào trước đón sau đưa cô vào tròng đó.

"Dạ..."

"Tất nhiên là phải đến xem rồi chứ, Lam Anh nhỉ?" - mẹ là người chốt hạ túm cô vào lưới.

Nhìn hai người vui vẻ cười nói, lại sang Kỳ hiền lành thuận theo cảm xúc của hai mẹ mà đối đáp, tâm can cô nóng lạnh liên hồi. Cô đã nói với Huân sẽ đi cổ vũ anh ấy thi, trớ trêu thay hai người thi cùng ngày thế này, cô biết phải làm sao? Rùng mình nghĩ lại câu chuyện phim Hàn Quốc mà trước đây cô gặp phải, lần này lại vướng vào tương tự... Thật đúng là, sao lại khổ thế này cơ chứ!

Vậy là, Lam Anh phải lấm lét lôi điện thoại ra nhắn tin cho Hương hôm nay đi xem Huân một mình, rồi ngay lập tức quay lại nói cười với hai vị phụ huynh một lòng một dạ gán ghép cô với Kỳ. Kỳ hôm nay cũng không một trăm phần trăm chăm chút cô như dạo trước, anh dường như tập trung hoàn toàn vào đưa đẩy câu chuyện với mẹ cô và mẹ anh ấy, còn với cô chỉ thỉnh thoảng quay ra cười một cái khi chạm phải ánh mắt nhìn có chút khó hiểu của cô. Có lẽ anh ấy hiểu được cô cũng rất khó xử nên làm như vậy...!

Đúng là con của viện trưởng có khác, ngoài đám nữ sinh như ruồi bâu kiến bậu thì phụ huynh đến xem cũng không ít, ngoài ra không thể thiếu đại boss "viện trưởng" cũng đích thân hạ bộ xuống đây để xem quý tử thi. Cô và hai mẹ được anh đưa đến ngồi hàng ghế VIP cùng với viện trưởng, nhìn sinh viên xung quanh bắn tia lửa tia điện sau lưng, mồ hôi lạnh không hiểu ở đâu cứ túa ra như tắm. Khẽ liếc nhìn hàng sau, Lam Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt khi nhìn thấy đôi đồng tử mang hình lựu đạn đang sẵn sàng hạ gục cô bất cứ lúc nào của bạn béo phía sau.

"Cháu là Nguyễn Lam Anh à? Kỳ cũng hay kể về cháu lắm." - viện trưởng đột nhiên lên tiếng làm mồ hồi sau lưng cô nay được thế túa ra mà thấm ướt đẫm áo.

"Dạ, vâng."

Lam Anh gãi gãi đầu cười gượng, còn bên trong cô đã chết từ lúc nào. Không những ngồi ghế VIP, được Kỳ đối xử đặc biệt, lại còn được viện trưởng đích thân hỏi han... không biết tương lai mù mịt nào sẽ bám lấy cô nữa đây!?

Ánh đèn tắt khi những thí sinh dự thi bước vào vị trí! Trong bộ đồng phục GB sang trọng, biển tên phản chiếu ánh sáng từ đèn flash lóe sáng, Kỳ nhẹ đeo chiếc kính cận của anh ấy lên, tay tiện chỉnh lại củ ấu ca-vat cho ngay ngắn, anh ấy dường như đã sẵn sàng một trăm phần trăm cho cuộc thi.

Các phần thi hỏi đáp, tính toán này nọ, đối với Kỳ, những đối thủ còn lại chỉ như đám ruồi muỗi không đáng quan tâm. Đến phần thi đối mặt, từng người, từng người lên một đối đầu với anh ấy. Kỳ của lúc này phong độ, điềm đạm và lạnh lùng một cách không bình thường. Ánh mắt anh ấy nhìn đối thủ không ôn nhu dịu dàng như ở ngoài mà thay vào đó là cái nhìn sắc bén lạnh ngắt, cảm giác như ngay lập tức nuốt đối thủ vào bụng. Mười người thì phải đến chín người bị ánh mắt của anh ấy làm cho phân tán tư tưởng, có thí sinh còn lộ rõ sự e sợ khi mồ hôi từ trán không ngừng túa ra, trả lời lắp bắp và trượt ngay khi vào câu hỏi thứ hai.

Mẹ cứ xuýt xoa khen Kỳ quá tài năng, cô Duyên cùng viện trưởng thì tự hào lắm, còn đám nữ sinh xung quanh hò hét khản cổ mỗi khi anh ấy đánh bại một đối thủ. Không thể phủ nhận cô bị sự điềm tĩnh của Kỳ hút vào đến nỗi trong khoảnh khắc vô tình quên mất mình đã lỡ hẹn với Huân. Từ câu khó đến câu dễ anh ấy nhiều nhất chỉ mất hai phút để suy nghĩ câu trả lời. Sự nhanh trí cộng hưởng cùng bản lĩnh ngút trời làm cuộc thi diễn ra khá mau chóng, không giống như cuộc thi của Đăng lần trước, cũng không có gay cấn vì chắc chắn rằng Kỳ còn chẳng thèm lưu luyến mặt đối thủ.

Không biết, bên ngoài thương trường, đối thủ của anh ấy phải khiếp đảm thế nào khi anh ấy lật bài?!

Sực tỉnh khi máy điện thoại trong túi áo rung lên, Lam Anh vội rút ra xem thì là tin nhắn của Hương:

Mày không qua đây đi, Huân đang bị tay Vũ qua mặt rồi này!

Hốt hoảng! Lam Anh đứng tròng khi đọc tin nhắn của Hương! Anh ấy rất giỏi, không thể bị ai qua mặt được. Nghĩ vậy, Lam Anh liền nhắn lại một tin cho Hương:

Mày bị điên à, sao có thể thế được?!

Ngay sau đó màn hình từ điện thoại cô sáng lên báo tin nhắn đến của Hương:

Tao không biết, đến nửa cuộc thi thì anh ấy bị làm sao ấy, chẳng tập trung gì cả!

Cảm giác thấy tình hình từ bên đó không ổn, chắc chắn có chuyện gì với anh ấy rồi. Huân thường ngày là tảng băng di động, sự điềm đạm bình tĩnh của anh ấy bộc phát mọi lúc mọi nơi. Chưa bao giờ Lam Anh thấy bộ mặt e dè của anh trước bất kì khó khăn nào, sao lần này...?! Hay anh ấy ốm?

Không thể tin được lời Hương, Lam Anh giả vờ đi vệ sinh rồi vội chuồn ra ngoài. Dùng tốc độ tên lửa chạy thật nhanh đến nhà thể thao nay được trưng dụng làm sân thi GB, cũng phải mất mười phút nếu chạy còn đi bộ là hai mươi phút, trời rõ ràng là lạnh nhưng sao trong cô lại nóng hừng hực. Cắm mặt cắm mũi chạy thục mạng đến nơi thi của anh, cô chợt bần thần khi thấy sinh viên nườm nượp kéo ra ngoài, miệng họ không ngớt bàn tán chuyện gì đó...

Linh cảm không tốt đã chiếm trọn lấy cô, cố trấn an hơi thở gấp gáp, Lam Anh từng bước đi vào trong. Hương từ xa thấy cô thì lo lắng mà kéo tay cô nói, giọng nhỏ mang muôn phần khẩn trương:

"Mày ơi, anh Huân bỏ thi rồi, chẳng hiểu sao nữa. Mặt mũi anh ấy sợ lắm! Như đâm lê ấy."

"Cái gì? Bỏ thi?" - Lam Anh nghe không tin vào tai mình mà hét lớn hỏi lại - "Giờ anh ấy đâu?"

"Đi được một lúc rồi, anh ấy đi vòng đằng sau nên tao không biết anh ấy về hướng nào nữa." - Hương lo lắng đến nỗi xoắn xuýt cả đôi tay.

Nhíu chặt mày, Lam Anh bỏ lại Hương đứng đó một mình vội lao đi tìm anh. Phía sau cánh gà không có, chạy một quãng xa xa cũng không thấy anh đâu. Nhìn quanh vạn vật, anh dường như đã bốc hơi hoàn toàn. Cô vội vàng nhấn số của anh, coi như một tia hy vọng anh sẽ bắt máy để cho lòng cô bớt nôn nao. Nhưng rồi "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....". Lo lắng, hốt hoảng, sợ hãi... tất cả cảm xúc của cô như máy xay sinh tố trộn lẫn vào nhau, mòng mòng đến nỗi làm trái tim thắt lại, hơi thở bị bóp nghẹn không thông. Xung quanh cô giờ này chỉ còn lại những lời bàn tán xung quanh anh:

- Tại sao anh ấy lại bỏ thi nhỉ? - Ừ hôm nay phong độ của anh ấy bị làm sao ấy! - Thật là... không hiểu có chuyện gì? - Tao thấy anh ấy gấp gáp lắm, lúc đi hai tay còn nắm chặt thành đấm như thế này này!

Anh Huân, chuyện gì xảy ra với anh vậy?

.......................

Cô bị mẹ mắng vì bỏ đi không lý do, dù Kỳ và cô Duyên đã đứng ra giải vây nhưng những lời chì chiết của mẹ vẫn còn vang vọng cho đến tận cửa chính. Tiễn mọi người về, lúc này Kỳ mới xem xét lại thái độ và cảm xúc của cô để rồi lên tiếng hỏi:

"Em có chuyện gì sao?"

"Em..." - Lam Anh lo lắng đến muốn khóc nhưng cô cố nhịn để không nức nở trước mặt Kỳ - "...có một số chuyện. Em xin lỗi vì đã bỏ lỡ anh thi." - Lam Anh vội cúi đầu xin lỗi, để mái tóc dài xòa xuống che đi khuôn mặt mang muôn nỗi lo lắng.

"Không sao, thực tế là em vẫn đến xem anh mà." - Kỳ nhẹ nhàng an ủi cô

"Em thực xin lỗi nhưng giờ... em thật sự rất khó chịu trong lòng... em xin phép được về trước."

Để tránh khóc lóc này nọ, Lam Anh chủ động chào Kỳ rồi xoay người bước đi. Nhưng chưa đi được bước nào thì cánh tay cô đã bị anh giữ lại:

"Có chuyện gì, nói với anh không được sao? Anh nghĩ anh có thể giúp được em."

"Em..."

Sự nhẫn nhịn đã đến giới hạn, Lam Anh phải cố nheo chặt chân mày lắm để nước mắt không rơi xuống trước mặt Kỳ, cô giờ cảm thấy hít thở cũng thật khó khăn. Lấy tay đấm vào khuôn ngực đến ngay cả hô hấp cũng trắc trở, Lam Anh vô lực ngồi xuống ghế đá ở đó.

"Nói anh nghe có chuyện gì." - Kỳ nhẹ dùng bàn tay to lớn của mình vỗ lên lưng cô, giọng nói mang xót xa hướng đến cô mà vỗ về.

"Anh Huân... anh ấy bỏ thi. Không hiểu có chuyện gì xảy ra với anh ấy nữa. Em thật sự rất lo lắng."

"Huân?" - đôi lông mày của anh không hẹn mà dính chặt với nhau - "Em quen cậu ấy?"

"Chuyện rất dài, nhưng đúng là em có quen anh ấy. Anh ấy đã giúp em rất nhiều việc, anh ấy rất tốt với em. Giờ không biết anh ấy xảy ra chuyện gì, em thật sự rất lo lắng." - Lam Anh ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi nói ra những gì đang chất trong lòng.

"Cậu ấy bỏ thi sao?" - Kỳ khẽ lẩm nhẩm - "Để anh gọi thử cho đại diện tổ chức bên đấy."

Cuộc điện thoại của Kỳ kéo dài năm, bảy phút. Ngoài "vâng", "dạ", "vậy sao", anh ấy không trả lời thêm gì. Cúp máy, Kỳ khẽ thở dài, ánh mắt anh kéo dài thật xa nơi con đường trước mắt, tận sâu đáy mắt có chút phiền muộn:

"Bên tổ chức nói, đến giữa cuộc thi thì Huân nhận được một cuộc điện thoại, sau đó phong độ liền sa sút. Chứ bản thân họ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra."

Sự giúp đỡ của Kỳ vô tình làm tăng thêm ngàn lần lo lắng trong lòng Lam Anh. Cảm giác bất lực trỗi dậy khiến dạ dày của cô cuộn lên một hồi làm trong người cảm thấy nôn nao muôn phần. Kỳ thấy mặt cô tái xanh, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, tay đỡ lấy trán giờ đã trắng xanh hiện rõ; anh vạn lần vội vã đưa cô về kí túc, trước khi đi không quên dặn dò cô:

"Em nghỉ cho khỏe, đừng lo nghĩ nhiều. Huân từtrước đến nay chưa bao giờ làm việc gì mà không có lý do. Anh sẽ quay lại tìmem sau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro