8.2. Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huân ôm lấy Lam Anh, một chút lại chút nữa siết chặt cô vào lòng mình  

Đã một tuần trôi qua, động tĩnh về anh cũng chỉ là con số không. Mà đâu có dừng ở đó, không hiểu sao đám bạn cùng phòng của anh cũng bốc hơi theo, điều đó khiến sự lo lắng trong cô dâng lên đến nỗi, ngày ngày đều đờ đẫn lẩn thẩn ngồi đợi anh ở ghế nghỉ gần kí túc nam. Lúc này cô chỉ mong cơn gió lạnh của chớm đông sẽ rủ lòng thương mà mang anh về, đặt nhẹ bàn tay lạnh lên trái tim đòi hỏi vỗ về, xin hãy sớm quay lại anh nhé...

Lam Anh nhìn về khung cảnh phía trước, lại nhớ đến cuộc nói chuyện mới đây với Kỳ, kết quả là cuối cùng cô cũng mạnh dạn thú nhận trái tim mình.

------------------------

"Từ trước đến nay không ai biết đến nhà của Huân ở đâu, có mỗi mấy đứa cùng phòng cậu ấy nhưng..." – Kỳ dừng lời quay sang nhìn cô mấy ngày nay đều ỉu xìu mệt mỏi – "Em và Huân thân đến nỗi khiến tâm trạng tồi tệ vậy sao?"

Lam Anh kéo mình ra khỏi đám u mê trong đầu, cô chầm chậm hướng mắt lên nhìn đôi đồng tử màu nâu đậm của Kỳ, rồi lại vội vã thu về khi thấy anh ấy nhìn cô không rời. Cô biết rằng Kỳ có tình cảm với mình, hơn thế, gia đình cô và gia đình Kỳ rất thân cận, bởi vậy trước nay cô vẫn giấu vì không muốn làm tổn thương anh ấy. Nhưng lần này, cô đã bất cẩn đánh rơi cảm xúc cất giấu trong lòng bàn tay, chẳng may lộ diện chúng trước mắt anh ấy... nếu giờ chối bỏ, thì đúng là lời nói dối ngàn năm không gột rửa được. Cô không muốn anh ấy phải đợi chờ trong vô vọng, cũng không muốn anh ấy mang thêm niềm tin gì từ phía cô, vì sự thật là cô có ngốc thế nào thì sự chung thủy cũng không thể bị nhiễm ngu ngơ. Cô đã hướng đến đâu thì sẽ luôn theo hướng đó, nhiều lúc tính cách đó khiến cô khó xử rất nhiều. Đặc biệt là trong tình cảnh này!

"Anh Kỳ, em thật sự xin lỗi!" – Lam Anh đưa đôi mắt mệt mỏi của mình lên đặt lên phần chóp mũi cao cao của Kỳ... là cô không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy một lần nữa.

"Vậy là... hai đứa đã qua lại rồi sao?" – Kỳ mang xót xa ném ra ngoài cùng tiếng thở dài.

"Cũng không hẳn là như vậy" – Lam Anh nghiêng đầu nở nụ cười khổ nhìn xuống mình phản chiếu qua thành cốc thủy tinh.

"..."

"Có lẽ, chỉ có em đa tình thôi anh ạ."

"Vậy có nghĩa là em đơn phương thích cậu ấy?" – giọng Kỳ có vẻ bình ổn nhưng tâm can anh thì khó chịu khôn cùng – "Hai bọn em quen nhau từ bao giờ?"

Gặp nhau sao? Dường như đoạn phim quá khứ đang nô nức ùa về trong bộ não bé nhỏ của cô. Từ lúc cô hất cà phê vào anh ở Birmingham, rồi lần nữa ở giữa sân trường, cuối cùng là bị anh từ mặt ở Golden Bell. Nghĩ sao thấy hài hước, vì sự trùng hợp như có sắp đặt ấy đã khiến cô ngày đêm nhớ đến anh. Con người lấy biểu cảm làm của hiếm, lấy nụ cười làm vũ khí đặc biệt và đôi mắt làm bom hủy diệt, nhưng sao anh vẫn ngày ngày hiện hữu trước cô như không khí hít thở. Cô không hiểu cô và anh thân nhau từ lúc nào, có lẽ là bắt đầu khi anh chấp nhận dạy cô học. Trời ạ! Đây là lần đầu tiên cô thấy có một ông thầy ác ôn như anh. Trong thời gian học anh, cô chỉ lo bị đau dạ dày vì cứ ăn xong là lại chạy thục mạng đi học, không thì lại sợ đột tử vì tắm muộn đêm khuya. Nhưng nghĩ lại, tuy anh có ác ôn thật đấy, anh chẳng bao giờ kiên nhẫn thật đấy, nhưng đâu đó anh vẫn luôn động viên cô bằng những câu buột miệng không đâu. Không biết anh vô ý anh cố ý nhỉ?

Nghĩ đến đây,đôi môi Lam Anh tự nhiên vẽ lên một nụ cười sau mấy ngày dài đằng đẵng. Kỉ niệm với anh như khí Heli dạng nhẹ ép buộc đôi môi cô phải nở nụ cười. Chạm nhẹ lên đó, nụ hôn ấy... không... phải là "va chạm" đó, không biết anh có nhớ không?

"Lam Anh..." – Kỳ thấy cô hơi chút lại nhoẻn miệng cười, mặt thì si ngốc thì nhíu mày gọi.

"Dạ..." – Lam Anh giật mình kéo cơ thể ra khỏi mộng tưởng.

"Có vẻ kỉ niệm với cậu ấy rất thú vị." – Kỳ quay người đối diện với quầy bar, tay lắc lắc ly cocktail giờ đắng ngắt một mùi.

"Em thật sự xin lỗi... em..."

"Lam Anh à, thời gian còn rất dài. Anh tin đến một ngày em sẽ hiểu và tiếp nhận anh!" – Kỳ nhẹ quay mặt hướng đến Lam Anh. Anh ấy cười! Lâu lắm rồi Lam Anh mới được nhìn thấy chiếc răng khểnh đốn rụng tim nữ nhân của anh ấy.

Dạo này Kỳ không còn nói nhiều và vui vẻ như ngày trước. Anh ấy điềm đạm hơn, ít nói hơn nhưng sự quan tâm với cô thì vẫn như ngày nào. Lam Anh có chút bất ngờ trước tuyên bố của anh, nhưng rồi lại vì nụ cười đó mà làm cô không nỡ phản bác.

Thời gian thật sự còn rất dài!

------------------------------

Lam Anh đã ngồi đây cả ngày, cũng không biết bao nhiêu tiếng, nhưng chắc cũng phải hai phần ba ngày rồi vì giờ mông của cô ê nhừ và không còn cảm giác. Nhìn lên bầu trời đã nhá nhem tối, ánh sáng bị mây đen kéo đến che đi phân nửa, lại một ngày nữa anh không xuất hiện. Không phải anh viên vào việc trượt GB mà bùng luôn ở nhà đó chứ? Cũng một tuần rồi, anh đi đâu vậy?

Lam Anh ném ánh nhìn nuối tiếc nơi kí túc xá nam cách đó một quãng rồi chủ động mang "bàn tọa tảng đá" lết khỏi vị trí. Cắm mặt xuống đường, Lam Anh mệt mỏi nắm lấy bả vai mà xoa nắn, cô thật sự vừa mệt vừa đói, đúng là chết vì trai thật đáng mỉa mai... 

Nhưng rồi bước chân của cô chợt dừng lại khi ở phía đối diện bỗng xuất hiện đôi giày tây có vương chút bụi cát. Không hiểu cô gây tội gì với người đó mà anh (hay ông) ta lại chắn đường cô như vậy?! Mệt mỏi đưa mắt từ từ nhích dần lên trên, Lam Anh lờ đờ nhận dạng người đối diện. Chân người đó khá dài lồ lộ nơi quần âu may vừa vặn, thắt lưng đơn giản nhưng sang trọng với mặt vuông màu vàng trắng lấp lánh. Lên chút nữa, hai tay người đó để buông thõng, tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu. Nam nhân đối diện mặc áo sơ mi đen, ca-vat cũng đen nốt nhưng giờ nó lệch lạc đến mức chẳng ra hình dáng gì nữa. Nhìn thấy kiểu cách ấy, cô bất giác nghĩ đến Huân... anh ấy cũng hay hành hạ cái ca-vat như vậy! Thật không tốt.

Tâm tình có chút vui vẻ khi nhớ đến vẻ mặt thờ ơ của anh thật hợp với ca-vat lệch lạc, Lam Anh nhanh chóng nhìn lên trên nhận mặt kẻ ngáng đường. Nhưng ngay lúc này thôi, cô ước cô sẽ di chuyển ánh mắt chậm một chút vì... cái kẻ ngáng đường đó có khuôn mặt trùng khớp một trăm phần trăm với kẻ cô vừa nghĩ đến... không chệch đến một mi-li-met. Đôi mắt cô đứng tròng nhìn khuôn mặt cả tuần qua không xuất hiện, giờ lại ngạo nghễ chắn đường cô như thế này. Tóc anh dài ra trông thấy, râu cũng có vẻ một tuần không được đả động ngang nhiên án ngữ trên khuôn mặt điển trai. Đôi mắt lạnh nay mang thêm vài phần u ám phiền muộn, bọng mắt hiện quầng thâm... nhìn tổng thể Lam Anh chợt giật mình khi kĩ càng ra thì mấy miếng thịt trên mặt anh đã không cánh bay đâu mất tiêu. Cả tuần qua đã có chuyện gì với anh mà khiến anh bệ rạc như thế này?

"Huân..." – Lam Anh lo lắng đến nỗi quên luôn cả cái vai đau nhức và đôi chân tê mỏi, thật nhanh tiến đến trước anh, đôi tay cũng không kiêng nể đưa lên bên má mất thịt hơi hõm – "Đã có chuyện gì xảy ra mà anh gầy như vậy?"

Huân không nói gì, cũng không kháng cự tay cô áp lên má mình. Anh muốn nhìn thấy cô, vậy thôi! Lòng mắt đen bám dính thật chặt lên khuôn mặt xinh xắn, rồi lại lưu giữ lại nơi to tròn đang trực ứa nước khi hỏi han anh. Hơi quay mặt cựa lên đôi tay mềm mại phảng phất mùi thơm mát, đôi mắt anh nhắm nghiền tận hưởng...

Mất một lúc chiêm ngưỡng vẻ mặt cún con cũng như nếm thừa dư vị nơi đáy mắt thâm sâu, Lam Anh chợt nhận ra hành động có chút bỗ bã của mình thì vội rụt tay lại. Nhưng rụt được đến nửa chừng, bàn tay cô đã bị nắm lấy và với một đường thẳng chuẩn xác, cả cánh tay cô bị kéo thẳng về phía trước, khiến thân hình đã mệt mỏi mềm nhũn nay không có sức kháng cự cư nhiên đổ ập vào lồng ngực anh.

Huân ôm lấy Lam Anh, một chút lại chút nữa siết chặt cô vào lòng mình. Anh khuỵu chân xuống để có thể vùi mặt mình vào nơi hõm cổ ấm áp phảng phất mùi hương độc quyền. Anh ôm chặt, hơi nâng cô lên, toàn thân anh gần như lấy cô làm điểm tựa. Về phía Lam Anh, cô bất động vì sự gần gũi này, còn ngây dại hơn khi chủ ý là từ anh. Cô có thể cảm nhận được hơi thở bất ổn của anh liên tục phả vào cổ mình, cánh tay rắn khỏe của anh sẵn sàng siết chặt lấy eo cô nâng lên, làm theo phản xạ cô cũng phải kiễng chân theo.

"Anh Huân... em ngạt quá..."

"Đừng nói gì cả, chỉ một chút thôi." – giọng anh đã trầm thấp nay lại mang chút khàn khàn như cảm lạnh.

Lam Anh nghe anh nói vậy thì cũng không ý kiến gì thêm, cứ để mặc anh chiếm dụng lấy thân thể cô làm điểm tựa. Những thứ suy nghĩ kiểu như đỏ mặt quá, ngại quá, Huân đang ôm mình đều bị gạt phắt. Giờ đây, cô chỉ duy nhất thấy được sự mệt mỏi của anh. Từ ánh mắt, hơi thở, giọng nói, đến mấy cân thịt đã chứng minh rằng cả tuần qua anh đã vất vả chật vật như thế nào. Bàn tay nhỏ bé chủ động ôm lấy lưng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tấm lưng lừng lững an ủi.

Giữa ánh chiều tà nhàn nhạt mờ ảo, nơi đây chỉ còn anh và cô. Không gian rộng rãi mà bé nhỏ, sự hiện diện của người khác bị gạt phắt như cảnh quay hai nhân vật chính trong phim, để nhường chỗ cho cái ôm sau một thời gian dài gặp mặt!

................

Bàn tay siết chặt vào nhau, anh dường như không ngừng nắm lấy tay cô cả đoạn đường từ kí túc nam vào đến Golden Bell. Anh đưa cô lên phòng nghỉ của anh – nơi anh đã dạy cô trước đó. Khung cảnh vẫn vậy, vẫn toát ra cái mùi vị xa hoa bởi hai màu sắc tương phản nhưng tiếng thở dài của anh đã làm cho không gian thêm buồn đậm. Bàn tay nhỏ bé được cái nắm lớn lao của anh rời bỏ khi người anh ngã hoàn toàn vào chiếc ghế sa-long trắng muốt. Tay anh nới lỏng cổ áo, quăng chiếc ca-vat xuống đất, mặt ngửa lên trên trần, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay duỗi thẳng xuôi chiều thành ghế, trong anh nỗi bất lực lớn lao đang cùng một lúc phả ra ngoài.

Lam Anh ngồi một bên nhìn toàn bộ hành động của anh, cô đánh liều hỏi:

"Anh Huân, cả tuần qua anh đi đâu?"

Anh không trả lời ngay, khẽ mở mắt, anh bỏ lửng ánh mắt trên trần thạch cao, một lúc sau anh mới đáp lại:

"Về nhà."

"Nhà anh có chuyện gì sao?"

"Ừm" – thở dài một cái thành tiếng, anh ngay lập tức chuyển chủ đề - "Em thế nào?"

"Dạ?" –Lam Anh bị anh hỏi ngược lại thì mở to mắt nhưng rồi cũng đáp lại – "Không ổn tẹo nào..." – cô chu môi, quay người ngồi thẳng, tay xoắn xoắn giả tỏ vẻ bức bối.

Nghe câu trả lời cùng cái giọng nhè nhẹt khó chịu của Lam Anh, Huân ngóc đầu dậy, hướng mắt đến mái tóc đen tuyền – "Sao không ổn?"

"Thật là..." – Lam Anh cau mày nhìn anh – "Máy anh sao không bật? Anh đi đâu cả tuần không lấy một thông tin... Em... thật sự rất lo!"

Cả tuần nay anh như chìm trong bể đau khổ tuyệt vọng, anh còn chẳng để tâm được đến chuyện gì, ngay cả điện thoại giờ vất đâu anh còn chả biết. Lúc này đây, nghe cô ấy tố cáo, anh mới ngỡ ra mình đã biệt tăm ở trường một tuần rồi. Huân không nghĩ thời gian lại trôi nhanh như vậy, nếu không có Lam Anh nhắc nhở chắc anh chỉ nghĩ hôm nay mới được hai ngày anh rời học viện. Nhìn cô ấy bạnh má, phùng mồm, mày thì cạu chặt vào nhau, đôi môi nhợt nhạt của anh khẽ nở nụ cười nhẹ. Anh đã không sai khi phóng thẳng về đây để gặp cô mong thoát khỏi chiếc hố sâu vô tận anh rơi phải trong cả tuần qua. Anh không hiểu, nhưng chỉ nghĩ đến cô ấy là lòng anh lại cảm thấy ấm áp. Cứ nghĩ đến nhìn thấy anh cô ấy sẽ lại ríu rít cuốn lấy, thân thể anh một mực muốn tiến thật nhanh đến bên cô. Đây là cảm giác gì?

Mạch suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi cái bụng của người đối diện đột nhiên sôi lên như đun nước đạt độ. "Vô ý không đúng lúc" của Lam Anh đã làm khuôn mặt đăm chiêu của anh giãn dần, rồi hoàn toàn bị thay bằng nụ cười tươi như ánh trăng dần dần ló sau lớp mây đen ngoài kia. Mặc cho cô đỏ mặt mà quay đi, anh vẫn không thể nín mà bật cười lên thành tiếng...

"Đi ăn thôi, tôi cũng đói rồi."

"Nhưng anh..."

"Đi thôi!"

Huân chủ động nắm lấy bắp tay Lam Anh và kéo đi, bỏ mặc cái miệng ú ớ muốn làm rõ chuyện bốc hơi một tuần của anh. Tâm can thoải mái thì tính cách vốn có tự nhiên sẽ bộc phát, nghe cô lải nhải quá nhiều, đôi mắt sắc như dao cạo ngay lập tức phóng đến làm hai cánh hoa hồng liền dính chặt vào nhau không dám lắp bắp thêm. Vũ khí đó vẫn tối thượng nhất!

Bị anh kéo đến nhà ăn vào lúc chín rưỡi tối, thật không phù hợp gì cả, nhưng vì hai cái bụng mỏng kẹp nên chẳng cần để ý đến mấy bác bếp mắt tròn mắt dẹt vì giờ này vẫn còn sinh viên đến ăn, anh và cô tự nhiên thoải mái chọn lấy một bàn mà ngồi xuống. Trong lúc đợi đồ ăn, cô hỏi anh:

"Thi GB... anh bỏ thật sao?"

"Ừm."

"Vậy... anh không làm GB... nữa sao?"

"Ai bảo em thế?" – anh nhìn cô lạnh lùng hỏi.

"Ơ thì... chẳng phải là... anh Vũ gì đó đã làm GB tài chính năm nay... ạ?" – Lam Anh ấp úng trước khuôn mặt lạnh te của anh.

"Vậy thì sao?"

"... Vì em tưởng đến năm sau mới có kỳ thi lại?" – Lam Anh nghe anh nói vậy thì trong lòng khẽ thở phào – "Lần sau anh sẽ thi chứ?"

Anh không trả lời, cũng chẳng thèm soi xét cô nữa. Công nhận là mấy ngày qua không gặp cô khiến anh không vui, hơn thế còn cảm thấy khó chịu là đằng khác. Nhưng đến lúc gặp rồi là y rằng như thế này đây... lỗ tai của anh bị tra tấn không thương tiếc, sao cô ấy có thể nói nhiều được như vậy chứ?!

"Anh Huân, em rất vui vì anh đã quay lại." – Lam Anh cười tươi, hàm răng đều đặn tỏa sáng làm bật lên khuôn mặt xinh xắn. Cô cũng không buồn hay thất vọng khi anh cứ nhìn ra ngoài cửa kính mà không để ý đến cô, anh ngồi ở đây... là quá đủ rồi.

Chỉ mới đánh mặt một chút để nhìn thôi mà hình ảnh ấy của cô đã làm anh ngây dại cả con người. Lại là cô gái này làm anh bần thần vô định, tại sao biết bao nhiêu đứa con gái luôn cố thể hiện nụ cười tỏa sáng với anh, nhưng chỉ có mỗi cô ấy là khiến tim anh "Thịch" lên một nhịp rõ lớn. Phải nhờ đến bác bếp bê đồ ăn đến mới che giấu được thái độ đờ đẫn của anh, hắng giọng, Huân nhanh chóng lấy đũa và vùi đầu vào ăn. Một chút nữa thôi chắc anh sẽ không nhịn được mà ăn luôn mặt cô ấy mất...

"Chúng mày ơi, anh Huân kìa."

Miếng giá xào còn đang bỏ lửng trước miệng, đũa gắp cá của anh vẫn còn dính chặt trên bụng em rô phi, thì ngoài cửa bếp đã dậy sóng. Đám con gái ở đâu bu đông như kiến cỏ, mặt đứa nào đứa nấy cũng lộ vẻ vui mừng tột độ. Kẻ mặc đồng phục, kẻ mặc áo ngủ, kẻ trang điểm, kẻ không, nhưng nhất nhất tất cả đều dồn đến anh mà tiến đến.

Nuốt một ngụm nước bọt, Lam Anh chằm chằm nhìn đôi mắt vẫn dán lên con cá gắp dở của anh, sao cô lại quên mất cô đang "cô đơn" với một siêu hot boy ở viện chứ? Hội fan này đánh hơi rất nhanh, có lẽ vụ anh bất ngờ xuất hiện ở kí túc nam đã truyền đến tai đội kí túc nữ này rồi.

"A... an... anh Huân, phải làm sao?" – Lam Anh nhìn lên đám con gái đang hùng hùng hổ hổ kéo quân ở trước mặt mà mồ hôi hột chảy ròng ròng.

Một lúc suy nghĩ, Huân mau chóng rời khỏi con cá mà di chuyển đến cô. Không chỉ ánh mắt, bát đũa mà cả thân anh đều phi thẳng sang bên cô ngồi kế bên với kẽ hở bằng không. Cánh tay anh và tay cô dán chặt vào nhau, mặt anh còn rất khoan khoái gắp thêm mấy gắp giá bỏ vào miệng ăn ngon lành.

"Anh Huân, anh đi đâu cả tuần nay? Bọn em rất lo cho anh đó." – một người được coi là leader trong fanclub của anh ngồi phịch xuống đối diện anh và cô mà rưng rưng hỏi.

"Nhà anh có việc." – anh trả lời qua loa bằng khuôn mặt... như hoa.

Ngay sau khi bị đuôi mắt biết cười cộng hưởng cùng đôi môi sáng đẹp, leader bị choáng váng mà mọi nghi hoặc đều tan biến, thay vào đó là những tiếng rú hét quá khích của leader và hội đằng sau, khiến gian bếp vốn yên tĩnh nay như bị phá tan bởi tiếng con gái choe chóe.

"Anh đang đói quá, có thể cho anh ăn được không?" – Lam Anh chính thức buồn nôn với kiểu cách này của anh: Khuôn mặt nài nỉ, miệng chảy đường, mắt cũng ủy khuất mười phần.

"Chúng em ăn cùng anh được không?" – cả đội với tay với chân thi nhau lấy bát lấy đũa trực phi thẳng đến chỗ anh như thiêu thân thấy bóng đèn.

"Không cần, hôm nay anh ăn cùng người khác rồi."

Anh vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều nhất loạt ném sang phía cô đang mắc nước bọt ở cổ họng. Cô quay sang anh nhìn bằng ánh mắt tóe lửa, anh làm cái gì vậy, không giúp cô chuồn êm lại còn lôi nhau vào mớ rắc rối này?

"Cô ấy giúp anh một số chuyện, đến giờ mới có cơ hội trả ơn. Các em không phiền chứ?" – anh trực diện nhìn Lam Anh bằng đôi mắt trầm tĩnh nhưng đầy mị hoặc, miệng còn vẽ lên nụ cười nửa quyến rũ khó cưỡng.

S.h.i.t! Anh làm cái gì đấy, em không muốn phun cơm ở đây nha!

Cả đám fanclub đang bắn tia điện tia lửa vào Lam Anh, khi nghe anh nói vậy thì ngay lập tức chuyển thành ánh mắt màu nắng, màu hoa, hương sắc rợp trời như kiểu: Cảm ơn bạn đã giúp anh ấy của chúng mình!

"Vậy, anh với bạn ấy ăn đi, chúng em không làm phiền nữa." – leader lên tiếng xác nhận sẽ cùng cả lũ rời khỏi dành lại không gian riêng cho hai người.

Vậy là chưa đầy năm phút, nhà ăn lại được trả về không khí yên tĩnh trước đó. Đâu đó vẫn là tiếng lạnh lùng xì xụp ăn uống ngon lành của anh, coi như Lam Anh không bằng bát nước mắm trước mặt, còn cô thì thật... nói khâm phục về độ lừa phỉnh của anh thì chưa đủ, phải thêm cái dập đầu nữa mới hoàn hảo toàn phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro