Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuuki vẫn như vậy, dùng cái ánh mắt mà đến giờ cô vẫn chưa biết phải diễn tả nó ra làm sao để nhìn đám lớp E, nó mang theo ý cười, hoà nhã, nhưng vẫn dò xét và đánh giá bọn họ.

-'À xin lỗi vì làm các cậu hoang mang nhé, tớ là Hanaya Yuuki từ lớp B, rất vui vì gặp các cậu. mong các cậu giúp đỡ cho con bé này' Yuuki nói rồi xoa đầu cô

-'Nè đừng có như vậy, có người đó'

-'Sao đây, em ngại è' Yuuki

-'Là ngứa mặt, hiểu không'

-'Tớ không nghĩ mình được gặp bộ đôi Ha-Han luôn ấy, vui quá đi' Yada

-'Đâu có gì đâu, tớ cũng chỉ là 1 người bình thường như bao người thôi mà' Yuuki nhìn trái, nhìn phải, nhìn trái, nhìn phải rồi đảo mắt 1 vòng, nhắm mắt mỉm cười

-'Hanaya-san sau cậu lại nói chuyện với đám đần độn đó vậy chứ, Hansoran-san dù gì cũng không còn danh giá như xưa nữa rồi' Học sinh 1

-'Đúng đó Hanaya-san, đám thất bại đó không xứng để cậu để tâm tới đâu' Học sinh 2

-'Phải đó, Hanaya-san sắp được lên lớp A rồi mà, không nên giao du với bọn này đâu' Học sinh 3

Mấy người lớp E hình như khó chịu, mà không lên tiếng được thì phải, cô định lên tiếp dù gì thì cô cũng là top 30 ít nhiều thì tụi kia cũng phải nể. Nhưng cô bạn Yuuki đã chẳng cô lại.

-'Ồ, cảm ơn mọi người đã quan tâm, Hanaya tớ sẽ suy nghĩ về chuyện đó nhá' Yuuki

-'Đúng rồi, nên cậu đi với tớ nhé, tớ nghe nói nhà cậu có nhà hàng lớn lắm đúng không, bữa nào tụi mình đến đó nhé' Học sinh nữ chạy đến kéo tay cô

-'Tớ sẽ sắp xếp thời gian, nhưng giờ tớ có việc mất rồi' Yuuki trực tiếp hất tay co ta mà không lấy chút khiên nề

-'Ớ sao lại bận chứ, cậu....' Học sinh

-'Tao đi trước nha em, chiều gặp 'Yuuki nói rồi bơ luôn cô gái đó

-'Bái bai'

Mấy người nhóm vừa nói này nọ cũng liếc xéo nhưng đá động thì không dám dù gì cũng từng là chủ câu lạc bộ bắn cung mà, nhưng có điều xuống lớp E rồi nên cũng bị đá ra câu lạc bộ luôn.

Nhắc vậy mới nhớ không biết cái câu lạc bộ đó giờ còn ổn không, dù gì ngoài cô là người gánh thành tích để câu lạc bộ đó tiếp tục hoạt động thì mấy thành viên kia còn chẳng làm nên trò gì ở mấy giải khu vực kìa.

Thật ra ngoài chuyện họ cố tình không phát tài liệu cho lớp cô, cô ban đầu cũng chẳng quan tâm lắm, ghi âm lại hay kêu Yuuki photo là được ấy mà, nhưng thầy Koro đi trước 1 bước mất rồi ghi tay lại luôn, cũng ít có rảnh lắm.

Ngoài ra chuyện ấy thì chẳng có gì đặc biệt cả, chắc là do thấy chuyện vui không thành nên cũng không làm gì nữa thì kéo theo những chuyện khác khá bình thường.

Cô thì vốn chẳng thích về lại cơ sở chính từ khi bị chuyển lên lớp E rồi, nói khách quan là do nó xa, khách quan hơn nữa là do đám từng tâng bốc cô đến tận đâu giờ lại giở ra cái thôi khác.

Nhưng mà cũng chẳng sao, vậy thôi chứ tụi nó cũng có làm được gì cô đâu, giờ thật sự cô mới hiểu và ghét cái cách vận hành của trường này, nó thâm độc hơn những gì cô từng nghĩ, đã xuống lớp E thì khó lòng này để lên lại cơ sở chính lắm.

Hết chuyện làm rồi thì cô nên về luôn nhỉ, dù gì ở lại cũng đâu có gì vui, giờ đã không vui thì có khi lát nữa lại càng không vui nữa, trốn lẹ. Nói là làm, buổi sinh hoạt vừa xong là cô phóng về liền.

Về đến lại cơ sở phụ, vì cô về liền mà nên có mình cô mà, à không cô quên hôm nay có 1 tên trốn, cũng tại tên đó là hại cô chạy đi 1 vòng, tên đấy đâu rồi. Bước vào lớp trước vậy, dù gì đó là nơi có thể hiện cái mặt cậu ta nhất.

-'Akabane, đây của cậu đây' Cô đặt hộp sữa lên bàn, ừ đúng rồi, tên này dở hơi muốn uống nên cô phải book ship tới,

-'Cảm ơn nhé Yun' Karma

-'Thòng vô họng đi'

-'Đã nhận lời thì không có nên cau có như vậy Yun à' Karma

-'Xin lỗi nhé, nhưng đừng gọi như vậy nữa, nổi hết da gà da vịt này'

-'Tôi thấy nó dễ thương mà' Karma

-'Nhưng tôi thì không'

-'Nhưng tôi thích gọi cậu như vậy, cậu gọi tôi là Karma cũng được' Karma

-'Không cần, như vậy chẳng khác nào tôi đang gọi nghiệp chướng đến với tôi cả' (có thể bạn biết rồi Karma tiếng anh nghĩ là nghiệp chướng'

-'Nè nói gì kì vậy' Karma

—-------------------------------

Sắp thi giữa kì, khoảng thời gian này nhiều phần là dùng để ôn thi thôi, dù gì xuống lớp E thì thành tích cô vẫn phải giữ, không thì mất mặt thật ấy. Và hoàn chung với bầu không khí căng thẳng của mùa thi.

Thầy Koro đã bày trò phân thân để ôn bài cho mọi người, nhưng mà nhìn cứ như ma vậy ấy, không điêu đâu, chập chà chập chờn nhìn nhức mắt lắm. Nói thiệt là cô không hiểu sao thầy lại ôn cho cô Xã hội vì cô thấy quốc ngữ và tiếng anh của cô có nguy cơ hơn.

Nhưng nói vậy chứ, cô lại dạng học đều tất cả, hiếm khi có môn dưới 80 điểm lắm, nên chắc thầy phải ổn đều cho cô chứ nhỉ. Nhưng mà chắc để 100 tuyệt đối thì chắc không dễ đâu nhỉ, dù gì cô cũng không thật sự giỏi gì cả.

Những đứa như cô thiệt là khó chịu nhỉ, ngay cả cô cũng nhiều khi khó chịu với chuyện ấy, ngoài việc bắn cung thì chẳng vượt trội hơn ai gì cả, nhất là ở những môn học phổ thông.

Ngày ngày thầy trong có vẻ càng quyết tâm nhỉ, nhưng thầy quyết tâm cỡ nào thì vài người lớp E thật sự chỉ để tâm đến 10 tỷ yên thôi. Nhưng theo cô thì khác 10 tỷ mà chia cho tất cả thì 1 người chỉ có tầm 350 đến 400 triệu yên.

Số tiền đó nghe thì có vẻ nhiều đấy nhưng phải hiểu là tiền đó cũng chỉ là tiền của dân thôi, như vậy không khác nào chính phủ đang bào rút tiền của chính đất nước mình đó sao. Chế độ độc tài ghê nhở.

Mà trong lúc cô giải đề hình như đám trên đó nói gì làm thầy Koro bực mình mà tím đen hết cả người rồi còn nói rằng bộ cô không đủ tư cách ám sát thầy, Đứa nào mà báo quá vậy, làm cô đang làm bài mà bị kéo ra sân.

Ra sân rồi thầy cho những câu hỏi, giải định, lời khuyên theo cô là khá là trừu tượng, hay cô có thể khác so với mọi người còn lại, cô không đặt mình vào họ được, vì cô đến đây là vì chính phủ yêu cầu là có mong muốn ít nhất 1 lần đứng đầu.

Thầy ấy răng đe những người chỉ trông chờ vô việc ám sát á hả, vậy mắc gì tạo lốc xoáy ở đây, thầy đang cố nói rằng bọn cô không thể giết được thầy à, còn định trốn.

Nhưng thầy lại thêm điều kiện là tất cả trong top 50, thầy lần này hơi hoang tưởng thật ấy, Bản thân cô cũng phải trầy trật lắm mới có thể giữ vững hạng ở nhũng năm trước, thầy như vậy là yêu cầu nhảy vài chục hạng cho 1 kì thi à.

Chuyện đó không phải hơi khó khăn, đương nhiên là vẫn có thể đối với vài đứa giấu nghề nhưng nhất là với những người ở đây vẫn còn suy nghĩ hoàn toàn dựa vào việc ám sát để đảm bảo tương lai thì chuyện nhảy bật vậy không phải hơi bất khả thi à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro