Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-'Thôi dừng nóng vậy, mặt nhăn hết bây giờ' Karma

-'Tìm tớ làm gì đây, hôm nay không có đi mua sữa dâu cho cậu được đâu, tâm trạng không tốt'

-'Đừng có nghĩ tớ vật chất vậy'

-'Hớ, xí, cậu á hả, không có tin được' Cô hơi nhướng người lên để mặt đối mặt với cậu ta

-'Rồi rồi, đù sao không trù cái mặt ra là được rồi' Karma di chuyển cái tay nãy giờ được cậu để ra phía sau người để làm cô không thấy, nhẹ nhàng đặt cái gì đó hơi lạnh lạnh lên đầu cô.

-'Á lạnh'

Cô theo quán tính, cầm lấy vật đó rồi cố đẩy nó ra đầu mình. Cậu thấy cô cầm được nó rồi mới buông tay ra, cầm nó trên tay, soda nho. Cậu ấy cho cô, dịp gì mà cho chứ

-'Cho tớ?'

-'Chức không lẽ cho ma' Karma

-'Cảm ơn, nhưng cho chi vậy, nói là hôm nay không có đi mua sữa cho cậu được đâu ấy'

-'Chỉ là muốn cho thôi. Đừng nghĩ nhiều'

-'Đi cùng đi,' Theo phép lịch sự thôi, dù gì cậu ta cố đuổi theo cô chắc rằng có chuyện gì rồi.

-'Cậu đã nói vậy thì đi thôi' Karma 1 tay xách cặp 1 tay cầm lấy cổ tay cô mà kéo đi

Cô cũng chẳng có phản ứng gì cả, cứ để mặc cậu ta kéo đi, vừa đi vừa cố nhét lon nước vào ngăn để nước bên hông cặp.

-'Rồi có chuyện gì nè, cá rằng cậu không cho không tớ đâu, lại còn mắc công đi theo tớ nữa' Đi vừa tới bến tàu thì cô hỏi.

Cậu cũng đã buông tay cô ra, thuận tay cô cũng rút tay lại xoa xoa cái cổ tay hơi ửng đỏ của mình, thổi thổi nó, mặt cúi xuống nhưng tai vẫn vểnh lên để nghe những gì cậu ấy nói.

-'Chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ là....' Karma không nói nữa

-'Chắc là vụ tớ mất tư các thi đấu chứ gì, cậu không cần bận tâm đến nó đâu, có thể đó là cách thế giới bản vệ cái học bạ của tớ, sắp thi rồi mà, năm nay còn phải chuyển cấp nữa, cũng không nên mất thời gian quá cho mấy cái giải đấu nhiều' Cô nói như độc thoại 1 mình

-'Đừng buồn' Karma

-'Không có buồn, nhưng mà này Karma'

-'Tới đang nghe đây' Karma

-'Dỗ gái như vậy thì mơ chuyện có bạn gái đi nhá, kém cỏi quá'

-'Hả nói gì vậy' Karma

-'Học giỏi vậy mà không hiểu, thật đáng thất vọng, Haiz' Cô thở dài

-'Yun,...'

-'Ồ chuyến tớ đến rồi, bái bai nhá, mai gặp' Cô nói rồi đi thẳng lên tàu

-'Yun, khoang...Haiz' Karma vồ đầu nhìn lấy bóng lưng của cô.

-'Tớ không nghe thấy thì cả'

-'Trẻ con thật chứ' Karma

—------------------------

Nhưng đã được đề cập, sắp đến là kỳ thi tiếp theo, lần này điều kiện khá là hấp dẫn, nết lớp có bạn hạng nhất ở 1 môn bất kì thì được huỷ 1 xúc tua của thầy Koro, khá là xứng đáng với công sức ấy chứ.

Nhưng nói vậy thôi nhưng để hạng nhất 1 môn nào đó ấy là, cô thì có đường đồng hạng thì mới có thể hạng nhất, bình thường hạng cá nhân từng môn cao nhất cũng chỉ dừng ở top 5 hay top 10 gì đó thôi.

Thầy đặt hy vọng ở mọi người trong lớp này ghê nhỉ, vì dù đúng ở đây có vài người giỏi nổi bật trong 1 số môn ấy, nhưng để nói là đứng nhất trường thì, có vẻ là hơi khó khăn ấy.

Hay mình thêm phần xếp hạng thành tích ngoài như thể thao, tình nguyện hay điểm rèn luyện đồ được không, mấy cái đó cô cá là chẳng ai trong quận này qua được cô chứ từng nói là trong khối hay Ngũ kiệt gì đó.

Nên cô từ bỏ ý định cố gắng hạng nhất 1 môn rồi, nghe cách cô nói là cũng hiểu được phần nào, cô vốn chỉ khá khá thôi, cao lắm được 1 số môn là giỏi chứ chẳng xuất sắt gì cả, nghĩ cũng buồn thấy mồ luôn ấy.

1 buổi nọ, có đám rủ cô đi học nhóm ở thư viện như vì vài chuyện nên cô phải đến trễ hơn giờ hẹn, đương nhiên chuyện đó đã được báo trước. Nhưng vừa đứng xa xa đã thấy bọn Ngũ kiệt.

Mọi người đang bị đám đực rựa nhàm chán đó ăn hiếp à. Mấy tên này học quá hóa rồ à, rảnh dành thời gian đi gây sự dạo hả. Thây vì vậy thì đi kiến gì có ích tý đi, chứ cỡ này mà sửa thì bao nhiêu người nghe đâu.

Với nết của mình, dù cô đã gặp và nói chuyện với họ khá nhiều ở những buổi tuyên dương nhưng đây chắc là lần đầu cô gặp họ với với thân phận là học sinh lớp E, nhưng ai mà quan tâm, họ chắn hết đường của cô rồi.

-'Này, có biết ở thư viện không được làm ổn không hả, còn chắn đường đi nữa, ai dắt đồ vào lại chẳng biết giữ đây này'

Cô đi từ đằng sau bọn họ, nên có vẻ họ không biết đến lúc cô lên tiếng.

-'À bông hoa bị vứt khỏi khu vườn Hansoran-chan' Araki- ông nội hạng 2

-'Bớt gọi tôi bằng cái biệt danh vô tri đó đi'

-'Nào, bông hoa như cậu luôn được chào đón trở lại mà Hansoran-chan.' Sakakibara aka ông thần giỏi văn, từ chỗ đang xà xà ở chỗ Kanzaki cũng ngước mặt lên góp chuyện

-'Bớt mấy trò tán tỉnh từ thời Taiso đi, nó không làm cậu trở nên lãng tử đâu, trông quê mùa hơn'

-'1 người rớt xuống đất bùn không có quyền phán xét người đang ở trong lòng kính đâu' Sakakibara

-'Cậu đã hết thời rồi, Hansoran, nhưng,....' Araki

-'Nói nghe này, cậu nghĩ sao tôi vẫn còn ở đây, đường đường chưa bao giờ out top 30 trong khi luôn nghỉ trên 35 buổi 1 học kỳ' Cô ngắt lời cậu ta

-'Hansoran-san đừng tưởng có người chống lưng thì muốn là gì' Koyama-cha nội ghi nhớ

-'Không được tấn công Hansoran-san' Okuda

-'Tôi cứ ngạo mạng vậy ấy, các cậu làm gì được tôi mà tấn công bằng những từ ngữ thiếu sắc bén đó'

-'Con nhỏ này, nãy giờ trả treo không đủ hay gì' Koyama

-'Chúng tôi sẽ đánh bại các người thôi' Okuda

-'Đừng tốn thời gian cãi nhau nữa, vậy cho dễ nhé, lớp A và lớp E, lớp nào có nhiều người đứng đầu các môn học hơn, sẽ có quyền ra lệnh cho người thua thấy thế nào' Araki

-'Thấy ấu trĩ, ngu ngốc, lạc hậu, trẻ con và cả hèn kém nữa'

-'Sao, đừng nói là rén rồi chứ, đúng là chỉ được cái miệng' Koyama

-'Các cậu nghĩ bản thân nói được những lời đó thì có đả thương được tôi chắc, nên nhớ, tôi chưa ba giờ lên nhận thưởng sau mấy cậu cả'

-'Điều đó chẳng chứng minh được gì cả' Koyama

-'Thôi nào tôi nghĩ các cậu hiểu nó chứ, ở trong cái trường này, luôn có tôn ti trật tự hết đấy nhé'

Mấy tên Ngũ kiệt chơi ngu khi đứng gần cái cậu ấy, vừa dứt lời thì mấy cái viết chì được chuốc nhọn đã kè ngay cổ họ rồi, mấy tên đó mới là được cái miệng, bị doạ mấy câu đã chạy rồi

-'Wow, quá là hay rồi, nhưng không cần đầu ý đâu, tớ gọi thủ thư xuống đuổi họ là được mà'

-'Thui mà, làm vậy chỉ bỏ công cậu thôi Hansoran-san' Rio

-'Đúng vậy ấy, cậu ngồi đi, chúng ta học nào' Isogai

-'Đâu đây đến liền đây' Cô cũng nhanh chân vào chỗ để học.

Thế là từ hôm học ở thư viện thì quyết tâm của thầy Koro ngày càng cao, nên mọi người cũng cố gắng theo. À trừ 1 số. Thôi thì ngày thi cũng đã đến rồi, bây giờ có nước mặt cho con thuyền số phận đưa cô đến đâu nào.

Dù có thua tụi kia thật thì cũng có sao đâu nào, suy nghĩ đó đã bị cấm triệt để khỏi suy nghĩ của tất cả thành viên trong lớp, những đứa nói ra nhưng câu mang ý nghĩa đó sẽ bị tống ra lớp với lúc do làm nhục chí đồng đội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro