Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tiểu Thiên Thiên, cậu biết không, tớ thích lão Vương.

Vương Nguyên từ xa đi lại vỗ vai Thiên nói. Nhất thời, cậu không biết phản ứng như thế nào liền đờ người ra. Thấy vậy, Vương Nguyên khẽ véo mặt bánh bao của Thiên.

-Ai nha, Tiểu Thiên Thiên, cậu không kinh ngạc sao?

Vương Nguyên bĩu môi.

-Tớ cứ nghĩ là có thể hù được Tiểu Thiên Thiên rồi, dù sao cũng là hai người nam sinh ah, kết quả là cậu vẫn mặt liệt như vậy, thật không vui chút nào. Cậu sẽ giúp tớ chứ, Thiên Thiên?

-Dĩ nhiên... tớ sẽ giúp cậu.

Vương Nguyên khẽ nở nụ cười.

-Tớ biết mà, Thiên Thiên là tốt nhất!

Tại công ti

-Thiên Tỉ, em lại ngẩn người rồi, quản lý gọi em kìa.

Thiên Tỉ khẽ ngẩng mặt lên liền nhìn thấy Tuấn Khải đang nở nụ cười lộ ra hai tiểu hổ. Trong phút chốc cậu chợt suy nghĩ rằng nụ cười này không phải dành cho cậu, nó mãi mãi dành cho Vương Nguyên.

-Không có gì.

Cậu gắng đè lại thứ gì đó trong ngực cậu, lãnh đạm trả lời một câu. Cậu nhìn thấy ánh mắt của Vương Nguyên, hiểu rằng cậu phải đem Tuấn Khải trở về bên cậu ấy. Còn Tuấn Khải thì vẫn đang ngẩn người ra không hiểu vì sao cậu lại lạnh nhạt như vậy.

-Lão Vương, Tiểu Thiên Thiên, hai người làm gì vậy, chúng ta còn phải làm việc, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm đâu.

Vương Nguyên từ xa tiến lại chỗ hai người, con ngươi nằm trọn trên người Tuấn Khải. Bộ dạng đáng yêu của Vương Nguyên không khỏi khiến Tuấn Khải bật cười bất giơ tay xoa đầu Vương Nguyên.

-Bình thường em luôn là người chậm nhất, bây giờ còn biết trách người khác sao ?

Nhìn hai người họ vui vẻ như vậy, trong phút chốc cậu chỉ muốn biến khỏi nơi bi thương oái ăm này. Cậu bật dậy và bước đi trong không khí vui vẻ của hai người. Thôi, cứ như vậy đi, mình vốn dĩ chính là kẻ ngăn cách giữa hai bọn họ.

-Thiên Tỉ

Tuấn Khải nhìn thấy Thiên Tỉ một mình bỏ đi khiến cậu muốn đuổi theo em ấy, người này hôm nay làm sao vậy, mới hôm qua vẫn còn tốt lắm, còn nói sẽ mời mọi người đi ăn vậy mà hôm nay cứ như trở thành một người khác vậy.

-Tuấn Khải, không nên đuổi theo cậu ấy.

Tuấn Khải quay đầu, nhìn thấy Vương Nguyên đang nắm chặt tay áo mình.

-Tại sao không đuổi theo cậu ấy?

Tuấn Khải gạt ra bàn tay đang nắm chặt tay áo của mình, nhíu mày một cái, cậu nhìn thấy trên người Vương Nguyên có gì đó rất lạ, khiến anh cảm thấy thật xa lạ.

-Không có gì.

Vương Nguyên mỉm cười ngẩng đầu lên.

-Ý của em là chúng ta cùng nhau đuổi theo cậu ấy.

Nụ cười của Nguyên lại khiến Tuấn Khải quên đi những gì vừa xảy ra, khẽ xoa nhẹ đầu cậu.

-Ừ, cùng nhau đi đi.

Lúc này, nụ cười trên môi Vương Nguyên đã khép lại, thay vào đó là một khuôn mặt có nét buồn, đôi mắt cậu đã long lanh đỏ nhưng vẫn gắng nở nụ cười lạnh với anh.

Hôm nay, mọi người sẽ đi đến một nơi khác làm việc. Trên xe, Thiên Tỉ tự giác ngồi bên cạnh cửa sổ, cậu biết vị trí ở giữa không bao giờ là thuộc về mình, chi bằng cứ để nó cho Vương Nguyên. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ ánh mắt không chút tiêu cự, chỉ cần một bước chân nữa là anh có thể ngồi gần Thiên Tỉ nhưng lúc này Vương Nguyên lại chui vào trong xe, chiếm vị trí giữa.

-Lão Vương, lão Vương, mau ngồi vào, em hát bài này cho anh nghe.

Dành được ghế giữa, Vương Nguyên lại bắt đầu chêu chọc mọi người, Tuấn Khải không vì bị Vương Nguyên cướp ghế mà tức giận thì lại là cái xoa đầu.

-Đồ ngốc.

Ánh mắt anh trở nên cưng chiều hơn.

-Anh là trái táo nhỏ của em......

Trong xe bỗng dưng tràn ngập tiếng hát của Vương Nguyên. Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, khẽ nở nụ cười lạnh với mình. Trong khi tất cả mọi người đều đang mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì quản lí lại có thể vui vẻ cười đùa cùng Vương Nguyên. Còn mày là ai, mày là ai mà lại muốn mọi người đối xử với mày như vậy. Tên cậu không phải là Vương Nguyên, tính cách cũng không giống. Vậy mà lại muốn mọi người nhìn cậu với ánh mắt sủng ái.

Cậu từ từ khép mi, đưa bàn tay ra ngoài cửa xe, cố gắng kìm nén cảm xúc trong vỏ bọc Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng, cao lãnh. Tuấn Khải cũng vì nghe Vương Nguyên hát mà nhức đầu, ánh mắt bất giác gián trên người Thiên Tỉ.

Cửa sổ xe vẫn đang mở, ánh mặt trời nhè nhẹ từ khung cửa chiếu vào, cứ như vậy phản chiếu ở trên mặt Thiên Tỉ, có đôi lúc bị ánh mặt trời làm chói mắt, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu đóng cửa vào. Như cảm nhận được Tuấn Khải đang nhìn mình, cậu quay ra khẽ nở một nụ cười lộ ra hai xoáy lê nhỏ. Tuấn Khải đờ người, thì ra khi cười cậu ấy sẽ lộ ra xoáy lê nhỏ, thật đẹp. Cậu như vậy chỉ khiến mọi người đến gần và ôm cậu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro