[Q1] Chương 26 + 27 + 28 + 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ngộ

tulangkhuynh.wordpress.com

__________

Chương 26: Này không phải xe Đằng Tử Văn sao!

Edit: Ngộ

Ngôn Yến liền như vậy ở Sâm Hải Hào Đình qua một đêm.

Ngày hôm sau là Đằng Tử Văn đem hắn đưa về nơi hắn ở.

Đằng Tử Văn để Ngôn Yến dọn đi theo hắn ở cùng nhau, Ngôn Yến cự tuyệt.

Ngôn Yến cảm thấy mình còn cần một thời gian tới thích ứng quan hệ mới.

Ngôn Yến hơi chút sửa sang lại gian dưới nhà, thay đổi quần áo, đến công ty báo danh.

Đến công ty, quả nhiên nghe nói chuyện Ngô Sóng đột nhiên từ chức.

Ngôn Yến lúc này mới nhớ tới Đằng Tử Văn nói với hắn, Ngô Sóng đã bị sa thải.

Lúc ấy tưởng không sâu, lúc này đột nhiên nhớ tới, Ngôn Yến mới kinh ngạc phát hiện Đằng Tử Văn sâu không lường được.

Nhưng Ngôn Yến còn chưa có kịp nghĩ lại, Vương Dữ Nhạc đã xuất hiện.

Vương Dữ Nhạc sắc mặt rõ ràng không được tốt.

Ngô Sóng đột nhiên rời đi, vị trí tổ trưởng này liền trống ra.

Hắn cho rằng dựa theo tư lịch vị trí này sẽ thuộc về hắn, nhưng vừa mới đi thám thính một chút, cao tầng tựa hồ cố ý để người khác tới vào vị trí này.

Vương Dữ Nhạc cũng thấy Ngôn Yến.

"Hôm trước phỏng vấn thế nào?" Vương Dữ Nhạc ngày hôm qua không tới công ty, hôm nay vốn dĩ cũng không tính tới, nhưng biết được Ngô Sóng đột nhiên từ chức, liền vội vã tới công ty hỏi thăm trạng huống.

Lúc này, nhìn thấy Ngôn Yến, cũng là thuận miệng hỏi.

Vương Dữ Nhạc nhìn dáng vẻ là thật sự không biết tình huống.

Ngôn Yến có thể trả lời như thế nào? Ngôn Yến chỉ có thể trả lời không được tuyển.

Ngôn Yến không biết, đoàn phim kia là thật sự tồn tại.

Vương Dữ Nhạc nghe vậy, trong lòng thích một tiếng, nghĩ tân nhân không có ánh mắt như Ngôn Yến, có thể được chọn mới kỳ quái.

Vương Dữ Nhạc làm bộ làm tịch an ủi Ngôn Yến một câu, liền rời đi.

Hắn còn đang vội mang một nghệ sĩ khác đi tranh thủ một buổi thử kính.

Lúc này, nếu nghệ sĩ trong tay hắn nhiều chút danh khí, hắn tranh cái vị trí tổ trưởng kia cũng nắm chắc hơn một chút.

Ngôn Yến lại lên một ngày huấn luyện.

Thời điểm buổi chiều lên lớp xong, di động đột nhiên vang lên.

Một dãy số chưa lưu.

Ngôn Yến tiếp lên.

Người đầu kia vừa nói, Ngôn Yến liền ngạc nhiên.

Người gọi điện thoại tới là Đằng Tử Văn.

Chính là Ngôn Yến nhớ rõ, hắn đã cho Đằng Tử Văn số di động của mình chưa a.

Đằng Tử Văn cũng không hỏi nhiều.

Ngôn Yến tức khắc khẩn trương.

"Đang làm gì?" Đằng Tử Văn hỏi.

"Vừa mới tan học." Ngôn Yến thành thật trả lời.

"Tôi đã biết." Đằng Tử Văn nói "Gặp lại sau" cúp điện thoại.

Ngôn Yến nghe âm thanh vội vàng trong điện thoại, sờ đầu óc.

Hắn hoàn toàn không rõ, Đằng Tử Văn vì cái gì gọi điện thoại cho hắn như vậy.

Nghi hoặc hoặc như vậy, Ngôn Yến cũng không màng mau chóng trương cùng xấu hổ.

Vừa nhấc đầu, thấy lão sư đã đi, Ngôn Yến vội vàng đuổi theo, hắn còn có mấy vấn đề còn chưa có hỏi đâu.

Ngôn Yến hỏi xong vấn đề, những người khác đã đi gần hết.

Ngôn Yến đi ra công ty, đến trạm xe buýt đi chờ xe.

Thời điểm chờ xe, đột nhiên phát hiện một chiếc xe bên đường đối diện có chút quen mắt.

Ngôn Yến nhìn, cửa sổ chiếc xe kia đột nhiên hạ xuống, lộ ra mặt Đằng Tử Văn.

Này không phải xe Đằng Tử Văn sao!

Ngôn Yến tức khắc lại không biết làm sao.

——

Thực xin lỗi mà cùng các vị người đọc nói, tháng này kế tiếp thời gian như vô tình huống khác ( tỷ như nói thu được trường bình chờ trạng huống ), sẽ duy trì một ngày canh một

Bởi vì này văn ở nỗ lực tồn cảo, chuẩn bị tháng sau dự thi trung, đến lúc đó sẽ cơ bản mỗi ngày song càng

Hy vọng thân nhóm đến lúc đó nhiều duy trì

---------------

Chương 27: Ăn cơm Tây

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn thấy hắn vẫy vẫy tay.

Ngôn Yến nhìn trái nhìn phải một hồi, phát hiện không có người khác, rốt cuộc hướng đi đến đường cái đối diện.

Đi đến trước xe Đằng Tử Văn, Ngôn Yến lại không biết nói cái gì.

Vẫn là câu nói kia, quan hệ giữa bọn họ thay đổi quá nhanh, Ngôn Yến còn chưa thể thích ứng lại.

"Lên xe." Đằng Tử Văn nói

Ngôn Yến chậm rì rì ngồi trên xe.

Chờ Ngôn Yến ngồi xong, Đằng Tử Văn liền đem xe lái ra ngoài.

Xe rẽ mấy vòng, Ngôn Yến nhìn đường phía trước không đúng, liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, sau đó lại dời ánh mắt, hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Đằng Tử Văn nói: "Chúng ta cùng đi ăn cơm." Thuận tiện biểu hiện một chút, hắn đối với phần lễ vật này thập phần vừa lòng.

Đằng Tử Văn đưa Ngôn Yến vào một nhà hàng cơm Tây.

Ngôn Yến trước kia không phải chưa tới nơi như này. Nhưng là hắn tới nhà hàng cơm Tây chỉ có một việc, làm công.

Lần đầu tiên làm khách nhân đi vào, gian nhà hàng cơm Tây này lại không biết so với những nhà hàng cơm Tây hắn lúc trước làm công đó cao cấp không biết bao nhiêu lần, Ngôn Yến cả người đều không tự tại.

Đằng Tử Văn đã sớm bảo trợ lý đặt chỗ ngồi.

Ngôn Yến đi theo Đằng Tử Văn vào chỗ đã đặt ngồi xuống.

Một bên ăn mặc áo sơmi áo choàng, vẫy người hầu đưa thực đơn lên, một quyển đưa Đằng Tử Văn, một quyển đưa Ngôn Yến.

Đằng Tử Văn cầm thực đơn, tùy ý lật hai trang, sau đó đọc ra một chuỗi tên.

Gọi xong đồ ăn, Đằng Tử Văn quay đầu nhìn Ngôn Yến.

Ngôn Yến sau khi mở thực đơn ra, bị giá cả trên đó dọa rồi.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến cầm thực đơn bất động, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngôn Yến nhìn hắn, lắc lắc đầu: "Không có gì......"

"Nghĩ cái gì ăn ngon sao?" Đằng Tử Văn hỏi.

Ngôn Yến lắc đầu. Nhìn đến giá cả này, hắn căn bản không hạ thủ gọi cơm được.

"Vẫn là giống của anh đi." Ngôn Yến ngay sau đó nói.

Người hầu nghe vậy, nhìn về phía Đằng Tử Văn, Đằng Tử Văn gật đầu, người hầu nhớ lại, sau đó lại đưa ra rượu đơn.

Đằng Tử Văn cũng không thèm nhìn tới, liền báo một cái tên. Nói chính là tiếng Anh.

Bữa cơm này Ngôn Yến ăn đến dày vò.

Trước kia thời điểm làm công ở nhà hàng cơm Tây, tuy rằng cũng học qua một ít lễ nghi, nhưng đến đây ăn cơm, Ngôn Yến cảm giác những cái tri thức học trước đó căn bản không đủ dùng.

Nhiều dao nĩa như vậy, Ngôn Yến căn bản không biết khi nào nên dùng cái nào.

Ngôn Yến đành phải đi theo Đằng Tử Văn. Đằng Tử Văn ăn cái gì, hắn liền ăn cái đó, Đằng Tử Văn lấy bộ dao nĩa nào, hắn liền lấy bộ đó.

Đằng Tử Văn đã sớm phát hiện Ngôn Yến vẫn luôn bắt chước động tác của mình, trong lòng cảm thấy thú vị.

Ăn cơm xong, Ngôn Yến đều muốn chui vào phía dưới bàn.

Bữa cơm này cụ thể hết bao nhiêu tiền Ngôn Yến không biết, Ngôn Yến chỉ nhìn thấy Đằng Tử Văn lấy ra một tấm thẻ nền đen chữ vàng.

Tính tiền, hai người đi ra nhà ăn, trở lại xe.

Đằng Tử Văn thấy Ngôn Yến cúi đầu, hỏi: "Có phải không thích ăn cơm Tây hay không?"

"Không có."

Đằng Tử Văn nói: "Lần này là tôi sơ sẩy, lần sau chúng ta đi ăn chỗ khác. Cậu nói cho tôi cậu thích ăn cái gì, tôi mang cậu đi ăn."

Đằng Tử Văn nói như vậy, Ngôn Yến đột nhiên cảm thấy áy náy. Ngôn Yến cảm thấy mình cô phụ ý tốt Đằng Tử Văn.

"Không có. Kỳ thật tôi không có đồ gì không thích ăn."

Đằng Tử Văn cười cười, không nói nữa, khởi động xe.

----------

Chương 28: Này chính là nói Ngôn Yến đi

Edit: Ngộ

Trong xe, di động Ngôn Yến đột nhiên vang lên, dọa Ngôn Yến nhảy dựng.

Ngôn Yến luống cuống tay chân ấn mở di động, thanh âm tùy tiện của Triệu Hoa vang lên, Đằng Tử Văn trên ghế điều khiển cũng nghe được.

"Tiểu Ngôn Tử, đang làm gì đâu?"

Ngôn Yến nghe Triệu Hoa gọi hắn, cười khổ. Đằng Tử Văn nhất định nghe thấy được.

"Không, tôi không đang làm gì."

"Cậu ở nhà sao?" Triệu Hoa hỏi.

Ngôn Yến liếc mắt nhìn Đằng Tử Văn một cái, hỏi: "Cậu có chuyện gì?"

"Không có việc gì liền không thể tìm cậu sao? Ngôn Yến, cậu làm tổn thương lòng tôi. Tôi thật vất vả mới sóng sót từ nơi khác trở về, cậu thế nhưng có thể nói như vậy." Triệu Hoa ồn ào, "Nói đi, cậu chuẩn bị bồi thường như thế nào."

"Tôi sai rồi." Ngôn Yến nhanh chóng nhận sai. Hắn như thế nào cũng không nói lại Triệu Hoa.

Đồng thời, Ngôn Yến cũng biết rõ tính thuận thế leo lên của Triệu Hoa, vội vàng nói một câu: "Tôi còn có chút việc, quyết định như vậy, lát lại gọi cho cậu." Cúp điện thoại.

"Bằng hữu?" Đằng Tử Văn hỏi.

"Ừ." Ngôn Yến gật đầu.

Đằng Tử Văn lại hỏi: "Tên là gì?"

"Triệu Hoa."

Đằng Tử Văn nghe tên này, cảm thấy có chút quen tai.

Không đợi hắn nhớ tới tên này nghe qua ở đâu, di động Đằng Tử Văn cũng tích tích vang lên hai tiếng.

Đằng Tử Văn cầm lấy, nhìn tin tức, bất động thanh sắc đem điện thoại thả lại, nói với Ngôn Yến: "Nếu bằng hữu cậu tìm cậu, tôi liền trước đưa cậu trở về."

"Phiền toái Đằng tiên sinh." Ngôn Yến quẫn nhiên.

"Như thế nào còn gọi Đằng tiên sinh?"

"Không gọi Đằng tiên sinh gọi là gì?" Bị một Triệu Hoa làm ầm ĩ như vậy, Ngôn Yến tâm tình tốt lên rất nhiều, cười một lát hỏi.

"Đằng Tử Văn. Tôi không phải đã nói cho cậu, hửm?"

Đằng Tử Văn nhìn Ngôn Yến liếc mắt một cái, nói: "Kêu Tử Văn cũng có thể."

Ngôn Yến lỗ tai đỏ hồng.

Đằng Tử Văn rất mau đã chạy đến chỗ ở của Ngôn Yến.

"Cảm ơn anh, Tử Văn." Ngôn Yến nói xong câu này, mở cửa bay nhanh xuống xe.

Đằng Tử Văn nhìn bối cảnh Ngôn Yến, hồi tưởng lại thiếu niên vừa mới cười, đột nhiên cảm thấy có chút động tình.

Thích Vũ nhận được điện thoại Đằng Tử Văn, nghe thấy lão bản gọi người hỗ trợ tìm thiếu niên đến đây.

Nghe yêu cầu của Đằng Tử Văn xong, Thích Vũ nghĩ, lão bản kêu tìm người sẽ không vừa lúc gọi Ngôn Yến đi.

"Cậu nhìn rồi làm." Đằng Tử Văn như vậy nói.

Lại là "Nhìn". "Nhìn" an bài, "Nhìn" làm, "Nhìn" tìm......

Thích Vũ cơ hồ muốn hỏi lại: "Lão bản tôi có thể nhìn rồi đem Ngôn Yến tới sao?"

Bất quá Thích Vũ thực sáng suốt mà không có đem những lời này hỏi ra khỏi miệng.

Thánh tâm khó dò, "Nhìn" tìm liền "Nhìn" tìm đi, cho dù tìm tới không phải rất hợp tâm ý của lão bản, cũng so với trực tiếp dẫm phải địa lôi còn tốt hơn.

Hắn Thích Vũ lại không phải ngại mệnh dài.

Thích Vũ ứng một tiếng.

"Chờ một chút, trực tiếp đưa đến......" Đằng Tử Văn do dự một chút, nói, "Đưa đến Sở Vọng đi."

Sở Vọng chính là khách sạn Sở Vọng, Đằng Tử Văn ở đấy cũng có cái phòng cố định.

Thích Vũ gật đầu.

Đằng Tử Văn cúp điện thoại, chuẩn bị đi giải quyết chuyện mới vừa rồi nhận được tên tin nhắn.

Đằng Tử Văn giải quyết xong chuyện kia, lái xe tới Sở Vọng.

Thời điểm đi vào phòng, người Thích Vũ tìm đã chờ ở đó.

Cũng là đại nam hài.

Đằng Tử Văn làm một lần, có cảm giác có chút không tới.

Thích Vũ tìm đứa nhỏ này có chút nương.

Đằng Tử Văn tắm rửa một lần, không để ý đến ánh mắt câu nhân của người trên giường, rót cho mình ly rượu, sau đó nói với người trên giường: "Cậu trở về đi."

Nam hài kia nháy mắt ngập nước, cơ hồ lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.

Đằng Tử Văn uống rượu xong, đến một phòng khác ngủ.

---------------

Chương 29: Kỳ thật hắn thích nam nhân

Edit: Ngộ

Ngôn Yến trở lại chỗ ở, gọi lại cho Triệu Hoa.

Triệu Hoa nhận điện thoại, liền chỉ trích, chỉ trích Ngôn Yến đột nhiên cúp điện thoại của hắn.

Ngôn Yến liên tiếp nói xin lỗi.

"Tôi vừa mới là vì gọi xe trở về." Cách điện thoại, Ngôn Yến nói dối rất nhiều áp lực.

Triệu Hoa cũng biết Ngôn Yến ra cửa về nhà đều là ngồi xe buýt, lý giải ngậm miệng.

"Cậu quay MV tốt không?" Ngôn Yến hỏi.

"Tốt. Nếu không tôi cũng cũng chưa về a." Triệu Hoa ngữ điệu vừa chuyển, thảm hề hề địa đạo, "Ngôn Yến, cậu không biết, bọn tôi đi thâm sơn cùng cốc kia, thức ăn có bao nhiêu khó ăn. Hơn nữa mỗi ngày đều là ăn mì, các loại, ăn đến tôi cũng tưởng đã chết."

Triệu Hoa dùng một đoạn dài ngôn ngữ miêu tả thập phần khoa trương hắn trong đoạn thời gian ngắn này trải qua bi thảm, hắn tự nhận là trải qua bi thảm.

Ngôn Yến càng nghe, càng cảm thấy công việc thích hợp với Triệu Hoa nhất vẫn là ca hát.

Chờ Triệu Hoa biểu diễn đủ rồi, Ngôn Yến nói: "Ngày mai buổi tối cậu tới chỗ tôi ăn cơm đi."

Triệu Hoa tức khắc "Ngao" một tiếng, vô cùng kích động. Hắn trước đó lắm lời như vậy, chính là vì giờ khắc này a.

Rốt cuộc là khoái cảm có thể hưởng thụ cọ ăn cọ uống.

Cùng kẻ dở hơi Triệu Hoa này nói xong điện thoại, Ngôn Yến không khỏi nhớ tới Đằng Tử Văn.

Nguyên bản nghĩ là ác mộng, nhưng không ngờ đến cuối cùng thành mộng đẹp, hoặc là, còn có khả năng chỉ là mộng đẹp.

Ngôn Yến trong lòng vẫn luôn đè nặng một bí mật.

Hắn thích nam nhân.

Mà cùng Đằng Tử Văn tiếp xúc vài lần, hắn cũng đích xác bị Đằng Tử Văn hấp dẫn rồi.

Ngôn Yến hồi tưởng lại biểu hiện của mình hôm nay, cảm thấy kém cỏi cực kỳ.

Đằng Tử Văn có cảm thấy mất hứng hay không?

Kỳ thật thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện người kia là Đằng Tử Văn, Ngôn Yến trong lòng thực cảm thấy thẹn mà có một tia may mắn.

Ngôn Yến vô pháp tưởng tượng, nếu một đêm kia, một nam nhân khác là những phú thương sắc quỷ tai to mặt lớn hắn gặp qua trước đó, hắn hiện tại sẽ có bộ dáng như thế nào.

——

Triệu Hoa ngày hôm sau quả nhiên lại đây cọ cơm.

Một thời gian ngắn không thấy, Triệu Hoa thoạt nhìn đích xác gầy hơn, xem ra lúc ở nơi khác, thật sự trải qua đến không được tốt.

Thời điểm Triệu Hoa tới nhà Ngôn Yến, Ngôn Yến đã làm rất nhiều món ăn.

Ngôn Yến mở cửa, Triệu Hoa ngửi được mùi hương trong phòng, liền hướng bên trong.

Hắn vọt hai bước, lại ngừng lại, đem đồ trong tay đưa Ngôn Yến.

"Đây là cái gì?" Ngôn Yến hỏi.

"Cho cậu quà lưu niệm du lịch. Anh tôi bọn họ đều có phần." Triệu Hoa vừa nói vừa nhìn phòng bếp, "Tôi đi giúp cậu bưng thức ăn đi."

Cũng không chờ Ngôn Yến đáp, đã hành động, vọt vào phòng bếp.

Gia hỏa này, Ngôn Yến lắc lắc đầu, nói là giúp hắn bưng thức ăn, trên thực tế tám phần là ăn vụng.

Nếu là Triệu Hoa nghe được suy nghĩ trong lòng Ngôn Yến, hắn nhất định sẽ nói, tôi này không phải ăn vụng, là quang minh chính đại ăn.

Ngôn Yến xem đồ Triệu Hoa mang đến, phát hiện bên trong có một ít hàng khô, là vài loại nấm phơi khô, nghĩ nghĩ, quyết định bữa tối lại thêm mấy món ăn.

——

Cầu đề cử, cầu trường bình, cầu cất chứa

-----------

Chương 30: Dạ dày vương Triệu Hoa

Edit: Ngộ

Thời điểm Ngôn Yến cầm vào bếp, quả nhiên nhìn thấy Triệu Hoa đang dùng tay lấy đồ ăn từ mâm.

"Tay cậu rửa sạch chưa?" Ngôn Yến hỏi.

"Rửa rồi." Triệu Hoa nói.

"Đừng ăn hết đó." Ngôn Yến dặn dò, "Để chút chờ ăn cơm ăn."

"Ừ ừ." Triệu Hoa một bên thuận miệng đáp, một bên đi xem bàn đồ ăn. khác

Ngôn Yến bất đắc dĩ: "Cậu không phải nói muốn giúp tôi đem đồ ăn mang sang đi, còn đứng ở chỗ này làm gì?" Vẫn nên nhắm mắt làm ngơ đi.

Triệu Hoa nghe vậy, nói: "Tôi đây không quá thèm sao. Tôi lập tức liền đem chúng nó mang sang a." Một tay cầm một cái mâm lên chạy ra bên ngoài.

Ngôn Yến bắt đầu nấu ăn.

Triệu Hoa ở bên ngoài chờ, mỗi lần ngửi được một mùi hương liền tiến vào xem đồ ăn một lần.

Thời điểm ăn tối, Triệu Hoa phát huy công lực dạ dày đại vương, cơ bản đem mọi thứ trên mâm liếm sạch sẽ.

Ngôn Yến cảm thấy có thể không cần rửa nữa.

Triệu Hoa ăn đến no, cũng không vội thu thập cái bàn.

Hắn ăn vẫn là có chút căng, cần tiêu thực.

Triệu Hoa bắt đầu cùng Ngôn Yến nhàn khản.

"Thời điểm không có tôi, cậu qua thế nào? Vương Dữ Nhạc có làm khó dễ cậu hay không?"

Triệu Hoa quan tâm hỏi.

Đối với việc bằng hữu quan tâm, Ngôn Yến thực hưởng thụ. Nhưng đoạn thời gian ngắn ngủn này, những chuyện lung tung lộn xộn phát sinh ở trên người hắn, hắn cũng không tính nói cho Triệu Hoa.

Chuyện đều đã xảy ra, nói cho Triệu Hoa trừ bỏ để hắn ngột ngạt ở ngoài, không có bất luận tác dụng gì.

"Không có loại chuyện này." Ngôn Yến nói.

"Cũng đúng, Vương Dữ Nhạc hiện tại hẳn là rất vội. Không biết Ngô Sóng như thế nào lại đột nhiên từ chức. Nghe nói hắn là không tuân thủ quy củ công ty. Vương Dữ Nhạc vội vàng thượng vị đi." Triệu Hoa gật đầu.

Nghe Triệu Hoa nói đến Ngô Sóng, Ngôn Yến trong lòng răng rắc một tiếng, sắc mặt trở nên có chút trắng.

Triệu Hoa đang tự đánh giá, không phát hiện Ngôn Yến khác thường.

Ngôn Yến rất mau liền xả ra tươi cười, nói sang chuyện khác: "Cậu như thế nào còn không rửa chén? Chẳng lẽ muốn chơi xấu chờ tôi rửa."

Hắn cùng Triệu Hoa trước đó đã nói qua, hắn phụ trách nấu cơm, Triệu Hoa phụ trách rửa chén.

"Tôi còn lâu mới chơi xấu!" Triệu Hoa đứng lên, "Tôi hiện tại liền đi."

Triệu Hoa lần này được nghỉ phép mấy ngày, rủ Ngôn Yến cùng đi ra ngoài chơi.

Ngôn Yến lắc đầu.

Triệu Hoa thấy Ngôn Yến cự tuyệt, cũng không bắt buộc. Hẹn thời gian lần sau gặp mặt, Triệu Hoa liền rời đi.

Triệu Hoa đi rồi, Ngôn Yến cầm di động do dự một hồi, bấm gọi Đằng Tử Văn.

Điện thoại không có người tiếp.

Ngôn Yến thất vọng cúp điện thoại.

Nguyên bản buổi chiều Đằng Tử Văn gọi điện thoại lại đây rủ hắn ăn cơm, nhưng hắn cự tuyệt.

Nhưng một lát sau, Đằng Tử Văn gọi lại.

Đằng Tử Văn ngồi ở trên sô pha, tóc còn có chút ướt.

Hắn phất phất tay với thiếu niên trong phòng kia vừa mới bảo hắn di động có cuộc gọi, thiếu niên kia biết điều lui ra ngoài.

Đằng Tử Văn ấn mở điện thoại, nghe thấy trong đầu kia điện thoại thanh âm Ngôn Yến mang theo sung sướng, tâm tình của mình tựa hồ cũng tốt không ít.

Cùng Ngôn Yến hàn huyên vài câu, bảo Ngôn Yến nghỉ ngơi sớm một chút, cũng hẹn ngày mai cùng nhau ăn cơm, Đằng Tử Văn cúp điện thoại.

Chuyện trước đó rất mau là có thể kết thúc, hắn muốn đem Ngôn Yến đi mấy ngày.

Đằng Tử Văn nghĩ, gọi cho Hạ Văn Chương.

Thời điểm Hạ Văn Chương nhận được điện thoại của Đằng Tử Văn, có chút kinh ngạc.

Đằng Tử Văn nói sự tình, thực dễ dàng là có thể làm được, Hạ Văn Chương đáp ứng.

Được đáp lại, Đằng Tử Văn cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro