[Q1] Chương 22 + 23 + 24 + 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ngộ

tulangkhuynh.wordpress.com

______________

Chương 22: Thích Vũ lên sân khấu

Thời điểm Ngôn Yến lần nữa mở mắt ra, trong phòng đã không có người khác.

Hắn mặt vô biểu tình mà ngồi dậy.

Đầu giường đặt một bộ quần áo hoàn toàn mới.

Ngôn Yến chịu đựng cảm giác không khoẻ trên người, mặc quần áo, đứng lên ra ngoài.

Hắn chỉ nghĩ nhanh rời khỏi nơi này.

Phòng khách sạn này là một phòng xép.

Bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng khách.

Thời điểm Ngôn Yến ra khỏi phòng, nhìn thấy một người ngồi trên sô pha.

Ngôn Yến tức khắc dừng bước chân.

Người trên sô pha kia hắn không quen biết.

Thời điểm Ngôn Yến nhìn đối phương, đối phương cũng như có cảm giác mà nhìn lại.

Hắn nhìn Ngôn Yến một hồi, mỉm cười nói: "Ngôn tiên sinh, chào ngài, tôi là Thích Vũ. Là Đằng Tử Văn Đằng tiên sinh phân phó tôi tại đây chờ ngài. Đằng tiên sinh làm đổng sự công ty, hôm nay có một hội nghị thập phần quan trọng, cho nên không thể ở lại nơi này chờ ngài tỉnh lại."

Thích Vũ chỉ vào bình giữ ấm trên bàn: "Cái này là cháo trắng Đằng đổng bảo tôi chuẩn bị cho ngài, hiện tại ngài là muốn uống sao?"

Thích Vũ đối Đằng Tử Văn gọi từ Đằng tiên sinh đổi về Đằng đổng. Hắn vốn chính là đặc trợ* Đằng Tử Văn. Hắn là sợ lần đầu mở miệng đã gọi Đằng đổng Ngôn Yến nghe không biết là ai.

*Đặc trợ: Trợ lý đặc biệt

Nam nhân kia không phải ném hắn đi.

Ngôn Yến nghĩ như vậy, môi rung rung hai cái, cuối cùng nhả ra hai chữ: "Cảm ơn."

Ngừng một lát, lại tiếp tục nói: "Có nước không, tôi muốn uống nước?"

"Có, ngài chờ một lát." Thích Vũ lập tức đứng lên đi rót nước.

Rót xong trở về, thấy Ngôn Yến còn đứng tại chỗ, Thích Vũ đi qua, đem nước đưa cho Ngôn Yến.

Ngôn Yến nhận lấy, uống lên mấy hụm.

Thích Vũ thấy Ngôn Yến uống xong, lại chủ động tiếp nhận ly nước, hỏi: "Ngôn tiên sinh là muốn lại nghỉ ngơi một hồi, hay là lập tức rời đi?"

"tôi muốn rời đi." Ngôn Yến uống nước xong, giọng nói thoải mái hồi lâu. Hắn một chút cũng không muốn ở lại phòng này.

"Được, tài xế vẫn luôn chờ ở bãi đỗ xe, tôi lập tức bảo hắn đem xe chạy đến cửa khách sạn." Thích Vũ nói, thật đúng là lấy điện thoại ra gọi đi.

Nói chuyện điện thoại xong, Thích Vũ lại đối với Ngôn Yến nói: "Ngôn tiên sinh, chúng ta đi xuống đi."

Thái độ Thích Vũ cung kính làm Ngôn Yến thập phần không khoẻ: "Anh không cần khách khí như vậy."

Thích Vũ hơi hơi mỉm cười, không có trả lời.

Chờ đến khi ngồi trên xe trải đệm mềm, Ngôn Yến vẫn như lọt vào trong sương mù.

Hắn không rõ tình huống trước mắt này rốt cuộc là như nào.

Không thể hiểu được bị người đánh ngất, đưa đến trên giường một nam nhân; sau khi tỉnh lại, nam nhân kia nói thích mình; nam nhân nói thích mình biến mất, lại gọi tới một người cung cung kính kính mình như vậy.

Ngôn Yến cúi đầu sửa sang lại suy nghĩ.

Thích Vũ liếc mắt Ngôn Yến đang phát ngốc một cái, đối với tài xế dùng ánh mắt hỏi hắn đi hướng nào giật giật miệng, làm một khẩu hình "Sâm Hải Hào Đình".

Sâm Hải Hào Đình là một khu dân cư cao cấp, Đằng Tử Văn ở nơi đó có một bộ tiểu biệt thự, ngẫu nhiên sẽ mang tình nhân đến ở vài ngày.

Tài xế đương nhiên biết, gật gật đầu, dẫm chân ga.

Thích Vũ trên ghế điều khiển phụ tựa lưng vào ghế ngồi, không dấu vết xuyên thấu qua kính chiếu hậu bắt đầu đánh giá Ngôn Yến.

Để tài xế chạy đến Sâm Hải Hào Đình xem như hắn tự chủ trương.

Nguyên lời nói Đằng đổng là, cậu hỏi hắn muốn đi nơi nào, liền đưa hắn đi đến đó, nếu nơi nào đều không muốn đi, cậu liền nhìn mà làm.

Nhưng là Ngôn Yến đang ngẩn người, Thích Vũ cũng liền không hỏi.

Bởi vì trực giác nói cho hắn, thiếu niên lần này có chút bất đồng. (Hảo trực giác gọi phu ren)

Tuy rằng nhìn ngoại hình, thiếu niên này là bình thường nhất trong những người trên giường Đằng Tử Văn từ trước đến giờ.

Thích Vũ thu hồi ánh mắt, bắt đầu gửi tin cho bác sĩ gia đình, bảo hắn đến Sâm Hải Hào Đình.

---------

Chương 23: Lần đầu bước vào Sâm Hải Hào Đình

Xe dừng lại trong chốc lát, Ngôn Yến mới lấy lại tinh thần.

Hắn vừa mới muốn xuống xe, nhìn thấy bên ngoài là cảnh tượng xa lạ.

Thích Vũ vẫn luôn chú ý trạng huống của Ngôn Yến, lúc này mở miệng nói: "Đây là chỗ ở khác của Đằng đổng."

"Vì cái gì muốn tới nơi này?" Ngôn Yến hỏi.

"Đây là Đằng đổng phân phó." Thích Vũ nói.

"Xin lỗi, tôi muốn trở về." Ngôn Yến nói.

Thích Vũ làm ra biểu tình buồn rầu: "Ngôn tiên sinh, như vậy chúng tôi sẽ rất khó làm a. Ngài đi vào trước nghỉ ngơi một chút, có cái gì yêu cầu, chờ Đằng đổng trở lại, ngài tự mình nói hắn được không?"

Ngôn Yến nghe vậy, trầm mặc một hồi, nhấp môi xuống xe.

Thích Vũ mang Ngôn Yến vào phòng, trong phòng khách đã có bác sĩ đang chờ.

Thích Vũ đối với Ngôn Yến dừng bước chân nói: "Ngôn tiên sinh trước để bác sĩ xem thân thể một chút đi. Đằng đổng rất lo lắng Ngôn tiên sinh sẽ sinh ra di chứng."

Thích Vũ nói thực mịt mờ.

Mặt Ngôn Yến vẫn là trắng bạch. Tuy rằng minh bạch sự tình tối hôm qua, khẳng định có những người khác đã biết, nhưng bị người nói thẳng ra như vậy, Ngôn Yến vẫn cảm thấy thẹn.

Nhưng bác sĩ lộ ra tươi cười thực hòa ái, tiếp nhận công việc của Thích Vũ.

Bất luận khi nào, người khí chất hòa ái luôn là luôn làm cho người thích thân cận.

Ngôn Yến còn tính phối hợp với bác sĩ.

Sau khi kiểm tra đơn giản thân thể Ngôn Yến xong, bác sĩ kéo Thích Vũ đến một bên nói chuyện.

Ngôn Yến ngồi trên sô pha mềm mại, nhìn TV LCD màn hình siêu lớn trên vách tường, cùng gia cụ xa hoa trong phòng khách, trong lòng trống rỗng tìm không thấy đế.

Bác sĩ quay đầu nhìn thấy Ngôn Yến lại đang ngẩn người, lại nói với Thích Vũ vài câu.

Thích Vũ gật gật đầu, để người tiễn đi bác sĩ, mình đi vào bên người Ngôn Yến.

"Ngôn tiên sinh muốn xem TV sao?" Thích Vũ hỏi.

Ngôn Yến lắc lắc đầu.

"Trên lầu có phòng cho khách, Ngôn tiên sinh nếu muốn ngủ tiếp một giấc, tôi mang ngài đi."

Ngôn Yến do dự một hồi, gật gật đầu.

Hắn thật sự mệt đến hoảng.

Mặc kệ là tinh thần hay là thân thể, cũng cảm thấy thật mỏi mệt.

Thích Vũ mang theo Ngôn Yến đến phòng cho khách, sau đó rời khỏi đóng cửa lại.

Ngôn Yến nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.

Thích Vũ đứng ở ngoài cửa nghe một hồi, không nghe được động tĩnh gì, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian một chút, đồng thời nhớ lại hành trình hôm nay của Đằng Tử Văn, xác định Đằng Tử Văn hiện tại có rảnh, gọi điện thoại báo Đằng Tử Văn trạng huống của Ngôn Yến.

Bác sĩ nói Ngôn Yến thân thể không có trở ngại gì, tu dưỡng mấy ngày liền khỏe lại, nhưng lo lắng tâm lý Ngôn Yến sinh ra bi thương.

Làm một người bình thường, đột nhiên gặp loại chuyện này, không có phản ứng gì mới là không bình thường.

Đằng Tử Văn sau khi nghe Thích Vũ báo cáo xong, trầm ngâm một hồi, nói: "Tôi buổi chiều sẽ đi qua."

"Vâng, Đằng đổng." Thích Vũ thấp giọng đáp.

——

Hôm nay liền canh một nga

----------

Chương 24: Hận không đứng dậy

Edit: Ngộ

Ngôn Yến gặp một ác mộng.

Thời điểm bừng tỉnh, nhìn trần nhà một hồi lâu mới hoãn lại.

Che lại cái trán thời điểm ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trong phòng có người.

Ngôn Yến trong lòng tức khắc cả kinh, sau khi thấy rõ ràng một nửa sườn mặt đối phương lộ ra kia, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại khẩn trương lên.

Đầu ngón tay Đằng Tử Văn kẹp một điếu thuốc, lại không châm lửa.

Hắn ngẫu nhiên sẽ đến căn biệt thự này ở, chính là nơi này có thể dưỡng sinh ý. Đặc biệt là từ cái này cửa sổ nhìn ra, bên ngoài là một mảnh lục ý dạt dào, nồng đậm sinh cơ sôi nổi đập vào mắt, đảo cũng có thể làm người sinh ra ảo giác thời gian vừa lúc.

Nhận thấy động tĩnh trên giường, Đằng Tử Văn quay đầu, nhìn thấy thiếu niên co quắp bất an nhìn mình.

Đằng Tử Văn đem thuốc đặt trên cửa sổ, đi hai bước lên phía trước.

Ngôn Yến thấy Đằng Tử Văn hướng đến chỗ mình, tay chặt chẽ nắm lấy chăn.

Đằng Tử Văn thấy, nhưng bước chân không ngừng, đi đến mép giường, ngồi xuống, tùy tay lấy chén nước trên tủ đầu giường: "Tỉnh, muốn uống nước hay không?"

Ngôn Yến một giấc ngủ kia cũng không an ổn, trên người giữa trán tất cả đều là mồ hôi, giọng nói cũng làm được thực.

Nói cảm ơn, Ngôn Yến nhận ly nước, đôi tay nâng uống một ngụm, sau đó liền ôm lấy cái ly.

Đằng Tử Văn cười cười, đường cong nghiêm túc trên mặt tức khắc nhu hòa xuống: "Không cần sợ tôi như vậy."

Ngôn Yến theo bản năng phản bác: "Không có."

Đằng Tử Văn lại cười một chút, nói với Ngôn Yến: "Ngô Sóng tôi đã sa thải." Này xem như đối sự tình ngày hôm qua cấp Ngôn Yến một công đạo.

Nhưng hắn phát hiện biểu tình Ngôn Yến nghe hắn xong nói rất kỳ quái.

"Làm sao vậy?" Đằng Tử Văn hỏi.

Ngôn Yến đối với người hại mình đương nhiên không có lòng đồng tình gì. Chỉ là, người hôm qua bảo hắn đi nơi đó ...... Không phải Vương Dữ Nhạc sao?

"Không có gì." Ngôn Yến lập tức liền nghĩ tới chuyện trước đó Ngô Sóng đi tìm mình, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Ngô Sóng cũng không có đem cự tuyệt của mình ở trong mắt.

Đằng Tử Văn cho rằng những việc này Ngôn Yến chỉ là không thói quen, không hỏi lại.

"Đã đói bụng sao?" Đằng Tử Văn hỏi.

Hắn thanh âm vốn là thuần hậu, thời điểm nói chuyện mang theo điểm ôn nhu, rất là mê hoặc người.

Đằng Tử Văn biết, Ngôn Yến hiện tại cần chính là trấn an. Hắn đối với thiếu niên một chút hảo cảm có lẽ còn chưa đến mức làm hắn buông tâm thái dỗ người, nhưng về một chút áy náy hơn chút hảo cảm này cũng đã làm hắn nguyện ý làm như vậy.

Ngôn Yến vốn dĩ không có cảm giác đói, nhưng Đằng Tử Văn vừa hỏi như vậy, thật đúng là cảm thấy rất đói bụng.

Nhưng quan hệ của hắn cùng Đằng Tử Văn hiện tại xấu hổ như thế, hắn không trả lời đúng sự thật.

Đằng Tử Văn thấy thế, đứng lên: "Tôi đi ra ngoài trước, trong ngăn tủ bên cạnh có quần áo sạch sẽ. Cậu đổi quần áo xong trực tiếp xuống lầu, tôi ở dưới lầu chờ cậu."

Nói xong, không đợi Ngôn Yến trả lời, Đằng Tử Văn liền rời đi.

Đắn đo chừng mực trong đó, Đằng lão bản nắm chắc phi thường tốt.

Ngôn Yến hoàn toàn không phát hiện, hành vi của mình đã hoàn toàn bị đối phương chủ đạo.

Ngôn Yến ở trong lòng cảm tạ Đằng Tử Văn săn sóc.

Cảm tình của hắn đối Đằng Tử Văn thật sự quá phức tạp.

Hận là hận không đứng dậy.

Hơn nữa hắn cảm thấy phát sinh chuyện như vậy, sai lầm không phải Đằng Tử Văn. Đáng giận chính là người đem mình đi lấy lòng Đằng Tử Văn.

------------

Chương 25: Hắn còn không thể thả thiếu niên chạy

Edit: Ngộ

Đằng Tử Văn dù ôn nhu thế nào, trên người vẫn mang theo một cỗ khí thế.

Cho nên sau khi rời khỏi, Ngôn Yến tự nhiên hơn rất nhiều.

Hắn xuống giường đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo, đi vào phòng tắm, thay, sau đó trở lại phòng.

Ngôn Yến do dự một hồi mới quyết định xuống lầu.

Thời điểm Ngôn Yến đi xuống lầu, trong phòng khách không có thân ảnh Đằng Tử Văn.

Một người hầu dẫn Ngôn Yến vào nhà ăn, Đằng Tử Văn đang ngồi trên ghế xem báo.

Nhìn thấy Ngôn Yến tới, Đằng Tử Văn đem báo thu lại, đưa cho người hầu, nói với Ngôn Yến: "Ngồi."

Ngôn Yến không có động tác, mà là mở miệng nói: "Đằng tiên sinh, tôi nghĩ tôi hẳn nên cáo từ."

Thấy Đằng Tử Văn nhìn mình, Ngôn Yến cắn cắn môi dưới không nói lời nào.

Hắn muốn nói, sự tình ngày hôm qua chúng ta đều quên đi, hắn là nam nhân, không cần Đằng Tử Văn phụ trách. Nhưng chung quanh có những người khác, hắn lại nghĩ tới nam nhân trước mắt này nói "thích", nhớ tới nam nhân này hỏi hắn "có nguyện ý hay không".

Ngôn Yến biết bộ dáng mình hiện tại thực buồn cười.

Hắn lại không phải nữ nhân, nhưng lại không cách nào không để bụng sự tình tối hôm qua. Cũng vô pháp nhìn sự thật: Đằng Tử Văn là nam nhân đầu tiên của hắn.

Đằng Tử Văn nhìn mắt Ngôn Yến, nói: "Trước ngồi xuống, có nói gì cơm nước xong lại nói."

Gương mặt cùng thanh âm kia đều mang theo khí thế không giận tự uy.

Ngôn Yến giống như một cái lốp xe đầy khí, đột nhiên bị một cây kim đâm thủng.

Đằng Tử Văn không nói nữa, nhà ăn chỉ còn lại thanh âm bát đĩa đặt trên bàn, nhưng cũng nhẹ thực.

Ngôn Yến do dự, chọn vị trí cách Đằng Tử Văn hai chỗ ngồi ngồi xuống. Ngồi xuống xong, còn liếc mắt nhìn lén Đằng Tử Văn một cái.

Đằng Tử Văn trên mặt đương nhiên không nhìn ra cái gì.

Ngôn Yến mang tâm tình phức tạp ăn bữa tối.

Bữa tối là cháo trắng rau xào.

Đằng Tử Văn theo Ngôn Yến cùng nhau uống cháo trắng.

Ngôn Yến tâm tình phức tạp vạn phần.

Ăn xong bữa tối, Đằng Tử Văn tới phòng khách ngồi xuống.

Ngôn Yến cũng lập tức buông chén, đi theo qua.

Đằng Tử Văn không nói lời nào, xem văn kiện.

Ngôn Yến đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Muốn đưa ra ý rời đi lần nữa, lại không đủ dũng khí.

Rối rắm đứng như vậy một hồi, Ngôn Yến đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

Chuyện này, rõ ràng hắn mới là người bị hại, vì cái gì sự tình hiện tại ngược lại như là hắn làm sai.

Ngôn Yến đứng một hồi, đôi mắt lại có chút đỏ lên.

Hắn duỗi tay xoa xoa.

Đằng Tử Văn buông văn kiện nhìn hắn, nghĩ hắn rốt cuộc vẫn là thiếu niên.

Đằng Tử Văn đứng lên tiến lên, ôm lấy Ngôn Yến, vỗ vỗ lưng hắn.

Nước mắt Ngôn Yến tức khắc càng ngăn không được.

Tư thế hai người từ đứng biến thành Đằng Tử Văn ngồi ở trên sô pha, Ngôn Yến nhào vào trên người hắn.

Đằng Tử Văn không ngừng vỗ về Ngôn Yến.

Hắn hiện tại còn chưa thể thả thiếu niên đi.

Sự tình so với hắn tưởng tượng càng phức tạp, hắn cần thiếu niên ở lại bên người hắn một thời gian, mê hoặc giấu ở chỗ tối địch nhân.

——

Này chương mã xóa xóa một lần nữa mã, ngắn ngủn một chương mã hai cái giờ, nước mắt QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro