Swap Ver. • Pt 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày chán ngắt lại bắt đầu, Kioha tỉnh dậy sau một đêm dài mệt mỏi chạy đồ án. Cũng may rằng hôm nay là ngày nghỉ nên anh vẫn có thể thoải mái để mà nghỉ ngơi đôi chút, bởi cả đêm qua anh đã thức trắng rồi. Nhưng nằm mãi một chỗ cũng chẳng tốt, thế nên anh vẫn quyết định trèo xuống khỏi giường, vệ sinh cá nhân và làm bữa sáng.

Và rồi anh nhớ đến Zej, cậu chủ tiệm bánh ngọt ngày hôm qua anh mới quen. Lấy điện thoại và tìm đến thông tin liên lạc của cậu, lướt qua một lượt trang cá nhân của Zej, anh nhận ra rắng tất cả nhứng bài đăng đều liên quan đến mèo và sách. Chủ yếu sách là nhiều, có lẽ cậu ta có đam về những cuốn sách chăng? 

Anh gửi một dòng tin nhắn cho cậu ấy, nó chỉ đơn giản là câu

"Chào, là tôi chàng trai với ly cafe ngớ ngẩn đây"

Mà anh phải sửa đi sửa lại nhiều lần vì nó thật sự rất buồn cười, theo anh là vậy.

Sau khoảng 30 phút thì anh kiểm tra lại điện thoại, tin nhắn đã được gửi nhưng chẳng có một lời đáp hay gì đó đại loại vậy, thậm chí cậu ta còn chưa xem. Anh tắt điện thoại và pha cho mình một ly cafe, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn làm việc của mình, anh mở laptop ra và bắt đầu xử lý những tài liệu, những đồ án đang được gửi dồn dập từ giáo viên và ban cán sự lớp.

Tiếng tí tách tí tách của những hạt mưa làm Kioha rời mắt khỏi màn hình, ngước mặt lên ô cửa sổ đối diện, các hạt mưa làm ướt cả một khung cửa sổ, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống. Anh với lấy cái điều khiển máy sưởi bên cạnh, bật nó lên.Kioha uống hết những giọt cafe cuối cùng trong ly, vô thức kiểm tra tin nhắn điện thoại, vẫn là dòng chữ đã gửi, chẳng ai để ý đến tin nhắn đó của anh cả, mắt Kioha lại tập trung vào máy tính, anh có một bài luận phải nộp vào sáng mai, nên có lẽ đêm nay sẽ phải thức. Nhưng anh nhìn vào đồng hồ, "7:00 PM", có lẽ đến lúc anh phải ăn gì đó cho buổi tối rồi.

Mặc lại chiếc hoodie, Kioha cầm chiếc ô ban nãy lên rồi bước ra ngoài. Anh đi nhìn quanh góc phố nhỏ bé này, tạp vào một quán đồ ăn nhanh.Anh gọi một burger kiểu Mỹ và một phần khoai tây. Bước đến chiếc bàn trong gốc, Kioha đem điện thoại ra kiểm tra dòng tin nhắn đó, vẫn chẳng thu hoạch được gì, anh chán nản đặt điện thoại xuống. Cậu ta đang cố tình lơ tin nhắn của anh à, tôi nghĩ, đúng lúc nhân viên mang phần ăn của anh đến. Kioha thưởng thức chiếc burger của mình trong khi mắt vẫn chăm chú vào điện thoại.

Mưa ở ngoài càng lúc càng to hơn.Thông báo điện thoại đến khi anh chuẩn bị rời đi, Kioha tức tốc mở nó ra nhưng nó chỉ là tin nhắn từ cô chị gái của anh, chị ta lại lải nhải về những cuộc vui với bạn gái mình, và rồi mỉa mai anh việc không có ai bên cạnh

/"Đừng để tôi xuất hiện trước mặt chị và cho buổi tối của chị nát banh trành, Iyako..."/

Anh nhắn lại, lông mày anh nheo lại khi thấy câu trả lời của chị ta.

/"Ái chà... xem ai nói kìa, một kẻ cô đơn trong tháng 9, lol!"/

Kèm một mặt cười chế giễu, anh chẳng thèm xem hay trả lời chị ấy, tắt máy và bước khỏi cửa hàng.

Trời vẫn đàn mưa rất to, những hàng mưa cứ thế nặng hạt dần, Kioha cố đi nhanh hết mức về nhà, đúng là ý kiến tồi khi anh lựa chọn ra ngoài ăn vào giờ này.

Anh xoay tay nắm cửa và rồi đi vào nhà, lại tiếp tục dán mắt vào chiếc laptop của mình cho đến khi 2:00 sáng. Kioha duỗi người, nhấc người lên và đi đến giường, kiểm tra điện thoại trước khi ngủ, và rồi chú ý đến dòng tin nhắn mới, đó là Zej.

Kioha nhìn lại tên người gửi, vui mừng vì đó là Zej, nhưng lại có phần lo lắng, anh có nên xem không? Nhỡ như cậu ấy thấy anh thật buồn cười và rồi chế nhạo anh thì sao, nghĩ đến đây, Kioha chợt nhẫn ra rằng cậu ta đã tiếp tục nhắn, nghĩ rằng không seen hay trả lời thì cậu ấy sẽ nghĩ anh không muốn nói chuyện mất. Kioha lập tức xem tin nhắn, đập vào mắt anh là icon chào và một lời nhắn.

/"Vâng chàng trai với ly trà ngốc nghếch!"/

Mặt Kioha như đỏ lên cả trăm độ, làm sao anh có thể nghĩ ra cái tên chết tiệt đó nhỉ? Không biết dấu mặt đi đâu, anh đọc tiếp câu phía dưới.

/"Xin lỗi vì trả lời muộn, tôi có một vài việc ở tiệm bánh cần xử lý"/

/" không sao, tôi luôn đợi cậu..."/

Anh bắt đầu đánh máy, thêm quả icon mặt cười mặc dù anh thấy nó khá nham nhở lên, suy nghĩ một lúc, anh cũng gửi nó đi.Kioha đợi một vài phút, thì thông báo cũng hiện lên, anh nhấp vào nó.

/"Eheh! vậy thì tuyệt"/ cậu ta trả lời, gửi cùng một cái meme "nice" cho anh.

/"À chiếc khăn của tôi... sẽ thật vui nếu anh đang giữ nó"/

Màn hình tiếp tục lóe lên, anh gửi icon cười và chụp chiếc khăn tay đó, gửi cậu ấy.

/"Tất nhiên, bao giờ thì tôi có thể đến đưa cho cậu?"/

Anh nhắn thêm, thật vui khi cậu ấy chịu bắt chuyện với anh, mặc dù anh trông hơi lố bịch.

/"Bất cứ khi nào cậu ghé qua, với cả... Tôi mới biết cậu nhỏ tuổi hơn tôi đó..."/

Hả?! sao cơ? Zej lớn tuổi hơn anh á? Nhưng làm sao mà cậu ta có thể biết được anh bao nhiêu tuổi chứ. Anh cố gặng hỏi xem làm thế nào mà Zej lại có thể biết được anh bao nhiêu tuổi, và hỏi luôn tuổi của Zej. Và rồi mặt anh là đỏ tía lên vì nhận ra mình đang hành xử một cách hấp tấp...

Anh quay ra, định rút lại những dòng tin nhắn đó, nhưng đã quá muộn để làm vậy.

/"Gì chứ... cậu tiết lộ ở tiểu sử mà. Với lại, tôi đã 23 tuổi rồi, ehee!!"/

Phải rồi, thông tin cá nhân anh có tiết lộ đôi chút ở phần giới thiệu, vậy là...

 Cậu hơn anh những 3 tuổi?! Kioha có hơi sững người đôi chút về điều này.

/"Xin lỗi anh nhé.. Tôi có hơi hành xử lố bịch chút..."/

Anh buông điện thoại rồi chùm chăn kín mít, cố quên đi những hành động ngu ngốc kia mà cố chìm vào giấc ngủ. Đây có phải cảm giác khi thích ai đó không? Nói chuyện với Zej, anh có cảm giác ấm áp, thoải mái đến lạ...Có lẽ đúng vậy, sẽ chẳng ai để ý đến vấn đề tuổi tác của cả hai đâu nhỉ. Dù sao trông cậu ta cũng thật nhỏ nhắn, đáng yêu nữa. Anh tự nhủ, ngày mai sẽ đến tiệm bánh nói lời xin lỗi đàng hoàng, trả lại chiếc khăn tay cho cậu và ngỏ lời mời cậu đến nhà mình chơi vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro