Chương 3: GIỜ PHÚT NÀY THẬT YÊN TĨNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MƯỜI MỘT NĂM HẠ CHÍ (3)

Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp

Nguồn: Tấn Giang

Ảnh: Sưu tầm

Edit: Trầm_mặc

Facebook: Lão nương rất cay

Chương 3: GIỜ PHÚT NÀY THẬT YÊN TĨNH

"Sáu năm sau khi tốt nghiệp, cô vẫn mơ về anh ấy. Lúc đó cô ghét nhất môn Địa lý, nhưng cô đã làm đại diện môn Địa lý trong hai năm. Bởi vì lúc đi qua tổ văn phòng sẽ đi qua lớp anh ấy. Cầm chồng sách mà lòng lúc nặng lúc nhẹ, như có một bí mật rất lớn trong lòng, sau này mỗi khi len lỏi giữa những tòa nhà văn phòng xám xịt trong công viên, cô thường nghĩ về quá khứ, sẽ không còn nữa những suy nghĩ trong sáng như vậy, vào năm đó, năm mười sáu tuổi, vào mùa hè thiếu niên kia đến.

—— Phòng thí nghiệm rượu của Shirrey《 trải qua giấc mộng năm thứ chín 》

/

Có hai điều trong cuộc họp lớp vào thứ Tư. Một là thay đổi chỗ ngồi, hai là chọn thành viên hội đồng lớp.

Chỗ ngồi trong lớp 7 mỗi học kỳ đều do giáo viên chủ nhiệm Lão Trang sắp xếp, không theo điểm số, cũng không phải kiểu hỗ trợ kinh điển một kèm một, chỉ có bản thân Lão Trang mới biết quy củ là gì.

Nhưng có một điều rõ ràng, Lão Trang giống như các chủ nhiệm truyền thống khác, không bao giờ cho phép học sinh nam và nữ ngồi chung bàn.
Nhưng cả lớp có tổng cộng 11 nam sinh và sẽ luôn có một nam sinh phải ngồi cùng với một nữ sinh.

Các chàng trai gọi anh là “thiên tuyển chi tử” [tạm dịch: Người được chọn]

"Người được chọn" của học kỳ này tình cờ là Tiêu Vũ Long, người đã trực nhật trước đó với Hạ Li.

Điểm số của Tiêu Vũ Long chỉ ở mức trung bình, nhưng sự nổi tiếng của cậu ấy cực kỳ tốt, tính cách cà lơ phất phơ, cậu ấy có thể pha trò và làm sôi động bầu không khí.

Lão Trang sắp xếp dán số ghế xong, cả lớp bắt đầu hành động.

Trong khi di chuyển bàn, Tiêu Vũ Long đã hát "Tốc độ bảy mươi dặm, tâm tình là tự do tự tại ..."

Người bạn tốt của cậu ấy là ủy viên ủy ban lao động, đã tức giận đá cậu ấy một phát.

Hai mươi phút sau, chỗ ngồi đã được thay đổi.
Hạ Li chỉnh lại những cuốn sách bị lệch xếp gọn lại hai đầu sách hình Doraemon.

Vừa ngồi xuống đã có người chọc nhẹ vào lưng cô.

Hạ Li quay đầu lại thấy nụ cười của Tiêu Vũ Long.

Tiêu Vũ Long mỉm cười hỏi: "Cậu có đủ chỗ ngồi không? Chúng ta có thể di chuyển về phía trước một chút không?"

“Ừ.” Hạ Li dịch ghế về phía trước một chút.
Một lúc sau, Lão Trang trở lại lớp học, mọi người lại im phăng phắt.

Lão Trang gọi: "Lớp trưởng."

Lớp trưởng đứng lên.

"Em có thể đảm nhiệm chức vụ học kỳ này không?"

"Có thể ạ."

• Lão Trang gật đầu: “Vậy thì tiếp tục phục vụ các bạn cùng lớp đi. Đồng thời tổ chức bầu chọn ban cán sự lớp, chọn xong thì mọi người tự học, giữ trật tự.”

Nói xong liền rời khỏi lớp.

Lớp trưởng lên bục, viết tên các chức vụ lên bảng đen.

Hầu hết ban cán sự của lớp đều giữ nguyên trong học kỳ cuối, ngoại trừ thành viên ban Kỷ luật và đại diện môn Địa lý.

Thành viên ban Kỷ luật ban đầu là Đào Thi Duyệt, người đã được chuyển đến lớp quốc tế; Học kỳ trước, đại diện môn Địa lý đã bày tỏ rằng không muốn tiếp tục đảm đương nữa.

Hầu hết những học sinh trong lớp 7, dựa theo từ lóng sau này, thì được gọi là tương đối “Phật hệ”*, một lòng hướng về 985**, không mấy nhiệt tình với các nhiệm vụ trong lớp.

* "Thanh niên Phật hệ" là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả. [Còn có佛系学生 ”Học sinh Phật hệ” Không chơi hết mình cũng không cắm đầu vào học, câu nói cửa miệng 考过就是缘,挂了也是命 “Qua môn là duyên, trượt môn là mệnh”]. Nguồn: Google

** Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Nguồn: Google

Huống hồ trường trung học Minh Chương không đánh giá theo kiểu “học sinh ba tốt”, mỗi học kỳ chỉ có một học bổng, tiêu chí lựa chọn duy nhất là dựa trên thành tích, tham gia vào ủy ban cũng không tăng điểm số, chỉ đơn thuần là đi phục vụ.

Lớp trưởng gọi đến mấy lần mới có một bạn gái giơ tay nhận vị trí ủy viên Kỷ luật.

“Đại diện môn Địa lý đâu? Có ai đồng ý làm không?”

Trái tim Hạ Li bỗng đập dữ dội, sự kích động đột ngột ập đến.

Trong lớp cô giống như một nữ sinh không tồn tại, thành tích đứng thứ mười một mười hai, không có tài năng gì, tính cách lại ôn hòa không tranh đấu.

Cùng với việc muốn nổi bật hay tinh thần phục vụ các bạn đều không liên quan gì.

Cô chợt nhận ra rằng mỗi lần đến phòng tài liệu, cô đều sẽ đi ngang qua lớp 20 ở tầng 1.

Hạ Li nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó giơ tay: “Để tớ thử xem.”

Không ai cạnh tranh với cô.

Lớp trưởng viết “Đại diện môn Địa lý” trên tên của cô.

/

Buổi chiều hôm sau có tiết Địa lý.

Sau giờ học, Cô Ngô kêu Hạ Li lên văn phòng với cô.

Cô Ngô tính cách hiền hòa, trong số tất cả các giáo viên cô là người nói chuyện dễ gần nhất.

Nhưng Hạ Li trong ba môn khoa văn kém nhất là Địa lý, nên sợ nhất chính là cô giáo.

Hạ Li đi theo Cô Ngô mà trong lòng bất an.

Cô Ngô cười hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc làm đại diện bộ môn của cô?”

Hạ Li nói những điều mà cô đã nghĩ từ trước: “......Địa lý là môn kéo các môn khoa Văn đi xuống, nên em muốn bồi dưỡng thêm.”

Cô Ngô tán thưởng gật đầu, cười nói: “Em có chí tiến thủ là rất tốt. Nhưng làm đại diện thì phải làm gương cho mọi người, em cố gắng lên nhé.”

Hạ Li bỗng thấy áp lực cực lớn: “.....Dạ em sẽ cố gắng.”

“Phân tích Địa lý so với Lịch sử cùng Chính trị phải linh hoạt hơn, trên lớp còn chưa hiểu hết, cho dù có làm đề đến chết cũng không được.”

Hạ Li vội vàng gật đầu.

Rất nhanh trong lúc nói chuyện đã đến lầu một.

Hạ Li nhanh chóng nhìn vào phòng học lớp 20.

Nhìn thoáng qua không thấy bóng dáng Yến Tư Thời đâu.

Cô không dám công khai tìm kiếm nên đành thu hồi tầm mắt.

Khi cả hai đến văn phòng, Cô Ngô lấy ra một bộ đề của kỳ thi tuyển sinh Đại học mà trọng tâm là kiến thức của bài học hôm nay, nhờ Hạ Li phân phát, ngày mai trong tiết tự học Địa lý buổi tối sẽ giảng qua.

Hạ Li ôm tập đề thi, đi xuyên qua hành lang, lại đi ngang qua lớp 20.

Lần này, liếc mắt một cái đã làm cô ngạc nhiên.

Lớp quốc tế tổng cộng chỉ có khoảng 20 người, phòng học rộng rãi và sáng sủa.

Vị trí của thiếu niên kia là thứ ba từ dưới lên của hàng trong cùng.

Anh ấy đang đứng dậy, một tay chống lên bàn học, một tay đẩy cửa sổ ra.

Bên ngoài là cây bồ kết cao lớn, cửa sổ vừa mở ra, trang sách trắng muốt cuộn lại, gió dường như đang đắm mình trong cây cỏ mát rượi.

Đồng phục của trường trung học Minh Chương là màu trắng đen, mùa hè là kiểu áo polo ngắn tay cổ bẻ, màu sắc và kiểu dáng hơi buồn tẻ, nhưng khi mặc trên người anh, lại có vẻ tươi mới thanh thuần.

Tim Hạ Li lỡ một nhịp.

Cô vội vàng thu hồi lại ánh mắt rồi nhanh chóng bước đi, bước chân đi như chạy, đến khi đi lên cầu thang mới phát hiện ra.

Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Yến Tư Thời từ xa, dù sao thì anh chuyển tới đây cũng được vài ngày rồi.

Trong giờ giải lao tiết thứ hai, tất cả mọi người trừ các lớp 12 đều sẽ xuống sân tập thể dục theo đài, lớp Quốc tế cũng không được miễn.

Có một hôm vừa tan học, Hạ Li đã rất nhanh cùng đám người Lâm Thanh Hiểu đi xuống lầu, khi đi gần đến lầu 1, vừa vặn nhìn thấy Yến Tư Thời đi ra từ lối ra ở cuối cầu thang.

Một số người vây quanh anh, nhưng trông bóng lưng lại có cảm giác cô đơn.

Nhưng lúc tập thể dục theo đài cũng không có nhiều cơ hội để gặp, bởi vì lớp 7 ở lầu 3, lúc xuống đến nơi, các lớp học ở lầu 1 đã sớm vào sân hết rồi.

Lúc đang tập, lớp 7 với lớp 20 cũng không ở cạnh nhau, Hạ Li thường đưa mắt nhìn về phía lớp 20, nhưng chỉ nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy.

Còn một lần khác là tiết thể dục.

Lớp thể dục của Minh Trung rất linh hoạt, sau khi cùng nhau chạy vòng quanh, mọi người có thể tự do vận động.

Khi đó cô đang cùng mấy bạn nữ trốn dưới bóng cây để hóng mát thì có người thì thầm: “Yến Tư Thời!”

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Con đường rợp bóng cây bên ngoài hàng rào sân thể thao chính là con đường duy nhất để đi từ phòng học đến nhà ăn.

Yến Tư Thời đang đi ngang qua, trên tay cầm một chai nước khoáng.

Bên cạnh là một nam sinh đeo kính gọng đen đang nói chuyện với anh, thi thoảng anh gật đầu hoặc mở miệng đáp lại.

Bất luận là lần thứ mấy nhìn thấy anh, Hạ Li đều sẽ cảm thán.

Da của anh thật trắng, cả người trông sạch sẽ như sương như tuyết.

Giờ phút này, Hạ Li rất vui vì quyết định làm đại diện môn Địa lý.

Lòng dũng cảm của cô đã ngay lập tức nhận được phần thưởng.

Sau này, mỗi khi đi đi lại lại giữa tòa nhà giảng dạy và tòa nhà văn phòng, cô thường sẽ nhớ lại.

Cô có một bí mật.

Trở lại lớp học, Hạ Li dựa theo số người mà chia bài thi thành bốn phần, đưa cho học sinh ngồi hàng thứ nhất của mỗi dãy, nhờ bọn họ chuyền tay nhau xuống.

Cô tự mình cầm một viên phấn trắng lên, bên phải bảng đen, ở khu vực ghi bài tập theo thời khóa biểu viết một hàng “Đề thi Địa lý tối thứ sáu”, nét chữ ngay ngắn, gọn gàng.

Cô phủi bụi phấn trên tay, quay trở lại chỗ và ngồi xuống.

“Đại diện môn Địa lý.” Có người hét lên từ hàng ghế đằng sau.

Hạ Li quay đầu lại.

Tiêu Vũ Long cười nói: “Thứ bảy này tớ tổ chức sinh nhật, cậu có muốn đi hát Karaoke không?”

Vào thời điểm đó, các hoạt động giải trí bị hạn chế ở những địa điểm nhỏ nên hát Karaoke là lựa chọn phổ biến nhất.

Hạ Li hơi kinh ngạc.

Cô thực sự không biết rõ về Tiêu Vũ Long.

“Còn có những ai đi nữa?” Hạ Li hỏi.

“Lớp trưởng này, ủy viên ban lao động nữa…”

“Cả đoàn đội ủy ban lớp?”

Tiêu Vũ Long cười: “Dù sao, tớ cũng mời rất nhiều người—ồ, cậu với Từ Ninh và Lâm Thanh Hiểu cũng có mối quan hệ tốt, họ cũng đi luôn.”

Nói xong, Hạ Li không chút do dự: “Được, vậy tớ cũng đi.”

Sau này lên 11, lớp thực nghiệm mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa ngày, chiều chủ nhật sẽ đi học trở lại, chỉ còn ngày thứ bảy là có thể xả hơi vui chơi thoải mái.

Nhà của Hạ Li ở một khu đang phát triển, cách trường rất xa, 10 giờ rưỡi mới học xong tiết tự học buổi tối, cha mẹ lại thường xuyên ở trong nhà máy, không yên tâm cho cho Hạ Li đi xa.

Hạ Li sống trong ký túc xá vào năm lớp 10, nhưng môi trường ký túc xá ở Minh Trung, một lời khó hình dung hết được: một phòng tám người, phòng tắm công cộng, được ba cái nhà vệ sinh, mỗi ngày đánh răng rửa mặt như đi đánh giặc.

Hạ Li đều có thể vượt qua tất cả những điều này. Nhưng cô hơi khó ngủ, hơi có tiếng động liền tỉnh giấc.

Trong ký túc xá có nữ sinh ngáy như sấm rền, Hạ Li chỉ có thể chịu đựng mang nút bịt tai đi ngủ, thường xuyên bị đau lỗ tai, ù tai, thậm chí còn bị viêm tai.

Sau này, thật sự không còn cách nào khác, cô mới đem chuyện nói với cha mẹ.

Khương Hồng trách cô sao không nói sớm, mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi lại ít như vậy, ngủ cũng không ngon, thân thể làm sao chống đỡ được.

Sau khi hỏi thăm, phát hiện gần trường học có một căn hộ đặc biệt cho học sinh thuê—nói là căn hộ, nhưng thực ra là nhà của một giáo viên đã về hưu, làm một căn phòng tách biệt với nhà cũ, mỗi gian đều rất nhỏ, chỉ có thể đặt được một chiếc giường 1.2 mét và một cái bàn học. Nhưng có phòng sinh hoạt chung, máy giặt, nước nóng phục vụ 24/24.

Gian nhỏ nhất có giá 230 tệ một tháng.

Năm 2008, con số này là 2760 tệ mỗi năm, đây là một khoản chi tiêu khá lớn với gia đình Hạ Li.

Nhưng Khương Hồng đã thuyết phục Hạ Kiến Dương, cuối cùng thuê một gian cho Hạ Li.

Hạ Li chưa bao giờ phàn nàn về xuất thân bình thường của mình.

Cô biết rằng bố mẹ cô đã cố gắng hết sức để tạo điều kiện tốt nhất cho cô.

Sống trong một căn hộ sinh viên tự do hơn nhiều so với sống trong ký túc xá trường.

Hạ Li sẽ gọi điện cho Khương Hồng vào mỗi thứ sáu hàng tuần, nếu cuối tuần bố mẹ không về nhà, cô cũng sẽ không quay về.

Chiều thứ bảy, Hạ Li đến hiệu sách trước khi tới KTV.

Sinh nhật của Tiêu Vũ Long nên cô không thể đến đó tay không.

Nhưng cô không quen biết cậu ta, cũng chẳng biết nên tặng gì, nghĩ đi nghĩ lại thì sách là an toàn nhất.

Trên đường Dương Phong, cách trường học một ngã tư, có một hiệu sách với rất nhiều chủng loại, Hạ Li thường tới đó.

Cô đi dạo một vòng trong hiệu sách, cuối cùng dừng lại trước dãy sách văn học trong nước, cầm một cuốn “Ngôi nhà nhỏ” của Lương Thực Thu. Đó là một sự lựa chọn không tồi.

Trước khi đi, cô nhìn thấy một cuốn sách của Bạch Tiên Dũng trên cao, bèn nhón chân với lấy nó.

Sách được bọc ngoài nên cô không rõ bên trong có gì.

Cô đang cúi đầu xem chữ trên gáy sách, bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân, theo bản năng cô đứng tránh sang một bên.

Một lúc sau có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Xin chào.”

Lông mi Hạ Li khẽ rung, cô quay đầu lại.

Vì được nghỉ học nên anh không mặc đồng phục, trên người mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình và đeo một chiếc ba lô màu đen, chiếc dây tai nghe màu trắng ló ra từ túi bên của ba lô.

Anh chỉ đeo một bên tai nghe, chiếc còn lại đang cầm trong tay, như thể anh vừa mới tháo ra.

Hạ Li ngưng thở một chút: “....Xin chào.” “.....Cậu đến mua sách.” Hạ Li cảm thấy khả năng ngôn ngữ kém đi, nếu không làm sao có thể nói những lời ngu ngốc như vậy. Đến hiệu sách mà không mua sách thì làm cái gì?

Yến Tư Thời chỉ “ừ” một tiếng.

Hạ Li không muốn ngừng chủ đề này, bất kể thế nào, cô chỉ muốn nói thêm vài câu với anh, “......Cậu mới chuyển đến trường tôi đúng không? Một hôm tôi nhìn thấy cậu trong giờ tập thể dục chung.”

Yến Tư Thời nhìn cô, “Cậu học ở Minh Trung?”

“Ừ. Tớ học lớp 7.”

“Tớ lớp 20.”

Tớ biết. Hạ Li nói thầm trong lòng.

“Lần trước cảm ơn cậu.” Yến Tư Thời nói.

Hạ Li lắc đầu, “.....Rất vui khi giúp đỡ được cậu.”

“Tớ tên là Yến Tư Thời, vẫn chưa biết tên cậu.”

“Hạ Li. Hạ trong ngày hạ, Li trong sông Li.”

Yến Tư Thời gật đầu, ánh mắt anh dừng lại trên cuốn sách trong tay cô, liền hỏi: “Gần đây còn có hiệu sách nào khác không?”

“Trên đường Thiên Tinh còn có nhà sách Tân Hoa. Cậu cần mua loại sách gì?”

“Truyện tranh. Hiệu sách này hình như không có.”

Hạ Li cảm thấy chóng mặt như người không có trọng lượng, lúc này cô rất biết ơn Từ Ninh đã dẫn dắt cô vào “thế giới giả tưởng.”

“Ừ, ở ngã tư phía trước…” Hạ Li đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Cửa tiệm đó rất nhỏ, tớ dẫn cậu đến nhé?”

“Nếu cậu thấy không phiền.”

“Không…vậy cậu đợi một lát, tớ đi thanh toán đã.”

Hạ Li mang hai cuốn sách đến quầy trả tiền, còn Yến Tư Thời ra khỏi hiệu sách trước.

Cậu đứng ở cửa, ánh hoàng hôn hắt lên mặt cậu một lớp mỏng như cánh ve nhung.

Hạ Li cất sách vào ba lô, sau đó bước xuống bậc thang, “Có thể đi rồi.”

Có trời mới biết cô đã kìm nén cỡ nào để làm như không có việc gì, trái tim đập nhanh đến nỗi có thể so với việc vừa chạy 800 mét xong, không khác gì như người thiếu oxy.

Yến Tư Thời gật đầu, sau đó dừng lại, tháo bên tai nghe còn lại ra, lấy chiếc iPod màu bạc từ trong túi bên của ba lô, quấn dây tai nghe gọn gàng rồi nhét vào túi quần đen.

Hạ Li hai tay nắm nhẹ quai đeo ba lô, chỉ dám liếc trộm Yến Tư Thời.

Cô không biết nên nói gì, nên hỏi tại sao anh lại từ Bắc Thành chuyển tới đây, hình như có chút đường đột.

Cô cảm thấy Yến Tư Thời là một người rất khó tiếp cận.

Mặc dù anh sẽ không lạnh lùng với mọi người như là La Vệ Quốc, dù bối rối nhưng cũng sẽ cư xử lịch sự.

Phép lịch sự của anh đã phản ánh con người anh: sự đối xử lễ phép ẩn giấu trong sự thờ ơ lãnh đạm.

Trong nháy mắt cả hai đã đi tới ngã tư.

Lúc đi ngang qua góc phố, một mùi hương thơm bay tới, khiến bước chân của Hạ Li dừng lại.

Trước cái lò hình trụ, một người phụ nữ đầu đội khăn che mặt màu đỏ, tay cầm chiếc kẹp nhanh nhẹn gắp những bắp ngô còn lá nóng hôi hổi ra. Người bên cạnh chắc là chồng cô đang đeo găng tay, vừa bóc lá ngô vừa lấy cái túi ra cho bắp vào rồi đưa cho khách hàng.

Tại quầy hàng nhỏ mọi người xếp hàng dài, hộp bánh quy thiếc đựng đầy vé đổi, ai cũng có ý thức để tiền vào và tự đổi tiền lẻ.

Hạ Li chỉ vào quầy bán ngô: “Ngô của nhà này rất ngon….Cậu có muốn ăn thử không?”

Càng nói cô càng cảm thấy chột dạ.

Bởi vì cô không thể tưởng tượng cảnh anh ăn ngô trước mặt cô.

Yến Tư Thời nói: “Có cơ hội sẽ thử.”

Giọng điệu trước sau như một đều lãnh đạm.

Rẽ vào là một con ngõ nhỏ, hai bên cây cối rậm rạp che bóng mát.

Có hàng dãy các cửa hàng dọc theo hai bên, bán tất cả mọi thứ.

Hiệu sách nằm giữa những cửa hàng này, biển hiệu cũ kỹ ghi dòng chữ “Hiệu sách Thượng Trí”, không có gì nổi bật.

Cửa hàng chỉ khoảng 10 mét vuông, chật chội đến mức khó xoay người, không gian để sách không đủ, một số sách phải để thành chồng trên mặt đất, nhìn giống như đang đi bán phế liệu, nhưng tất cả đều là bảo vật quý giá.

Khoa học viễn tưởng, truyện tranh, giật gân,....tất cả những quyển không phổ biến ở hiệu sách Tân Hoa, hiệu sách Dương Phong và các sạp báo gần trường thì đều có ở đây.

Nơi đây không có nhiều khách, giống như một căn cứ bí mật chỉ dành cho số ít những người yêu thích.

Chủ cửa hàng là một bà dì với gương mặt lạnh lùng, không bao giờ chủ động bắt chuyện với khách, chỉ ngồi sau quầy thanh toán đọc sách một mình.

Hạ Li cảm thấy bản thân đang làm nhiệm vụ giải trí, bèn nhỏ giọng nói với Yến Tư Thời: “Truyện tranh nổi tiếng ở đây cũng có….Loại hiếm hiếm cũng có, ở tít bên trong nhưng cậu phải tự mình tìm.”

Yến Tư Thời gật đầu, “Cảm ơn cậu. Để tôi xem.”

Hiệu sách này có mùi bụi pha lẫn mùi dầu mực, giống như đang ngồi trên bậu cửa sổ viết nhật ký vào một ngày mưa, lỡ tay đánh đổ lọ mực carbon.

Hạ Li không đi theo sau Yến Tư Thời, cảm thấy như vậy có chút vô lễ.

Cô đứng trước một kệ sách, chọn lấy mấy cuốn mà cô thấy hứng thú.

Cô nghe thấy bước chân Yến Tư Thời bước vòng qua kệ sách sang phía bên kia.

Có tiếng sách được lấy ra, tiếng lật trang nhè nhẹ nghe như tiếng chuồn chuồn bay lượn.

Hành động nhỏ này khiến Hạ Li không dám thở mạnh.

Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, mặt trời khuất sau tòa nhà bên kia đường, bầu trời gần như tối sầm ngay lập tức và cửa hàng dần chìm vào bóng tối.

Giờ phút này Hạ Li cảm thấy không gian thật yên tĩnh.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, khoảng 10 phút sau, Yến Tư Thời cầm vài cuốn sách lên, từ giá sách phía sau đi ra.

Hạ Li đi tới nhìn chồng sách anh đang cầm.

Trọn bộ [Trùng sư] bản in lẻ.

“Cậu cũng xem truyện tranh sao?” Hạ Li hỏi.

“Thi thoảng sẽ xem. Các bạn cùng lớp khuyên tôi nên giết thời gian bằng cái này.”

“[Trùng sư] khá hay.”

“Vậy thì tôi phải coi thôi.”

Yến Tư Thời đặt cả chồng truyện tranh lên quầy, liếc nhìn giá đựng tạp chí ở cửa và chọn [Phim ảnh] cùng [Phần mềm phổ biến] số mới nhất.

Hạ Li vui sướng như khi cào trúng xổ số: [Phim ảnh] cũng là mục yêu thích của cô trong mọi số báo.

Yến Tư Thời đặt hai cuốn tạp chí lên quầy, liếc nhìn tay cô và nói: “Chúng ta thanh toán cùng nhau đi.”

Hạ Li hiểu rất đơn giản, bèn trực tiếp đưa tập sách mới về [Phệ hồn sư] trong tay lên.

Dì chủ tiệm lấy máy tính ra để tính tiền, bỏ qua số lẻ.

Yến Tư Thời thanh toán xong lấy tiền thối và đưa sách cho Hạ Li.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Hạ Li mở cặp sách ra, đeo trước ngực, cất cuốn truyện tranh vào đó rồi rút ví ra, lấy mười tệ đưa cho Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời hơi sửng sốt, “Ý tớ là, khi tớ đưa cho cậu, là muốn cảm ơn cậu đã đưa tớ đến hiệu sách này.”

“Tớ….chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu.” Hạ Li lắp bắp nói.

“Nhận lấy đi.”

Hạ Li nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Cô không từ chối nữa.

Đó là sự ích kỷ của cô, cô thừa nhận rằng, ít nhất, cô đã nhận được một “món quà” từ Yến Tư Thời.

Đột nhiên, nhạc chuông cổ điển của điện thoại Nokia vang lên.

Yến Tư Thời bỏ truyện tranh vào ba lô và lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Anh quay lưng lại, nhìn biển báo trước mắt sau khi nhấc điện thoại và báo địa chỉ cho đầu dây bên kia.

Sau khi cúp điện thoại, Yến Tư Thời nhìn Hạ Li: “Tớ ở chỗ này đợi xe. Có muốn đi cùng không?”

Hạ Li tin rằng, cho dù là bất kỳ bạn học nào của lớp 20, Yến Tư Thời cũng đều sẽ đối xử lịch sự như vậy.

Mà cô cũng không muốn dựa vào sự lịch sự của anh mà gây thêm phiền toái.

“Không cần, tớ đã hẹn với bạn rồi, ở trên đường Thiên Tinh, rất gần đây.”

Yến Tư Thời không nói gì.

Hạ Li nói: “Vậy tớ đi trước, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hạ Li xoay người, bước nhanh vào ngõ nhỏ, sau đó quay đầu nhìn lại.

Cậu thiếu niên đang đeo tai nghe, cúi đầu đứng dưới tán cây chờ xe.

Có một cơn gió thổi qua, bầu trời trở nên tối đen hoàn toàn, đèn đường bật sáng sau lưng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro