Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20 phút sau.
Chuông cửa của 8514 "ding dong" vang lên.

Bó hồng mà Tiểu Phi đặt riêng cho Trần Hi đã được người phục vụ chuyển đến, Tiểu Phi cũng đứng bên cạnh đó, với bộ dạng vui vẻ muốn tạo bất ngờ cho bạn gái.

Kết quả là, có tiếng hét của một người đàn ông, "Ai đấy?"

Người phục vụ sửng sốt một lúc, nhìn Tiểu Phi, không dám hỏi hay nói gì, chỉ đành nói một câu nghiệp vụ,
"Xin chào, tôi là phục vụ."

"Tôi không cần phục vụ, cút đi."

Người phục vụ không biết phải làm sao, chỉ biết lúng túng nhìn Tiểu Phi.

Lúc này, khuôn mặt Tiểu Phi đã trở nên lạnh lùng như kế hoạch, anh ta tiếp tục bấm chuông cửa một cách "tức giận".

Khổng Húc Quang ra mở cửa với vẻ khó chịu, hỏi Trần Hi, "Em gọi phục vụ phòng à?"

Hai người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt không biết làm gì, đặc biệt là vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra của Khổng Húc Quang.

Không quan tâm đến khuôn mặt tái nhợt của Trần Hi, Tiểu Phi bắt đầu biểu diễn tuyệt vời, cậu ta ta đập bó hoa lên hai người với vẻ mặt lạnh lùng, và sau đó đưa nắm đấm của mình về phía Khổng Húc Quang.

Khổng Húc Quang đương nhiên không phải đối thủ của cậu ta, bị cậu ta đánh ngã xuống đất liên tục, sau đó Tiểu Phi trừng mắt nhìn Trần Hi rồi bỏ đi.

Vụ va chạm giữa tàu Titanic và một du thuyền, tất nhiên Trần Hi lựa chọn cứu con tàu Titanic, cô ta thậm chí còn không quan tâm đến việc lúc này mình đang mặc áo choàng tắm, chạy theo.

Khi đuổi theo xuống lầu, cô ta phát hiện Tiểu Phi cố tình không chạy xa, đang phì phèo điếu thuốc với vẻ mặt suy sụp, giống như một người bị cắm sừng, giống tôi vậy.

Trần Hi có tố chất tâm lý vững vàng, ngay cả khi bằng chứng rõ ràng, cô ta vẫn có thể bịa chuyện mà mặt không biến sắc.

Trong câu truyện, nàng là tiểu hoa sen trong trắng ngây thơ nhất, vì hoàn cảnh gia đình éo le nên nàng đã lầm đường lạc lối.

Cái gọi là một chân đạp hai thuyền chẳng qua là để trả ơn cho "người anh" đã dày công vun đắp cho sự nghiệp của mình.
Nàng không hề có tình yêu với Khổng Húc Quang, đều do một mình Khổng Húc Quang không biết xấu hổ làm phiền nàng.

"Chồng à, anh phải tin em. Ông ta là khách hàng lớn của công ty, em không nói cũng bởi sợ anh sẽ hiểu lầm. Nhưng mà, em không ngờ ông ta lại thế này, lừa em vào khách sạn, vừa rồi nếu anh không đến, thì em đã... "

Trần Hi nép vào vòng tay của Tiểu Phi như một con thỏ nhỏ yếu ớt và tội nghiệp, khóc.
Tiểu Phi tiếp tục diễn, như thể cậu ta đã bị thuyết phục.

"Thật không? Vậy thì em gọi cho ông ta ngay bây giờ và nói với ông ta rằng em đã có bạn trai, bảo ông ta cút đi càng xa càng tốt."

"Nhưng mà, ông ta là khách hàng lớn của công ty em, còn công việc của em thì sao?" Trần Hi vẫn đang giả vờ.

Tiểu Phi chiều ý cô ta nói: "Cùng lắm thì không đi làm nữa, anh nuôi em."

Nghe vậy, Trần Hi thực sự rất vui, mặc dù vẫn còn do dự, nhưng để giữ lại Tiểu Phi, không thể không ra vẻ vô tư gọi điện cho Khổng Húc Quang.

Tôi đoán, Khổng Húc Quang đầu dây bên kia hẳn đang rất tức giận, chắc anh ta sẽ đập chiếc TV trong phòng.

Khi tức giận, anh ta thích đập TV.

Sau khi trở về từ Hàng Châu, Trần Hi từ chức.

Để việc bao nuôi này trở nên thực tế hơn, vào ngày đầu tiên cô ta chuyển đến, tôi đã yêu cầu Tiểu Phi đưa cho cô ta 80.000 tệ tiền tiêu vặt đồng thời hứa rằng sau này nếu biểu hiện tốt hơn thì tiền tiêu vặt sẽ còn nhiều hơn.

Trần Hi nhìn biên lai thẻ ngân hàng mà vui mừng khôn xiết, lúc đó liền kéo Tiểu Phi ra ngoài tiêu xài hoang phí.

Sau khi họ rời đi, tôi lấy chìa khóa dự phòng bước vào cửa, tôi thở phào khi thấy những thứ mình chuẩn bị trước đó đều vẫn còn.

Mặc dù hiện giờ, kế hoạch vẫn luôn chắc chắn tuyệt đối, nhưng Tiểu Phi thật sự là một diễn viên thiên phú, có đôi khi chính tôi còn không phân biệt nổi.

Tôi cảm thấy trong lòng có chút bất an, không phải tôi chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ phản bội mình, dù sao thì biết mặt không biết lòng.

Về phần Trần Hi, tôi cũng phải thừa nhận rằng cô ta quả thực là một người có thủ đoạn.
Đối thủ mạnh, tôi phải hai tay chuẩn bị để đảm bảo rằng kế hoạch của tôi không chút sai sót, không điểm sơ suất.

Khổng Húc Quang kể từ khi trở về từ Hàng Châu tâm trạng luôn không vui, anh ta còn thường xuyên nhìn vào điện thoại, cau mày.

Tất nhiên tôi biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng đầy khinh bỉ, một người ở cái tuổi 40 vẫn mơ mộng mình đã gặp được tình yêu đích thực, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ thay.

Anh ta đưa tiểu tam đến Hàng Châu một chuyến, chỉ để phát hiện ra rằng tiểu tam không chỉ đã có bạn trai, mà anh ta còn bị người bạn trai đó đánh.

Cơn giận này dù sao cũng không thể nào nuốt trôi, vì vậy anh ta trực tiếp đến gặp Trần Hi để đối chất, nhưng phát hiện Trần Hi đã xóa mình rồi.

Khổng Húc Quang hoàn toàn bị Trần Hi chọc tức.
Liền gọi cho cảnh sát, nói rằng chiếc xe của anh ta đã bị đánh cắp.

Vâng, chiếc 718 đó dưới tên Khổng Húc Quang.
Coi như anh ta cuối cùng cũng không ngu hết phần người khác, vẫn biết tài sản quan trọng thì sẽ đứng tên mình.

Trần Hi phải đến đồn cảnh sát, tất nhiên Tiểu Phi phải tìm cớ để đi theo.

Lúc Tiểu Phi gọi cho tôi, Trần Hi đang hét lên với Khổng Húc Quang.
"Ông đưa xe cho tôi! Tôi không lấy trộm!"

"Ông tặng tôi rồi thì việc gì tôi phải trả lại cho ông!"

"Ông cũng không tự nhìn lại chính mình đi. Tôi trẻ hơn ông 20 tuổi, rõ ràng là ông lằng nhàng với tôi, thậm chí....hu hu hu..."

Tôi không nghe rõ những gì phía sau, nhưng tôi biết chắc rằng Trần Hi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì tử tế.

Cúp điện thoại, tôi bỗng thấy trống rỗng.
Lúc này, tôi đáng lẽ cũng gọi là thành công.
Trần Hi hoàn toàn rời bỏ Khổng Húc Quang.

Nhìn thấy người chồng bao năm đầu gối tay ấp của mình giờ đây lại xấu hổ vì một đứa con gái nhỏ, tôi không có lấy một chút khoái cảm của kẻ thắng cuộc.
Tôi chỉ muốn thở dài cho thế sự đáng buồn.
Nhưng bàn cờ đã được sắp đặt, tôi thậm chí không thể kêu "Stop".

Khổng Húc Quang, đồ phản bội, đây vẫn chưa phải là lúc thảm nhất của anh đâu.

Hôm đó, tôi đi ra ngoài, đợi rất muộn mới trở về.
Lúc quay lại, Khổng Húc Quang đang chán nản uống rượu trong phòng khách.

Tôi lạnh lùng nhìn anh một hồi, rồi ngồi đối diện.
"Khổng Húc Quang, chúng ta hãy nói chuyện."

Khổng Húc Quang nhìn tôi với ánh mắt say sưa cùng đôi mắt lim dim, như thể hơi bối rối không biết chúng ta sẽ nói về điều gì tiếp theo.

Tôi vừa ném một đống ảnh lên bàn.
"Anh lừa dối tôi?"

Khổng Húc Quang lập tức hoảng hốt, liếc nhìn tôi, vô thức giải thích.
"Vợ, em nghe anh nói..."

Khổng Húc Quang mặt tái đi, nhếch môi một hồi lâu nhưng không nói được lời nào, nhìn tôi với ánh mắt một núi tội lỗi.

"Khổng Húc Quang, chúng ta ở bên nhau cũng đã được mười năm...Em chưa bao giờ tưởng tượng rằng chúng ta sẽ có ngày hôm nay."

Tôi vừa rơi nước mắt vừa nói, có chút nghẹn ngào.

Lần cuối cùng Khổng Húc Quang nhìn thấy tôi khóc là ở trong phòng sinh, anh ta quả nhiên hoảng hốt, ngây người một hồi lâu, anh ta quỳ xuống đất, ôm lấy chân tôi sám hối.
"Vợ, anh sai rồi, là do anh mất trí, anh không phải người, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Khổng Húc Quang giọng điệu chân thành, thậm chí còn tự tát mình một cái thật mạnh.

Tôi không trả lời, không ngừng khóc.
Đây là những gì tôi học được từ Trần Hi.

Đêm đó, Khổng Húc Quang đã cầu xin tôi suốt đêm.

Tôi biết, tất cả đều là chân thành.
Nhưng tôi cũng biết, đàn ông ấy mà, sẹo lành rồi cũng sẽ quên đau.

Đêm, tôi nằm một mình trong bồn tắm, gửi cho Tiểu Phi một tin nhắn Wechat
Đi nốt bước cuối đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro