Phần 4: Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trần Hi gọi tới, tôi không hề bất ngờ.

Lúc đó, Khổng Húc Quang và tôi đang đưa con trai đi xem cá heo.
Mặc dù kể từ khi biết Khổng Húc Quang phản bội, tôi không còn bất kì cuộc sống vợ chồng nào với anh ta, nhưng còn con trai, chúng tôi chưa từng chểnh mảng.

Kể từ ván ngả bài lần đó, Khổng Húc Quang bắt đầu thay đổi.
Dù công việc bận rộn đến đâu, cũng sẽ dành thời gian để đi cùng tôi và con trai, thậm chí mấy hôm trước tôi có đổi sữa dưỡng thể, anh ta còn ghé sát tai tôi hỏi: "Vợ ơi, em mới đổi sữa dưỡng thể à, mùi này thơm quá."

Trước đây, anh ta sẽ không bao giờ để ý đến những thứ này
Nhưng, muộn rồi.
Khổng Húc Quang nhìn thấy cuộc điện thoại ngay lập tức hoảng hốt, nhưng rất nhanh, anh ta tắt điện thoại, ôm con trai và nói cho cậu biết con cá nào đang bơi trên đầu mình.

Tuần trước, bước cuối cùng tôi bảo với Tiểu Phi chính là là rời khỏi Trần Hi.
Ban đầu đó là một nhân vật được cố tình tạo ra, sau đó sẽ biến mất không để lại bất kì dấu vết, tôi đã hoàn trả số tiền đã thuê cho Tiểu Phi, hủy số điện thoại của cậu ta, gửi cho cậu ta hơn 200.000 tệ và yêu cầu cậu ta đến Quảng Đông một thời gian.

Trần Hi không tìm được người, phát hiện ra rằng những món hàng xa xỉ đó đều là hàng giả, cuối cùng đã nhận ra bản thân mình bị lừa.

Nhưng cô ta rất nhanh chóng vui trở lại, một người ngã xuống, còn hàng ngàn người khác, miễn là cô ta còn xinh đẹp.

Khổng Húc Quang là chiếc lốp dự phòng ngu ngốc mà cô ta muốn làm hòa, nhưng thật đáng tiếc khi Khổng Húc Quang lại không trả lời cuộc gọi của cô ta.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, Trần Hi tiếp tục gửi tin nhắn trong khi Khổng Húc Quang đang tắm.
Khi bước ra, Khổng Húc Quang không hề né tránh, mở tin nhắn trước mặt tôi và đưa cho tôi xem.
Trần Hi quả nhiên vẫn đang tận tâm tận lực, cô ta thực sự đã nói rằng cô ta đang mang thai và đó là con của Khổng Húc Quang.
Tôi nhìn Khổng Húc Quang, không nói lời nào, dùng ánh mắt để hỏi động thái tiếp theo của anh ta.

Khổng Húc Quang suy nghĩ một lúc, đứng trước mặt tôi và gọi lại, giọng nói lãnh đạm chưa từng thấy trước đó.
"Đứa trẻ là của ai, tất nhiên trong lòng cô rõ nhất. Nếu cô nhất quyết nói rằng nó là của tôi, tôi sẽ trả tiền phá thai cho cô, nhưng sau đó cô không còn liên quan gì đến tôi."

Ngay sau đó, anh ta đã chặn tất cả cách thức liên lạc với Trần Hi.
Tuy nhiên, vài ngày sau, khi Khổng Húc Quang đang chơi với con trai trong phòng khách, anh ta nhận được một tin nhắn văn bản khác trên điện thoại của mình.
"Nếu hôm nay anh không đến gặp tôi, tôi sẽ đem hết những thứ xấu xa của anh truyền ra ngoài, cả hai cùng c.hết."

Một vài giây sau, lại một tin nhắn nữa.
"Tối mai 9 giờ, tôi sẽ đợi anh ở hồ Thiên Nga, anh không tới tôi sẽ nhảy xuống đó."
Số điện thoại này tôi chưa bao giờ thấy, nhưng tôi biết đó là Trần Hi.

Để chứng minh mình trong sạch, Khổng Húc Quang đã đưa tôi đi cùng.
Trần Hi quả nhiên đợi ở một nơi ít người và đèn tối, tôi ngồi trong xe quan sát.
Trần Hi rất kích động, tôi thậm chí còn nghe rõ cô ta hét lên,
"Vậy thì anh cứ đợi đi, không ai có cuộc sống tốt đẹp đâu!"

Sau đó cô ta nhìn theo ánh mắt của Khổng Húc Quang và nhìn thấy tôi trong xe, cô ta bực bội chạy đến bên cửa sổ của ghế phụ, t.hô lỗ và c.hửi bới bằng đủ thứ từ ngữ xấu xa.
Một cô tiểu tam, chửi rủa vợ chính người ta, không biết cô ta lấy đâu ra cái lý lẽ này.

Có lẽ là do ngu ngốc.

Nhưng tôi hoàn toàn không tức giận, bởi vì đôi mắt của Trần Hi lúc này đã sưng đỏ, đầu tóc rối bù, khuôn mặt ửng hồng đầy bất bình, không cam lòng và tức giận, điều này cũng đủ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Một lần nữa tôi lại cảm thấy rất biết ơn vì tôi đã bình tĩnh khi biết mình bị lừa dối, nếu không, Trần Hi của hiện tại, rất có thể sẽ là tôi.

Sau khi tôi và Khổng Húc Quang lái xe đi, lại liên tục xin lỗi, vừa rồi tôi bị mắng té tát mất mặt, anh ta đều đã nhìn thấy, là khởi nguồn căn nguyên, bây giờ anh ta ăn năn không ngừng.
Nhưng những lời xin lỗi của anh ta, như đánh rắm vậy, cứ vang lên trong chiếc xe nhỏ, thật k.inh t.ởm.
"Qua rồi, đừng nghĩ nữa."
Tôi chỉ nói một câu chiếu lệ, anh ta mới im lặng.

Nhìn thấy Khổng Húc Quang dửng dưng với mình, Trần Hi liền nghĩ đến việc kinh tởm tôi.
Cô ta đã gọi thoại WeChat cho tôi, ngay khi bắt máy, là câu hỏi của Trần Hi.
"Nhìn thấy tôi mất tất rồi, lòng cô có vui không?"

Tôi cười hỏi lại: "Lúc làm ti.ểu t.am phá hoại gia đình người khác, cô có nghĩ đến kết quả này không?"

Nhưng Trần Hi không hề ăn năn, ngược lại còn cười khinh thường.
"Nghĩ đến rồi thì sao? Tôi có được những gì tôi muốn là được."

"Hôm nay tôi gọi điện cho cô để nói với cô rằng tôi đã để lại một số bằng chứng về việc chồng cô lừa dối!"

"Nếu cô không muốn đem sản nghiệp và công ty mà hai người đã gây dựng ra làm trò đùa, hãy đưa cho tôi 5 triệu tệ, nhận tiền tôi sẽ rời đi ngay lập tức và tôi sẽ không bao giờ làm phiền nữa."
Như thể tôi vừa nghe một câu truyện cười, đặc biệt là ngay cả khi Trần Hi giả vờ bình tĩnh, cô ta vẫn không thể che giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói của mình.

"Em gái ơi, em muốn gửi cho ai? Đồng nghiệp trong công ty của chị, khách hàng của chị, hay bố mẹ của chị?"

"Em gái à, em không có não à? Trên đời này chỉ có Khổng Húc Quang mới lừa dối sao? Mấy thứ của em thì đủ gây nên sóng gió gì cho chị đây? Công ty chị cũng không phải là công ty niêm yết trên thị trường c.hứng khoán để mà sợ cái này? Chỉ bằng một câu nói thôi là đủ để chị ổn định tình hình rồi, đơn giản lắm."

"Còn nữa, em gái, chị cũng đã sớm điều tra rõ rành rành về em rồi. Em nghĩ xem việc em đăng bằng chứng video Khổng Húc Quang lừa dối lên đối với anh ta tổn thất lớn? Hay là việc chị đăng video em lên giường cùng Khổng Húc Quang, à còn với Tiểu Phi nữa, nếu đăng lên mạng thì sẽ oanh tạc em nhiều hơn hay chưa?"

Tôi không đề cập đến việc Tiểu Phi là do tôi sắp xếp, tôi chỉ nói với cô ta rằng tôi đã điều tra.
Ai lại đi tiết lộ nhiều thông tin như vậy để kích thích một kẻ điên chứ.

Trần Hi bắt đầu thật sự sợ hãi, tôi còn nghe thấy tiếng thở dốc của cô ta, "mày, mày" một hồi lâu, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói được lời nào.

Tôi sảng khoái trong lòng, im lặng lâu như vậy, quả nhiên tôi đã chiến thắng.

Cô ta thậm chí còn không đủ tư cách để được xem là một đối thủ, tiếng nức nở ngày càng lớn hơn.
Tôi lại không hề thấy đáng thương, cô gái này chỉ đang khóc vì mất mát chứ không hề hối hận.

Tôi không phải thánh mẫu, ngược lại, tôi chỉ là một người bình thường có thù phải báo.
"Lời cuối cùng, Tiểu Phi của em từng đến khám ở nam khoa, anh ta bị giang mai đấy."
Sau đó, tôi kết thúc cuộc trò chuyện và chặn người đó.

Sau khi trở về nhà, Khổng Húc Quang đã dọn sẵn một bàn các món ăn, đang đợi tôi.
Tôi ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta bị tôi nhìn đến mức cả người dựng lông gáy.
"Vợ, em bị sao vậy?"

"Vừa nãy Trần Hi gọi điện cho tôi, mắng chửi tôi rất lâu".

"Cái gì?"

"Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là cô ta nói với tôi, cô ta bị bệnh lậu..."

Tôi thay đổi một chút cuộc trò chuyện của mình với Trần Hi, rồi chuyển nó đến người đàn ông trung niên ngu ngốc tham lam các cô gái trẻ này.

Khổng Húc Quang ngớ người.
Tất cả những biểu cảm của anh ta, tôi tận mắt chứng kiến hết, bởi tôi không muốn bỏ lỡ.

Trần Hi có quan hệ tình dục với Tiểu Phi, người bị giang mai, cùng với là quan hệ với Khổng Húc Quang, anh ta há nào không mắc?

Người đàn ông này, từ trước đến nay luôn cho rằng mình đúng, bản thân mình sướng là được, còn người khác không quan tâm, căn bản không thích thực hiện biện pháp an toàn nào cả.
Khổng Húc Quang không thể bình tĩnh được một lúc lâu, với một cái phẩy tay, anh ta đã lật tung tất cả các món ăn trên bàn.
"Con đĩ! Con chó chết!"

Tự nói tự nghe, đang mắng chửi Trần Hi, cũng có thể là Tiểu Phi
Tôi không nói lời nào, đi lên lầu.
Khổng Húc Quang, lừa dối, đem mình ra làm trò đùa, cảm giác thế nào?

Ba ngày sau, sim phụ của tôi nhận được tin nhắn rằng Tiểu Phi đã trở về từ Quảng Đông.
"Chị."

Tôi đã không trả lời.
Cậu ta gọi cho tôi, nhưng tôi cũng không trả lời.
Tôi không biết cậu ta sẽ nói gì, cũng không muốn biết.

Tôi đã rút sim điện thoại và ném nó vào thùng rác có tên là "Rác nguy hại". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro