51. Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Ninh Ninh tỉnh dậy trong một căn phòng xa hoa, đây là biệt thự riêng của Mục Giang Nam, nơi này rất ít người qua lại và biết tới.

Cô vô lực nhìn trần nhà, không biết làm sao để trốn đi cả. Chân cô đã bị hắn khoá xích lại, đã là tù binh của hắn rồi.

Hệ thống cũng không biết đi đâu, giờ đây cô như mất hoàn toàn tự do. Làm sao bây giờ, Kiều Ninh Ninh bất lực nhìn ngoài cửa sổ sát đất.

-Tiểu thư, cô dậy chưa?

Mân Ngọc bưng đồ ăn vào, sau đó giúp cô thay đồ như thường lệ.

Kiều Ninh Ninh đột nhiên bắt lấy tay Mân Ngọc, ánh mắt đáng thương. Nhưng một giây sau lại thở dài buông tay ra. Cô ấy cũng không gíuo được cô, dù sao cũng là bảo mẫu hắn thuê về để canh cô.

-Nếu tiểu thư muốn trốn khỏi đây, tôi có thể giúp...

...

Bây giờ là nửa đêm, vì ở khu vắng người cộng thêm không rõ được địa hình, Kiều Ninh Ninh cắn răng lo lắng nhìn xung quanh. Cô tìm được một cái chòi hoang, chắc đêm nay tạm nương nhờ, đợi đến sáng lại tìm cách.

Còn ở bên khu biệt thự to kia, Mân Ngọc hồi hộp mặc trên mình bộ váy ngủ mang mùi hương của Kiều Ninh Ninh. Nghe tiếng động, Mân Ngọc vô thức run người, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giả vờ ngủ.

Mục Giang Nam trong cơn ngà say tiến sát lại, sờ soạng cơ thể của "Kiều Ninh Ninh".

-Sao hôm nay bảo bối lại ngủ muộn thế.

Hắn nhéo đầu vú mẫn cảm của Mân Ngọc, khiến cô vì lần đầu tiên có người đàn ông đụng tới chỗ này run rẩy rên rỉ.

-Ưm...

Mục Giang Nam từ từ hôn liếm từ lưng đến cổ, rồi di chuyển đến nơi xương quai xanh. Mỗi nơi đều thô bạo lưu lại dấu ấn chủ quyền.

Tiếp đó, hắn cắn rất mạnh lên đầu ngực, rồi như bú sữa mẹ của em bé mà phát ra tiếng tấm tắc cực dâm mỹ.

Mân Ngọc khoái cảm ôm lấy đầu Mục Giang Nam. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, mình đã có được người đàn ông này.

Bàn tay hắn lần mò qua tủ cạnh giường, lấy ra cây dương vật giả, bật chế độ rung Max từ từ đút vào miệng của cô.

-Ưm...ư...

Mân Ngọc bị cưỡng ép ngậm dương vật giả đang rung cực mạnh vào miệng, nước bọt không kiểm soát rơi lênh láng.

Mục Giang Nam bỏ DVG (Dương vật giả) ra khỏi miệng cô. Từ từ đưa đến hoa huyệt cắm vào.

Mân Ngọc bị cảm giác lạ lẫm làm cho hoang mang, ngọ nguậy muốn thoát khỏi nhưng Mục Giang Nam lại kiềm lại, tiếp tục lấy roi da quất liên tiếp vào người cô.

Làn da trắng mịn in từng vết hằn, Mục Giang Nam rời khỏi người Mân Ngọc, ánh mắt tối sầm, khinh thường gọi cho vệ sĩ lên.

Nhìn chằm chằm Mân Ngọc nửa dưới có DVG rung max cắm, bên trên miệng có DVG cỡ nhỏ đút kiềm đút vào. Đầu ngực có thứ gì kẹp điện tê dại.

-Hành hạ cô ta.

Nói xong xoay người rời đi.

Kiều Ninh Ninh! Em nghỉ chạy đi đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro