chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vội nắm lấy tay áo anh ấy.

"Đi đâu vậy? Bên ngoài nguy hiểm lắm, đừng ra ngoài!"

Anh cười khúc khích: “Lo lắng cho tôi à?”

Tôi gật đầu mạnh mẽ và nắm lấy quần áo của anh ấy ngày càng mạnh hơn.

"Bên ngoài hiện tại có zombie  anh  không thể ra ngoài!"

Những hình ảnh trong bản tin vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.

Người bình thường không có cơ hội chiến thắng zombie.

Nếu bị cắn và biến thành zombie còn được coi là may mắn, thậm chí còn tệ hơn là bị zombie xé xác thành từng mảnh mà không thể bảo toàn được cơ thể nguyên vẹn.

Tôi ôm chặt Cố Bắc  và không chịu buông ra.

Anh quỳ xuống xoa nhẹ tóc tôi rồi nói một cách ấm áp.

"Đừng lo lắng,vẫn còn một cô bạn gái đáng yêu  đang đợi tôi ở nhà, tôi nhất định sẽ bình an trở về."

5.

Cố Bắc nhét tôi vào nhà và đi ra ngoài.

Uống xong canh gừng, người tôi nóng bừng, nhanh chóng buồn ngủ. Tôi lại mơ về ba năm ở trại trẻ mồ côi.

Lúc đó, gia đình tôi đột nhiên có sự thay đổi, cú sốc lớn và cảm giác hoang mang khi mới đến trại trẻ mồ côi khiến tôi ngại nói chuyện với người khác.

Những đứa trẻ khác đặt biệt danh cho tôi là “Cô bé câm”.

Một số đứa trẻ có tính cách nghịch ngợm đã bắt nạt tôi một cách vô lương tâm vì tôi không lên tiếng hay phàn nàn.

Họ vô cớ đẩy tôi xuống và cười lớn khi thấy tôi bị thương do ngã.

Chúng thậm chí còn bắt  vài con ếch và nhét chúng vào chăn bông của tôi

Một lần, tôi lẻn ra ngoài sau đó bị họ đẩy xuống lần nữa và tình cờ gặp một chàng trai trẻ đang ngồi vẽ dưới gốc cây. Anh ấy có dáng người cao lớn, áo sơ mi trắng nhìn đặc biệt tao nhã, đôi mắt hoa đào lạnh lùng không có chút ấm áp, khiến ai cũng  không dám đến gần. Nhưng anh ấy đẹp trai quá.

Tôi bước tới và kéo góc quần áo của anh ấy.

"Anh trai này...."

Chàng trai quay đầu lại nhìn sang, khi nhìn thấy rõ lớp bùn vừa mới được ném ra khỏi cơ thể tôi, anh ta bất giác cau mày.

Tôi vô thức giấu cánh tay đang chảy máu của mình ra sau lưng, sợ bị anh ghét bỏ.

“Ngươi bị ngã à?” Giọng thanh niên lạnh lùng trầm thấp.

Tôi vô thức lùi lại một bước, không muốn bị anh trai xinh đẹp ghét bỏ vì mình bẩn thỉu.

Anh hít một hơi thật sâu và chậm lại giọng nói.

"Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đi bác sĩ băng bó vết thương."

Anh cất bảng vẽ, đứng dậy nắm tay tôi giấu sau lưng. Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Mặt trời lặn chiếu một lớp ánh sáng mỏng lên người anh.

Có một con phố ăn vặt gần bệnh viện.

Mùi gà rán thoang thoảng từ cuối ngõ, bụng tôi cồn cào khó chịu.

Anh cười khúc khích và dẫn tôi vào quán gà rán.

"Em muốn ăn món nào?"

Tôi nuốt nước bọt, xấu hổ không nói nên lời.

Tuy nhiên, ánh mắt anh lại dán chặt vào đôi chân gà vàng óng và tôi không thể rời mắt đi chút nào.

Anh liền mua ngay một hộp  đùi gà đưa cho tôi.

Tôi chưa từng ăn thứ gì ngon đến thế kể từ khi bố mẹ tôi qua đời.

Nó ngon đến mức tôi gần như không cầm được nước mắt.

Anh ấy mỉm cười và nói: “Ăn chậm thôi.”

"Có ngon không ?"

Tôi gật đầu mạnh mẽ trong khi nhét đùi gà vào miệng.

"Ước mơ của tôi là không lo ăn uống, sau này được ăn đủ loại đồ ăn ngon!"

Anh ấy đưa tôi trở lại cổng trại trẻ mồ côi và định quay người rời đi.

Tôi đột nhiên gọi anh: “Anh, em tên Bạch Du, anh tên gì?”

"Cố Thập Bắc."

"Anh Tiểu Bắc! Sau này anh có quay lại gặp em không?"

Tôi chớp mắt, nhìn anh chằm chằm, sợ anh sẽ từ chối. Anh ấy dừng lại trước khi gật đầu.

"Sẽ "

6.

Mỗi ngày tôi đều đến dưới gốc cây chờ đợi, mong lần sau được gặp lại anh Tiểu Bắc.

Cuối cùng, một tuần sau anh lại xuất hiện. Tôi cảm thấy vui và buồn cùng một lúc.

Tôi rất vui khi được gặp lại người anh trai xinh đẹp của mình nhưng lại buồn vì mỗi lần nhìn thấy anh ấy tôi lại cảm thấy xấu hổ.

Khi anh ấy đến, tôi đã bị những đứa trẻ khác đá ngã xuống đất.

Nhìn thấy nắm đấm đâm thẳng vào bụng tôi, Anh Tiểu Bắc nắm chặt cổ tay người  đó.

Sau khi dùng một chút lực, người tên kia lập tức bỏ sức, ngồi xổm trên mặt đất, khoanh tay và khóc lóc.

Thấy có điều gì đó không ổn, những đứa trẻ khác lại kéo nhau đi.

Anh bế tôi lên và phủi bụi trên người tôi.

"Vậy lần trước em bị thương là do bị bắt nạt phải không?"

Anh chìa tay ra cho tôi.

"Đi thôi, anh dẫn em đi dạy bọn trẻ đó một bài học."

"Thật sự có thể sao?"

"Đó là sự thật. Em phải nhớ rằng chỉ khi em mạnh mẽ thì người khác mới không dám bắt nạt em"

Anh Cố Bắc đã luyện tập Taekwondo và không ai khác là đối thủ của anh ấy.

Anh ấy thường đến trại trẻ mồ côi để ở với tôi.

Với sự bảo vệ của anh, những người khác dần dần không dám dây dưa với tôi. Anh như tia sáng chiếu rọi ba năm cô đơn của tôi.

Vào sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi, anh ấy nói sẽ mua cho tôi một chiếc bánh và bảo tôi đợi anh ấy về.

Tôi đợi từ ngày này sang đêm khác nhưng anh ấy không bao giờ quay lại.

Kẻ nói dối lớn! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh khi anh  quay lại.

Khi kim đồng hồ trôi qua mười hai giờ, tôi ngồi xổm trước cửa trại trẻ mồ côi, lén lau nước mắt.

"Anh Tiểu Bắc, anh đã đi đâu vậy... Em không muốn ăn bánh dâu nữa, anh mau quay lại đi..."

Nhưng từ khi tôi mười sáu đến hai mươi sáu tuổi, tôi chưa bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Chàng trai hiền lành đó đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Sau đó, tôi vào đại học và bắt đầu đi làm, gặp gỡ nhiều người nhưng tôi không bao giờ gặp lại anh trai đó nữa.

Tôi kiềm chế bản thân không nghĩ về anh ấy.

Khuôn mặt anh dần mờ nhạt trong ký ức của tôi.

Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Cố Bắc dần dần trùng hợp với đôi lông mày thường mỉm cười của Anh Bắc

Tôi chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.

Tất cả những câu hỏi chưa được trả lời đều có câu trả lời vào lúc này.

Khuôn mặt Cố Bắc  dần dần trùng hợp với anh Tiểu Bắc

Chẳng trách Cố Bắc lại chịu nhận tôi vào, chẳng trách anh ấy thích nấu đồ ăn cho tôi đến thế.

Bởi vì anh ấy là anh trai Tiểu Bắc của tôi...

Nước mắt tôi lưng tròng , cảm xúc khó tả dâng trào vừa vui vừa hận. Vui vì cuối cùng tôi đã gặp được anh ấy , hận là tại sao ngày đó anh lại bỏ rơi tôi , để tôi sống cô đơn từng ấy năm.

Tiếng của kim đồng hồ vang lên , dập tắt dòng suy nghĩ của tôi lúc này . Bây giờ đã là 12h trưa ,tôi đã ngủ lâu đến vậy rồi sao. Chắc bây giờ Cố Bắc cũng đã về , tôi nhanh chóng xỏ dép và đi ra nhà bếp. Kì lạ là vắng tanh

Tôi đi quanh khắp nhà , tìm mọi chỗ , gọi rất nhiều lần nhưng đều không có lời hồi đáp. Trong lòng bắt đầu nôn nao không yên. Chẳng lẽ Cố Bắc gặp chuyện ?

Không nghĩ ngợi nhiều tôi liền mặc đồ lên và cầm vũ khi đi ra ngoài. Trước tiên tôi sẽ đi đến siêu thị gần đây nhất, có lẽ anh ấy sẽ lấy đồ ở đó.

Ra khỏi tòa nhà , khung cảnh ở đây khiến người ta phải nổi da gà. Cả khu phố vắng tanh , nhưng chiếc xe hơi để lung tung ngoài đường, có làn gió thoảng qua người tôi mang theo mùi tanh và thối rữa.

Không nghĩ nhiều , tôi liền chạy đi nhanh đến siêu thị, cầu mong sẽ không gặp phải con zombie nào. Đến siêu thị , khi vừa mở cửa tôi lập tức đứng hình, nguyên một đám zombie ước chừng 30 con đang tụ tập ở giữa khu siêu thị , tay đang đẩy xe trở hàng , con thì lấy thịt , con thì lấy rau ., con thì đứng nhìn 1 lúc trước quầy ăn vặt như đang lựa chọn

"Tôi là ai ? Đây là đâu ? Cái quái gì vậy ?"

Trong bàng hoàng, tôi lỡ cất tiếng nói làm thu hút bọn đang chọn hàng nhìn tôi. Không gian lúc này như ngừng lại

"Tiêu mọe nó rồi"

Ngay lập tức chúng chạy về phía tôi , quá bất ngờ , tôi chưa kịp quay người thì tôi rơi vào một cái ôm ấm áp , giọng nói khàn trầm cất lên trên đỉnh đầu một cách uy nghiêm

"Đây là hoàng hậu của các ngươi , dám thất lễ ?'

Tôi ngẩng đầu lên :

" Ủa cái gì vậy anh ? Đây là zombie đó ! Chúng là zombie được không !!? Làm sao chúng có thể nghe lời anh chứ !!? Anh làm như chúng là thuộc hạ của anh không bằng !!!" rồi mặc niệm cho cuộc đời của mình

Nhưng hiện thức đã vả cho tôi một cái đau điếng. Chúng vậy mà không tấn công tôi nữa mà tiếp tục đi chọn thức ăn

...

"Sao em lại ra ngoài ?" Cố Bắc nhíu mày

" tôi đợi mãi không thấy anh về nên lo lắng..... Cũng đều tại anh " tôi phụng phịu trả lời

Anh không nói gì ,chỉ bất lực thở dài , lấy tay xoa đầu tôi " từ sau tôi sẽ về sớm , mà sau em cũng không được ra ngoài , biết chưa ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro