CHƯƠNG 12: HẮN TA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì không hiểu sâu xa được mọi chuyện nên tôi đã trao anh ánh nhìn căm phẫn nhất mà tôi có thể thể hiện.


Trước mặt tôi hiện giờ là hình ảnh người đàn ông anh tuấn, mỹ quan đều đặn, cử chỉ điềm đạm gắp từng chút thức ăn một bỏ vào bát. Nhớ đến lúc ở bệnh viện, người lớn biết anh muốn đưa tôi đi ăn thì liền vui vẻ vun vén. Không những thế, mẹ trước khi về còn nháy mắt ám hiệu khiến tôi phải cau mày vì không vừa lòng. Mẹ rõ ràng biết Trọng Nghĩa vẫn còn ở nhà chị Duyên, vậy mà lại đẩy tôi đi như thế, thằng bé thấy không có tôi ở đó lại hoảng hốt thì phải làm sao. Nhưng sau đó, mẹ đã nói câu này làm tôi cũng xuôi bớt đi vài phần: “Hãy để mẹ một mình với cháu trai được không? Mẹ muốn hiểu Trọng Nghĩa hơn!”

Mẹ đã nói như vậy tôi đành ậm ừ đồng ý rồi giờ kết quả là đang ở đây đây.

Anh đưa tôi đến một nhà hàng không quá sang trọng, nhưng thiết kế tinh tế và có không gian. Dường như anh đã đặt trước nên đến một cái liền nhanh chóng dẫn tôi tới bàn cạnh cửa sổ. Đưa cho tôi quyển menu dài dằng dặc bao nhiêu là món mà mắt tôi hoa cả lên. Công nhận trước đây tôi có hay cùng ba mẹ, hoặc vài lần cùng bạn bè đến nhà hàng ăn uống, nhưng khoảng thời gian nuôi con một mình đã đốt cháy những quãng kí ức đó, giờ cầm trong tay quyển menu này đối với tôi không khác gì đứa trẻ vỡ lòng đánh vần chữ. Tôi nhìn anh thể hiện sự ngại ngùng của mình rồi khẽ đẩy quyển menu ra phía anh, tôi chỉ có thể nói với anh rằng: “Anh chọn đi, tôi sẽ theo!”

Không hỏi nhiều, cũng chẳng mất công chờ tôi giải thích, tuy nhìn thấy mày anh nhíu lại khi quyển menu chạm vào mu bàn tay, nhưng ngay sau đó anh liền chưng ra bộ mặt xã giao với người phục vụ, một lần gọi năm bảy món.

“Anh có chắc sẽ ăn hết không? Hai, ba món thôi là được rồi.” – tôi thấy anh gọi nhiều như vậy, lỡ không hết dư thừa sẽ rất phí phạm.

“Em định tính cho tôi thành kẻ keo kiệt, đi ăn với phụ nữ gọi độc có hai, ba món sao?”

Vẫn biết tính cách anh bá đạo là thế, nhưng không nghĩ lại phát tác ngay lúc này, tôi đành ngậm ngùi nhìn thức ăn đưa lên chật kín cả bàn. Và giờ đây là ngồi nhìn anh ăn ngon lành như thể cả buổi chỉ uống nước cầm hơi vậy.

Không biết làm sao, cũng chẳng thể thất lễ mà đứng dậy bỏ về ngay lúc này, tôi đành miễn cường cầm đũa lên ăn. Gắp đại một gắp rau muống xào, tôi bỏ vào miệng ăn lấy được.

“Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Câu hỏi gì cơ ?” – tôi nhìn anh vẫn chăm chăm gắp đồ ăn đối diện mà hỏi.

“Trọng Nghĩa…”- anh thở dài một cái rồi bỏ đũa xuống cạnh bát, hai tay đan vào nhau, ánh mắt không kiêng nể nhìn tôi như muốn nuốt chửng – “… Có khỏe không?”

Nghe ba chữ “có khỏe không” được anh gằn rõ ràng mạch lạc, trong tôi đột nhiên có chút khẩn trương. Đúng là lúc ở bệnh viện anh có hỏi tôi về con, nhưng tôi nghĩ rằng đã không thể tiếp tục thì những thông tin về thằng bé, anh biết chỉ là dư thừa. Tôi quay mặt đi chỗ khác tránh né ánh nhìn xoáy sâu của anh, trả lời y chang những gì trong đầu tôi đang nghĩ đến.

“Anh biết để làm gì? Dù gì thằng bé cũng không phải máu mủ của anh!”

“Tôi cho em suy nghĩ kĩ lại rồi trả lời.”

Tôi ở một bên có thể nghe thấy nhịp thở đã dần bất ổn của anh, cảm giác như vì giận quá nhưng phải kìm nén nên thành ra như vậy. Tôi vẫn không hiểu, nếu đúng là anh giận thì vì lý do gì chứ? Trước sau, sự thật rằng những gì có được hoàn toàn giả dối thì biết sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhìn ở khía cạnh nào, anh đều không phải cha của Trọng Nghĩa, hơn thế cả, con người anh mập mờ không rõ ràng, tôi bản thân không thể tin tưởng, cũng không thể nói thêm bất cứ thứ gì với anh.

Tôi quay lại đối diện với lòng mắt thâm sâu của anh mà đáp lại rằng – “Chẳng có gì phải suy nghĩ kĩ. Anh trước sau đều không liên quan đến mẹ con tôi. Anh có ý tiếp cận mẹ con tôi, tôi còn chưa nói đến. Dù rằng không hiểu sao anh lại là con bạn thân của bố tôi, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh anh có quan hệ với tôi được. Nên…” – tôi hít lấy một hơi, đôi mắt cũng cố thoát ra sự chắc chắn để anh có thể thấy rõ – “Xin anh... hãy buông tha cho mẹ con tôi!”

Tôi không đợi chờ anh phản ứng mà liền đứng dậy quay người muốn rời đi. Không nói dối rằng, tôi rất đau lòng khi phải làm tổn thương anh, cũng cảm thấy rất có lỗi khi phải nói ra những lời đó, nhưng sự thật đúng là như vậy, nếu không một lần dứt khoát e rằng sẽ còn phải tiếp tục trạng thái mơ hồ này rất dài sau nữa.

“Dừng lại!”

Anh nói nhưng tôi vẫn bước đi.

“Tôi nói em dừng lại!”

Dù thanh âm của anh đã trở nên lớn dần, nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai mà bước đi tiếp, cho đến khi thấy cổ tay đau nhói tưởng như xương cốt tôi bị lực mạnh đó bóp vụn. Tôi quay lại vì tức giận, nhưng không là gì so với sự hoảng hốt khi nhìn lên đôi mắt tức giận của anh. Dường như anh không màng đến những người xung quanh đang nhìn chúng tôi thế nào, hay người phục vụ mang món lên cũng phải run sợ mà rời khỏi hiện trường, từ đầu đến cuối cứ đứng đó hành hạ cổ tay tôi và ép buộc tôi phải nhìn vào đôi mắt rực lửa giận của mình.

“Anh muốn gì?” – tôi hét lên.

“Đến giờ này em có thể thôi cái suy nghĩ đó đi được rồi đấy.” – anh nắm chắc cổ tay tôi và kéo mạnh làm người tôi lảo đảo liền mất đà nhào về phía anh.

Tôi ra sức giãy dụa, tay còn lại phối hợp tháo gỡ gọng kìm anh tạo ra, miệng cũng không quên van nài anh buông tha cho tôi. Nhưng kết quả vẫn là tôi không làm được gì, vẫn bị anh kiểm soát, mà chính xác hơn tôi luôn bị anh kiểm soát như thế này.

“Anh muốn gì ở tôi? Anh muốn cái gì ở tôi chứ?” – vì sợ hãi nên tôi đã khóc, cứ nghĩ đến tình huống trớ trêu và bẽ mặt này, tôi chỉ hận sao mình không đủ tự tin hơn một chút để cho anh một cái bạt tai.

“Tôi muốn em thôi ngay suy nghĩ nông cạn của mình đi. Xin em đừng đem tư tưởng cá nhân ra để áp đặt người khác, cũng đừng mang phương pháp ấu trĩ mà em đã sử dụng để phán xét tôi.”

Tôi lặng thinh nhìn sự nổi giận nơi đáy mắt anh, nhưng lúc đó vì không hiểu sâu xa được mọi chuyện nên tôi đã trao anh ánh nhìn căm phẫn nhất mà tôi có thể thể hiện. Nước mắt không cần tác động tự động làm hai má tôi ướt đẫm, cắn chặt môi dưới đến nỗi trong khoang miệng tôi còn cảm nhận được vị tanh tanh mặn mặn của máu tươi, tôi thật sự rất căm hận anh.

Tôi không biết anh buông tôi ra từ lúc nào, chỉ biết rằng người rời đi trước không phải tôi mà là anh. Nhìn bàn ăn đối diện trống trải với thức ăn vẫn còn nghi ngút khỏi, có lẽ anh giận đến nỗi quên cả chiếc áo vest ngoài vắt ở lưng ghế. Tôi không hiểu thâm ý của anh, nhưng có lẽ ý anh nói tôi đã suy nghĩ sai về tất cả. Tôi không biết, cũng không muốn biết. Chấp nhận một lần như thế này để không còn phải gặp mặt lại nữa, tôi nghĩ như vậy cũng ổn thôi.

Cầm lấy chiếc áo vest của anh, nhìn vào đó mà suy nghĩ rằng: Tôi sẽ để mọi thứ trôi qua như thế này!

./​


Con người của năm năm trước đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi, hiện giờ, tôi và hắn ta đang nhìn nhau trân trân qua thanh sắt cửa.

Lúc nghe thấy chuông kêu, tôi chạy ra mở cửa. Nhưng ngay sau đó liền đứng hình khi nhìn thấy bộ dạng của hắn ta. Đúng, chính là bố Trọng Nghĩa, cũng là người đàn ông đốn mạt đã vất tôi đi năm đó, giờ đang đứng ở đây mà nhìn tôi.

“Anh làm gì ở đây?” – tôi lùi lại một bước, người cũng đang run lên vì sợ hãi.

“Thiên Thủy, anh về rồi đây, mở cửa cho anh. Con của chúng ta đâu?”

Hắn ta vòng tay vào ổ khóa như cố dùng sức cậy mở, tôi nhìn hắn liên tục đập rình rình vào cửa mà sợ hãi đến nỗi tứ chi đều bất động. Sao hắn ta biết tôi có con với hắn, lúc hắn bỏ đi còn chẳng thèm đếm xỉa xem tôi sống hay đã chết, huống hồ quan tâm xem tôi có con hay không?

Mẹ chắc vì nghe thấy ồn ào liền chạy ra xem sự thể, có lẽ chính bà cũng không thể tin hắn sẽ xuất hiện nên liền ngạc nhiên hết mức.

“Cậu đến đây làm gì?” – mẹ nắm lấy tay tôi mà kéo lui xuống.

“Mẹ, chẳng phải con đã nói rồi sao. Con chỉ muốn đến nhận con thôi.” – hắn ta nói như thể đã quấy rầy gia đình này rất nhiều lần rồi.

Hắn lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn không còn vẻ tươi sáng của công tử bột ngày nào nữa. Khuôn mặt tiều tụy hốc hác, chiếc áo khoác tuy nhỏ nhưng có lẽ quá gầy mà trông hắn như bơi trong nó vậy. Mái tóc bông rối không trật tự, râu cũng mọc lún phún làm mặt hắn chia theo từng mảng từng mảng kì dị. Tôi không biết tại sao hắn lại bệ rạc thế này, chẳng phải gia đình hắn rất giàu và xung quanh hắn không thiếu những mỹ nữ chân dài sao? Hay đối với hắn đời như vậy chưa đủ vui, nên phải quay về đây quấy rầy tôi?

“Tôi không biết anh! Anh nhầm nhà rồi.” – nói rồi tôi kéo mẹ vào trong, tính đóng cửa thì hắn ta nói với lại.

“Sao em nói như vậy chứ? Anh biết anh sai ngày đó bỏ em, nhưng đã có con với nhau em cũng không nên lạnh nhạt như vậy.”

Tôi quắc mắt nhìn hắn ta, con người này… thật sự dây thần kinh bị đứt hết rồi. Sao anh ta có thể mở mồm ra nói như vậy chứ? Tôi không muốn dính líu, càng không muốn nói chuyện với hắn ta thêm một giây một phút nào hết.

“Tôi không biết anh nghe tin tôi và anh có con với nhau ở đâu ra. Nhưng anh nhầm rồi, giữa tôi và anh chẳng có gì hết, cũng chẳng liên quan đến nhau.”

Hắn ta nhìn tôi rồi nhếch môi cười đểu, trong đôi mắt đục ngầu của hắn chứa đựng âm mưu gì đó mà tôi cố gắng dự đoán nhưng không thể suy ra. Hắn lấy tay xoa xoa lớp râu dưới cằm, rồi giương mắt lên nhìn tôi đầy vẻ khiêu khích. Hắn nói – “Cô cứ đợi đấy, đứa con đó sẽ sớm thuộc về tôi thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro