CHƯƠNG 13 : BẮT CÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao thành phố hôm qua còn nhỏ bé, mà giờ lại rộng lớn như thể đi cả thế giới thế này?

Lo lắng này chưa qua đi, lo lắng khác đã tìm tới, tôi như cảm giác có lửa trong lòng, ngồi một chỗ mà tâm không thể yên. Tôi gặng hỏi mẹ về chuyện của hắn, mẹ nhìn tôi lo lắng rồi cũng kể mọi sự tình. Một năm trước, hắn có đến nhà năm bảy lần, tất cả đều chỉ hướng đến một điều duy nhất là Trọng Nghĩa. Mẹ cũng nói không biết hắn lấy đâu được thông tin tôi có con mà đến giờ lại đòi thằng bé như thế. Hơn thế, đã nỡ vất bỏ từ quá khứ, sao nay lại muốn tìm về để xin con, tôi đối với tình huống này chưa có lời giải đáp. Mẹ còn nói thêm, bố tôi nhiều lần can thiệp để không cho hắn quấy nhiễu gia đình tôi, cũng rất lo lắng tôi gặp chuyện không hay, bởi vậy ông rất rất mong tôi sẽ sớm quay về. Siết chặt nắm tay, tôi khẽ run lên vì sợ hãi, cứ nhớ đến thân ảnh tiêu điều tan tác của hắn ta chiều nay mà tôi lại thấy lo lắng. Không phải hắn nghiện ngập rồi chứ, ngày nay còn mấy vụ say ma túy đá rồi làm chuyện bậy, nếu hắn đúng là như thế, có lẽ tôi và Trọng Nghĩa phải cố thủ trong nhà mất.

Sáng đầu tuần vào một ngày mùa đông lạnh, tôi dặn mẹ chăm Trọng Nghĩa rồi lại đi làm như thường ngày, dù gì công việc ở sân bóng tôi không thể bỏ dở. Trước khi đi, tôi lưu ý mẹ tỉ mẩn sinh hoạt hàng ngày của Trọng Nghĩa, cũng như dặn mẹ muốn đi đâu thì gọi bác Ba tài xế đến, không được một mình ra ngoài.

Đi bộ ra trạm xe buýt, tôi cứ cảm giác như đằng sau có người, nhưng lúc quay lại thì chẳng có bóng dáng ai hết. Tôi tự trấn an mình rằng dạo này lo lắng thái quá dẫn đến suy nghĩ linh tinh, hòa vào dòng người bước nhanh lên xe buýt, tôi mong sao cảm giác đó mau tiêu tan. Tuy nhiên, qua ba trạm xe buýt và tính cả quãng thời gian đi bộ, đằng sau gáy tôi đều có cảm giác ớn lạnh như có con mắt nào đó đang dõi theo. Tôi sợ lắm, bàn tay vì sợ hãi đến nỗi chảy cả mồi hôi lạnh trong bao tay bằng len. Cố bước nhanh, bước thật nhanh, dường như là chạy bán sống bán chết, tôi rất mong sao nhìn thấy tấm biển Royal to lớn mà tôi thường ngày nguyền rủa là chán ngắt đó.

Cuối cùng cũng đến, tôi chạy thục mạng vào bên trong, không quên quay người lại xem có ai không, lúc chắc chắn xong tôi mới an tâm đứng dựa vào một bên tường. Giữ lấy quả tim đập thình thịch không ngừng, giữa mùa đông lạnh mà tôi quệt mồ hôi liên tục, miệng khô khan chỉ mong sao có chai nước lạnh để xoa dịu sự nóng nực trong tôi.

Trước khi vào làm việc, tôi được mọi người ở sân hỏi han rất nhiều sao tuần trước nghỉ làm, cả ông chủ cũng đến hỏi han lo lắng cho sức khỏe của tôi. Thấy mọi người quan tâm, tôi cũng chỉ cười gượng rồi trả lời rằng là do tôi mới chuyển nhà nên cần thời gian sắp xếp. Ông chủ nghe thấy vậy thì vỗ vai tôi rồi nói:

“Cô không đi làm, tôi cũng mất một khách VIP.”

Tôi không hiểu ý ông ấy lắm, lại nghĩ ông ấy nói sai tiếng Việt, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấp liếm bằng cách vâng dạ rồi cười lấy lệ, tôi tính xin phép ông ấy để đi làm. Nhưng chợt trong đầu lóe lên một chuyện, tôi vội nói với ông chủ :

“Tôi biết rằng đề nghị này rất thái quá, nhưng tại con trai tôi đang ốm, tôi không thể làm qua trưa, bởi vậy, ông chủ có thể cho tôi về sớm một tiếng buổi trưa được không? Chiều hai giờ tôi sẽ có mặt.” – tôi đưa tay lên thề, cũng cầu xin ông ấy bằng ánh mắt van nài nhất có thể, mong ông ấy rộng lượng mà đồng ý.

Nếu chỉ là chuyện bệnh tình của Nghĩa, tôi có thể an tâm để mẹ giúp thằng bé hồi phục. Nhưng nay lại có thêm chuyện của hắn, khiến cho tôi mỗi phút không nhìn thấy con là lòng lại như có lửa đốt bên trong. Trong đầu tôi hôm nay đã không thiếu những câu hỏi giả như: Hắn có đến quấy nhiễu mẹ nữa hay không? Trọng Nghĩa có an toàn ở nhà không? Và nhiều hơn cả, tôi mong bố kết thúc chuyến công tác và đi về sớm. Những việc như điều động vệ sĩ, hay tăng cường bảo vệ, bố tôi là ông chủ mới có thể sai khiến.

Chờ đợi một lúc thì ông chủ gật đầu đồng ý, nhưng ông ấy nói, vì cắt giảm giờ nên tất nhiên lương của tôi cũng sẽ giảm. Tôi không nghĩ nhiều mà liền đồng ý rồi cảm ơn ông ấy rối rít. Giờ phút này đồng tiền không còn là vấn đề nữa, an toàn của con tôi mới nên đặt lên hàng đầu.

Vì trời lạnh, cộng cũng là đầu tuần nên khách đến sân rất ít, chưa kể đến phần sân tôi phụ trách chỉ độc có một chị gái đến tập. Không phải lao động nhiều nên tôi nhanh chóng thấy rét. Xoa hay tay vào nhau, miệng cũng thở vào giữa khe hở hai bàn tay để tạo hơi ấm, tôi nép vào một góc sân, chờ chị gái kia đánh xong thì tôi sẽ ra nhặt bóng. Nói đến chị gái kia, trông dáng đánh cộng sự cật lực dùng sức vụt bóng, tôi đoán mười phần thì bảy phần là đang có chuyện buồn. Không biết có phải mắt tôi bị hoa không, nhưng tôi nhìn rõ những giọt nước mắt trên má chị ấy. Vừa vụt bóng, vừa hét, vừa khóc, thấy chị ấy như vậy, trong tôi chợt có chút thương cảm.

Bất chợt, vì mất đà mà té ngã, cả người chị gái ấy ngã xõng xoài ra mặt đất, máy bắn bóng vô tri không biết thì cứ thế ném đến, người chị ấy vì vậy hứng không ít đạn bóng. Tôi hốt hoảng vội vã chạy ra phía đối diện tắt máy, rồi cũng nhanh chóng trở lại đỡ chị dậy. Đỡ chị ấy đến băng ghế nghỉ, tôi vội lấy đồ sơ cứu đến.

“Chị không sao chứ? Có đau không ạ?” – tôi nhìn những vết trầy đang rỉ máu thì khẽ thấy xót, vội mở hộp nước muối y tế, tôi giúp chị ấy sát trùng.

“Không sao, cứ để đó tôi tự làm. ” – chị giằng lấy bông và nước muối trong tay tôi rồi tự mình làm.

Tôi không kháng cự, cũng tự nhiên để chị ấy giành lấy. Chỉ bởi vì, tôi cảm giác như loại đau đớn này, tôi cũng đã nếm trải nên rất hiểu. Nhớ cái ngày tôi loạn lên chạy khỏi khách sạn để tìm hắn, bụng dưới đau nhói, chân trần chạy bị cứa xước toạc máu, nhưng điều đó chẳng ăn nhằm gì với tổn thương trong lòng sâu đậm. Dường như nếu vết thương bên trong quá lớn, vết thương bên ngoài sẽ chỉ như làm màu cho thân thể tàn tạ.

“Xin lỗi vì đã nhiều chuyện, nhưng nếu có việc buồn thì thay vì làm đau mình, khóc một lần sẽ tốt hơn nhiều.”

Tôi không chắc có phải đã chạm đúng nỗi đau của chị hay không mà liền một lúc, chị cho tôi nhìn thấy nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trang nhã quý phái. Chị vừa khóc vừa kể rằng, trước đó ra tòa li dị, chồng chị đã được nhận toàn quyền nuôi con, giờ nhớ thằng bé cũng khó lòng đến được với con. Chị xuất thân từ quê nghèo, được chồng giàu bao dưỡng, đến khi có con thì không lâu sau chồng chị cặp bồ, để lại cho chị một căn nhà và chút tài sản, còn đâu toàn quyền nuôi dưỡng thằng bé. Chị nói chị không cần những thứ đó, chị chỉ cần con chị.

Bàn tay tôi giơ lên mấy lần, từ bỏ mấy lần, nhưng cuối cùng cũng chạm đến tấm lưng nhỏ bé đang run lên vì khóc kia. Tôi đồng cảm với chị, tuy câu chuyện khác nhau, nhưng tôi vẫn nhìn được sự mong chờ đến mức đáng thương của người phụ nữ này. Nếu là tôi, nếu đổi lại là tôi đây, chỉ một ngày thôi không thấy con, chắc tôi chết mất.

Đang an ủi chị thì chợt vai tôi được chùm lên bởi cái gì đó. Tôi giật mình quay lại thì nhìn thấy anh đang vòng ra bên cạnh mà ngồi cạnh tôi.

“Anh…” – tôi sững sờ.

“Không thấy rét sao? Mặc có mỗi như vậy, cảm thì lấy sức đâu?” – anh không nhìn vào mắt tôi, nhất nhất hướng ra khoảng không vô định trước mắt, tuy nhiên câu nói một trăm phần trăm là để cho tôi.

Chị thấy có người đến thì quay ra cảm ơn tôi vì đã cho chị khoảng thời gian để yếu đuối. Lúc trước thấy chị khóc, nhưng ngay sau đó tôi liền thấy được dáng vẽ quý phái vốn có của chị, ở điều này, hẳn tôi vẫn thua chị cả trăm bước. Nhìn bóng chị khuất dần, tôi quay lại nhíu mày với anh, cũng kéo dịch người tự tạo với anh khoảng cách.

“Anh tìm gặp tôi có chuyện gì?” – tôi đồng thời cũng cởi bỏ chiếc áo vest còn đầy hơi ấm mà trả lại cho anh.

“Tôi là khách ở đây, cũng đóng góp cổ phần không nhỏ, chẳng nhẽ đến thôi mà cũng không được?” – anh nhếch mày nhìn tôi, trong lời nói có sự chế giễu.

Tôi biết bản thân không nói lại anh, nên nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí. Nhưng vừa bước được hai bước, cổ tay tôi liền bị giữ lại, bên tai văng vẳng giọng nói trầm ấm.

“Xin lỗi vì hôm đó đã nặng lời với em.”

Chắc anh không thể biết rằng, chỉ cần sự xuất hiện của anh thôi cũng đủ làm con tim tôi mềm yếu. Cũng chẳng cần anh hoa mỹ thành khẩn như vậy, cũng đủ khiến cho tôi xiêu lòng. Tôi cảm nhận rõ các chi của mình đang mềm ra rõ rệt từ khi nhìn thấy đôi mắt mang nặng hàm ý của anh. Lòng tôi cũng không muốn cứ phải duy trì tình trạng này với anh, hơn nữa, dù gì anh cũng đã rất tốt với tôi trước đó. Bởi vậy, nhẹ rút tay mình ra khỏi, tôi xoay người không đối diện với anh mà nói.

“Không sao, dù gì anh cũng chẳng có lý do để phải nhẹ nhàng với tôi. Xin lỗi tôi còn công việc.”

Tôi dứt khoát rời đi, anh cũng không ép buộc níu kéo. Không hiểu sao nhưng từ khi hắn xuất hiện, trong tôi đột nhiên có loại cảm giác kì lạ. Loại cảm giác so sánh giống như tôi sợ hãi khi thấy hắn, nhưng lại thấy an toàn khi thấy anh bước lại gần. Tôi lo lắng hắn sẽ làm hại Trọng Nghĩa, nhưng sâu trong tâm can tôi vẫn tin anh không bao giờ làm tổn thương Trọng Nghĩa dù chỉ là một cọng tóc. Tuy nhiên… mau chóng gạt bỏ, tôi không đủ tự tin để tin thêm bất cứ ai, ngoài gia đình, tôi không còn đủ tỉnh táo để phán đoán xem, ai mới là người tôi nên đối mặt.

./​


Bố về, thấy tôi cùng Trọng Nghĩa ra mở cửa, đã rất lâu rồi từ lần bị làm nhục năm cấp hai, tôi mới nhìn thấy nước mắt của ông tuôn rơi. Ông bỏ quên hành lý cùng vali ngoài cửa, nhanh chóng nhao đến ôm lấy tôi vào lòng. Ông khóc, tôi cũng khóc theo, Trọng Nghĩa thấy tôi khóc nên cũng nhanh chóng òa lên. Thân hình ông cao lớn ôm trọn lấy tôi, hương vị của ông vẫn ở đó làm tôi càng thêm chua xót. Lâu lắm rồi, tôi không ở trong vòng tay của ông, vậy mà ngày quay trở lại tôi vẫn còn nghĩ rằng, bố sẽ lạnh nhạt mà đi qua tôi. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi chảy càng nhiều, chỉ là đến nay đã là gần cuối cái tuổi đầu hai, mà tôi vẫn không thể hiểu cho ông một chút, hiểu cho người cha luôn một hai theo mỗi bước tôi đi.

Về chuyện của hắn, mấy ngày nay tôi vẫn cảm giác thấy ớn lạnh ở sau gáy. Tuy quay lại không thấy ai, nhưng chỉ cần bước đi là cảm giác đó lại trở lại. Tôi đem chuyện này kể với bố, đôi mắt ông nheo lại, một tia tức giận hiện lên trên cái nhíu mày chặt, ông nói: “Con yên tâm, hiện giờ hai mẹ con ở đây, thằng đó không thể làm gì! Tuy nhiên, vẫn phải hết sức cẩn trọng.”

“Nhưng đột nhiên sao hắn ta lại tìm đến hả bố?” – tôi đem nghi vấn giãi bầy cho ông.

“Bố cũng tìm hiểu qua, hình như hắn cá độ bóng đá nợ nần, bản thân lại là con nghiện nên chủ nợ tìm đến liên tục không ngớt.”

"Nhưng chẳng phải gia đình hắn rất khá sao?" - tôi nghe chuyện càng không thể tin.

"Trịnh Thắng rất khắt khe, cũng không phải thuộc dạng thích nhúng chàm. Hắn ta có mấy bà vợ lận, mất một đứa con cũng chẳng nhằm nhò gì. Chỉ có điều bố vẫn không hiểu, thằng đó muốn Nghĩa để làm gì? Hiện giờ chỉ có được giả thiết muốn tống tiền, còn đâu không thể nghĩ đến hơn."

Nhìn bố suy tư nghĩ lý do cũng như biện pháp, trong tôi càng thêm lo lắng. Bố nói đúng, ngoài việc muốn tống tiền ra thì chẳng còn lý do nào khả dĩ hơn. Nhưng sao lại có thể loại tống tiền mà năm lần bảy lượt đến xin con như hắn, giống như nếu có Trọng Nghĩa trong tay thì hắn sẽ có cả một gia tài lớn vậy.

Bẵng mấy hôm, đột nhiên một ngày Nghĩa nói với tôi con muốn về nhà trẻ ở khu tập thể cũ chơi với các bạn. Tôi nhìn con mếu máo nói nhớ các bạn, sự không nỡ lại xoán lấy tôi. Sau một hôm suy nghĩ, tôi quyết định hỏi nhờ bố thuê vệ sĩ, bố đồng ý và mang đến cho tôi ba anh áo đen cao lớn, nhìn rất đáng tin. Tôi an tâm rồi ngồi xe bác Ba đưa con về khu tập thể cũ.

Vừa đến nơi, thấy bọn trẻ nhao nhao ra gặp, lại nhìn nụ cười lâu lắm mới xuất hiện trên khuôn mặt của Nghĩa khi con ôm lấy các bạn, tôi khẽ sững người. Người làm mẹ như tôi quả thật không tốt, phải chăng tôi cứ nhốt con ở nhà như thế là trị bệnh cho con, nhưng đến hôm nay tôi biết tôi đã nhầm.

Cười!

Trời ơi, xin hãy lưu giữ mãi nụ cười ấy bên con trai con thật lâu. Đừng bao giờ để nó tắt mất đi. Xin ông!

Tôi bảo với mấy anh vệ sĩ trông coi thật kĩ thằng bé, còn bản thân định ra chợ gần khu tập thể mua mấy đồ về nấu, tối nay tôi muốn đãi vợ chồng cô Yến một bữa.

Chọn thức ăn xong đâu đấy, tôi liền quay trở về nhanh. Hiện giờ mỗi phút trôi qua đối với tôi đều rất quý giá, bởi vậy không đi bộ mà tôi chạy về khu tập thể. Nhưng... đi đến nửa đường, chợt điện thoại kêu, tôi đứng lại rút ra xem thì là một dãy số lạ.

“Alo.” – không hiểu sao nhưng tim tôi như đập chậm một nhịp, mọi sự sợ hãi đột nhiên dồn về bàn tay cầm điện thoại làm nó run lên bần bật.

“Anh đã nói với em rồi, Thiên Thủy, con rồi sẽ do anh nuôi dưỡng. Em yên tâm, anh sẽ không làm khổ nó.”

Hắn cụp máy rất nhanh, để lại tôi từng tầng hoảng hốt. Bản thân cơ thể như bị đáp lên trời mây, vô trọng lực, vô điểm tựa. Đôi chân mềm nhũn nhưng cố gắng gượng đứng vững, tôi từ vô định Alo vào điện thoại, đến cuối là hét lên mong sao có chút phản hồi trong sự tĩnh mịch phía đầu dây.

Tôi lúc đó như bị điên, trong đầu tôi không còn gì khác ngoài hình ảnh Trọng Nghĩa bị bàn tay bẩn thỉu của hắn động vào. Tôi chạy nhanh nhất có thể về khu tập thể, thì cảnh tượng trước mắt càng khiến cho tôi càng không thể nói dối bản thân thêm được. Mọi người dáo dác đi tìm, ba anh vệ sĩ cũng đang chuẩn bị lên xe đi kiếm, đám trẻ con khóc thét, vợ chồng cô Yến cũng đi hỏi hết nhà này đến nhà khác.

“Thiên Thủy, cô không biết làm sao nói với em nữa. Nghĩa đang cùng mấy đứa nhỏ chơi ném bao cát ở sân sau, ở đó đã có rào cẩn thận nhưng không hiểu sao lại như vậy. Thằng bé con chị Xuân chỉ nói là thấy Nghĩa bị một người đàn ông bắt mất, rào cũng bị cắt.”

Tôi nghe, nghe chứ, nghe lọt từng câu từng chữ cô Yến nói, chẳng qua không thể để ý thái độ của cô. Hắn hẳn đã có dã tâm từ rất lâu mới có thể một đường làm mọi chuyện suôn sẻ như thế. Tôi không còn khả năng trả lời cô Yến nữa, xoay người chạy đi mọi nơi có thể nghĩ ra, tôi cứ chạy miết mà hận không thể thu hẹp cái thành phố này được hơn.

Tuy nhiên... tất cả là vô ích khi đến đêm rồi mà vẫn không có chút tin tức nào của Trọng Nghĩa, cũng chẳng thấy bóng dáng nhỏ bé của con đâu. Vò lấy mái tóc trên đầu, tôi giờ chỉ có ý niệm giết người, thề rằng khi thấy anh ta, tôi sẽ cho anh ta trả giá về những gì đã làm.

Trả con cho tôi…

Trả Nghĩa cho tôi… Thật khốn nạn. Biết tìm ở đâu đây, ở đâu bây giờ?

Sao thành phố hôm qua còn nhỏ bé, mà giờ lại rộng lớn như thể đi cả thế giới thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro