CHƯƠNG 14: BỊ THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lúc tôi khốn khổ nhất, người bên cạnh tôi, đều là anh.


Bước đi vô định mà bản thân không biết đang lưu dạt về nơi nào. Mỗi góc phố, mỗi con hẻm tôi đều dùng hết khả năng để tìm kiếm, mong sao nhìn được một tia hy vọng trong những nơi đầy mùi ẩm thấp rêu phong này.

Sáng rồi…

Tôi nhìn mặt trời bắt đầu ló rạng bên cầu Long Biên, lúc đó, tôi mới bàng hoàng nhận ra, mấy tiếng đồng hồ không đủ dài để tìm kiếm một bóng người. Nhìn bàn tay trống không, trong tôi đau đớn đến tột cùng. Tim bị xé nát, trong lòng như ngàn vết đâm, mới hôm qua thôi tôi còn nắm bàn tay con nhỏ bé, giờ chỉ còn là bụi bẩn minh chứng cho sự bất lực của mình.

Nhìn dòng người qua lại bắt đầu càng lúc càng đông, mặt trời cũng lên cao thay cho màn đêm tĩnh mịch bị tôi phá tung trước đó, tự hỏi, phải chăng mặt trời có sáng hơn mặt trăng để chỉ cho tôi biết, con tôi đang ở đâu không?

Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ rằng lúc dựa vào thành cầu, cả thân thể tôi đã hoàn toàn vô lực. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi dăm ba phút coi như lấy sức, vậy mà đến lúc tỉnh dậy, đối diện tôi lại là ánh mắt lo lắng cùng những vệt nước mắt khô đọng lại trên gò má của mẹ.

“Thủy ơi, con tỉnh lại chưa?"

Tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi, cũng thấy mẹ lay mình, nhưng cảm giác không chân thực trước mắt làm tôi không dám tin. Sao tôi lại ở nhà chứ? Tôi đang đi tìm Trọng Nghĩa cơ mà? Nếu tôi ở nhà như thế này, có nghĩa rằng tôi không thể tìm thấy thằng bé, đúng không?

Nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, vẫn là căn phòng rộng lớn và hình ảnh mẹ lần nữa hiện ra, bây giờ tôi mới tin, tất cả hoàn toàn mất hết hy vọng.

Tôi đau đớn bấu chặt lấy ga trải giường, nước mắt nóng ấm chảy trên da mặt cũng khiến tâm can tôi như bị dày xéo. Tôi đã cố gắng mọi thứ để bảo vệ con, nhưng chỉ một phút sơ sẩy lại khiến mất thằng bé dễ dàng như thế. Tôi hận, tôi hận chính bản thân mình vô ý, vô tâm, làm cho con tôi phải chịu khổ sở, đến nay sống chết thế nào vẫn chưa có đáp án chính xác.

“Trả lại con cho tôi, trả Nghĩa lại cho tôi.”

Tôi ôm lấy mặt mình mà khóc. Sao hắn không bắt tôi đi, rồi hắn muốn làm gì tôi thì làm, tại sao phải là đứa con bé bỏng không biết gì đó.

Đúng rồi! Tôi chợt nghĩ ra, phải chăng đổi lấy tôi, hắn sẽ tha cho Trọng Nghĩa, tôi tin nếu tôi xuất hiện và làm mọi thứ hắn muốn, Trọng Nghĩa sẽ an toàn. Nghĩ là làm, tôi vùng khỏi chăn muốn chạy thật nhanh ra khỏi cửa. Nhưng vừa đi được hai bước, chợt có người giữ lấy tôi, trước mắt tôi ngay sau đó không phải cánh cửa rộng mở mà là màu trắng cùng dải cúc màu đen của chiếc áo sơ mi.

“Em muốn đi đâu?” – tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc đó đột nhiên vọng lại bên tai.

Nhìn lên, tôi chỉ thấy anh đang đứng đó, đôi mày nhíu chặt lộ vẻ tức giận, hai bàn tay nắm lấy vai tôi cũng dùng lực rất mạnh.

“Tôi muốn, đi gặp hắn ta. Tôi sẽ làm tất cả những gì hắn cần, tôi muốn Trọng Nghĩa trở về bên tôi. TÔI MUỐN TRỌNG NGHĨA TRỞ VỀ.”

Vùng tay thật mạnh để trốn khỏi gọng kìm anh tạo ra, tôi hét lên thật lớn bằng chính sức lực còn lại của mình. Sự đau đớn đến nát tan cõi lòng này đang ăn mòn mọi lý trí của tôi, giờ đây chỉ cần một tia hy vọng tôi cũng sẵn sàng nắm lấy. Dù có là nhảy vào chảo lửa tôi vẫn phải cứu lấy nụ cười của con, cũng là nụ cười cứu rỗi cuộc sống tưởng chừng đã chết này.

Tôi không nghe thấy gì bên tai mình nữa, mọi âm thanh như thứ tạp âm hỗn loạn khiến cho đầu óc càng thêm choáng váng. Tính chạy thật nhanh ra khỏi cửa, nhưng tay lại bị giữ lại. Và dường như có một lực rất mạnh kéo giật tôi về phía sau, cả người tôi trong tích tắc vội vã gọn gàng trong vòng tay rắn khỏe đó.

“Em đã rất cố gắng, nhưng cách em làm bây giờ chẳng mang Nghĩa về cho em. Cái hắn ta cần là con của em, không phải em, nên dù em có vác xác đến thì hắn cũng chẳng coi em ra gì đâu.” – anh hét lên, trong lồng ngực của anh, tôi vẫn còn nghe tiếng trầm vang vọng vì nội lực đang dùng.

Tôi không tin, ngàn lần không tin. Nếu hắn cần con tôi, sao không đến tìm nó từ mấy năm trước? Nếu hắn chỉ cần Trọng Nghĩa, sao hắn lại bỏ mặc chúng tôi như vậy? – “Tôi không tin. Tại sao hắn cần con tôi? Hắn cần con tôi để làm gì?”

Tôi hỏi, nhưng không thấy câu trả lời. Tôi đưa mắt lên nhìn anh, tôi nhìn thật kĩ và cũng chờ đợi câu trả lời cho những gì anh nói. Đôi mắt anh đâu đó ánh lên tia bối rối làm tôi càng thêm ngờ vực những gì anh nói lúc trước chỉ là an ủi để tôi không chạy ra ngoài.

“Nếu không giúp được… thì tránh ra để tôi cứu con tôi.” – tôi nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường nhất có thể. Những gì tôi nói, đều thể hiện tâm trạng thật của mình lúc đó, hoàn toàn không phải do quá đau lòng mà tổn thương người khác.

Trong thời khắc này, nếu ai có thể giúp tôi mang Trọng Nghĩa về, tôi sẽ chẳng ngại để người đó giáo huấn chỉ trích, cốt sao cuối cùng kết quả là thằng bé ở trước mặt tôi. Còn nếu không thể, thì xin hãy tránh ra để tôi tự tìm lấy con tôi, dù gì thằng bé cũng chẳng phải con họ đứt ruột đẻ ra, họ sao thấu hiểu!

Tôi lần nữa giằng mình ra khỏi anh, cố gắng trấn tĩnh không làm loạn, nhưng có lẽ vì vậy nên bước chân càng nặng nề và mệt mỏi hơn.

“Thủy…” – anh gọi tôi.

Nhưng tôi chỉ hét lên – “Đừng nói nữa.”

Tôi khăng khăng kiên định với phương pháp của chính mình, cho đến khi dáng người cao lớn của bố đứng chắn ở cửa, cùng những gì từ miệng ông nói, tôi mới bàng hoàng với mọi chuyện đang diễn ra.

Bố tôi nói – “Nghĩa nói không sai, cái mà thằng đó muốn là con của con, không phải con. Chúng ta cũng đã báo cảnh sát, họ đang tham gia đi tìm. Con làm loạn ở đây, chẳng giúp ích được gì, không những thế, có thể còn làm rối tung mọi chuyện lên.” – ông chậm rãi nói, nhưng trong đó đầy lực và sự nghiêm khắc như răn đe ép tôi phải tỉnh táo.

“Nhưng không đi, Trọng Nghĩa phải làm sao?” – tôi vô lực hướng về phía ông – “Hắn cần gì con của con chứ?”

“Thủy, con phải bình tĩnh nghe bố nói. Thằng đó nhất định không làm hại Trọng Nghĩa, vì, thứ nó cần là số tiền Trịnh Thắng hứa, nếu thằng đó chí thú lấy vợ sinh con, mang cho ông ta một đứa cháu về, nợ nần coi như ông ta sẽ thay nó gánh vác. Bởi vậy, túng quẫn, nó mới nghĩ ra cách đó.”

Tôi chôn chân ở cửa, hắn… quả thật quá khốn nạn. Bên cạnh hắn bao nhiêu mỹ nữ chân dài, sao không kiếm đại một người để cho hắn một đứa con, sao phải quay về đây bắt cóc con tôi làm gì chứ? Tất cả đều không thể làm dịu đi sự lo lắng đến cùng cực của tôi, duy chỉ có ánh mắt kiên định của cha khi ông nói “Nhất định không làm hại Trọng Nghĩa”, tôi mới an tâm phần nào. Lùi lại phía sau, tôi ngã mình xuống ghế, cũng không còn sức nên phải gục mình lên hai đầu gối. Trong tôi vẫn còn rất lo lắng, hắn không làm hại hôm nay, có thể hại ngày sau. Chỉ mong có thể tìm được càng nhanh càng tốt.

Bàn tay tôi được nắm chặt, ngẩng lên nhìn đôi mắt hiền dịu của mẹ, mũi tôi lại cay cay. Mẹ vuốt tóc tôi, bà an ủi tôi nhẹ nhàng như vẫn hay làm – “Mẹ hiểu lắm chứ Thủy, con mình đẻ ra, giờ sống chết ra sao không biết, mẹ hiểu lắm rằng con sẽ rất đau lòng.” – giọng mẹ lạc đi, ngón tay cũng nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt của tôi – “Anh Nghĩa từ hôm qua đến giờ đều rất lo lắng cho con, chính anh cũng là người tìm ra con bị ngất ở chân cầu Long Biên. Anh ấy cũng tìm được lý do của thằng Quân tại sao bắt Trọng Nghĩa. Con xem, có Nghĩa ở đây, con đừng quá nôn nóng, rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết. Con hiểu không?”

Tôi gật đầu theo đôi mắt mong chờ của mẹ, lại hướng lên anh vẫn đang đứng ở đó nhìn tôi từ đầu chí cuối, nước mắt tôi lại ứa ra. Trong căn phòng rộng khắp này, cho đến khi chỉ còn tôi và anh, tôi mới nhìn thấy một điều mà trước nay tôi luôn cố gắng phủ nhận, đó là: Những lúc tôi khốn khổ nhất, người bên cạnh tôi, đều là anh. Anh chung thủy không mở lời, cũng tạo cho tôi không gian riêng. Thỉnh thoảng anh có chạy ra ngoài nghe điện thoại, nhưng đều quay lại rất nhanh như thể sợ tôi biến mất. Chúng tôi cùng nhau chờ tin tức trong không gian tĩnh mịch, cho đến khi điện thoại của anh lần nữa vang lên, và cũng lần nữa tôi hướng về bóng dáng anh cao lớn ở ngoài cửa nghe điện thoại.

Tôi nghe được anh nói mấy câu vội vã, trong câu chữ thêm phần khẩn trương như: “Vậy sao? Ở đâu?” hay “Được rồi, tôi đến ngay.”

Khi anh đi vào trong, tôi liền hỏi – “Có tin tức gì không?”

Anh nhìn tôi, thở mạnh một cái rồi nói – “Cảnh sát nói tìm được chỗ của Quân rồi, nhưng họ nói có thể ở đó còn rất nhiều tay chân của Quân, nên cả đội đang phải ở ngoài quan sát. Giờ tôi sẽ đến đó.”

“Cho tôi đi cùng với.” – tôi níu lấy tay áo anh, cũng thành khẩn xin anh.

“Nếu em tin tưởng, thì cứ để tôi làm, tôi hứa sẽ mang Trọng Nghĩa an toàn về đây cho em.” – anh chắc chắn lời nói với tôi, trong đôi mắt đẹp của anh hiện rõ sự cương trực, quyết đoán.

Tôi biết anh nói thì sẽ làm, trước đây anh vẫn luôn như vậy, nhưng vì lo lắng cho thằng bé, tôi không thể chỉ ở đây mà đợi anh mang con về. Tôi muốn tận mắt chứng kiến con an toàn, tận mắt chứng kiến con không sao. Bởi vậy nói với anh:

“Không phải tôi không tin tưởng anh, chỉ là… tôi không muốn phải chờ đợi ở đây.”

Có lẽ anh nhìn thấy sự thành khẩn nơi tôi, nên đôi đồng tử đen đậm đó mới trùng xuống như vậy. Anh trước nay đều quan sát rồi phán đoán, tôi biết, nên không kì kèo ngăn cản, tôi nghe từ anh rằng – “Đồng ý cho em đi, nhưng hứa với tôi phải ngồi trong xe, không được ra ngoài.”

Tôi gật đầu, cũng cảm thấy trong tim an tâm khi người đi cùng với tôi là… anh. Anh khoác chiếc áo bông dày cộm lên người tôi rồi dìu tôi ra ngoài. Đứng một bên đợi anh nói chuyện với bố mẹ, chắc chắn hai ông bà đều lo lắng cho tôi nên có khoảnh khắc tôi thấy cả ba bọn họ đều hướng về tôi, nhưng anh mau chóng giải thích, mất một lúc thì họ đồng ý.

Tôi theo anh ra xe, mùa đông lạnh nhưng có lẽ vì nôn nóng nên tôi cự tuyệt những quan tâm anh đưa ra như có cần tăng nhiệt độ không, hay đã đủ ấm chưa, hay những thứ tương tự như thế. Chiếc xe lao đi khi màn đêm đã chiếm lấy toàn bộ đất trời và mặt trời duy nhất là ánh trăng, anh đưa tôi đến một khu đất trống rất xa nhà, vừa đến đó đã thấy vài chiếc xe khác đỗ ở ngoài. Anh xuống xe và bước thật nhanh đến cạnh một người đàn ông trung niên, nhìn khung cảnh mỗi chỗ đều có vài chiến sĩ công an đứng nấp, tôi đột nhiên rùng mình một cái. Tôi nhìn về hướng những chiến sĩ ấy nhắm đến, là một căn nhà cấp bốn cũ, nhưng bên trong vẫn được thắp đèn sáng. Nheo mắt để nhìn kĩ, nhưng vì tiêu cự quá xa nên không thể thấy rõ, chỉ thầm đoán rằng, Trọng Nghĩa của tôi đang ở bên trong. Chắp hai tay cầu lạy ông trời đừng để thằng bé xảy ra chuyện gì, tôi lần đầu tiên tin vào mê tín mà cứ chắp tay cầu trời, cầu Phật phù hộ.

Đột nhiên, tôi thấy bọn họ di chuyển, cả anh cũng di chuyển theo. Tim tôi không hiểu sao đập rất mạnh, như thể hồi hộp và lo lắng đang bóp nghẹn lấy tôi. Tôi ngoan ngoãn nghe theo lời anh ở trên xe, nhưng nhìn mọi người cảnh giác tiến sâu vào trong, tôi càng không thể ngồi im. Cứ như vậy cho đến khi tất cả biến mất vào màn đêm, chỉ còn mình tôi ở trong xe, lúc đó, nơi sâu thẳm nhất của tôi đột nhiên trỗi dậy, nơi sâu thẳm ấy có lẽ… chính là sự lo lắng cho an nguy của anh.

Tôi run rẩy đẩy cửa xe ra ngoài, sự tĩnh mịch làm tôi càng thêm sợ hãi. Cứ bước một bước lại nghe thấy tim tôi đập bịch lên một nhịp, đã phải dặn lòng đừng sợ đừng sợ, nhưng kết quả vẫn là chân tay run lập cập mà di chuyển. Đột nhiên… tôi nghe thấy tiếng hỗn loạn phía trước, những tiếng hô lớn kêu đầu hàng, tiếp theo là những tiếng chửi bới, rồi là những tiếng leng keng như va chạm kim loại.

Không phải nói cũng biết, nơi đó đang rất hỗn loạn. Trọng Nghĩa đang ở đó, và cả… anh cũng đang ở đó. Nghĩ đến vậy, mọi sợ hãi run rẩy chợt biến mất, tôi như bản năng chạy về phía trước, chỉ mong sao ông trời che chở cho hai người họ.

Và… đúng là ông trời đã che chở cho Trọng Nghĩa, ông trời đã mang thân anh che chở cho con trai tôi. Lúc tôi chạy đến nơi, thì cảnh tượng anh bị nhát dao của một tên không biết mặt mũi đâm lén từ phía sau đã hoàn toàn lưu vào trong mắt tôi. Anh đau đớn đổ gục xuống nhưng trong lòng vẫn ôm chặt lấy đứa con bé bỏng đang run sợ của tôi. Cảnh sát vây bắt, cả tên đâm lén anh cũng bị nổ súng vào chân dẫn đến ngã quỵ mà phải đầu hàng.

Khó thở quá, bước chân nặng nhọc nhưng vẫn cố gắng chạy đến. Càng lại gần, tiếng khóc của Trọng Nghĩa càng lớn dần thêm. Con tôi đang lay gọi anh, từ miệng con một hai câu đều gọi anh là bố.

“Bố ơi, tỉnh dậy đi. Bố ơi, bố đừng chết, con nhớ bố nhiều lắm. Bố đừng chết mà bố ơi.”

Tôi quỳ thụp xuống bên anh đang chảy máu rất nhiều, đôi mắt anh nhắm nghiền, bàn tay cũng không còn lực mà buông trên người Trọng Nghĩa. Sao trong tôi lại trống rỗng thế này, sao trong tim... lại đau như thế? Đỡ lấy đầu anh, tôi vội vã ôm lấy anh trong lòng. Đôi môi hồng trước đó còn hỏi han tôi, cũng như nhắc nhở tôi tránh xa nguy hiểm, nay nhợt nhạt không còn sinh khí. Sự ấm áp từ anh là thứ áo giáp luôn bảo vệ cho tôi, luôn lo lắng cho tôi giờ ngày càng lạnh đi. Sao càng ôm anh, anh càng lạnh như vậy? Anh vẫn luôn làm cho tôi bất ngờ, nhưng bất ngờ này tôi hoàn toàn không thích chút nào hết. Anh thường ngày vẫn thoắt ẩn thoắt hiện trong cuộc đời của tôi cơ mà, tôi không muốn thấy anh nằm bất động như thế này chút nào hết!

Xin cứu anh ấy… xin hãy cứu lấy anh ấy. Xin anh hãy tỉnh lại đi… XIN ANH!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro