CHƯƠNG 15: EM NÓI...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ ra, người nhìn tôi lớn lên là ba mẹ, nhưng người nhìn tôi trưởng thành lại là anh.​


Nghĩa, đã gần hai tuần rồi đấy, sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Anh không lo cho ManO thì cũng phải lo cho gia đình anh chứ? Lười biếng ngủ như thế, mọi người thấy anh như vậy thì phải làm sao?

Nghĩa, em không chắc anh còn muốn nghe em nói nữa không, nhưng dù chỉ một lần, em vẫn luôn cầu mong anh tỉnh dậy, em sẽ nói rằng: thật sự xin lỗi anh. Em biết bản thân không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh đưa đẩy khiến tính cách mình khó ưa, cũng không thể mang những vết thương quá khứ ra làm lá chắn biện hộ cho những gì đã làm với anh. Anh nói đúng, em không nên sử dụng mắt nhìn ấu trĩ của mình để phán xét anh. Giờ thì em thấm thía rồi.

Anh có biết không, trong mảng quá khứ của em có một giai đoạn mang tên Ngôn Tình. Hắn, người đã gây cho anh vết thương đau đớn đó, đã có lúc được em coi như định mệnh, vì hắn ta hoàn toàn là ước mơ của em về một người bạn trai hoàn hảo. Còn anh, người mà em không mong chờ, cũng chẳng nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện trong cuộc đời em, giờ này lại ngạo nghễ làm em lo lắng, ngạo nghễ làm em day dứt như vậy. Tuy rất ghét làm phép so sánh này nọ, nhưng khi một người của Ngôn Tình và một người của Định Mệnh xếp cạnh nhau, hẳn cán cân sẽ rất ưu ái anh.

Tỉnh lại đi nhé, kể cả anh không nhận lời xin lỗi này, thì cũng hãy tỉnh dậy. Hãy cứ là anh với đôi mắt sâu hun hút khiến người khác phải khiếp sợ, hãy cứ là anh thoắt ẩn thoắt hiện, hãy cứ là một ông phó tổng giám đốc cao cao tự tại trước khi quen em. Anh nhé!

“Mẹ…”

Tiếng nói của con đã kéo tôi về hiện tại, vội lau nước mắt, tôi quay ra đỡ lấy Trọng Nghĩa đang chạy nhào tới.

“Mẹ, bố vẫn ngủ hả mẹ? Mẹ đừng quấy rầy bố nhé.” – con chạy đến vuốt má anh một cái, rồi lại quay ra phía tôi, để ngón tay lên môi nó, ý chỉ tôi không được làm phiền anh ngủ như vậy.

Tôi cười, rồi cũng nhanh chóng gật đầu thỏa hiệp với con.

Đã gần hai tuần nay mẹ con tôi luôn ở đây, trớ trêu thay, nơi anh nằm điều trị chỉ cách chỗ mẹ anh nằm một hành lang. Cứ nghĩ đến điều này, trong lòng tôi lại cảm thấy day dứt không yên. Luôn cho rằng tôi sẽ chạy thật nhanh lại quá khứ để xem lại hình ảnh trước đây, thì dường như, chưa một lần nào anh đối xử tệ bạc với tôi. Những hình ảnh đẹp đẽ khi có anh ở bên, có muốn rũ bỏ cũng là điều khó khăn. Có lẽ Trọng Nghĩa cũng vậy, gia đình tôi rất sợ khi bị bắt cóc con sẽ hoảng loạn, nhưng tinh thần thằng bé lại trở nên bình thường đến khác lạ khi gặp lại anh. Nhìn con tôi giờ đây ngoan ngoãn ở một góc phòng luyện chữ, tôi mới biết rằng, thuốc chữa bệnh tốt nhất cho thằng bé, chính là anh. Anh đã thâm nhập quá sâu vào thằng bé. Anh cũng đã chọn một vị trí trong lòng tôi, một vị trí quá đỗi quan trọng đến nỗi, chỉ cần thấy anh đi vào nơi nguy hiểm, liền khiến cho tâm can tôi lo lắng không ngừng.

Chỉ là, tôi vẫn chưa hiểu được, nhưng dường như anh đã biết tôi từ trước đó rồi. Hơn nữa, anh còn là con của bạn thân bố tôi, có lẽ, tình cảnh của tôi anh cũng nắm rất kĩ. Có điều, sao em trai anh ngoài chuyện anh cứu tôi từ rất lâu đó ra, cậu ta hoàn toàn không biết gì, để đến khi biết tôi là nguyên do khiến anh trai cậu ấy nằm viện như thế này, Nhân đã rất bàng hoàng.

Nhớ lại hôm đó, rõ ràng cậu ấy còn hỏi tôi rằng: “Thủy và anh trai mình quen nhau từ lúc nào?”. Nghe Nhân hỏi vậy, tôi gần như cứng họng. Có lẽ việc anh giúp tôi đóng giả làm cha Trọng Nghĩa hoàn toàn chỉ là bí mật giữa tôi và anh, thế nên, nghĩ cách nào cũng không được, tôi đành nói: “Anh Nghĩa và mình có nói chuyện ở sân tennis.” Nhưng điều này càng khiến cậu ấy nghi ngờ, tôi nhìn thấy điều đấy qua đôi mắt mang đầy ngờ vực của cậu, cũng trong lúc đó nghĩ thêm phương án ứng chiến, tuy vậy, cậu sau khi soi xét tôi thì chỉ thở dài mà nói.

“Anh mình sống riêng từ lâu, nên hầu như cuộc sống của anh ấy, ba mẹ và gia đình mình đều không biết. Anh ấy kể thì mọi người biết vậy, không kể thì mọi người đều không cố gặng hỏi, tính anh ấy như vậy, rất khó ưa.” – cậu trùng mắt nhìn tôi, trong đó mang đầy tia ưu tư – “Anh ấy vì cậu mà như vậy, hẳn có tình cảm rất sâu. Là anh em nên mình rất hiểu, anh Nghĩa đã không yêu là không quan tâm, mà đã quan tâm thì chắc chắn yêu rất nhiều.”

Những tiếng tít tít của đồng hồ đo mạch, tiếng lách tách của từng giọt truyền, và cả từng câu chữ trong lời kể của Nhân đều hội tụ về nơi đây. Tôi vẫn như vậy, vẫn phải vấp ngã, phải mất mát mới hiểu hết mọi điều. Ước gì thời gian chỉ cần quay lại hai tuần trước đó thôi, trong căn phòng rộng chỉ có độc mình tôi và anh, tôi sẽ nói cảm ơn anh ngàn lần cũng như xin lỗi anh vì đã làm phiền đến anh quá nhiều. Thật tâm, tôi không muốn thấy anh phải vì tôi mà chịu nhiều đau thương thế này.

./​


Tội giữ người trái phép, tàng trữ vũ khí cùng cố ý gây thương tích đã mang chúng, những người gây nên hậu quả cho con trai tôi cũng như anh, hình phạt thích đáng. Hắn vì là chủ mưu, tuy không trực tiếp ra tay hãm hại anh, nhưng có nhiều tiền án tiền sự trước đó, nên phải ngồi tù. Tôi nghe nói khi bị bắt, lúc đầu hắn không ăn năn, còn ngoan cố nói cha hắn làm quan to, sẽ sớm cho hắn tại ngoại. Nhưng có vẻ đúng như lời bố tôi nói, Trịnh Thắng là người không thích nhúng chàm nên từ đầu chí cuối, ông ấy không đến gặp, cũng chẳng có động thái giúp hắn thoát tội như hắn nghĩ. Tuy nhiên…

Hôm nay tôi đến trại giam thăm hắn…

Nói là “thăm” nghe thật hoa mỹ và chứa đầy tình cảm, có phải không tôi nên thay đó bằng từ “xem”? Nhưng, nhìn hắn gầy rộc, râu ria mốc xanh quanh miệng, hốc mắt sâu vì mất ngủ, đâu đó trong lòng tôi lại thấy sự thương cảm. Khi đối diện hắn như vậy, đột nhiên Quân – chàng trai đại học với khuôn mặt đẹp như hoa lại ngồi cạnh hắn giờ này như sự so sánh của tháng ngày sống không màng đến mọi thứ và trụy lạc của hắn. Nhìn hắn giờ này vẫn gương mặt vênh váo, nhưng tôi lại không nỡ ghét.

“Tại sao anh biết tôi có con?” – đây là câu hỏi tôi đã lặp đi lặp lại ngoài miệng có, trong lòng có, không biết bao nhiêu lần.

“Bạn nói!” – hắn trả lời vuốt đuôi.

“Ngày đó sao anh lại đối xử như thế với tôi?”

Hắn nhếch miệng nhìn tôi, lời nói như nhát dao chí mạng lần nữa xuyên qua trái tim vốn tổn thương, hắn nhìn tôi đầy khinh bỉ - “Đã tã lại còn thích thể hiện.”

Tôi như thấy vị đắng trong họng mình trào lên, sống mũi cay như hít phải ớt bột, nhưng tôi dặn lòng không thể khóc ở đây, nên nắm chặt bàn tay kìm nén đau đớn, tôi cũng cười với hắn – “Cũng may anh là người thích trải nghiệm đầu, nên tôi mới có thể sớm biết được anh thật sự như thế nào.”

Hắn không nói gì, cũng gọn lẹ thu lại ánh mắt khinh bỉ trước đó. Hắn dựa lưng vào ghế, đôi tay bị còng hơi chút lại đan vào nhau. Tôi biết hắn đang bối rối.

Ra khỏi trại giam, cũng nhớ đến lý do hắn bắt Trọng Nghĩa, tôi thật sự đau lòng. Nhưng an ủi một phần khi ít nhất con tôi vẫn được hắn cho ăn cho ngủ, và không gây thương tổn gì bên ngoài cho thằng bé. Hà một hơi khói trong cái gió lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông cuối năm, lại như nhìn thấy con dao dài đâm vào người anh chảy máu, thật sự tôi cảm thấy rùng mình. Mùa đông lạnh như thế này, đến cái ngã nhẹ thôi cũng thấy đau buốt, vậy mà anh phải chịu đựng hẳn một nhát dao đau đớn như thế… Đột nhiên tim tôi thắt lại!

Khi tôi quay trở lại bệnh viện đã là xế chiều, dòng người vội vã về nhà bởi trời tối nhanh, bản thân cũng cảm thấy khẩn trương vô định. Tôi mua ba xuất cơm cho tôi, Nghĩa và bác Hải, cứ nghĩ như mọi khi sẽ là ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện cho anh nghe như mọi lần…

Tuy nhiên, khi đẩy cửa vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến cái thứ mằn mặn không kìm được đó liền cứ thế tuôn rơi.

Anh… người quấn băng chằng chịt, đang ngồi dựa vào thành giường nói chuyện với bác Hải, một bên là con tôi đang ngoan ngoãn cẩn thận cầm bình thủy tinh nước thật lớn, nhón chân tỉ mẩn rót vào chiếc ly rỗng.

Anh… nhìn tôi chậm rãi. Ánh mắt anh chưa bao giờ hiền dịu như thế này với tôi, bởi vậy nên hôm nay tôi đã được cảm nhận, tại sao Trọng Nghĩa khi đối diện với ánh mắt ấy lại ngay lập tức yêu quý anh.

Anh… vẫn ra dáng một ông sếp không bao giờ để lộ cảm xúc, nên cho dù tay bị băng bó khó khăn, thì các ngón tay còn chút cử động vẫn vỗ nhẹ hai cái xuống mặt giường, rồi nói nhẹ nhàng: “Đứng đấy làm gì, vào đây đi.”

Bác Hải cuống quýt gọi tôi vào, Trọng Nghĩa sau khi cẩn thận làm việc của mình cũng chạy lại ôm lấy đôi chân vô lực của tôi mà nói:

“Mẹ không cầm điện thoại đi ạ? Con đọc số của mẹ cho ông gọi, nhưng mẹ không nghe máy.”

Tôi cố gắng kìm nén gật đầu, rồi cũng cố gắng để không òa khóc mà nói: “Anh tỉnh từ bao giờ? Còn đau không?”

Anh không nói gì, chỉ cười rồi gật đầu hai cái. Tôi không tin, nên liền chạy đến chứng thực một lần nữa, tuy các vết thương vẫn phải băng bó, nhưng thần thái anh thật sự rất tốt. Gánh nặng trên vai như hoàn toàn rơi rụng, vô lực ngồi xuống chiếc ghế bên giường mà hai tuần qua tôi luôn sử dụng, tôi chỉ có thể nói: Cám ơn ông trời đã không tệ bạc với anh!

“Có phải em luôn thấy anh rất kì quái, khi không biết gì về em mà lại giúp đỡ em không?”

Anh đột nhiên hỏi làm tôi chấn động. Tôi run rẩy lê mắt lên chạm vào đôi đồng tử đen đậm của anh mà lắp bắp nói: “Anh…”

“Em biết đấy, bố chúng ta thân nhau mà, nhưng thật sự anh chẳng biết gì về em hết.” – anh cười nhẹ - “Ngay đến cả khi cõng em trên vai năm đó, anh cũng không biết và cũng không muốn biết chút gì về em. Anh… lúc đó, chỉ có thương cảm, tội nghiệp cho em.”

Tôi lắng nghe anh nói mà lòng đột nhiên trĩu nặng, tất cả những gì mập mờ từ trước đến giờ, tôi đang được nghe từ chính miệng anh giải thích.

“Đến khi anh 25 tuổi thì làm ở ManO. Năm đó lại trùng với công ty xây dựng của bố em đang tham gia đấu thầu làm khu giải trí cho khách sạn, chú anh đã giao cho anh nhận toàn quyền quyết nhận thầu, và nói nếu thành công, có thể sẽ được thăng tiến.”

“Vậy…” – tôi như nhìn ra nút tháo cho mọi mắt xích trước đây.

Anh nhìn tôi, chậm rãi đưa cánh tay cứng đờ của mình lên chạm vào phần tóc buông xõa, anh nắm lấy một lọn tóc nhỏ mà nhoẻn miệng cười nói:

“Đối với anh chuyện bạn bè của bố hoàn toàn không có hứng thú. Tuy nhiên, có vẻ năm đó là năm em bỏ đi, bố em đến một chút hứng thú muốn đấu thầu cũng không có, nên đã thua trắng. Nhưng anh thật sự thích ý tưởng không được thể hiện đó của bố em, nên đã tìm cách gặp trực tiếp ông ấy. Em biết không… anh đã đến nhà em một lần ngày bé, ấn tượng duy nhất chính là kiến trúc mang hướng cổ nhưng vẫn hiện đại mà thời đó bố em đã làm được, bởi vậy lần thứ hai đến, anh đã hoàn toàn ngỡ ngàng.”

“Bố em đã nói anh biết… chuyện của em, phải không?” – tôi e dè hỏi anh.

“Ừm…” – anh nhanh chóng trả lời – “Này, có biết nhà em lúc đó ảm đạm thế nào không? Đến anh đi vào còn thấy sởn gai ốc.” – anh cười trêu tôi.

“Sau đó…?”

“Sau đó, cũng là sau khi đã biết hai bố chơi thân với nhau, anh đã nhận cùng giúp bố em tìm em về với điều kiện bố em nhận xây dựng khu giải trí. Nhưng… đừng giận khi anh nói cái này, tuy nhiên lúc đó anh thật sự ghét em.” – anh nghiêng đầu nhíu mày nhìn tôi.

“Em biết.” - ảo não cúi đầu, sao không biết chứ khi một đứa con mất dạy như tôi, lại còn bụng mang dạ chửa đi khỏi nhà. Thật hết nói!

“Đã nói đừng giận mà!” – giọng nói như tiếng đàn cello của anh, lại pha thêm chút đùa đùa, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy ấm áp lạ kì.

Cũng nhìn anh, tôi hỏi – “Vậy sau đó, anh khi nào tìm được em?”

“Tìm được ngay.” – anh trả lời nhanh đến nỗi khiến tôi á khẩu – “Nhưng cũng giúp em một tay giấu giếm, anh chỉ muốn xem, một đứa con như vậy, khi tự bản thân sống độc lập sẽ như thế nào? Anh lúc đó đã nghĩ, chắc khoảng dăm ba bữa em sẽ chạy về nhà mà khóc lóc đòi tha thứ. Nhưng… anh đã nhầm.”

Bóng xế tà thay bằng màu đen tuyền vốn có của màn đêm tĩnh lặng. Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, sau đó mọi người biết tin anh tỉnh thì liền nườm nượp kéo đến. Ngồi bên một nhìn anh cười nói, đột nhiên thấy anh chẳng có gì mà cao ngạo, sao lúc đầu anh xuất hiện, tôi lại sợ cái khí chất của anh đến thế?

Anh nói, nghĩ rằng tưởng vài ba ngày tôi sẽ chạy về nhà, nhưng đến nửa năm, gần một năm, rồi đến lúc tôi sinh nở, anh hoàn toàn không thấy gì ngoài ý chí quật cường của tôi. Tôi nhớ đến câu anh nói với Trọng Nghĩa:Nhưng bố đã nhìn thấy Nghĩa chào đời. Bố đã thấy Nghĩa ngoan ngoãn chui ra khỏi bụng mẹ, anh thật sự đã đến bệnh viện lúc đó, cũng nhìn thấy Trọng Nghĩa đỏ hỏn trong bọc khăn. Anh nói, từ lúc đó, anh đã có suy nghĩ khác về tôi. Sau đó cứ theo dõi, vẫn giúp tôi giấu bố mẹ, nhưng tình cảm trong lòng vốn đã không thể đứng vững khi thấy tôi quật cường nhặt bóng trên sân.

Tôi phì cười khi nghĩ đến hai chữ “quật cường” mà anh dùng đi dùng lại. Chính ra, anh mới là người “quật cường” khi đã theo dõi tôi năm năm có lẻ như vậy, mà vẫn có thể đóng kịch khi nói với Trọng Nhân rằng "Bạn gái em à?" hay hỏi rằng "Nhà ở đâu, tôi đưa cô về.". 

Nghĩ ra, người nhìn tôi lớn lên là ba mẹ, nhưng người nhìn tôi trưởng thành lại là anh. Khi nghe câu chuyện anh kể, tôi đã không kìm lòng mà khóc. Anh vỗ nhẹ vai tôi rồi nói mọi chuyện đã qua rồi, giờ tôi có thể an tâm mà chăm sóc Trọng Nghĩa. Anh cũng nói xin lỗi tôi vì đã dành gần hai năm để ghét và phán xét tôi, hai năm theo dõi và định hình, một năm để quyết định, và mấy tháng trời khiến tôi mập mờ không biết thực hư. Anh khen tôi giỏi, thật sự rất giỏi. Anh cũng nói anh không bao giờ khen ai hết, nên tôi phải cực kì tốt, anh mới khen.

Nghe đến đây, ai không cười cho được?

Đêm hôm đó, tôi nhìn anh chìm sâu vào giấc ngủ, đến lúc này, tôi mới có thể nói với anh rằng:

“Em thật sự xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh một thời gian rất dài qua. Mặc kệ trong anh giờ đây là ghét hay kinh tởm hay ghê sợ, có thể không nhận lời xin lỗi của em?”

Và… - “Có sao không nếu em nói… xin anh… hãy ở bên cạnh em… như lúc trước?”

Màn đêm yên tĩnh độc nghe thấy tiếng gió rít qua cửa sổ, trong cái sự im lặng ấy, ngữ tưởng chỉ có mình tôi đối thoại với chính mình, nhưng… chỉ ngắn gọn một câu thôi, cũng có lẽ vì âm thanh trầm ấm vốn có, anh đã lần nữa thức tỉnh sự khao khát yêu thương đã bị khóa chặt trong lòng tôi:

“Chờ em nói câu này, lâu thật đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro