CHƯƠNG 16: ĐỊNH MỆNH TRONG TAY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có anh với Trọng Nghĩa trong đời, coi như tôi đã hoàn được ước nguyện.


"Chờ em nói câu này, lâu thật đấy."

Câu nói đó tuy chẳng có chút nào ngọt ngào tựa như những lời bày tỏ ướt át trong ngôn tình, cũng chẳng có dư vị của màu hồng tình yêu đáng nhẽ phải tồn tại như thường thấy, nhưng anh đã hoàn toàn nắm bắt được trái tim tôi.

Tôi bất động nhìn anh.

Anh cũng dùng đôi mắt tuyệt mĩ đó mà nhìn tôi.

Môi anh vẽ lên một nụ cười gió, nhẹ nhàng nhưng lưu luyến. Bàn tay anh băng bó đưa ra phía tôi, cứng ngắc nhưng dịu dàng. Anh chống tay còn lại đã lành lặn cố nhấc thân mình dậy, tôi lúc đó chỉ biết để mặc anh khó khăn tự mình vận động, vì đơn giản tâm trí tôi đã đóng băng hết rồi.

Đến lúc tôi hoàn toàn bừng tỉnh và định vội vã ra đỡ anh, thì anh đã ở ngay trước mặt. Chúng tôi gần nhau, gần nhau lắm! Cái khoảng cách chỉ được đong đếm bằng hơi thở này khiến cho người tôi run lên một cái. Run lên vì sự gần gũi quá mức, run lên vì sự ái muội vờn quanh, nhưng hơn cả, tôi cảm thấy không phải cơ thể, mà là trái tim này đang không ngừng thúc đẩy bảo tôi cũng hãy bước về phía anh.

Trên khuôn mặt của tôi, từng chỗ ngón tay anh lướt qua, đều để lại hơi ấm dường như đã thân thuộc bấy lâu. Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, anh cũng nhẹ nhàng chỉnh lại những lọn tóc bông rối do cả ngày chạy đi chạy lại không được chỉnh chang, và... ngón tay cái của anh lướt qua đôi môi đang run rẩy của tôi, tựa như ngón tay điêu luyện của người nghệ sĩ piano cưng nựng những phím đàn của mình.

Anh nói rằng - "Anh không biết có phải đây là tình yêu sét đánh hay gì đó không, nhưng anh thật sự rất yêu em."

Anh trần tình rằng - "Anh yêu sự nỗ lực, cam chịu, trái tim nhân hậu và tình yêu thương con bao la em dành cho Trọng Nghĩa."

Anh nhíu mày trách tôi rằng - "Sao em có thể suy nghĩ rằng anh đã có bạn gái hay có vợ rồi, mà vẫn lông bông đi nằm cạnh một người phụ nữ khác? Em nghĩ anh lăng nhăng thế sao?"

"Nhưng thật sự lúc đó..." - tôi hít lấy một hơi thật dài - "Em nghĩ anh thật sự là người tốt còn xót lại duy nhất trong xã hội này, nên... mới nghĩ... thiển cận như vậy." - tôi dè dặt nhìn lên cái nhếch mày chế giễu của anh.

"Vậy em chưa bao giờ có tình cảm với anh? Em luôn chỉ nghĩ anh là người tốt bụng: Duy. Nhất. Còn. Xót. Lại. Trong. Xã. Hội. Này.?" - anh gằn từng chữ lặp lại những gì tôi nói làm tôi được một phen xấu hổ.

Nghĩ lại lúc đó tôi cũng ngây thơ quá đi. Tại sao tôi có thể cứ để mặc cho anh yêu chiều như vậy, cứ để mặc cho anh ôm ấp như thế, vậy mà trong lòng luôn vương vấn suy nghĩ rằng bên cạnh anh vẫn đang tồn tại một người phụ nữ khác? Đưa mắt lên cẩn trọng nhìn anh, nếu anh biết tôi đã lo sợ như thế nào khi chẳng may anh nói anh đã có vợ hay bạn gái, không biết anh có cười cho tôi thối mặt hay lại nhếch cái lông mày gọn gàng của anh lên mà giễu tôi không?

"Em... có." - tôi ngượng đến nỗi phải quay mặt đi chỗ khác vì sợ hai gò má mình đang hồng lên không báo trước.

"Có như thế nào?" - đột nhiên bên tai tôi truyền đến giọng nói trầm cảm kì lạ thay cho giọng điệu giễu cợt lúc trước.

Tôi quay lại phía anh thì liền chạm ngay vào đôi mắt ma mị xoáy sâu cộp mác tên anh. Anh cười như không, cứ như vậy thúc ép tôi bằng ánh mắt mang đầy vẻ quyến rũ chết người đó.

Có như thế nào ư? Nếu như ai biết đến đoạn tình cảm này, hẳn sẽ chế nhạo, hay nói rằng đây là sự bịa đặt vô căn cứ nhất. Tuy vậy, tôi thật sự... thật sự mong muốn mình có thể an nhàn mà nhào vào vòng tay anh, cũng thật sự mong rằng, người đầu tiên bước vào đời tôi là anh. Từng cử chỉ tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng tôi biết, điều đó đã đốt cháy năm năm của anh. Từng lời nói tưởng chừng mờ nhạt, nhưng tôi hiểu, anh đã dành năm năm để có thể nói ra được những lời đó.

Tôi hối hận vì đã oán trách anh, cũng tiếc rằng mình đã bỏ quá nhiều thời gian cho những suy nghĩ cá nhân. Tôi hẳn phải nên học cách tôn trọng sau những mất mát, nhưng cũng chính mất mát đã khiến tôi e sợ mà mất tôn trọng anh.

"Em xin lỗi..."

Cuối cùng, câu trả lời cho anh chỉ có thể là xin lỗi. Tôi muốn nói tôi cũng rất yêu anh, rất muốn ở bên anh, nhưng đến khi nói ra lại là lời xin lỗi đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Những khát khao bấy lâu nay vỡ tung, tôi thấu cảm quá rõ. Từng chút từng chút thẩm thấu vào tâm tư cũng như nỗ lực mạnh mẽ của tôi, bởi vậy, tôi mới khóc như thế này.

"Sao lại khóc nữa rồi? Khóc mấy năm qua chưa chán sao, cô bé?"

Bàn tay anh ấm áp vuốt lấy tóc tôi, ngón tay anh lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, cảm giác như anh lau đi nước mắt cho tôi chính là niềm vui và hạnh phúc của anh vậy.

"Sao anh lại tốt với em như vậy? Tình cảm lớn quá, em sao có thể dám nhận đây?"

"Ai cho em không dám? Em bắt buộc phải dám."

Tôi lau nước mắt nhìn lên sự quái tính bộc phát không đúng lúc của anh. Anh trong thời điểm này vẫn có thể giở giọng phó tổng ra như thế ư? Sao ngay cả người không phải là nhân viên cho anh, anh cũng ra lệnh được chứ? Phải chăng tôi nên rút lại suy nghĩ: "Anh là người tốt bụng duy nhất còn tồn tại trong xã hội này." đi!

Tôi phì cười.

Anh cũng cười theo.

Anh dùng sức khỏe yếu ớt của mình kéo tôi từ ghế ngồi ngã nhào đè vào người anh. Thấy anh "ực" lên một tiếng, tôi biết mình đã đè trúng chỗ đau thì liền đứng dậy mà nói có chút lớn: "Anh làm trò gì vậy? Đã yếu còn thích tinh vi."

Mắng vậy thôi nhưng thấy mặt anh nhăn nhúm lại, trong lòng rất thương xót. Tôi thở dài đầu hàng rồi nhanh chóng xem vết thương ở chân anh. Nhưng... đúng là tôi vẫn thơ ngây so với con cáo già như anh, nên lần hai liền nằm gọn lỏn trong vòng tay to lớn ấy.

Tôi quẫy, muốn vùng ra khỏi đó, nhưng càng cử động, cánh tay anh càng siết chặt và... giống như lần đó, giống như phép màu mà tôi nghĩ đã hoàn toàn biến mất lần đó, anh ghé vào tai tôi nói:

"Đã vất vả rồi!" - hôn nhẹ lên trán tôi, anh nhẹ giọng - "Cảm ơn em nhiều lắm, Thiên Thủy."

./​


Chiếc nhẫn trên ngón áp út, tôi đã ngắm nhìn một năm nay mà không thấy chán. Gió cùng nắng thổi qua làm tấm rèm trắng bay bay, tôi cảm giác như giờ này mình đang hoàn toàn đắm chìm trong bể hạnh phúc khôn nguôi.

Đám cưới của chúng tôi ư?

Nó diễn ra gọn nhẹ và giản dị đến nỗi, chỉ có người thân và bạn bè cực kì gần gũi đến góp vui. Trọng Nhân có lẽ là người ngạc nhiên nhất, cho đến khi chúng tôi đã hoàn thành hôn lễ thì cậu vẫn không thể tin mọi chuyện mà nói: "Hai người giỏi thật đấy!"

Vòng lại quá khứ một chút, lần đó khi ôm tôi vào lòng, anh đã lấy ra một chiếc hộp bên ngoài bọc nhung đen nhét vào tay tôi. Anh nói, đây là phần thưởng cho thời gian tôi đã trông nom anh. Tôi đã ngờ ngợ, cho đến khi mở chiếc hộp đó ra và chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản với những hạt kim cương nhỏ đính quanh, tôi mới hoàn toàn chắc chắn rằng anh đang cầu hôn tôi.

Cảm xúc tôi lúc đó rất hỗn loạn. Có quá nhiều tầng xúc cảm chiếm lấy tôi lúc đó: hạnh phúc có, lo sợ có, an tâm có, mà bất an cũng nhiều. Khi nhận chiếc nhẫn này, giữa anh và tôi là ràng buộc chắc chắn. Tôi không thể tin, người bố giả, cũng như người chồng giả đến với tôi và con chóng vánh, bây giờ đang ở đây nhìn tôi trân trân, trong đôi mắt anh còn nhiều hỗn tạp và mong chờ hơn cả suy nghĩ của tôi.

"Nghĩa, em thật sự... cảm thấy..."

"Em không có thời gian cảm thấy nữa."

Anh cứng nhắc đến độ khó tin khiến tôi phải nhíu mày xoay mình mà nhắc nhở lại thời cuộc:

"Anh là đang cầu hôn em hay dạy cấp dưới của anh vậy?"

"Anh chỉ là đang nhắc nhở em."

"Anh mà như thế này ai mà dám nhận." - rồi tôi nhét hộp nhẫn vào tay anh - "Thôi, trả anh đó."

Tôi cảm thấy cục tức dồn đến tận họng mà sao không thể kiềm chế nuốt xuống. Trước đó tôi còn lo mình không xứng đáng với những gì anh dành cho tôi, nay thì khỏi nói tôi cũng chẳng thèm nữa. Cư nhiên là bực mình, tôi quyết định vùng đứng dậy, nhưng cổ tay sau đó liền bị giữ lại.

"Đồng ý làm vợ anh nhé, Thủy.!"

"Nói như thế này tùy em tin hay không, nhưng từ khi nhận chức anh chưa bao giờ ngủ ngon. Chỉ đến khi ở căn nhà nhỏ cùng hai mẹ con em, anh mới có những đêm ngủ đủ giấc."

"Anh không quan tâm em có con rồi, hay đã từng qua lại với ai. Anh muốn em là của hiện tại và đồng ý chấp nhận lời đề nghị của anh."

Từng câu từng chữ, giờ nhớ lại rồi, tôi vẫn không tránh khỏi buồn cười. Anh cầu hôn tôi cũng thật khoa trương như khi anh tiếp cận tôi vậy. Cứ cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng bản chất lại ngược lại hoàn toàn, có lẽ, đó chính là điều tôi yêu ở anh nhất.

Suy nghĩ mông lung, chợt ở bụng tôi có cánh tay ấm áp ôm lấy, lưng cũng được bao trọn bởi bộ ngực rắn khoẻ. Trên môi tôi sau đó nhanh chóng nhận được hơi ấm từ đôi môi anh. Nụ hôn của anh luôn nhẹ nhàng như vậy, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, anh hôn tôi thật mềm mại, thật dịu dàng, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, tà mị. Tôi chỉ biết, dù ngàn lần nữa, thì khi đôi môi ấy quyến luyến rời khỏi, tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, vẫn luôn mong sau nụ hôn của anh kéo dài mãi.

"Đứng như vậy, em bé cảm lạnh thì sao?"

Anh ôm lấy cái bụng tròn xoe năm tháng tuổi của tôi. Đúng vậy, đây là đứa con chính thức giữa tôi và anh. Cảm giác thế nào ư? Chỉ có thể thừa nhận là hoàn toàn hạnh phúc.

Nói đến thằng nhỏ đang ngủ ở phòng bên cạnh kia thì, Trọng Nghĩa của tôi giờ đã học gần xong mẫu giáo, và đang rất phấn khởi chuẩn bị vào lớp một. Chúng tôi có con, nhưng anh chưa bao giờ bỏ mặc Trọng Nghĩa dù chỉ một giây phút. Anh quan tâm đến thằng bé hệt như con đẻ của anh, mà đôi lúc tôi cảm thấy... Nghĩa chính là con của chúng tôi vậy. Mỗi lần ngắm con học bài, rồi nhìn nụ cười con tươi rói khi làm đến đáp án, tôi lại rùng mình khi thấy sự giống nhau giữa hai cha con anh. Ở gần anh nhiều, nên từ cử chỉ dáng đi đến cách ăn nói, Nghĩa giống hệt anh. Ở điểm này, tôi hoàn toàn không thể lý giải!

./​


Nắm tay anh thật chặt, dựa vào lồng ngực rộng lớn, tôi và anh giờ đây đang nhìn về cùng một phía.

Người đàn ông tôi đã nghĩ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình, bằng sợi dây định mệnh đã đến bên tôi như thế này. Cuốn truyện đã xóa tan màu tăm tối trong quá khứ, tôi vẫn để trong ngăn kéo. Nhưng tôi biết rằng, dù có đọc mười hay hàng nghìn tập ngôn tình đi chăng nữa, thì chỉ một phần nhỏ may mắn được nếm trải cảm giác Ngôn Tình là như thế nào.

Tuy nhiên, không ai đánh thuế ước mơ! Tôi vẫn luôn khát khao về một tình yêu giản đơn bình lặng như bây giờ, và có anh với Trọng Nghĩa trong đời, coi như tôi đã hoàn được ước nguyện.

Tôi không chắc tương lai sẽ như thế nào, điều duy nhất tôi quan tâm lúc này đó là vun vén cho gia đình thêm hạnh phúc và chờ đợi chào đón bé gái đang nằm ngoan ngoãn trong bụng tôi đây.

"Em đã từng thích nhiều người, yêu một người, nhưng lại cưới một người hoàn toàn chẳng quen biết gì như anh. Anh xem, có phải ông trời rất thích thử thách em không?"

"Thế em thấy thử thách thế nào?"

Ừm... rất tốt! Dù qua nhiều đau khổ mất mát, nhưng cũng nhặt lại không ít yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro