Chương 1: Lập bẫy nhận mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Dương Châu.

Đầu đường cuối ngõ là một mảnh phồn hoa, cảnh tượng náo nhiệt, ồn ào tiếng rao hàng của người buôn kẻ bán, gánh xiếc đang diễn ở đầu đường cũng hấp dẫn vô số dân chúng vây xem.

Nhưng ở một phố khác, lại trình diễn tiết mục trừ bạo giúp kẻ yếu.

Một công tử mặc áo choàng sặc sỡ bị một tiểu nam hài khoảng bảy tuổi dẫm dưới bàn chân.

Hài tử kia mày kiếm, mắt sáng, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, tuy nhỏ tuổi nhưng giơ tay nhấc chân lại toát ra khí phách khiếp người, biểu tình cực kỳ lạnh lẽo, đôi môi xinh đẹp nhếch lên.

"Ta... đừng đánh, đừng đánh nữa, ta cam đoan sẽ không dám nữa!"

Nam tử bị dẫm dưới chân chật vật khóc lóc kêu to, trên mặt đầy vết bầm tím lớn nhỏ.

"Hừ! Ác bá như ngươi, sớm nên phế hai chân đi, để khỏi gây hại cho dân chúng." Cho dù còn nhỏ tuổi, ngôn ngữ của nam hài lại lộ vẻ lãnh khốc quyết tuyệt.

"Đừng, đừng mà!" Nam tử sợ tới mức cả người run run, trước mặt mọi người, nước tiểu ẩm ướt ra cả quần.

Dân chúng vây quanh thấy vậy, cười cười, mắng mắng, nhưng không có một ai đồng tình với công tử đang khóc oa oa kia.

Ngay lúc nam hài nâng tay lên, đang muốn đánh về phía hắn, cánh tay đột nhiên bị người ngăn lại.

Một tiểu tử khác bộ dạng gần giống nam hài kia như đúc, nhưng gương mặt tươi cười tuyệt mỹ, cây quạt trong tay nhẹ nhàng nâng lên chắn lấy chưởng đang định đánh xuống.

"Huyền Li, làm gì nóng vội thế? Nếu đệ thật sự phế chân hắn đi, tương lai chắc chắn hắn phải ăn nhờ nhà Thượng Quan ty, với loại người này, không đáng giá!"

Công tử đang bị dẫm dưới chân thấy thế, thiếu chút nữa dập đầu tạ ơn. "Vị này thật sự có tấm lòng Bồ Tát, nếu ngươi thả bản công tử về nhà, bản công tử tự nhiên đáp tạ hậu lễ..."

Hắn chẳng qua là trêu chọc một cô gái, đã bị tiểu tử mặt lạnh bên đường đánh.

Hắn phong lưu một cõi, chơi đùa vô số nữ nhân, đã khi nào chịu loại sỉ nhục như vậy? Chỉ là bất đắc dĩ, xú tiểu tử kia công phu rất cao, cũng không biết dùng chiêu thức gì, trong chớp mắt, liền quật ngã được hắn, không thể động đậy.

May mắn là một tiểu tử khác bộ dáng giống nam hài mặt lạnh như đúc còn có chút lương tâm, hắn một phen nước mắt nước mũi, ý đồ tranh thủ sự đồng tình của tiểu tử kia.

Chỉ thấy tiểu tử cười hì hì một tiếng, khom người, mở cây quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy. "Vị công tử này, tuy rằng ta không nghĩ sẽ đánh gãy chân của ngươi, nhưng ngươi đùa giỡn Vân Nhi tỷ tỷ nhà ta, làm nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc, tội thật sự không thể tha thứ, để ta nghĩ xem, nên trừng phạt sự vô lễ của ngươi như thế nào đây?"

Cậu ra vẻ tự hỏi, đột nhiên lông mày giãn ra, từ trong thắt lưng lấy ra một gói giấy, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười vô tội.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Công tử hạ lưu cảm thấy tiểu tử tươi cười thật tà ác, ngay sau đó, bao giấy bị mở ra, một đám bột phấn màu trắng đánh tới ngay mặt, không đợi hắn hoàn hồn, liền thấy toàn thân ngứa vô cùng.

Hắn hét lên một tiếng, dùng sức kéo vạt áo mà gãi, ngứa đến lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng rất chật vật.

Dân chúng vây lại xem kịch vui, mắng công tử kia bị trừng phạt là đúng tội, không ai đồng tình với hắn.

Hoàng Phủ Cận đứng ở trong đám người, tinh tế đánh giá hai tiểu nam hài bộ dáng giống nhau như đúc kia, nhất là đứa cầm quạt nham hiểm, trên nét mặt, lại có bóng dáng nàng năm đó.

Mà càng làm cho hắn nhíu mày là, diện mạo của hai đứa con này.

Đáy lòng hắn đau thương, có chút hoảng hốt, có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong.

"Huyền Duật, huynh lại lãng phí thuốc của mẫu thân, loại người này, không bằng cho hắn một đao đi cho xong."

"Lời ấy sai rồi, ta cảm thấy giống người này phải chậm rãi thu thập mới xứng."

Nam hài phẩy cây quạt, trong nụ cười, đã lộ ra tà ác.

"Huyền Duật, Huyền Li, hai tiểu tử các con lại đi gây chuyện thị phi nữa phải không?"

Ngay lúc hai tiểu tử đang chỉnh người hết sức thích thú, một tiếng nói trong trẻo vang lên. Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy nữ tử một thân màu trắng thuần khiết chiếu vào tầm mắt.

Nàng mặc quần áo trắng, thanh lệ xinh đẹp, khuôn mặt mặc dù không có trang điểm, lại đẹp đến động lòng người, giống như tiên tử hạ phàm.

"Là Bạch thần y đến đấy!" Trong đám đông, truyền đến giọng người nói.

Hai tiểu tử giống nhau như đúc thấy nàng đến, liếc mắt nhìn nhau một cái, biết rõ đại sự không ổn, khi nữ tử đến gần, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.

"Nương!" Hai tiểu tử trăm miệng một lời. "Là hắn đùa giỡn Vân Nhi tỷ tỷ, còn dọa Vân Nhi tỷ tỷ đến khóc, chúng con mới bênh vực kẻ yếu."

Nữ tử áo trắng nhìn hiện trường liếc mắt một cái, vươn ngón trỏ thon dài, ở trên đầu hai tiểu tử kia điểm một cái, tức giận hừ nói: "Hai đứa lại gây họa, về nhà xem ta sẽ xử lý các con như thế nào."

Nói xong, đi đến chỗ nam tử còn đang lăn lộn trên mặt đất, cũng không biết nàng làm gì ở trên người hắn, không bao lâu sau, nam tử kia liền dần dần ngừng giãy dụa, nhưng đã mệt rã quỳ rạp trên mặt đất, tư thế bất nhã thở hổn hển.

Hắn thấy mình tự gãi đến ngoài da đỏ đỏ tím tím, rất khó coi, xiêm y cũng xộc xệch rối loạn, cả người nhìn chật vật.

"Vị công tử này, thật sự có lỗi, là tiểu nhi không hiểu chuyện, đắc tội công tử, mong rằng công tử thứ lỗi."

"Không... không sao, ta không ngại, ta không ngại."

Nam tử bị dọa không nhẹ, thấy bản thân thoát hiểm, cũng biết hai tiểu tử này không thể chọc, nên hướng nữ tử áo trắng nói lời cảm tạ xong, liền chạy nhanh như bay rời khỏi hiện trường.

Tuy rằng một màn này đầy kịch tính, lại không tránh được ánh mắt của Hoàng Phủ Cận đứng trong đám người, hắn khiếp sợ trừng lớn mắt. Nữ tử áo trắng với giọng nói và má lúm đồng tiền kia, nàng đúng là người trong mộng hắn suốt bảy năm qua!

Hắn nhớ rõ tiếng khóc của nàng, nụ cười của nàng, vui buồn yêu ghét của nàng, cho đến khi trận đại hỏa hoạn phát sinh ngoài ý muốn kia, đoạt đi tính mạng của nàng, cũng đồng thời khiến lòng hắn chết lặng.

"Tụ nhi..." Kìm lòng không được gọi một tiếng, khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Ngã tư đường hỗn loạn, đám người vây xem, ồn ào náo động, trong nháy mắt đều tản hết, giữa trời đất, hình như chỉ còn lại hắn và nữ tử áo trắng nhìn nhau.

Mày lá liễu, môi đỏ mọng, nhăn mày cười, toát ra vẻ tràn đầy tự tin.

Nhìn nhau chỉ trong nháy mắt, đôi mi thanh tú của nữ tử áo trắng nhíu lại, khóe môi khẽ kéo ra một độ cong không quá rõ ràng. "Vị công tử này, ngài đang gọi ta sao?"

Hoàng Phủ Cận đến gần vài bước, dân chúng đứng ngoài đều đánh giá hắn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, mày rồng mắt phượng, bộ dạng rất tuấn mỹ phiêu dật.

Áo choàng bằng vải dệt thượng đẳng màu trắng bạc thêu chỉ vàng, mà dân chúng bình thường dù làm vài năm cũng mua không nổi.

Tóc đen búi sau đầu, vật phẩm trang sức trên người hắn đều quý báu vô hạn.

Từ trên người hắn tỏa ra khí phách cao quý, làm cho người nhìn, nhịn không được phải khúm núm, không dám nhìn thẳng.

Mà mấy người mặc trang phục tuỳ tùng theo phía sau hắn, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh, cẩn thận bảo hộ an nguy của chủ tử.

"Dạ Sở Tụ, nàng... thật sự không nhớ rõ ta sao?"

Nàng không sợ nghênh đón ánh nhìn chăm chú của hắn, đáy mắt là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng. "Công tử, tiểu nữ tên là Bạch U Nhiên, không phải là Dạ Sở Tụ, công tử nhận sai người rồi."

Ứng đối tuy có lễ, nhưng đáy mắt xa lạ cùng ngữ khí khách sáo, làm cho Hoàng Phủ Cận lùi bước.

Hắn kinh ngạc đứng tại chỗ, cứ như vậy cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Không biết qua bao lâu, hắn thanh nhã cười, mang vài phần cô đơn cùng bi thương. "Thật có lỗi, có thể là ta... nhận sai người."

"Không sao." Nàng cười nhẹ nhàng, không chút nào quyến luyến xoay người. "Huyền Duật, Huyền Li, về nhà thôi."

Hai đứa trẻ bộ dạng giống nhau như đúc, dùng một loại ánh mắt sâu không lường được đánh giá Hoàng Phủ Cận, sau đó liếc mắt nhìn nhau một cái đầy thâm ý, mới xoay người cùng nữ tử áo trắng rời đi.

Đồng Tế Đường là y quán nổi danh ở Dương Châu, bởi vì nơi này có một vị nữ thần y, tên là Bạch U Nhiên.

Nàng tuổi còn trẻ, dung mạo như tiên nữ, luôn mặc quần áo màu trắng thanh lịch, ôn hòa có lễ, không chỉ có y thuật rất cao, còn mang tâm địa Bồ Tát.

Dân chúng không có tiền trị bệnh, không có thuốc uống, nàng liền hảo tâm bố thí, trị liệu miễn phí.

Nàng có hai con trai, Bạch Huyền Duật cùng Bạch Huyền Li, là đôi song thai, trưởng tử Huyền Duật, thông minh tuyệt đỉnh, mưu trí cao xa. Thứ tử Huyền Li, võ công thâm hậu, thân thủ phi phàm.

Nghe nói, phụ thân của hai đứa trẻ đã qua đời từ nhiều năm trước, mà nàng cũng không muốn tái giá, thầm nghĩ nuôi lớn hai con thật tốt.

Bạch gia ba người, tự nhiên cũng thành nhân vật truyền kỳ ở Dương Châu.

Nếu như nhà dân chúng bình thường có được hai Lân nhi thông minh đáng yêu như thế này, chắc phải thắp hương bái Phật, cảm tạ Phật tổ ban ân, nhưng Bạch U Nhiên lại thập phần đau đầu.

Thật sự bởi vì hai đứa con này quá nghịch ngợm, từ nhỏ đến lớn, mọi nơi mọi lúc đều gây chuyện thị phi, hại nàng không thể không đi theo sau bọn hắn giải quyết cục diện rối rắm, giống như chuyện vừa mới xảy ra trên đường, công tử mà bọn hắn giáo huấn là con trai bảo bối của Lý viên ngoại ở thành Tây.

"Mẫu thân, người từ nhỏ dạy chúng con, gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, cho nên con mới cùng sư phụ học một thân võ nghệ." Bạch Huyền Li lãnh khốc, ở trước mặt Bạch U Nhiên, sẽ lộ ra chút tính trẻ con.

"Mẫu thân đã từng dạy chúng con, đối đãi người xấu, tuyệt không lưu tình, bởi vì đối xử người xấu nhân từ, chính là đối với chính mình tàn nhẫn."

Một bên Bạch Huyền Duật thỉnh thoảng lộ ra nụ cười đáng yêu nhìn mẫu thân.

Bạch U Nhiên một bên mài thảo dược, một bên dùng sức trừng mắt với hai đứa con bảo bối, tức cũng không được, giận cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, tiếp tục mài thuốc.

Người chuyên làm công việc bên ngoài - Trung Phúc, bị hai tiểu thiếu gia đùa giỡn cười không ngừng. "Chủ tử, làm gì mà thở dài, người giáo dục tốt, nên nay hai vị thiếu gia trở thành danh nhân thành Dương Châu rồi."

Khoảng năm năm trước, bản thân Trung Phúc bị mắc bệnh nan y, nhờ Bạch U Nhiên ra tay giúp đỡ, cứu hắn một mạng.

Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền cam tâm tình nguyện làm tiểu nhị ở Đồng Tế đường, cũng thề sống chết cả đời xem Bạch U Nhiên như chủ tử, vì Bạch gia tận lực.

"Vẫn là Trung Phúc ca ca thương chúng ta."

"Hừ! Hai đứa các con, không có đứa nào làm cho ta yên tâm."

"Mẫu thân..."

Vẫn là Bạch Huyền Duật nói ngọt, thân mình nho nhỏ cọ vào nàng làm nũng. "Mẫu thân cũng đừng tức giận, lần này chỉnh Lý thiếu gia ác bá, thật là chúng con có làm hơi quá đáng, cùng lắm thì lần sau nếu gặp loại người xấu này xuất hiện, con cùng Huyền Li sẽ dùng phương pháp ôn nhu một chút, tuyệt đối sẽ không làm cho mẫu thân phiền toái."

Bạch Huyền Li lãnh khốc không nói một tiếng.

"A, mẫu thân, tháng sau là sinh nhật mẫu thân, mẫu thân muốn lễ vật gì?"

Bạch U Nhiên thấy con còn nhỏ như thế đã hiểu chuyện, tức giận liền giảm bớt.

Nàng một tay ôm lấy con đặt trên đùi mình, dùng sức nhéo nhéo hai má hắn. "Mẫu thân cái gì cũng không thiếu, chỉ hy vọng hai tiểu tổ tông các con ngoan một chút, đừng làm cho mẫu thân bận tâm nữa là đủ rồi."

"Không, lễ vật nhất định phải có." Bạch Huyền Li tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng thực hiếu thuận.

Nàng kéo Huyền Li vào trong lòng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của các con, không biết giống nàng, hay là giống hắn...

Tận đáy lòng, bởi vì nghĩ tới gương mặt không nên nhớ kia lại thấy quặn đau, nàng vội vàng hoàn hồn, lại nở ra nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng.

"Chỉ cần các con khỏe mạnh ở cạnh mẫu thân là đủ."

Tuy rằng Bạch U Nhiên không yêu cầu hai con tặng lễ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hai tiểu tử thông minh kia tính toán trong lòng.

Một đêm, hai tiểu tử mặc y phục dạ hành lén lút rời đi Đồng Tế đường, thẳng đến phủ đệ của Tri phủ Dương Châu.

"Huyền Duật, huynh xác định ở phủ của Từ Bách Vạn có quyển sách thuốc mà mẫu thân vẫn muốn sao?"

Ánh trăng mờ ảo, vẫn có thể nhìn thấy hai đôi mắt to trong suốt của hai tiểu tử.

Bạch Huyền Duật thở dài một tiếng, kéo đệ đệ đến dưới chân tường. "Không sai, nha sai Trần đại ca ở phủ Từ Bách Vạn, khi cùng ta nói chuyện phiếm đã nói hớ, đại khái ba ngày trước, có người đem bản "Tuyệt thế y kinh" mà mẫu thân vẫn muốn đưa cho Tri phủ đại nhân, nghe nói đang để ở trong thư phòng khóa kín."

Bạch Huyền Duật là người không ra tay nếu không nắm chắc phần thắng, cậu từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, tâm tư kín đáo, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mưu trí cũng không thua ai.

Từ nửa năm trước, chợt nghe mẫu thân đề cập qua "Tuyệt thế y kinh" thất truyền đã lâu, cho nên hai huynh đệ âm thầm hỏi thăm, muốn tìm quyển sách thuốc kia, tặng cho mẫu thân một sự kinh hỉ.

Không ngờ quan binh ở phủ Từ Bách Vạn, trong lúc vô ý đã để lộ ra tin của quyển sách thuốc, vốn Huyền Duật cũng không tin, nhưng Trần đại ca là người chính trực, cậu lại âm thầm hỏi thăm thêm mấy ngày, mới xác định sách thuốc thật sự ngay tại thành Dương Châu.

Cho nên thừa lúc đêm dài yên tĩnh, cậu cùng đệ đệ quyết định do thám phủ đệ.

Bạch Huyền Duật thông minh, nhưng võ công không bằng đệ đệ, cho nên hai người bàn bạc nội ứng ngoại hợp, để lấy quyển sách thuốc kia.

"Đợi chút." Thấy đệ đệ sắp phi qua tường vào phủ, Bạch Huyền Duật kéo lấy cánh tay cậu, giao ra một bao bạc vụn.

"Nếu đệ lấy được quyển sách thuốc kia, nhớ để bạc lại, coi như là chúng ta mua, đừng để mang tiếng lấy cắp." Đây là tiền tiêu vặt hai huynh đệ góp nhặt nhiều năm.

Tiếp nhận bạc, Bạch Huyền Li lãnh khốc gật đầu."Ở đây chờ đệ, đệ đi rồi về."

Dứt lời, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, bay qua tường cao.

Phủ đệ của Tri phủ Dương Châu so với nhà của dân chúng bình thường xa hoa hơn rất nhiều, Bạch Huyền Li động tác nhanh nhẹn, dùng một chút công phu, liền tránh thoát tầm mắt thủ vệ, thẳng đến thư phòng.

May mắn Huyền Duật nghĩ chu đáo, trước tiên đã hỏi thăm đường đi trong phủ, chỉ nhìn một lần, Huyền Li liền nhớ trong lòng.

Đêm khuya, bốn phía yên tĩnh, không ngờ tới thư phòng lại không có người gác, Huyền Li nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra đi vào, khép hờ cửa, mượn ánh trăng mỏng manh bên ngoài để tìm kiếm chung quanh.

Không biết có phải ông trời hậu đãi Bạch Huyền Li hay không, ngay lúc đang buồn rầu không biết nên làm sao leo lên giá sách cao kia, khóe mắt lại nhìn đến chính giữa, thấy được cuốn sách mình đang tìm.

Ánh mắt cậu sáng lên, cơ hồ là không nghĩ mình có thể lấy được sách, lúc gần đi, không quên đem bao bạc vụn để lại trên bàn.

Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, Huyền Li thả người nhảy xuống, rơi vào trong viện, ngay lúc nghĩ đến mình đã thành công, trước mắt đột nhiên sáng lên, ánh đuốc chói mắt đã thắp sáng toàn bộ sân như ban ngày.

Đôi mắt to của Bạch Huyền Li nhíu lại, chỉ thấy một đám quan binh đã vây quanh, không có đường thối lui.

Trong lúc cậu còn đang cảnh giác phòng bị, đám quan binh lại tách ra nhường đường cho một nam tử tuấn mĩ mặc hoa phục, tà mị đang cười đi đến chỗ cậu.

"Thật to gan, ban đêm cư nhiên dám xông vào phủ đệ của Tri phủ."

Bạch Huyền Li rùng mình, nam tử trước mắt mặt như quan ngọc, đúng là người gặp cách đây không lâu ở trên đường.

Huyền Li theo bản năng từng bước lui về sau, đối phương đã tới gần, mà chung quanh quan binh cũng vây chặt, cậu nhìn lướt qua, cảnh giác cao độ, phát hiện tất cả quan binh này đều không phải người trong phủ Từ Bách Vạn.

Ngay sau đó, cậu muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết nam tử trước mắt, nhưng khi cậu đón nhận chưởng của đối phương, mới phát hiện công phu của nam tử này cao hơn mình nhiều.

Đánh nhau mấy chiêu, Huyền Li liền rơi vào trong tay đối phương, một đám quan binh lập tức xông tới, đem kiếm để trên cổ cậu, biết rõ chính mình dữ nhiều lành ít, lại không hề sợ hãi.

Hoàng Phủ Cận đưa tay lấy chiếc khăn đen trên mặt Huyền Li xuống, vẻ mặt tiểu tử này quật cường, trong mắt còn hiện lên thần sắc không phục.

Hắn trêu chọc cười, "Nhìn không ra, ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng thân thủ lại khá tốt."

Vừa nói vừa lấy sách thuốc đối phương giấu trong ngực ra, đây là tội chứng không thể cãi được.

"Hừ!" Bạch Huyền Li trừng hắn một cái, không để mình trở thành tù nhân yếu thế.

Hoàng Phủ Cận hơi nhếch môi. "Tính tình thật ra không nhỏ, chỉ tiếc, ban đêm xông vào phủ đệ của Tri phủ, lại phạm tội trộm cắp, quốc pháp không thể tha." Ngữ khí trêu đùa bỗng trở nên lạnh lùng, đổi vẻ mặt uy nghiêm. "Người đâu, còn không bắt tiểu tử này vào đại lao."

"Đợi đã!"

Ngay lúc quan binh dạ lên một tiếng rồi tiến lại bắt người thì một tiếng nói non nớt khác vang lên, chỉ thấy Bạch Huyền Duật từ trên tường nhảy xuống, lập tức nhận được một ánh mắt cảnh cáo của đệ đệ.

Cậu cười nhìn đệ đệ. "Chúng ta là thân huynh đệ, nay đệ lâm vào nguy hiểm, ta có thể nào trốn một mình?"

Nói xong, một đôi mắt to không sợ nhìn về phía Hoàng Phủ Cận. "Vị công tử này, tuy rằng không biết phủ đệ của Tri phủ thay đổi chủ tử từ khi nào, nhưng đệ đệ của tôi ban đêm xông vào phủ đệ cầm quyển sách thuốc là nó không đúng, nhưng ngài gây chiến như thế, vừa muốn bắt người vừa muốn cho ngồi tù, không khỏi mất phong độ quân tử, huống chi, trước đó chúng tôi cũng có để lại bạc, công tử sao lại tuyệt tình như vậy?"

Hai đứa nhỏ này một cương, một nhu, lại còn thông minh trí tuệ, vô luận người nào, hắn đều thích.

Chẳng qua, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện.

Hắn nghiêm mặt nói: "Ngươi cho là quyển sách thuốc này chỉ trị giá mấy lượng bạc?"

"Quyển sách thuốc giá trị ở chỗ là người nào có được nó, mẫu thân tôi am hiểu sâu y thuật, đối với người mà nói đây là vật báu vô giá. Trường hợp nếu nó ở trong tay ngài, chỉ sợ sẽ không đáng một đồng."

Nghe cậu nói được đạo lý rõ ràng, mặc dù thấy thú vị, nhưng sắc mặt nam tử vẫn không thay đổi chút nào.

"Tiểu tử này, ngươi có biết ý không ở trong lời nói là như thế nào hay không?"

Hắn cố ý chỉ điểm, không biết hài tử ở trước mắt có thể tỉnh ngộ hay không.

Bạch Huyền Duật miệng lưỡi lưu loát đang muốn nói tiếp, phút chốc sợ run, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lặng đi vài phần.

"Thì ra là thế." Cậu lại nhìn về phía đệ đệ của mình. "Huyền Li, chúng ta trúng kế."

Hoàng Phủ Cận thấp giọng cười, quả nhiên là tiểu tử thông minh, chẳng qua, hiện tại cũng không phải lúc khen ngợi. Hắn nhấc tay, đối với quan binh ra lệnh.

"Trói hai tiểu tử này lại, đưa vào đại lao."

Hai nam hài không hề giãy dụa, thong dong tùy ý để người khác trói bọn họ đưa đi.

Hoàng Phủ Cận đi lên trước, nắm lấy chiếc cằm tinh tế xinh đẹp của Bạch Huyền Duật, cúi người, cho cậu một cái tươi cười hoàn mỹ.

"Muốn đấu cùng ta sao? Ta sẽ cho các ngươi cơ hội."

******

"Tránh ra, để ta đi vào!" Bạch U Nhiên nộ khí đằng đằng đi thẳng đến phủ đệ của Tri phủ.

Hai bên quan binh có vẻ như ngăn cản, nhưng chưa thật sự chắn đường đi của nàng.

Nàng xông vào đại sảnh, nhìn vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên cao, thong dong uống nước trà người hầu đưa, cứ như sớm đoán được nàng sẽ xuất hiện ở đây.

"Sao lại thế này, thị vệ đông vậy, nhưng lại không ngăn được một người phụ nữ yếu đuối sao?"

"Thỉnh công tử thứ tội." Thị vệ hai bên đều quỳ xuống.

"Đủ rồi! Không cần tiếp tục đóng kịch."

Bạch U Nhiên hừ lạnh một tiếng, hai mắt mở to ra lệnh cho nam tử.

"Nghe nói con ta đắc tội ngài, ngài đến tột cùng muốn như thế nào?"

Nghe nàng vô lễ chất vấn, Hoàng Phủ Cận cũng không tức giận.

"Con nàng?" Hắn ra vẻ khó hiểu, lại giả bộ cẩn thận đánh giá bộ dáng của nàng. "À, ta nhớ ra rồi, nàng không phải là Bạch thần y được dân chúng lưu truyền đây sao. Nàng đang nói đến hai tiểu quỷ đêm qua đến phủ ta lấy trộm sách thuốc sao?"

Không muốn cùng hắn dây dưa, Bạch U Nhiên giận trừng mắt nói thẳng: "Ngài rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể thả chúng nó?"

Hai tiểu tử kia tối hôm qua một đêm không về, nàng cùng Trung Phúc hai người gấp đến độ đi chung quanh tìm kiếm, kết quả buổi sáng hôm nay liền nghe người ta nói, quý phủ của Tri phủ đại nhân có kẻ trộm, lại nghe nói có liên quan đến sách thuốc gì đó.

Nàng liền lập tức hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Chính là vạn lần không nghĩ tới, người nàng gặp mặt không phải Tri phủ đại nhân nhân từ mà là đối mặt với hắn.

Hoàng Phủ Cận nhẹ nhàng buông chén trà, tao nhã đứng dậy, lộ ra vẻ mặt tiếc hận. "Bạch thần y, hiện tại không phải vấn đề thả hay không thả, mà là hai tiểu quỷ kia thật sự vào quý phủ trộm đồ, nhân chứng cũng có, chứng cứ phạm tội rõ ràng, tuy rằng bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua, hiện tại nếu không giáo huấn tốt, khó bảo đảm tương lai sẽ không đi lạc lối."

Nghe vậy, Bạch U Nhiên tức giận đến nổi trận lôi đình, hận không thể một quyền đánh sập biểu tình dối trá của hắn.

"Dịch Phi." Hoàng Phủ Cận đột nhiên kêu người hầu.

Đối phương vội vàng tiến lên từng bước, khom người đáp: "Công tử."

"Nói cho ta nghe một chút, ở Đại Doanh quốc, nếu phạm vào tội trộm cắp, nên trừng trị như thế nào?"

"Bẩm công tử, căn cứ điều luật thứ một trăm năm mươi tám của Đại Doanh quốc, tội trộm cắp, phạt tám mươi đại bản, cắt đứt ba ngón tay, lao dịch hai năm..."

Càng nói tiếp, Bạch U Nhiên sắc mặt càng khó xem. "Ta có thể trả bạc cho ngài."

"Nàng cho là, ta muốn mấy lượng bạc của nàng sao?" Hoàng Phủ Cận sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn thẳng nàng. "Bạch thần y, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ta nhất định trị tội bọn chúng."

Ánh mắt đáng sợ, nàng oán hận trừng khuôn mặt tuyệt tình của hắn, tình huống khẩn cấp, nàng cắn răng một cái.

"Hoàng Phủ Cận, hổ dữ không ăn thịt con, ngài tốt nhất không cần khinh người quá đáng!"

Từ lúc nàng nói ra tên Hoàng Phủ Cận, thị vệ hai bên sợ tới mức đều quỳ rạp xuống đất.

Ngoài dự đoán, hắn thế nhưng thản nhiên nở nụ cười, âm ngoan ngụy trang trong mắt, dần dần hóa thành một chút thoải mái.

"Tụ nhi, nàng rốt cuộc đã thừa nhận quan hệ của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro