Chương 2: Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Phủ Cận lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Sở Tụ là khi hắn mười ba tuổi, còn nàng mười hai tuổi.

Năm ấy, Phụ Hoàng bệnh nặng, không tiếc thiên tân vạn khổ, mời được thần y trong chốn giang hồ Dạ Bình Phong đến. Vì để trị liệu chu đáo, thần y mang Phụ Hoàng lên đỉnh núi ẩn cư, chính vụ của Doanh quốc tạm giao cho hắn - Thái tử Hoàng Phủ Cận.

Dạ Sở Tụ chính là con gái duy nhất của thần y, bởi vì cha nàng muốn chăm sóc cho Phụ Hoàng, cho nên nàng tạm thời ở trong hoàng cung.

Đương kim Hoàng thượng mặc dù sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, nhưng thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp.

Dạ Sở Tụ từ nhỏ đã cùng phụ thân sống trên núi, chưa từng thấy qua tình trạng xa hoa thế này, nhưng trong cung tuy có tơ lụa gấm vóc, kỳ trân dị bảo vô số, nhưng người với người thật là xa cách lạnh lẽo.

Mùa đông, ánh mặt trời mặc dù nhiều, vẫn không ngăn được hơi lạnh.

Hồ nước sau hoa viên vẫn chưa kết thành tầng băng dày, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh thấu xương, đủ để đem người đông chết.

Chỉ thấy một thái giám tuổi chừng mười lăm, mười sáu, lạnh run đứng run rẩy ở trong nước không biết đang tìm cái gì, áo choàng trên người đã ướt đẫm, thân mình nhỏ gầy đã sớm bị lạnh đến mất đi tri giác.

Trên bờ, vài thiếu niên mặc áo khoác long cừu màu trắng nhìn cảnh tượng trong nước, cười ha ha.

Trong đó nam hài cầm đầu, khoảng chừng tám chín tuổi, vẻ mặt tôn quý ngạo nghễ, có vẻ là chủ tử của cả đám thiếu niên, hắn vươn ngón tay non mịn, chỉ xuống mặt nước.

"Còn đứng ở nơi đó làm gì? Nhanh tìm ra thứ đó cho bổn vương, nếu không hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi lên, cho đông lạnh chết ngươi, đồ nô tài!"

Thái giám cả người sớm đông lạnh, phát run. "Bát... Bát hoàng tử, nô tài... nô tài thật lạnh, chân đã muốn... đông cứng... không nghe sai khiến, cầu Bát hoàng tử tha cho nô tài."

"Hừ! Ngươi là nô tài dù có đông chết thì quan hệ gì đến ta? Nếu hôm nay ngươi không kiếm được ngọc Như ý trong nước cho ta, ta liền phạt ngươi đứng ở chỗ này ba ngày ba đêm!"

Thái giám vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Hồ nước mùa đông, mực nước tuy rằng không cao, nhưng cũng đến thắt lưng hắn, nước hồ một mảnh vẩn đục, sao có thể nhìn thấy bóng dáng ngọc Như ý.

Nhưng vì mạng sống, hắn khổ sở xoay người chung quanh sờ soạng tìm kiếm ngọc Như ý, thân mình hắn đã đông cứng căn bản không nghe sai khiến, chỉ trong chốc lát, hắn đã ngã sấp xuống trong ao, muốn giãy dụa đứng lên nhưng cả người vô lực.

Trên bờ những hoàng tử đang đứng đều mang bộ dáng xem náo nhiệt, gặp thái giám ngã ở trong nước, mọi người còn lộ ra bộ dáng hưng phấn.

"Bát hoàng tử, không biết nô tài này có thể bị đông chết trong đó hay không?"

"Hắn thật sự là đáng chết! Xuống lâu như vậy, còn không tìm được ngọc Như ý, bị đông chết là đáng."

"Tiểu An Tử chết tiệt, ngươi ở trong nước làm cái gì? Nhanh tìm ra ngọc Như ý cho ta!"

Bát hoàng tử thấy thái giám chìm vào trong nước, nửa ngày không lên, tức giận rống to.

Một bên, Dạ Sở Tụ nhìn chịu không được, nói. "Trời lạnh như thế, thái giám kia chắc chắn đã chết cóng rồi."

Theo tiếng nói nhìn lại, Bát hoàng tử đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, gương mặt trắng noãn ửng hồng mê người, đôi mắt to tròn, môi đỏ mọng tinh xảo, khí chất siêu phàm thoát tục, tựa như tiên tử hạ phàm.

"Ngươi là ai? Thấy ta, vì sao không quỳ lễ?"

Sở Tụ trong suốt cười, thản nhiên thi lễ. "Tiểu nữ mới đến, chưa hiểu được quy củ trong cung, bất quá vừa rồi nhìn thấy Bát hoàng tử đã gây tai họa, nên có lòng tốt khuyên một chút."

"Tai họa? Ta gây tai họa gì? Bất quá chỉ là một nô tài chết đuối thôi." Hắn nói thật âm ngoan tuyệt tình, một chút áy náy cũng không có.

"Trong cung chết một tên nô tài xác thực không phải chuyện gì lớn, nhưng không biết Bát hoàng tử có nghe nói hay không, phàm là người chết đuối, linh hồn không thể chuyển sinh, còn có thể biến thành lệ quỷ, tìm hung thủ đòi mạng, nếu hung thủ hại hắn chưa chết, lệ quỷ kia sẽ cả đời đuổi theo đối phương không buông."

"Ngươi... ngươi nói bậy!"

Bát hoàng tử dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, nghe được hai chữ lệ quỷ, sợ tới mức cả người run lên.

"Ta không phải nói bậy, chờ thái giám kia thật sự chết, hóa thành lệ quỷ, hàng đêm đi tìm Bát hoàng tử đòi mạng, thì ngươi sẽ biết." Tiểu nha đầu vẻ mặt thờ ơ như không phải chuyện của mình cố ý nói, bộ dạng chờ xem náo nhiệt.

Bát hoàng tử chỉ do dự một lát, vội vàng gọi người lại. "Mau! Mau đem nô tài kia kéo lên cho ta, xem hắn còn thở hay không."

Hai bên nội thị không dám chậm trễ, đang muốn nhảy vào hồ, thì Dạ Sở Tụ lại cười nhẹ.

"Thời tiết này còn nhu hệ linh nhân, thái giám kia là bị người bức xuống nước, người phải tự mình đi tìm, nếu hắn còn sống, tính mệnh của người sẽ không sao, nhưng nếu hắn bất hạnh đã chết..."

Dạ Sở Tụ cố ý không nói hết lời, nhưng ngụ ý uy hiếp, cũng khiến Bát hoàng tử sợ tới mức hai chân phát run.

"Bát hoàng tử, thời gian quý giá, thái giám kia ở trong ao cũng đã được một lúc, hay là người thật muốn làm cho hắn chết?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy Bát hoàng tử vừa mới vênh mặt hất hàm sai khiến người khác đã nhảy vào trong ao, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng thái giám kia.

Dạ Sở Tụ nhếch miệng nín nhịn không cười, nhưng trong mắt thoáng hiện một tia đùa dai.

Khá lắm tiểu nha đầu nghịch ngợm!

Đứng lặng ở cách đó không xa, xem hết một màn này, Hoàng Phủ Cận lạnh nhạt cười, nhìn gương mặt non mịn tinh xảo của nha đầu kia, làm cho hắn thật lâu không quên.

Ngày đó, Bát hoàng tử sợ lệ quỷ quấn thân, tự mình nhảy vào hồ nước lạnh như băng cứu người, kết quả khi được cứu lên, hai người đã đông lạnh bất tỉnh nhân sự. Sau đó, cũng không biết có phải là bị kinh hách quá hay không, Bát hoàng tử bị bệnh, nằm trên giường nằm suốt ba ngày.

Chuyện này làm kinh động tới mẹ đẻ của Bát hoàng tử Ngu Quý phi, phi tử được đương kim Hoàng thượng thương yêu nhất.

Bởi vì đương triều Hoàng hậu, cũng chính là mẹ đẻ Thái tử Hoàng Phủ Cận ba năm trước đã qua đời, từ đó tới nay Hoàng Thượng vẫn chưa lập Hậu, Ngu Quý phi tự nhiên thành người đứng đầu hậu cung.

Hoàng Phủ Cận lúc năm tuổi liền được phong thành Thái tử Doanh quốc, đi theo Hoàng Thượng xử lý quốc sự, hiện tại Hoàng Thượng không ở đây, con trai bảo bối của nàng bị người trêu cợt, nàng đương nhiên đi tìm Thái tử, thay con lấy lại công bằng.

Hoàng Phủ Cận nhìn Ngu Quý phi một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lại quá trình con mình chịu ủy khuất, đương nhiên cuối cùng, yêu cầu hắn xử lý việc này theo lẽ công bằng.

Bát hoàng tử ngồi cạnh mẫu thân, dùng một đôi mắt oán hận trừng tên đầu sỏ gây nên chuyện -- Dạ Sở Tụ. Sau khi sự việc xảy ra, hắn mới biết được chính mình bị nàng đùa giỡn.

Hắn từ nhỏ nhận hết ngàn vạn sủng ái, lại bị nha đầu kia trêu cợt thiếu chút nữa bỏ mạng nhỏ, còn trước mặt thư đồng của hắn làm hắn xấu mặt, hắn có thể nào không giận!

Dạ Sở Tụ dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất, nghe Ngu Quý phi quở trách mình không đúng tý nào, cái gì không tuân thủ kỷ cương, không học quy cũ trong cung, hãm hại hoàng tử, cả gan làm loạn, giống như hận không thể sinh ra một đôi lợi trảo (móng tay sắc bén), đem nàng bóp chết ăn tươi nuốt sống.

Chỉ có Hoàng Phủ Cận từ đầu tới đuôi đều bảo trì tư thế lắng nghe, ngàn vạn uy nghi ngồi ở vị trí cao, một đôi con ngươi đen thâm thúy, lóe ra ánh sáng nàng xem không hiểu.

"Điện hạ, nay hoàng nhi chịu ủy khuất, thân là Hoàng huynh của nó, người cần phải làm chủ cho đệ đệ của người chứ."

Chỉ thấy Hoàng Phủ Cận tao nhã chơi đùa miếng ngọc bội tùy thân, đôi mắt mang theo vài phần ý cười thản nhiên. "Mẫu phi yên tâm, bản Thái tử tự nhiên xử lý theo lẽ công bằng."

Nói xong, hắn nhìn về phía Dạ Sở Tụ vẻ mặt thong dong đứng trước điện. "Ngươi có cái gì muốn nói?"

Nha đầu kia định lực thật tốt, từ đầu tới đuôi, chẳng những mặt không đổi sắc, lại còn ứng đối hợp lý.

"Nói thì Quý phi nương nương đã nói hết, ta còn có cái gì để nói đây? Trêu cợt Bát hoàng tử, lại hại hắn bệnh nặng một hồi thật là ta không đúng. Chính là, ta không cho rằng hành vi của Bát hoàng tử có thể tha thứ, hắn thân là hoàng tử Doanh quốc, thân phận mặc dù tôn quý, nhưng là không thể xem tánh mạng người khác như chuyện vặt, nếu ngày đó trễ một bước, thái giám kia chỉ sợ đã đi đời nhà ma."

"Ngươi nói cái gì vậy?" Ngu Quý phi tức giận đến phát run. "Minh nhi chính là thiên kim chi tử, thái giám kia là cái gì, ngươi há có thể đánh đồng hoàng nhi của ta với loại tiện dân đó?"

"Sao? Chẳng lẽ hoàng tử phạm pháp, liền không tính phạm pháp sao? Hắn chính là lấy mạng của người ta." Dạ Sở Tụ không sợ cường quyền, thẳng thắn nói ra.

"Ngươi nói hưu nói vượn! Ta nào có lấy mạng ai? Ta chỉ bất quá bắt nô tài kia giúp ta đi kiếm ngọc Như ý." Hoàng Phủ Minh tức giận rống to. "Mẫu phi người cần phải thay con làm chủ đi, lần này con thiếu chút nữa bị đông chết, đều là nàng ban tặng, đem nàng tống vào nhà lao, đánh nàng bản tử, phạt roi nàng, hủy dung nàng..."

Hắn từ nhỏ đã bị làm hư, mới chịu chút ủy khuất, tự nhiên không chịu bỏ qua. Hắn dùng sức khóc, dùng sức nháo, dù sao có mẫu thân làm chỗ dựa của hắn, nhất định phải làm cho nàng bị trừng phạt nghiêmkhắc.

"Rầm!" một tiếng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cận nãy giờ chưa hé răng sắc mặt trầm xuống, một tay dùng sức đánh lên bàn. "Có hiểu quy củ hay không, nơi này là chỗ cho ngươi khóc lóc om sòm sao!"

Hoàng Phủ Minh sợ tới mức rụt cổ, hắn từ nhỏ mặc dù có mẫu thân sủng, Phụ Hoàng yêu, duy nhất chỉ sợ Thái tử, gặp đối phương mặt âm trầm, giờ phút này hắn không dám nháo nữa, chỉ dám nhỏ giọng khóc, hai mắt vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng mắt trừng Dạ Sở Tụ.

Ngu Quý phi thấy thế, thực không vui, liếc Hoàng Phủ Cận một cái. "Điện hạ, Minh nhi cho dù không đúng, ngài cần gì trước mặt một ngoại nhân răn dạy nó như thế?"

Hắn trầm ổn cười."Mẫu phi, Minh nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, người như thế nào cũng hồ đồ theo? Nay hoàng gia chúng ta thật có nhược điểm trong tay của người ngoài -- ngược đãi thái giám, xem mạng người như chuyện vặt -- việc này nếu truyền ra cung, sẽ bôi xấu danh dự hoàng gia."

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Nghe nô tài nói về những hành vi thường ngày của Minh nhi, hắn ỷ vào bản thân mình là hoàng tử, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, nếu hắn hiếu thuận, thì không nên trong lúc Phụ Hoàng dưỡng bệnh lại đi làm xằng làm bậy, rối loạn kỷ cương."

Nói đến đây, lập tức sắc mặt Ngu Quý phi trắng nhợt, ánh mắt trở nên sắc bén.

Hắn cũng không sợ, ngược lại bình tĩnh cầm lấy chén trà trên bàn. "Lễ nghĩa ở Doanh quốc phần nhiều lấy hiếu đi trước, Minh nhi không chừng mực như thế, phụ sự yêu thương của Phụ Hoàng, niệm tình hắn là Hoàng đệ, bản Thái tử cũng không phạt nặng, phạt hắn quỳ ở bên ngoài ba canh giờ đi."

"Thái tử ..."

"Hoàng huynh..."

Mẫu tử hai người bất mãn kêu to, vốn định hướng Đông cung cáo trạng, không ngờ không trút giận được, Hoàng Phủ Cận lại còn đem rượu phạt ban thưởng lên trên đầu bọn họ!

Ngu Quý phi đâu chịu nhượng bộ, tức giận đến đứng lên."Điện hạ, Minh nhi vẫn còn là đứa trẻ, hơn nữa hiện tại bên ngoài trời đông giá rét, ngài lại muốn phạt hắn quỳ, đây không phải làm nhục tôn nghiêm hoàng gia sao?"

Hoàng Phủ Cận nguyên bản gương mặt ôn hòa, dần dần lạnh xuống dưới. "Mẫu phi, nếu sợ nhục tôn nghiêm hoàng gia, thì nên dạy bảo cho Minh nhi thành tài. Hắn mới tám tuổi đã kém đức như thế, ta làm như vậy cũng là thay Phụ Hoàng quản giáo hắn. Như thế nào? Hay là mẫu phi đối với cách xử lý này có gì bất mãn?"

Hắn năm ấy mười ba tuổi, cho dù vẫn là một thiếu niên, nhưng cũng đã có khí thế uy nghi, làm người ta nhìn thấy mà sợ.

Ngu Quý phi bị giáo huấn mặt chuyển hồng rồi lại chuyển trắng, lại nhìn thấy Dạ Sở Tụ còn cúi đầu cười trộm, nhất thời tức giận lan tràn.

Ở trong Hoàng cung, hắn mặc dù tôn xưng nàng một tiếng mẫu Quý phi, nhưng nàng không cách nào khống chế được hắn. Quý phi cảm thấy chính mình bị chọc tức, mất mặt, đơn giản phất tay áo rời đi.

Hoàng Phủ Minh thấy bản thân thất thế, lại e ngại uy nghiêm Hoàng huynh, không dám nói thêm tiếng nào, ngoan ngoãn ra cửa quỳ chịu phạt.

Đông cung to như vậy, chỉ còn lại có Hoàng Phủ Cận cùng Dạ Sở Tụ. Hắn mặt lạnh, liếc mắt cô bé nghịch ngợm, quỷ quyệt, dám cả gan làm loạn kia, "Cười cái gì? Đừng tưởng rằng bản Thái tử sẽ tha cho ngươi, nếu lúc trước phụ thân ngươi để ngươi ở trong hoàng cung, thì ngươi nên tuân thủ quy củ trong cung, nay ngươi trêu đùa hoàng tử, tuy là có nguyên nhân, nhưng cũng không hợp lễ pháp, nên phải bị thụ huấn."

Nghe vậy, Dạ Sở Tụ trợn to mắt, cùng hắn đối mặt không sợ hãi, trên khuôn mặt xinh đẹp, tất cả đều là ý cười nhẹ nhàng.

Thái tử trước mắt này, nhìn lần đầu, cảm thấy ôn nhu có lễ; nhìn lần hai, cảm thấy khí phách uy nghiêm; nhìn lần ba, lại cảm thấy dị thường thân thiết.

Hắn vừa mới thị uy với Ngu Quý phi kia vài câu, thực làm cho nàng cảm thấy sảng khoái, lại thấy hắn phạt Bát hoàng tử, biết rõ hắn cũng là người công chính.

Phần cố kỵ ở đáy lòng, chậm rãi biến thành thưởng thức, lại nghe đến đối phương muốn phạt nàng, tuy rằng đáy lòng trong nháy mắt có sợ hãi, nhưng lập tức ngẫm lại, chính mình lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, chọc hoàng tử, khẳng định là phải nếm chút khổ sở.

Từ nhỏ tính cách nàng đã cương liệt, không chấp nhận được bị người khác xem thường, phụ thân dạy nàng, dám làm dám chịu, nàng khinh thường làm con rùa đen rút đầu.

Nghĩ như vậy, nàng thong dong nhẹ nhàng cúi đầu. "Nếu điện hạ cảm thấy Sở Tụ nên bị phạt, Sở Tụ sẽ nhận phạt."

Nàng có gan đối mặt, lại làm Hoàng Phủ Cận cả kinh.

Lần đầu thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng nghịch ngợm đáng yêu, khi chỉnh người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ vẻ đắc ý xán lán.

Khi Ngu Quý phi cáo trạng, hắn liền sai người đem nàng truyền đến Đông cung để thẩm vấn, nàng được hỏi đều trả lời rõ ràng, không có nửa lời giấu giếm, cô gái như vậy, thật hiếm thấy.

Phần hứng thú ở đáy lòng, chậm rãi biến thành thưởng thức, Hoàng Phủ Cận nhịn không được cười cười đến gần nàng. Khăn trùm đầu trắng noãn, quần áo màu xanh biếc, cổ áo còn được khảm lông thỏ, khiến cho khuôn mặt tươi cười của nàng càng thêm kiều mỵ đáng yêu.

"Ta thật không nghĩ tới nha đầu như ngươi lại sảng khoái như vậy. Được rồi, vậy theo ta chơi một ván cờ vây, nếu ngươi thắng, thì khỏi chịu phạt. Nhưng nếu thua, liền ra cửa quỳ cùng Bát hoàng tử, thế nào, dám chơi không?"

Dạ Sở Tụ nhíu mi. "Chơi cờ thì... Sở Tụ bất tài, bất quá nếu điện hạ đã cho Sở Tụ một cơ hội chuộc lỗi, Sở Tụ tự nhiên sẽ không buông bỏ."

Hoàng Phủ Cận thấy nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đáy lòng lại sinh ra cảm giác luyến tiếc, bây giờ bên ngoài trời đông giá rét, đừng nói là quỳ ba canh giờ, chỉ quỳ nửa canh giờ thôi, cũng đã là cực hình rồi.

Huống hồ hắn là cao thủ chơi cờ, ngay cả Phụ Hoàng cũng là bại tướng dưới tay hắn.

Vừa rồi nhắc tới kì nghệ, hắn chính là nhất thời hứng khởi, nếu thắng nàng, hiển nhiên lấy mạnh hiếp yếu, mà nếu giả thua nàng, lại làm hỏng thanh danh của mình...

Nhất thời, Hoàng Phủ Cận không biết nên làm sao cho đúng.

Cũng không biết tại sao, hắn lại không muốn phạt nàng, nhưng lời đã nói ra miệng, không thể thu hồi, hắn chỉ có thể kiên trì, truyền nội thị đưa bàn cờ lên.

Thôi thì, liền giả thua một lần vậy, mình không nói cho người khác biết là được rồi.

Nghĩ như vậy, cả người đều cảm thấy ấm áp, ngay cả thái giám Đức Hỉ, người hầu hạ hắn nhiều năm, cũng bị đuổi ra ngoài.

Cờ trắng cờ đen, châu tròn ngọc sáng, ở trên bàn cờ tản ra ánh sáng, Hoàng Phủ Cận đương nhiên tự đắc, đôi mày thanh tú của Dạ Sở Tụ nhíu chặt.

Hắn nhẹ nhàng cười. "Nếu sợ, thì nhận thua cũng được."

Nàng nhìn hắn cười. "Phụ thân chưa từng dạy cho Sở Tụ hai chữ nhận thua."

"Vậy sao? Tiểu nha đầu thật cuồng vọng, nếu đến lúc thua bị phạt, cũng không nên khóc sướt mướt."

Ngón tay dài nhỏ của Dạ Sở Tụ cầm lên quân cờ màu trắng, nhẹ nhàng đặt trên bàn cờ, làm như không chút để ý đến ván cờ mà mình thiết kế. "Điện hạ thật biết nói đùa, việc khóc sướt mướt, cũng không phải là sở trường của Sở Tụ."

"Ngươi thực sự tự tin." Càng ngày hắn càng cảm thấy nha đầu này thật thú vị. Hắn cũng cầm lên quân cờ màu đen, vây quân cờ của nàng lại.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Cận phát hiện bản thân đã phạm phải một sai lầm chết người. Hắn đánh giá sai năng lực của kẻ địch.

Không biết là kì nghệ của nàng rất cao, hay là kỹ xảo rất cao, ván cờ của nàng ngay từ đầu nhìn tưởng như đơn giản, làm cho người ta nghĩ nàng chỉ là người mới học nghề.

Nhưng khi tiếp tục, bản tính cướp đoạt liền biểu lộ ra, hơn nữa nàng không chút dấu vết giết sạch cờ đen của hắn.

Nàng tươi cười như trước, thận trọng, yên lặng tính kế những lợi thế còn lại của hắn, cho đến khi viên cờ đen cuối cùng cũng bị nàng ăn mất, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn vẫn hiện lên sắc thái khiêm tốn.

"Đa tạ điện hạ đã nhường."

Đây là ván cờ duy nhất từ trước đến nay Hoàng Phủ Cận chơi thua thảm như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười cao ngạo nhẹ nhàng.

"Đâu có, là kì nghệ của ngươi tinh thâm." Lần này hắn thật sự không có nhường nàng bất cứ nước cờ nào.

Nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười trước mắt, nhưng ở sâu trong nội tâm, nổ ầm một tiếng.

Tiểu nha đầu này, lúc tươi cười, lại đùa giỡn làm hắn chật vật như vậy, điều này khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác thất bại.

Nhưng Hoàng Phủ Cận chẳng những không tức giận, ngược lại càng thưởng thức nàng.

Trong lòng thiếu niên mười ba tuổi đã sinh ra biến hóa rất nhỏ, đối với những thay đổi trong tương lai, hắn lại bắt đầu có chút mong chờ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hoàng thượng thuở nhỏ thân thể ốm yếu nhiều bệnh, được thần y Dạ Bình Phong dốc lòng điều dưỡng, long thể dần dần khôi phục khỏe mạnh, bảo vệ được tính mệnh.

Kỳ thật bản thân Hoàng Thượng đã nghĩ thông suốt, hai mươi năm giữ ngôi, hưởng hết sự tôn quý cùng vinh quang của đế vương, vợ hiền con xinh, cho dù một ngày nào đó Tiên đế triệu hồi, cũng cảm thấy mỹ mãn.

Hoàng Thượng hồi cung không lâu sau, quyền lực của Doanh quốc liền một lần nữa trở lại trong tay hắn, nhưng Thái tử Hoàng Phủ Cận vẫn là trợ thủ đắc lực bên người hắn, được hắn trọng dụng.

Từ ngày cùng Dạ Sở Tụ so kỳ nghệ, hai đứa nhỏ tuổi xấp xỉ nhau, càng ngày càng thân.

Chỉ cần có thời gian rảnh, Hoàng Phủ Cận sẽ tuyên nàng đến Đông cung bồi bạn với hắn, hơn phân nửa là chơi cờ ngâm thơ, viết chữ vẽ tranh.

Sau, hắn mới biết được, Dạ Sở Tụ chẳng những kì nghệ cao thâm, lại viết chữ tuyệt đẹp, dưới ngòi bút của nàng, chữ viết hoa mỹ, cho dù là bậc thầy về thư pháp, cũng không qua được.

Càng ở chung, hắn càng tìm được nhiều ưu điểm trên người nàng.

Thông minh lanh lợi, không kiêu ngạo, không nóng nảy, lời nói cử chỉ thong dong hào phóng, không có dáng vẻ làm bộ làm tịch, nàng thật sự xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, nhưng cách nói năng lại hiển lộ ra vài phần chí khí nam nhi.

Hoàng Phủ Cận tuy là thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhưng từ nhỏ chững chạc, thưởng thức cùng ái mộ Dạ Sở Tụ, cũng chỉ là càng ngày càng thân.

Trong cung từ trên xuống dưới, tất cả đều biết Thái tử thích con gái thần y, mà Hoàng thượng sau khi quay về cung biết chuyện này, cũng chỉ mỉm cười. Con lớn, hiểu được chuyện, làm cha cũng nên vì thế mà vui.

Hơn nữa gặp mặt Dạ Sở Tụ vài lần, hắn cũng phát hiện tiểu nha đầu này thật sự tài trí hơn người, lại hiểu rõ được lòng người, trên dưới trong cung, trừ bỏ Ngu Quý phi cùng Bát hoàng tử, người nào thấy nàng mà chẳng yêu quý, nô bộc trong cung đều hầu hạ nàng như chủ tử.

Đột nhiên, Dạ Sở Tụ đã ở trong cung hơn một năm, hôm nay lại xị khuôn mặt nhỏ nhắn, trong tay mặc dù cầm bút, lại không hề có tập trung, vẽ loạn trên giấy.

"Tụ nhi đang tức giận sao?"

Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, bỗng dưng xuất hiện ở ngoài cửa, Dạ Sở Tụ không cần nhìn, cũng biết người đến là ai.

Nàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, mặt nhăn mày nhíu, nhìn Thái tử đã cao lớn, tuấn mỹ hơn không ít.

Thấy hắn mặc long bào ngũ trảo màu đen, tóc cài châu quan mĩ ngọc, thật tuấn tú. Bộ dáng như vậy, không biết đã làm bao nhiêu nữ tử ái mộ, huống hồ thân phận hắn còn là Thái tử tôn quý.

"Cận ca ca..."

Nàng hữu khí vô lực gọi nhỏ một tiếng, cũng không đứng dậy nghênh đón, vẫn như cũ ngồi ở trên ghế, một tay chống cằm, một tay như cũ vẽ loạn không chủ ý, biểu hiện tâm tình nàng hiện tại rất kém.

Từ khi hai người thân hơn, Hoàng Phủ Cận liền không để cho nàng gọi mình là Thái tử nữa, huống hồ phụ thân nàng lại là ân nhân cứu mạng của Phụ Hoàng. Tự nhiên sẽ không lấy quy củ trong cung quản thúc nàng.

"Sao lại buồn bực như vậy? Là ai chọc Tụ nhi, bản Thái tử bắt hắn đến thẩm tra."

"Không ai chọc Tụ nhi, là tự Tụ nhi không vui." Nàng phiền chán ném bút qua một bên, chu đôi môi đỏ mọng xinh xắn, oán giận nói: "Phụ thân gửi thư, nói năm nay lại không đón Tụ nhi trở về."

Nói xong, hốc mắt đỏ lên, dáng vẻ tiểu nữ nhân vô cùng kiều mỵ. "Cận ca ca, ngươi nói phụ thân có phải không cần muội nữa không? Từ sau khi ông ấy chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thượng, liền bỏ Tụ nhi ở trong cung chẳng quan tâm. Vốn nói năm nay sẽ đến đón Tụ nhi, nay lại nói ông đang ở Tây Vực cùng người ta luận bàn y thuật, chỉ sợ ba năm tới sẽ không trở về."

Hoàng Phủ Cận nhìn thấy bất giác mím làn môi mỏng, nghĩ rằng, Tụ nhi cho dù thông minh lanh lợi, so với người thường không biết hơn bao nhiêu lần, nhưng nàng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ cần người thân quan tâm.

Nhịn không được nhớ tới khi Dạ Bình Phong vừa hồi cung, hắn đã năn nỉ thúc thúc để Dạ Sở Tụ ở lại hoàng cung, còn nói ông là một đại nam nhân, mang theo hài tử đi đây đó sẽ không tiện.

Hoàng Thượng nhìn ra con mình đã động chân tình, cũng hiểu được là mối tình đầu của con, ở giữa khuyên bảo vài câu.

Dạ Bình Phong tuy là thần y, nhưng cũng có nhiều việc không thể chu đáo, nữ nhi ở bên cạnh ông, phần nhiều là phải tự chăm sóc cho mình.

Thấy Hoàng Thượng và Thái tử giữ lại như thế, liền để nữ nhi ở lại trong cung, ông cũng thuận tiện dạo chơi tứ hải.

Nhưng Dạ Sở Tụ không biết, chỉ cho rằng phụ thân thích đơn độc hành hiệp, ngại mình bị vướng bận, mới để nàng ở trong cung chẳng quan tâm.

"Tụ nhi, cha muội phải đi làm chuyện của mình, chẳng lẽ muội ở lại trong cung không vui sao? Hay là cảm thấy ta bỏ mặc muội? Hoặc là, muội sợ cha muội lại lấy vợ, sau này không thương yêu muội nữa?"

"Phụ thân sẽ không cưới vợ nữa!" Nàng nhận định. "Kiếp này, phụ thân chỉ yêu một mình nương muội, tuy rằng sức khỏe nương không tốt, qua đời sớm, nhưng nhiều năm qua, phụ thân lại chưa bao giờ có ý định đi bước nữa."

Đối với tình yêu của cha mẹ mình, Dạ Sở Tụ đều hiểu được nhiều hơn những người khác.

Nhiều năm trước, phụ thân anh tuấn đã yêu con gái của một thương gia giàu có, là mẫu thân nàng. Hai người vì yêu bỏ trốn, ẩn cư giữa núi rừng, trải qua cuộc sống thanh tĩnh.

Nhưng thân thể mẫu thân suy yếu, từ sau khi sinh nàng, thì càng suy nhược. Khi nàng năm tuổi, mẫu thân đã mất, phụ thân cho dù là thần y, cũng không có cách nào làm cho mẫu thân khởi tử hồi sinh.

Những năm gần đây, phụ thân mỗi ngày đều đắm chìm trong sự nhớ thương mẫu thân, đối với sự ái mộ của những nữ tử khác cũng không để ý tới.

Tình yêu đẹp đẽ của cha mẹ đã để lại một dấu ấn thật sâu trong lòng nàng, cho nên nàng tin tưởng, thế gian vẫn có tồn tại chân tình.

"Cha từng nói với nương, đời này chỉ yêu một người là nương, cho dù nương qua đời, cha cũng sẽ không cưới người khác."

Hoàng Phủ Cận nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh."Tụ nhi cũng hy vọng phu quân tương lai chỉ yêu một mình muội sao?"

"Đó là tất nhiên."

"Về sau nếu ta cưới muội, cũng chỉ yêu một mình muội, có được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dạ Sở Tụ nhất thời đỏ lên. "Cận ca ca lại lấy Tụ nhi ra nói đùa, ai muốn gả cho huynh, muội còn muốn cùng phụ thân ngao du giang hồ."

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng đáy lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.

Đã hơn một năm, cùng hắn sớm chiều ở chung, hai người ngọt ngào thân mật, đã sớm nhận định đối phương.

Nhưng nàng dù sao cũng là cô gái, cái gọi là tình yêu, sao lại không biết xấu hổ nói ra miệng được.

Hoàng Phủ Cận như thế nào lại nhìn không ra bộ dáng thẹn thùng của nàng, đáy lòng tất nhiên là hiểu được ngay.

Nhưng hắn không vội vàng, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn –Hoàng Phủ Cận! Từ một năm trước, khi hắn bại trong tay nàng thì trong lòng đã hạ quyết tâm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro