Chương 5: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tụ nhi, nàng rốt cục cũng thừa nhận quan hệ của chúng ta?"

Khi Dạ Sở Tụ cảnh cáo một câu "hổ dữ không ăn thịt con" xong, Hoàng Phủ Cận bỗng dưng nở nụ cười, hắn dụng tâm tính kế, chỉ vì một câu này của nàng.

Nữ tử diễm lệ mặc y phục đơn giản màu trắng trước mặt, nghe vậy rùng mình, cánh môi gợi lên một chút cười lạnh giễu cợt.

"Thì ra, tất cả, tất cả đều là cái bẫy do ngài bày ra."

Hoàng Phủ Cận không phủ nhận, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, chỉ sợ hơi thất thần, nữ tử khiến cho hắn tưởng niệm suốt bảy năm này sẽ đột nhiên biến mất.

Đúng vậy! Tất cả, đều là bẫy một tay hắn thiết lập.

Lợi dụng thân phận của mình, ở nhờ phủ đệ của Tri phủ Dương Châu, hao hết trăm cay nghìn đắng, bày ra tất cả cơ sở ngầm, chỉ vì hôm nay, chỉ vì lúc này.

Trước nhằm vào hai đứa con của Dạ Sở Tụ, biết được hai tiểu quỷ muốn tìm quyển "Tuyệt thế y kinh", hắn liền sai người lùng sục khắp nơi đi tìm sách thuốc này.

Tiếp theo thả ra tin tức, dụ dỗ hai tiểu tử kia đến trộm sách thuốc, lại canh bắt lấy, dẫn Dạ Sở Tụ mắc câu.

Dùng loại phương thức ti tiện này bức Dạ Sở Tụ công nhận với hắn, xác thực không quân tử, nhưng hắn đã không thể chờ được nữa. Từ lúc nhìn thấy chiếc khăn tay có chữ viết bằng máu của Tư Đồ Thanh, nhận ra đó là chữ viết của Tụ nhi, trái tim vốn đã sớm cô độc, phút chốc như sống lại.

Tụ nhi! Trận đại hỏa hoạn bảy năm trước kia, đã không cướp đi tánh mạng của nàng.

Nhớ rõ năm đó tận mắt thấy thi thể bị cháy kia, hắn bi thống quá độ, từng một lần đánh mất ý nguyện sống sót.

Khi hắn dần dần tỉnh táo lại, không khỏi sinh lòng hoài nghi, Tụ nhi tuy rằng bị chết trong biển lửa, nhưng phụ thân nàng, Dạ Bình Phong lại không hiểu sao kể từ đó mai danh ẩn tích. Hắn từng muốn tìm Dạ Bình Phong, nhưng trước sau vẫn không có kết quả.

Theo lẽ thường mà nói, nữ nhi bảo bối qua đời, thân là phụ thân hắn sẽ tiến cung để hỏi rõ, Dạ Bình Phong mặc dù trời sinh tính ít nói, nhưng là một phụ thân tốt, rất yêu thương nữ nhi. Tụ nhi đã chết, hắn không thể nào không quan tâm.

Cho nên những năm gần đây, Hoàng Phủ Cận tự nói với mình, Tụ nhi còn sống, nàng quật cường như vậy, không có khả năng dễ dàng rời bỏ nhân thế.

Mãi đến khi chiếc khăn tay có chữ viết bằng máu kia xuất hiện, khẳng định suy đoán của hắn. Đêm đó, hắn liền triệu tập nhân mã, chạy tới Dương Châu.

Mà càng khiến cho hắn ngoài ý muốn là, nàng chẳng những không chết, còn sinh hạ cho hắn một đôi lân nhi vừa thông minh vừa đáng yêu. Tận mắt chứng kiến hai đứa bé xinh đẹp kia, hắn khó nén nội tâm kích động, hận không thể hai tay ôm lấy bọn hài tử vào ngực, tận tình yêu thương.

Nhưng hắn biết, xúc động chỉ làm hỏng tất cả, cho nên hắn nhẫn, vì muốn chính miệng nàng thừa nhận tất cả chuyện này.

Đối mặt sự chất vấn lạnh lùng của nàng, Hoàng Phủ Cận cũng không vội, vẫy tay ý bảo thị vệ hai bên rời đi, phòng to như vậy chỉ còn lại có hai người bọn họ.

"Khi biết nàng còn sống, ta sợ không phải là sự thật, cho đến ngày ấy ở trên đường tận mắt thấy nàng, ta mới biết được hóa ra ông trời vẫn đang chiếu cố ta."

Hắn chua xót cười cười. "Nhưng, khi ta kêu tên nàng, nàng lại nói không nhận biết ta,  khoảnh khắc kia, ta mới biết được... nàng đến tột cùng hận ta bao nhiêu."

Mặt Dạ Sở Tụ không chút thay đổi hừ lạnh một tiếng. "Đường đường là thiên tử tôn quý lại đi đến địa phương này, bày mưu tính kế làm cho hai đứa con ngoan ngoãn của ta đi vào khuôn khổ, mục đích là muốn ta nhận ngài? Làm ra chuyện như vậy, Hoàng Thượng, ngài không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?"

Dùng từ khiển trách nhìn như cung kính, nhưng thái độ xa cách cùng khinh thường này, hơn nữa một tiếng Hoàng Thượng kia, nói lên tình cảm ngày xưa sớm đã không còn.

Sắc mặt trấn định của Hoàng Phủ Cận, bởi vì sự chỉ trích của nàng mà biến đổi, suốt bảy năm tương tư, lại đổi lấy cục diện như vậy, có thể trách ai?

"Tụ nhi, nàng còn ghi hận chuyện tình năm đó?" Đối mặt với nàng, vua của một nước như hắn cũng phải hỏi cẩn thận.

Năm đó, hắn vì bận tâm tự tôn, vô tình nhốt nàng vào lãnh cung, hại nàng bị người phóng hỏa ám hại, tuy rằng hắn không biết đến tột cùng nàng làm sao chạy trốn ra ngoài, nhưng cái loại sinh ly tử biệt này, là ác mộng đời này của hắn, kiếp này, hắn không muốn trải qua nữa.

"Ta có hận ngài hay không, đối với ngài mà nói còn có ý nghĩa gì?"

Dạ Sở Tụ lạnh lùng trả lời. Nam nhân trước mắt này, hứa hẹn thương yêu nàng cả đời, lại suýt nữa hủy cả mạng của nàng. Nhớ lại những thống khổ kia, nàng không bao giờ muốn lặp lại nữa.

"Chúng ta hiện tại đều có cuộc sống của riêng mình, ngài là đương kim thiên tử, trách nhiệm chính là thống trị thiên hạ; mà ta bất quá chỉ là dân chúng bình thường, ở lại trong thành Dương Châu hành y, không can thiệp chuyện của nhau, không phải tốt sao?"

"Tụ nhi, kỳ thật ta lần này đến Dương Châu, chính là muốn đón nàng về kinh thành."

"Hồi kinh? Ngài là đang nói chuyện cười sao? Dạ Sở Tụ từ bảy năm trước đã táng thân ở lãnh cung!" Biểu tình của nàng quyết tuyệt. "Từ lúc ngài hạ lệnh nhốt ta vào lãnh cung, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt."

Không! Hắn không muốn cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt!

Hoàng Phủ Cận tiến lên nắm lấy cánh tay của nàng, trong mắt chứa cầu xin. "Tụ nhi, ta thừa nhận năm đó là ta sai, là sự bốc đồng tùy hứng của ta làm tổn thương nàng, hại nàng, nàng có thể tùy tiện lựa chọn phương thức trừng phạt ta, chỉ xin nàng có thể cho ta một cơ hội nữa bù đắp cho nàng."

"Không cần ngài phải bù đắp!" Nàng không khách khí đẩy tay hắn ra, lui về phía sau vài bước.

Động tác tuyệt tình này, trong nháy mắtmặt Hoàng Phủ Cận phủ kín thần sắc bi thương.

Hắn vẫn duy trì tư thế bị nàng vô tình đẩy ra, trên tuấn dung tuyệt mỹ càng hiện lên đau thương, tựa như một đứa nhỏ bị ủy khuất, có chút nhát gan, lại có chút sợ hãi.

Dạ Sở Tụ chưa bao giờ thấy Hoàng Phủ Cận như vậy. Hai người từ nhỏ quen biết, hắn luôn tự tin tiêu sái, thân là Thái tử, phán đoán thị phi sáng suốt, trừng gian diệt ác, cho dù đối mặt đủ loại làm khó dễ của Ngu Quý phi, vẫn thoải mái ứng đối.

Sau khi có được thiên hạ, hắn cố gắng không ngừng, lập chí trở thành một thế hệ thánh quân.

Một nam tử đứng ở đỉnh cao như vậy, sao có thể lộ ra loại thần sắc chịu ủy khuất này?

Dạ Sở Tụ trong lòng đau xót, thậm chí cho rằng chính mình là đầu sỏ làm cho hắn thương tâm khổ sở.

Đáng chết! Nàng cũng không muốn đồng tình với người đã làm hại thể xác và tinh thần của mình.

"Nếu ngài thực cảm thấy hành vi của mình tạo thành thương tổn đối với ta, thậm chí muốn bồi thường ta, vậy thả hai con của ta, còn nữa, từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta!"

"Kết quả như vậy, thật là ý muốn của nàng sao?"

"Đúng vậy!" Nàng trả lời như chặt đinh chém sắt.

Hoàng Phủ Cận giật mình ngây ngốc một lúc lâu, mới cười khổ vài tiếng, "Xem ra, năm đó ta đã làm tổn thương nàng quá sâu."

Hắn cố gắng trấn định, gọi tôi tớ tới, phân phó vài tiếng, sau một lát, hai tiểu tử làm kẻ trộm bị bắt liền được thả ra.

"Mẫu thân!" Hai tiểu tử kia khi nhìn thấy mẫu thân, lập tức chạy vội đến.

Thấy hai đứa con của mình hoàn hảo vô khuyết, Dạ Sở Tụ trừng bọn họ một cái. "Các con hai đứa gây họa, về sau không được phép bướng bỉnh như vậy nữa!"

Nói xong, nàng vòng tay ôm lấy hai tâm can bảo bối vào lòng, dùng sức siết chặt.

Hoàng Phủ Cận ở bên cạnh nhìn hình ảnh mẫu tử ba người ôm nhau, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen ngổn ngang, hai bảo bối kia, cũng là hài tử của hắn mà!

Nhưng hắn cũng không thể nhận mặt, và cũng không dám nhận, bởi vì hắn biết chính mình không có tư cách.

Dạ Sở Tụ mỗi tay nắm một đứa con, đứng dậy nghênh đón ánh mắt bi thương của hắn. "Nay mục đích của ngài đã đạt được, ta có thể mang con ta rời khỏi nơi này được chưa?"

Hoàng Phủ Cận tao nhã cười. "Tuy rằng hành vi trộm cắp không đáng ngợi khen, nhưng không thể không nói, hai đứa con của nàng thật có tinh thần dũng cảm."

Hắn cẩn thận đánh giá hai tiểu quỷ, từ đầu đến cuối Bạch Huyền Li, đều dùng một loại ánh mắt thật phức tạp theo dõi hắn, mà Bạch Huyền Duật luôn cười hì hì kia, vẫn duy trì bộ mặt tươi cười đáng yêu.

"Sớm biết rằng ngài không nhốt được chúng ta bao lâu." Giọng cậu mang khiêu khích, nhìn lại Hoàng Phủ Cận chăm chú. "Ngài từng nói qua, sẽ cho ta cơ hội đấu với ngài, tuy rằng gừng càng già càng cay, nhưng công tử chớ quên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy, xanh thắng lam."

"Huyền Duật!" Dạ Sở Tụ trừng mắt cảnh cáo nhìn con một cái, ý bảo cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Bạch Huyền Duật cũng không sợ chết tiếp tục cười. "Mẫu thân, con nghĩ vị công tử này sẽ không trách con."

Hoàng Phủ Cận khoanh tay mà đứng, chăm chú đánh giá tiểu quỷ can đảm này. Trong câu nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước của cậu là có ý gì? Hay là tiểu tử này đã biết được cái gì?

Dạ Sở Tụ không muốn cho hai đứa con cùng Hoàng Phủ Cận ở chung thêm một giây phút nào nữa, liền kéo tay con rời đi.

"Bạch thần y."

Hoàng Phủ Cận đột nhiên ngăn lại đường đi của nàng, lại khôi phục thái độ xa lạ có lễ, làm Dạ Sở Tụ ngẩn ra.

Hắn hạ ánh mắt cười cười, một tay đem quyển sách thuốc kia đưa tới trước mặt nàng.

"Tuy rằng ta lấy được quyển sách thuốc này trước, nhưng quân tử nên giúp người thành đạt, quyển sách này đặt ở trong tay ta cũng là lãng phí, không bằng tặng cho người có lòng, hy vọng Bạch thần y vui lòng nhận cho."

Tim Dạ Sở Tụ đập mạnh và loạn nhịp, một lát mới tiếp nhận quyển sách. "Cám ơn."

Nói xong, nàng xoay người bước đi, phía sau không truyền đến thanh âm giữ lại nữa, nàng nhịn không được quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy tầm mắt Hoàng Phủ Cận gắt gao đuổi theo bóng dáng của nàng, trong mắt đều ánh lên tia cô đơn không dứt.

Đáy lòng nàng thắt lại. Ánh mắt cô tịch như vậy, làm rối loạn tâm trí của nàng.

Nhưng biết làm thế nào được? Nàng cùng người kia, từ lúc bảy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ, đã không còn tình nghĩa nào nữa.

*****

Dạ Sở Tụ thần thái tự nhiên bắt mạch cho bệnh nhân, nhắm mắt trầm ngâm một lát, mới ôn nhu nói: "Trần viên ngoại, căn cứ mạch tượng của ngài, sợ là trong cơ thể sinh độc."

"Cái gì? Cô nói ta trúng độc?" Trần viên ngoại hơn bốn mươi tuổi, mặt chuyển thành xanh.

Nàng cười lạnh nhạt đáp, "Đừng nóng vội, bệnh này tuy rằng không tốt, nhưng không phải là không có thuốc chữa."

Nói xong, từ trong ô vuông bên cạnh lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo. "Đây là đoạn tình hoàn, chỉ cần uống một viên, là có thể tiêu trừ bệnh của ngài. Nhưng là..."

Không chờ người bệnh mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng, Dạ Sở Tụ lại nói: "Sau khi thuốc này vào bụng, kì độc trong cơ thể liền được giải, nhưng... từ nay về sau, Trần viên ngoại sẽ đánh mất khả năng sinh con."

Đối phương nghe vậy, biến sắc. "Không thể sinh nữa? Kia... kia chẳng phải là muốn cho ta tuyệt hậu? Trần gia ta mặc dù có năm nữ, nhưng chưa có con trai kế thừa hương khói a!" Hắn tầm hoa vấn liễu đều là vì đời sau của Trần gia a!

Nàng lại cười lạnh nhạt. "Trần viên ngoại, không biết là mạng của ngài quan trọng, hay là hương khói của Trần gia quan trọng?"

"Này..." Hắn do dự thật lâu, cuối cùng cắn răng nhẫn tâm nói: "Cho ta một viên đi."

Mãi đến khi Trần viên ngoại nghe xong lời dặn của nàng rồi rời đi, Hoàng Phủ Cận yên lặng tránh ở cửa hồi lâu mới đột nhiên xuất hiện.

Hắn mặc trường bào nguyệt sắc, mặc dù đã thay phục sức đế vương, giả dạng công tử giàu có, nhưng vẫn tuấn mỹ bức người, khí chất cao quý mười phần, trong tay phe phẩy một cây quạt quý báu, mặt lộ vẻ cười nhạt, bộ dáng tự phụ tiêu sái.

Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Dạ Sở Tụ rùng mình. "Sao ngài lại tới đây?"

Hoàng Phủ Cận thản nhiên cười, phong độ mười phần. "Đồng Tế đường này không phải y quán sao? Nếu là y quán, thì là nơi trị bệnh cứu người, bản công tử bị bệnh, chẳng lẽ Bạch thần y muốn trục xuất người bệnh đi sao?"

Thấy hắn chậm rãi nói, còn công khai ngồi xuống, Dạ Sở Tụ tức cũng không được, giận cũng không phải. Người này rõ ràng là tới khiêu khích.

Nàng lườm hắn một cái, hừ một tiếng nói: "Ngự y trong Hoàng cung Doanh quốc đều chết hết rồi sao?"

Hoàng Phủ Cận cũng không tức giận, vẫn cười thân thiện. "Bạch thần y thật biết nói giỡn, cái gì Hoàng cung? Cái gì ngự y? Bản công tử họ Hoàng tên Cận, bất quá là một thương nhân, trên đường đi qua đây cảm giác được thân mình không thoải mái, cho nên đến khám bệnh."

Dạ Sở Tụ trừng hắn một cái. Tên chết tiệt này, cư nhiên còn chơi loại xiếc thay tên đổi họ nhàm chán này.

Cũng không muốn bởi vì hắn mà hủy chiêu bài của mình, nàng không kiên nhẫn liếc hắn một cái. "Nói đi, ngài cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Hoàng Phủ Cận thấy nàng không đuổi mình đi, lá gan liền lớn hơn chút. "Chuyện này, phải nói từ bảy năm trước, năm đó bởi vì ta kiêu ngạo tự phụ làm hại ta thê tử suýt chết. Từ sau khi nàng rời bỏ ta, bảy năm nay, ta mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, từ đó về sau vất vả lâu ngày thành tật, mang tâm bệnh"

Nàng chỉ lạnh lùng nghe, mãi đến lúc hắn nói xong, mới hừ lạnh một tiếng, "Vươn tay ra."

"Được!" Hắn không dám trì hoãn, vội vàng đưa cổ tay ra để trước mặt nàng.

Dạ Sở Tụ thật sự xem mạch tượng của hắn, sau một lát, âm thanh lạnh lùng nói: "Thật là mạch tượng hỗn loạn, có tâm bệnh, ta viết phương thuốc cho ngài."

Nói xong, ánh mắt hiện lên một chút hào quang ác liệt. "Một tiền (mười tiền bằng một lạng) hoa đà la, hai tiền hà bao mẫu đơn, bốn tiền cây bối mẫu, bã đậu một lượng (lạng), thạch tín năm lượng..."

Nàng một hơi nói ra hơn mười loại kịch độc, mặt mang vẻ cười nhẹ.

"Nếu Hoàng công tử đem mấy vị dược này nấu cùng nhau, sau khi uống xong, bệnh trạng trước mắt liền biến mất."

Hừ! Sau khi uống thuốc này xong liền đi đời nhà ma, hắn sẽ không phải chịu tâm bệnh tàn phá nữa.

Hoàng Phủ Cận cười, không bị những độc dược này dọa vỡ mật. "Nếu là như thế này, làm phiền Bạch thần y bốc thuốc cho ta, đúng rồi, có thể phiền toái Bạch thần y đem mấy vị thuốc này trực tiếp nấu xong rồi đưa cho ta uống được không?"

Dạ Sở Tụ không nghĩ tới hắn chẳng những không bị dọa vỡ mật, còn đưa ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng giận dữ.

"Trung Phúc."

Trung Phúc đang đun thuốc vội vàng chạy tới, hai tay còn đang chùi nhẹ vào vạt áo, nhìn thấy một vị công tử tuấn mỹ, mặt như quan ngọc ngồi trong y quán.

Dạ Sở Tụ lấy giấy ra, rồi ghi mấy vị thuốc vừa nói ra lúc nãy đưa cho hắn."Cứ theo giấy lấy đủ lượng thuốc cho ta, sau đó đun cùng nhau nửa canh giờ, rồi nhanh đem tới cho vị Hoàng công tử này uống."

"Vâng, chủ tử." Trung Phúc nói xong liền đi lấy bốc thuốc. Khi hắn nhìn đến mười vị độc dược trên giấy sắc mặt không khỏi đại biến.

"Chủ... chủ tử, cái này..."

Dạ Sở Tụ liếc hắn một cái. "Còn không mau đi sắc thuốc."

Trung Phúc khó hiểu nhìn chủ tử, lại đánh giá vị công tử tuấn mỹ tao nhã tự nhiên cầm quạt kia.

Hắn không dám nhiều lời nữa, cầm phương thuốc, xoay người trở lại bếp nấu thuốc.

Nửa canh giờ rất nhanh đi qua, Trung Phúc run rẩy bưng bát thuốc toả ra hương vị kỳ quái kia đi ra.

"Chủ tử, thuốc ngài cần, tôi đã sắc xong."

Dạ Sở Tụ đang làm bộ lật xem sách thuốc lạnh nhạt nói. "Đưa cho Hoàng công tử uống."

Trung Phúc do dự hồi lâu, cuối cùng cầm chén thuốc đến trước mặt Hoàng Phủ Cận. "Công tử, ngài... thuốc của ngài..."

Tuy rằng y thuật của hắn không sâu, nhưng tốt xấu cũng biết tất cả thứ đó đều là độc dược, cho dù đại hán thân thể khoẻ mạnh uống một ngụm, cũng sẽ đi đời nhà ma, huống chi vị công tử tuyệt sắc cao quý này.

Hoàng Phủ Cận lại trực tiếp cầm chén thuốc qua, cũng không thèm nhìn tới, đưa đến bên miệng, sắp ngửa đầu nuốt vào bụng.

Dạ Sở Tụ nguyên muốn cho hắn khó xử, lại không nghĩ rằng người này thật sự uống bát độc dược này, nên quá sợ hãi, đứng dậy, một tay đánh rớt chén thuốc trong tay hắn.

"Ngươi...ngươi tên hỗn đản này, ngươi điên rồi có phải hay không!"

Hoàng Phủ Cận giả bộ đáng thương vô tội. "Bạch thần y, nàng không phải nói uống bát dược này, bệnh của ta liền thuốc đến bệnh trừ sao?" Lại vẫn khó nén ý cười nồng đậm ở đáy mắt.

Dạ Sở Tụ thấy chính mình lại mắc mưu của hắn, tức cũng không được, giận cũng không phải. Sớm biết vậy, lúc nãy cứ để hắn uống hết bát dược, uống chết cho rồi.

"Ngài rốt cuộc muốn thế nào? Không phải nói từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, sao ngài không trở về Hoàng cung làm Hoàng đế của ngài, lại đến nơi này của ta làm cái gì?"

Hoàng Phủ Cận từ từ cười. "Ta vừa mới nói với nàng đều là lời thật, từ sau khi thê tử ta rời đi, mỗi ngày ta đều ảm đạm, hậm hực thành bệnh, nếu ta uống bát thuốc này có thể tiêu trừ sự giận dữ ở đáy lòng nàng, dù là chết, ta còn có gì e ngại?"

"Hừ! Ngài có tâm bệnh, liên quan gì ta?"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của hai hài tử, khi bọn chúng bước vào y quán nhìn thấy Hoàng Phủ Cận, vốn còn đang nói cười, lập tức trở nên trầm mặc.

Dạ Sở Tụ tuy rằng chưa cùng các con làm rõ quan hệ của bọn họ và nam nhân này, nhưng cũng không có nghĩa Hoàng Phủ Cận sẽ bỏ qua hai đứa con này.

Xem bộ dạng hắn nhìn đến các con, làm cho nàng lo lắng.

"A! Đây không phải Tri phủ đại nhân mới nhậm chức không lâu trước đã bắt chúng tôi nhốt vào đại lao sao? Sao lại đến y quán nhỏ này của chúng tôi, chẳng lẽ là Tri phủ đại nhân có bệnh gì không thể nói ra?"

Hoàng Phủ Cận cũng không tức giận, chỉ giương cây quạt tao nhã cười. "Xem ra có người không phục khi bị bắt vào ngục. Sớm nghe nói Đại công tử của Bạch thần y thông minh hơn người, thì ra cũng chỉ có như thế, không phải cũng đã bị ta bắt vào nhà lao sao."

Bạch Huyền Duật từ nhỏ đã được thiên hạ xem là cái thông minh lanh lợi, nay bị người khác nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến đổi. "Ngài thắng tôi một lần, cũng không có nghĩa sẽ thắng tôi lần thứ hai."

Nói xong, cậu một phen kéo đệ đệ hồi lâu chưa lên tiếng, xoay người vào phòng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Cận vẫn đuổi theo hai tiểu yêu nghịch ngợm, trong mắt đều là ý cười dung túng. "Nàng dạy hai đứa con rất khá."

Dạ Sở Tụ lại lộ ra biểu tình phòng bị. "Ngài muốn thế nào?"

Hắn nhẹ giọng cười. "Sao vậy? Hay là nàng sợ ta cướp bọn chúng đi?"

Thấy nàng thật sự có chút sợ hãi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một kế. "Tuy rằng ta chưa bao giờ nuôi nấng bọn chúng, nhưng nàng nên biết, huyết mạch hoàng thất không lưu ra ngoài, bọn chúng tốt xấu cũng là con nối dòng của ta, nếu nàng không muốn để ta cướp bọn họ đi, cũng không phải là không thể được. Bất quá..."

Ánh mắt hắn vừa chuyển, giọng đàm phán nói: "Chỉ cần nàng đáp ứng chữa khỏi tâm bệnh của ta, ta sẽ rời đi nơi này, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người nữa, được chứ?"

Dạ Sở Tụ có chút khó hiểu. "Ngài... thật sự đáp ứng, chỉ cần ta chữa khỏi bệnh của ngài, ngài liền thả chúng ta?"

Hoàng Phủ Cận lạnh nhạt gật đầu. "Đúng vậy. Bất quá ta có một điều kiện,nàng và hai đứa con phải vào ở trong phủ của ta."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro