Chương 6: Tiếp cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thật ngày thứ hai Hoàng Phủ Cận đến Dương Châu, đã đặt mua tòa phủ đệ vừa ý bên cạnh, ngày ấy mặc dù mượn phủ của Tri phủ Dương Châu, chỉ là vì muốn dụ hai tiểu trộm tới.

Nay vật đổi sao dời, hắn mang theo gia quyến bên người, chuyển sang ở tạm bên phủ đệ hoa lệ này.

Hắn cố ý che dấu thân phận đế vương, tất cả quy củ trong phủ đều đơn giản, những người hắn mang đến, tất cả đều là đại nội cao thủ những năm gần đây hắn tỉ mỉ bồi dưỡng ra.

Mọi người trong phủ tôn xưng hắn là công tử, mà người ngoài chỉ biết vị Hoàng công tử anh tuấn tiêu soái này là một thương nhân.

Dạ Sở Tụ không nghĩ tới bảy năm sau, nàng lại còn có thể cùng hắn dây dưa lần nữa, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không có ngày gặp lại nhau, cũng đã chuẩn bị sẵn một đời cô độc.

Nhưng khi hắn xuất hiện lần nữa, nàng không thể phủ nhận, ngay lúc đó lòng mình rõ ràng vô cùng rối loạn.

Nàng không biết đang sợ cái gì, có lẽ là sợ tâm sự mình chôn dấu nhiều năm bị người vạch trần, cũng có lẽ là sợ hai đứa con mình tận tâm nuôi lớn bị hắn cướp đi.

Nàng rất hiểu Hoàng Phủ Cận, bề ngoài nhìn như vô hại, nhưng nội tâm lại khôn khéo đáng sợ. Vạn nhất hắn quyết tâm cướp đi hai đứa con, nàng làm sao có năng lực chống lại hắn?

Nàng vừa lo lắng hắn muốn con, vừa sợ lòng mình sẽ lại luân hãm. Tuy rằng hắn chính miệng nói, chỉ cần trị bệnh cho hắn, hắn đồng ý rời đi, buông tha nàng cùng con. Chỉ có chính nàng mới biết, khi hắn nói ra lời này, trong lòng nàng lại đau thắt lại.

Đối với chuyện tình cảm, nàng chưa bao giờ có năng lực khống chế được.

Huống hồ ngày ấy chẩn mạch cho hắn, nàng chẩn đoán chính xác hắn có bệnh không tiện nói ra, đại khái là hàng năm ăn uống không ổn định, hơn nữa xử lý quốc sự vất vả, làm cho tâm sức không đủ, sức khoẻ hơi hao mòn.

Khi nghĩ đến hắn mỗi ngày thức đêm xem tấu chương, phí sức xử lý quốc sự, nàng liền nhịn không được lo lắng. Dạ Sở Tụ hận chính mình đối với hắn còn có lòng trắc ẩn, càng hận chính mình vẫn vì hắn đau lòng khổ sở.

Vừa mới bước vào tòa phủ đệ này, Hoàng Phủ Cận liền mang nàng đi đến phòng riêng của nàng.

Khiến nàng không thể tin được là, tất cả đồ bên trong đều được bố trí giống nơi nàng từng ở trước kia như đúc! Ngay cả màu sắc nàng yêu thích, vị trí để cái bàn, đều không có thay đổi.

Đối mặt sự ngạc nhiên của nàng, Hoàng Phủ Cận chỉ nhẹ nhàng cười. "Giằng co cả một ngày, nàng cũng mệt mỏi, hôm nay nên ngủ sớm đi, Huyền Duật cùng Huyền Li, ta đã sai người an bài thỏa đáng rồi, có yêu cầu gì nàng cứ việc nói ra."

Trong lời nói đều là ôn nhu trấn an, ngay cả nụ cười cũng ấm áp như vậy, làm cho người ta kìm lòng không được đắm chìm ở trong đôi mắt của hắn.

Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, mọi việc lúc trước, nhất thời như hiện ra trước mắt nàng.

Hắn si tình, hắn ôn nhu, hắn thương tiếc, hắn che chở... tất cả đều ùa về trong trí nhớ. Nàng nghĩ mình đã quên tất cả, mãi đến hôm nay nàng mới biết được, vốn dĩ, nàng chưa bao giờ quên.

Rất nhanh đóng cửa lại, ngăn cách nhau ở hai bên cánh cửa, để che dấu nội tâm kích động.

"Nhớ kỹ phân phó phòng bếp nấu chút đồ ăn nhẹ, nàng không thích vị cay. Còn nữa, mỗi ngày sớm muộn gì đều phải nấu chút cháo tổ yến, nhớ rõ đừng bỏ nhiều đường, nàng không thích ăn ngọt..."

Vài câu phân phó đơn giản, thanh âm cũng cực thấp, nếu không phải nàng kề sát cửa, sợ là không nghe được tiếng nói nhỏ như vậy.

Thì ra hắn vẫn còn nhớ rõ sở thích của nàng, khẩu vị của nàng và thói quen của nàng.

Cả một đêm Dạ Sở Tụ đều không thể bình yên đi vào giấc ngủ, mọi thứ trong đầu đều rối loạn không biết suy nghĩ gì, khi thì trở lại lúc mới quen hắn, khi thì lại nghĩ tới lúc ở trong Hoàng cung, mỗi ngày đều phải ứng phó với các cuộc đấu tranh không dừng.

Sau khi ra khỏi cung, nàng nghĩ mình đã mất đi nam nhân mình yêu nhất, sẽ bi thương không sống nổi. Nhưng từ sau khi sinh hai tiểu quỷ, các hài tử liền hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng.

Hai đứa con kia từ nhỏ đã nhu thuận, cũng không chủ động hỏi đến cha mình là ai, chỉ một mực quan tâm nàng, săn sóc hiếu thuận, có con đáng yêu vậy, nàng còn cầu gì nữa.

Nằm lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng không biết đã ngủ thiếp lúc nào, khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Nàng đột nhiên nhớ tới, lúc đề nghị chuyển vào ở nơi này, hai đứa con nhu thuận kia của nàng thật ra không hỏi đến nhiều lắm.

Tuy rằng bọn chúng thông minh lanh lợi, nhưng về chuyện phụ thân của bọn chúng, nàng thủy chung giấu diếm, hay là...

Mặc kệ là phải hay không phải, nay cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Bữa trưa được nấu nướng thật tinh xảo, đại khái là các hạ nhân đều biết thân phận trước đây của nàng, cho nên khi hầu hạ thập phần cẩn thận kính cẩn, ngay cả đồ đạc cũng chuẩn bị giống như ở trong cung trước kia.

Đến buổi chiều, Hoàng Phủ Cận phái người mời nàng ra hoa viên phía sau. Tuy rằng nàng vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý làm sao ở chung với hắn, nhưng nếu đáp ứng giúp hắn chữa bệnh rồi, nàng sẽ không lùi bước.

Không ngờ tới đi vào hoa viên, lại thấy được trong lương đình bày ra bàn cờ.

"Sở Tụ, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?" Thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, Hoàng Phủ Cận mỉm cười. "Nếu đã vào trong phủ ta, thì đừng khách khí, từ nay về sau, ta gọi nàng là Sở Tụ, nàng gọi ta Hoàng Cận, như vậy mọi người cũng thuận tiện hơn chút."

Nàng liếc hắn một cái, chưa nói gì. Hắn kéo nàng đến trong lương đình ngồi xuống, chỉ tay vào bàn cờ.

"Chúng ta đã nhiều năm không đánh cờ, không biết nàng có thể nể mặt, cùng ta đánh một ván hay không?"

Dạ Sở Tụ thấy thái độ hắn khách khí, trong ánh mắt còn lộ ra ánh sáng kỳ vọng, lại không nhẫn tâm cự tuyệt lời mời của hắn, trầm mặc ngồi đối diện với hắn, Hoàng Phủ Cận thấy vậy liền lộ ra vui mừng, giống như đứa nhỏ được kẹo vui vẻ không thôi.

Một bên người hầu thỉnh thoảng dâng nước trà và điểm tâm, hai người đánh cờ hồi lâu, cuối cùng đúng là Hoàng Phủ Cận hơn một chút.

Lúc trước hai người chơi cờ, Dạ Sở Tụ cuối cùng sẽ nghĩ đến biện pháp làm cho hắn thua tâm phục khẩu phục, không nghĩ tới bảy năm đi qua, kì nghệ của hắn càng tỉ mỉ hơn.

Cuối cùng nàng thua mấy con, cam bái hạ phong. Hoàng Phủ Cận cũng không kiêu không nóng nảy, mặt ôn nhu cười.

"Nàng biết không? Lúc trước chúng ta đánh cờ, nàng luôn thắng ta, cho nên ta liền nhớ hết tất cả chiêu thức đánh cờ của nàng, khổ sở nghiên cứu, rốt cục cũng thắng nàng."

Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, nhưng ở mặt ngoài chỉ nhẹ giọng nói: "Cả đời này, ngài không phải đều thắng ta sao."

Đầu tiên là làm cho nàng đánh mất trái tim, tiếp theo lại làm cho nàng mất thân, cuối cùng, cái mạng thiếu chút nữa cũng bồi cho hắn.

Lời này vừa nói ra miệng, đổi lấy sự lặng im ngắn ngủi, chỉ thấy hương trà bốn phía, người hầu hai bên sớm lặng yên rời đi, bọn họ im lặng nhìn nhau, thật lâu không nói gì.

Mãi đến khi tiếng so kiếm vang lên ở xa xa, hai người đồng thời nhìn xung quanh, chỉ thấy Huyền Duật và Huyền Li đang ở trong rừng đào cách đó không xa tay cầm bảo kiếm, vui cười so kiếm pháp.

Huyền Duật mặc dù thông minh, kiếm pháp luôn không bằng đệ đệ, nhưng cậu giỏi dùng kế, cho nên sẽ không dễ dàng để mình thua dưới kiếm Huyền Li.

Hai huynh đệ khi thì phi thân, khi thì thoát ra, chỉ thấy hai đạo bóng dáng nhỏ mạnh mẽ nhanh nhẹn, rất đáng yêu.

Trong mắt Hoàng Phủ Cận tất cả đều là ý thưởng thức, cầm lấy chén trà hớp nhẹ một ngụm. "Bọn chúng thật sự rất xuất sắc."

"Nếu ngài muốn, bao nhiêu đứa con xuất sắc đều có thể có được thôi." Nhưng không cho phép có chủ ý với bọn chúng.

Hắn ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt còn thật sự nói: "Đáng tiếc ta từng đáp ứng với thê tử của ta, kiếp này, chỉ muốn hài tử của mình nàng, về phần nữ nhân khác, ngay cả cơ hội cũng không có khả năng."

Dạ Sở Tụ bị hắn nhìn trong lòng run lên. Ý tứ của hắn...

Hắn tiếp tục tao nhã cười. "Năm đó là ta phá hỏng lời thề, chạm vào người không nên chạm, kết quả còn hại ta mất đi nữ nhân quan trọng nhất. Đây là trên trời trừng phạt ta, cho nên, những năm gần đây, ta đều dùng phương thức cấm dục để trừng phạt chính mình."

Nghe vậy, Dạ Sở Tụ ngạc nhiên. Nàng không thể tin được, đường đường vua của một nước, thế nhưng thật sự sẽ vì nàng mà buông tha cho cả hậu cung?

Thật vậy chăng?

*****

Sau hoa viên Hoàng phủ diễn ra một màn, một nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc, cùng một tiểu nam hài mặc y bào cùng màu ngồi đối diện nhau.

Gương mặt hai người giống nhau, khí thế giống nhau, tay cũng cầm cây quạt, tư thái phẩy quạt nhẹ nhàng đều cực giống nhau.

Mà cách đó không xa, một thiếu niên khác thì cầm kiếm cùng một quyển kiếm phổ dốc lòng nghiên cứu. Cậu bay lên, đáp xuống, sử dụng kiếm cao hứng đến mức phi thường.

Hoàng Phủ Cận tao nhã thưởng trà, nhìn tiểu tử cách đó không xa, thuận miệng chỉ điểm vài câu. "Lực đạo ở chân không đủ, rất yếu, lực đạo ở cổ tay tuy lớn, lại dùng không đủ chuẩn xác."

Bạch Huyền Li chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, lại tiếp tục nghiên cứu chiêu thức trong kiếm phổ.

Mà bên này, Bạch Huyền Duật cũng đồng dạng cầm lấy chén trà, tao nhã hớp nhẹ, hoàn toàn nhìn không ra cậu chẳng qua mới chỉ là một đứa bé bảy tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lộ ra trầm ổn cùng cơ trí, cũng không phải người bình thường có thể biểu hiện ra được.

Hoàng Phủ Cận thu hồi tầm mắt, ý cười trong suốt đánh giá tiểu tử đối diện. "Nghe nói ngươi trời sinh thông minh, đã gặp qua là không quên được, được xưng là thần đồng giáng thế, sao, tương lai có nghĩ tới thi lấy công danh, vì triều đình góp sức hay không?"

Bạch Huyền Duật cười khẽ."Công tử quá đề cao tôi, tôi chỉ là một đứa bé bảy tuổi, quốc gia đại sự, còn chưa đến lượt tôi cần lo lắng."

Đối phương nhíu mày, lập tức thản nhiên cười, "Đúng vậy, ta thật ra quên ngươi vẫn là một hài nhi chưa dứt sữa, việc triều đình, ngươi sao có thể nhìn thấu."

Hớp một ngụm trà, hắn vụng trộm đánh giá vẻ mặt của Bạch Huyền Duật, chỉ thấy mặt Bạch Huyền Duật mặc dù mang ý cười, nhưng mày không khỏi nhíu một chút, hiển nhiên không vui khi bị người khác dễ dàng xem thường.

Hoàng Phủ Cận trong lòng cười thầm, tiếp tục nói: "Lúc trước nghe nói triều đình gia tăng thu thuế từ dân chúng, đem sung quốc khố, nay Doanh quốc phồn vinh phú cường, dân chúng giàu có và đông đúc, tăng chút thuế cũng là chuyện tốt, lấy của dân, dùng cho dân."

Chỉ thấy đứa nhỏ đối diện hừ lạnh một tiếng. "Công tử xuất thân nhà đại phú, nộp thêm chút bạc, cũng không ảnh hưởng cuộc sống xa hoa của ngài, nhưng ngài có nghĩ tới hay không, một câu lấy của dân dùng cho dân của ngài, sẽ gia tăng bao nhiêu gánh nặng cho dân chúng? Tuy nói Doanh quốc giàu có và đông đúc, nhưng vẫn không hề thiếu những nơi dân chúng thu nhập rất thấp. Gia tăng thu nhập từ thuế, tự nhiên sẽ tạo thành quẫn bách cho cuộc sống bọn họ, nếu triều đình thật muốn làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống dễ dàng hơn, sẽ không gia tăng gánh nặng thuế má của dân."

Nói xong, cậu vươn tay hạ cây quạt. "Có câu là, người được lòng dân được thiên hạ, trăm ngàn năm qua, đế vương không phải bởi vì ích kỷ mà diệt vong sao? Nếu thật muốn làm một thế hệ minh quân, nên biết tranh thủ đồng tình lòng dân."

Một phen nói khi thì sắc bén, khi thì nhu hòa, thực không giống lời của một đứa nhỏ bảy tuổi sẽ nói.

"Sao? Ngươi công nhiên khiêu khích triều đình như vậy, không sợ đương kim Hoàng thượng nghe xong lời này sẽ trị tội ngươi?"

Bạch Huyền Duật nhướng mày. "Trời cao Hoàng đế xa, tôi nói cái gì, Hoàng đế làm sao có thể biết." Nói xong, mắt liếc Hoàng Phủ Cận. "Hay là Hoàng công tử nghĩ muốn làm người đưa tin, đi triều đình cáo trạng ta, sau đó khiến cho Hoàng Thượng trị tội tôi?"

"Ha ha ha..." Hoàng Phủ Cận kiềm chế không được cao giọng cười to, vươn tay dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn. "Ngươi là đứa nhỏ không chịu nhận nửa điểm ủy khuất! Phần giải thích lúc nãy của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ."

Giờ phút này, Bạch Huyền Duật mới giật mình thấy chính mình lại trúng kế hắn.

Cậu vẻ mặt hối hận trừng mắt Hoàng Phủ Cận, oán hận hắn mỗi lần đều có thể dễ dàng dẫn dụ mình mắc câu.

Hoàng Phủ Cận còn muốn tiếp tục trêu chọc, nhưng khóe mắt thoáng nhìn, Bạch Huyền Li đang luyện kiếm bay lên cây, giữ chân không vững, ngã xuống.

Trong phút chốc, hắn phi thân về phía trước, một đỡ được tiểu tử kia, chỉ nghe đến âm thanh khác lạ vang lên, hai tay đau muốn chết, nhưng hắn liều mạng chịu đựng, lòng thầm nghĩ không để Bạch Huyền Li bị thương.

Đứa nhỏ kia tựa hồ cũng đã bị khiếp sợ không ít, nằm ngửa trong khuỷu tay hắn, một đôi mắt to trong suốt nghiêm túc nhìn hắn.

"Huyền Li..." Dạ Sở Tụ đang bưng chén thuốc, tính cho Hoàng Phủ Cận uống thuốc tẩm bổ, tận mắt thấy một màn vừa rồi, mà âm thanh gãy xương kia, nàng cũng nghe rõ ràng.

Nàng vội vàng tiến lên tiếp lấy Bạch Huyền Li, đánh giá cậu từ trên xuống dưới xem có bị thương hay không.

Bạch Huyền Li chưa bao giờ lâm vào tình trạng như vậy, đột nhiên lại bị người chú ý như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng.

"Mẫu thân, con không sao, chẳng qua lúc nãy luyện công có chút thất thần." Cậu nhỏ giọng giải thích.

Dạ Sở Tụ trấn an con một trận, mới ngẩng đầu. "Vừa rồi... Cám ơn ngài đã cứu con ta."

Hoàng Phủ Cận cau mày, miễn cưỡng cười. "Đây là ta phải làm."

Hai tiểu tử kia xúm lại thăm hỏi, hắn nhịn không được ghé miệng sát bên tai nàng. "Chỉ là cánh tay của ta, hình như thật sự bị gãy."

Trong nháy mắt đó, hắn thành công bắt được một tia đau lòng trong ánh mắt nàng.

*****

Từ sau ngày Hoàng Phủ Cận cứu Bạch Huyền Li, trong bữa cơm ở Hoàng phủ thường xuyên diễn ra cảnh...

Hoàng Phủ Cận tạm thời không thể cử động hai tay, đáng thương ủy khuất ngồi ở trước bàn ăn, dùng một loại ánh mắt giống như vô tội nhìn hai tiểu tử đang tức giận trừng mắt với mình.

Mà Dạ Sở Tụ ở bên cạnh lại cau mày, bưng bát cơm, hầu hạ nam nhân tạm thời không thể tự gánh vác cuộc sống kia, giống như hầu hạ đứa nhỏ.

Hắn nhu thuận há mồm, không chút khách khí tiếp nhận đồ ăn ngon nàng đút, hơn nữa còn ăn thật ngon.

"Khát quá, ta còn muốn uống nước..." Lại là cái giọng biểu tình vô tội này.

Dạ Sở Tụ giật mình, cầm chén nước ấm hạ nhân đưa qua, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt hắn, ôn nhu cho hắn uống.

Hoàng Phủ Cận cảm thấy mỹ mãn tiếp tục giả bệnh, yên tâm thoải mái nhận sự hầu hạ của nàng.

Hai tiểu tử ngồi đối diện hắn, một thì mắt lạnh, không tiếng động ăn đồ ăn trong chén, một lại cau mày, biểu tình đầy bất mãn.

"Mẫu thân, y thuật của người sao lại tệ hơn rồi? Đã sắp mười ngày, cánh tay người này sao lại chưa tốt hơn?"

Bạch Huyền Duật nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Hoàng Phủ Cận. Người này rõ ràng là cố ý, cả ngày giả vờ yếu ớt, tranh thủ sự đồng tình của mẫu thân, còn trình diễn cảnh tức chết người lại không đền mạng ở trước mặt bọn họ.

Hừ! Tâm của mẫu thân cậu tốt cũng không đại biểu tâm của cậu cũng tốt.

Tuy rằng nam nhân này lúc trước là vì cứu đệ đệ mới bị gãy cánh tay, nhưng trải qua sự trị liệu điều dưỡng của mẫu thân, cánh tay hắn đã sớm không có gì đáng ngại, hắn còn muốn giả bộ tới khi nào?

Dạ Sở Tụ trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Từ ngày Hoàng Phủ Cận vì cứu Huyền Li mà bị thương cánh tay, nàng thật lòng thấy áy náy.

Đáy lòng rõ ràng biết hắn đang giả vờ yếu ớt, nhưng nhìn đến bộ dáng ngay cả chiếc đũa cũng cầm không được của hắn, nàng nhịn không được đau lòng. Vốn nàng cũng không muốn xen vào việc của người khác, dù sao trong phủ này người hầu trên dưới thành đàn, còn sợ không có người hầu hạ cuộc sống của hắn sao. Nhưng mới mấy ngày, khi nàng tận mắt thấy nha đầu trong phủ hầu hạ hắn dùng cơm, đáy lòng lại hơi nổi lên ghen tuông.

Hoàng Phủ Cận ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn được nha hoàn hầu hạ, trên mặt mấy tiểu nha đầu kia lại thường đỏ lên thẹn thùng, ngẫu nhiên còn cố ý cọ cọ trên người hắn, muốn câu dẫn hắn.

Nàng thật sự nhìn không được, liền tiếp nhận chuyện này, lấy cái cớ "Nếu ta là đại phu, như vậy tất cả nên là ta "Chăm sóc"", từ đó về sau gánh vác trách nhiệm hầu hạ hắn.

Vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú luôn có vẻ không vui, lập tức trở nên tươi sáng, thèm ăn gia tăng không ít, còn luôn ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc nàng chuẩn bị cho hắn mỗi ngày.

Hai người sớm chiều ở chung, tuy rằng hắn chưa từng nói cái gì, nhưng trong mắt tình ý dạt dào, nàng muốn tránh cũng tránh không xong.

Hoàng Phủ Cận cười liếc Bạch Huyền Duật một cái. "Nếu ngươi đau lòng mẫu thân của ngươi làm lụng quá vất vả, như vậy nhiệm vụ này ta không ngại để cho ngươi tới làm, chịu không? Có muốn học cách mẫu thân ngươi đến hầu hạ bản công tử không?"

Bạch Huyền Duật thông minh tự biết mình không phải đối thủ của hắn, tuy rằng đối phương tươi cười mê người, ngữ điệu thân thiết, nhưng trực giác nói cho cậu biết tám phần là bên trong hắn có quỷ kế.

Mà Bạch Huyền Li đang cố gắng ăn cơm bên cạnh cũng ý vị sâu xa nhìn Hoàng Phủ Cận một cái. Ngày thường cực ít nói chuyện, cũng không có nghĩa là cậu ngốc.

Từ lần trước sau khi được hắn cứu, cậu cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Cho nên thường vụng trộm đánh giá Hoàng Phủ Cận, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cậu sẽ giả bộ như không có việc gì đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác.

Hoàng Phủ Cận cũng không vạch trần cậu.

"Được rồi, hai người không có việc gì làm lại ầm ỹ trên bàn cơm." Dạ Sở Tụ đem một muỗng thức ăn cuối cùng nhét vào trong miệng hắn, nửa là cảnh cáo, nửa là giận dữ, không khí như vậy, cực kỳ giống một nhà bốn người ấm áp.

Hoàng Phủ Cận ý vị thâm trường cười cười, trong giọng nói mang theo sủng nịch. "Nghe lời nàng, ta không cùng bọn chúng ầm ĩ nữa."

Dạ Sở Tụ trong lòng rung động, biết rõ hắn lúc trước đề nghị mình vào ở nơi này, cũng không đơn giản là chữa bệnh như vậy, nàng cũng tự tin đối phó mọi chuyện. Nhưng chết tiệt! Một khi bị ánh mắt thâm tình chân thành của hắn nhìn chăm chú, nàng vẫn không tự chủ được mà trầm luân vào đó.

Bạch Huyền Duật sâu sắc đánh giá thần sắc của bọn họ, thấy sắc mặt mẫu thân của mình đỏ lên, cậu âm thầm bất đắc dĩ, nhịn không được ho khan hai tiếng, khiến cho hai người chú ý.

"Mẫu thân, thời tiết hơi lạnh, thân thể người sợ lạnh, lại từng bị phỏng, người nhớ kỹ sáng tối gì cũng phải mặc thêm nhiều áo, không lại sinh bệnh, lại còn sợ uống thuốc, chỉ biết hại con cùng Huyền Li lo lắng."

Cậu vừa nói, một bên lặng lẽ quan sát phản ứng của Hoàng Phủ Cận. Khi cậu nói đến mẫu thân bị phỏng, thành công nhìn được một chút tối tăm trên mặt đối phương.

"Sở Tụ, trước kia nàng từng bị phỏng sao?"

"Đều là chuyện quá khứ, không đáng đề cập tới." Huyền Duật quả nhiên thông minh, biết mỗi lần nhắc tới tràng đại hỏa hoạn vô tình kia, sẽ thành công gợi lên thương cảm trong lòng mẫu thân, cũng làm cho thái độ của mẫu thân đối Hoàng Phủ Cận lạnh xuống vài phần.

"Mẫu thân của tôi từng bị người xấu hãm hại, bị lửa lớn làm phỏng, nếu không phải sau đó ông ngoại của tôi đem mẫu thân đặt trong hàn băng trị liệu, chỉ sợ sớm đã bị tâm hoả công thân mà chết. Sau đó tuy rằng thân thể tốt lên, nhưng vốn bản thân đã sợ lạnh, càng không chịu nổi một tia gió." Tất cả những gì trải qua thuở nhỏ, Bạch Huyền Duật vẫn ghi nhớ trong lòng.

Nghe ông ngoại nói qua, cậu cùng đệ đệ có thể bảo trụ tính mạng, tất cả đều là mẫu thân không để ý tính mạng của mình cố gắng đổi lấy.

"Huyền Duật, không được nói lung tung!"

"Sở Tụ..." Hoàng Phủ Cận nắm lấy tay nàng, kích động hỏi: "Nàng... thật sự bị trận đại hỏa hoạn kia..."

"Không có việc gì." Nàng lạnh lùng đẩy tay hắn ra. "Huyền Duật, Huyền Li, thời gian không còn sớm, nhanh đến học đường học bài đi."

Hai đứa nhỏ kia thấy không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước đã xong, đứng dậy rời đi, không để ý tới vẻ mặt phức tạp của Hoàng Phủ Cận. Khi đi đến cửa, Bạch Huyền Li nãy giờ vẫn yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn mẫu thân một cái.

"Mẫu thân, bất kể như thế nào, con sẽ tìm cây thuốc Chu Thần Tiên kia về cho người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro