Chương 7: Dụng tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hề báo trước tiếng nào, Hoàng Phủ Cận bỗng nhiên biến mất.

Tuy rằng đột nhiên không thấy hắn, Dạ Sở Tụ cũng tỏ vẻ như không để ý.

Nhưng, khi hắn vô thanh vô tức bỏ đi như vậy, cũng không báo nàng một tiếng, tâm tình tự nhiên không tốt.

Nàng vốn kiên trì cùng hắn phân rõ giới hạn, nhưng mấy ngày nay ở chung, hắn một mặt ẩn nhẫn, nhượng bộ, che chở, săn sóc, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nàng dần dần cũng buông bỏ lòng phòng vệ.

Nhưng hắn đột nhiên mấy ngày không về, đây là chuyện gì?

Gần tối, Dạ Sở Tụ đang nấu thuốc, trong lúc vô ý nghe được hai nha đầu nói chuyện phiếm.

"Công tử mấy ngày chưa về, cũng không biết đi đâu, thật đúng là làm người ta lo lắng!"

"Có cái gì lo lắng, ngày hôm qua ta nghe Lý thị vệ nói, công tử chúng ta đi Phúc Mãn Lâu, bị vài cô nương cuốn lấy, nghe nói công tử có hứng thú với một cô nương ở đó."

"Ngươi nói là công tử coi trọng cô nương ở Phúc Mãn Lâu?"

"Có cái gì không thể? Công tử dù sao cũng là nam nhân, tìm hoa vấn liễu, cũng là chuyện thường tình."

"Cô nương ở Phúc Mãn lâu kia sao có thể so sánh với Bạch thần y, chỉ riêng bề ngoài, cũng kém rất lớn."

"Ngươi thật là ngốc, Bạch thần y tuy xinh đẹp, chung quy vẫn là một miếng đậu hũ ăn không được, công tử chúng ta làm sao thanh cao, cũng phải giống người khác cần giải quyết nhu cầu cơ thể sao."

"Nha đầu chết tiệt kia, lời này đừng để công tử nghe được, bằng không sẽ lột da của ngươi ra."

Phúc Mãn lâu là tiệm cơm nổi danh ở Dương Châu, nhớ rõ trước đó vài ngày nàng lên núi hái thuốc, tay của Hoàng Phủ Cận đã khỏi hẳn, hắn liền cương quyết đòi đi theo.

Hai người mệt mỏi một ngày, khi trở lại trong thành, hắn liền đề nghị tìm một quán thật ngon ăn một chút.

Không ngờ Phúc Mãn lâu chẳng những trang hoàng xa hoa, đồ ăn mỹ vị ngon miệng, mà ngay cả phục vụ đều có thể nói là hạng nhất.

Nơi đó có một đám thị nữ xinh đẹp như hoa hầu hạ bên cạnh, nhìn thấy Hoàng Phủ Cận một thân quý khí, tuấn mỹ bức người, liền chủ động tới gần hắn.

Hắn chẳng những không từ chối, ngược lại còn cùng các nàng trò chuyện với nhau vui vẻ.

Dạ Sở Tụ thật sự nhìn không thuận mắt, buông, xoay người bỏ đi. Hoàng Phủ Cận thấy nàng bị mình chọc giận, vội vàng đuổi theo, lời lẽ ngon ngọt khuyên giải, còn nói trong lòng trong mắt hắn chỉ có mình nàng, làm sao có thể coi trọng những kẻ dung tục tầm thường này.

Không để ý phản kháng của nàng, hắn dám đem nàng ôm vào trong ngực, giọng ôn nhu dỗ dành một lúc, mới thoáng vuốt xuống tức giận của nàng.

Không nghĩ tới lúc này hắn lại chơi trò mất tích, trong phủ lại truyền nhau hắn đi Phúc Mãn lâu hàng đêm mất hồn.

Nghe đến đó, Dạ Sở Tụ đã không có tâm nghe tiếp, khi nghe đến cô nương ở Phúc Mãn Lâu, đáy lòng tức giận lập tức xông lên não.

Hắn nói dong chi tục phấn hắn không để vào mắt, hắn nói trong lòng chỉ có mình nàng, kết quả không phải không chịu nổi cô đơn, vẫn tìm hoa vấn liễu đó sao.

Ban đêm hơi có gió thổi cỏ lay, nàng liền đứng dậy dựng thẳng tai lắng nghe, vừa ngóng trông hắn hồi phủ, vừa hận chính mình đến lúc này, vẫn còn quan tâm hắn.

Cứ lặp lại mấy ngày như vậy, tính tình Dạ Sở Tụ càng không tốt, sắc mặt cũng khó nhìn vài phần.

"Mẫu thân, người gầy đi rồi!"

Gần tối hôm nay, Bạch Huyền Duật đi vào trong phòng nàng, ánh mắt sắc bén đánh giá gương mặt tái nhợt của nàng.

Dạ Sở Tụ đang lật xem sách thuốc bị con nói trúng tâm sự, âm thầm cả kinh, nhưng ở ngoài mặt tỏ vẻ như không có việc gì, ngẩng đầu lên bảo.

"Huyền Duật nói bậy bạ gì đó, mẫu thân sao lại gầy? Chẳng qua gần đây thời tiết trở lạnh, có chút không khoẻ thôi."

Bạch Huyền Duật là đứa thông minh, đến bên cạnh cầm lấy tay nàng, "Mẫu thân, có phải bởi vì vị Hoàng công tử kia đã nhiều ngày chưa về, mới khiến người tâm không yên hay không?"

Nàng thầm than mình sinh ra một đứa con thông minh thật sự cũng không phải chuyện tốt.

Nàng giận trừng con một cái. "Không có, chẳng qua mẫu thân hiện tại là đại phu của hắn, có trách nhiệm quan tâm bệnh tình của hắn. Lúc trước hắn mỗi ngày đúng hạn uống thuốc ta nấu, nhưng hiện tại lại..."

Nói tới đây, nàng phiền muộn lại liếc con một cái, "Con vẫn là một đứa trẻ, nói việc này, con cũng không hiểu."

Không hề để ý tới con, nàng tiếp tục lật xem sách thuốc trên tay.

Bạch Huyền Duật một bộ hiểu rõ trong ngực nhẹ cười. "Con có thể sánh bằng nương, hiểu nhiều lắm."

*****

Hoàng Phủ Cận đã mấy ngày chưa về, Dạ Sở Tụ vừa lo lắng, vừa phiền muộn, từng thử hỏi người hầu tin tức của hắn, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Thời tiết trở lạnh, buổi tối lại ngủ không ngon giấc, mấy ngày căng thẳng, nàng bị nhiễm phong hàn, cho dù nàng là diệu thủ thần y, vẫn sinh bệnh như thường.

Nàng tuy rằng mỗi ngày tiếp xúc các loại thảo dược, nhưng bản thân cũng là người liều mạng không chịu uống một ngụm.

Hai huynh đệ Bạch Huyền Duật thấy mẫu thân bị bệnh, gấp đến độ cứ qua lại trước giường, cho dù phân phó phòng bếp nấu thuốc xong, hai tiểu tử kia dùng đủ thủ đoạn, cũng không thể khuyên mẫu thân uống thuốc được.

Khi Hoàng Phủ Cận trở lại bên trong phủ, nghe hạ nhân nói Dạ Sở Tụ bị bệnh, hắn gấp gáp chạy đến phòng ngủ của nàng, nhìn thấy hai tiểu tử, một đứa đóng vai phản diện, một đứa làm mặt đen, đang nghiêm mặt dỗ nàng mặt tái nhợt giống như dỗ đứa nhỏ uống thuốc.

Nhìn bát thuốc đen như mực, nàng lại cố chấp chết cũng không chịu chạm vào một chút.

"Mẫu thân, người bị bệnh, không uống thuốc, thân thể càng ngày càng suy yếu, chẳng lẽ người lại nhẫn tâm làm cho con và Huyền Li lo lắng cho người sao?" Bạch Huyền Duật nhu thuận có hiếu hiểu chuyện cầm chén thuốc qua. "Mẫu thân, người phải uống một chút, nghe lời, nhanh uống thuốc đi..."

Dạ Sở Tụ một ngụm cũng không muốn uống, hơn nữa trên mặt tràn ngập biểu tình chán ghét.

Thấy thế, Hoàng Phủ Cận cả người phong trần mệt mỏi, đi đến trước giường, thấy thần sắc tái nhợt của nàng, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận. "Tại sao ta mới đi mấy ngày, nàng lại bệnh thành như vậy?"

Hai tiểu tử thấy hắn đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo, Bạch Huyền Li sắc mặt không tốt trừng hắn một cái.

"Còn không phải đều tại ngươi..."

"Huyền Li!" Bạch Huyền Duật cảnh cáo trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, rồi sau đó lạnh lùng cười nói: "Hoàng công tử, ở bên ngoài phong lưu xong rồi, rốt cuộc cũng nhớ đến bản thân vẫn còn có một tòa phủ đệ sao."

Hoàng Phủ Cận không hiểu bọn chúng vì sao đột nhiên đối với mình có địch ý sâu như vậy, nhưng tâm trí hắn toàn bộ đặt trên người Dạ Sở Tụ, cũng không để ý tới bọn chúng khiêu khích.

Ngồi xuống ở mép giường, hắn một tay phủ lên cái trán nóng như lửa đốt của nàng, lại nhìn về phía chén thuốc đã muốn nguội lạnh kia, giận dữ khiển trách. "Đã không còn nhỏ, sao lại còn tuỳ hứng như vậy? Nàng rốt cuộc muốn bao nhiêu người bởi vì nàng lo lắng sợ hãi, mới bằng lòng hiểu chuyện một chút đây?"

Miệng trách cứ, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ, hắn quay đầu nhìn hai đứa con một cái. "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này giao cho ta."

Hai huynh đệ vẫn đứng ở tại chỗ không chịu đi. Hoàng Phủ Cận cười nhạt. "Hay là các ngươi còn có phương pháp tốt hơn cho mẫu thân các ngươi ngoan ngoãn uống thuốc?"

Hai người nhìn nhau, trao đổi nhau một ánh mắt bất lực (không còn cách nào), do dự một lát, cuối cùng lựa chọn rời đi.

Thân mình Dạ Sở Tụ vô lực, trước mắt trở nên mơ hồ, bỗng cảm thấy bị một đôi bàn tay to đỡ lên.

Ngửi được mùi hương của hắn, đã nhiều ngày tưởng niệm cùng lo lắng, xen lẫn nghi kỵ và bất mãn ở sâu trong nội tâm, trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ.

"Buông ra!" Cũng không biết là giận mình, hay là giận hắn, Dạ Sở Tụ muốn tránh thoát hắn, nhưng lại bị hắn ôm giữ chặt trong lòng.

"Nàng rốt cuộc đang giận cái gì? Ta mới đi vài ngày, nàng liền sinh bệnh, thật không biết bảy năm này nàng làm sao mà sống." Hắn cầm chén thuốc đưa tới bên môi nàng. "Nhanh uống hết thuốc đi, nếu nàng lại bệnh nữa, không biết bao nhiêu người vì nàng thương tâm khổ sở."

Dạ Sở Tụ không nói trừng mắt nhìn hắn.

Khi không gặp mặt, mong nhiều nhớ nhiều; sau khi gặp mặt, lại không khỏi oán hận.

Thấy nàng vẫn không chịu nghe lời, Hoàng Phủ Cận nhịn không được cười xấu xa. "Sở Tụ, Nàng là không phải muốn ta dùng cái loại phương thức trước đây cho nàng uống thuốc chứ? Chỉ cần nàng nói một tiếng, ta liền thỏa mãn nàng."

Nói xong, hắn thật sự bưng chén thuốc lên, định đưa đến bên miệng mình.

Dạ Sở Tụ đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, khi mình không chịu uống thuốc, hắn dùng miệng đút mình uống, hai gò má không khỏi đỏ lên.

"Ta... ta không có ý tứ đó."

Nàng vùng vằn muốn cầm lấy chén thuốc trong tay hắn, Hoàng Phủ Cận cười cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng, cẩn thận chờ nàng uống xong.

"Rõ ràng đã là mẫu thân của hai tiểu tử, sao lại vẫn còn tính tình trẻ con vậy. Nói cho ta biết, lần này lại đang khó chịu bực bội cái gì?" Hắn cũng không xem thường địch ý hai đứa con đối với mình.

Uống thuốc xong, Dạ Sở Tụ tức giận trừng hắn một cái. "Ngươi không phải đi Phúc Mãn lâu tìm nữ nhân sao, còn trở về làm chi?" Trên mặt nhiễm đầy vẻ oán giận.

"Ta đi tìm nữ nhân ở Phúc Mãn lâu khi nào?" Hắn đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhịn không được bật cười. "Nàng chắc không phải vì chuyện này... Nàng thật là tiểu ngu ngốc!"

Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc bọc tinh xảo, sau đó thật cẩn thận mở ra, Dạ Sở Tụ vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng khi cái bọc mở ra, nàng không khỏi sửng sốt.

"Đây... đây là Thần Tiên thảo?" Nàng không thể tin được khẽ kêu, nhìn cái cây màu xanh biếc còn dính nước bùn kia, hiển nhiên vừa ngắt không lâu.

Nàng từng xem hình vẽ của loài cây này trong sách thuốc, nghe nói Thần Tiên thảo năm mươi năm mới sinh trưởng một lần, hơn nữa lại sinh trưởng ở nơi lạnh lẽo cực độ, ngàn vàng khó mua, thế gian khó tìm.

Căn bệnh của nàng, phải dùng loại Thần Tiên thảo này làm thuốc dẫn. Năm đó phụ thân nghĩ hết cách, cũng không tìm được nó, không nghĩ tới hắn lại tìm được.

Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Hoàng Phủ Cận nở nụ cười. "Tuy rằng nàng không chịu nói, nhưng ta tra được nguồn gốc bệnh của nàng phải dùng cây Thần Tiên thảo này mới có thể trị liệu. Cho nên những ngày trước ta bôn ba bên ngoài không ngừng tìm kiếm nó, trải qua một phen trắc trở, cuối cùng trời không phụ người có lòng."

Miệng hắn nói thật dễ dàng, nhưng chuyện xảy ra, cho dù ba ngày ba đêm cũng chưa kể hết.

Dạ Sở Tụ thông minh sâu sắc, thấy hắn rõ ràng gầy yếu hẳn đi, trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi, liền biết thứ này tìm được không dễ.

Tầm mắt dời xuống, thấy y bào của hắn nhiễm vài vết máu, chỗ cổ tay còn bị trầy da, nàng lắp bắp kinh hãi.

Hoàng Phủ Cận vội vàng đưa cánh tay giấu ra phía sau, vẫn cười đến thật nhẹ nhàng. "Chỉ là trầy da một chút, không có sao, nhưng mà nàng lại hiểu lầm ta đi Phúc Mãn lâu tìm nữ nhân, thật sự nên phạt." Hắn đánh nhẹ vào hông nàng dưới lớp chăn trừng phạt. "Ta không đáng cho nàng tin tưởng vậy sao?"

"Nhưng mà, ta nghe hạ nhân nói."

"Hạ nhân nói cái gì nàng đều tin tưởng sao?"

Hắn vô lực thở dài. "Ta thật là có đi tìm người ở Phúc Mãn lâu, nhưng nàng cũng nên hỏi xem ta vì sao tìm các nàng. Hôm đó ở Phúc Mãn lâu, ta trong lúc vô tình nghe thấy có người nhắc tới Thần Tiên thảo, sau lại hỏi ra, mới biết được có một cô nương xướng khúc, quê ở phương bắc biết nơi có Thần Tiên thảo. Mấy hôm ta vội vàng tìm nàng hỏi rõ, sau đó dẫn theo vài thị vệ bên người ra roi thúc ngựa đi phương bắc, theo lời cô nương kia, lùng kiếm mấy ngày, mới tìm thấy được nó."

Hắn nhéo nhéo hai má của nàng, mắt lộ tia bất đắc dĩ. "Không nghĩ tới lại khiến nàng hiểu lầm ta đi bên ngoài tìm nữ nhân."

Nói tới đây, hắn đột nhiên nở nụ cười. "Nhưng mà Sở Tụ, đây là không phải chứng tỏ rằng, nàng vẫn để ý ta sao?"

"Ta không có..." Vẻ mặt nàng xấu hổ vì bị người nói trúng tâm sự, vừa định cãi lại, hắn đột nhiên ôm chặt nàng.

"Được rồi, ta biết, mặc kệ nàng có để ý ta hay không, cũng không quan trọng, chỉ cần trong lòng nàng biết, ta để ý nàng, không thể không có nàng, vậy là đủ!"

"Bảy năm nay, mỗi ngày ta đều sống trong hối hận, thường xuyên mơ thấy thi thể bị đốt cháy trong lãnh cung kia, có đôi khi lại đột nhiên biến thành mặt của nàng, mặt đầy máu, khóc nói cho ta biết, nàng rất đau. Ta muốn cầm lấy tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nàng lại đột nhiên biến mất, loại ác mộng này, ta không muốn trải qua nữa, may mắn nàng vẫn còn sống, Tụ nhi của ta..."

Hắn siết chặt nàng trong ngực mình, tựa như sợ buông lỏng tay, nàng sẽ xoay mình biến mất, loại cảm giác bất an này, làm thân mình hắn run lên.

Dạ Sở Tụ cũng cảm nhận được cái loại bất an này, nhẹ nắm bàn tay to lớn của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. "Cận..."

Nhìn hắn, nàng biết, chính mình rốt cuộc cũng không thể quên hắn.

"Thiếp cũng đã cho rằng thiếp sẽ chết trong trận lửa lớn kia, ngày đó chung quanh đều là khói dày đặc, thiếp lúc ấy thật sợ hãi, là Thải Lâm đã cứu thiếp, nhưng cô ấy lại bị một đoạn xà nhà cháy rớt xuống làm bị thương, khi cha thiếp đến, thiếp đã gần hôn mê bất tỉnh, sau thiếp mới biết được Thải Lâm đã bị xà nhà rơi trúng chết tại chỗ, cha thiếp liền tương kế tựu kế, đem miếng ngọc chàng tặng thiếp đặt ở trên người Thải Lâm, muốn tạo thành hiện trường giả thiếp đã bị chết cháy"

"Thiếp tuy rằng được cứu ra ngoài cung, mà trên người bị bỏng nhiều chỗ, còn có thai. Cha vì cứu thiếp, tìm đủ cách chữa trị, thiếp thậm chí không dám nghĩ lại, đến tột cùng thời gian đó thiếp làm sao sống sót được."

"Thực xin lỗi..." Hắn gắt gao ôm thân thể gầy yếu mềm mại của nàng, không dám tưởng tượng cảnh tàn khốc đó. "Ta biết cho dù nói thật nhiều lời xin lỗi, cũng không thể bù lại sai lầm năm đó ta phạm phải, nếu không phải ta nhất thời hồ đồ, để nàng..."

Hắn nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy tự trách. "Ta sẽ không vì bản thân mà tìm cách biện giải cho sai lầm của mình, nếu nàng vẫn cảm thấy ta không đáng được tha thứ, ta sẽ kiên nhẫn chờ, bất luận là bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ta đều nguyện ý dùng thời gian cả đời bù lại, chỉ cần... nàng cho ta cơ hội này."

Dạ Sở Tụ nghe xong lòng chua xót. Hắn là một nam tử cao ngạo như thế nào, nắm trong tay quyền cao nhất thiên hạ, nữ tử ở thế gian mặc hắn có quyền chọn lựa, nhưng hắn lại một lòng si tình chờ đợi mình.

Nàng biết năm đó một câu ân đoạn nghĩa tuyệt của nàng, làm thương tổn lòng hắn, cũng thương tổn lẫn nhau, thậm chí gây nên bảy năm chia cách của bọn họ.

Nếu nàng đồng ý thoái nhượng một bước, có phải thương tổn này cũng sẽ không xảy ra hay không?

Tương lai không thể biết trước, nhưng bảy năm nay bản thân nàng chưa từng quên hắn, mỗi lúc đêm khuya, càng nhớ đến vòng tay ôm ấp của hắn, tất cả những gì thuộc về hắn, nàng đều nhớ.

Không muốn về sau lại hối hận, nàng vòng hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. "Cận, mặc kệ kiếp này ai phụ ai, thiếp cũng không muốn lại bỏ lỡ!"

Một câu không muốn bỏ lỡ, đã hứa hẹn tất cả.

Hoàng Phủ Cận biết, Tụ nhi của hắn lại trở về bên người hắn, đối với hạnh phúc không dễ đến này, lần này hắn thật cẩn thận nâng niu.

Từ sau khi Tụ nhi uống Thần Tiên thảo mà hắn nghìn vạn khổ cực kiếm được, chứng sợ lạnh rõ ràng được cải thiện.

Hai tiểu tử kia thấy sức khoẻ mẫu thân tốt hơn, cũng mở rộng lòng, nhưng vẫn khắp nơi đề phòng hắn.

Tuy rằng hai đứa ngoài miệng không nói, nhưng hắn xác định bọn họ khẳng định biết mối quan hệ của mình và chúng.

Hắn từng lén hỏi Tụ nhi, nàng chưa từng đề cập với hài tử phụ thân là ai, hai tiểu tử cũng chưa từng hỏi nàng.

Sau khi bệnh của Tụ nhi khỏi, hai người trở nên vô cùng thân thiết, hai huynh đệ mỗi lần nhìn thấy, đều lộ ra ánh mắt cảnh cáo.

"Mặc kệ ngài đến tột cùng có quỷ kế gì, tôi cảnh cáo ngài, nếu mẫu thân của tôi bởi vì ngài mà bị tổn thương, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua ngài!" Một buổi sáng sớm, Bạch Huyền Li ngày thường rất ít mở miệng đè thấp giọng nói, uy hiếp trừng hắn một cái.

Hoàng Phủ Cận nhíu mày, chỉ cảm thấy thú vị.

Bạch Huyền Duật một tay khoát lên vai đệ đệ. "Mẫu thân trước kia bị người xấu khi dễ, là vì bên người không có ai che chở, nhưng mà hiện tại..." Cậu có dụng ý khác nhìn Hoàng Phủ Cận một cái. "Những người muốn khi dễ mẫu thân nếu có hành vi gì xấu, hậu quả tự làm tự chịu."

Hoàng Phủ Cận nửa ngồi xổm xuống trước mặt hai tiểu tử kia, thấy bọn chúng kiêu căng cùng mình đối mặt, hiển nhiên là cũng đã biết thân phận chân chính của hắn thật lâu rồi.

Chẳng qua bọn chúng chưa bao giờ chịu thừa nhận, cũng không đem người cha như hắn để vào mắt, càng đáng sợ là, bọn chúng khẳng định biết chuyện xảy ra năm đó, mới có thể có địch ý sâu như vậy với hắn.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc hắn truy vấn bọn chúng làm sao biết được chân tướng.

Bên môi Hoàng Phủ Cận nở nụ cười tự phụ. "Hai đứa các con can đảm đáng khen, nhưng ta muốn nhắc nhở các con một câu, rồi có một ngày, ta sẽ làm cho các con ngoan ngoãn gọi ta một tiếng..." Lời không nói ra miệng nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Không đợi bọn chúng có phản ứng gì, hắn đã đứng dậy giương cây quạt xoay người rời đi.

Hai huynh đệ tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của hắn.

Hoàng Phủ Cận không quay đầu, nhưng biết chính mình thành công bắt bẻ hai tiểu quỷ kia. Tuy rằng rất muốn nghe bọn chúng kêu mình một tiếng cha, nhưng còn nhiều thời gian, hắn không vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro