Chương 8: Trắc trở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa hai con đến học đường, Dạ Sở Tụ nói phải về y quán một chuyến, bởi vì lúc này rất nhiều dân chúng đều tới cửa xin trị bệnh.

Hoàng Phủ Cận không phản đối nàng, giống như ngưu bì đường quấn quít lấy nàng quay về y quán.

Từ sau khi hai người giải thích hết hiềm nghi, khi ở riêng với nhau, thì hơn phân nửa đều như muốn nói hết tất cả chuyện đã phát sinh trong bảy năm nay, nhưng Tụ nhi cực ít hỏi đến chuyện trong cung.

Hắn từng thử nói nàng cùng mình hồi cung, nhưng nhắc tới đến đề tài này, nàng sẽ thông minh tránh né, liên tục mấy ngày, Hoàng Phủ Cận có chút nóng lòng.

Tuy rằng lần này rời kinh, hắn đã an bài Tư Đồ Thanh giúp mình xử lý quốc sự, nhưng nước không thể một ngày không có vua, hắn cũng đã đi một thời gian, nếu không trở về, sợ sẽ có chuyện xảy ra.

Hắn lại không thể bắt buộc Tụ nhi hồi cung, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền não.

Hai người đi tới y quán, đã có bệnh nhân chờ lâu ngày. Dạ Sở Tụ vội vàng xem bệnh, Trung Phúc ở một bên hầu hạ.

Hoàng Phủ Cận liền nhàn nhã ngồi ở một bên, lẳng lặng đánh giá nàng.

Bảy năm qua, cô gái ngây ngô xinh đẹp trước kia, đã lột xác thành tuyệt sắc giai nhân hôm nay, cỗ hơi thở trí tuệ, sâu sắc độc đáo trên người nàng, vẫn mê hoặc ánh nhìn của hắn như trước.

Từ xưa đế vương thê thiếp thành đàn, mà hắn, lại chỉ yêu một mình nàng, đời này kiếp này, không bao giờ có thể buông tay nữa.

Bảy năm trước sinh ly tử biệt, đã chặt đứt tình niệm (có thể xem như là tình yêu) của hắn, nay nàng chết đi sống lại, là trên trời thấy thương xót hắn, hắn sẽ quý trọng, một lòng giữ lấy bảo bối mất rồi lại được này.

Trong lòng đang suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng kêu sợ hãi.

"U U"

Khi hoàn hồn, chỉ thấy một nam tử chừng mười tám, chín tuổi, mặt quan như ngọc, cả người quý khí, đi thẳng về phía Dạ Sở Tụ, tiến lên nắm lấy hai tay của nàng.

"U U, là ta đây, nàng còn nhớ rõ ta không? Ta là Tiểu Cát đây."

Nàng hoảng sợ, nhìn cẩn thận đánh giá một lát, đột nhiên giật mình kêu to, "Tiểu Cát?"

"Đúng vậy, đúng vậy, U U còn nhớ ta." Vẻ mặt Tiểu Cát kích động.

"Ba năm trước đây nàng đã cứu ta, ta đã tự nhủ, ngày gặp lại, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ. Lúc trước nàng chê ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng năm nay ta đã mười tám tuổi. U U, nàng có bằng lòng gả cho ta, làm thê tử của ta hay không? Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, cả đời thương nàng yêu nàng. À, đúng rồi, còn có hai bảo bối đáng yêu của nàng, mấy năm nay, ta mỗi ngày đều trông chờ để cho hai hài tử kia kêu ta một tiếng phụ thân đấy." Hắn tự đem mục đích của bản thân nói xong, hoàn toàn không để người xung quanh vào mắt.

Dạ Sở Tụ bị hắn làm cho ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ.

Hoàng Phủ Cận nghe xong, trong lòng giận dữ. Nhưng hắn một mực nhịn xuống, đứng dậy đi về phía bọn họ, dùng cây quạt xếp tách nam tử và Dạ Sở Tụ ra, bên môi mang theo ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Vị công tử này, nam nữ thụ thụ bất thân, mời ngươi tôn trọng chút."

"Hả? Vậy ngươi là ai?"

Hoàng Phủ Cận trấn định tự nhiên, lại không dám xem thường ánh mắt khôn khéo chợt lóe lên của đối phương, vừa liếc mắt một cái hắn liền nhìn ra, tiểu tử này mặc dù bề ngoài bất cần đời, kì thực là người không dễ chọc.

"Ta là ai, ngươi tạm thời còn không có tư cách biết." Trong lời nói, vẫn không mất kiêu căng tao nhã.

"Không có tư cách sao?" Tiểu Cát ý vị thâm trường đánh giá hắn một cái, gương mặt vốn đang mỉm cười, càng trở nên thâm trầm.

Hoàng Phủ Cận mặc dù cười nhạt, nhưng hai người quen biết nhiều năm, Dạ Sở Tụ đã nhìn ra, đây là điềm báo hắn sắp tức giận.

"U U! Mặc kệ người này là ai, ta chỉ hỏi nàng, nàng có bằng lòng gả cho ta, đời này kiếp này, để cho ta chăm sóc nàng hay không?"

"Nàng sẽ không gả cho ngươi." Hoàng Phủ Cận thản nhiên tự tại giương cây quạt như trước, nhưng trong mắt đã dần dần lạnh như băng.

"Nàng có thể gả cho ta hay không, hình như còn không tới phiên ngươi can thiệp." Tiểu Cát tỏ ý khiêu khích.

"Này," Dạ Sở Tụ tức giận chen giữa hai người. "Các người đủ rồi, nơi này tốt xấu gì cũng là y quán của ta, ta còn có bệnh nhân..."

Gặp vô số ánh mắt tò mò trong y quán đang đánh giá nàng, Dạ Sở Tụ cảm thấy xấu hổ. Cũng không biết Hoàng Phủ Cận làm gì, nhất thời xuất hiện mười mấy thị vệ khôn khéo, đem những người đang chờ khám bệnh đuổi về sạch sẽ.

Chỉ còn lại có Trung Phúc, kinh ngạc há miệng.

Tiểu Cát mới đầu cũng là ngẩn ra, đáy lòng âm thầm phỏng đoán, nam tử tuấn lãng so với chính mình cao hơn vài phần này đến tột cùng là ai.

"U U, vị này là..."

Hoàng Phủ Cận tuy rằng hết sức kiềm nén tức giận, nhưng sự nôn nóng cùng phẫn nộ phát ra từ ánh mắt, lại bán đứng sự ngụy trang của hắn.

Thấy thế, Dạ Sở Tụ mỉm cười. Hoàng Phủ Cận thuở nhỏ sinh ra ở nhà đế vương, muốn cái gì thì được cái đó, bây giờ, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng thứ mơ ước của hắn bị người ta cướp đi.

Hóa ra... hắn cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ hãi.

Năm đó, hắn cưới mấy phi tử, bản thân nàng lúc đó chẳng phải cũng có tâm tư như vậy sao? Càng để ý một người, thì càng không muốn đối phương bị những người khác đoạt được.

Gặp hai nam tử đều đang chờ đợi câu trả lời của nàng, nàng thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Cận, nắm lấy tay hắn.

"Tiểu Cát, huynh...đây chính là phụ thân thân sinh của Huyền Duật và Huyền Li."

Đối phương ngây ngẩn ra, không thể tin được lời nàng nói là thật.

"Nhưng... nàng không phải đã nói, phụ thân hai tiểu tử sớm đã mất nhiều năm rồi sao?"

Hoàng Phủ Cận nghe đến đó, ngực nghẹn lại, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Sở Tụ một cái. Nàng thế nhưng...

Dạ Sở Tụ bị hắn trừng có chút chột dạ. "Này...cái này..."

"Vợ chồng chúng ta bất quá là có chút bất hòa, cho dù nàng từng nói với ngươi điều gì, cũng đều là giận mà nói." Hoàng Phủ Cận tận lực duy trì hình tượng cao quý của mình, kì thực đáy lòng hận không thể đem cái tên vọng tưởng cướp đoạt ái thê của mình mà bầm thây vạn khúc.

Tình yêu quả nhiên là ích kỷ! Hắn không cho phép Tụ nhi của hắn bị bất luận kẻ nào mơ ước, đời này kiếp này, Tụ nhi chỉ có thể là của một mình hắn.

Tên kia còn muốn nói cái gì, nhưng Hoàng Phủ Cận không để cho hắn có cơ hội, trực tiếp ra hiệu cho thị vệ che miệng hắn lại, hắn sợ bản thân nếu tiếp tục nghe nữa, sẽ tức giận đến mức ban cái chết cho đối phương.

Vốn dĩ ba năm trước đây, Dạ Sở Tụ lên núi hái thuốc từng cứu một thiếu niên hôn mê, lúc ấy thân thể hắn bị trọng thương, hình như là bị người đánh rơi xuống vách núi.

Nàng vô cùng khổ cực mới cứu tỉnh được hắn. Nhưng khi hắn tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên nàng đặt cho hắn một cái tên gọi Tiểu Cát.

Sau này, hai người sớm chiều ở chung, Tiểu Cát cùng hai con của nàng chơi với nhau vô cùng vui vẻ. Hắn mang ơn nàng, lại cảm thấy nàng ôn nhu săn sóc, cho nên cả ngày luôn miệng muốn cưới nàng làm vợ. Dạ Sở Tụ chỉ xem là hắn đang đùa với mình, cũng không để ý tới.

Sau đó không lâu, Tiểu Cát đột nhiên biến mất, nàng từng thử tìm, nhưng cũng không tìm được. Ai ngờ tới ba năm sau gặp lại hắn ngoài ý muốn.

Sau khi nói rõ ngọn nguồn, thấy Hoàng Phủ Cận vẫn mang thần sắc sầu lo, nàng nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên. "Cận ca ca có phải đang ghen hay không?"

Từ sau khi hai người giảng hòa, nàng vẫn là lần đầu tiên kêu lên ba chữ này.

Hoàng Phủ Cận nghe vậy cả người run lên, kỷ niệm ngày xưa, toàn bộ lập tức hiện về.

Với dáng vẻ siêu phàm thoát tục, tính tình thông minh cơ trí của Tụ nhi, cho dù nàng không đi trêu chọc, người khác cũng sẽ thích nàng.

Hoàng Phủ Cận vòng tay ôm lấy thân mình gầy gò của nàng vào trong lòng. "Tụ nhi, ta hiện tại rốt cuộc có thể tự mình trải nghiệm cảm thụ của nàng năm đó."

Thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên trong lòng, đưa tay ôm lấy hắn, mọi thứ đều không cần nói ra.

*****

Sở Tụ vẫn không có ý hồi cung với hắn.

Tính ngày, hắn đã rời kinh gần ba tháng, cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp.

Hắn vốn dĩ không muốn nghe lén không quang minh chính đại như thế này, chuyện này thật sự làm người khác khiếp sợ!

Hai tiểu tử trong phòng ngủ kia cứ ngươi một lời ta một lời, nói ra tiếng lòng của nhau.

"Huyền Li, tốt nhất đừng nói với huynh rằng đệ động tâm. Tuy rằng người kia là phụ thân chúng ta, nhưng phụ thân chưa từng nuôi nấng chúng ta một ngày nào, huống chi, đệ đừng quên, người là đương kim thiên tử!"

Hai tiểu tử kia quả nhiên cái gì cũng biết.

Bên trong trầm mặc một lúc lâu, lat sau, truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. "Nhưng mẫu thân thích phụ thân."

"Thích thì sao? Phụ thân từng hại mẫu thân thảm như vậy, suýt nữa bị chết cháy ở trong lãnh cung, nếu không phải ông ngoại ra tay cứu giúp, đệ cho là sẽ có đệ và ta ngày hôm nay sao?"

Bạch Huyền Duật tiếp tục nói: "Tuy rằng phụ thân hiện tại đối với mẫu thân ngoan ngoãn phục tùng, càng nâng niu gìn giữ, nhưng nếu một ngày kia mẫu thân thực sự theo phụ thân hồi cung, đệ cho là ông ấy có thể tiếp tục yêu thương mẫu thân được bao lâu? Hậu cung giống như lồng giam, mẫu thân cá tính cao ngạo, ngày nào đó tâm của người nọ thay đổi, đệ muốn mẫu thân đối mặt như thế nào?"

Trong lòng Hoàng Phủ Cận trăm vị tạp trần. Người làm phụ thân như hắn, thật sự là thất bại như vậy sao? Bọn chúng lại không muốn tiếp nhận hắn.

"Huynh phản đối thì có ích gì? Những năm gần đây mẫu thân mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, thì ngẩn người nhìn bức họa của người nọ, năm này qua năm khác, tháng này qua tháng nọ. Nếu không phải ngày ấy huynh nghịch ngợm khiến bức họa kia rớt ra, chúng ta làm sao biết người trong lòng nương là người kia?"

Bạch Huyền Li ngày thường ít lời, giờ một hơi nói ra nhiều như vậy, Hoàng Phủ Cận nghe mà rung động trong lòng.

Tụ nhi mỗi ngày ngẩn người với bức họa của hắn?

"Ngày ấy gặp mặt lần đầu tiên ở ngã tư, ta liền nhận ra người ấy, hơn nữa cách ăn mặc của phụ thân, cùng với ảnh vệ theo bên cạnh, càng thêm xác định người đó chính là người trong lòng mẫu thân. Tuy rằng không muốn nhận phụ thân, nhưng từ ngôn hành cử chỉ của phụ thân, hẳn là biết chúng ta là con của người, huynh cho là... Đương kim thiên tử, sẽ để con nối dòng của người lưu lạc ở ngoài sao?"

"Nói như vậy, đệ muốn nhận người đó làm phụ thân?"

"...Được rồi, ta thừa nhận phụ thân có lẽ sẽ là một phụ thân tốt, ví như chuyện ngày ấy phụ thân quên mình ra tay cứu đệ, nhưng Huyền Li, chúng ta chẳng lẽ không lo lắng cho mẫu thân sao? Nếu mẫu thân thật sự tiến cung..."

Hoàng Phủ Cận không còn tâm trạng nghe tiếp, liền đẩy cửa bước vào, dọa bọn họ giật mình lui lại vài bước, vẻ mặt phòng bị trừng hắn.

Hoàng Phủ Cận trầm thấp cười. "Các con cũng không cần lo lắng mẫu thân các con sau khi theo ta tiến cung, sẽ bị ủy khuất, bởi vì hậu cung Doanh quốc hiện nay, sớm không còn một bóng người."

Từ sau việc Ngu Tiểu Điệp phóng hỏa năm đó, hắn giận dữ liền trục xuất tất cả phi tử trong hậu cung.

Nếu không có những nữ nhân này tồn tại, Tụ nhi sao lại bỏ hắn mà đi? Hắn biết mình chẳng thể cứu vãn được gì, điều duy nhất có thể làm, đó là giải tán hậu cung, để an ủi linh hồn của nàng trên trời.

Hắn trịnh trọng tuyên cáo. "Mặc kệ các con có chấp nhận chuyện này hay không, cũng không cần biết hai con có thừa nhận thân phận của mình hay không, ta chỉ muốn nói cho các con biết, đời này kiếp này, ta sẽ không buông tay nàng nữa, quyết không phụ nàng! Các con tốt nhất nên chấp nhận mọi chuyện sớm một chút."

Nói xong, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn chúng, hắn vung tay áo xoay người rời đi.

Đêm xuống, Hoàng Phủ Cận có vẻ khác thường, ở lại trong phòng Dạ Sở Tụ không chịu đi. Hai người mặc dù nối lại tình xưa, nhưng bởi vì lúc trước nàng bị bệnh, cho nên vẫn chưa có hành động thân mật.

Hơn nữa có đôi khi hai tiểu tử kia ban đêm sẽ tìm nàng nói chuyện phiếm, cho nên mỗi khi gần tối, nàng đều đuổi Hoàng Phủ Cận về phòng hắn.

Nhưng hôm nay hắn lại cố ý ở lại phòng nàng, hai mắt khí thế khóa nàng lại, nhìn đến mức toàn thân nàng không được tự nhiên.

Mấy ngày gần đây, nàng cũng phát hiện hai đứa con có chỗ là lạ. Trước đây lúc nàng từng bị bệnh nặng, khi đó phụ thân như cố ý như vô tình oán giận tất cả những chuyện phát sinh trong cung những năm đó.

Hai tiểu tử nhu thuận từ nhỏ, cũng không bao giờ thắc mắc, nhưng Huyền Duật mẫn cảm, hẳn là đoán ra vài phần.

Hơn nữa những ngày gần đây, ánh mắt các con nhìn nàng càng ngày càng lạ, tựa như mang theo cảnh cáo, mang theo đau lòng, lại mang theo vài phần cảm xúc phức tạp, đến ngay cả nàng cũng nhìn không hiểu.

Các con quan tâm để ý đến mình, nàng có thể lý giải, nhưng nàng cùng Hoàng Phủ Cận, mặc dù đã hòa hảo như trước kia, nhưng khi nào đề cập đến thực tế, ví như chuyện cùng hắn hồi cung, nàng cũng không nguyện ý.

Hoàng Phủ Cận khép cây quạt lại, chậm rãi đi đến bên người nàng, nắm tay nàng lên."Tụ nhi, ta vẫn là câu nói kia, nàng rốt cuộc có chịu cùng ta hồi cung hay không?"

Đề tài này hai người đã tranh luận đến mức không đếm hết được, mỗi lần đều vô tật (không bệnh, ý chỉ tự nhiên) mà chết. Nhưng hôm nay, hắn không muốn thoái nhượng nữa, giang sơn hắn sẽ không buông tay, hồng nhan hắn càng sẽ tận lực thủ hộ.

Thấy thái độ hắn kiên định, Dạ Sở Tụ biết rõ hôm nay trốn không xong.

Nàng không sợ đón nhìn tầm mắt ép hỏi của hắn, lạnh lùng cười, "Tất cả chuyện đã phát sinh bảy năm trước đối với thể xác và tinh thần của thiếp đã tạo thành thương tổn, nhưng chút thống khổ này đều đã qua đi, thiếp không muốn nhắc lại, cũng không muốn oán hận chàng nữa, nhưng chuyện cùng chàng hồi cung, thứ (thứ lỗi) cho thiếp không thể đáp ứng."

"Nói cho ta biết, nàng rốt cuộc đang sợ cái gì?" Hắn không muốn buông tha, tiếp tục truy vấn.

Dạ Sở Tụ tránh né ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, nàng sao có thể nói cho hắn, ở ngoài Hoàng cung, bọn họ có thể giận dữ cãi nhau, không bị lễ giáo, thân phận ràng buộc, nhưng nếu trở lại tòa Hoàng cung lạnh như băng kia, nàng liền giống một con chim nhỏ bị nhốt, muốn bay cũng bay không được.

Cho dù hắn có thể yêu nàng một năm hai năm, một thời gian lâu sau, nàng không nắm chắc hắn sẽ không bởi vì nguyên nhân khác mà thương tổn nàng.

Nhưng gì trải qua bảy năm trước kia, đã làm nàng đau đớn tột cùng.

Hoàng Phủ Cận biết rõ nàng đang sợ cái gì, nắm bắt lấy hai vai nàng. "Ta biết, ta dẫu có nhiều lời hứa hẹn nàng cũng không còn tin tưởng nữa." Hắn đột nhiên lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, nét mặt biểu lộ một cái tươi cười quỷ dị.

Tim Dạ Sở Tụ đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn mở ra bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc, kinh ngạc thấy kia đúng là đoạn tình hoàn!

Nàng không kịp mở miệng nói chuyện, Hoàng Phủ Cận đã nuốt viên thuốc xuống.

"Chàng..." Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt.

Hắn xoay lại cười đến thỏa mãn, cũng vươn tay giơ bình nhỏ kia lên. "Nàng từng nói qua, đoạn tình hoàn này nếu uống một viên, thì từ nay về sau không thể có con nối dòng, nay ta ở trước mặt của nàng uống nó, cho thấy trên đời không có một nữ nhân nào có tư cách mang đứa nhỏ của ta, huống chi kiếp này ta đã có được nàng cùng hai đứa con thông minh đáng yêu, tâm ý của ta đối với nàng có trời chứng giám, trong lòng tuyệt không có người khác, cũng tuyệt không chạm vào nữ nhân khác."

"Từ lúc ta biết nàng mất mạng trong biển lửa, nội tâm đã đau thấu gần đến điên cuồng, trong một đêm ta hủy hết hậu cung, chỉ mong trên trời xót thương, có thể cho nàng trở lại bên cạnh ta. Vốn tưởng rằng đây là người si nói mộng, nhưng bảy năm sau nàng lại thật sự còn sống, nàng cho rằng sau khi đau đến không còn muốn sống, yêu đến tận xương tủy, ta sẽ còn có thể buông tay nàng ra sao?"

Hắn nâng cằm nàng lên. "Ta đã sớm đáp ứng nàng, sẽ không có nữ nhân khác nữa, nếu là như vậy còn chưa đủ, vậy nàng nói cho ta biết, đến tột cùng ta còn cần làm gì, mới có thể làm cho nàng chân chính tin tưởng ta?"

Dạ Sở Tụ bị hành động vừa rồi của hắn dọa choáng váng, lại nghe phần thâm tình trong lời nói của hắn, đáy lòng nàng nhất thời thắt lại, không nghĩ tới hắn lại hủy hết hậu cung, chỉ vì nàng... Cổ họng nàng thoáng chốc nghẹn lại, nũng nịu, "Chàng là ngốc tử! Nhưng.. chàng không sợ về sau thật sự chặt đứt con nối dòng, không người nối nghiệp sao?"

Nói xong, nàng nắm chặt quyền, dùng sức đấm vào ngực hắn.

Hoàng Phủ Cận để nàng tùy ý phát tiết, ôn nhu nói: "Chỉ cần nàng chịu theo ta hồi cung, cho dù từ nay về sau không còn có con nối dòng thì như thế nào? Cả đời ta chỉ cần một mình nàng," Hắn thâm tình nắm hai tay của nàng, "Huống chi nàng đã vì ta sinh hai hài tử, ta đã cảm thấy mỹ mãn."

Dạ Sở Tụ cảm động không thôi, hai người bốn mắt nhìn nhau. "Chàng không hối hận sao?"

"Ta hối hận vì sao bảy năm trước từng tàn nhẫn thương tổn nàng." Hắn nguyện ý dùng nửa đời sau, để toàn tâm bồi thường cho nàng, dùng hành động chứng minh nàng là người duy nhất hắn yêu trong kiếp này.

Tuy rằng hai tiểu tử kia đến bây giờ vẫn không chịu gọi hắn hai tiếng phụ thân, Hoàng Phủ Cận đã sử dụng chiêu lợi hại, rốt cục thắng được nữ nhân mình yêu.

Một đoàn người chậm rãi chuẩn bị hồi kinh, mà y quán chính thức chuyển giao cho Trung Phúc thu xếp.

Điều duy nhất làm cho Hoàng Phủ Cận ăn dấm chua là, trước một ngày rời đi Dương Châu, Dạ Sở Tụ đã giấu hắn cùng Tiểu Cát gặp mặt.

Ngày đó Tụ nhi nói có việc về trễ, mãi đến khuya, vẫn không thấy bóng dáng nàng, hắn liền phái người tìm chung quanh.

Khi đến đó, hắn tránh ở chỗ tối, Tiểu Cát cũng không biết nói với nàng cái gì, làm cho hốc mắt nàng đỏ lên, sau, Tiểu Cát mới lưu luyến bịn rịn nói lời từ biệt với nàng.

Một màn này ghi tạc đáy lòng của hắn, không quên đi được. Mấy lần hắn muốn hỏi nàng ngày ấy hai người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng không hỏi.

Mặc kệ như thế nào, Tụ nhi đã đáp ứng theo hắn hồi cung, nay một nhà bốn miệng ngồi ở trong xe ngựa xa hoa, nhưng trong không khí có chút quái dị.

"Huyền Duật, Huyền Li, các con trước kia có lẽ thật sự đã biết người ấy là phụ thân ruột của các con?" Cho dù Dạ Sở Tụ bình tĩnh lại, vẫn bị sự thật dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Chuyện này có gì đáng kinh ngạc đâu?" Bạch Huyền Duật cười cười, ánh mắt lạnh lùng như trước nhẹ liếc Hoàng Phủ Cận một cái. "Mẫu thân mỗi ngày đều nhìn bức hoạ của người này mà ngẩn người, còn hay rơi nước mắt, chúng con muốn không biết cũng khó."

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng làm sao.

"Này... vậy... các con... sao lại không nói sớm?"

"Tại không muốn nhận người này, vậy nói làm gì, phải không, Huyền Li?" Huyền Duật vẫn cảm thấy mẫu thân ở một chỗ với hắn là thiệt thòi rất lớn.

Nhưng thật ra Bạch Huyền Li không có cảm xúc gì. "Con không sao cả."

Đối mặt với chuyện con không nghe lời, Hoàng Phủ Cận lại không thèm để ý, bọn chúng càng khó phục tùng, hắn cảm thấy tương lai ngày càng thú vị.

Ngược lại nếu bọn chúng biết hắn là đương triều Thiên tử, liền lộ ra thần sắc tham lam, hắn mới cảm thấy đau đầu.

Một tay bắt lấy hai tiểu tử kia đặt ngồi lên trên đùi, mỗi đứa một bên, thuận tiện nhéo mặt bọn chúng thật mạnh một phen.

"Mặc kệ các con muốn hay không, ta là phụ thân thân sinh của các con là chuyện thật không thể thay đổi, còn không ngoan ngoãn kêu một tiếng phụ thân."

Từ nhỏ không có phụ thân, Bạch Huyền Li chưa bao giờ biết có phụ thân cảm giác như thế nào. Lần trước bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng liền nổi lên cảm giác phức tạp, thậm chí ngẫu nhiên từng nằm mơ thấy mình mở miệng kêu hắn là phụ thân.

Có lẽ ở trong lòng cậu, đã muốn tiếp nhận chuyện Hoàng Phủ Cận là phụ thân của mình, nhưng khi tình huống này thật sự xảy ra, bọn họ lại không biết nên ứng phó như thế nào.

Nhưng cái mông nhỏ của Bạch Huyền Duật thì không khách khí ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Cận. "Muốn chúng con gọi người một tiếng phụ thân, vậy cũng phải xem biểu hiện của người ra sa. Dù sao còn chưa có tiến cung, người ngoài miệng nói yêu thương chúng con, nhưng sự thật phải dựa vào thời gian để chứng minh."

"Con thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu." Hoàng Phủ Cận lơ đễnh cười đáp.

Thật sự là hai đứa nhỏ quật cường! Bọn họ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hoàn toàn có chủ kiến, nếu không tiếp nhận hắn, sẽ không đáp ứng cùng hắn hồi cung.

Dọc đường đi phụ tử ba người... à, chỉ có Hoàng Phủ Cận cùng Bạch Huyền Duật thích đấu võ mồm vui đùa ầm ĩ, Bạch Huyền Li lại nhu thuận từ đầu đến cuối chú tâm xem kiếm phổ (sách dạy các chiêu kiếm).

Thỉnh thoảng, Hoàng Phủ Cận sẽ chỉ điểm cho Huyền Li vài chỗ. Tiểu hài mặc dù sắc mặt không đổi, nhưng mỗi lần như vậy cậu đều cẩn thận lắng nghe, nhớ kỹ, nhìn thập phần đáng yêu.

Nhìn phụ tử ba người hoà thuận vui vẻ, Dạ Sở Tụ cảm thấy vui sướng, áp lực sắp tiến cung, cũng dần dần biến mất.

Từ Dương Châu đến kinh thành, dọc theo đường vừa đi vừa ngao du, vốn lộ trình chỉ có nửa tháng, lại đi đến hơn một tháng.

Vào kinh thành, suốt hành trình Hoàng Phủ Cận giả dạng quý công tử, nay đã thay một thân Long bào vàng, đầu đội kim quan, liền thể hiện uy nghiêm. Hai tiểu tử kia nhìn thấy, không khỏi kính ngưỡng vài phần.

Dạ Sở Tụ bởi vì lúc trước được phong làm Hiếu Hiền Hoàng hậu, lễ phục sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng, nay Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng về, văn võ bá quan cả triều đều ra tiếp giá, thật náo nhiệt.

Lúc quần thần dân chúng đều quỳ xuống, miệng hô Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế, tâm Dạ Sở Tụ không khỏi sinh cảm khái, không ngờ hắn lại chuẩn bị nghi thức nghênh đón long trọng như vậy.

Mà hai vị Hoàng tử lưu lạc dân gian nhiều năm, cũng đồng thời nhận tổ quy tông, đổi tên thành Hoàng Phủ Huyền Duật, Hoàng Phủ Huyền Li. Hai tiểu tử chưa bao giờ trải qua loại tình huống này, lúc đầu có chút không thích ứng, nhưng sau cũng dần dần toát ra tư thế hoàng tộc.

Hoàng Phủ Cận tuyên cáo thiên hạ, Hiếu Hiền hoàng hậu ở nhân gian, hơn nữa còn sinh ra long tử, mà năm đó Thải Lâm vì có công cứu giá, được duyệt vào gia phả hoàng tộc, thừa nhận đế ân.

Bị nghi thức nghênh đón ràng buộc cả một ngày, đến gần tối, Hoàng thượng và Hoàng hậu rốt cuộc tiếp đãi xong quần thần, cử hành xong yến tiệc đón tiếp, hai vị Hoàng tử được nội thị đưa đi nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Cận cũng mang theo Dạ Sở Tụ đi tới Tư Tụ cung.

Khi nàng nhìn thấy tất cả đồ vật trang hoàng ở đây, tất cả đều từng là của nàng, không khỏi sửng sốt.

Càng làm cho nàng kinh hãi là, trong Tư Tụ cung, các bức họa treo đều là nàng do Hoàng Phủ Cận tự tay vẽ. Các bức họa vẽ nàng, có đủ mọi biểu tình, thần thái, nhìn rất sống động.

Nàng cảm thấy hốc mắt nóng lên, nội tâm cảm động vô hạn.

"Tụ nhi, nàng biết không? Bảy năm nay, ta chính là dựa vào những thứ này mà sống sót."

Dạ Sở Tụ rốt cuộc ức chế không được cảm động, xoay người nhào vào lòng Hoàng Phủ Cận, "Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, chúng ta không bao giờ phải rời xa nhau nữa!"

Tư Đồ Thanh vạn lần cũng không ngờ, nữ thần y từng cứu mình một mạng, lại chính là Hiếu Hiền Hoàng hậu.

Dạ Sở Tụ nhìn thấy hắn, trêu tức nói một câu, "Hóa ra chính là Tư Đồ đại nhân bán đứng hành tung của ta."

Tư Đồ Thanh sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông dù chưa gặp qua Hoàng hậu, nhưng lại biết Hoàng Thượng yêu Hoàng hậu biết bao nhiêu. Tư Tụ cung là cấm địa, ngày thường không ai được vào, trái lệnh trảm ngay.

Làm người ta kinh hãi nhất là tràng đại hỏa hoạn bảy năm trước, người chủ mưu là Ngu Quý phi bị phán xử lăng trì, hình phạt tàn nhẫn nhất, lại do chính Hoàng Thượng tự mình giám sát chấp hành.

Từ sau đó, hậu cung Doanh quốc không người, lại không có con nối dòng. Một nam tử có trong tay thiên hạ, nắm giữ quyền sinh sát lớn, đến tột cùng yêu một nữ nhân đến bao nhiêu, mới có thể vì nàng làm đến chuyện này?

Mà lại là nữ tử như thế nào, mới có thể bá chiếm tâm ý Hoàng thượng, được độc sủng đến như vậy?

Dạ Sở Tụ thấy hắn bị một câu của mình đùa đến sợ tới mức sắc mặt khẽ biến, không khỏi cười khẽ. "Tư Đồ đại nhân không cần gò bó, từ lúc ở Dương Châu đã nghe Hoàng Thượng khen ông, trí dũng song toàn, trung thành và tận tâm đối với Doanh quốc, những ngày Hoàng Thượng không ở kinh thành, làm phiền Tư Đồ đại nhân tốn nhiều tâm sức."

"Hoàng hậu quá khen, đó là việc thần phải làm." Tư Đồ Thanh nhanh chóng khom người thi lễ.

"Xem đại nhân sắc mặt tái nhợt, có phải gần đây bị bệnh nhẹ hay không? Ta đến xem mạch cho ông." Nàng là thầy thuốc, thấy sắc mặt ông ta khác thường, đã muốn đứng dậy chẩn bệnh cho bệnh nhân.

Ông sợ tới mức nhanh chóng cự tuyệt. "Đa tạ Hoàng hậu quan tâm, không cần, thần chỉ là bị chút phong hàn, đã xem đại phu, cũng đã uống thuốc."

Hoàng Phủ Cận thấy nàng chẳng những ca ngợi nam tử khác, còn quan tâm muốn bắt mạch cho ông ta, trong lòng dâng lên lửa đố kị. Sắt mặt căng thẳng, hắn ăn dấm chua nói: "Tư Đồ Thanh, Trẫm hôm nay đặc biệt truyền ông đến, là vì thưởng cho ông có công giám quốc, không phải vì để ông khiến Hoàng hậu chú ý."

Tư Đồ Thanh vừa nghe, biết đã chọc giận Hoàng Thượng, lập tức quỳ xuống. "Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, thần tuyệt không có ý này."

Hoàng Phủ Cận hừ lạnh một tiếng, vẫn phụng phịu như cũ, cực kỳ giống một đứa nhỏ bị người khác mơ ước đồ chơi của mình, nhìn Dạ Sở Tụ lom lom, sợ nàng bị người đoạt đi.

Dạ Sở Tụ nhìn mà cảm thấy buồn cười, lần này hồi cung, Hoàng Phủ Cận một mực che chở yêu thương nàng, thực làm nàng cảm động. Hắn lại chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau không lập Quý phi, như cho nàng uống một viên thuốc an thần.

Nhưng lúc này lại ghen không hiểu được.

Nàng nắm cánh tay Hoàng Phủ Cận, dịu dàng cười. "Hoàng Thượng, nếu không có chiếc khăn tay của Tư Đồ đại nhân, ngài cùng thiếp sẽ không có cơ duyên gặp lại, về tình về lý, Tư Đồ đại nhân đều nên được trọng thưởng mới đúng."

Nhạc đệm nhỏ này bình yên kết thúc.

Hoàng Phủ Cận vẫn không khỏi lo lắng, nàng sẽ thích nam nhân có triển vọng mà nàng đã cứu trước kia.

Đến buổi tối, khi hai người ở trong Tư Tụ cung điên ngôn điên ngữ, tận tình phát tiết dục vọng, nhớ thương đối với nhau trong bảy năm qua.

Đến khi trên người đầy mồ hôi, thở dốc, vô cùng thân thiết ôm nhau nằm cùng một chỗ, Hoàng Phủ Cận mới lộ ra vẻ mặt ai oán như đứa nhỏ. "Tụ nhi, ta gần đây thật sự vui vẻ, nhưng có một việc, nhưng vẫn mãi không giải quyết được."

Từ sau khi hồi cung, lúc hai người ở cùng một chỗ, mọi phiền phức đều bị bọn họ quăng đến chân trời.

"Chuyện gì vậy?" Dạ Sở Tụ dựa sát vào hắn, trong mắt tất cả đều là ý cười. "Cận ca ca muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ở Doanh quốc một tay che trời, có được quyền thế vô tận, còn có việc gì có thể phiền lòng?"

"Đừng cười!" Hắn cố ý nghiêm khuôn mặt tuấn tú. "Nàng cho là làm Hoàng đế là một chuyện vui vẻ sao? Mỗi ngày đối mắt với một đám đại thần vừa thối vừa phiền nhiễu với một mớ tấu chương, lại còn phải lo lắng các tiểu quốc xung quanh có dấu hiệu tạo phản hay không, làm Hoàng đế chẳng thoải mái vui vẻ chút nào!"

Bình thường hắn nội liễm trầm ổn, chỉ khi ở cùng với người mình yêu thương, mới lộ ra bộ mặt tính khí trẻ con.

Dạ Sở Tụ đang nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẻ mặt nghịch ngợm. "Thì ra làm Hoàng Thượng lại khiến cho Cận ca ca sinh ra nhiều oán hận như vậy, là Tụ nhi xem nhẹ cảm thụ của Cận ca ca rồi. Được, nói cho Tụ nhi nghe, chàng rốt cuộc đang phiền não chuyện gì?"

Hắn ôn nhu điểm nhẹ chóp mũi của nàng. "Còn không phải do hai đứa con nàng sinh muốn làm khó dễ ta. Đã tiến cung nhiều ngày, vậy mà bọn chúng lại vẫn không chịu gọi ta một tiếng Phụ Hoàng. Nàng nói xem, bọn chúng xảo quyệt khó thuần như thế, ta có cần tạo ra tư thế nghiêm phụ, đánh bọn chúng vài roi, bọn chúng mới mở miệng gọi ta hay không?"

Nghe vậy, Sở Tụ bật cười. "Hó ra là do Huyền Duật và Huyền Li."

"Nàng còn cười, đều là nàng giáo dục quá tốt, mới khiến bọn chúng mới lớn mật như thế, đến ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt. Thật sự là hai tiểu quỷ này đáng đánh đòn."

"Cận ca ca, chàng từ nhỏ giỏi về dùng mưu kế để thắng, lần này sao lại hồ đồ rồi. Nếu muốn hai đứa con kia ngoan ngoãn gọi chàng một tiếng Phụ Hoàng, thì chàng hãy nghĩ biện pháp đi."

"Hả?" Hắn nhíu mày, trầm tư một lát, trên tuấn dung lộ ra thần thái đắc ý, hắn tuyệt đối sẽ làm bọn họ mở miệng gọi hắn Phụ Hoàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro