Chương 9: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Dạ Sở Tụ hồi cung làm kinh động thiên hạ, đương nhiên cũng kinh động Ngu Thái hậu, vốn dĩ vẫn xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Hôm nay, nàng mang theo hai con ở ngự hoa viên thưởng thức cảnh đẹp, kể lại cho bọn họ năm đó mình tiến cung như thế nào, chỉnh người như thế nào, gặp Hoàng Thượng như thế nào.

Không ngờ Ngu Thái hậu cũng mang theo cung nữ thái giám, xuất hiện ở ngự hoa viên.

Ngày đó trở về, Hoàng Phủ Cận cũng đã dẫn nàng và hai đứa con đến bái kiến Thái hậu, dẫu sao thì Ngu Thái hậu cũng là Quý phi Tiên Hoàng sủng ái nhất. Cho nên sau khi Tiên Hoàng qua đời, nàng trở thành Thái hậu.

Chẳng qua Hoàng Thượng cùng bà cũng là tương kính như tân, mặt ngoài tôn trọng khách khí, kì thực bên trong là bất hòa xa lạ. Những năm gần đây, Ngu Thái hậu đối Hoàng Phủ Cận chỉ có hận.

Đầu tiên là con ruột của bà Hoàng Phủ Minh, bị tra ra tự chiếm mỏ vàng, bắt người làm nô, vì thế dân chúng ở địa phương dâng lên huyết thư, toàn bộ bẩm báo lên Hoàng thượng. Sau khi kiểm chứng là thật, Hoàng Phủ Cận giận dữ, tước bỏ đi phong hào Vương gia, còn trước mặt mọi người đánh mấy chục gậy, sau đó còn sung quân đến biên quan khổ sai ba năm.

Tiếp theo là cháu gái Ngu Tiểu Điệp, năm đó bà khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn không quan tâm vẫn phán nặng tội lăng trì, làm tổn thương danh dự Ngu gia.

Hoàng Phủ Cận đối Ngu gia quá mức tuyệt tình, sớm đã khiến lòng bà sinh nhiều bất mãn. Nay hắn còn không sợ vất vả, đưa Dạ Sở Tụ từ bên ngoài về Hoàng cung, bên người còn thêm hai xú tiểu tử, Ngu Thái hậu muốn tìm cách làm mất uy phong của nàng đi.

Ngu Thái hậu vừa thấy đến Dạ Sở Tụ trong lòng liền hận ý, Dạ Sở Tụ tương tự cũng cảm giác bài xích với bà. Trận đại hỏa năm đó tuy là cháu gái bà chủ mưu, nhưng nếu không phải Ngu Thái hậu ở giữa châm ngòi thổi gió, nàng cùng Cận ca ca cũng sẽ không vì Ngu Quý phi mà phát sinh hiềm khích.

Giằng co với nhau một lát, Ngu Thái hậu sắc mặt lạnh lùng. "Hoàng hậu thật sự là rất cao giá (làm cao), thấy Ai gia, cư nhiên vẫn không thi lễ. Sao? Ra khỏi cung vài năm, đã quên hết quy củ trong cung sao?"

Nghe bà nói như vậy, Dạ Sở Tụ không muốn tranh chấp, hơi thi lễ, đạm mạc cười nói: "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu. Nhiều năm không gặp, quả thật thần thiếp đã quên một ít quy củ trong cung, thỉnh Thái hậu thứ lỗi."

Ngu Thái hậu nhớ tới năm đó con mình bị nàng chỉnh thật ác, cùng với cháu gái của mình vì nàng mà bị xử lăng trì, thù mới hận cũ, nhất thời bộc phát hết trong lòng.

"Quy củ đã quên có thể học lại, Ai gia cũng là người hiểu chuyện, cũng là sẽ không làm khó dễ nhiều, chẳng qua..."

Bà kiêu căng ngẩng cao mặt. "Hoàng hậu, tuy rằng Hoàng Thượng thương ngươi sủng ngươi, nhưng hậu cung Doanh quốc ngoại trừ ngươi ra không còn một bóng người, về tình về lý, đây cũng không hợp quy củ. Ngươi thân là quốc mẫu Doanh quốc, thân phận đương nhiên không giống ngày xưa, vì Hoàng Thượng, vì Doanh quốc, Hoàng hậu có phải nên thấy rõ trách nhiệm của mình hay không? Hoàng Thượng tùy hứng, tuyên cáo từ nay về sau không nạp phi, nhưng Doanh quốc là đại quốc rộng lớn, hậu cung há có thể trống không như thế? Hoàng hậu ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy chẳng lẽ cũng không hiểu sao?"

Dạ Sở Tụ nhẹ nhàng thưởng thức hoa đào vừa hái xuống, tươi cười nhàn nhã như trước. "Thái hậu, Hoàng Thượng là vua của một nước, thánh ý há có thể tùy ý sửa đổi? Huống hồ, nếu là Thái hậu cảm thấy hậu cung trống không, muốn cho Hoàng Thượng nạp phi, việc này người nên tìm Hoàng Thượng thương nghị, thần thiếp không nên xen vào."

Ngu Thái hậu có ý đồ dung thân phận đến áp chế, nhưng Dạ Sở Tụ lại không để ý tới bà.

Ngu Thái hậu bị nàng làm tức giận đến sắc mặt hết xanh, lại trắng. "Lớn mật! Ngươi dám không để ý quốc thể, dùng thái độ bất kính này nói chuyện với Ai gia, ngươi..."

Bà còn chưa chỉ trích xong, hai nam hài dáng vẻ giống nhau như đúc đã đứng ở trước mặt bà. Trong đó một đứa còn đưa mắt lạnh lùng hung dữ trừng bà. "Người nếu dám vô lễ với mẫu thân, tôi liền lấy đầu bà xuống!"

Ngu Thái hậu mười sáu tuổi tiến cung, được Tiên hoàng yêu đến sủng, sau lại sinh ra Bát hoàng tử, được phong làm Quý phi, tôn quý vô cùng, đã bao giờ bị người khác uy hiếp như vậy, ngay cả đương kim Hoàng thượng thấy bà cũng phải tôn xưng một tiếng Mẫu hậu, nhưng tiểu tử này lại dám tuyên bố muốn lấy đầu của bà?

"Lớn mật! Dám vô lễ với Thái hậu, ngươi biết phải bị tội gì không?" Thái giám Lai Phúc đi theo Ngu Thái hậu nhiều năm bước tới thay chủ tử lên tiếng giáo huấn.

Hoàng Phủ Huyền Li không sợ hãi chút nào. Từ nhỏ, ở trong lòng cậu, ai dám khi dễ mẫu thân của cậu thì phải chết.

Nhất thời hai người nổi giận lâm vào cục diện bế tắc, Dạ Sở Tụ vừa muốn mở miệng, đã thấy Hoàng Phủ Huyền Duật thay đổi thái độ cười cười thường ngày, lớn tiếng trách cứ, "Nô tài như ngươi là gì, lại dám giáo huấn Hoàng tử, thật sự là lớn gan! Người đâu!"

Hai bên lập tức tiến lên vài thị vệ, đứng khom người.

"Nô tài này lớn mật, dám giáo huấn Hoàng tử, kéo xuống cho ta, đánh hắn hai mươi đại bản."

"Ai gia thật muốn nhìn xem ai dám động thủ?" Ngu Thái hậu sớm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ tới Dạ Sở Tụ cả gan làm loạn, hai đứa con nàng dạy dỗ còn lớn mật hơn.

Hoàng Phủ Huyền Duật lạnh lùng liếc những thị vệ đang không biết làm thế nào mới phải này. "Các ngươi còn đang chờ cái gì? Chẳng lẽ ngay cả lời nói của ta cũng dám cãi? Nô tài kia bất kính với Hoàng tử, phạt hai mươi đại bản, các ngươi nếu không phạt hắn, bổn Hoàng tử liền thưởng cho mỗi người hai mươi đại bản."

Ai cũng không muốn bị đánh, tiểu chủ tử chính là con ruột của Hoàng Thượng, tương lai còn có thể được phong làm Thái tử, liếc nhìn nhau, biết rõ tiểu chủ tử không thể đắc tội, liền đi thẳng đến bên cạnh Ngu Thái hậu, áp giải thái giám Lai Phúc quỳ rạp trên mặt đất.

Đương sự sợ tới mức oa oa kêu to. "Các ngươi thật to gan, ta là người bên cạnh Thái hậu, các ngươi cũng dám... ai da!"

Đang nói, đại bản đã đánh xuống, Ngu Thái hậu nhìn đến đỏ mắt, bà vạn lần không ngờ tới, những nô tài này thật sự dám làm càn.

"Dừng tay, dừng tay cho Ai gia!" Cũng không có ai chịu nghe mệnh lệnh của bà.

Dạ Sở Tụ nhìn thấy, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, không nghĩ tới Ngu Thái hậu cũng có một ngày như vậy.

Một lát sau hai mươi đại bản đã đánh xong, mới đầu Lai Phúc còn kêu to, đánh được một lúc, da tróc thịt bong, đã muốn hết cả giận, hít thở không thông, đau đến ngất đi. Lai Phúc bình thường ở trong cung ỷ có Thái hậu là chỗ dựa, không biết có bao nhiêu nô tài bị hắn hiếp đáp. Nay hắn rơi xuống trong tay bọn họ, không nhân cơ hội trả thù mới lạ.

Ngu Thái hậu giận đến mặt trắng bệch, chỉ vào Dạ Sở Tụ cùng với hai tiểu ma đầu. "Các ngươi... các ngươi thật lớn gan, Ai gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"

Hét xong, bà quay sang nô tài phía sau."Còn không nâng Lai Phúc trở về cho Ai gia!"

Ngu Thái hậu một mạch bẩm báo mọi chuyện trước mặt hoàng thượng, tố cáo Hoàng hậu không biết dạy con, chống đối Thái hậu, còn nói bọn họ trách đánh nô tài, lấy mạng người ta.

Vì thế những người liên can bị gọi vào Dưỡng Tâm điện để hỏi, Hoàng Phủ Cận ngồi trên cao, nhìn Ngu Thái hậu phẫn nộ chỉ trích kiều thê và hai đứa con mình, bộ dáng giống như muốn bóp ba người chết tươi.

Hoàng Phủ Cận cũng không thiên vị, thong dong hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối, khóe mắt nhíu lại, nhìn về phía con.

"Huyền Duật, Huyền Li, tất cả thật sự đúng như lời Thái hậu nói?"

Hoàng Phủ Huyền Li đứng thẳng tắp, không đáp lại lời nào.

Hoàng Phủ Huyền Duật nhìn trái, xem phải, cuối cùng, cung kính quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Cận.

"Thỉnh Phụ Hoàng bớt giận!"

Một tiếng Phụ Hoàng kia, khiến Hoàng Phủ Cận kích động trong lòng, nhưng ở bề ngoài sắc mặt vẫn không đổi, hắn muốn nhìn xem tiểu tử này đang diễn trò gì.

Hoàng Phủ Huyền Duật một tay kéo đệ đệ quỳ gối xuống, cứng rắn đè nặng đối phương va một tiếng vang lớn, rồi sau đó giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm trang nói: "Nhi thần cùng đệ đệ từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, không hiểu quy củ trong cung, nhi thần sở dĩ trách đánh nô tài bên cạnh Thái hậu là vì nô tài kia thật sự quá phận, cư nhiên dám nói lời ngạo mạn, giáo huấn Hoàng tử."

Ngừng một chút, cậu tiếp tục nói: "Nếu Phụ Hoàng cho rằng nhi thần đánh nô tài kia sai rồi, nhi thần sẽ hướng nô tài kia thỉnh tội, chẳng qua... nô tài trong cung đều có thể đi trên đầu Hoàng tử, nhi thần thật sự bất mãn. Đối với việc Thái hậu vừa mới chỉ trích Mẫu hậu bất kính với bà, nhi thần muốn vì Mẫu hậu biện giải."

"Mẫu hậu từ lúc hồi cung, vẫn tuân quy củ, thấy Thái hậu cũng là vẻ mặt cung kính, nhưng thật ra Thái hậu đối Mẫu hậu như có thành kiến, chẳng những cố ý làm khó dễ, còn buộc Mẫu hậu khuyên giải Phụ Hoàng, để Phụ Hoàng nạp thêm Quý phi, nếu không thì bà bảo là Mẫu hậu không phải, nói Mẫu hậu làm mất phong phạm Quốc mẫu, còn tỏ ra muốn đánh muốn giết, Huyền Li gặp Thái hậu gây khó dễ với Mẫu hậu, cho nên mới chống đối, nói vài câu không nên nói."

"Nhưng bẩm Phụ Hoàng, Huyền Li cho dù có sai, đệ ấy cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, hơn nữa còn vì nóng lòng muốn bảo vệ mẫu thân, nếu Phụ Hoàng vì chuyện này mà muốn trị tội đệ đệ, nhi thần cùng Huyền Li tình nguyện về Dương Châu. Bởi vì trong Hoàng cung này, chúng con thân là Hoàng tử nhưng ngay cả nô tài cũng có thể khi dễ."

Nói tràng lý luận chặt chẽ, mọi người có lỗ tai đều nghe được là Thái hậu đuối lý.

Ngu Thái hậu tức giận đến hai mắt bốc hỏa, toàn thân run run, cơ hồ ngồi không vững.

Mà Dạ Sở Tụ cùng Hoàng Phủ Cận liếc nhau, đáy mắt hai người mỉm cười.

"Hóa ra sự tình lại là như vậy, Lai Phúc kia đúng là lớn mật, trước mặt mọi người dám trách cứ Hoàng tử, nếu đã phạt hai mươi đại bản, vậy là được rồi." Hoàng Phủ Cận làm bộ trầm tư. "Nhưng Mẫu hậu chớ bởi vì vài nô tài mà mất thân phận của mình, về sau còn phải giáo huấn hạ nhân nhiều hơn mới đúng."

"Hoàng Thượng..."

"Trẫm hôm nay có chút mệt mỏi, Mẫu hậu cũng sớm về nghỉ một chút."

Nói xong, hắn còn cố ý lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, thật sự muốn đuổi người.

Ngu Thái hậu tức chết đi được, cáo trạng không thành, còn biến bản thân thành một lão bà gây sự, cuối cùng, bà chỉ có thể trừng Dạ Sở Tụ một cái, rồi nổi giận đùng đùng rời đi.

Hoàng Phủ Cận thấy hai con vẫn quỳ như cũ, đáy mắt mỉm cười, đi đến trước mặt bọn họ. "Hoàng nhi, tiếng Phụ Hoàng vừa rồi của con, gọi thật giống một người con có hiếu?"

Hoàng Phủ Huyền Duật nhíu mặt lại, đột nhiên ý thức được chuyện gì, thấy vẻ mặt mẫu thân cũng tươi cười như thực hiện được quỷ kế: trong lòng nhất thời hiểu rõ.

"Hóa ra con lại trúng kế của người." Cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vừa rồi quỳ cũng đã quỳ, Phụ Hoàng cũng đã gọi, làm sao không thừa nhận mình chính là con người kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ão não sau khi bị tính kế, tức giận đến dậm chân.

"Mẫu thân, người sao lại cùng ngài ấy tính kế với chúng con?"

Dạ Sở Tụ tươi cười nhìn con đang kinh ngạc. "Hoàng thượng chính là Phụ Hoàng các con, các con ngay cả họ cũng đã sửa lại, chẳng lẽ các con còn muốn tiếp tục kiên trì?"

Huyền Duật thấy thế, biết rõ chính mình không phải đối thủ của phụ thân, lại thấy vừa rồi hắn tuy rằng tỏ vẻ nghiêm khắc, nhưng thật sự nói đỡ giúp mình, cũng không để cho mẫu thân bị ủy khuất chút nào.

Cậu đột nhiên mở hai tay, cười nói: "Con cũng đã thừa nhận người là Phụ Hoàng của con, người không phải cũng nên ôm con một cái sao?"

Hắn tiêu sái, thua thì thua, về sau phải thắng lại mới được. Dù sao phụ tử thiên tính, có phụ thân quyền cao chức trọng lại yêu thương mình, ngẫm lại cũng không thiệt thòi gì.

Hoàng Phủ Cận thấy thế, trong lòng vui vẻ, cúi người xuống một tay ôm hết hai con nhỏ vào lòng, trái hôn một cái, phải hôn một cái, Huyền Duật vẫn cười hì hì, ở trong lòng hắn làm nũng, Huyền Li lại thân thể cứng đờ, có vẻ không biết nên làm sao.

"Sao nào? Ca ca con đã gọi Trẫm một tiếng Phụ Hoàng, hay là con còn muốn tiếp tục khảo nghiệm Trẫm?"

Hoàng Phủ Huyền Li vốn đã ngưỡng mộ phụ thân, nay bị đối phương nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngay cả tai cũng đỏ, rốt cục thấp giọng gọi một tiếng "Phụ Hoàng".

***

Hoàng Phủ Cận vạn lần không nghĩ tới, Tiểu Cát công tử từng ở Dương Châu dám can đảm cùng hắn tranh Tụ nhi, lại là Cửu Vương gia Âu Dương Đình của Viêm quốc.

Lần này hắn muốn chúc mừng hai con rốt cuộc nguyện ý gọi hắn là Phụ Hoàng, nên liền tổ chức yến tiệc hoàng gia, triệu tập văn võ quần thần cùng đến chung vui.

Âu Dương Đình là đệ đệ kết nghĩa của Tư Đồ Thanh, cũng đáp ứng lời mời tham gia, hơn nữa còn mang lễ vật đến.

Dạ Sở Tụ không thể tin được, Tiểu Cát ham chơi năm đó, lại có thân phận hiển hách như vậy.

Thì ra năm đó Âu Dương Đình mười lăm tuổi đến Doanh quốc du ngoạn, bị kẻ xấu ở Viêm quốc phái sát thủ tới ám sát, may mắn được nàng cứu.

Lúc ấy bởi vì hắn đang ở nước khác, cho nên không thể không mai danh ẩn tích, sau lại bị Viêm quốc Hoàng đế phái người tìm trở về, lúc rời đi quá vội, không kịp nói với Dạ Sở Tụ.

Sau khi hắn trở lại Hoàng cung, Hoàng đế Viêm quốc muốn tra rõ việc này, hắn liền bị Hoàng huynh cấm túc ở Hoàng cung, không cho phép hắn một mình đi ra ngoài. Cứ như vậy suốt ba năm, đến khi Âu Dương Đình có đủ năng lực tự bảo vệ mình, Hoàng đế Viêm quốc mới ân chuẩn cho hắn rời cung.

Không ngờ tới cách biệt ba năm, Bạch U Nhiên mà hắn từng ái mộ lại tìm được chân mệnh thiên tử của nàng rồi!

Lần này Âu Dương Đình đến Doanh quốc, đúng là muốn tìm lại Bạch U Nhiên, mặt khác cũng vì tới thăm nghĩa huynh Tư Đồ Thanh.

Khi hắn nhìn thấy Hoàng Phủ Cận tại bữa tiệc hoàng gia, đột nhiên sửng sốt. Tuy lần đầu tiên gặp mặt, hắn cảm thấy Hoàng Phủ Cận không phải người bình thường, nhưng vạn lần không nghĩ tới, Hoàng Phủ Cận lại là thiên tử Doanh quốc.

Âu Dương Đình cùng Dạ Sở Tụ ân cần thăm hỏi nhau theo lễ quân thần, cũng không có khoảng cách.

Mọi người ở đây vui vẻ thưởng thức, nói nói cười cười, Âu Dương Đình đột nhiên đứng dậy bước lên, khom người thi lễ.

"Hoàng Thượng, lần này thần đến, vốn muốn tìm một vị ân nhân cứu mạng, tên của nàng là Bạch U Nhiên, là một vị thần y. Bản y thuật này là thứ nàng vẫn tìm kiếm, nhưng sắp tới ngày thần phải về nước, sợ là không thể trực tiếp đưa cho nàng."

Hắn từ trong lòng lấy ra một quyển sách có bìa màu lam, hai tay trình lên. "Nếu có một ngày gặp vị thần y Bạch U Nhiên kia, thỉnh cầu Hoàng Thượng tự tay giao tặng bản "Tuyệt thế y kinh" này cho nàng."

Hắn cố ý hướng ánh mắt về phía Dạ Sở Tụ, nàng cảm kích nhìn lại.

Tuy rằng đối với Âu Dương Đình mọi thứ đều không để vào mắt, nhưng từ năm mười lăm tuổi hắn gặp Dạ Sở Tụ, lại thật tình thích nữ tử lớn hơn mình mấy tuổi này.

Bất đắc dĩ nay nàng đã là Doanh quốc hoàng hậu, địa vị quân thần có khác, vì thanh danh Dạ Sở Tụ, hắn không thể không tỏ vẻ như hai người không biết nhau, miễn cho trong triều có người đàm tiếu, ảnh hưởng đến địa vị của nàng.

Đức Hỉ vội vàng tiến lên, tiếp được bản y thuật kia, cẩn thận trình lên.

"Cửu Vương gia thật có tâm." Hoàng Phủ Cận cảm tạ đáp lễ.

Hắn biết Tụ nhi muốn bản sách thuốc này đã lâu, mấy ngày này hắn vẫn sai người cố gắng tìm kiếm, nhưng không ngờ lại bị Âu Dương Đình tìm được trước.

Dạ Sở Tụ sao lại có thể không cảm động. Lần trước hai người từ biệt ở Dương Châu, nàng còn nhớ rõ lúc đó Tiểu Cát hỏi nàng, "Cùng người nọ ở một chỗ, thật sự nàng sẽ hạnh phúc sao?"

Nàng lúc ấy cười nhẹ nhàng, chỉ trả lời: "Hạnh phúc hay không hạnh phúc, phải đích thân trải qua mới có thể biết."

"U U, nếu người nọ đối với nàng không tốt, hãy nhớ rõ còn có một Tiểu Cát sẽ ở bên cạnh nàng, chờ nàng."

Nàng cảm động thật sự. Một vị nam tử mới mười tám tuổi, chỉ vì nàng từng có ơn với hắn, lại muốn dùng phương thức này bảo hộ nàng.

Lúc gặp lại, một người trở thành Doanh quốc Hoàng hậu, một người đã là Viêm quốc vương gia, thế sự thật sự là khó có thể đoán trước. Âu Dương Đình trong tình cảnh này lại tỏ vẻ như không quen biết mình, nàng hiểu được là hắn quan tâm nàng, tránh lời ra tiếng vào, nàng càng thêm cảm kích hắn.

Tiệc tối chấm dứt, sau khi tắm rửa thay quần áo Dạ Sở Tụ thấy Hoàng Phủ Cận sắc mặt lạnh lùng.

Mái tóc nàng rối tung, mỉm cười nhẹ nhàng ôm hắn từ sau lưng. "Cận ca ca làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị đại thần chuốc say?"

Trong lòng Hoàng Phủ Cận pha đủ tư vị không tốt. Chưa kể mình chính là đương triều thiên tử, là đế vương không thể trái ý, cho dù là nam nhân bình thường, cũng không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình yêu mặt mày đưa tình với nam nhân khác!

Được rồi! Hắn thừa nhận dùng "mặt mày đưa tình" để hình dung Tụ nhi và Âu Dương Đình có chút quá đáng, nhưng, chỉ cần nghĩ đến ngày ấy khi rời đi Dương Châu, hình ảnh ly biệt lưu luyến không rời của hai người, hôm nay Âu Dương Đình còn dâng lên quyển sách quý kia, hắn có thể nào không ghen tị?

"Quyển sách thuốc kia, vốn nên do bản thân Trẫm đi tìm kiếm cho nàng." Sau một hồi, hắn có chút hờn dỗi lên tiếng.

Dạ Sở Tụ cười một tiếng. "Hoàng Thượng không phải lại đang ghen chứ?"

Bị nói trúng tâm sự, Hoàng Phủ Cận giận tái mặt, loại tâm tình lo được lo mất này, làm cho hắn vừa ảo não lại vừa không thoải mái. Bảy năm cách biệt, Tụ nhi có cơ hội gặp gỡ những nam nhân khác, thậm chí...

Không muốn nghĩ tiếp! Nhưng cảm xúc hoài nghi tựa như ma quỷ tàn phá ý nghĩ, làm cho hắn bất an, cũng làm cho hắn phiền chán.

Đúng lúc này, chỉ nghe Dạ Sở Tụ phía sau nôn khan một trận, hắn hoảng sợ, lo lắng vội vàng quay người lại, chỉ thấy nàng nửa ghé vào bên giường, bàn tay khổ sở vuốt ngực.

"Tụ nhi, Tụ nhi, nàng làm sao vậy?" Thấy sắc mặt nàng trong nháy mắt tái nhợt, hắn sợ tới mức chân tay luống cuống.

Dạ Sở Tụ lại nôn khan một hồi lâu. "Chắc là đêm nay ăn phải cái gì không tốt rồi..."

Hoàng Phủ Cận nghe vậy, vội vàng truyền lệnh gọi Thái y.

"Hoàng Thượng..." Dạ Sở Tụ một phen kéo lấy cổ tay hắn, sắc mặt từ trắng dần dần chuyển hồng. "Tụ nhi không có việc gì, đây chính là tình trạng bình thường."

"Cái gì tình trạng bình thường? Đáng chết! Đám nô tài ở ngự thiện phòng kia làm việc thế nào? Lại khiến cho nàng ăn đến đau bụng."

"Không liên quan đến ngự thiện phòng, là thiếp..."

Nhưng vào lúc này Thái y vội vàng đi tới, Dạ Sở Tụ không nghĩ tới động tác của người hầu lại nhanh như vậy. Cũng tốt, tuy rằng trong lòng nàng đã chắc chắn, nhưng để cho Thái y xem mạch sẽ thỏa đáng hơn.

Hoàng Phủ Cận đang vì chuyện Âu Dương Đình xuất hiện mà không thoải mái, nay thân thể Dạ Sở Tụ lại không khoẻ, tâm tình càng thêm phiền muộn.

Không khí trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc các Thái y mặt mày vui mừng từ bên trong đi ra, cùng quỳ xuống.

"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng hậu đã có thai hai tháng!"

"Cái gì?" Hoàng Phủ Cận nắm áo một vị Thái y lên hơi. "Ngươi nói Hoàng hậu có thai? Là thật?"

Thái y thấy Hoàng Thượng khi nghe đến Hoàng hậu có thai, chẳng những thần sắc không lộ ra kinh hỉ vạn phần, ngược lại mặt còn xanh mét, không khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.

"Hồi... Hồi bẩm Hoàng Thượng, lão thần ở trong cung hầu hạ suốt ba mươi năm, cái này... hỉ mạch này, quả quyết là không xem sai."

Hoàng Phủ Cận sắc mặt buồn bã. Hai tháng? Vậy chẳng phải là từ lúc rời khỏi Dương Châu?

Hắn nhớ rõ khi ở Dương Châu bản thân chưa bao giờ cùng nàng thân thiết, sau đó vì để nàng an tâm hồi cung, hắn còn dùng đoạn tình hoàn, nhưng Tụ nhi lại có mang hai tháng, chẳng lẽ... Trước một ngày rời đi Dương Châu, Tụ nhi trở về rất trễ, nàng cùng Âu Dương Đình...

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn đanh lại, đuổi hết tất cả người hầu tôi tớ, cùng với những Thái y đang quỳ rạp dưới đất ra ngoài.

Khi Sở Tụ thấy hắn từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt không khỏi đỏ lên. "Hoàng Thượng, chàng đã biết rồi?"

Hoàng Phủ Cận mặt lạnh lùng nghiêm khắc đi đến trước giường, âm trầm nhìn nàng.

"Nàng là nói chuyện nàng có mang thai?" Giọng nói lạnh như băng, cơ hồ không có một chút ấm áp.

Vốn Dạ Sở Tụ còn đang vui mừng rạo rực, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó hiểu. "Hoàng Thượng, chàng... sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Hay là... chàng không hy vọng Tụ nhi có thai?"

Những lời này làm bùng phát lửa giận của Hoàng Phủ Cận. "Dạ Sở Tụ, thực ra hiện tại điều Trẫm muốn hỏi nhất là, đứa nhỏ trong bụng nàng đến tột cùng là của ai?"

Hô hấp của Dạ Sở Tụ cứng lại, một lúc sau cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Trẫm nhớ rõ trước khi mang nàng rời khỏi Dương Châu, từng tận mắt thấy nàng gặp Âu Dương Đình. Hơn nữa ngày đó Trẫm uống đoạn tình hoàn trước mặt của nàng."

"Chàng lại... hoài nghi ta?" Thấy vẻ mặt hắn vô tình nói ra những lời này, lạnh đến làm cho nàng kinh hãi.

Hoàng Phủ Cận tuyệt vọng thống khổ chất vấn: "Tụ nhi, bảy năm trước thật là Trẫm cô phụ nàng, trải qua mấy năm nay, chúng ta tra tấn lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau, nhưng vì nàng, Trẫm đã hao tổn tâm cơ cố gắng, kết quả nàng lại làm như vậy... Chẳng lẽ đơn giản là Trẫm ngày đó cùng Ngu Tiểu Điệp... Cho nên nàng dùng cách này báo đáp lại sự hồ đồ ngày đó của Trẫm sao?"

Hắn cũng không muốn nói ra như vậy, nhưng ghen tị cắn nuốt lý trí hắn, làm cho hắn nói không suy nghĩ.

Dạ Sở Tụ ngẩn ra, không thể tin được lời này thế nhưng lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Cận.

Bảy năm trước nàng mang thai, vì thân mình khó chịu, không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, lại đổi lấy hắn phản bội, tuy rằng Ngu Tiểu Điệp và Ngu Thái hậu cùng nhau hại nàng, nhưng hành vi của Hoàng Phủ Cận, quả thật mới làm nàng thống khổ.

Bảy năm sau nàng lại mang thai, vốn tưởng rằng sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ, cũng không đoán được sau khi hắn biết nàng có thai, chẳng những không có tình cảm vui mừng, ngược lại lời nói lạnh nhạt, còn đoán nàng phản bội hắn!

Hắn luôn miệng nói cái gì đời này kiếp này quyết không chia lìa, tương ái lẫn nhau, nay chỉ vì nàng mang thai, mà hắn tự xưng đã uống đoạn tình hoàn, liền nhận định nàng phản bội hắn?

Vì sao hắn không hỏi nàng sao lại mang thai?

Vì sao hắn không hỏi đoạn tình hoàn kia có phải thật sự là đoạn tình hoàn hay không?

Cũng không biết là giận dỗi hay là ảo não, nàng đột nhiên lạnh lùng cười, "Lực suy đoán của Hoàng Thượng thật đúng là làm thần thiếp bội phục, lại còn nhắc cả đến chuyện của Ngu Tiểu Điệp."

Ánh mắt nàng trống rỗng khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình. "Đúng vậy, đứa nhỏ này... đúng là không phải của Hoàng Thượng, vậy thì sao?" Nàng đột nhiên giương mắt, tuyệt vọng nhìn hắn. "Hiện tại Hoàng Thượng rốt cục cũng hiểu được cảm thụ năm đó của ta?"

" Nàng... nàng thật to gan, nàng không sợ nàng làm như vậy Trẫm sẽ trị tội nàng?"

"Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại muốn giống bảy năm trước, đem ta nhốt vào lãnh cung?"

Một màn vào bảy năm trước kia, đồng thời hiện lên trong đầu hai người.

Dạ Sở Tụ đỏ hốc mắt, nhưng vẫn cắn răng duy trì hình tượng cao ngạo của mình.

Đáy lòng Hoàng Phủ Cận đột nhiên đau xót, sợ cùng nàng giằng co tiếp, sẽ làm ra chuyện mất lý trí, hắn không muốn lại mất đi nàng, không muốn lại thừa nhận sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần này một lần nào nữa, lại càng không muốn cho hạnh phúc mình khó khăn tìm về, lại thoát khỏi từ trong tay hắn như vậy!

Nhưng, nghĩ đến tiểu sinh mệnh trong bụng nàng, bị cảm giác phản bội, xé rách tất cả tình cảm thương tiếc trong nội tâm hắn.

Hận? Không hận? Hắn không biết, hắn thực rối loạn, cho dù thân là vua của một nước, nhưng đối mặt vấn đề tình cảm, chân tay vẫn luống cuống.

Cắt không đứt, để ý thì loạn.

Cuối cùng, hắn phất tay áo dường như trốn tránh bỏ đi về tẩm cung.

Mà Dạ Sở Tụ ở phía sau vào khoảnh khắc đó, rốt cuộc không kiềm chế được yên lặng rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro