Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như An dự tính, kế hoạch P rất hiệu nghiệm.

Biểu hiện rõ ràng nhất là những ngày gần đây, Phelan cực lực tìm cách né tránh nó. Một người luôn ngẩng cao đầu nhìn người khác, vậy mà lúc chỉ dám cúi đầu, đôi mắt chưa bao giờ nhìn thẳng.

Wattpad: @Chim_derr

Đang ngồi đọc sách, An nghe thấy tiếng cửa mở.

"Ngài Phelan, ngài đi làm về có mệt không?" Nó lật đật chạy đến muốn cởi áo khoác giúp hắn, liến thoắng "Tôi giúp ngài, nào, giơ tay lên."

Hai mắt không có tiêu cự, Phelan ngơ ngẩn nhìn về phía trước, không thèm để ý đến việc bị An gọi thẳng tên húy. Vài lần vô tình chạm mắt cũng khiến miễn cưỡng, ra sức né tránh.

Nó nhìn vành tai đỏ như nhỏ máu của hắn, nhếch miệng.

Đó đó đó, chán ghét đến độ lười liếc mắt.

Tên nhóc xấu xa được phen khoái chí.

Làm cho Phelan khó chịu nữa đi, hắn ghét nhất là người nịnh bợ lẻo mép, tấn công nhiều vào.

Bao nhiêu năm sống dưới lớp vỏ bọc ngoan hiền, nay nó phải vùng lên đảo chính mới được.

An cười phớ lớ, hàm răng trắng lộ ra, "Hôm nay Phelan ra ngoài có mệt không? Chắc hẳn rất vất vả, nhìn mồ hôi trên trán kìa, để An lau giúp ngài nha." nó tự ớn lạnh cái giọng điệu nhão nhoét của mình.

"Không, không cần." Phelan gượng gạo, cật lực né tránh bàn tay trước mặt, cơ thể cao lớn co ro trông khá buồn cười.

Sao An lại gọi tên hắn nhỉ? Chẳng phải chỉ khi thân thiết người ta mới gọi thẳng tên nhau hay sao? An cảm nhận được rồi?

Phelan đăm chiêu.

Miệng An nhếch lên, ra vẻ tủi thân, rầu rĩ nói: "Ngài chê tôi ư? Tôi chỉ là lo lắng cho ngài thôi mà. Ngài biết đó, thời gian qua tôi chỉ luôn mang rắc rối đến cho ngài. Bây giờ muốn bù đắp lỗi lầm, vậy mà..." Nó đưa tay quẹt khóe mắt khô khốc, sụt sịt như người bị viêm mũi "... Chẳng phải ngài bảo sẽ tha thứ cho tôi sao..."

Biểu cảm trên mặt rõ đặc sắc, sự tủi thân yếu mềm như người vợ nhỏ phát hiện chồng ngoại tình mà không làm gì được.

Bàn tay Phelan khẽ chạm vào vai An.

Nó tránh đi.

Hầu tước hiếm khi tỏ ra khó xử "Ta... không phải. Chỉ là có chút bất ngờ." Hắn không khỏi nghi hoặc "Em... thật sự lo lắng cho ta sao?"

Tâm trạng An sáng nắng chiều mưa, mới hôm trước còn là cậu nhóc của những năm 15, buổi sáng thì trở thành tùy tùng trung thành của Hầu tước nhà Walter, nay lại là chàng thanh niên hay ngại ngùng, e lệ.

Phelan thật sự đỡ không nổi.

An quay ngoắt "Sao lại không. Tôi theo hầu hạ ngài lâu như vậy, không có tình cũng có nghĩa, vậy mà ngài lại tỏ ra chán ghét thế kia." Nó ngừng lại, thở dài "Thôi được, tôi hiểu rồi. Giờ đây tôi chỉ là con chim trong lồng mặc ngài sai khiến, lấy tư cách gì mà quan tâm ngài cơ chứ. Thì ra Hầu tước vẫn chỉ khinh thường những kẻ yếu thế như tôi mà thôi." Tôi đang nói móc ngài đó, mau mau tức giận đi.

Chưa bao giờ An cảm tạ mấy quyển tiểu thuyết máu chó của Đình Gia nhiều đến thế. Xin lỗi vì hồi đó đã mắng anh thiểu năng. Anh đã cứu em một mạng, người anh em.

Từ phía của Phelan, hắn chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy gò ủ rũ bày tỏ tâm trạng xuống dốc của chủ nhân nó, tim bất chợt hắn nhói lên.

Không ngờ vì quyết định của bản thân, Phelan đã khiến An trở thành con người cô đơn quạnh quẽ.

Nhưng hắn khó có thể thả tự do cho nó lúc này, thời điểm này chỉ có lâu đài là nơi an toàn nhất. Hầu tước không có thì giờ giám sát người hầu như ngày trước, lỡ nó lại rời một lần nữa thì sao? Phelan không thích làm chuyện ngoài tầm kiểm soát.

Phelan nhích người lại gần An, nhẹ nhàng nắm eo nó kéo lại gần, cằm tựa lên vai thủ thỉ "Là lỗi của ta. Ta nên quan tâm em nhiều hơn. Được rồi, ta nhận sự lo lắng của em."

An không thèm nhìn hắn.

Wattpad: @Chim_derr

Ở nơi Hầu tước không thấy, người hầu nhỏ nghiến răng, cật lực kiềm chế không đá lên cái đầu chó của hắn, ai lo lắng cho nhà ngươi? "Nhận sự lo lắng" là cái quần què gì? Ngáo bả à? Cái tôi cần là ngài mau thả tôi ra!

Nhưng mà sao hôm nay giọng hắn ấm thế? Ngay cả xưng hô cũng...

Cơ thể trong lòng run lên bần bật, Phelan vội xoay người An lại "Em sao thế?"

Nén đau thương vì kế hoạch thất bại, An cười ngượng "Tôi mừng đến không kìm được ấy mà." Nó cố tìm hy vọng, "Vậy... ngài cho phép tôi theo ngài ra ngoài rồi ha? Đi theo ngài sẽ khiến tôi bớt lo hơn, ngài ở ngoài ăn gió ăn xương, tôi lo lắm."

An cố tình phát âm sai để chửi đểu Phelan, mong là không bị nhận ra, nó hèn mọn nghĩ.

Trái với lo lắng của nó, thái độ Phelan rất hòa hoãn, "Ừm. Đi thôi."

Dứt lời, hắn thuận thế bế nó lên, đi ra khỏi cửa.

An bị bất ngờ.

Cả người nó quấn lớp chăn mỏng, lò sưởi trong phòng vẫn còn rực đỏ.

Gần đây, sức khỏe An bỗng chuyển biến tệ đi, tuy không phải vấn đề nghiêm trọng nhưng hắn sợ căn bệnh cũ của nó tái phát.

Tốt nhất nên hạn chế di chuyển, Phelan đã nói như thế.

Bắn pháo bông trong lòng mấy lượt, An kìm không được mà cười phá lên.

Phải như vậy chứ.

Phelan luôn bận bịu nhiều việc trong khoảng thời gian này, chỉ cần chờ hắn lơ là, nó hoàn toàn có thể chuồn êm.

Dù điều khiển pheromone chưa thành thạo nhưng kiến thức ở lớp học pheromone đã giúp An phần nào, nó có thể thừa lúc Phelan ra ngoài lén tập vài lần. Bây giờ dùng pheromone ru ngủ alpha là dư sức.

Người hầu chui rút trong lòng chủ nhân vui vẻ, thầm gạch một dòng trong kế hoạch đã vạch ra.

Adam chưng hửng chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Một chàng trai cao lớn trên tay ôm một chàng khác nhỏ nhắn hơn, sự đối lập về hình thể tạo ra tổng thể vừa trái ngược vừa hài hoa. Có lẽ, điểm nhấn đặc biệt trên đó là ánh mắt say đắm có thể vắt ra mật của người lớn hơn, sao có thể dịu dàng quá thể? Và đáp lại sự ngọt ngào là gương mặt mỉm cười có phần e lệ của người hầu nhỏ.

Thế quái nào lại hài hòa đến bất ngờ.

Ông quay đầu nhìn căn phòng sau lưng, tôi là đang chuẩn bị phòng tân hôn đấy à?

Không được, họ chưa đủ mười tám tuổi! Tôi muốn ngăn cản!

"Hầu tước." Adam run giọng cúi đầu mở cửa, đôi mắt tinh tường liếc đến cặp chim cu mấy lần.

"Adam." Phelan bỗng nhiên quay đầu.

Thân thể "già yếu" của quản gia khẽ giật mình "...Vâng. Hầu tước có gì căn dặn."

"Ông..." An cũng tò mò ngẫm nhìn chằm chằm Adam "... bị cảm ư?"

Quản gia đưa khăn tay lên lau trán "Thưa không." Áo bị mồ hôi dán dính vào lưng "Tôi vẫn còn rất khỏe mạnh."

"Ừm."

Phelan quay người vào trong, đóng cửa.

Bừng tỉnh khỏi niềm vui sướng, An tò mò đưa mắt nhìn quanh khắp phòng.

Căn phòng chắc phải to gấp ba căn phòng cũ, nội thất bên trong lại y hệt.

Cửa sổ to hơn có thể nhìn được dãy núi cao và các chấm li ti như mái vòm của những ngôi nhà, chúng được bao quanh bởi một ban công to đặt đầy những cây hoa đủ màu sắc đang e ấp nở, ánh nắng ban chiều áo lên chúng một màu vàng mơ mộng.

Tất cả như bức tranh sơn dầu thời cổ, chỉ trừ độ cao đến loãng khí và lớp cọc sắt bao quanh ngay phía dưới.

An sững sờ.

Hầu tước mân mê mái tóc đen nhánh, "Thích không? Ta đã chuẩn bị riêng cho em."

Cẩn thận đặt An lên ghế gỗ tựa to có lót nệm ngoài ban công, Phelan khụy chân cho bằng tầm mắt nó "Từ nay em sẽ ở đây. Chắc chắn sẽ không còn buồn chán, nếu em còn thấy quạnh quẽ, ta sẽ về sớm với em."

Ai cần?

Cố nén khó chịu, An ra vẻ ngượng ngùng "Nhưng tôi muốn ra ngoài hơn."

"Không được." Bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ, siết chặt.

An giật tay, "Tại sao? Tôi cũng muốn đến trường, còn vài tháng nữa là tốt nghiệp. Uổng phí mấy năm không thể không thu được gì."

Phelan lần nữa nắm trở về "Ta lấy về cho em. Em muốn gì ta cũng có thể cho. Nhưng muốn rời khỏi đây thì không được. Ít nhất là trong khoảng thời gian này." Hắn xoa lòng bàn tay nó "Ngoan ngoãn nào."

An mím môi, cúi đầu không nói.

Từng trận gió hè mát rượi trở nên lạnh lẽo lạ thường, mang theo mùi trà thoang thoảng.

Cơ thể mất hơn ba năm bồi bổ dần gầy sọp hẳn đi, mạch máu xanh nhạt trên cổ tay rõ ràng đến chói mắt.

Phelan không đành lòng, "Em đừng buồn. Lúc ta đi vắng sẽ có người đến nói chuyện cùng em," Có lần đầu sẽ có lần hai, hắn không muốn lặp lại cảm giác kia lần nữa "Nghe không?"

Lại là cái giọng ra lệnh đó.

Hắn nói rằng sẽ đối tốt với nó mà lại keo kiệt tước bỏ quyền tự do của nó.

Đám người hầu trong lâu đài đã đồn ầm lên, nó là tình nhân của hắn, là phù thủy đã bỏ bùa quyến rũ chủ nhân, khiến hắn si mê bỏ mặc tất cả, xem thường luật lệ.

"Cha mày là điếm chỉ biết quyến rũ đàn ông!"

"Mày là con quái vật. Chính mày đã giết cha mày."

"Ở đây làm việc cho đến khi trả hết nợ bán thân đi!"

"Haha, nhìn mặt y như thằng điếm đó. Sau này cũng chỉ bú ** cho alpha chứ gì?"

"Về nhà! Không được chơi với thằng đó!"

"Cha tao nói mày là điếm nhỏ. Mày là điếm đúng không?"

"Mày biến đi."

Wattpad: @Chim_derr

"An, sắc mặt em tệ quá." Phelan vội đứng lên muốn bế An vào bên trong.

Trả lời hắn là sự kháng cự "Không muốn." Mặt nó tái mét, cả người tự nhiên gồng cứng như đá, cật lực nghiêng người né tránh.

Phelan nhanh chóng đỡ An trước khi nó mất đà té ngã, đè nén tức giận, nhỏ giọng "Đừng bướng."

Lần này ngoan ngoãn An im lặng, mặc hắn làm gì thì làm.

Phelan gấp gáp ôm nó vào trong, thái dương đổ mồ hôi, mặt mày căng thẳng khiến hắn trông khá dữ tợn.

Đến rồi.

Đặt người xuống giường "Đừng sợ, ta đây rồi." Không an tâm, Phelan cũng chui vào, hai tay dang rộng gọn gàng ôm An vào ngực.

Tay Phelan nhẹ vỗ về bờ vai gầy, an ủi "Em đừng hành hạ bản thân. Qua thời gian này, em muốn đi đâu ta liền đưa đi. Bây giờ không được, không thích hợp. Đừng tức giận, nhé?"

Hiện tại còn rất nhiều chuyện cần làm, Phelan không có thời gian chăm sóc An.

Đợi một chút thôi, có được không em?

Nhìn thân thể nó ngày một gầy đi hắn cũng rất đau lòng.

Tâm lý An ngày một trở nên bất ổn. Mới đầu hắn còn ngờ ngợ, mãi về sau mới nhận ra, dường như mỗi ngày trôi qua, An dần trở nên tiêu cực hơn. Điều mà ngay cả chính nó cũng không nhận ra.

Vì loại thuốc kia?

Phelan thường xuyên bắt gặp An uống một loại thuốc lạ, hắn không hỏi mà chờ nó tự nói.

Nhưng bây giờ có lẽ là chờ không được.

Nên lấy một ít cho bác sĩ nghiên cứu thì hơn. Uống nhiều có khi hại sức khỏe, có khi đó là lý do khiến cảm xúc An dần khó kiểm soát.

An vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, nó có thể nghe được nhịp tim như trống của Phelan.

Không được

Không được

Không được.

Lúc nào cũng không được.

An mệt mỏi lắm rồi.

Tại sao nó lại phải chịu đựng tình cảnh này? Nó làm gì sai cơ chứ?

Là nó ngu, an phận sống một cuộc đời bình thường là được, mạo hiểm như vậy được gì?

Được chết đi thì tốt biết mấy.

Vòng tay mạnh mẽ kia kéo An khỏi rối ren, thoát khỏi những suy nghĩa đáng sợ đang bủa vây tâm trí nó.

Hầu tước miệng nói muốn dỗ người khác, giờ đây hai mắt đã lim dim, dây thanh quản run run từ tính, tay không quên vỗ nhẹ vai nó, "Đừng sợ ta... ta chỉ muốn tốt cho em... Ngoan, ngủ đi..."

Có lẽ hắn rất mệt.

Đã nhiều ngày bận rộn không ngủ, về nhà còn luôn phải hầu hạ An ăn uống, sức trâu của hắn cũng có lúc kiệt quệ.

Sao nó lại tàn nhẫn hành hạ người khác như thế?

Nó là quái vật sao?

An muốn tự do nhưng cũng muốn sự quan tâm của Phelan.

Tự bản thân nó biết tại thời điểm này, bọn họ kỳ lạ đến nhường nào.

Ngày ngày sống tiệm cận với làng đèn phố đỏ, tình dục, khao khát, chiếm hữu... bất kì sự nhơ nhuốc trần trụi gì mà nó chưa từng thấy qua?

Chỉ có một thứ nó không thể nào phân định, vì chính nó cũng chưa từng chạm tay.

Là tình.

Không thể nào.

Hầu tước hẳn chỉ đang tìm kiếm thú vui mới, hắn có tất cả mọi thứ cơ mà, một kẻ hèn mọn như nó, cần thiết gì?

"Loại thấp kém như vậy tôi không để vào mắt..."

Đúng vậy, hứng thú nhất thời thôi.

Người xứng đáng với hắn chỉ có Hoàng tử, bọn họ thân thiết thế cơ mà. Thân đến mức Phelan ngày nào cũng phải ra ngoài để gặp riêng, có lần nó còn bắt gặp họ đi chung một chiếc xe, alpha và omega, có quái gì là trong sáng.

"Thú vui" như nó lại một mực đắm chìm để làm gì cơ chứ.

Với cả, ngay từ khi đặt chân vào lãnh địa gia tộc Walter, nó đã xác định sẽ rời đi trong nay mai, hà cớ gì phải bận tâm?

Nhưng,

Hơi ấm, nhịp đập Phelan mang đến quá đỗi chân thật.

Một kẻ chưa từng được yêu thương trọn vẹn như An, khó mà cưỡng lại.

Hôm nay đã uống đủ thuốc, chắc chắn sẽ không lộ pheromone. Không gian chỉ đọng lại mùi hoa Hoàng Lan dìu dịu, từ chân tơ kẽ tóc đều là mùi của hắn, của riêng Phelan.

Nồng nặc, mà không khó ngửi.

An tham lam hít lấy hai ba cái, phải chi khi rời đi có thể đem theo pheromone của Hầu tước thì tốt biết mấy.

Nhìn bầu trời sau lưng Phelan, chàng trai nhỏ vụng về quấn lấy hơi ấm của người bên cạnh, bàn tay gầy nhỏ dùng sức nắm chặt áo khiến nó trở nên nhăn nhúm.

"Tôi không biết mình bị gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro