🍁 Chương 126: Ánh trăng mê người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tịch Ca lấy đi trái tim bá tước cũng không phải hứng chịu những công kích đến từ phía sau.

Phía sau vô cùng yên tĩnh, giống như ngọn lửa đột nhiên buông xuống trước đó chỉ là một ảo giác trong bóng đêm mê hoặc.

Tịch Ca cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn cố ý vòng một vòng bên trong thành phố, lại tùy ý tìm môt phòng khách sạn, ở trong đó lấy ra nguyên huyết từ trái tim của bá tước.

Cái chai trống rỗng lại một lần nữa được rót đầy chất lỏng mĩ lệ.

Tịch Ca đậy nắp bình lại, vừa ý quơ quơ bình thủy tinh, đến khi thu dọn mặt bàn rồi đi rửa tay xong hắn phát hiện, sau khi bị lấy đi nguyên huyết, trái tim Thôi Đồ cũng tan thành tro bụi.

Cái này thật đúng là khen ngược, lại một lần nữa xử lý tàn vật còn lưu lại.

Tịch Ca cất kĩ bình thủy tinh, lại ở khách sạn đợi một lát, cho đến khi hoàn toàn xác định không còn kẻ nào bám theo mình, sau đó mới ra khỏi phòng để về nhà.

Ở một tòa nhà cao tầng, Tịch ca đã mua một tầng gồm hai căn hộ.

Thời điểm Tịch Ca về đến nhà, nhìn thoáng qua Lão Sa ở phía đối diện, cánh cửa đối diện hé mở lộ ra ánh đèn bên trong, có tiếng phim truyền hình truyền ra rõ ràng.

Nam: "Vì sao không yêu tôi!"

Nữ: "Vì sao tôi phải yêu anh!"

Nam: "Tôi biết em yêu tôi!"

Nữ: "Tôi không yêu anh, không yêu anh, không yêu anh, không yêu anh!"

Thật tốt, thật chuẩn xác, vừa nghe đã biết là phim truyền hình mà lão Sa rất thích, mình tin rằng kẻ đang ngốc ở bên trong đó chính là lão Sa, không phải là một kẻ giả mạo nào cả.

Cũng đã quá muộn, Tịch Ca không có thói quen cùng quản gia của mình nói chuyện phiếm lúc nửa đêm.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa ra, đi vào căn phòng mới.

Gió mát ban đêm thổi tới phòng khách từ cửa sổ sát đất, thổi vào bên trong căn phòng yên tĩnh.

Hắn lại mang theo nguyên huyết của bá tước vào trong phòng ngủ, vừa mới vào trong phòng đã nhìn thấy tấm rèm cửa sổ bị gió thổi bay, ánh trăng lọt vào từ khe hở, hóa thành một lớp lụa mỏng, khoác một lớp lên người đang say ngủ trên giường.

Tịch Ca đi vào.

Hắn ngồi ở mép giường, chuyên chú nhìn Rhine.

Ba bốn ngày liên tiếp, trạng thái của Rhine so với lúc đầu đã hoàn toàn ổn định.

Cậu không còn sốt nữa, ửng đỏ trên mặt đã hoàn toàn biến mất, năng lực thiên phú xuất hiện một lần trên đường tiết lộ tình huống cũng không còn phát sinh.

Hiện tại, cậu cũng chỉ là đang nhắm mắt lại, đôi tay giao nhau đặt trên bụng nhỏ, an an ổn ổn đi vào giấc ngủ.

Giống như một vị vương tử lâm vào giấc mộng dài.

Tịch Ca bị vị vương tử này mê hoặc.

Hắn cúi người xuống, khuỷu tay chống lên giường, để sát vào Rhine.

"Em nên tỉnh rồi, tôi nhớ em, tôi yêu em, thích em..."

Hắn vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên môi đối phương.

Môi răng dây dưa dán sát vào nhau, hô hấp ấm áp phả lên gương mặt, đụng chạm thân mật từ ngoài thân thể truyền đến bên trong, đánh thức người đang say ngủ.

Mí mắt vừa động, Rhine chậm rãi mở to mắt.

Tịch Ca đang hôn môi Rhine lập tức phát hiện người dưới thân cử động.

Mình thật đúng là đã hôn tỉnh vương tử đang ngủ say!

Hắn tự nhiên cảm thấy kiêu ngạo vô cùng, không do dự làm sâu hơn nụ hôn này.

Miệng lưỡi quấn quýt, nước bọt được trao đổi, tiếng nước rất nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Rhine vừa mới thanh tỉnh căn bản không đuổi kịp được tiết tấu của Tịch Ca.

Cậu vẫn còn đang hoàn toàn hãm sâu trong mơ hồ, chỉ có thể bị động nghênh đón, tiến vào một khoang miệng mềm mại.

Cậu khẽ nhếch miệng, có một loại cảm giác tự tại xưa nay chưa từng có truyền đến từ nụ hôn của hai người, khẩn trương, nóng rực, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như mềm nhũn từ chỗ thân mật truyền đến cuồn cuộn không dứt.

Đột nhiên, Rhine cảm thấy môi dưới của mình hơi đau, cậu bị Tịch Ca cắn một cái.

Rhine: "A......"

Rhine bị bản thân làm cho hoảng sợ khi nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ vụn của mình vang lên.

Âm thanh từ yết hầu truyền ra này căn bản không giống như của mình.

Tịch Ca cảm giác được thân thể mình nóng rực.

Từ một giây tới gần Rhine kia, ngọn lửa đã được ấp ủ, từ khoảng cách của nụ hôn, hắn nhìn thấy mạt ửng đỏ hiện lên trên gò má tái nhợt của Rhine, cũng nghe thấy âm thanh mê hoặc truyền đến từ yết hầu của cậu.

Ngọn lửa trong giây phút ấy hoàn toàn càn quét hắn.

Hắn bỗng nhiên bế đồ ăn của mình từ trên giường lên, tiến vào trong phòng tắm liền với phòng ngủ!

Khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, dòng nước xôn xao chảy ra làm ướt hai người trước mặt nó rồi chuyển toàn bộ vào trong bồn tắm.

Quần áo của cả hai đều bị nước làm ướt, dính trên người, phác họa màu da như ẩn như hiện.

Rhine bắt đầu cảm thấy tư thế này có phần kỳ quái.

Một tay cậu chống trước ngực Tịch Ca, muốn đứng lên. Thanh âm của cậu còn hơi khàn khàn, nói với Tịch Ca: "Thả ta ra, để ta tự tới..."

"Tự mình tới cái gì?" Tịch Ca nghiêm trang nói lời nói thô tục, "Chính mình tới sờ ngực tôi à? Đồ vật em vừa đụng vào, em cảm thấy hài lòng không?"

Rhine thu hồi tay nhanh như tia chớp, trên mặt cậu màu đỏ càng sâu.

Trong nháy mắt cậu không nhìn Tịch Ca nữa, tầm nhìn chuyển sang một hướng khác.

Tịch Ca thong thả ung dung mỉm cười, hắn cũng không vội vã làm tầm mắt của Rhine quay lại phía mình, dù sao thì, màn đêm cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Cùng lúc đó, hắn đột nhiên ôm người về bồn tắm phía sau.

Bồn tắm lúc này chỉ có một lớp nước mỏng, ngã vào trong bồn tắm không phải là ngã vào trong nước mà chính là nện thẳng vào đáy bồn.

Rhine lắp bắp kinh hãi, cậu lập tức điều khiển dòng nước, dòng nước trong phòng tắm bị một bàn tay vô hình nhấc lên, hóa thành một chiếc đệm dựa bằng nước, tiếp được Tịch Ca trước khi hắn chạm vào đáy bồn.

Tịch Ca ngã vào trong nước.

Dòng nước mềm mại, đỡ được hắn.

Vài bọt nước bắn lên, lướt qua hắn, dừng ở trên mặt Rhine.

Tịch Ca chăm chú nhìn vào Rhine, rồi sau đó ngẩng đầu, hôn tới vệt nước trên mặt đối phương.

Bàn tay hắn vuốt ve trên eo của Rhine.

Cơ bụng của đối phương rắn chắc hữu lực, eo lại vô cùng tinh tế, mềm mại.

Hắn nói bên tai Rhine: "Rhine... Chúng ta làm một vài... việc làm mà chỉ có những người trưởng thành mới có thể làm, được không?"

Rhine há miệng thở dốc.

Rượu theo dòng nước từ trên không rơi xuống miệng cậu, đổ trở lại những lời cậu muốn nói.

Nụ hôn của Tịch Ca đã từ gương mặt di chuyển xuống bên dưới, dừng ở yết hầu của cậu.

Rhine bị bắt ngẩng đầu lên.

Cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ dưới miệng của Tịch Ca.

Tịch Ca có cảm giác răng nanh của mình hơi ngứa, răng nanh của hắn lại một lần nữa thò ra.

Nhưng lúc này đây, hắn không hút máu, chỉ dùng đầu nanh nhòn nhọn nhẹ nhàng cà cà lên cổ đối phương, nhìn làn da tái nhợt dưới sự cắn xé tra tấn của mình nổi lên màu đỏ, tràn ra tơ máu.

Hắn lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua hầu kết của đối phương.

Thời điểm đầu lưỡi đụng vào hầu khẩu của đối phương, hắn cảm giác được thân thể của người mình đang ôm ấp bỗng chốc trở nên cứng đờ, trong tầm mắt của hắn, yết hầu đối phương trong nháy mắt trở nên khẩn trương, lăn lộn lên xuống.

Vô cùng yếu ớt lại đáng yêu.

Tịch Ca ngậm lấy hầu kết của đối phương.

Hắn nhẹ nhàng cắn, chậm rãi mút vào, cảm giác được run rẩy tinh mịn truyền đến từ nơi hắn tiếp xúc lan đi khắp nơi, hắn ôm lấy thân thể đang run rẩy này, ngón tay linh hoạt chui vào trong vạt áo của đối phương, vuốt ve tấm thân lạnh thấm nước.

Áo ngủ cũng bị cởi ra.

Thân hình tái nhợt của Rhine bại lộ bên trong căn phòng tắm tràn đầy ánh sáng.

Cuối cùng Tịch Ca cũng buông tha cho hầu kết đáng thương của Rhine.

Hắn hơi ngẩng đầu về phía sau, ánh mắt thưởng thức trên thân hình của Rhine.

Giống như một khối bạch ngọc tuyệt mĩ, không một tì vết... Không đúng, cho dù là có một chút tì vết, cũng như kẻ cụt tay chỉ có thể chạm tới những vật ở gần, từ đây tạo thành một tồn tại độc nhất vô nhị.

Nụ hôn của Tịch Ca rơi xuống ngực Rhine.

Có lẽ bởi vì lần trước uống máu của mình, dấu vết trên ngực của Rhine càng thêm mờ nhạt, tựa như lời nói lúc trước của cậu, không quá lâu nữa nó sẽ biến mất.

Hắn nhìn thoáng qua ngực của cậu, ngay sau khi nghĩ rằng mục tiêu thay đổi thì hắn cúi đầu xuống ngực của cậu, đầu lưỡi linh hoạt cuốn vật trên đó vào trong miệng.

Rhine: "A!......"

Cả người cậu kịch liệt run rẩy giống như bị điện giật.

Từ lúc tỉnh ngủ đến giờ cũng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, trong vòng một cái chớp mắt, sự tình đã phát triển với một tốc độ vượt qua rất nhiều so với sự dự đoán của cậu.

Càng ngày càng có nhiều cảm giác cổ quái xuất hiện trong cơ thể của cậu.

Chúng khiến cho cơ thể của cậu phát sinh một loại biến hóa kì lạ.

Yết hầu của cậu bắt đầu căng chặt, ngực cũng bắt đầu căng chặt, ngay cả hạ thân cũng nổi lên phản ứng.

Dục vọng lưu lại dấu vết khắp nơi trên cơ thể cậu, khiến cho cậu trở nên hoàn toàn khác biệt so với bình thường.

Quần áo mỏng manh không có cách nào che lấp được phản ứng nam tính.

Tay của Tịch Ca di chuyển từ phần eo của Rhine xuống phía dưới, rất nhanh nắm trong tay vật đã cứng rắn kia của đối phương.

Kích thước của đối phương vô cùng khả quan, một bàn tay cũng không có cách nào nắm giữ được hoàn toàn, đầu ngón tay của hắn đụng chạm đến đỉnh của cậu, nhẹ nhàng vòng vòng ve vuốt, rất nhanh đã có chất lỏng trong suốt chảy ra, khiến cho đầu ngón tay của hắn dính ướt.

Cùng với đó, Tịch Ca buông tha cho ngực của Rhine.

Trọng điểm được hắn chiếu cố nổi lên một mạt đỏ ửng, còn vì dính nước miếng mà lấp la lấp lánh, mỗi một chi tiết đều tràn ngập ý vị dụ hoặc mời gọi người xem muốn nhấm nháp.

Tịch Ca cắn một ngụm trên vai Rhine.

Hắn dùng thanh âm mơ hồ oán giận nói: "Rhine, em thật sự quá mê người, em như vậy là không đúng, em khiến cho tôi hoàn toàn không có cách nào nhịn xuống..."

Rhine thở phì phò, ngay từ lúc đầu tiếp xúc thân mật, cậu đã hoàn toàn không còn là loài quỷ hút máu không cần hô hấp.

Cùng với cảm giác thiếu không khí, ý thức của cậu đã trở nên mơ hồ: "Đây là... trách ta...?"

Tịch ca buông lỏng hàm răng, hắn thân mật hôn vết răng bản thân lưu lại trên vai của Rhine: "Chính là trách em."

Tịch Ca không dừng lại.

Hắn lại lôi kéo tay của Rhine, ấn tay cậu vào nơi đã ngẩng cao đầu của hắn.

Giờ phút này, dục vọng đã tràn ngập trong phòng tắm, tràn ngập ở nơi hai người ôm riết lấy nhau, không ai có đủ sức che giấu hoàn toàn bản thân mình, cũng không có ai muốn che giấu.

Tịch Ca an ủi dục vọng của hai người, hắn tiếp tục nói những lời âu yếm bên tai Rhine, đây cũng là những lời mà hắn đã muốn nói từ lâu. Hắn nói: "Tôi nhìn em... đã muốn khảm em vào trong ngực, ăn vào trong bụng, khắc vào xương tủy... Tôi còn muốn hung hăng xỏ xuyên qua em... Làm cho em thét chói tai, để em cảm thụ được kích cỡ của tôi..."

Hắn kéo xuống tầng che lấp cuối cùng trên người Rhine.

Tất cả quần áo được cởi bỏ, thân thể trần trụi hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng.

Rhine đột nhiên nhắm mắt lại.

Trong một giây nhắm mắt lại kia, ửng đỏ nhiễm đầy thân thể của cậu.

Dục vọng thật sự có thể biến người thành tù binh.

Nước ấm đầy tràn trong bồn tắm, thân thể của cậu ngâm trong nước, trái tim của cậu cũng giống như đang được ngâm trong nước ấm, thân thể của cậu trở nên nhẹ nhàng, trái tim cũng là một mảng nhẹ nhàng, giống như uống rượu say, cả người đều lắc lư lảo đảo... Lắc lư lảo đảo muốn đắm chìm hết thảy vào bên trong.

Bờ môi của cậu giật giật.

Cậu có hơi khẩn trương, thanh âm theo đó cũng trở nên trầm thấp lại căng chặt, nhưng cậu cúi xuống, ở bên tai Tịch Ca nói một chữ: "... Được."

Dứt lời, cậu cảm thấy sự khẩn trương của mình suýt chút nữa đã làm cho thần kinh của bản thân bị đứt đoạn, cậu bỗng nhiên quay đầu, hôn lên miệng Tịch Ca, không cho đối phương nói ra bất cứ một điều gì khiến cho mình khẩn trương hơn nữa.

Dục niệm mãnh liệt tại giây phút này bao phủ hai người.

Lồng ngực của Tịch Ca nhanh chóng trở nên dồn dập, hắn rất muốn tại đây, ngay giây phút này trực tiếp đè Rhine ở dưới thân, hung hăng xỏ xuyên qua, dùng sức lao tới, nhưng rượu càng ủ lâu càng ngon, món ăn càng kiên nhẫn nấu nướng thì hương vị lại càng trở nên hấp dẫn.

Hắn đảo khách thành chủ, đặt một nụ hôn sâu cho đến khi lồng ngực của bản thân sắp cạn kiệt hô hấp mới hổn hển buông Rhine ra.

Hắn không lập tức tách ra mà liếm láp chất lỏng bên môi đối phương, ở bên tai đối phương thì thầm: "Rhine, tôi thấy, em làm như vậy thật sự có rất nhiều quan hệ... Cha... Còn có bút ký yêu đương... Rhine, em biết làm thế nào không? ... Tôi muốn nhìn thấy em chủ động, em đẹp như vậy, tôi muốn nhìn em, ôm lấy em... Có được em, sau đó sẽ không bao giờ buông em ra..."

Hai mắt Tịch Ca chăm chú nhìn Rhine.

Lúc này, cuối cùng Rhine cũng phát hiện bản thân không có cách nào cự tuyệt Tịch Ca, cho dù là bất kể loại sự tình nào...

Cậu cam chịu.

Có một chút thẹn thùng, một chút hưng phấn, nhưng lại càng nhiều hơn là tác dụng của dục vọng, tay của cậu bị Tịch Ca dẫn dắt tới phía sau của mình, dùng đầu ngón tay mở ra chỗ bí ẩn.

Cảm giác được dị vật khiến cả người cậu căng chặt.

Chính là một đồ vật khác lại càng gần kề cậu, tay của Rhine đụng đến cự vật của Tịch Ca.

Cậu hít một hơi thật sâu, hơi hơi nâng thân thể lên, đầu gối mở lớn hơn nữa quỳ gối vòng quanh eo của Tịch Ca, sau đó nắm lấy cự vật của hắn để ở lối vào thân thể mình.

Dòng nước tại đây kích động.

Chỗ bí ẩn bị căng ra, cự vật từng chút từng chút một đi vào, mặc dù có dòng nước bên dưới bôi trơn, nhưng Rhine vẫn có thể cảm giác được thân thể đang khó khăn mở ra, căng lớn.

Cảm giác no đủ căng chặt tràn ngập toàn thân cậu, mỗi một tế bào đều nhận lấy kích thích xa lạ đang gào thét bên tai cậu.
Tư duy của cậu hoàn toàn đảo loạn, cậu nặng nề hít thở, nỗ lực thả lỏng bản  thân dưới ánh mắt của Tịch Ca, đem phần còn thừa của bộ phận kia từng chút từng chút đi vào, đến khi được một nửa lại không biết đụng vào vị trí nào trong cơ thể khiến toàn thân giống như bị một luồng điện càn quét, cảm giác tê mỏi cùng khoái cảm ẩn giấu lập tức tập kích Rhine.

Đầu gối của cậu mềm nhũn, ngồi trên người Tịch Ca, phần còn thừa kia xâm nhập vào thân thể, đầu tiên là đau đớn, sau đó chính là vui sướng.

Phía trước của cậu thiếu chút nữa thì đầu hàng, âm thanh trong cổ họng hoàn toàn không thể kìm nén: "A a... A..."

Tịch Ca không thể nhẫn nại được nữa.

Mọi ý chí nghị lực giờ phút này đều biến thành tù binh cùng trợ thủ của dục vọng.

Hắn đột nhiên ôm lấy eo Rhine, hướng về phía trước va chạm thật mạnh.

Mật thịt mềm mại gắt gao dây dưa với vật dâng trào của hắn, hắn đánh vào trong cơ thể của đối phương, giống như bị thiên đường gắt gao bao vây.

Rhine bị Tịch Ca làm đến giơ tay đầu hàng, thanh âm của cậu run rẩy mang theo ẩn nhẫn: "Ha... Ha... Từ từ, ngươi từ từ thôi..."

Tịch Ca hôn môi đối phương, đồng thời nắm lấy dục vọng mềm mại của cậu.

Dục vọng của cậu sau khi được hắn vuốt ve lại một lần nữa ngẩng cao đầu, cũng thấm ra ái dịch.

Ngay lúc này, Tịch Ca nghiêng người và eo Rhine.

Tiếng nước ầm ầm.

Một nửa thân thể của Rhine tiến vào trong nước, dòng nước giống như một bàn tay ấm áp mềm mại khẽ vuốt ve mỗi tấc trên cơ thể của cậu.

Tịch Ca nâng chân của Rhine lên.

Hắn mở chân của đối phương ra lớn nhất, khiến cho thân thể của đối phương hoàn toàn mở ra trước mắt mình, nhìn thấy dục vọng của mình ra vào địa phương chưa từng có người thăm dò qua.

Hắn nhìn lại món ăn của mình, từ gương mặt đến bả vai, ngực, vòng eo, mỗi một địa phương đều là nơi tuyệt mỹ.

Sau đó hắn hung ác va chạm cắm rút.

Âm thanh nhẹ nhàng không thể khắc chế của Rhine truyền ra từ yết hầu.

Thanh âm của cậu vụn vặt khàn khàn, vui sướng đến cực hạn, cậu đã đánh mất khả năng khống chế cơ thể của mình.

Hai tay cậu không tự chủ được quấn quanh Tịch Ca, lại bị động tiếp nhận va chạm của đối phương, chỉ cảm thấy phía dưới của mình cứ thế bị va chạm, đi tới vô cùng vô tận bên trong, sau đó, bất chợt bị khoái cảm giống như lốc xoáy nuốt hết.

"Ha, a a a......"

Rồi sau đó, dục vọng căng chặt đến tận cùng vượt khỏi sự kiểm soát, nhanh chóng bắn ra bạch trọc.

Dư vị tiêu tán, mây mưa qua đi.

Đáy lòng Tịch Ca tràn đầy thỏa mãn, hắn giúp Rhine tẩy rửa và tắm thật sạch sẽ, lấy từ trong tủ ra một bộ áo ngủ tơ tằm mặc cho cậu.

Áo ngủ tơ tằm che kín dấu vết trên thân thể, sau đó Tịch Ca lại ôm Rhine đặt lên giường.

Hắn cũng nằm lên giường, ôm người vào trong lòng, điều chỉnh vị trí cho hoàn toàn phù hợp, rồi cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại.

Tịch Ca nhắm hai mắt lại, Rhine lại mở mắt.

Cảm giác điên cuồng vừa rồi vẫn lưu lại trong thân thể, cậu cũng không cảm thấy quá mệt, chỉ là... Có hơi không thích ứng, hoàn toàn không thích ứng.

Cậu nhẹ nhàng giật mình.

Tịch Ca vừa nhắm mắt lại lại mở mắt ra một lần nữa: "Làm sao thế..."

Rhine dùng tay che khuất đôi mắt của Tịch Ca, theo lời nói của đối phương tiếp lời: "Không có gì, ngươi ngủ đi, ta đi lấy một thứ."

Tịch Ca: "À......"

Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại một lần nữa. Thuận tiện nói cho Rhine: "Bì Bì, bá tước lẻn vào nhà của chúng ta đã bị tôi giết chết, nguyên huyết của hắn ở trên bàn... Đúng rồi, trước khi hắn chết còn nói cho tôi tin tức của vé vào cửa..."

Trong lòng Rhine thở phào một hơi, cậu cảm giác bản thân hiện tại chưa có cách nào tốt để có thể đối mặt với Tịch Ca, ít nhất là buổi tối hôm nay không có cách nào tốt để có thể giúp đối mặt với Tịch Ca một cách ổn thỏa.

Cậu nghe được lời nói của Tịch Ca.

Cậu hơi nghĩ ngợi, vẫn duy trì tư thế che lại đôi mắt đối phương rồi lướt qua Tịch Ca, áo ngủ tơ tằm theo động tác của cậu khẽ lay động, lộ ra một bả vai trắng nõn bên dưới, trên đó là dấu vết xanh xanh tím tím loang lổ.

Rhine cầm nguyên huyết bá tước mà Tịch ca nói đến.

Dựa vào ánh trăng, cậu nhìn bình máu trong tay mình.

Sau khi uống xong thứ này, ta sẽ tấn chức bá tước.

Sau cấp bậc bá tước sẽ không thể tự do ra vào vực sâu, "Tường" yêu cầu tìm được vé vào cửa mới có thể đi ra ngoài. Hơn nữa, sau khi đạt đến cấp bậc này, ngày rời khỏi nơi này lại càng ngày càng gần.

Rhine nghĩ.

Sau đó cậu mở nắp chai, uống vào Nguyên Huyết bá tước.

Thế nhưng...

Muốn bảo vệ được người yêu, trước sau đều yêu cầu thực lực.

Nguyên Huyết tiến vào trong cơ thể, năng lượng lập tức cuồn cuộn.

Rhine cúi người, dùng miệng còn mang theo dấu vết của huyết khí hôn lên khóe miệng Tịch Ca.

Tịch Ca: "Sao thế?"

Đôi mắt hắn vẫn đang bị Rhine che lại.

Rhine: "Không có gì."

Cậu không buông tay, cậu dùng tay xoa chung quanh mắt của Tịch Ca, xoa những đường vân da tinh tế.

Cậu dừng lại một lúc, rồi sau đó, mang theo ý cười nói bên tai Tịch Ca:

"Hậu duệ của ta, ngươi phải biết rằng...... Ta vô cùng, vô cùng thích ngươi."

Ánh trăng mê người.

Một đêm này nguyện một giấc ngủ không muốn tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro