🍁 Chương 156: Kiếm cùng khiên, hoa cùng rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn buông xuống, sắc màu u ám đã bao phủ không trung.

Trên vùng biển rộng lớn, du thuyền xa hoa giống như một trản đèn rực rỡ, chiếu sáng cả vùng biển u ám này.

Đêm đã khuya, hai người đều có ý định tìm một nơi thật tốt để nghỉ ngơi, con thuyền của địch nhân này hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt nhất, trong tay Rhine cầm một chiếc la bàn, điều khiển dòng nước vây quanh thuyền lớn đi theo một phương hướng nhất định.

Sở dĩ chỉ đi theo một phương hướng nhất định là vì Rhine hơi sợ lạc đường.

Cậu vốn dĩ sẽ không vì điều này mà lo lắng.

Thế nhưng sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của Lão Sa, giờ lại là lúc chạng vạng, nội tâm vô cùng chắc chắn lúc đầu bỗng nhiên xao động...

Kết quả cuối cùng của sự xao động chính là Rhine một bên nhìn la bàn, một bên sử dụng năng lực của bản thân, cậu khống chế hơi nước ra nơi mình không nhìn thấy được, với khả năng của cậu có thể khống chế hơi nước đến một khoảng cách nhất định đủ để khi gần đến đất liền cậu sẽ cảm nhận được.

Cũng không mất quá nhiều thời gian.

Đại khái là sau khoảng nửa giờ, hơi nước đã phát hiện ra đất liền, Rihne có được phương hướng chính xác.

Cậu lập tức dựa theo vị trí của đất liền để điều chỉnh phương hướng của con thuyền, đẩy tốc độ đến mức cao nhất, sau một khoảng thời gian ngắn, xa xa trên mặt biển đã hiện lên ánh đèn mờ ảo.

Thuyền càng đi càng gần, ánh sáng mờ ảo lại ngày càng rõ ràng.

Phía trên đất liền hơi tối, ánh sáng ngũ sắc thắp sáng màn đêm.

Đêm tối giống như một vị nữ sĩ cao ngạo khoác trên mình một bộ váy màu đen, ánh sáng này, lại chính là những viên kim cương rực rỡ được trang điểm trên đó.

Khi du thuyền xa hoa cách bờ biển khoảng 1km, Rhine ôm lấy Tịch Ca, dừng thuyền lại.

Nước biển lập tức dâng cao nửa thước so với mặt biển, vây quanh Rhine cùng Tịch Ca, đưa họ vào đất liền.

Sau khi lên bờ, Tịch Ca phát hiện nơi mà Rhine  phát hiện là một mảnh đất dựa lưng vào núi, tiến về phía trước là một trấn nhỏ không rõ tên.

Thị trấn này, nhìn qua cũng không phải rất lớn, Tịch Ca liếc mắt qua một chút, cảm thấy nơi này dường như có mấy ngàn hộ dân sinh sống.

Hắn có hơi lắng, sợ lát nữa sẽ không tìm được một nơi nghỉ ngơi tốt, quay sang nói với Rhine: "Loại trấn nhỏ này, không biết có khách sạn nào không, điều kiện nghỉ ngơi thế nào..."

Rhine thoáng suy tư.

Cậu tạm thời không nói gì, chỉ lôi  kéo Tịch Ca hướng thẳng về phía trung tâm của trấn nhỏ.

Trung tâm nơi này có một vài đường phố phồn hoa.

Trên phố, các cửa hàng vẫn đang mở cửa.

Người nước ngoài tóc vàng mắt xanh trong trấn có bán đặc sản địa phương: Đủ loại cá đến từ đại dương, một ít con mồi săn được trên núi, đương nhiên, ngoài việc yêu cầu phải thêm nguyên liệu nấu ăn bên ngoài, Tịch Ca cảm thấy nơi này vô cùng có phong cách của cửa hàng tiện lợi 24 giờ, cùng một tấm biển khắc gỗ bên cạnh.

Thời điểm đi đến nơi này, Rhine dừng bước chân.

Cậu nhìn đồ án trên tấm biển khắc gỗ của cửa hàng, đó là một bụi gai quấn quanh thân kiếm sắc bén, sau kiếm là một tấm khiên đơn giản.

Việc này dẫn đến sự chú ý của chủ quán.

Chủ quán nói tiếng Ý với Rhine, hắn mang theo sự nhiệt tình trời sinh của người Ý:

"Các cậu thích đồ án này sao? Đây là gia huy của vị thủ lĩnh trước kia của trấn nhỏ này, hậu duệ cuối cùng của vị chủ nhân này xuất hiện lần cuối vẫn là hơn trăm năm trước đây, đó chính là một gia tộc vô cùng lâu đời. Cậu có biết gia huy của gia tộc này ẩn chứa hàm nghĩa gì không? Hàm nghĩa của nó là..."

"Phía trước con đường, bụi gai đầy đất. Người đi lên con đường phía trước, tay cầm kiếm, vượt mọi chông gai..." Cậu niệm lời thề của gia huy này, quay đầu lại nhìn Tịch Ca, giống như lời cuối cùng của lời thề này là vì hắn mà niệm, "Nếu ngươi giữ vững lòng tin, tín niệm sẽ vì ngươi mà dựa vào khiên chắn. Cầm khiên nắm kiếm, khiên kiếm cùng nhau."

Chủ quán kinh ngạc nói: "Vì sao cậu lại biết? Chẳng lẽ trước kia cậu từng tới nơi này?..."

Rhine đã mang theo Tịch Ca đi khuất.

Lúc này đây, cậu ở phía trước dẫn đường.

Cậu mang theo Tịch Ca ra khỏi trấn nhỏ dưới chân núi, một đường hướng lên phía trên núi tối đen.

Đến khi tới giữa sườn núi, ánh trăng đêm tách khỏi những bóng cây, dưới bóng cây tĩnh lặng, một lâu đài cổ lặng lẽ xuất hiện trong mắt Tịch Ca.

Rhine di chuyển thân mình, cậu đối mặt với Tịch Ca, hơi hơi mỉm cười:

"Hoan nghênh tới lãnh địa của ta. Lãnh địa này đã phủ bụi trăm năm, vì ngươi mà mở ra lần thứ hai..."

Không thể phủ nhận, Tịch Ca bị đêm tối cùng lâu đài cổ hoàn toàn gợi lên hứng thú ăn uống, hắn thậm chí bắt đầu suy xét, lúc trước Rhine ở trên biển tìm đường mất nửa ngày có phải vì muốn mang hắn đến lâu đài cổ của mình, cho hắn một niềm vui bất ngờ hay không.

Hắn cùng Rhine đi vào bên trong lâu đài cổ.

Từ cửa sắt lớn điêu khắc những hoa văn phức tạp đi vào, thu vào trong mắt chính là một vườn hoa thật lớn.

Vườn  hoa được xử lý rất tốt, cho dù là mặt cỏ hay đài phun, hay là cây cối xanh ngắt vờn quanh một vòng lan can, tất cả đều mới tinh.

Rhine giải thích: "Tuy rằng 100 năm qua ta không trở lại tòa lâu đài cổ này, nhưng ta cũng đã thiết lập chế độ làm sạch cho lâu đài, bố trí xung quanh. Bên trong lâu đài có trang bị một vài pháp trận luyện kim, phòng ở luôn có người tới quét dọn...

Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đã đi đến cửa chính của lâu đài.

Rhine duỗi tay đẩy cửa.

Trong nháy mắt cậu ấn tay lên cửa kia, pháp trận luyện kim trước đó đặt tại lâu đài cổ đồng loạt kích hoạt.

Cùng với cửa lớn được mở ra, ánh đèn sáng trưng, một con rồng nước mang theo gió lớn bỗng nhiên từ trong phòng bay lên!

Kình phong gào thét, dòng nước quay cuồng, rồng trong biệt thự được tạo thành từ nước bay lên thổi quét, xẹt qua gia cụ dưới mặt đất, đi qua cầu thang lên lầu.

Nó theo thứ tự bay qua mỗi một góc bên trong lâu đài cổ, rồng nước xanh thẳm biến thành một con rồng nước màu tro.

Rồng nước màu tro đi ra qua cửa lớn, tiêu tán nơi núi rừng.

Tịch Ca đứng cạnh cửa nhìn thoáng qua rồng nước đã đi xa, sau đó lại nhìn thoáng qua lâu đài cổ hoàn toàn mới.

Ánh đèn lấp lánh, lò sưởi trong tường bốc lên ngọn lửa hừng hực, hai chiếc ghế tay vịn đặt cạnh lò sưởi dựa lưng vào tường nhìn vừa xinh đẹp vừa thoải mái, Rhine còn vận dụng năng lực, lấy từ trong hầm ra hai bình rượu trân quý, đây là đồ uống đặc chế sau khi cho thêm máu, so với máu có thể cất giữ thời gian lâu hơn rất nhiều.

Rhine bình thường cũng không đặc biệt yêu thích thứ này, bởi vì nó sẽ khiến cậu cảm thấy mất khống chế.

Nhưng tối nay, cậu lại thấy thứ này vừa đúng lúc có thể dùng, cậu hi vọng có được một chút... không, là càng nhiều hơn nữa sự mất khống chế.

Rhine nói với Tịch Ca: "Ngươi có thích tòa lâu đài này không? Ta đã từng nói qua, nếu Kỳ thi cuối kỳ ngươi đứng số 1, ta sẽ tặng cho ngươi một tòa lâu đài cổ bên cạnh sông Rhine. Khi đó ta hi vọng, âm thanh của nước sông Rhine có thể làm bạn với ngươi. Có điều nơi này cũng không tồi, tuy rằng không có sông Rhine chảy qua, nhưng bên cạnh nó cũng là biển. Âm thanh của sóng biển, cũng mỹ diệu như vậy."

Đúng rồi, còn có Rhine.

Rồng nước, hoa viên, lâu đài cổ và Rhine.

Mọi thứ, mọi thứ, đều giống như ma pháp, vô cùng mỹ diệu.

Tịch Ca chợt cười rộ lên, hắn nói với Rhine: "Hóa ra nếu tôi đứng đầu kì thi còn có thể được nhận phần thưởng là một tòa lâu đài cổ? Vậy sao trước giờ tôi chưa từng nghe thấy em nói qua về việc này?"

Rhine: "Vậy sao... Cái này nhất định là do ta chỉ suy nghĩ trong lòng thôi, quên nói cho ngươi biết." Cậu hỏi lại, "Ngươi thích phần khen thưởng này không?"

Tịch Ca: "Thích." Hắn lại hỏi, "Em sống ở đây sao? Nếu em ở đây, tôi sẽ chọn lâu đài này."

Rhine đi tới cạnh bàn.

Cậu cầm lấy bình rượu, rót cho hai người.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, đi đến trước mặt Tịch Ca đưa cho hắn một ly: "Nếm thử không?"

Tịch Ca nhận lấy, uống một ngụm.

Chất lỏng thuần hậu chảy qua cổ họng, đi vào trong bụng.

Hơi đắng, vị cam, còn có cảm giác ấm áp từ bụng nhỏ xông thẳng lên não, gọi người hơi say.

Tịch Ca đang muốn nói chuyện, Rhine bỗng nhiên cúi người, vươn đầu lưỡi, liếm khóe miệng hắn.

Tịch Ca: "!"

Cảm giác hơi say trong đầu Tịch Ca lập tức biến mất.

Hắn gần như kinh ngạc nhìn Rhine.

Từ từ, đây là ảo giác của mình phải không? Hôm nay Bì Bì hình như có vẻ chủ động hơn!

Thần thái của Rhine vô cùng tự nhiên: "Cho dù ngươi có lựa chọn lâu đài nào đi chăng nữa, ta đều sẽ ở đó. Ngươi ở nơi nào, nơi đó có ta." Cậu nói, nụ cười gần như ác liệt, "Nếu ngươi thích lâu đài cổ khác, cũng không có vấn đề gì, chờ chúng ta khiến những kẻ đó biến mất từng tên một, những lâu đài cổ đáng giá mà Châu Âu còn sở hữu này, tất cả đều tùy ngươi chọn lựa..."

Nói tới đây, Rhine dừng lại.

Đêm nay là một đêm tuyệt đẹp, cậu không muốn nói quá nhiều đến những chuyện khiến người mất hứng.

Có rượu vang đỏ,cũng có một nơi ở ấm áp sạch sẽ.

Cậu vì Tịch Ca chuẩn bị mọi thứ, vì một tương lai hoàn mỹ của hai người...

Cậu nói với Tịch Ca: "Ta đi ra một nơi trước đã, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát."

Tịch Ca cũng chưa kịp đáp lời, Rhine đã đi ra khỏi lâu đài cổ, biến mất ở bên trong vườn hoa.

Tịch Ca: "......"

Biểu hiện của Rhine thật sự vô cùng rõ ràng.

Đối phương đang làm một bước chuẩn bị cuối cùng cho một đêm mỹ diệu này.

Đây cũng là nguyện vọng cùng chờ mong của Tịch Ca.

Nhưng điều làm Tịch Ca không thể tin tưởng nhất chính là, buổi tối hôm nay, động tác của mình hình như chỗ nào cũng chậm hơn Rhine một bước?

Sau khi hắn âm thầm tự hỏi, cảm thấy như vậy là không được.

Tuy rằng mình thật sự hưởng thụ việc Bì Bì chuẩn bị mọi thứ, nhưng bản thân mình là một công có tôn nghiêm.

Cho đến bây giờ, mọi thứ tối nay đều là do Bì Bì chiếm quyền chủ động, còn lại một nửa đêm này, hẳn phải do mình tới nắm quyền.

Tịch Ca hạ quyết định.

Hắn không ngốc bên trong lâu đài cổ để chờ đợi Rhine.

Hắn cũng ra khỏi phòng, cầm theo rượu vang đỏ cùng ly, đi theo phương hướng lúc trước của Rhine, đó là nơi sâu nhất trong phòng ấm của vườn hoa.

Ẩn trong đêm tối, nhà kính giấu phía sau lâu đài cổ, ánh đèn bao trùm, cây tối um tùm, hoa cỏ tươi đẹp ẩn hiện bên dưới những tấm pha lê rực rỡ.

Giống như một viên minh châu trong đêm tối.

Tịch Ca vào phòng ấm.

Hắn tìm được Rhine đang thấp thoáng bên trong hoa cỏ.

Bên trong bụi hoa, Rhine đang cắt một bông hồng đen.

Cánh hoa chỉ nhiễm đen hơn nửa, nơi gần nhụy hoa nhất còn cất giấu một tia đỏ tươi.

Cậu cắt xuống đóa hồng này, đầu ngón tay tái nhợt ánh sắc đen của cánh hoa.

Cấm dục, sắc dụ.

Hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản, tại một khắc này đạt tới cân bằng hoàn mĩ nhất.

Nhiệt độ không khí cũng theo giây phút đó cao lên.

Tịch Ca đột nhiên ý thức được bản thân mình không nhịn được dù chỉ là một phút.

Bước chân của hắn nhẹ nhàng, trực tiếp đi đến bên cạnh Rhine. Hắn uống cạn rượu trong ly rồi hôn lên đôi môi của đối phương, mớm toàn bộ rượu trong miệng mình cho cậu.

Hương vị của rượu, hương vị của môi.

Tại khoảnh khắc cùng nhau giao hòa này, độ ấm bên ngoài biến thành độ ấm bên trong cơ thể.

Lửa cháy tại nơi sâu nhất trong thân thể nhanh chóng lan tràn như ngọn lửa lớn cháy lan trên đồng cỏ!

Trong nụ hôn, Rhine ngửa đầu, nửa bị động tiếp nhận rượu vang đỏ trong miệng Tịch Ca nuốt xuống toàn bộ yết hầu.

Trên mặt cậu nhanh chóng nổi lên một mạt ửng đỏ.

Còn có một chút rượu đỏ tràn ra từ khe hở của khóe môi, chảy xuống làn da tái nhợt, trên da lưu lại một đường dấu vết giống như vết máu.

Sau một nụ hôn thật sâu, Tịch Ca buông tha cho đôi môi Rhine.

Hắn thở hổn hển, lại nghiêng đầu sang một bên hôn lên lỗ tai của cậu.

Giây phút nụ hôn chạm đến lỗ tai kia, dường như có một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Rhine lập tức run rẩy.

Chỉ là tiếp xúc đơn giản như vậy, cậu đã có thể cảm giác được dục vọng dưới thân hơi hơi ngẩng đầu, khát vọng, kêu gào, muốn có thêm càng nhiều thân mật hơn nữa.

Tịch Ca lại dùng hàm răng cắn nhẹ lên tai của Rhine.

Hắn vô cùng thích lỗ tai của Rhine, cảm thấy lỗ tai của cậu đặc biệt xinh xắn đáng yêu, đầu lưỡi của hắn liếm qua thính tai của Rhine, lại cạ cạ lên thùy tai của cậu, cuối cùng vươn đầu lưỡi, ở trên vách của lỗ tai đảo qua đảo lại.

Trên thân thể của Rhine, run rẩy lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Cậu cũng không che giấu hơi thở thấp thấp gấp gáp của mình, đôi tay giơ lên ôm lấy Tịch Ca, đồng thời hôn lên cổ Tịch Ca, dùng hàm răng, nhẹ nhàng ma sát lên khối thịt non mềm kia.

Cậu nói bên tai Tịch ca: "Mau..." Cậu thoáng dừng, âm thanh hơi thấp, mang theo vẻ thẹn thùng, "Ta muốn..."

Một câu này của Rhine vừa thốt ra, Tịch Ca rõ ràng cảm giác dược dục vọng của mình ngẩng cao đầu.

Hắn nuốt nước miếng.

Rhine thật sự càng ngày càng mê người... Hắn quả thật không thể tin được, trên thế giới này lại có một người mê người như vậy tồn tại.

Bàn tay của hắn di chuyển từ eo tới ngực Rhine.

Hắn tùy tay động một cái, áo trên người đối phương lập tức biến thành các mảnh vải nhỏ.

Khuôn ngực trần trụi lập tức bại lộ dưới ánh đèn sáng ngời, hai người một trước một sau ngã xuống mặt đất.

Tịch Ca dùng tay chống lên mặt đất, một lần nữa ngồi dậy.

Hắn nhìn xuống vòm ngực trần trụi của Rhine từ trên cao, ánh mắt giống như một bàn tay vô hình, ánh nhìn của hắn ở nơi nào, làn da của Rhine nơi đó lập tức đỏ lên giống như được bàn tay hắn chạm qua.

Dưới ánh mắt của Tịch Ca, làn da của Rhine hơi hơi nổi lên sắc đỏ.

Hai điểm trước ngực cũng bởi vì kích thích giống vậy mà nổi lên, dụ dỗ người cận kề thân mật.

Tịch Ca thưởng thức đến vừa lòng, tay hắn chạm lên ngực Rhine.

Đầu ngón tay của hắn giống như đang vuốt ve một loại nhạc cụ mới tinh, từ làn da của Rhine trượt qua trượt lại.

Rhine run rẩy càng thêm kịch liệt.

Tịch Ca tiến đến bên tai cậu: "Rhine... Thân thể của em vô cùng mẫn cảm, giống như lần đầu tiên bị người nhìn thấy, lần đầu tiên bị người đụng chạm... Còn có nơi này..."

Bàn tay của hắn cách quần chạm đến nơi đang đứng thẳng của Rhine.

"Cũng vô cùng mẫn cảm, vô cùng thành thật......"

Rhine há miệng thở dốc.

Thanh âm của cậu khàn khàn, cậu nói với Tịch Ca: "... Lần thứ hai. Trừ khi gặp được người yêu, Thánh Kỵ sĩ lựa chọn cấm dục."

Tịch Ca hôn cậu.

Nụ hôn của hắn một đường rơi xuống.

Từ môi đến cổ, từ cổ xuống ngực, dọc theo đường cong duyên dáng của bụng nhỏ thẳng xuống bên dưới.

Hắn đem bụng nhỏ hiển hiện rõ hình dáng cơ bắp, cùng với tuyến nhân ngư liếm qua từng cái một.

Cuối cùng, hắn đi tới vị trí phía dưới bụng nhỏ của Rhine.

Cách lớp quần, hắn hôn nơi đang đứng thẳng của cậu.

Việc này khiến cho Rhine dưới bàn tay hắn lần thứ hai xuất hiện cảm giác phản ứng kịch liệt, đồ vật dưới quần hung hăng run rẩy, có nước đầm thấm hiện ra trên quần áo.

Rồi sau đó, vật che đậy cuối cùng trên người Rhine cũng được cởi bỏ.

Cậu thấy dục vọng đứng thẳng của mình cao cao bên trong lớp quần áo.

Giờ phút này, dục vọng đã trở nên căng chặt đến mức cứng rắn, đầu mũi nhọn đang chảy ra chất lỏng trong suốt, nó dùng tư thái thực tế của mình nói cho Tịch Ca, Rhine đã không chịu đựng nổi trước sự tra tấn của dục vọng.

Nhưng Tịch Ca lại lựa chọn vòng qua chỗ đang dâng trào này.

Chính là trong nháy mắt này, trong đầu hắn đột nhiên toát ra một chủ ý vô cùng hay.

Ngón tay của Tịch Ca cọ xát làn da ở chỗ đùi của Rhine, làn da nơi đó rất nhanh trở nên đỏ ửng, trong suốt dưới sự vuốt ve của hắn.

Rhine thở phì phò, cậu bị động tác của Tịch Ca gây nên một cảm giác mê hoặc: "Ngươi... Định làm gì?"

Tịch Ca hướng về phía Rhine cười: "Chúng ta cùng chơi một trò chơi mới, không biết em có thể thích nó hay không?"

Sau đó, hắn cúi người xuống, đầu tiên đặt một nụ hôn ở háng Rhine, hương vị mê hoặc nhàn nhạt truyền đến từ phía trước.

Răng nanh thò ra khỏi môi của Tịch Ca.

Chúng nó đâm thủng làn da dưới háng cậu.

Giây phút này, Rhine cuối cùng cũng hiểu rõ đến tột cùng Tịch Ca muốn làm cái gì.

Cậu nhỏ giọng hô một tiếng: "Không ——"

Đã quá muộn.

Tịch Ca đã bắt đầu hút máu của Rhine từ chỗ này.

Một lượng máu lớn đến từ mạch máu bên trong dũng mãnh tiến vào khoang miệng của Tịch Ca, cùng với đó, hàm răng Tịch Ca cũng phân bổ một thứ giống như dược vật kích tình, toàn bộ rót vào trong cơ thể của Rhine.

Chỗ bị hút máu còn có thể phân tán tình dục trong cơ thể; dục vọng ở gần chỗ bắp đùi bị hút máu nhiều nhất, cho nên trong nháy mắt Rhine đã chịu sự kích thích lớn nhất đánh sâu vào cơ thể.

Tình dục cứ như thế nổ mạnh trong nháy mắt, khủng bố cơ thể của Rhine!

Một lượng máu lớn bị mất đi khiến cậu vô cùng hoảng hốt, tình dục nổ tung trong cơ thể lại khiến cậu có cảm giác giống như từ thiên đường rơi vào địa ngục.

Cho dù là Thiên đường hay địa ngục luân phiên, Rhine đều bị tình dục khống chế!

Dục vọng căng chặt cuối cùng cũng không thể khắc chế hơn nữa, cậu thở hổn hển một cách kịch liệt, hoàn toàn không có cách nào nhẫn nại, dục vọng của cậu đỉnh vào Tịch Ca, cọ xát Tịch Ca, khát cầu đụng chạm nhiều hơn nữa, mỗi một đụng chạm nho nhỏ đều giống như chạm vào và kích thích thần kinh của cậu, biến cậu hoàn toàn trở thành tù binh của dục vọng!

Tịch Ca có thể cảm giác được sự vội vàng của Rhine.

Nhưng hắn lại cố ý xấu xa, không chạm vào vị trí mấu chốt của Rhine.

Hắn hút xong máu của cậu, hàm răng hơi hơi thu lại, dùng đầu lưỡi mút vào bắp đùi của cậu, lại dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.

Từng dấu vết tinh tế xuất hiện ở nơi tư mật nhất của Rhine.

Cùng với những dấu vết đó, dục vọng của cậu run rẩy vô cùng đáng thương, nó căng trướng đến đỏ bừng, còn có gân xanh trên cán nổi lên, chất lỏng trong suốt không ngừng thoát ra từ đỉnh, trong hỗn loạn, điểm mấu chốt cuối cùng bị đột phá, Rhine bắt được cánh tay của Tịch Ca, thanh âm của cậu khàn khàn, giống như cầu xin: "Cho ta... Cho ta... Chạm vào nó... Nó muốn..."

Tịch Ca cuối cùng cũng đưa ra một bàn tay, cầm lấy dục vọng của Rhine.

Giây phút dục vọng được bàn tay bao vây kia, thân thể giống như có một ngọn lửa lớn kích thích, chốt cuối không ngừng bị va chạm rốt cuộc mất đi sự khống chế, bạch trọc lao ra khỏi dục vọng của Rhine, bắn đầy lên tay của Tịch Ca!

Rhine lâm vào tình trạng trống rỗng sau khi phát tiết.

Bên trong trống rỗng, cậu bỗng nhiên nhớ đến một đoạn quá khứ thật lâu trước kia... Khi cậu bị sơ ủng... Khi đó, cậu cái gì cũng không biết... Cậu cũng là tìm được cao trào từ trong quá trình hút máu...

"Rhine, em mang một ít nước tới đây." Âm thanh của Tịch Ca đột nhiên vang lên bên tai Rhine.

Rhine làm theo lời của Tịch Ca.

Một dòng nước lớn xuất hiện ở trong phòng ấm, trong đó, một tia nước bay tới bên cạnh Tịch Ca và Rhine.

Tịch Ca duỗi tay vớt nước đưa lên người Rhine. Dòng nước trong suốt lướt qua làn da tái nhợt của Rhine, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Tịch Ca dùng nước lau rửa thân thể cho Rhine, tay hắn lướt qua cổ cậu, tiến đến trên eo cậu, lại vòng tới đùi cậu. Hắn bế người lên, tách hai chân của cậu ra, để cậu ngồi trên người mình.

Sau khi tắm xong cho Rhine, hắn lại lấy một bình rượu vang đỏ đổ lên người cậu. Chất lỏng màu đỏ uốn lượn trên làn da tái nhợt của cậu, họa ra một đồ án vô cùng mỹ diệu.

Hắn cắn cắn tai cậu, nói với cậu: "Em còn nhớ đến trước đây, ở thời Trung cổ, tôi cũng đã từng giúp em tắm một lần? Khi đó tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng... Muốn cùng em làm những việc như bây giờ, muốn xem em làm ra đủ loại biểu hiện mà ngày thường không thấy được, muốn thấy được một em vừa bất đồng lại vừa chân chính như thế..."

Hắn lại hôn lên cằm Rhine.

"Còn tốt, thời gian chờ đợi cũng không quá lâu."

Rhine cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

Cả người cậu đỏ bừng vì hình dung của Tịch Ca. Cậu đang muốn nói chuyện, Tịch Ca đã dùng tay thâm nhập vào phía sau bí ẩn của cậu.

Hắn lại nói với Rhine: "Dùng chất lỏng của chính mình bôi trơn. Em thật sự rất giỏi, bảo bối của tôi."

Ngôn từ chuẩn bị nói ra lại biến mất khỏi đầu. Yết hầu Rhine phát ra tiếng rên rỉ: "Aaa..."

Ngón tay Tịch Ca mở rộng phía sau của cậu. Hắn kiên nhẫn ra vào nơi ấy, để đợi lát nữa, hắn có thể cất chứa toàn bộ bản thân vào nơi này.

Hắn tiếp tục nói chuyện bên tai Rhine, trong đêm đen sâu thẳm vui đùa này, tinh thần phấn chấn vô cùng.

Hắn nói: "Rhine, em sơ ủng tôi một lần, tôi là hậu duệ của em".

Rhine: "Đúng vậy...... Ưm......"

Hắn lại nói: "Rhine, tôi sơ ủng em một lần, em là hậu duệ của tôi".

Rhine: "A...... Ha......"

Ngón tay phía sau đã đụng chạm đến nơi địa phương bí ẩn, dục vọng cùng với sự thẹn thùng xuất hiện, đan xen trong cơ thể cậu.

Tất cả khiến thần trí của cậu trở thành một đống hồ nhão.

Cậu bị động thừa nhận tất cả của Tịch Ca.

Cậu nghe được đối phương tiếp tục nói: "Em nên gọi tôi như thế nào đây?"

Rhine: "Ta......"

Tịch Ca: "Gọi tôi một tiếng ba ba, thế nào?"

Rhine: "Ngươi ——"

Cậu dường như thanh tỉnh trong chớp mắt, chính là trong một cái chớp mắt này, Tịch Ca đã đem người chuẩn bị thật tốt, nương theo chất lỏng dễ chịu, xâm nhập vào thân thể Rhine!

Cự vật tiến vào thân thể, cảm giác no đủ không ngừng chiếm cứ toàn bộ thân thể của Rhine, lại càng chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cậu.

Một thoáng thanh tỉnh lập tức biến mất, cậu cả kinh thét lên: "A a a..."

Dục vọng căng chặt cuối cùng cũng có thể tiến vào một nơi thoải mái. Tịch Ca cùng thở dốc. Hắn mở hai chân của đối phương thành một góc lớn nhất, bế cậu lên, đặt cậu lên một gốc cây trong vườn, sau đó, đánh thật sâu, thật mạnh vào bên trong cơ thể cậu.

Hắn nỗ lực điều chỉnh hô hấp, thong thả ung dung nói bên tai đối phương: "Đến, Rhine, hãy nói cùng tôi, ba..."

Rhine: "Không ——"

Thanh âm trầm thấp triền miên vang lên bên tai, giống như ma chú.

Bên trong thân thể, mỗi lần va chạm đều mang theo dục vọng liên miên như thủy triều, sóng biển hết lần này đến lần khác đưa cậu lên đỉnh, cậu leo lên từ bên trong sóng triều, lại chưa bao giờ có thể tưởng tượng được gió thổi trên cao.

Cho đến khi ý thức đều biến mất trong một khắc trầm luân nơi bể tình kia.

Thần kinh của Rhine hoàn toàn thả lỏng, cuối cùng cậu cũng làm theo âm thanh của Tịch Ca, dùng giọng nức nở khẽ gọi một tiếng: "Ba..."

Rồi sau đó, một mảnh bạch trọc, toàn bộ thân tâm đều phát tiết ra ngoài.

Tịch Ca đặt Rhine trên mặt đất.

Bóng cây lay động, hoa rơi khắp nơi. Thiếu niên nằm trên những cánh hoa, ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính, chiếu lên thân thể của cậu.

Hắn hận không thể hòa vào với cậu, hòa vào đến chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro