Chương 2.1: Khởi kiến (Lần đầu gặp gỡ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duyên, Khởi, Duyên, Diệt

Bốn từ này có vẻ rất huyền diệu, mà sự huyền diệu của nó là khi xuất hiện, nó chẳng có chút động tĩnh, thậm chí là không hề có bất cứ dấu hiệu nào.

Câu chuyện phải được kể từ đêm Thẩm Chi Hằng gặp nạn.

Đêm ngày 20 tháng 11 năm dân quốc thứ 25 (1).Thẩm Chi Hằng tham gia vào một buổi tiệc từ thiện rất long trọng, bởi vì cứ bị một tên nghiện rượu quấn lấy cho nên hắn đã quyết định ra về sớm. Lúc chưa uống rượu thì tên nghiện rượu đó cũng là người rất có thể diện, nhưng một khi đã uống vào rồi thì lập tức trở nên mơ mơ hồ hồ, gặp ai thì quấn lấy người đó, lại bắt người khác uống cùng với mình đến khi nào say khướt thì thôi. Đêm hôm nay hắn lại quấn lấy Thẩm Chi Hằng, nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước, Thẩm Chí Hằng đã phát hiện ra bản thân mình không thể uống rượu được nữa.

Hắn không muốn uống tới mức nôn ói trong bữa tiệc, cho nên đã tìm một cái cớ để rời khỏi, cũng bởi vì sợ bị tên nghiện rượu kia nhìn thấy nên dáng vẻ rời đi trông rất luống cuống, còn quên mang cả áo khoác ngoài, sau khi lên lên xe thì mới bắt đầu cảm thấy lạnh.

Trước nay hắn chưa từng cảm thấy hoảng hốt như vậy bao giờ, hôm nay lại bị tên nghiện rượu quấn lấy làm lộn xộn cả lên, nghĩ lại thì hắn có cảm giác chuyện này giống như là dấu hiệu của một việc chẳng lành, nhưng khi đó cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đạp chân ga thật mạnh để được nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

Chiếc xe hơi này của hắn chính là mẫu mới của hãng xe Cadillac trong năm nay, mới được vận chuyển theo đường biển từ nước Mĩ đến, và cũng chính là chiếc xe đầu tiên được nhập đến Thiên Tân Vệ (2).

Vả lại Thẩm Chi Hằng là ông lớn có quyền lực trong ngành báo chí, bản thân hắn cũng là một người trí thức tân thời rất chịu chơi, đã trí thức tân thời mà còn là người có tiền, cho nên việc hắn mua một chiếc xe sang chảnh đời mới thì cũng đâu có gì khó hiểu.Chiếc xe chạy qua đường Anh tô giới (3), chạy thẳng một mạch theo đường Pháp tô giới đến nơi ở của Thẩm Chi Hằng. Đêm đã khuya, và đêm nay là một đêm cuối thu, gió lớn nổi lên, cảm giác giá buốt này cũng không kém gì so với những đêm đông.

Chiếc xe chạy ngang qua một căn biệt thự ánh đèn sáng chói, đó là căn biệt thự của Mễ tướng quân, nói chính xác hơn thì đó là căn biệt thự của bà vợ cả của Mễ tướng quân - Mễ phu nhân.

Từ trước đến nay, Mễ tướng quân vẫn luôn là một nhân vật rất phong lưu, mặc dù phải về vườn (chỉ người cầm quyền bị buộc rời khỏi vũ đài chính trị) sau khi cuộc tấn công Bắc Phiệt kết thúc, nhưng ông vẫn luôn ở trong trạng thái bán nhàn rỗi, bản chất phong lưu ấy theo thời gian vẫn không hề thay đổi, ông ta xây nhiều nhà to cửa rộng ở bên ngoài, nơi nào cũng có nhà của ông ta, nhưng quanh năm suốt tháng ông ta lại không có mấy khi về nhà.

Ngay khi xe của Thẩm Chi Hằng đi ngang qua, ánh sáng phản chiếu của con dao từ trong căn biệt thự lóe lên, đó là Mễ phu nhân, bởi vì bà ta cô đơn đến nỗi muốn phát điên nên đã trút giận lên người của Mễ đại tiểu thư. Mễ đại tiểu thư nay đã được 15 tuổi, nhưng vì chút dinh dưỡng mỗi ngày hấp thu chỉ tăng trưởng chiều cao, cho nên thân hình tiểu thư gầy gò, dáng vẻ của cô cứ trông như một đứa nhỏ.

Và Mễ đại tiểu thư là một người mù.

Tính từ giây phút này trở đi, 24 giờ đồng hồ sau sẽ chính là thời khắc gặp gỡ của Mễ đại tiểu thư và Thẩm Chi Hằng, chỉ có điều ngay lúc này cô lại không hề dự cảm được điều đó, mà chỉ biết cắn răng chịu đựng, bởi vì cô đang bị mẹ mình nắm tóc và đập đầu vào trong vách tường. Tóc của cô bị rụng xuống, có nơi bị rụng còn làm lộ rõ cả da đầu, tất cả đều là do mẹ của cô gây ra, bởi vì trong mắt của mẹ mình, cô chỉ giống như một món đồ chơi, rất thích hợp để bà ta nắm đầu tóc, kéo đi đá lại, và Mễ phu nhân cũng đã đánh đập hành hạ con gái mình đến quen tay, giống như sắp nghiện đến nơi rồi vậy.

Một tay nắm lấy cây gậy dành cho người mù, Mễ đại tiểu thư cũng biết rất rõ, với cách đánh đập hành hạ này của mẹ mình thì không thể đánh chết cô được, nhưng cô đã quá chán ghét cái tình cảnh phải sống mãi trong nỗi sợ hãi như thế này rồi.

Chiếc xe của Thẩm Chi Hằng đã chạy qua khỏi căn biệt thự nhà họ Mễ, cùng lúc đó Mễ đại tiểu thư cũng đã thoát khỏi sự tra tấn của Mễ phu nhân.

Tại một nơi không quá xa trong thành phố, Lệ Anh Lương bước vào văn phòng hội trưởng của hắn, đặt khủy tay trên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau đặt xuống phía dưới cằm, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn vào bóng đèn điện, chờ đợi thuộc hạ mang tin tốt trở về.

Đêm nay, Thẩm Chi Hằng nhất định phải ch.ết, nếu như Thẩm Chi Hằng không ch.ết thì hắn sẽ không còn cách nào để mà báo cáo nhiệm vụ với Hoành Sơn Anh. Vả lại, dù cho Hoàng Sơn Anh không ra lệnh, mà chỉ xuất phát từ tình cảm cá nhân, thì hắn cũng rất muốn g.iết Thẩm Chi Hằng, bởi vì Thẩm Chi Hằng là kẻ rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, hắn đã ba lần bốn lượt đến giao hảo với Thẩm Chi Hằng, nhưng Thẩm Chi Hằng vẫn luôn không để ý đến hắn. Mẹ kiếp! Hắn đường đường là hội trưởng hội ủy viên kiến thiết Hoa Bắc, ra ngoài xã hội thì cũng là người oai phong lẫm liệt, tiền hô hậu ủng (ý chỉ đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo bảo vệ), tại sao lại không được Thẩm Chi Hằng để mắt đến? Mình làm việc cho người Nhật thì có làm sao? Không phải hắn cũng dựa vào thế lực của Anh, Mỹ, Pháp để mà nói xằng nói bậy trên khắp các mặt báo hay sao?

Tâm tư của Lệ Anh Lương rất nhạy cảm, hắn trăn trở nghĩ về Thẩm Chi Hằng, càng nghĩ càng thấy tức, tức đến đỏ cả mắt, nước mắt ứa ra rồi từ khóe mắt chảy xuống, cộng với hàng chân mày dài, thêm cả làn da trắng nõn nà hắn, trông rất đẹp, hắn đẹp tựa như một kép hát.

Trong một góc của văn phòng, "reng, reng, reng" đồng hồ báo thức vang lên, Lệ Anh Lương liếc mắt nhìn, đã 1 giờ sáng rồi.

Đúng một giờ sáng, Thẩm Chi Hằng dừng xe bên lề đường rồi bước ra khỏi xe.

Chiếc xe đã xảy ra vấn đề, làm thế nào cũng không thể khởi động lại được, thế là Thẩm Chi Hằng quyết định sẽ đi bộ về nhà. Gió thổi càng lúc càng mạnh, hình như cơn gió còn cuốn theo cả tuyết mịn. Bởi vì Thẩm Chi Hằng chỉ mặc một bộ lễ phục mỏng dính cho nên hắn cảm thấy rất lạnh, hai tay đút vào trong túi, cúi đầu xuống, co người lại và bước đi trong gió.

Đi về phía trước được nửa đường thì hắn rẽ sang một con đường khác, đi được nữa dặm thì nghe thấy tiếng xe hơi chạy ở phía sau lưng. Ngoảnh người nhìn thì hắn thấy đèn xe sáng chói, một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao, tiếng xe rền vang, đang lao thẳng vào hắn. Hắn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị chiếc xe đâm vào, làm cho hắn bị văng lên cao. Chiếc xe lập tức dừng lại, đợi đến lúc hắn rơi xuống đất thì lại tiếp tục lao đến, cả bánh trước lẫn bánh sau của chiếc xe đều băng ngang trên lưng của hắn. Sau đó chiếc xe dừng lại, hai bên cửa của hàng ghế sau được mở ra, hai tên sát thủ mặc đồ đen lần lượt nhảy xuống xe, trong tay bọn chúng còn mang theo cả s.úng lục và nòng s.úng giảm thanh. Hai tên sát thủ đó cùng bước đến trước mặt của Thẩm Chi Hằng, một tên nói nhỏ: "Là cái tên họ Thẩm đúng không?"

Tên còn lại thì đã mở chốt an toàn của cây súng, lên đạn và nói: "Không sai."

Hai tên sát thủ hướng s.úng xuống dưới, chĩa nòng s.úng vào người của Thẩm Chi Hằng mà bắn. Nhưng khi hai tên đó chưa kịp bóp cò thì Thẩm Chi Hằng đã chống tay trên mặt đất rồi đứng thẳng dậy.

Đầu tóc của hắn rối xù, đất dính đầy trên gương mặt và dính đầy trên vạt áo, nhưng tứ chi của hắn vẫn còn đầy đủ, trông hắn vẫn cứ như một người nguyên vẹn bình thường. Hắn bước một bước đến trước mặt hai tên sát thủ mặc đồ đen, hình như muốn nói gì đó, nhưng hai tên sát thủ mặc đồ đen kia cũng là người đã trải qua huấn luyện, nhanh chóng chĩa nòng s.úng lên đầu hắn rồi bóp cò, viên đạn bay trúng đầu làm cho hắn giật người ra phía sau, trên trán lập tức xuất hiện một cái lỗ, máu bắn ra tung tóe.

Nhưng hắn chỉ bị chao đảo một chút rồi lại đứng vững. Lần này hắn thậm chí còn nói được thành lời: "Là ai phái bọn bay đến đây?"

Hai tên sát thủ mặc đồ đen cùng lúc bước lùi về phía sau, công việc mà bọn chúng làm chính là đâm thuê chém mướn, ai ai bọn chúng cũng dám g.iết, trên đời này còn có thứ gì làm cho bọn chúng sợ được nữa? Chính xác là không có, bọn chúng vẫn luôn không biết sợ là gì, mãi cho đến giờ phút này thì bọn chúng thật sự đã gặp được một người giết mãi không chết.

Bọn chúng lại tiếp tục cầm s.úng trong tư thế đánh bọc sườn, nhắm thẳng vào người của Thẩm Chi Hằng, lúc đó, dòng máu nóng đặc sệt chảy từ trên trán của Thẩm Chi Hằng chảy xuống, nó chảy qua hàng chân mày, dính lên mắt của hắn. Hắn đưa tay lên vuốt, vuốt ra một bàn tay bê bết máu, sau đó hai tên sát thủ mặc đồ đen nhìn thấy hắn đưa từng ngón tay bỏ vào trong miệng.

Bàn tay ướt sũng máu, một bên hắn mút từng ngón tay, một bên thì đưa mắt liếc qua liếc lại, liếc nhìn hai tên mặc đồ đen.

Tên sát thủ đầu tiên nổ s.úng khi nãy đã quyết định tiếp tục làm tiên phong, nhắm thẳng vào ấn đường của Thẩm Chi Hằng, hắn muốn bóp cò thêm lần nữa. Nhưng lần này, trong tay của hắn lại không có gì, luồng gió lạnh thổi qua kẽ tay, hắn giật mình phát hiện khẩu s.úng đã bị Thẩm Chi Hằng cướp mất. Thẩm Chi Hằng cầm súng chĩa thẳng vào ấn đường của hắn, lại hỏi thêm một lần nữa: "Ai là người phái bọn bay đến đây?"


Lúc này, tên sát thủ còn lại đã nổ s.úng.


Tên sát thủ đó đứng ngay bên cạnh của Thẩm Chi Hằng, trong giây phút tiếng s.úng vang lên, dường như Thẩm Chi Hằng đã dự cảm được điều này nên nhanh chóng chộp lấy nòng s.úng. Nòng s.úng chĩa lệch lên phía trên, viên đạn bay sượt qua đầu của Thẩm Chi Hằng. Thẩm Chi Hằng lập tức quay ngược nòng s.úng, chĩa vào yết hầu của tên sát thủ đó rồi bóp cò. Sau khi tiếng s.úng nổ vang lên, tên sát thủ ngã gục xuống đất. Và nòng súng lại tiếp tục chĩa vào tên sát thủ còn lại, Thẩm Chi Hằng đột nhiên quát lên: "Là ai? Không nói thì ông đây sẽ g.iết mày ch.ết!"


Tên đó vẫn cứ trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hằng, nhìn thấy m.áu trên trán cùng với não bị chảy ra bên ngoài, thấy hắn bị thương nặng đến như vậy rồi mà vẫn không ch.ết, không những không ch.ết mà còn có thể nói chuyện, và còn có thể g.iết người. Tên sát thủ mặc đồ đen đó đã g.iết vô số người, g.iết đến đêm hôm nay thì hắn đã thật sự gặp phải quỷ sống.


Hắn rất sợ, thậm chí đã quên luôn chuyện vẫn còn một tên viện binh ở phía sau lưng.


Tên tài xế chĩa ra một cây s.úng trung liên từ sau cửa xe, nhằm về phía hai người bọn họ mà nổ đạn. Bởi vì không có nòng giảm thanh cho nên tiếng s.úng nổ giống như tiếng sấm rền, viên đạn bắn xuyên qua cả tên mặc đồ đen và Thẩm Chi Hằng, sau khi Thẩm Chi Hằng vào tên mặc đồ đen đều đã ngã gục xuống đất thì tên tài xế mới thu s.úng lại, quay đầu xe, sau đó lại chạy xe cán qua thi thể của Thẩm Chi Hằng thêm một lần nữa, tiếp đó thì bỏ trốn mất dạng sau tiếng còi của xe tuần tra trong đêm.


Một đoạn đường sạch sẽ bây giờ đã biến thành một dòng sông m.áu.


Thẩm Chi Hằng không muốn ch.ết, nhưng nếu như hắn bị lính tuần tra phát hiện ra thấy cảnh tượng thê thảm này, mà khi đó hắn vẫn chưa ch.ết thì thật là vô lý. Cho nên nhân lúc xe tuần tra chưa chạy đến nơi, hắn trở người, bò lên mảnh đất ven đường. Bùn đất đã thấm đầy m.áu tươi của hắn, hắn bò về phía trước được một đoạn thì đã sức cùng lực kiệt, m.áu không còn để mà chảy ra nữa.


Cũng không thể để lại dấu vết gì được nữa.

*Chú thích:(1) 1925: Gọi là năm dân quốc thứ 25 là vì dân quốc là khoảng thời gian được tính từ khi triều đại nhà Thanh hoàn toàn bị sụp đổ cho đến khi nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập.(2) Thiên Tân Vệ: Tên gọi khác của Thiên Tân.(3): Anh Tô Giới: là địa phận thuộc địa phận của người Anh cai quản, cũng như Pháp Tô Giới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro