Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn mười ngày đã trôi qua, Tết Âm Lịch cũng sắp đến.

Nhìn không khí Tết rộn ràng trên đường phố, tôi không khỏi liên tưởng đến cảnh đón Tết ở nhà trước đây. Mẹ sẽ chuẩn bị đồ cúng cho năm mới và chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho mọi người vào đêm giao thừa, bố sẽ dùng một phần tiền thưởng cuối năm của mình để gói một phong bao lì xì thật to cho tôi và em trai, còn lại sẽ trao cho người vợ yêu quý của ông, sau đó hai ông bà già lớn tuổi không biết xấu hổ sẽ thực hiện một màn thân ái tê cả da đầu.

Tất cả đều đã trở thành hồi ức.

Tôi cứ tưởng anh em Triệu gia sẽ không đồng ý cho tôi về nhà ăn tết, hơn nữa tôi cũng không muốn trở về, tôi không biết nên giải thích những chuyện đã xảy ra với mình như thế nào, tôi cũng không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, càng không muốn bọn họ lo lắng cho tôi.

Đã hơn một tháng tôi không đến trường, thậm chí đợt kiểm tra cuối kỳ tôi cũng không tham gia, có lẽ tôi đã bị đuổi rồi, nhưng tôi cũng không thiết quan tâm nữa.

"Mẹ, kỳ nghỉ đông này con sẽ không về nhà, học tỷ trong câu lạc bộ đã giới thiệu con đến làm công cho một xí nghiệp lớn, đây là một cơ hội rất hiếm có......"

Tôi nhấc điện thoại và bấm một dãy số quen thuộc. Nghe từ microphone truyền đến một giọng nói thân thiết quen thuộc, nước mắt tôi không ngừng trào ra, tôi nghiến răng cố gắng kìm lại giọng nói phấn khích của mình, không muốn người nhà ở Gia Nghĩa lo lắng.

Mẹ tin lời nói dối của tôi, và đồng ý để tôi ở lại Đài Bắc ăn tết. Sau khi trò chuyện với mẹ hơn một giờ đồng hồ, đến khi cuộc gọi kết thúc, tôi đặt điện thoại xuống và ngồi trên giường khoanh chân lại, tôi vòng tay ôm chặt lấy chính mình, và vùi đầu vào giữa hai chân, lặng lẽ khóc.

Tôi muốn về nhà!

"Tiểu thư, cô dậy chưa? Uống chút canh gà đi. Tiểu thiếu gia tự nấu đấy."
Má Ô bưng một cái bình giữ nhiệt đi đến bên giường tôi, nhẹ giọng hỏi.

Lại là anh em Triệu gia sao! Tất cả sự thù hận trong lòng tôi bùng phát ngay lập tức.

"Không cần bọn hắn giả vờ tốt bụng! Tôi hận bọn hắn! Đừng để bọn hắn đến gần tôi!"
Tôi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, dùng sức gào rống, giật lấy cái bình giữ nhiệt má Ô mang đến sau đó ném mạnh vào tường. Bình giữ nhiệt đập thật mạnh trên tường rồi rơi xuống đất, canh gà bên trong trào ra ngoài và chảy xuống đất.

Trong phòng bệnh im ắng, sau khi phát tiết xong, tôi ngã xuống giường tiếp tục khóc thút thít, cảm giác như toàn bộ sức lực trong người đều bị rút cạn. Má Ô đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như sợ hãi trước hành động của tôi.

Một lúc lâu sau, má Ô đi đến bên tường nhặt bình giữ nhiệt rơi trên mặt đất lên, bắt đầu yên lặng thu dọn mớ hỗn độn mà tôi gây ra.

"Tiểu thư, tôi biết cô đã trải qua rất nhiều việc không thoải mái, chịu rất nhiều thương tổn, trong lòng cô khó chịu, nhưng cầu xin cô đừng hận hai tiểu thiếu gia, bọn họ làm như vậy cũng chỉ vì quá yêu cô."
Sau khi thu dọn xong, má Ô ngồi xuống bên giường bắt đầu khuyên nhủ tôi.

Tôi không muốn tranh cãi với bà ấy, bà nhận tiền lương từ Triệu gia, đương nhiên sẽ bênh vực bọn họ.

"Thiếu gia và tiểu thư lấy nhau chỉ vì lợi ích của đôi bên, từ trước đến nay cả hai người đều không thể hòa thuận được, sau khi sinh ra hai tiểu thiếu gia, quan hệ giữa hai người như nước với lửa càng ngày càng trở nên xấu đi, không lâu sau cả hai đều dọn ra khỏi dinh thự, định cư ở các nước khác nhau, và bắt đầu đi theo con đường riêng của họ. Không lâu sau khi được sinh ra, hai tiểu thiếu gia đã được giữ lại ở dinh thự để sống cùng ông nội. Lão gia quá cố cũng không phải là một người ông hiền từ tốt bụng, tâm nguyện lớn nhất đời này của ông chính là muốn mở rộng tập đoàn kinh doanh Triệu thị ngày càng lớn mạnh và phát triển hơn nữa, toàn bộ tâm sức và cảm tình của mình ông đều dành hết cho tập đoàn Triệu thị, nếu không phải vì muốn hai tiểu thiếu gia sau này sẽ là người nối nghiệp Triệu thị, ông căn bản cũng không muốn giữ lại bọn họ. Khi còn nhỏ, hai vị thiếu gia hầu như là do tôi nuôi nấng, tính tình cả hai đều nhút nhát rụt rè, nhưng lại rất tốt bụng, thích cười, luôn theo sau lưng tôi, và là hai đứa trẻ rất đáng yêu."

"Sau này, để bồi dưỡng bọn họ có thể tiếp quản Triệu thị, lão gia đã gửi cả hai đến một trường nội trú quý tộc nổi tiếng ở Anh quốc. Khi đó bọn họ mới 4 tuổi, tôi không yên tâm làm sao có thể để hai đứa trẻ một mình ở nước ngoài, tôi muốn đi cùng bọn họ, nhưng lão gia đã không đồng ý, ông nói rằng cả hai cần phải chịu đựng một chút khốn khổ mới có thể tôi luyện ý chí kiên cường. Cứ như vậy bọn họ đã bị đưa đến nước ngoài. Lão gia thậm chí không cho phép hai người gọi điện về Đài Loan."

"Mùa đông đến, bọn họ trở về Đài Loan cũng đã đến Tết Âm Lịch, nhưng tôi phát hiện bọn họ đã thay đổi rất nhiều, họ trở nên âm trầm, lãnh đạm, thậm chí sợ hãi người hầu tiếp cận. Tôi phát hiện trên người cả hai có rất nhiều vết thương, vết bầm, tôi đã nói chuyện này với lão gia, nhưng ông lại khiển trách và bảo tôi không được phép xen vào chuyện của bọn họ. Tết Âm Lịch qua đi, cả hai lại bị đưa về trường học. Sau 5 năm, bọn họ đều không trở về, cũng không còn bất kỳ một cuộc điện thoại nào."

"Cho đến có một ngày, có một cuộc gọi khẩn cấp từ trường học, sau khi lão gia nhận được điện thoại đã lập tức bay đến Anh quốc, chỉ vài ngày sau ông liền mang hai tiểu thiếu gia trở về Đài Loan -- nghe nói bọn họ đã giết người ở Anh quốc. Khi đó cả hai chỉ mới 10 tuổi!

"Sau này tôi mới biết được ngôi trường quý tộc đó giống như một trại tập trung, Nhiều năm không nhận được sự quan tâm và yêu thương của gia đình, sự tức giận cùng ủy khuất trong lòng những đứa trẻ ở đây chỉ có thể dùng những phương thức không bình thường để phát tiết, bằng việc bắt nạt và hành hạ những bạn học yếu ớt với nhiều cách thức khác nhau. Trước kia, hai tiểu thiếu gia đã bị một nhóm bạn học lột sạch quần áo ở trước mắt bao người, cả hai bị tạt nước lạnh, bị ép quỳ rạp trên mặt đất và ăn như chó, thậm chí bị treo lên để quất roi. Đây đều là do những đứa trẻ có xuất thân hiển hách gây ra, thậm chí vài đứa trẻ còn là hoàng tử của một số quốc gia, cho nên giáo viên ở đây căn bản không có cách nào để kiểm soát hành vi của những đứa trẻ này. Để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, bọn họ đã tìm cách giấu nhẹm đi những chuyện này."

""Không nhận được sự giúp đỡ hay thông cảm, hai vị thiếu gia đã cố nhẫn nhịn suốt 6 năm, mãi đến một ngày bọn họ đã dùng những cách thức cực kỳ tàn nhẫn cùng cực đoan giết chết một người bạn học đã làm nhục bọn họ."

"Sau đó, lão gia đã dùng những mối quan hệ để giải quyết mọi chuyện và mang họ trở về, nhưng cả hai đã thay đổi rất nhiều, âm trầm, đa nghi, ngụy trang gần như đã biến thành bản năng của bọn họ. Không ai có thể tiếp cận họ, thậm chí là tôi. Suốt ba năm sau tôi đã dành thời gian để chăm sóc bọn họ, cả hai mới dần dần tin tưởng, và tín nhiệm tôi."

"Sau nhiều năm, lão gia cũng qua đời, thiếu gia trở về xử lý một số việc rồi lại rời đi, dinh thự lúc này cũng chỉ còn lại hai vị tiểu thiếu gia cùng một vài người hầu, cả hai dần dần đuổi hết người hầu, và chỉ giữ lại quản gia và tôi để phục vụ cho Triệu gia, nhưng không lâu sau tôi cũng vì lý do sức khỏe mà rời khỏi Triệu gia."

"Tuy bọn họ giữ lại quản gia, nhưng cũng không tin tưởng và tín nhiệm hắn, bọn họ không cho quản gia tiến vào phòng của họ, cũng không bao giờ ăn thức ăn quản gia đã chuẩn bị. Họ không còn hoàn toàn tin tưởng vào bất kỳ ai, thậm chí đối với tôi bọn họ cũng có chút kiêng dè."

"Thế nhưng, bọn họ lại hoàn toàn tin tưởng cô. Bọn họ cho phép cô ở lại Triệu gia, tùy ý ra vào phòng ngủ bọn họ, và không hề cố kỵ ăn những bữa ăn do cô chuẩn bị. Những chuyện vặt vãnh này đối với người bình thường chẳng đáng kể gì, nhưng đối với bọn họ, đây đều là những việc phi thường khó có thể thực hiện."

"Tuy rằng bọn họ đã gây ra rất nhiều chuyện khiến cô chịu tổn thương nghiêm trọng, nhưng kỳ thật những chuyện đó chỉ là một số thủ đoạn nhỏ để khiến cô có thể thuộc về họ, bọn họ cũng không chân chính làm tổn thương cô. Nếu cả hai thật sự muốn thương tổn cô, thì kết cục của cô so với hiện tại sẽ thê thảm gấp trăm lần."

"Cầu xin cô đừng hận hai tiểu thiếu gia. Họ yêu cô, nhưng lại chưa bao giờ nhận được tình yêu thương, cho nên bọn họ không biết cách làm thế nào để khiến người mình yêu hạnh phúc. Vì lợi ích của cô và cả hai, xin cô hãy dạy họ học cách yêu thương."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro