Chương 12: Anh ấy yêu em nhiều hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại chung cư của Doãn Mặc đã rất muộn, Mộ Dữu rất tự giác đi lên phòng ngủ trên lầu.

Doãn Mặc cũng giống lần trước, tự mình trải nệm xuống sàn trong thư phòng.

Đêm nay thức khuya, lại có uống chút rượu bên nhà Phương Khải Hạ, nên Mộ Dữu không bị mất ngủ như lần trước.

Khi cô tỉnh thì trời đã sáng.

Hôn lễ của Phương Khải Hạ tổ chức tại một khách sạn.

Mộ Dữu không cẩn thận dậy trễ, khi cùng Doãn Mặc đi đến thì bên trong đã có rất nhiều khách mời và bạn bè.

Doãn Mặc cùng mấy người quen nói chuyện, Mộ Dữu nhìn thấy Mộ Du Trầm, chạy tới ngồi bên cạnh anh: "Chú nhỏ, chú đến sớm như vậy thảo nào lúc nãy bọn con gõ cửa nhà chú không ai trả lời."

Mộ Du Trầm vuốt vuốt ly rượu trong tay, nhìn cô: "Chờ xem hai người tình tứ trước mặt chú à?"

Mộ Dữu dựa vào mép bàn, chống cằm, chớp chớp mi, vẻ mặt vô tội: "Chú và Doãn Mặc không phải anh em tốt sao, anh ấy hạnh phúc thì chú phải thấy vui cho anh ấy chứ. Nếu chú ghen tị thì đi tìm bạn gái đi ạ, ông nội mà biết nhất định sẽ rất vui."

Mộ Du Trầm xì khẽ một tiếng: "Sao ông ấy lại vui vẻ?"

"Chú là con trai út của ông, ông thương chú nhất, nếu chú có bạn gái ông nhất định sẽ rất vui."

Mộ Du Trầm nhấp một ngụm rượu, lười nhác dựa vào ghế, im lặng không nói.

Không biết ai nói cô dâu sắp tới, hôn lễ rất nhanh sẽ được bắt đầu. Khách mời lần lượt đứng dậy, chen chúc ở hai bên thảm đỏ.

Mộ Dữu cũng tiến tới xem náo nhiệt.

Cánh cửa nặng trịch của khách sạn từ từ mở ra. Âm nhạc trong đại sảnh lập tức dừng lại, xung quanh đều im lặng.

Một luồng ánh sáng dịu dàng chiếu qua, chiếu vào chiếc váy cưới trắng tinh của cô dâu, những viên kim cương vỡ điểm xuyến trên đó tỏa sáng rực rỡ.

Ở phía bên kia thảm đỏ, một người đàn ông mặc âu phục từng bước tiến về phía cô dâu của mình.

Cảnh tượng này Mộ Dữu thường xuyên thấy ở trên TV, nhưng lúc này được chứng kiến tận mắt lại càng chân thực hơn.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng và tình cảm của Phương Khải Hạ khi nhìn về phía cô dâu, cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc trong mắt cô dâu.

Phương Khải Hạ và bạn gái anh là bạn thời đại học, đã yêu nhau được vài năm.

Người ta nói hôn nhân song phương* là hình thức đẹp nhất của tình yêu, có lẽ tình yêu của hai người họ cũng vậy.

*hôn nhân song phương: theo mình nghĩ là hôn nhân mà hai bên đều yêu nhau.

Mộ Dữu chỉ là trong lòng cảm khái một câu, ai ngờ không cẩn thận nói ra miệng.

Nam Hằng đứng tại bên cạnh cô, cười nói: "Tiểu Dữu sao mà cảm động như vậy, nếu sau nay em cùng Doãn Mặc kết hôn không phải cũng là tình yêu đến từ hai phía sao?"

Mộ Dữu có chút sững sờ, vô thức nghiêng đầu, Doãn Mặc đang đứng bên cạnh cô, đôi mắt đen sâu thẳm kia rơi vào mặt cô.

Cô thật sự đã từng mơ tưởng về việc sẽ có một ngày như vậy với Doãn Mặc.

Nhưng mà, chỉ là đã từng thôi.

Mộ Dữu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nửa đùa nửa thật nói với Nam Hằng: "Hai bọn em sao có thể là tình yêu đến từ hai phía, là anh ấy quấn lấy em, mà em lại mềm lòng nên mới đồng ý ở bên anh ấy. Anh ấy yêu em nhiều hơn, cho nên tình yêu của bọn em không bình đẳng."

Nam Hằng chỉ coi những lời này của Mộ Dữu là tình thú giữa hai người yêu nhau, lắc đầu, cười cười.

——

Tiệc cưới kết thúc vào lúc chạng vạng tối.

Mộ Dữu muốn trực tiếp quay về trường học, Doãn Mặc không có uống rượu nên tự mình lái xe đưa cô về.

Khi nãy tại hôn lễ Mộ Dữu có uống một ít rượu trái cây, cho nên vừa ngồi lên xe cô liền nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Mơ màng ngủ Mộ Dữu mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cô thấy mình mặc váy cưới đuôi cá trắng tinh khiết, bước trên thảm đỏ đi vào sảnh tiệc lãng mạn và thơ mộng.

Ở bên kia thảm đỏ, một người đàn ông cao lớn khôi ngô tuấn tú chậm rãi bước về phía cô.

Một tia sáng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, khuôn mặt mơ hồ dần trở nên rõ ràng--

Là Doãn Mặc!

Mộ Dữu giật mình tỉnh dậy.

Đến chỗ đèn giao thông, Doãn Mặc nhìn qua: "Sao vậy?"

Mộ Dữu xoa xoa đầu: "Tôi gặp ác mộng, thật đáng sợ."

Mặt trời sắp lặn, ánh sáng ấm áp còn đọng lại trong thành phố nhộn nhịp và quyến rũ này.

Xe phóng nhanh trên cầu An Cầm, hai bên sông nước mênh mông, xa xa là bãi cát bị mắc cạn.

Doãn Mặc đột nhiên nói: "Cuối tuần sau tôi đến trường học đón em."

Mộ Dữu không hiểu lắm: "Đón tôi làm gì?"

"Chúng ta không phải đang yêu đương sao, cuối tuần thì phải ở cạnh nhau. Tôi và chú nhỏ của em ở cùng một tiểu khu, nếu cậu ấy phát hiện cuối tuần em không đến chỗ tôi, chắc chắn sẽ nghi ngờ."

Mộ Dữu không hài lòng lắm: "Vậy cũng không cần phải qua mỗi tuần, cho dù yêu đương tôi cũng phải có không gian riêng."

Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc, "Tôi cũng là nghĩ cho anh, mỗi lần tôi qua nhà anh thì anh đều phải ngủ dưới sàn, anh lớn tuổi rồi, nằm dưới sàn không tốt cho eo đâu."

Khoé miệng Doãn Mặc co rút, nói với cô một sự thật: "Tôi cũng không có lớn hơn em bao nhiêu."

Mộ Dữu nhắc nhở anh: "Tôi 21, anh đã 28!"

Cô đưa tám ngón tay lên trước mặt anh.

Doãn Mặc: "Không đều là hơn 20 sao?"

Mộ Dữu: "..."

——

Trở lại trường học, sinh hoạt của Mộ Dữu một lần nữa đi vào quỹ đạo.

Chắc là Doãn Mặc rất bận nên liên tiếp mấy ngày Mộ Dữu chưa gặp anh ở trường.

Mỗi ngày cô lên lớp, vẽ truyện tranh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt lại đến thứ sáu, tiết học chuyên ngành cuối cùng, Hách Mộng Thành, Mộ Dữu cùng Trách Trách ngồi cùng nhau, Đồng Lạc Dao ngồi hàng cuối cùng bị rất nhiều người quây quanh.

Sau khi bài viết liên quan đến Doãn Mặc được đăng lên vào đầu tuần trước, nghe nói anh họ Đồng Lạc Dao là thư ký riêng của Doãn Mặc, rất nhiều nữ sinh bắt đầu chủ động tìm Đồng Lạc Dao hỏi chuyện. Cô ta trước kia ở trường học không quen ai ngoại trừ ba người bạn cùng phòng, nhưng bây giờ lại có rất nhiều người đến làm quen.

Hách Mộng Thành nhìn ra phía sau một chút, thở dài: "Cậu ta bây giờ là xuân phong đắc ý*, trước kia không có bạn bè thì đi theo chúng ta, bây giờ đã cảm thấy chúng ta chướng mắt. Mấy cậu nói xem đám người kia nịnh bợ cậu ta, có phải bọn họ nghĩ là sẽ có cơ hội đi ăn cùng Doãn Mặc giống chúng ta lần trước không?"

*Xuân phong đắc ý: ban đầu, "xuân phong đắc ý" dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "xuân phong đắc ý" để hình dung. (Nguồn: Clover Dane's Home)

Thật sự đến bây giờ Hách Mộng Thành vẫn không thể tin được cô ấy đã đi ăn cơm cùng Doãn Mặc.

Chẳng lẽ cô ấy thật sự được hưởng hào quang của Đồng Lạc Dao?

Nhưng cô ấy cảm thật chuyện này không đơn giản như vậy.

"Lần trước sao Doãn Mặc lại đồng ý đi ăn cơm với chúng ta? Chúng ta lại không quen biết anh ấy?" Hách Mộng Thành suy nghĩ lại hỏi Mộ Dữu.

Mộ Dữu vừa chép bài xong, ngẩng đầu búng nhẹ trán Hách Mộng Thành một cái, nói nhỏ: "Lo nghe giảng đi."

Hách Mộng Thành chống cầm: "Hôm nay bạn thân tớ đến tìm tớ, tớ đang nghĩ nên đi đâu chơi đây, không có tâm trạng nghe giảng đâu."

Trách Trách liếc nhìn cô ấy một cái: "Không phải tối nay cậu có tiết sao? Định cúp học à? Tiết của giáo sư Hoắc đó, cậu gan lớn thật đấy!"

Sắc mặt Hách Mộng Thành nhất thời cứng đờ.

Tuần này là tuần thứ 2, cô ấy có tiết học tự chọn vào buổi tối, thế mà lại quên!

Mà tiết tự chọn này, cô ấy là người duy nhất trong phòng đi học.

Cảm giác ánh mắt cầu cứu của Hách Mộng Thành nhìn qua, Trách Trách lập tức cúi đầu nhìn sách giáo khoa: "Tối nay tớ có việc, không lên lớp giúp cậu được."

Hách Mộng Thành: "..."

Tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi.

Đã đến giờ cơm, Mộ Dữu kéo khoá cặp sách, suy nghĩ buổi trưa ăn gì.

Hách Mộng Thành xoa xoa tay, ôm mặt hướng về phía cô, cười tủm tỉm: "Tiểu Dữu, tối nay cậu không có lớp phải không?"

Mộ Dữu đem gương mặt cô ấy đẩy ra: "Làm gì, định nhờ tớ lên lớp thay cậu sao?"

Hách Mộng Thành: "Bạn thân tớ chiều nay đến, tớ phải ra ga tàu cao tốc đón cô ấy, không kịp lên lớp. Cậu giúp tớ lần này được không, cuối tuần mang đồ ăn ngon về cho cậu."

Mộ Dữu cũng không có ý định đến nhà Doãn Mặc, dù sao cũng không có chuyện phải làm. Cô trầm mặc một lát, gật đầu: "Được thôi."

"Tiểu Dữu, yêu cậu quá đi!" Hách Mộng Thành kích động muốn ôm cô, Mộ Dữu giả vờ ghét bỏ đẩy ra, "Ai da, nhanh đi ăn cơm thôi, muộn chút phải xếp hàng đấy."

Hách Mộng Thành đuổi theo cô: "Hôm nay cậu muốn ăn gì, quẹt thẻ ăn cơm của tớ nè!"

——

Sau bữa trưa, Hách Mộng Thành đi vào nội thành đón bạn thân, Trách Trách đi làm thêm ở gần trường, Mộ Dữu về ký túc xá tiếp tục vẽ truyện.

Lớp kinh tế học của Hách Mộng Thành bắt đầu lúc bảy giờ, là lớp của trưởng khoa Hoắc khoa Tài chính.

Lúc trước Mộ Dữu tham gia câu lạc bộ, từng nghe sinh viên khoa Tài chính nói chuyện, bọn họ nói Doãn Mặc là học sinh đáng tự hào nhất của giáo sư Hoắc, mỗi lần có cơ hội ông đều nói về thành công của ông chủ Doãn thị.

Vì vậy, nghe nói số lượng nữ sinh ngưỡng mộ Doãn Mặc trong khoa Tài chính là nhiều nhất trong tất cả các khoa.

Tiết học tối nay, Mộ Dữu không biết vị giáo sư Hoắc này có lấy Doãn Mặc làm ví dụ nữa không. Cô thật sự không muốn nghe đến tên anh.

Sáu giờ rưỡi Mộ Dữu tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp.

Vừa định đi ra ngoài, cô đụng phải Đồng Lạc Dao đang cầm túi lớn túi nhỏ trở về.

Nhìn thấy Mộ Dữu, cô ta đưa một cái bánh ngọt đến: "Cậu ăn không? Tôi không muốn ăn nhưng mấy người ở phòng sát vách cứ khăng khăng mua cho tôi, còn mua nhiều như vậy, tôi ăn cũng không hết. Phiền não quá đi!"

Mộ Dữu lắc đầu: "Không cần, cám ơn."

Đồng Lạc Dao lấy lại: "Ở phòng chỉ còn một mình cậu thôi sao? Ngày mai mấy người chị em rủ tôi đi dạo phố, có muốn tôi đưa cậu theo không?"

"Ngày mai tôi còn có việc, cậu đi đi." Mộ Dữu định rời phòng, lại liếc mắt nhìn mấy túi đồ trên bàn của Đồng Lạc Dao, nói: "Những người kia lúc trước không nói chuyện với cậu, bây giờ lại tỏ ra thân thiết như vậy, rõ ràng có mục đích riêng, cậu cẩn thận một chút."

Đồng Lạc Dao sắp xếp lại mấy mấy túi đồ: "Mục đích riêng? Ý cậu là bọn họ muốn làm thân với tôi, để sau này có cơ hội tiếp cận Doãn Mặc? Cậu đừng nghĩ xấu người ta như vậy chứ, bọn họ có thể có suy nghĩ như vậy sao? Nhưng bỏ qua những chuyện này, bọn họ thật sự muốn làm bạn với tôi. Đều là chị em tốt với nhau, nếu các bọn họ muốn gặp mặt, có cơ hội tôi liền dẫn bọn họ đi cũng không sao."

Mộ Dữu nhất thời không nói nên lời.

"Cậu vui vẻ là được rồi."

Mộ Dữu đến lớp sớm nên vẫn chưa có nhiều người. Cô ngồi xuống hàng cuối cùng, rồi nghịch điện thoại.

Mọi người lục tục vào lớp, Mộ Dữu vẫn không ngẩng đầu lên.

Bỗng nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên: "Cậu cũng chọn môn Kinh tế học sao?"

Cảm giác như đang nói chuyện với cô, Mộ Dữu nhìn sang.

Một nam sinh gầy gò ngồi bên cạnh cô, nhìn khá quen mắt nhưng nhất thời cô không nhớ ra.

Không đợi cô hỏi, nam sinh chủ động nói: "Tôi là Tần Phong ở khoa Văn học, cùng khoá với cậu, cũng học năm ba."

Mộ Dữu vẫn không có ấn tượng, nhưng cô vẫn lễ phép gật đầu: "Xin chào."

Tần Phong hỏi: "Tôi nhớ cậu học ngành Quản lý du lịch, không phải ngành cậu có môn kinh tế du lịch sao, sao cậu còn học môn tự chọn là Kinh tế học?"

Mộ Dữu: "Bạn cùng phòng chọn."

Vài nam sinh ngồi xuống phía trước, có người nói đùa: "Vốn là không muốn đến lớp này, nhưng bây giờ nhìn thấy giáo hoa của trường, tôi thấy cũng đáng."

Dưới gầm bàn Tần Phong đạp đối phương một cước, người kia mới im miệng.

Một lát sau, một nam sinh lại nhìn qua, nói: "Các cậu có phát hiện không, lớp tự chọn của giáo sư Hoắc đa số đều là nữ sinh, vì khi học thỉnh thoảng có thể nghe được chuyện của Doãn Mặc. Các cậu nói xem tại sao Doãn Mặc ở trường chúng ta lại nổi tiếng như vậy, nữ sinh đều mê anh ta."

Nam sinh nhìn về phía Tần Phong: "Tôi cảm thấy anh ta so với Tần gia của chúng ta, thực ra cũng như vậy thôi."

"Mộ Dữu, cậu cảm thấy thế nào?" Người kia hỏi Mộ Dữu.

Bỗng nhiên bị điểm tên, Mộ Dữu rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Nhìn Tần Phong bên cạnh, trong lòng Mộ Dữu nói thêm một câu: Nói về ngoại hình, kỳ thực chó đen lớn* kia đẹp trai hơn.

*mọi người nghĩ nên để đại hắc cẩu hay chó đen lớn thì hay hơn?

Cô lễ phép cười cười, không nói gì, lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Không lâu sau, chuông vào học vang lên, trong phòng học vẫn không ngừng náo nhiệt, một người đàn ông khí phách hiên ngang bước vào lớp, đứng trên bục giảng.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác bằng len màu nâu sẫm được cắt may cẩn thận, vai rộng, chân dài, gương mặt nghiêm nghị phản chiếu dưới ánh đèn, trên sống mũi là một cặp kính gọng bạc.

Mộ Dữu ngạc nhiên nhìn chằm chằm bục giảng, mở to mắt kinh ngạc.

Thế nào lại là ——

Chó đen lớn? ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro