Chương 64: Đang dỗ chó của em ngủ nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Mộ Dữu đang ngủ say, cảm giác mặt mình bị ai đó cọ qua cọ lại, hơi thở ấm áp lướt qua da thịt, có chút ngứa.

Cô mơ hồ mở mắt ra, thấy Doãn Mặc đang thân mật ôm cô trong ngực.

Bên ngoài trời đã sáng, tia sáng rực rỡ xuyên qua khe hở giữa rèm cửa, khuôn mặt anh tuấn tú, lông mày rậm, mắt vẫn nhắm nghiền, không biết đã tỉnh hay chưa.

Bình thường anh bận rộn công việc, rất ít khi Mộ Dữu tỉnh dậy vẫn còn thấy anh bên cạnh.

Cô cong cong khóe môi, lại vùi vào ngực anh, ôm lấy eo anh.

Doãn Mặc vô thức ôm cô, lẩm bẩm một câu: "Anh là chó đen lớn của em."

Mộ Dữu: "?"

Anh tự mình nói như vậy, Mộ Dữu vẫn thích ứng kịp.

Còn chưa kịp đáp lại, cô liền cảm giác được anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, gần như thì thầm nói: "Bà xã, anh yêu em."

Mộ Dữu trong ngực anh thầm mỉm cười: "Sao mới sáng sớm anh đã nói lời buồn nôn như vậy chứ?"

Là bởi vì tối qua cô chuẩn bị sinh nhật cho anh nên anh cảm động sao, nhưng đã qua một đêm rồi sao vẫn chưa hết cảm động? Lại còn tự thừa nhận mình là chó nữa.

Nhưng cô hỏi xong đợi rất lâu cũng không thấy người đàn ông bên cạnh trả lời.

Mộ Dữu nhướng mi, anh vẫn đang ngủ, hô hấp đều đều, không giống như đã tỉnh.

Thì ra là nói mớ.

Anh thế mà cũng nói mớ.

Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dữu nheo lại, trên mặt tràn ngập ý cười.

Tâm trạng đột nhiên rất tốt, cô đưa tay lấy điện thoại, rồi gửi tin nhắn Wechat cho Thư Minh Yên:【Chắc cậu sẽ không ngờ tới truyện tranh của tớ vừa mới xuất bản, liền bị anh ấy phát hiện.】

Đối phương hiển nhiên cũng đã dậy, rất nhanh đã trả lời:【Hả?】

【Sau đó thì sao?】

【Trong truyện cậu đặt tên cho anh ấy là Doãn chó, còn khiến anh anh khốn khổ chồng chất như vậy, anh ấy có giận cậu không?】

【Tớ đã nói với cậu rồi, cậu như vậy là không được, sớm muộn gì cũng bị anh ấy phát hiện!】

Khoé miệng Mộ Dữu cong lên:【Không có, anh ấy vừa mới nói với tớ, anh ấy là chó đen lớn của tớ.】

Một lúc sau bên kia trả lời:【Còn tưởng có chuyện gì kinh thiên động địa, thì ra là cẩu lương?】

【Tớ đã làm gì sai chứ?】

Mộ Dữu:【*thẹn thùng*】

Thư Minh Yên trực tiếp gửi voice chat tới

Sợ đánh thức Doãn Mặc, Mộ Dữu chuyển voice chat thành tin nhắn văn bản: Lo anh anh em em với chó đen lớn nhà cậu đi, để tớ yên.

Đặt điện thoại xuống, cô vuốt vuốt mái tóc ngắn của anh, lẩm bẩm: "Chó đen lớn của em ngoan quá!"

Một giây sau, Doãn Mặc mở mắt ra.

Anh vừa tỉnh ngủ, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ, trong mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, anh nhìn bàn tay đặt trên đầu mình, như đang vuốt ve một chú chó.

"Em làm gì vậy?" Giọng anh vừa mới ngủ dậy hơi khàn khàn.

Tay Mộ Dữu vẫn đang vuốt tóc anh, động tác liền cứng đờ.

Không khí ngưng đọng hai giây, Mộ Dữu cũng không sợ anh, lại vuốt ve thêm hai cái nữa: "Đang dỗ chó của em ngủ nè, nhắm mắt, ngủ tiếp đi."

Doãn Mặc: "..."

——

Thời gian thực tập năm tư của Mộ Dữu là sau kỳ nghỉ Quốc khánh, một tháng trước ngày Quốc khánh cô sẽ tham gia các khoá tập huấn trong trường.

Phía bên ban chấp hành Đoàn trường, thầy Cận đã tìm được hai trợ lý mới, vì vẫn chưa quen với nội dung công việc, nên lúc rảnh Mộ Dữu sẽ chỉ việc cho bọn họ.

Ngày 29 tháng 9 trường sẽ tổ chức kỷ niệm thành lập trường, 2h30 chiều hôm đó, Doãn Mặc sẽ có buổi toạ đàm đầu tiên tại trường.

Vừa khai giảng, tin tức này liền truyền khắp các khoa của trường.

Trang web, diễn đàn, phát thanh, biểu ngữ, áp phích cùng các loại hình thức tuyên truyền khác.

Ngày này, trong phòng tập huấn hướng dẫn du lịch mô phỏng 3D kết thúc, giáo viên cho phép hoạt động tự do.

Gần đây bên phía thầy Cận quá bận rộn, Mộ Dữu cũng rất ít khi rảnh rỗi, lúc này cô tranh thủ thòi gian nghỉ để viết báo cáo tập huấn của ngày hôm nay.

Hai bạn học phía trước quay đầu xuống nhìn, cùng Mộ Dữu chào hỏi.

Tô Kỳ Mạc nói: "Vé của buổi toạ đàm của Doãn Mặc có phải đã làm xong rồi không? Mộ Dữu cậu có thể cho tôi một vé không? Đều là bạn học với nhau, cho tôi chút mặt mũi đi."

Cô gái ngồi cùng bàn Thiệu Tịnh Tịnh cũng nói theo: "Cho tôi một vé với."

Giọng hai người không lớn, nhưng nói đến Doãn Mặc thì rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của bạn học xung quanh.

Chỉ một thoáng, rất nhiều bạn học vây quanh.

Mộ Dữu đang viết báo cáo dừng lại, mắt nhìn Tô Kỳ Mạc cùng Thiệu Tịnh Tịnh, lại nhìn mọi người xung quanh, giọng điệu bình thản: "Vé đã được giao cho hội sinh viên, dựa theo ý của thầy Cận thì đến lúc đó khoa nào cũng có phần. Còn nếu khoa nào liên quan đến chủ đề toạ đàm của Doãn Mặc lần này thì số lượng vé sẽ nhiều hơn."

Có bạn học kích động nói: "Chủ đề toạ đàm lần này là 'Du lịch + Tài chính + Mô hình phát triển đặc trưng và đổi mới tích hợp Internet', vậy hẳn là liên quan đến chuyên ngành của chúng ta. Có nghĩa là khoa chúng ta sẽ có nhiều vé hơn đúng không?"

Mộ Dữu gật gật đầu: "Cũng không nhiều hơn bao nhiêu đâu, phân chia cụ thể thế nào cho sinh viên là do hội sinh viên của các khoa quyết định, chuyện này không thuộc quyền quản lý của tôi."

Không lấy được phiếu từ chỗ cô, đám người đành hậm hực trở về chỗ của mình.

Đồng Lạc Dao lắc đầu thở dài, thấp giọng nói với Mộ Dữu: "Một đám nữ sinh đến cho cậu xin vé buổi toạ đàm của Doãn Mặc, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, cậu vậy mà rất bình tĩnh."

Mộ Dữu vuốt vuốt cây bút trong, nghĩ nghĩ, cũng thấp giọng trả lời: "Tớ chỉ giả vờ xem như mọi người đến tham gia toạ đàm đều vì học tập."

Còn những chuyện khác, bọn họ nghĩ cũng phí công.

Mộ Dữu vừa nghiêng đầu, phát hiện Hách Mộng Thành đang ngồi một bên chống cằm, miệng cười toe toét, có chút mất tập trung.

Mộ Dữu đưa tay quơ quơ trước mặt cô ấy: "Làm sao vậy, sao trông như đang trồng hoa si thế, sắp chảy nước dãi rồi kìa."

Đồng Lạc Dao và Trách Trách nghe vậy, cũng tò mò nhìn qua.

Hách Mộng Thành hồi thần lại, nhìn ba người họ giống nhau, thần thần bí bí, lại có chút ngại ngùng: "Có thể tớ muốn yêu đương rồi."

Mộ Dữu: "?"

Hách Mộng Thành nói: "Trước đó không phải tớ tham gia nhóm bóng đá sao, ở trong đó tán gẫu vài câu, có một bạn nam kết bạn với tớ, bọn tớ thường xuyên nói chuyện phiếm. Khai giảng học kỳ này cậu ấy hẹn tớ gặp mặt, lại mới tớ ăn cơm, rồi,"

Gương mặt Hách Mộng Thành đỏ bừng: "Cậu ấy còn nói thích tớ."

Đồng Lạc Dao: "Học trường chúng ta sao?"

Hách Mộng Thành gật đầu: "Học khoa Tài chính, cùng khoá với tụi mình, cũng đang học năm tư."

Trách Trách: "Cậu đồng ý rồi sao?"

Hách Mộng Thành lắc đầu: "Vẫn chưa, tớ còn chưa suy nghĩ kỹ. Mặc dù hai bọn tớ có nhiều điểm chung, lúc gặp mặt ấn tượng của tớ với cậu ấy không tệ, nhưng nhanh như vậy đã đồng ý thì không phải quá qua loa sao?"

Cô ấy nhìn về phía Mộ Dữu, "Tiểu Dữu, trong đám tụi mình cậu là người có kinh nghiệm nhất, cậu nói xem khi nào tớ nên đồng ý với cậu ấy?"

Cô có kinh nghiệm?

Mộ Dữu bị hỏi chẹn họng một chút, có chút buồn cười: "Tớ làm gì có kinh nghiệm chứ?"

"Cậu và Doãn Mặc, sao lại không có kinh nghiệm?"

"Tớ với anh ấy không phải người yêu, cũng không có yêu đương đàng hoàng, điều này khác với cậu."

Hách Mộng Thành ngẫm lại cũng đúng, người ta là kết hôn trước, hỏi Mộ Dữu chuyện này cũng không đáng tin cậy lắm.

Các cô trò chuyện không né tránh, nên hai bạn học ngồi trước nghe được sửng sốt trong giây lát.

Tô Kỳ Mạc và Thiệu Tịnh Tịnh nhìn nhau, như thể họ vừa mới nghe được một chuyện kinh thiên động địa.

Hai người chụm đầu lại và thảo luận lặng lẽ trong sự kích động.

Tô Kỳ Mạc: "Tớ không nghe nhầm chứ, lời Mộ Dữu vừa nói có ý gì? Học kỳ trước không phải cậu ta và Doãn Mặc ở trường rất ngọt ngào sao, Doãn Mặc còn thường xuyên đến trường đón cậu ta, thế mà không phải là quan hệ yêu đương?"

Thiệu Tịnh Tịnh: "Chắc là chia tay rồi, từ lúc khai giảng đến giờ cậu có thấy Doãn Mặc đến trường tìm cậu ta không?"

Tô Kỳ Mạc lắc đầu, chưa từng thấy.

Cô ta thốt lên: "Chẳng lẽ chia tay thật à? Vậy cũng nhanh quá đi, hai người họ ở bên nhau chưa bao lâu."

Thiệu Tịnh Tịnh: "Thật ra một người có địa vị như Doãn Mặc thì khó có thể lâu dài với Mộ Dữu."

Tô Kỳ Mạc cảm thấy có đạo lý, nhưng vẫn thấy lạ: "Nhưng giọng điệu của Mộ Dữu lúc nãy cũng không thấy đau lòng nha, đây là phản ứng khi bị đá sao?"

Thiệu Tịnh Tịnh: "Có lẽ là chia tay trước lúc nghỉ hè, qua một kỳ nghỉ hè thì cũng chữa lành xong rồi. Hoặc là cậu ta ra vẻ nhẹ nhõm nhưng thật ra trong lòng khó chịu."

"Trước đó còn tưởng Doãn Mặc rất thích cậu ta, không ngờ cũng chỉ vậy thôi."

Hai người thảo luận, nhao nhao đưa mắt lén nhìn Mộ Dữu, cho cô một ánh mắt đồng cảm.

Sau khi tan học, Tô Kỳ Mạc và Thiệu Tịnh Tịnh đem chuyện nghe được kể cho vài người bạn thân thiết, kết quả một truyền mười, mười truyền trăm.

Tin Mộ Dữu bị Doãn Mặc đá rất nhanh đã truyền khắp trường.

Trong lúc nhất thời có người đồng cảm, có người vui vẻ, có người xem náo nhiệt.

Mà bản thân Mộ Dữu vẫn không biết gì về chuyện này.

Sau khi kiểm tra tình hình công việc của các trợ lý mới, cô không đến nhà ăn ăn cơm mà trực tiếp đạp xe đạp công cộng ra cổng phía nam trường học.

Đạp xe không đến mười phút, cô đến một khách sạn thương vụ cao cấp.

Đậu xe ở gần đó, Mộ Dữu bước qua thảm cỏ phía trước, nước từ đài phun nước ở trung tâm phun ra, xung quanh là những cột đèn xinh đẹp.

Đi vào sảnh khách sạn, cô đi thang máy thẳng lên căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất.

Sau khi khai giảng, cô vẫn bận rộn chuyện tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường, cuối tuần Mộ Dữu cũng không được rảnh rỗi, cảm thấy quá mệt mỏi nên cô không muốn chạy đi chạy lại giữa trường học và chung cư.

Vì chuyện này, Doãn Mặc đã đặt một căn phòng khách sạn gần trường cô.

Gần đây chiều nào tan làm anh cũng đến đây.

Khách sạn này cách xa công ty anh, đi lại khá phiền phức, vốn dĩ Mộ Dữu không muốn để anh cực khổ như vậy.

Nhưng anh vẫn cố chấp, nên Mộ Dữu dành chấp nhận, mỗi ngày đều có thể gặp nhau cô đương nhiên rất vui.

Quét thẻ mở cửa, giờ này Doãn Mặc vẫn chưa đến.

Mộ Dữu đổi dép lê, thoải mái nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, mở TV, gọi nhân viên khách sạn mang trái cây ướp lạnh đến, cuộc sống thảnh thơi thoải mái.

Cô cảm thấy ở đây so với ký túc xá tốt hơn nhiều, mỗi ngày đạp xe đạp đến còn có thể rèn luyện thân thể.

Đổi lại bên đây, trong ký túc xá, mấy người Hách Mộng Thành vừa mua cơm trở về, vì tin đồn trong trường mà xôn xao bàn tán.

Hách Mộng Thành: "Những người này đúng là mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, còn nói Tiểu Dữu chúng ta bị Doãn Mặc đá nữa. Các cậu nhìn mấy bình luận cười trên nỗi đau người khác xem, một số người quá xấu tính rồi. Không nói nên lời mà!"

Trách Trách cũng tức giận phụ họa: "Đúng vậy, còn nói Doãn Mặc trước kia một tuần đến trường tìm Mộ Dữu một lần, bây giờ đã lâu không đến. Người ta bây giờ là gặp nhau mỗi ngày, được không?"

Hách Mộng Thành nói: "Các cậu có định nói với Tiểu Dữu một tiếng không, để cậu ấy làm rõ?"

Đồng Lạc Dao nghĩ nghĩ: "Dù sao lời đám người kia nó cũng không quá đáng, tớ cảm thấy Tiểu Dữu không làm rõ vẫn tốt hơn nhỉ?"

Hách Mộng Thành không hiểu nhìn Đồng Lạc Dao: "Ý cậu là sao?"

Đồng Lạc Dao nói: "Mấy ngày nữa là kỷ niệm ngày thành lập trường, chắc chắn Doãn Mặc sẽ đến, cậu cảm thấy anh ấy có thể nhịn không có cử chỉ thân mật với Mộ Dữu sao? Đến lúc đó mọi người sẽ tận mắt thấy quan hệ của hai người họ tốt bao nhiêu, chuyện này so với việc Mộ Dữu lên mạng làm rõ thì có lực sát thương hơn chứ?"

Lời này vừa nói ra, Hách Mộng Thành và Trách Trách như từ trong mộng tỉnh lại, nhao nhao gật đầu: "Cậu nói đúng, đến lúc đó vả mặt đám người kia!"

Cuối cùng ba người nhất trí quyết định, tạm thời không nói với Mộ Dữu.

-

Doãn Mặc trở lại khách sạn đã hơn mười giờ đêm, Mộ Dữu vẫn còn ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem anime.

Cảm nhận được động tĩnh, cô nhìn qua: "Sao muộn thế?"

Doãn Mặc treo áo khoác lên, đổi giày đi tới: "Trên đường có tai nạn giao thông, kẹt xe."

Anh ngồi sát bên Mộ Dữu, thuận thế ôm người ngồi lên chân mình, tuỳ ý vuốt vuốt ngón tay của cô: "Em ăn tối chưa?"

Mộ Dữu gật gật đầu: "Ăn pizza với trái cây rồi, còn anh? Muộn như vậy rồi đừng nói anh chưa ăn nha?"

"Ăn rồi."

Mộ Dữu nhìn thời gian một chút, cầm điều khiển tắt TV: "Vậy thì anh đi ngủ sớm một chút đi, cũng muộn rồi."

Từ đây đến công ty, sáng nào anh cũng phải rời đi lúc năm giờ, tính kỹ thì cũng không ngủ được mấy tiếng.

Nhưng lời này trong mắt Doãn Mặc lại có một ý nghĩa khác: "Anh vừa mới về, còn chưa nghỉ ngơi, sao em gấp thế?"

Anh càng ngày càng không đứng đắn, Mộ Dữu im lặng đẩy anh ra: "Em rõ ràng là đang quan tâm anh, anh thật phiền nha!"

Doãn Mặc cười đổi giọng: "Không đúng, là anh nhìn thấy anh liền chờ không kịp."

Anh dịu dàng hôn cô, ôm cô đi vào phòng: "Trước khi ngủ vận động tiêu cơm một chút, thì sẽ dễ ngủ hơn."

Mộ Dữu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro