Chương 69: Ngoại truyện 3 - Dùng hết một hộp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Mộ Dữu chính thức bắt đầu thực tập.

Cô muốn làm việc trong lĩnh vực phát triển và quy hoạch du lịch nên Doãn Mặc đã đề nghì cô đến tập đoàn Quân Hoa, Mộ Dữu cũng không từ chối.

Nhưng dựa hoàn toàn vào quan hệ để vào công ty thì Mộ Dữu cảm thấy không ổn.

Thế là cô giấu Doãn Mặc bí mật đăng ký tham gia kỳ thi tuyển dụng mới của tập đoàn Quân Hoa, cuối cùng cô vào phòng kế hoạch với kết quả xuất sắc.

Mặc dù vậy nhưng Mộ Dữu rất khó khiêm tốn trong công ty.

Dù sao nhân viên trên dưới đều biết cô là vợ của Doãn Mặc, là bà chủ của tập đoàn Quân Hoa.

Sau khi làm việc được một tuần, mọi người trong phòng kế hoạch đều kính cẩn lễ phép với cô, mỗi ngày cô đều vô cùng rảnh rỗi.

Trưa hôm nay, Mộ Dữu không nhịn được nữa, nhân lúc mọi người đi ăn cơm, cô vào thang máy đi lên phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Cô thư ký nhỏ ngồi ở bàn làm việc ở cửa nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy: "Phu nhân, Doãn tổng vẫn còn ở phòng họp chưa quay lại ạ."

Mộ Dữu hơi giật mình, khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi vào phòng làm việc chờ anh ấy."

Đẩy cửa đi vào, trong phòng quả nhiên không ai.

Mộ Dữu đi đến trước bàn làm việc, rất không khách khí ngồi xuống ghế sếp, ngón tay trắng nõn xinh đẹp gõ gõ lên mặt bàn.

Chán nản, cô mở điện thoại lên lướt.

Cho đến khi cửa văn phòng bị đẩy ra, Mộ Dữu mới rời mắt khỏi điện thoại nhìn lên.

Doãn Mặc và thư ký Trịnh hai người một trước một sau đi vào, vừa đi vừa nói về nội dung cuộc họp.

Cho đến khi nhìn thấy Mộ Dữu ngồi ở bàn làm việc, âm thanh của Doãn Mặc mới dừng lại.

Trịnh Lâm vô cùng hiểu ý nói: "Doãn tổng đã đến giờ cơm trưa, anh và phu nhân ăn cơm trước, chuyện dự án tối nay lại tiếp tục?"

Doãn Mặc nhàn nhạt đáp ứng, Trịnh Lâm đi ra khỏi phòng làm việc cũng ân cần đóng cửa lại.

Doãn Mặc bước đi tới, hỏi cô: "Em muốn ăn gì? Đi ăn bên ngoài hay nhà ăn?"

Mộ Dữu cất điện thoại, cô dựa lưng vào ghế cũng không đứng dậy, bực bội nhìn anh.

Doãn Mặc đứng một bên, đem ghế xoay lại để Mộ Dữu đối diện với anh.

Hai tay của anh chống lên tựa tay hai bên, cúi người: "Sao thế? Nhìn em không vui."

Mộ Dữu liếc anh một cái: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi!"

Vốn dĩ cô tìm anh chính là muốn nói chuyện này, Mộ Dữu dứt khoát nói, "Sớm biết sẽ như bây giờ thì lúc nghỉ hè em sẽ không đến công ty đưa canh cho anh rồi. Vì chuyện đó mà bây giờ cả công ty đều biết quan hệ của anh và em, như vậy sao em còn thực tập được nữa? Không có ai giao nhiệm vụ cho em, em đã rảnh rỗi một tuần lễ rồi."

Nếu cô muốn nhàn rỗi thì cô có thể nằm ở nhà, còn đến đây làm gì chứ.

Bây giờ Mộ Dữu rất hối hận, cô không nên đồng ý với Doãn Mặc đến đây thực tập.

Lúc trước dù cô tìm một công ty nhỏ thì đoán chừng cũng tốt hơn so với bây giờ.

Cô đảo mắt, bỗng nhiên đề nghị với anh: "Hay là chúng ta công bố với mọi người là mình ly hôn, bây giờ không còn quan hệ, anh cảm thấy có được không?"

Quai hàm Doãn Mặc siết chắc, hai mắt nheo lại: "Ở đây đợi anh nửa này chỉ mới nghĩ ra ý kiến này sao?"

Mộ Dữu trừng hắn: "Vậy anh cho em một ý kiến tốt hơn đi? Hoặc là em sẽ đổi công ty."

Cô vô cùng đáng thương, "Mấy ngày này em vẫn ngồi chơi điện thoại, chơi đến chán rồi."

Lại chỉ vào đôi mắt đẹp của cô, "Anh nhìn xem, em sắp bị cận rồi, anh cũng mặc kệ em."

Giọng cô mang theo chút phàn nàn cùng hờn dỗi, bĩu môi, cúi đầu xuống, tâm trạng mười phần không tốt.

Doãn Mặc thở dài, đứng lên, cầm điện thoại gõ gì đó.

Một lát sau, anh cất điện thoại, kéo Mộ Dữu lên: "Đi, đi ăn cơm trước."

Cô ở đây nói lâu như vậy, thế mà anh cũng không đề cập đến biện pháp để giải quyết, còn nói sang chuyện khác.

Mộ Dữu hất tay anh ra: "Em không đói bụng."

Doãn Mặc bật cười, vô cùng kiên nhẫn dỗ cô: "Không phải em muốn học về kế hoạch sai, đi ăn cơm thuận tiện giới thiệu em với một giáo viên có kinh nghiệm."

Mắt Mộ Dữu sang lên, nhảy xuống ghế: "Thật sao?"

Doãn Mặc vòng tay ôm lấy cô: "Trưởng phòng kế hoạch Khâu Sóc lúc trước đi công tác, hôm nay vừa trở về, lúc này đang ở nhà ăn nhân viên."

Trưởng phòng kế hoạch Khâu, Mộ Dữu chưa từng gặp qua nhưng nghe tên rất quen.

Trong tuần làm việc ở phòng kế hoạch, cô thường xuyên nghe đồng nghiệp nhắc tới, nói là Doãn Mặc đào từ công ty nước ngoài nào đó đến, là người am hiểu và dám đổi mới, chịu trách nhiệm lập kế hoạch cho nhiều dự án phát triển du lịch nổi tiếng của tập đoàn Quân Hoa.

Mộ Dữu đang lên mạng tìm thông tin về anh ấy, tóm lại là rất lợi hại!

"Anh bảo anh ấy dẫn dắt em sao?" Mộ Dữu không thể tin được.

Doãn Mặc nhíu mày: "Ngoại trừ cậu ta, ai dám dẫn dắt vợ anh?"

Doãn Mặc có bề ngoài lạnh lùng nhưng trong công việc anh rất giỏi xử lý mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.

Thư ký Trịnh có mối quan hệ thân thiết với anh, Khâu Sóc cũng thân thiết với anh, hai người quen nhau từ lúc nghiên cứu sinh.

Thế lực tập đoàn rắc rối phức tạp, lãnh đạo cao cấp đứng về phía nhau, phe phái rõ ràng.

Là người nắm quyền ở tập đoàn, anh biết cách thu nạp tâm phúc, làm cho quyền lực vào địa vị của mình càng thêm vững chắc.

Nhà ăn nhân viên, Doãn Mặc đưa Mộ Dữu đi tìm Khâu Sóc.

Khi anh nhờ Khâu Sóc dẫn dắt Mộ Dữu, Doãn Mặc lấy thái độ bạn bè ra để nhờ, không lấy thái độ ông chủ.

Khâu Sóc vừa ăn vừa nhìn cặp đôi đối diện, một lúc sau mới nói với Doãn Mặc: "Muốn tôi nhận học trò cũng không phải không được."

Ánh mắt anh ấy quét qua khuôn mặt của hai người, Khâu Sóc chậm rãi đưa ra yêu cầu: "Sau này cô ấy là cấp dưới của tôi, tôi sắp xếp công việc thế nào cậu không thể nhúng tay vào."

Trong toàn bộ phòng kế hoạch, có lẽ chỉ có Khâu Sóc là người duy nhất dám nói chuyện với Doãn Mặc như vậy.

Điều này càng chứng tỏ thực lực của anh ấy.

Có một người thầy như vậy, Mộ Dữu cực kỳ kích động, nói trước Doãn Mặc: "Thầy Khâu yên tâm, anh ấy sẽ không nhúng tay vào, tôi cam đoan!"

Cũng đã gọi thầy, Khâu Sóc bật cười: "Cô cam đoan cũng vô dụng, chồng cô phải cam đoan mới được."

Anh ấy đầy ẩn ý nhìn Doãn Mặc: "Tôi vốn là người nghiêm khắc, đừng có chuyện mới học việc được vài ngày người nào đó liền đau lòng, làm lãng phí thời gian của tôi."

——

Mộ Dữu rất khao khát muốn học việc, nên cuối cùng Doãn Mặc vẫn đồng ý yêu cầu của Khâu Sóc, hoàn toàn giao Mộ Dữu cho anh ấy, không nhúng tay vào chuyện của cô.

Xế chiều hôm đó, Khâu Sóc khảo sát Mộ Dữu một phen, anh ấy đưa cho cô một kế hoạch cho dự án vịnh Lan Thất, yêu cầu cô viết bản báo cáo tâm đắc rồi nộp vào thứ hai tuần sau.

Bây giờ đã thứ sáu, ý của anh ấy là muốn cô tăng ca vào hai ngày cuối tuần.

Mộ Dữu ở văn phòng nhàn rỗi một tuần, giờ phút này chính là lúc cô tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Nhìn tập dự án dày kia, mặc dù cảm thấy áp lực, nhưng cô vẫn kiên định đồng ý.

Thứ sáu tan tầm về đến nhà, cô liền nhốt mình vào thư phòng, rất muộn mới về phòng ngủ.

Sáng sớm thứ bảy, cô thức dậy liền vào thư phòng, còn sớm hơn Doãn Mặc.

Doãn Mặc đột nhiên cảm giác được bản thân mình là người nhàn rỗi không có việc làm.

Chín giờ tối, Doãn Mặc bưng ly sữa, gõ cửa thư phòng Mộ Dữu.

Cô mặc đồ ngủ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đang tập trung làm việc trước máy tính.

Doãn Mặc đi qua, đặt ly sữa bên cạnh, liếc nhìn cô.

Cô liên tục ngáp, trong mắt đã có tia đỏ.

Doãn Mặc nói: "Tối qua em không nghỉ ngơi tốt, tối nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại viết tiếp."

Mộ Dữu cầm ly sữa uống một ngụm: "Em không buồn ngủ. Anh buồn ngủ thì ngủ trước đi.

Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, cảm xúc không rõ: "Vừa bắt đầu liền giao cho em một dự án lớn như vịnh Lan Thất, biết cậu ta có ý gì không?"

"Đương nhiên là em biết." Mộ Dữu nghiêng đầu nhìn qua, trừng mắt nhìn anh: "Anh ấy muốn xem em thấy khó mà lui hay là vượt khó tiến lên."

Loại người như Khâu Sóc không có khả năng bởi vì một câu nói của Doãn Mặc liền dụng tâm dạy cô.

Anh ấy đang thử thăm dò Mộ Dữu, muốn nhìn xem cô thật sự muốn học, hay chỉ là nhất thời hứng thú.

Nếu là vế sau thì sau này đoán chừng anh ấy chỉ dạy cô để ứng phó Doãn Mặc, sẽ không thật sự dạy cái gì, dù sao thì thời gian và tinh lực của người ta cũng rất quý giá.

Cho nên Mộ Dữu nhất định phải cố gắng làm tốt nhiệm vụ anh ấy giao, để cho Khâu Sóc lau mắt nhìn cô, sau này anh ấy mới có thể nghiêm túc dạy cô.

Thấy cô đã hiểu rõ, Doãn Mặc cũng không nói gì, khẽ nâng cằm, dịu dàng nói: "Em uống hết sữa đi."

Sau đó Mộ Dữu tiếp tục nghiên cứu dự án trên máy tính, Doãn Mặc cũng không rời khỏi mà ở lại với cô.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Dữu dần dần kiệt sức, cô gục đầu xuống tay, mí mắt trên dưới đánh nhau.

Sau đó bất tri bất giác nghiêng đầu sang một bên ngủ.

Trên ghế sô pha bên cạnh, Doãn Mặc dặt ipad xuống, đứng dậy đi qua.

Lưu lại tài liệu trên máy tính cô, tắt máy, rón rén bế cô về phòng ngủ.

Vừa mới vào phòng, Mộ Dữu mơ hồ mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen nhánh dịu dàng của Doãn Mặc.

Cô mông lung nhìn anh một lúc, lại ngáp một cái: "Em còn chưa đánh răng."

Doãn Mặc buông cô ra, cô gắng gượng đi vào phòng tắm.

Rửa mặt xong cũng lười dưỡng da, cô bò lên giường, tiến vào trong ngực Doãn Mặc.

Không đến một phút, người liền ngủ say.

——

Thứ hai Mộ Dữu đem báo cáo viết xong nộp cho Khâu Sóc.

Khâu Sóc không ngờ cô thật sự hoàn thành nó, tuỳ ý mở ra, nhướng mày, tâm trạng không tệ gật đầu: "Cô đi trước đi, cuộc họp thường kỳ kết thúc tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô."

Ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn có cuộc họp định kỳ kéo dài gần một tiếng đồng hồ.

Trong phòng họp lớn, những người khác đã rời đi, Khâu Sóc do dự đi đến phòng tổng giám đốc.

Doãn Mặc vừa nhìn thất anh ấy, sắc mặt liền lạnh đi: "Chuyện gì?"

Khâu Sóc đi qua: "Không phải chuyện lớn gì, chỉ đến hỏi cậu một câu, cậu xác định không có giúp Mộ Dữu làm báo cáo?"

Doãn Mặc nhíu mày, tỏ vẻ không thích khi bị chất vấn.

Nhìn bộ dạng này, Khâu Sóc liền hiểu anh tuyệt đối không có hỗ trợ.

Thật ra trong lòng Khâu Sóc đã rõ ràng, chính miệng Doãn Mặc đã đồng ý không nhúng tay vào thì anh nhất định sẽ làm được.

Anh ấy chỉ ngạc nhiên là Mộ Dữu thật sự hoàn thành báo cáo, lại rành mạch rõ ràng, hiểu biết độc đáo đến mức anh ấy không thể tin được.

Khâu Sóc ngồi xuống đối diện Doãn Mặc, nghiêm túc tỏ thái độ: "Yên tâm đi, xét đến giao tình nhiều năm của chúng ta, sau này tôi sẽ dẫn dắt cô ấy thật tốt."

Bà chủ tập đoàn Quân hoa là học trò anh ấy, sau này khi xuất sư, anh ấy cũng rất có mặt mũi.

Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê: "Tốt nhất cậu nói được làm được, dẫn dắt cô ấy thật tốt, mà không phải giống lần này cố ý làm khó dễ."

Anh miễn cưỡng nhướng mày, nhìn về phía Khâu Sóc, "Vì để hoàn thành báo cáo này, cuối tuần cô ấy căn bản không nghỉ ngơi chút nào. Tôi để cậu dẫn dắt chứ không phải để cậu tra tấn cô ấy."

Buổi sáng hôm nay lúc Mộ Dữu nộp báo cáo, Khâu Sóc có chú ý đến đôi mắt thâm quầng của cô.

Mặc dù cô có dùng che khuyết điểm, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.

Khâu Sóc cong môi cười cười: "Mới hai ngày, Doãn tổng đã đau lòng sao?"

Doãn Mặc nhìn sang: "Cậu có thể cho cô ấy đề khó, nhưng trước giờ tôi không có chủ trương làm thêm giờ. Dự án vịnh Lan Thất này lớn thế nào, trong lòng cậu không rõ sao."

Khâu Sóc gật đầu: "Được, lần này là tôi không cân nhắc cẩn thận, quên mất cô ấy vẫn là sinh viên đại học. Sau này lúc giao công việc, tôi sẽ nới lỏng thời gian."

Vẻ mặt Doãn Mặc dịu đi: "Cậu đi làm việc đi."

Khâu Sóc đứng lên, đi đến cửa phòng làm việc đột nhiên quay đầu lại, cà lơ phất phơ nói: "Vì nhiệm vụ tôi giao ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi cuối tuần của Mộ Dữu, vậy có phải cũng ảnh hưởng đến chuyện sinh hoạt vợ chồng của hai người không?"

Anh ấy nhìn Doãn Mặc, chắc chắn nói, "Từ sáng đến giờ sắc mặt cậu không ổn cho lắm, đoán chừng là do nguyên nhân này."

Doãn Mặc: "..."

Khâu Sóc nghĩ nghĩ, rất ân cần quay lại nói: "Hai người bao lâu làm một lần, một lần làm bao lâu? Lần sau tôi sẽ dự vào để tính toán thời gian, cam đoan không ảnh hưởng đến hai người."

Sắc mặt Doãn Mặc lúc xanh lúc trắng, cắn răng kêu lên: "Khâu Sóc!"

Khâu Sóc: "Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, chuyện này có gì không thể nói ra chứ, đây là lần đầu tiên tôi dạy học trò, không có kinh nghiệm, nên tính toán cẩn thận một chút."

Lúc không nói chuyện công việc anh ấy liền không đứng đắn như vậy, Doãn Mặc không thèm để ý.

Khâu Sóc tiếp tục nói: "Tôi với vợ tôi một đêm ít nhất một lần, nếu cậu không nói, vậy tôi sẽ dự theo cái này, sau này lúc cần tăng ca, tôi nhất định sẽ chừa thời gian để hai người thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."

Doãn Mặc chớp chớp mắt, tìm đúng cơ hội phản bác một câu: "Cậu với vợ cậu một đêm một lần?"

Khâu Sóc: "Thế nào?"

Doãn Mặc nhàn nhạt dựa lưng vào ghế, giọng điệu có chút khinh thường: "Ngại quá, bọn tôi một đêm phải dùng hết một hộp."

Khâu Sóc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro