Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cánh cửa tẩm phòng Đông Cung mở toang va rầm vào vách cửa đánh động không gian riêng tư của hai người đang quấn quýt bên trong. Lương Ngọc Phi đang ở bên cạnh bóp vai hầu hạ Vương Nhất Bác cũng vì động tĩnh lớn mà giật thót cả người. Hàn Linh Nhi một thân sắc phục uy nghi bước vào, nàng giương đôi mắt sắc lạnh đảo quanh một vòng rồi ánh nhìn dừng lại nơi đôi nam nữ đang ân ái bên nhuyễn tháp. Bước chân nàng khoan thai từ tốn nhưng mỗi bước đều mang theo kình khí nộ thiên. Hàn Linh Nhi băng lãnh đứng trước mặt Lương Ngọc Phi mặc kệ đôi mắt Vương Nhất Bác đang khó chịu chăm chăm hướng đến nàng trầm giọng lên tiếng

- Nhìn thấy chính phi không biết khấu đầu làm lễ?

Lương Ngọc Phi nuốt khan một ngụm nước bọt, hít một hơi thật sâu nén cơn tức giận đứng lên nhún nhẹ người cúi đầu hồi đáp

- Muội muội xin ra mắt thái tử phi tỷ tỷ

Hàn Linh Nhi cười khẩy một cái liếc mắt nhìn cất lời châm chọc

- Vừa sắc phong trắc phi đã vội vội vàng vàng hô tỷ gọi muội. Lang Tộc ta không hề có loại hồ tộc xảo trá nham hiểm như ngươi trong phả hệ, mẫu thân ta cũng chỉ có một mình ái nữ là ta, người muội muội này ta xin từ chối nhận. Ngươi vẫn nên gọi thái tử phi nương nương đi. À còn nữa, ban nãy đầu ngươi cúi còn rất cao, vấn an thành tâm thì cúi thấp vào.

Lương Ngọc Phi nghiến chặt hai hàm răng đến ê buốt, móng tay cắm vào thịt lòng bàn tay cũng sắp chảy máu đến nơi. Nếu không phải vì những chuyện lớn lao có lẽ nàng ta đã lao đến bóp chết Hàn Linh Nhi rồi. Cố dằn cơn kình nộ trong lòng xuống, Lương Ngọc Phi cúi đầu thật thấp thốt ra từng tiếng qua kẽ răng chát chúa

- Thần thiếp tham kiến Thái tử phi nương nương.

Hàn Linh Nhi thong thả bước đến ngồi xuống ghế bên nhuyễn tháp cạnh Vương Nhất Bác rồi hất hàm nhìn Lương Ngọc Phi uy nghiêm ra lệnh

- Ta có chuyện cần nói với Thái tử, ở đây không còn phận sự của ngươi. Mau lui đi.

Lương Ngọc Phi tâm không cam lòng không nguyện hướng đôi mắt nũng nịu cầu xin đến Vương Nhất Bác mong hắn sẽ lên tiếng cho nàng, thế nhưng trái ngược với mong đợi của nàng thì hắn chỉ thờ ơ lên tiếng

- Nàng ra ngoài một chút đi, xong việc ta sẽ cho gọi.

Lương Ngọc Phi ấm ức rời đi trong ánh nhìn như muốn đem nàng ra lăng trì của Hàn Linh Nhi cùng nụ cười trào phúng mỉa mai không giấu nổi nửa tia chán ghét phát ra từ người nọ. Sau khi Lương Ngọc Phi rời đi, Hàn Linh Nhi lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác lên tiếng

- Ngươi có còn lương tâm không Vương Nhất Bác. Dù sao Tiêu Chiến cũng là người ngươi từng yêu thương, sao ngươi có thể đối xử với huynh ấy như thế. Ngươi đóng ấn kí nô lệ lên người Tiêu Chiến rồi bán huynh ấy làm nô lệ. Ngươi máu lạnh vô tình có mức độ thôi chứ.

Hàn Linh Nhi uất hận thao thao bất tuyệt nói ra cảm xúc của mình. Ngược lại với cỗ tức giận Hàn Linh Nhi đang không ngừng bộc phát thì Vương Nhất Bác vẫn bình đạm như không, hắn nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi thong dong lên tiếng

- Một phế nhân như hắn thì giữ lại làm gì. Không giết hắn đã là may lắm rồi,ngươi gào đủ chưa, đủ rồi thì lui ra đi.

Hàn Linh Nhi cảm thấy hai tai ù đặc vừa vặn chỉ nghe lọt hai chữ " phế nhân". Chân nàng run lẩy bẩy đứng bật dậy đến loạn choạng không vững, Hàn Linh Nhi không tin được những gì mình đang nghe là sự thật, việc Tiêu Chiến bị phế đan nàng còn nắm rõ nhưng vấn đề ở đôi mắt kia là như thế nào nàng một chút cũng chưa tường tận. Triệu Tương Như mang tin mật thám về cho nàng chưa từng đề cập qua vấn đề này, Tiêu Chiến của nàng đã mù thật rồi sao.

Hàn Linh Nhi kình khí nộ thiên hoá thành bản thể là một con sói lớn trắng tinh với đôi mắt màu hồng long lên tức giận. Bạch lang hồng nhãn một thân linh lực bốc cao nộ hoả nhe hàm răng sắc nhọn lao đến Vương Nhất Bác, tên khốn kiếp vong tình bội nghĩa như ngươi không xứng đáng tồn tại trên đời. Trả đôi mắt của Tiêu Chiến lại đây, trả tự do của Tiêu Chiến lại đây, trả một Tiêu Chiến nguyên vẹn lành lặn như xưa lại đây cho ta. Hàn Linh Nhi hướng Vương Nhất Bác điên cuồng mà phóng tới, hắn trừng mắt phất tay áo tạo ra một dòng linh lực phản kháng khiến Hàn Linh Nhi lập tức bị hất tung văng ra xa, nàng đau đớn phun ra một ngụm máu rồi hoá về lại hình người nằm thoi thóp trên mặt đất.Từ bên ngoài Triệu Tương Như lao vào như một cơn gió cúi xuống bên cạnh Hàn Linh Nhi khẩn trương lên tiếng

- Thái tử phi, nàng có sao không.

Hàn Linh Nhi cố gắng gượng mở mắt nhìn người kia nhưng cơ thể nàng không còn chịu đựng được nữa mà triệt để ngất lịm trong vòng tay Triệu Tương Như. Y hốt hoảng bế Hàn Linh Nhi ôm chặt trong tay rồi quay người nhìn Vương Nhất Bác, hắn vẫn xem như việc vừa rồi hắn đả thương một nữ tử là chuyện hết sức bình thường mà thản nhiên uống trà xem sách. Triệu Tương Như đanh giọng hướng hắn cất lời

- Từ nay nếu ngài hay người của ngài làm tổn thương nàng ấy thì đừng trách vì sao ta đại nghịch bất đạo. Cáo từ.

Nói rồi y một đường ôm Hàn Linh Nhi rời khỏi Đông Cung. Nhìn dòng máu đỏ còn vương nơi khoé miệng cùng thần sắc tái nhợt đến thê lương khiến tâm can Triệu Tương Như bỗng nhiên nhức nhối. Trong lòng y dâng lên một cỗ cảm xúc không tên, dư vị này khiến y có chút ngọt ngào cũng có chút đắng chát nhưng tận sâu trong tâm khảm y giờ phút này chỉ muốn hảo hảo bảo hộ nữ tử yếu đuối này. Một chút tổn thương nàng y cũng không muốn để xảy đến, người nử tử đáng yêu này xứng đáng được bảo bộc nâng niu. Nếu Vương Nhất Bác không thể làm được điều đó với thê tử của mình thì y tình nguyện sẽ làm thay hắn.....
.
.
.
.

Ngày Thìn tháng Tỵ hàng năm đã đến. Cứ mỗi năm vào ngày này Đại Tống sẽ mở một phiên chợ đặc biệt để trao đổi và mua bán nô lệ một cách công khai hợp pháp. Nô lệ có thể là con người, có thể là những tộc nhỏ cũng có thể là những sinh vật ngoại lai yếu ớt không có khả năng tự mình sinh tồn. Tất cả sẽ được rao bán công khai với mức giá từ thấp đến cao tuỳ thuộc vào ngoại hình cũng như khả năng mà nô lệ đó có thể mang đến cho chủ nhân của mình. Mỗi nô lệ khi bị bắt về sẽ bị đóng một ấn ký vào mu bàn tay, đó là ấn ký hình chữ hạ 下 mà không bao giờ họ có thể tự mình tẩy xoá được. Ấn kí đó sẽ biến mất khi nô lệ gặp được chủ nhân của mình và lập lời thề trung thành mãi mãi hoặc người chủ muốn giải thoát cho người nô lệ được tự do mà không cần tuyên thệ thì ấn kí đó cũng sẽ mất đi. Nô lệ nếu không được chọn mua sẽ mang trên mình ấn ký của sự giam cầm và nhục nhã ấy cho đến suốt đời, đi đến đâu họ đều sẽ bị kì thị, bị xem thường và cả đời sẽ phải sống trong sự ô nhục tăm tối dưới đáy xã hội, mãi mãi không bao giờ có cơ hội trở mình.

Hôm nay là ngày Tiêu Chiến bị đưa ra phiên chợ buôn nô, y vẫn nhất tề ngồi ở góc tường thân thuộc không hề dời đổi. Y thờ thẫn nhìn vào chữ Hạ phát ra ánh sáng màu vàng nhè nhẹ nơi mu bàn tay trái của mình rồi vô thức xoa xoa mấy cái. Y đã lấy lại được linh lực cùng chân thân của mình nhưng ấn ký này vẫn không sao biến mất, sau bao năm duy trì thì đây không còn đơn thuần chỉ là linh pháp ấn kí mà đã trở thành một lời nguyền trói chặt những người trót vướng vào kiếp nô phu, nó đã được dùng huyết chú để vẽ lên nên dù thần lực cái thế thì cũng không thể hoá giải được nó. Tiêu Chiến y không thể sống cả đời trong sự ô nhục của kiếp nô lệ nên y phải hoá giải bằng mọi cách, mặc kệ chủ nhân mua y là ai thì hắn chắc chắn sẽ phải hoá giải ấn ký cho y, nếu cự tuyệt y sẽ không chần chừ mà dùng biện pháp mạnh.

Đứng ngọ , bên ngoài bốn tên lính canh hùng hổ bước vào. Bọn chúng đeo vào tay Tiêu Chiến một sợi còng sắc có xích dài, dưới hai cổ chân cũng bị đeo vào tương tự, Tiêu Chiến bị áp giải đến sân đình rộng lớn đã sớm chật kín người. Được mời đến hôm nay chủ yếu là quan lại trong triều và một số ít thương nhân giàu có, một nô lệ được bán hôm nay đều có giá rất cao không phải ai cũng có thể mua được.

Tiêu Chiến bị nhốt vào một chiếc lồng sắt bên trong một căn phòng rộng lớn. Xung quanh y còn có rất nhiều chiếc lồng sắt khác, bên trong đều đang giam giữ một nô lệ như y. Có lồng chứa một cô gái mảnh dẻ nhưng gương mặt vô cùng xinh đẹp, trên người ăn mặc khiêu gợi thiếu vải cùng trang điểm cầu kì hòng thu hút sự chú ý của bọn quan lại lắm tiền nhiều của, mua nàng về có thể rót rượu mua vui hoặc làm tỳ thiếp đều vô cùng hợp lý. Một lồng khác chứa một nam nhân vai u thịt bắp vô cùng cao to bặm trợn, ai mua tên này về chắc chắn sẽ dùng hắn vào những việc khuân vác nặng nhọc hay chém mướn đâm thuê. Lồng bên cạnh y chứa một nam nhân cực kì đẹp, hắn không ngừng rúc vào sát song sắc mà khóc lóc rên rỉ từng cơn, mua tên này về làm sủng nam cũng không phải một ý kiến tệ.Tiêu Chiến âm thầm thở dài một hơi ngao ngán, không biết một kẻ phế nhân trong mắt thiên hạ như y thì có ai thèm mua tự do cho y không, sống cả đời trong sự khinh khi phỉ báng thì y thà chết còn hơn.

Cuối cùng buổi rao bán nô lệ cũng bắt đầu. Chiếc lồng chứa người đàn ông to lớn được đẩy ra đầu tiên, bên ngoài bắt đầu dậy lên từng tiếng huyên náo, thái giám trị sự lanh lảnh cất lời

- Nô lệ đầu tiên tên Lâm Chu, hắn vô cùng khoẻ mạnh nhưng tiếc là đầu óc có chút si độn ngu đần. Là một tên bị thịt sai đâu đánh đó, rất thích hợp mua về làm việc nặng nhọc. Giá của hắn là hai mươi lượng hoàng kim, hai mươi lượng bạch ngân.

Bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán, những đôi mắt nhân thú tộc phía dưới như những con dao sắc bén xoáy sâu vào da thịt Lâm Chu, hắn vẫn ngây ngây ngô ngô ngồi xếp chân bên trong lồng sắt mặc kệ số phận của mình cho người khác định đoạt. Hắn cũng chẳng quan tâm người mua hắn là ai, mua hắn về làm gì, chỉ cần cho hắn ăn một ngày ba bữa cơm, tối cho hắn một nơi để ngủ như vậy là tốt rồi. Một lúc sau một cánh tay cầm quạt ngọc giơ lên giữa đám đông hô lớn

- Tên này ta mua.

Thái giám trị sự vui vẻ đáp lời- Binh bộ thượng thư Trương Hách, ngài quyết định mua hắn có đúng không. Tuyên bố Lâm Chu thuộc quyền sở hữu của Trương đại nhân.Lâm Chu được đẩy vào trong, hai mươi lượng hoàng kim, hai mươi lượng bạch ngân được trao cho người phụ trách ngay lúc đó. Thái giám trị sự được thưởng một thỏi vàng vui vui vẻ vẻ cúi đầu cảm tạ rồi tiếp tục công việc của mình.

Lần này  lồng chàng trai bên cạnh Tiêu Chiến được đẩy đi, trên đường đi hắn vẫn không ngừng gào khóc tức tưởi. Khi ra trước bàn dân thiên hạ, hắn run rẩy ngơ ngác nhìn vào từng ánh mắt như diều tha quạ mổ đang dán chặt trên người mình. Một tiểu mỹ nam xinh tươi non mềm, da lại trắng mịn hoàn hảo khiến cho không ít đám phàm phu tục tử bên dưới một phen sôi sục. Thái giám lanh lảnh giọng cất lời

- Nô lệ này tên Khiết Tân, là một đứa trẻ mồ côi trong một gia đình nghèo. Hắn bẩm sinh mềm mại yếu ớt, mua hắn về có thể tiêu khiển giải khuây. Gương mặt cùng cơ thể xinh đẹp của hắn đáng giá năm mươi lượng hoàng kim, năm mươi lượng bạch ngân.

Khách khứa bên dưới lại bắt đầu nhao nhao bàn tán. Cái giá đó là cả một gia tài chứ không hề nhỏ, nhưng gương mặt xinh đẹp kia thì giá trị quả không sai. Khiết Tân ngồi bó gối úp mặt không ngừng nức nỡ khóc, số phận hắn rồi sẽ ra sao đây, một kẻ trói gà không chặt như hắn thì có thể làm được gì ngoài nằm dưới thân thoả mãn người khác. Định mệnh đã an bài hắn mãi mãi không thể ngóc đầu mà định đoạt cho số phận của mình nên hắn chỉ có thể để nổi uất hờn vơi theo dòng nước mắt. Một tiếng nói phía dưới vọng lên khiến hắn giật mình ngẩn mặt dậy

- Tên này ta mua.

Một vị nam nhân vóc người uy dũng, gương mặt nam tính mỹ mạo bức người. Y một thân hoàng phục thêu chỉ vàng chứng tỏ y là người trong hoàng thất cao quý. Thái giám trị sự vui vẻ lên tiếng

- Hoàng thân Vương Lăng. Ngài thật có mắt nhìn người. Tiểu mỹ nam này rất thích hợp để hầu hạ giải khuây. Tuyên bố, nô lệ Khiết Tân thuộc quyền sở hữu của Vương Lăng điện hạ.

Khiết Tân được đưa ra khỏi lồng giam mang đến trước mặt Vương Lăng, y hất mặt ra hiệu cho hầu cận khiêng hai rương gỗ chứa năm mươi lượng hoàng kim năm mươi lượng bạch ngân giao cho thái giám trị sự. Y thấy Khiết Tân một thân ốm yếu gầy gò đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi, gương mặt xinh đẹp khả ái nhuộm một màu xanh xám thất kinh. Trung y trắng toát trên người hắn rách rưới bẩn thỉu khiến Vương Lăng cảm thấy xót xa vô cùng. Y tháo áo choàng khoác lên người hắn rồi choàng tay ôm lấy vai Khiết Tân diều đi vừa thủ thỉ vào tai hắn trấn an " Từ nay ta sẽ chăm sóc cho ngươi"....

Lần lượt từng chiếc lồng được mang ra, tâm trạng Tiêu Chiến cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, trong y dâng lên một cỗ cảm xúc hỗn độn không tên, trăm ngàn trăn trở thi nhau dày vò tâm trí. Không biết Vương Nhất Bác có đến tham dự phiên chợ này không, không biết liệu hắn có mua tự do cho y không, không biết hắn có còn nhớ y không. Đến khi trong phòng chỉ còn lại lồng giam của y và của nữ tử xinh đẹp thì hai lính canh đi vào đẩy lồng của y ra. Trái tim Tiêu Chiến rung lên kịch liệt, thời khắc quyết định cuối cùng cũng đã đến rồi, thời khắc quyết định y ra đi hay ở lại, tha thứ hay hận thù chỉ còn vài khắc nữa sẽ có câu trả lời. Tận sâu trong thâm tâm Tiêu Chiến vẫn cầu mong sẽ bắt gặp ánh mắt ôn nhu dịu ngọt của Vương Nhất Bác hướng về phía mình, y mong hắn sẽ hô thật to câu nói " Người này ta mua", y mong nghe được một lời tạ tội cầu xin từ chính miệng hắn giải bày, y sẽ tha thứ, y sẽ buông bỏ, y sẽ lại một lần nữa chấp nhận tấm chân tình của hắn. Ngàn vạn lần ngươi hãy xuất hiện đi Vương Nhất Bác, xin ngươi đừng khiến tâm ta chết thêm lần nữa.

Khi Tiêu Chiến được mang ra giữa sảnh, mọi ánh mắt như thiêu như đốt đều đổ dồn lên người khiến y cảm thấy tâm tình nhột nhạt. Đôi mắt y đảo quanh quan sát mong ngóng bắt gặp được một ánh mắt thân quen. Cuối cùng điều y mong muốn cũng thành sự thật, Vương Nhất Bác đã đến đây tham gia phiên mua bán, thế nhưng nụ cười trên môi Tiêu Chiến chưa kịp treo cao thì đã tắt lịm khi nhìn thấy nữ nhân đang ngã ngớn trong vòng tay của hắn. Vương Nhất Bác ngồi ở góc cách y không quá xa, nơi hắn ngồi có lính canh cẩn thận, ghế rồng được chuẩn bị sẵn chỉ dành riêng cho một mình hắn. Lương Ngọc Phi yêu kiều diễm lệ lười nhác nằm trong vòng tay hắn không ngừng nũng nịu. Một tảng đá nặng tựa ngàn cân rơi xuống đè nát tất cả hi vọng cùng sự bao dung y đang muốn dành cho Vương Nhất Bác. Với hoàn cảnh hiện tại còn hi vọng gì lời xin lỗi cùng sự ăn năn đến từ người kia, hết rồi, tất cả đã hết thật rồi.

Tiêu Chiến buông lỏng cả người đứng tựa lưng vào song sắt, hai tay khoanh trước ngực giương đôi mắt thờ ơ cùng gương mặt lạnh lẽo nhìn vào đám người phía dưới chờ thái giám trị sự cất lời.

- Nô lệ này tên Tiêu Chiến, trước đây vốn là cận vệ thân tín của Thái Tử Vương Nhất Bác nhưng do đắc tội với ngài nên bị tống giam bán làm nô lệ. Hắn có gương mặt xinh đẹp, cơ thể dẻo dai khoẻ mạnh duy chỉ có đôi mắt là không nhìn thấy gì. Giá của hắn là một trăm lượng hoàng kim, một trăm lượng bạch ngân.

Tiếng xì xào bàn tán bên dưới vang lên rầm rộ hơn hẳn so với những lần trước, ai cũng vô cùng thắc mắc tại sao một phế nhân như y lại có giá cao đến vậy. Trăm lượng hoàng kim, trăm lượng bạch ngân có người làm quan cả đời tích góp cũng không đủ, họ nào ngu dại bỏ ra cái giá trên trời để mua về một nô lệ đui mù phế phẩm. Không một cánh tay nào giơ lên, Tiêu Chiến chán nản vô thức đảo mắt về phía Vương Nhất Bác, hắn dường như không hề quan tâm tới việc sẽ mua Tiêu Chiến hay bất kì nô lệ nào được đem rao bán. Hắn đang say mê vuốt ve gương mặt Lương Ngọc Phi rồi cười tươi thoã mãn, thỉnh thoảng hắn lại đánh mắt về phía y với vẻ mặt hất hàm lãnh đạm. Thái độ của hắn chính là đang theo dõi xem rốt cuộc ai sẽ là người sở hữu Tiêu Chiến. Bỗng bên dưới một âm thanh khàn khàn vang lên

- Ta mua tên này.

Một tên quan to béo với chiếc bụng tròn đứng lên chốt giá. Hắn có một nụ cười dâm ô khả ố, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Chiến như muốn ăn tươi nuốt sống y đến một mảnh xương vụn cũng không chừa. Không biết đã có bao nhiêu mỹ nam chết dưới tay hắn vì không chịu nổi xu hướng tính dục bạo lực quái đản của hắn. Hắn nhắm trúng Tiêu Chiến vì y thật sự quá đẹp, thêm một yếu tố nữa là y bị mù, không nhìn thấy gì sẽ không thể kháng cự, không thể chạy trốn, như thế lại rất hợp ý hắn ta. Tiêu Chiến nghiến răng nhìn tên vừa ngã giá mua mình, một cảm giác buồn nôn kinh tởm chạy xộc vào đại não khiến y tức giận đến gân xanh trên trán cũng đã nổi lên. Hôm nay không muốn đại khai sát giới cũng không được nữa rồi. Nhìn thái độ thờ ơ khiêu khích của Vương Nhất Bác cùng thân hình béo núc ních toàn mỡ là mỡ của tên quan kia khiến Tiêu Chiến chỉ muốn một chưởng đồ sát tất cả những người đang có mặt ở đây. Y âm thầm đưa một tay về phía sau vận lên một luồn linh lực, với dòng sức mạnh này toàn bộ những người có mặt ở đây kể cả Vương Nhất Bác cũng đừng hòng sống sót. Y chuẩn bị tung chiêu thì từ bên ngoài vang lên một tiếng nói khiến y giật mình thu lại nguồn linh lực

- Người này ta mua.

Lam Thiên từ bên ngoài uy dũng bước vào, mái tóc màu bạch kim buông dài đung đưa theo từng nhịp bước, lam y thêu hình một khóm hoa đồng dạng màu xanh quen thuộc tôn lên khí tức đế vương toả ra cuồng cuộn từ hắn. Theo sau hắn là Triệu Tương Như uy thế bức người lạnh lùng kiêu hãnh cùng vài tuỳ tùng thân cận chậm rãi tiến vào. Lam Thiên không e dè kiêng kị bước đến chỗ Tiêu Chiến quan sát một lượt rồi nhẹ giọng cất lời

- Ân nhân, lâu rồi không gặp. Ta sẽ cứu ngươi.

Tiêu Chiến tròn mắt nhìn Lam Thiên đang mỉm cười thật tươi tựa dương quang sáng lạng, gương mặt hắn hiện rõ tia đắc ý khi sắp đoạt được mỹ nam nhân từ tay người khác. Tiêu Chiến ghét bỏ liếc hắn một cái lạnh giọng đáp lời.

- Ta không cần ngươi cứu.

Trong mắt Lam Thiên hiện lên toàn bộ đều là tiếu ý cùng ôn nhu, hắn cho tay vào bên trong song sắc nhẹ chạm vào gương mặt y lên tiếng

- Chỉ có ta mới giúp được ngươi, ngươi hiểu ý ta mà đúng không.

Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi quay mặt sang hướng khác, dù sao để Lam Thiên mua vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc rơi vào tay tên quan béo mập kia. Y không đáp lời cũng chẳng phản đối nữa chỉ thờ ơ quan sát tình hình. Thái giám trị sự khó xử bước đến bên cạnh Lam Thiên cúi người kính cẩn hành lễ rồi nhẹ giọng cất lời

- Bẩm Vương gia, nô lệ này Bạch khâm sứ đã ngõ lời mua trước, phía sau vẫn còn cực phẩm cho ngài lựa chọn, mong Vương gia rộng lòng thông cảm.

Lam Thiên không nhìn viên thái giám kia mà hướng đến tên quan béo họ Bạch nhẹ giọng âm trầm

- Ta mua lại nô lệ này từ ngươi với giá hai trăm lượng hoàng kim, hai trăm lượng bạch ngân, cộng thêm một rương ngọc trai. Ngươi không phiền chứ.

Tên quan họ Bạch kia nuốt khan một ngụm nước bọt nhìn Lam Thiên, Vương gia vốn là người hắn không có tư cách tranh giành, nếu hắn vô lý bắt người thì gã cũng chẳng dám hé răng phản đối. Nay Lam Thiên giao kèo sòng phẳng lại còn cho gã một cái giá quá hời, tội tình gì gã lại không chấp thuận. Bạch khâm sứ niềm nở lên tiếng

- Vương gia đã lên tiếng tiểu nhân nào dám bất tuân. Tên nô lệ này xin giao lại cho ngài.

Lam Thiên mỉm cười hài lòng hướng viên thái giám hất mặt ý bảo mau thả người. Tiêu Chiến nhanh chóng được giải thoát khỏi xiềng xích cùng lồng giam, Lam Thiên ân cần nắm lấy tay y dẫn đi trước ánh mắt thăm dò soi mói của toàn thể những người đang có mặt. Khi đi ngang qua chỗ Vương Nhất Bác, Lam Thiên nhếch mép cười cố tình châm chọc lên tiếng

- Đa tạ Thái tử đã tạo cơ hội cho ta mang người đi. Ngài có vẻ cũng đang rất hưởng thụ nhỉ.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng người dậy thuận tay kéo Lương Ngọc Phi vào lòng, hắn không khách khí hôn lên má nàng ta một cái rồi khinh khỉnh trả lời

- Dĩ nhiên là ta rất hưởng thụ. Tên kia ta chơi đã chán rồi, ngươi mang hắn về dùng đi, dùng lại đồ ta từng dùng qua thử xem có mùi vị gì.

Lam Thiên cười khẩy ôm Tiêu Chiến vào lòng, hắn hôn lên trán y một cái rồi hướng Vương Nhất Bác đáp lời

- Bất luận là mùi vị gì nhưng ta chắc chắn không phải mùi hôi hám của loài hồ ly như ngài đang tận hưởng.

Nói rồi Lam Thiên thong thả ôm Tiêu Chiến rời khỏi nội đình để lại Vương Nhất Bác đang nghiến răng nghiến lợi vì tức giận bên cạnh một Lương Ngọc Phi cũng đang uất hận đến đỏ mặt tía tai.

Lam Thiên đạp gió ôm Tiêu Chiến thật chặt trong tay hướng Lam Nguyệt Cát mà tiến. Suốt quá trình di chuyển Tiêu Chiến không nói một lời mặc kệ Lam Thiên muốn làm gì thì làm. Y chính là đang bị những lời nói sau cùng của Vương Nhất Bác đả kích đến thần hồn điên đảo. Y đã dùng hết sự bao dung cả đời người đặt lên Vương Nhất Bác, thế nhưng cuối cùng hắn lại tát một cú thật mạnh vào mặt y, mang y vứt vào hố sâu tuyệt vọng không đường lên lối thoát. Hắn một đao chặt đứt hết mọi hi vọng, mọi yêu thương còn tồn động trong lòng Tiêu Chiến. Giờ đây trong y lấp nghẹn trọn vẹn một chữ thù, không còn bất cứ một cơ hội nào dành cho con người vong tình bội nghĩa kia nữa, Tiêu Chiến nguyện dùng nửa đời còn lại chôn chặt mối hận tình này, ngàn vạn năm không bao giờ tha thứ, ngàn vạn năm không bao giờ tương phùng.

Vương Nhất Bác, duyên tao ngộ giữa chúng ta từ nay đã đoạn, hai chúng ta chỉ còn lại hận thù, cả đời này ngươi tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa, gặp một lần ta sẽ giết một lần. Mạng của ngươi hôm nay ta giữ lại xem như trả cho ngươi ơn cứu mạng tại Huyết Phượng sơn. Chúng ta không ai nợ ai, mãi mãi không bao giờ chấp nối nữa.

.

.

.

Lam Thiên đặt Tiêu Chiến xuống giữa một mật phòng rộng lớn, cảnh vật bên trong bày trí cầu kì xa hoa sang trọng, thoáng qua cũng biết đây là phòng của Lam Thiên. Người sao vật vậy, tất cả đều loè loẹt diêm dúa đủ sắc đủ màu như bản tính nhăng nhít của hắn.Lam Thiên nhìn ngắm người đang đứng bên cạnh mình đến đồng tử cũng chẳng mảy may lay động. Tiêu Chiến bây giờ khác quá, khác rất nhiều so với lần cuối cùng hắn nhìn thấy y. Y bình thường đã đẹp bức người rồi thế nhưng hiện tại với mái tóc màu tím nhạt càng khiến y trở nên câu dẫn dụ hoặc gấp trăm vạn lần. Trái tim Lam Thiên kịch liệt chấn động, cảm giác rạo rực bấy lâu hắn luôn đặt lên người Tiêu Chiến giờ phút này càng bộc phát điên cuồng hơn, vòng tay đặt ở vai người kia cũng vô thức siết chặt. Hắn vẫn đang chìm đắm trong nhan sắc khuynh thành của người kia thì một giọng nói đánh bật thần thức hắn trở lại

- Ngươi ôm đủ chưa. Đủ rồi thì buông ra.

Lam Thiên giật mình nhận ra mình có chút thất thố vội buông tay ra nhẹ giọng đáp lời

- Thất lễ rồi. Nhưng ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Lam Thiên một lần nữa nắm lấy tay y nâng niu đưa lên môi hôn xuống rồi siết chặt cất lời

- Dù sao ta cũng đã mua ngươi về, từ nay ngươi là người của ta. Ngươi có thể lập lời thề mãi mãi ở bên ta có được không. Ta không ngại ngươi mù loà, ta không ngại ngươi tàn phế, chỉ cần ngươi chấp nhận sống bên cạnh ta, ta nguyện ý yêu thương ngươi cả đời, tuyệt đối không để ngươi phải chịu nửa tia uỷ khuất.

Tiêu Chiến giương đôi mắt vô thần lạnh nhạt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của Lam Thiên rồi lại nhìn vào mắt hắn thờ ơ lên tiếng

- Ngươi có tư cách ra điều kiện với ta sao? Tôn tử.

Lam Thiên tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt y dần chuyển sang màu đỏ thay thế cho đôi đồng tử đen láy thường ngày, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn khẽ rùng mình một cái. Hai bàn tay vô thức rời ra, hắn dần cảm thấy một nguồn linh lực cực lớn đang dần dần xuất hiện bao trùm lên không gian xung quanh. Sức mạnh của dòng linh lực bí ẩn này khiến Lam Thiên cảm thấy lồng ngực bị đè ép triệt để, hô hấp cũng ngừng trệ không thông, tay chân toát mồ hôi lạnh không ngừng run rẩy. Lam Thiên ấp úng hướng Tiêu Chiến cất lời

- Tôn...tôn tử...ngươi nói vậy...là...là có ý gì. Ngươi không phải mất hết linh lực rồi sao,không phải ngươi mù hay sao?

Tiêu Chiến khẽ nhếch cao khoé môi vẽ lên một nụ cười trào phúng. Một đôi cánh lớn rực lửa xuất hiện trên lưng y, một đôi cánh của thần đẹp đến không giống thật giang rộng gần bằng chiều ngang căn phòng. Khí tức thần thú bốc cao ngùn ngục nhấn chìm mọi loại linh lực khác khiến Lam Thiên hoảng hốt nuốt khan xuống một ngụm nước bọt. Tiêu Chiến dùng một tay nâng cằm Lam Thiên lên áp mặt đến gần mỉm cười nhẹ giọng

- Còn không mau quỳ xuống.

Ngay lúc này Lam Thiên mới kinh hồn bạt vía nhận ra trước mắt mình là ai, khí tức này, bản thể này chính là Phượng Hoàng thượng cổ, chúa tể của loài điểu thần mà một con chim Thiên Đường bé nhỏ như hắn phải quy phục tôn sùng gọi một tiếng lão tổ tông. Lam Thiên lập tức quỳ thẳng hai gối xuống đất, cả người y khấu rạp xuống sàn trịnh trọng cất lời

- Lam Thiên xin ra mắt thượng thần. Con có mắt như mù xin ngài rộng lòng tha thứ.

Tiêu Chiến thu lại cánh thần cùng uy lực lãnh đạm bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống rồi nhẹ giọng đáp lời

- Ngươi đứng lên đi. Không biết không có tội.

Lam Thiên khấu tạ ân điển liền rồi đến bên cạnh Tiêu Chiến cung kính cất lời

- Tại sao ngài bây giờ ngài mới để lộ chân thân, bấy lâu nay con không nhận ra sự khác thường trên người ngài.

Tiêu Chiến nhâm nhi một ngụm trà ôn tồn đáp lời

- Trải qua một số sự cố nên cũng chỉ mới phá vỡ phong ấn gần đây. Thần thức luôn ngủ yên nên bản thân ta cũng không hay biết. Ngươi mau phá giải ấn ký cho ta.

Lam Thiên gật đầu vâng dạ, hắn vận linh lực lên ấn ký trên mu bàn tay Tiêu Chiến, chẳng mấy chốc nó đã biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Ấn ký nô lệ khảm trên người Tiêu Chiến cuối cùng cũng không còn, y đã được tự do trở về với thân phận sạch sẽ không mang tì tích. Lam Thiên xoá bỏ ấn ký xong thì cúi đầu đứng một bên âm thầm quan sát Tiêu Chiến. Y giờ đây cao cao tại thượng khí chất bất phàm, linh lực cuồng cuộn bao bọc khắp châu thân khiến ai đến gần cũng đều bị áp chế không rét mà run. Tâm tình Lam Thiên liên hồi chấn động,  nếu trước đây hắn đối với Tiêu Chiến bảy phần hứng thú ba phần yêu thương thì giờ đây lại xuất hiện thêm mười phần tôn kính. Đối với phẩm vị của Tiêu Chiến bây giờ hắn có với cũng với không tới, khoảng cách tôn ti thật sự quá xa, hắn chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên phía Tiêu Chiến với sự nuối tiếc tột cùng. Nếu không thể cùng y kết thành tình lữ thì Lam Thiên hắn nguyện cả đời làm hầu cận phục tùng Tiêu Chiến cũng đủ mãn nguyện rồi.

Cả hai vẫn còn chìm đắm trong suy tư của riêng mình thì cửa phòng bật mở, Hàn Linh Nhi chậm rãi bước vào. Hôm nay nàng không mặc trang phục thái tử phi cao sang lộng lẫy mà chỉ ăn mặc đơn giản như phường khuê mật bình thường, trên gương mặt thoáng chút tái xanh vì thương thế chưa hoàn toàn hồi phục, theo sau nàng là Triệu Tương Như một thân võ phục khí thế bức phàm hộ tống đi vào. Hàn Linh Nhi vừa nhìn thấy Tiêu Chiến thì vô cùng mừng rỡ chạy vội đến ôm chầm lấy Tiêu Chiến nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

- Tiêu Chiến...Tiêu Chiến ca...huynh chịu khổ rồi. Mắt...mắt của huynh không nhìn thấy gì nữa đúng không. Huynh...còn đau lắm hay không.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười xoa đầu nữ tử đang không ngừng run rẩy nấc lên từng tiếng trầm giọng đáp lời

- Linh Nhi, huynh không sao. Huynh vẫn nhìn thấy muội rất rõ. Muội nín đi đừng khóc nữa. Nhoè hết phấn son rồi. Muội khóc trông xấu lắm biết không.

Hàn Linh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến. Vẫn là đôi đồng tử đen láy tinh anh sắc sảo không hề xuất hiện nửa tia mông lung. Vẫn là đôi mắt bao năm khiến nàng đắm chìm mê mệt không tài nào buông được chấp niệm trong lòng dù biết đó chỉ là một mối tình đơn phương vô vọng. Ban nãy vội vàng nàng không quan sát tỉ mỉ nên không nhận ra ở y đã có một sự thay đổi vô cùng lớn. Nàng cầm một lọn tóc màu tím nhạt của y lên rồi rưng rưng hai hàng nước mắt nhỏ giọng cất lời

- Có thể cho muội biết chuyện gì đã xảy ra với huynh không.

Tiêu Chiến xoa đôi vai gầy run rẩy đáng thương của nàng nhẹ mỉm cười ôn nhu lên tiếng

- Có những chuyện muội không cần tường tận. Muội chỉ cần biết Tiêu Chiến ca ca của muội vẫn bình an vô sự và đã hồi phục công pháp như xưa. Muội cứ yên tâm, từ nay trong thiên hạ không ai có thể làm thương tổn đến huynh nữa.

Hàn Linh Nhi mỉm cười không ngừng gật đầu. Chỉ cần Chiến ca bình an là được, linh lực hồi phục lại càng tốt hơn, những thứ khác nàng cũng chẳng buồn để tâm nữa.  Cả hai tâm tình một lúc thì Hàn Linh Nhi phải cáo biệt rời đi, trước khi đi vẫn không quên gặng hỏi Tiêu Chiến vài câu

- Chuyện Vương Nhất Bác và Lương Ngọc Phi huynh định như thế nào.

Tiêu Chiến thu liễm lại nụ cười đang treo trên khoé miệng, y nhấp một ngụm trà thở dài một hơi rồi trầm giọng đáp lời

- Đối với tên vong tình bạc nghĩa ấy ta sẽ tự có cách đáp đền lại hắn. Cả nữ nhân kia cũng đừng hòng được sống yên thân. Đôi mắt này ả đã chính tay huỷ hoại thì ta sẽ dùng nó để nhìn ả sống dở chết dở như thế nào.

Hàn Linh Nhi mỉm cười yên tâm rồi lui bước rời đi. Triệu Tương Như nhìn theo bóng nàng đi khuất rồi tiến đến trước mặt Lam Thiên cúi đầu lên tiếng

- Vương Gia, thần có việc xin được thỉnh cầu Vương Gia.

Lam Thiên bình đạm gật đầu tỏ vẻ đồng ý cho Triệu Tương Như đề xuất. Y đứng thẳng người nhìn Tiêu Chiến một cái rồi hướng Lam Thiên trầm giọng

- Thần muốn xin Vương Gia cho phép thần bảo hộ thái tử phi Hàn Linh Nhi. Giờ đây bên cạnh Thái tử có một nữ nhân vô cùng thâm sâu hiểm độc, thần sợ nàng ấy bản tính lương thiện sẽ dễ bị kẻ khác hãm hại. Vương Gia công pháp hơn người nay lại có Tiêu tiên sinh bầu bạn, kẻ có ý đồ bất chính quả thật không dễ ra tay, thần mạo mụi xin Vương Gia ân chuẩn.

Lam Thiên nhìn về phía Tiêu Chiến thì đồng dạng nhận được một cái gật đầu từ y. Tiêu Chiến đã đánh tiếng hắn làm sao có thể chối từ. Lam Thiên nhẹ gật đầu lên tiếng

- Được. Từ nay ngươi đến Đông cung bảo hộ nàng ấy đi. Ta ở đây có Tiêu Chiến rồi. Không cần ngươi nữa.

Triệu Tương Như mừng rỡ đáp tạ rồi nhanhchóng nối gót theo Hàn Linh Nhi. Tuy biết người trong lòng nàng hiện tại vẫn là Tiêu Chiến nhưng y vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn nàng gặp nguy hiểm. Y nguyện ở bên cạnh bảo hộ nàng mà không cần hồi đáp, miễn nàng vui lòng y cũng đã vui rồi.

Lam Thiên nhìn biểu tình trầm tư u ám của Tiêu Chiến mà tâm tình cũng nhộn nhạo cả lên. Hắn bước đến châm đầy lại tách trà cho y rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

- Thượng thần, tiếp theo ngài dự liệu như thế nào. Có cần con giúp gì không.

Tiêu Chiến nâng tách trà lên môi nhấp nhẹ rồi nhìn xa vời ra ngoài cửa sổ lãnh đạm trả lời

- Ta tự mình có dự liệu riêng. Ngươi không cần bận tâm. Khi có người ngoài cứ xưng hô như cũ không cần phân biệt tôn ti. Ta không muốn có người biết thân phận của ta.

Lam Thiên cung kính cúi đầu đã rõ. Hắn đứng lên tỏ ý định bước ra ngoài thì Tiêu Chiến cất lời kéo hắn trở lại

- Gọi Chiêu Nghi đến gặp ta. Lâu rồi không nhìn thấy tiểu tước nhi ấy.

Lam Thiên vòng tay kính cẩn nhận lệnh rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Hắn không thể ở lại đó thêm một giây một phút nào nữa. Khí tức bức người toả ra từ y khiến hắn không thể hít thở thông suốt, buồng phổi hắn như có ai thắt nghẹn dày vò. Vẻ đẹp tựa điêu mài tượng tạc nay phủ thêm một tầng mị hoặc câu nhân của y khiến hắn không tài nào dời đi tầm mắt. Hắn sợ mình sẽ không thể kiềm hãm được cảm xúc đè nén bấy lâu mà thất lễ với Thượng thần cao quý. Tốt nhất hắn nên tránh mặt y một chút để điều hoà tâm trạng trở lại, việc y giao phó hắn vẫn phải hoàn thành, chỉ là bây giờ hắn thật sự không biết Chiêu Nghi hoàng hậu hiện giờ đang ở đâu. Từ buổi tương phùng dạo ấy đến nay hắn không gặp lại tỷ tỷ hắn dù chỉ một lần.

Tiêu Chiến ngồi một mình bên nhuyễn tháp, ánh mắt phiêu lãng nhìn về phía xa xăm vô định. Tâm tình y cũng thả trôi vào ảo mộng hư vô. Tôn nghiêm của một vị thần không cho phép y dễ dàng để người ta chà đạp, y đang không biết nên xử trí đôi nam nữ kia thế nào. Giết không nỡ nhưng tha thứ lại không đành, quên không được nhớ cũng không xong. Tiêu Chiến rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muôn vàn mâu thuẫn thay nhau giày xéo, y nên quyết định thế nào đây.

Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, ngươi chính là nghiệp chướng tự bao đời mà Tiêu Chiến ta gây ra giờ đây tụ thành đến tìm ta đòi nợ. Phượng Hoàng thượng cổ không nhiễm bụi trần, trái tim không còn bị chi phối tác động của dục vọng nhân gian. Hỉ nộ ái ố đối với ta vốn tựa màng sương ngọn gió chẳng thể lay động cũng chẳng thể làm ta biến chuyển tâm tình.  Nghiệt ngã thay vào thời khắc ta bị phong ấn lịch kiếp thì ngươi lại xuất hiện chiếm lấy trái tim ta. Ngươi khiến ta yêu ngươi đến thất điên bát đảo rồi một cước đạp ta xuống địa ngục âm ty. Phượng Hoàng cao quý ngàn năm người người kính sợ lại vì ngươi mà tâm nát tim tan. Khá khen cho ngươi, khá khen cho một Điểu Sư nhỏ nhoi lại moi được tim Phượng Hoàng ra làm vật tiêu khiển vui đùa. Mắt ta đã bị các ngươi vấy bẩn, thân xác ta đã bị ngươi làm vẩn đục dày vò, tâm hồn ta cũng đã bị ngươi chà đạp bóp nát, ở ta còn thứ gì ngươi chưa phá huỷ hay không.Ngươi cùng ả hồ ly kia ở một chỗ cũng thật xứng đôi vừa lứa, ta chúc cho hai ngươi hạnh phúc dài lâu. Cố gắng tận hưởng cảm giác hoang lạc vui vẻ khi còn có thể trước khi ta thu lại ân huệ đó của các ngươi. Người bất nhân chớ trách tại sao ta bất nghĩa. Vương Nhất Bác ta yêu ngươi, Vương Nhất Bác ta cũng thật hận ngươi, tất cả cảm xúc của ta đều bị ngươi chi phối, hết thẩy yêu ghét buồn vui ta tất cả đều đặt trên người ngươi. Giá như chúng ta chưa từng có duyên tao ngộ, giá như chúng ta chưa từng trao gửi ái ân, giá như trái tim ta chưa từng vì ngươi mà rung động có lẽ giờ đây chúng ta đã không phải rơi vào hoàn cảnh trái ngang. Khóc không được, cười cũng không xong, thiên hoàng địa lão thật quá biết cách an bày. Vương Nhất Bác, ngươi bảo ta phải làm sao đây.

Ngỡ chân ái nào ngờ là nghiệt ái
Ngỡ trăm năm phút chốc bỗng lụi tàn
Ánh tà dương soi đôi dòng nhật lệ
Lối độc hành nhuộm bóng kẻ cuồng si.

Hết chương 16

12/12/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro