Chương 60: Tháp trung kính 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng không dám phát ra tiếng động, giống như tượng đất ngồi canh giữ bên người Hồ Duyệt. Phảng phất dung mạo người này, nàng ngắm cả đời cũng ngắm không đủ. Một người nằm nghiêng trên giường, một người ngồi ngay ngắn ở ghế, trản nến kia chiếu bóng dáng mờ ảo của hai người in lên vách phòng. Hồ Duyệt nhắm hai mắt, lúc đầu đôi mắt hắn còn chuyển động vài cái, sau đó liền không hề động nữa, giống như đang ngủ vậy. Chỉ có lồng ngực phập phồng cho Hồng Kiều biết, hắn có lẽ vẫn chưa chết. Hồng Kiều không dám chạm vào người Hồ Duyệt, chỉ có thể lo lắng ngồi canh giữ.

Hồ Duyệt nhắm mắt một lúc, chỉ cảm thấy mơ hồ, hắn nghĩ chính mình đã ngủ rồi, lại tựa như đang tỉnh, hắn có thể cảm giác được hết thảy bốn phía. Hắn biết Hồng Kiều thật cẩn thận mà bưng trà, hắn có thể cảm nhận được ngọn nến mang đến độ ấm cùng ánh sáng, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi huân hương quen thuộc trong phòng của Hồng Kiều.

Nhưng dần dần cảm giác này trộn lẫn với một cảm giác khác, hắn cảm nhận được có một chút gió, theo sau xung quanh càng ngày càng lạnh, hương thơm ngọt ngào mềm ấm chậm rãi mang theo mùi hương hưởng đất. Tuy rằng không mở mắt, nhưng Hồ Duyệt biết không gian bốn phía đang dần dần mở rộng. Càng lúc càng lớn, Hồng Kiều trở nên càng ngày càng mơ hồ, hắn dường như không còn cảm thụ được hơi thở của nàng. Tràn ngập bên tai chỉ có thanh âm gió thổi qua kẽ lá, cực kỳ thoáng đãng.

Lúc này Hồ Duyệt chậm rãi mở mắt, xung quanh là một cánh đồng lau sậy hoang vu vô tận, hắn đứng một mình trong không gian mênh mông, cỏ dại chen chúc, hoang vu tiều tụy. Chỉ có hình ảnh Hồ Duyệt đơn bạc đứng tại nơi đây, đưa mắt nhìn lại xung quanh nhưng hoàn toàn không tìm được sự hiện diện của bất kì vật nào khác.

Hắn rốt cuộc không còn cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên khuê thuyền. Hắn theo thói quen vuốt bầu rượu bên hông, lại phát hiện bầu rượu cũng không còn nữa. Hắn líu lưỡi nói: "Đây thật không tốt, ít nhất cũng phải cho ta mang bầu rượu theo chứ. Ai, ai."

Hồ Duyệt một mình đẩy cỏ dại ra, lang thang không có mục tiêu mà đi về phía trước, cũng không biết phía trước rốt cuộc có cái gì, không biết chính mình rốt cuộc mình đang đi đâu, hết thảy đều chỉ theo trực giác cùng nội tâm của chính mình mà đi. Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, phảng phất tất cả đều rất thực bình thường, Hồ Duyệt chậm rãi đẩy đám cỏ dại ra, tuy rằng đã cố hết sức, nhưng hắn vẫn cảm thấy bốn phía trống trải, không khí cũng thập phần lạnh lẽo.

Bỗng nhiên trên không trung một đại điểu bay qua, điểu thân đen nhánh, cái đuôi cực kỳ dài, điểu quái kêu lên một tiếng, xẹt qua đỉnh đầu Hồ Duyệt. Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn nhìn, lúc này bầu trời nhìn không ra là ngày hay là đêm, như ban ngày, cũng lại như đêm tối. Không có mây, trời, trăng cùng tinh tú, nhưng nơi này cũng không làm người ta có cảm giác quá u ám. Cảnh vật bốn phía đều cực kỳ rõ ràng nhưng lại cảm giác không có một tia sinh khí, lộ vẻ sầu bi. Hắn tự giễu nói: "Cũng quá tiêu điều rồi, ta còn tưởng rằng lần này ít nhất phải là cảnh pháo hoa với liễu xanh chứ."

Hồ Duyệt tiếp tục đi về phía trước, không biết đã đi được mấy canh giờ, cũng không có bất luận mục đích cụ thể nào, cuối cùng khi hắn đẩy một đám cỏ đã chết héo ra, liền phát hiện một dòng sông. Bờ sông đậu một chiếc thuyền. Hồ Duyệt cởi bỏ dây thừng, một chân đẩy thuyền nhỏ ra xa bờ, theo sau thả người nhảy lên thuyền. Lúc này chợt một trận gió nổi lên, không cần Hồ Duyệt phải chèo, thuyền liền lắc nhẹ dọc theo dòng nước mà trôi đi.

Hắn đứng khoanh tay, bốn phía vẫn một mảnh hoang vu, nước sông sâu không thấy đáy, cho dù không chạm nhưng Hồ Duyệt vẫn cảm giác được hàn ý thấu xương. Ly kỳ nhất chính là mặt nước này lại không chiếu ra bất kì ảnh ngược nào. Hồ Duyệt mặc kệ điều không hợp với lẽ thường đó, tùy ý để thuyền nhỏ trôi đi, phiêu lưu theo gió. Bốn phía cảnh sắc không hề có biến hóa, vẫn như cũ mênh mang cỏ dại, không hề có cảnh trí gì đáng nói. Tóm lại Hồ Duyệt có chút thất vọng, hắn chán đến chết mà ngồi xổm ngồi trên thuyền, vỗ vỗ bả vai, lại nhìn lên không trung một hồi. Ngồi ngồi cơ hồ cũng sắp muốn ngủ luôn rồi.

Lúc này hắn chợt nghe nơi xa truyền đến tiếng tiêu. Hồ Duyệt bị thanh âm này hấp dẫn, mà gió cũng vừa thổi mạnh thuyền về phía thanh âm kia.

"Khúc Mạn hàn thảo thu thủy thiên,
Miểu không yên vũ tự vô tinh.
Nhất châu độ tẫn cựu thời kiều,
Dĩ thị kiêm gia thương như tuyết." (1)

Hồ Duyệt nghe thơ, hình như có ngụ ý, nhưng thuyền đã tự trôi một lúc mà vẫn không thấy người thổi tiêu ngâm thơ kia.

Hồ Duyệt trong lòng vừa động, liền thì thầm phụ họa:
"Thải liên hoàn huề đồng tâm cảo,
Vô đoan khước biệt liên lý chi,
Khô hà bất kham vũ lâm lạc,
Ve minh thê thê hựu sổ thanh." (2)

Chỉ nghe từ trong đám cỏ hoang truyền đến một thanh âm: "Các hạ củng là tri thu chi nhân chứ. "

*Tri thu chi nhân: người am hiểu mùa thu

Thanh âm vừa phát ra, một trận gió nhẹ thổi qua mảnh lá khô, dừng lại ở đầu thuyền của Hồ Duyệt. Hồ Duyệt cười nói: "Sơn tăng bất giải số giáp tử, nhất diệp lạc tri thiên hạ thu (3). Phiên tư sầu này chỉ là nghe được từ tiếng tiêu của các hạ mà thôi."

Người nọ trầm mặc hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại đến nơi này?"

Hồ Duyệt: "Có sở cầu, cho nên tới đây, xin hỏi các hạ đây là nơi nào?"

Người nọ: "Hồ Sầu Trường."

Hồ Duyệt lại hỏi: "Vậy các hạ chính là chủ nhân nơi này?"

*Sở cầu: việc cần nhờ người khác giúp đ
Sầu Trường: đau khổ, buồn khổ

Người nọ không trả lời, tiếng tiêu lại vang lên, cái loại chua xót sầu bi này tràn ngập ở bốn phía, Hồ Duyệt nghe, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân chao đảo hắn bất tri bất giác đã cập bờ. Hồ Duyệt vén vạt áo, bước lên bờ sông. Trên bờ sông cũng không có người, Hồ Duyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc thuyền kia, nhưng thuyền đã không thấy đâu. Trên mặt sông vẫn tĩnh lặng như gương. Khi Hồ Duyệt xoay người, trước mặt đã có một người đứng đó. Một thân bạch y, cầm trong tay tiêu quản. Hắn tựa hồ đang nghênh đón Hồ Duyệt. Nhưng lúc lên bờ, Hồ Duyệt rõ ràng không nhìn thấy ai, sao vừa quay đầu lại liền phát hiện người này đã ở trước mặt.

*bất tri bất giác: không biết, không phát hiện từ lúc nào

Hồ Duyệt hướng tới hắn, chắp tay bái nói: "Bỉ nhân họ Hồ, tên Duyệt, tự Mộ Chi. Bên này đã hữu lễ. Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?"

*Bỉ nhân: khiêm ngữ, cách tự xưng khiêm tốn ( kẻ hèn này).

Người nọ hơi hơi khom mình, hắn nói: "Tên họ vốn chỉ là cái danh hiệu, tình này cảnh này, ngươi chỉ cần gọi ta Thu Sầu Khách là được."

Người nọ đã đứng trước mặt Hồ Duyệt, Hồ Duyệt tập trung nhìn, phát hiện dung mạo người này có phần giống với Sở Giác, nhưng khác ở điểm thiếu một phần tôn quý cùng cao nhã, nhiều thêm một phần tiêu điều và sầu não. Hồ Duyệt nhìn mặt hắn, trong lòng bỗng nhiên có một tia gợn sóng, thâm tâm tựa hồ cũng khuếch tán một cảm xúc kì lạ.

Lúc này phía sau Hồ Duyệt dòng sông đã biến mất, thay vào đó là sự xuất hiện của một con đường nhỏ đơn sơ.

Hồ Duyệt chỉ vào tiểu đạo nói: "Các hạ có thể cho ta biết đường này dẫn tới đâu không?"

Tiêu quản trong tay Thu Sầu Khách vung lên, hắn nhìn Hồ Duyệt nói: "Ngươi muốn đi nơi nào nó liền dẫn đến nơi đó."

Hồ Duyệt cười khổ lắc đầu nói: "Như vậy thật khó cho ta, bởi vì ta cũng không biết ta muốn đến nơi nào."

Thu Sầu Khách không thèm để ý lời của Hồ Duyệt, ngược lại an ủi: "Ta đây mang ngươi đi khắp nơi một chút, nói không chừng ngươi liền nhớ ra ngươi muốn đi đâu. Nếu đã đến nơi này, nhất định sẽ có nơi mà ngươi muốn đi."

Thu Sầu Khách đi trước, hắn vươn tay về phía Hồ Duyệt. Hồ Duyệt nhìn hắn, trong đầu tựa hồ chợt hiện lên một cảm giác quen thuộc, dường như hắn cũng từng cùng Sở Giác sóng vai mà đi như vậy. Nhưng dù cho đã ở cạnh nhau rất lâu, vẫn không thể nhớ được hắn cùng Sở Giác rốt cuộc đã đi qua nơi nào, dường như hắn căn bản là không quan tâm những việc nhỏ nhặt như vậy. Mà những việc nhỏ nhặt đó giờ phút này lại làm tâm tình hắn sinh ra một loại hoài niệm kì lạ.

Nhưng hiện tại, vì sao lại nhớ tới chuyện đó? Hồ Duyệt vươn tay kéo tay Thu Sầu Khách lại. Tay đối phương không có độ ấm, làm Hồ Duyệt cảm giác như đang cầm một khối ngọc thạch. Trong nháy mắt khi tiếp xúc đôi tay kia, Hồ Duyệt bỗng nhiên phát hiện Thu Sầu Khách đã không thấy đâu.

Hắn vươn tay nhưng không nắm được gì, trước mặt một người cũng không có. Hoàn cảnh nơi Hồ Duyệt đứng cũng đã xảy ra thay đổi, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một tòa tháp cao. Hai bên tòa tháp được dựng những tấm bia đá bất đồng cùng thạch thú, bia đá có rất nhiều chữ viết, Hồ Duyệt cúi đầu nhìn lại, mặt trên khắc đầy tên người cùng thời gian sinh tử. Hồ Duyệt xem từng tên từng tên một, bỗng nhiên trên bia đá xuất hiện tên Hồ Duyệt, nhưng dòng chữ khắc thời gian tử vong lại bị ai đó gạch gạch xóa xóa. Hắn cũng không nhìn đến thời gian tử vong của mình.

Hồ Duyệt tiếp tục kiểm tra tấm bia đá, bên người đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử. Tiểu hài tử nhướn đôi mắt, trong tay ôm một quả cầu mây, Hồ Duyệt lui về phía sau một bước, đứa bé kia lộ ra nụ cười quỷ dị, cười vài tiếng lại nói: "Tìm không thấy, tìm không thấy, càng muốn tìm càng tìm không thấy, không muốn tìm sẽ lại tìm được." Nói xong lời này, bỗng nhiên hắn đem cầu trong tay ném lên người Hồ Duyệt. Hồ Duyệt theo bản năng tránh ra. Cầu rơi xuống, lăn trên mặt đất, đứa bé kia lại cười một trận, theo sau bỗng nhiên nhảy tới bia đá. Hắn chỉ chỉ lên không trung, lại chỉ chỉ vào Hồ Duyệt. Theo sau hướng tới tấm bia đá mà nhảy vào. Hồ Duyệt chạy nhanh đến nhưng hài tử kia cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.

*Quả cầu mây: quả bóng đan bằng cây mây

Trên mặt đất, cầu mây cũng đã biến thành một quả lựu bị thối một nửa. Hồ Duyệt không nhặt nó lên, chỉ nhìn vài lần, sau đó đi quan sát thạch thú bên kia. Thạch thú có đủ các dáng vẻ, nhưng toàn bộ đều nhắm mắt, giống như đã ngủ rồi. Vốn dĩ trước khi Hồ Duyệt đến đây, bọn chúng đều có dáng vẻ đang trấn thủ, bây thờ lại biến thành trạng thái mơ màng buồn ngủ. Cùng không khí nơi này tương liên có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

Hắn đứng dưới tháp, ngẩng đầu nhìn, thân tháp cao xuyên mấy tầng mây, rốt cuộc xuyên qua bao nhiêu tầng hắn cũng không đếm được. Người đứng ở dưới tháp có vẻ nhỏ bé, mà tháp lại cho người ta một loại cảm giác lung lay sắp đổ.

Hồ Duyệt muốn đẩy cửa tháp ra, bỗng nhiên phía sau hắn vang lên một thanh âm: "Không thể!" Hồ Duyệt quay đầu lại nhìn, phía sau theo có một người, diện mạo người này Hồ Duyệt tựa hồ rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi hắn là ai, người nọ túm chặt cánh tay Hồ Duyệt, nói: "Chỗ đó ngươi không thể đi."

Hồ Duyệt: "Vì sao? Còn huynh đài lại là ai?"

Người nọ ngẩn người, hắn nói: "Ngươi không biết ta?"

Hồ Duyệt lắc đầu, người nọ thanh âm rất lớn, hắn nói: "Ngươi cư nhiên dám quên ta?" Hồ Duyệt hơi thối lui về phía sau một bước, người nọ chỉ vào chính mình nói: "Ta là..."

Người nọ vừa muốn mở miệng, thoáng chốc hắn liền biến mất vô tung. Hồ Duyệt lại đi một vòng, cũng không biết người này là ai. Mà cổng tháp đã mở ra, trong tháp tựa hồ có ngọn đèn dầu, nhưng lại vẫn tối tăm. Hồ Duyệt do dự một lát, vẫn muốn lên trên tháp. Hắn nhấc chân bước vào, bên trong có một cái cầu thang cực kì cao, bốn phía có giá cắm nến. Bốn phương hướng, mỗi hướng đều có một cái cửa sổ, cửa sổ có thể nhìn ra cảnh trí bên ngoài. Bốn mùa xuân hạ thu đông, bốn loại cảnh trí bất đồng, đồng thời xuất hiện bên ngoài tòa tháp.

Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn cầu thang, bỗng nhiên từ trên cầu thang lộ ra một khuôn mặt người. Hắn hướng tới Hồ Duyệt nhếch miệng dường như đang nói nói cái gì, thần sắc cực kì hoảng loạn thống khổ, sau đó liền rụt trở về. Diện mạo người nọ Hồ Duyệt vẫn cảm thấy quen thuộc, là loại cảm giác không thể gọi tên.

Hồ Duyệt bắt đầu leo lên cầu thang, cầu thang không phải quá cao, nhưng là rất hẹp, chỉ có một người có thể đi qua. Bốn phía cứ cách một khoảng lại có một trản nến. Cho nên có vài nơi sẽ cực kì tối tăm. Bỗng nhiên từ phía sau Hồ Duyệt thò ra một bàn tay, người kia duỗi tay đưa trản đèn dầu qua. Hồ Duyệt quay đầu lại, người cùng Sở Giác có vài phần tương tự kia, Thu Sầu Khách lại xuất hiện ở phía sau hắn.

Thu Sầu Khách hơi mỉm cười, nói: "Không có ánh nến, ngươi khẳng định sẽ không thấy được đường."

Hồ Duyệt gật gật đầu, nói: "Các hạ cũng muốn cùng lên tháp sao".

Thu Sầu Khách cười khổ nói: "Ta nói rồi, ta muốn mang ngươi đi dạo tứ phương."

Hồ Duyệt nhíu mày nói: "Nhưng ngươi lại thường xuyên biến mất, trên thực tế ở nơi này tất cả mọi người ta gặp được đều sẽ đột nhiên biến mất?"

Thu Sầu Khách tiến đến phía trước một bước nói: "Ngươi hy vọng ta sẽ luôn bên cạnh ngươi sao?"

Hồ Duyệt nhìn gương mặt tương tự Sở Giác kia, bỗng dưng nói ra một câu lộ liễu như vậy, thật có chút quen. Hắn bĩu môi nói: "Nếu đổi một khuôn mặt khác không chừng sẽ càng thêm nhu tình. Nếu là mỹ nhân, ta đây càng thêm là cầu mà không được."

Thu Sầu Khách không phản ứng lại lời nói móc của Hồ Duyệt, hắn ưu sầu mà nói: "Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi chưa bao giờ chân chính để ý mà thôi."

Hồ Duyệt không muốn tiếp tục bàn luận đến vấn đề này, nói những lời yêu đương ve vãn như vậy. Hắn hỏi: "Nơi này lại là nơi nào?"

Thu Sầu Khách nói: "Ngươi muốn hỏi nơi này hay là tòa tháp này?"

Hồ Duyệt nói: "Có gì khác nhau?"

Thu Sầu Khách: "Có, bởi vì tòa tháp này vốn dĩ không ở nơi này."

Hồ Duyệt nhận đèn dầu trong tay Thu Sầu Khách nói: "Vậy, xin Thu huynh giải thích tưởng tận?"

Thu Sầu Khách: "Bởi vì sau khi tiến vào tòa tháp này, ngươi chỉ ở bên trong tháp, mọi việc ở bên ngoài sẽ không còn liên quan đến ngươi."

Hồ Duyệt nhíu mày suy nghĩ sâu xa hắn theo ngụ ý của Thu Sầu Khách, cảm thấy người này mỗi một câu đều mang ẩn ý, nhưng hiện tại lại không thể giải đáp hoàn chỉnh. Hồ Duyệt chỉ có thể tiếp tục nhử, nói: "Ta muốn biết tòa tháp này là thứ gì?"

Thu Sầu Khách đem tay Hồ Duyệt đặt lên môi của chính mình, hắn nói: "Đây không phải là một tòa tháp, mà là một cái gương."

Hồ Duyệt lẩm bẩm: "Gương..." Bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn vung tay áo nói: "Ha ha, thú vị. Vậy trên lầu lại có cái gì?"

Thu Sầu Khách: "Vậy ngươi phải đi lên mới biết được, ta cũng không biết lên một tầng ngươi sẽ thấy được cái gì. Bởi vì ta không phải ngươi."

Bỗng nhiên cầu thang phát ra thanh âm kẽo kẹt, Hồ Duyệt ngẩng đầu hướng lên trên, cầu thang này tựa hồ có chút lay động, cũng không chắc chắn. Hồ Duyệt còn muốn hỏi lại, nhưng người bên cạnh đã biến mất không thấy đâu. Hồ Duyệt líu lưỡi lẩm bẩm: "Chỉ cần có diện mạo giống người nọ liền có cái đức hạnh chỉ thích nói một nửa, thật phiền lòng a."

Hồ Duyệt nhíu mày tiếp tục đi lên, nhưng cầu thang này phảng phất như dài vô tận. Hắn không biết đã đi bao lâu nhưng vẫn không lên được một lầu, cầu thang vẫn không ngừng xoắn ốc. Phảng phất như cầu thang này là lốc xoáy vĩnh viễn vô tận.

Hắn càng đi càng là bực bội, cuối cùng đứng lại nói với không trung: "Thu huynh rốt cuộc có dụng ý gì?"

Bỗng nhiên từ trên thang lăn xuống một đồ vật, Hồ Duyệt muốn tránh ra, nhưng lại không chỗ tránh. Một đồ vật bằng kim loại lăn xuống đến bên chân hắn rồi ngừng lại. Đây là một cái đầu thú bằng đồng thau, hơn nữa còn có chút hỏng rồi, Hồ Duyệt cầm lấy cái đầu thú kia. Đột nhiên cái miệng nó mở ra, tròng mắt nó giống như đồng tử thật sự, gắt gao mà nhìn chằm chằm Hồ Duyệt.

Hồ Duyệt lại không ném đầu thú cổ quái này xuống. Đầu thú đột nhiên lại đưa lưỡi ra, trên lưỡi có một vòng tròn so với đồng tiền lớn hơn một chút. Nhưng Hồ Duyệt lại không dám lấy vòng tròn này đi, bởi vì đầu thú có hàm răng giống như lưỡi dao sắc bén, nếu Hồ Duyệt thò tay vào lấy, nó mà đột nhiên miệng khép lại, hắn ít thì cũng phải cắt bỏ hai ngón tay. Hồ Duyệt lắc lắc đầu, vẫn là đem thú đầu đặt ở bên cạnh, tiếp tục đi lên.

Nhưng không được bao lâu lại đụng phải một cái đầu thú. Cầm lên xem thử thì nó vẫn như cũ há miệng ra, trong miệng có một vòng tròn. Hồ Duyệt trong lòng nghĩ: Nếu như không lấy ra, có phải hay không sẽ vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở lưng chừng nơi đây? Nhưng hàm răng sắc bén như
lưỡi dao này lại làm hắn bối rối.

Trong lòng Hồ Duyệt lung lay hết sức, hắn đột nhiên cảm thấy dưới chân chính mình trống không. Chỉ trong khoảnh khắc, cầu thang bỗng nhiên sụp xuống. Hồ Duyệt cả người bị hỗng, mắt thấy sắp ngã xuống, đầu thú trong tay cũng vì trọng tâm bị đảo lộn mà quăng ra xa. Trong tích tắc đó, vòng tròn kia từ miệng đầu thú rơi ra. Hồ Duyệt hít một hơi, chuyển eo, nghiêng người tiếp được vòng tròn. Đồng thời khi Hồ Duyệt bắt được vòng tròn, hắn cũng không có biện pháp nào ở giữa không trung ổn định lại trọng tâm. Ngay khi Hồ Duyệt sắp rơi xuống đất, một vòng tay hữu lực đã đỡ lấy hắn. Hồ Duyệt quay đầu lại nhìn, vẫn là Thu Sầu Khách.

Thu Sầu Khách: "Ngươi vì sao lại mạo hiểm như thế??"

Hồ Duyệt cười nói: "Bởi vì ta không muốn vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này."

Thu Sầu Khách: "Kỳ thật chỉ cần ngươi muốn rời đi, tùy thời đều có thể rời đi."

Hồ Duyệt nhìn Thu Sầu Khách, nói: "Thời cơ vẫn chưa đến."

Thu Sầu Khách khẽ cười một tiếng, buông Hồ Duyệt ra. Hồ Duyệt hơi khom người, hắn nói: "Hiện tại ta có thể tiếp tục đi rồi."

Thu Sầu Khách cười hướng dưới tầng đi xuống. Nhưng chỉ đi được hai bậc, hắn liền giống như mây mù mà biến mất. Hồ Duyệt nắm vòng tròn trong tay, quả nhiên hắn không cần đi nhiều thì phía trước đã hiện ra một cổng lớn. Mà trên cổng lại thiếu một cái môn hoàn (4), Hồ Duyệt đem vòng tròn treo lên, theo sau cánh cổng liền mở ra.

Hoàn chương 60.

Chú thích:
(1)Tạm dịch :
"Khúc nhạc lạnh lẹo lại trong vắt như nước mùa thu,
Mưa bụi man mác che trời quang.
Thuyền con nhẹ trôi qua cây cầu bắt ngang quá khứ
Bông lau bên bờ trắng tựa tuyết."

(2)Tạm dịch:
Hái một đóa sen làm hoa xung quanh cũng héo theo
Vô cớ chia cắt nhánh liền đôi,
Sen khô không chịu mưa dầm xối
Ve sầu thê thê kêu không thôi.

(3)Tạm dịch:
Tăng nhân trên núi không giải thuật số, bói toán
Chỉ nhìn lá rơi mà đoán mùa thu đã đến mà thôi.

(4) Môn hoàn: vòng tròn đặt trên cửa lớn của mấy ngôi nhà cổ, để kéo mở hoặc gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro