Chương 61: Tháp trung kính 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại môn vừa mở ra, không gian liền trở nên ầm ĩ, chiêng trống vang dội, đủ loại thanh âm hò hét, trên lầu cư nhiên là một cái tửu lâu.

Hồ Duyệt đẩy cửa bước vào, liền phát hiện bên trong tửu lâu đều là những gương mặt quen thuộc. Tửu học sĩ quen thuộc đang bưng trà điểm, trong tay cầm bầu rượu vừa được hâm nóng qua, vẻ mặt hàm hậu, thân thủ nhanh nhẹn xuyên qua đám khách nhân.

Trên khoảng đất trống quen thuộc, ca cơ đang xướng tiểu khúc, mặt mày phong lưu uyển chuyển. Nhạc sư bên cạnh là một lão giả, Hồ Duyệt cũng có quen biết.

*trà điểm: trà và điểm tâm

Nhưng, bọn họ đều không nhìn thấy Hồ Duyệt. Hồ Duyệt đứng giữa đám người qua lại ko ngớt, chợt sinh ra một loại cảm giác hốt hoảng. Hắn muốn tìm lại chỗ ngồi ban đầu của mình, hắn vẫn luôn ngồi ở vị trí kia, cùng Sở Giác uống rượu. Nhưng hiện giờ tại địa phương này, vị trí đó lại không thấy đâu, ngược lại có thêm một cái bình phong.

Bình phong cùng phong cách trang trí xung quanh tửu lâu có chút không tương quan, hình ảnh làm người ta cảm thấy không rét mà run. Một dòng sông xỏ xuyên qua toàn bộ bình phong, trên mặt sông chỉ có một con thuyền nhỏ. Giống như cảnh tượng ban nãy khi Hồ Duyệt vượt sông, kết quả là ở bờ bên kia dòng sông cũng có một tòa tháp cao ngất, được xây trên một ngọn núi. Nhưng trong lòng đất, dưới chân tòa tháp lại là một dáng vẻ khác.

Thiên vạn oan hồn ác quỷ chen chúc nhau muốn bò lên lầu, nhưng lại không cách nào bò lên được. Mà chuông gió vốn dĩ được treo trên tháp chuông lại biến thành từng khối từng khối thi thể. Toà tháp lộ ra tử khí u ám cùng một cảm giác lung lay sắp đổ.

Hồ Duyệt có chút mê hoặc, bỗng nhiên có người ở bên cạnh cao giọng một tiếng: "Trù lệnh (1) mở rồi, tới a, ai có thể thắng thưởng một hộc (2) rượu ngon!"

Lời còn chưa nói xong, tất cả mọi người đều đã vọt tới trước một trang chiếu thật lớn. Ngồi quỳ ở trong chiếu có ba người, một già một trẻ cùng một vị ca cơ kiều diễm yêu mị.

Trước mặt ba người đặt một ống tre đồi mồi, bên trong cắm những chiếc thẻ tửu lệnh được chế tác từ gỗ Đàn Sở. Một già một trẻ phụ trách các dụng cụ để uống rượu, còn có vài sạp đựng những vò rượu chưa mở giấy niêm phong.

Xung quanh có người ngồi xổm, có người đứng, có người còn ngồi hẳn xuống đất, một cảnh tượng nhàn nhã náo nhiệt. Mọi người nhìn chằm chằm vào ba người kia, đợi một hồi, ca cơ lúc này mới ở trước ngàn hô vạn gọi bên dưới, bưng chén rượu trước mặt lên, phong tình vạn chủng uống sạch một hơi, theo sau môi đỏ hé mở, cười nói: "Trù lệnh như quân hịch, hiện giờ ta đã khai lệnh, chư vị coi ta như (3)Đại tư mã! Trái lệnh sẽ phạt rượu."

Ca cơ nói xong, mọi người reo hò, theo sau nàng mở miệng nói: "Mỗi người sẽ đọc một bài cổ tuyệt, nhưng câu mở đầu phải có một loại hoa cỏ, mà tên hoa cỏ cũng phải có hai chữ. Và quy tắc cần thiết cuối cùng là từ kết thúc cũng phải là từ hoa."

Mọi người lại một phen ầm ĩ, có người trầm trồ khen ngợi, có người không đồng ý, bỗng nhiên từ trong đám đông truyền đến một câu:

"Xuân trì tà lạc lý hạnh phi,

Nại Hà thinh châu nhân vị quy,

Tế vũ kí liễu thanh đầu ngạn,

Bất tiễn khách hạ vô tình hoa."

Hồ Duyệt thầm than nói: "Hay! Bất tiễn khách hạ vô tình hoa, câu này cũng coi như diệu."

Ca cơ hơi hơi mỉm cười, duỗi tay để trên ống thẻ, theo sau từ trong đám đông có một người đi ra. Người này diện mạo có chút giống Huyền Minh Tử, nhưng lại là một vương tôn công tử áo tím, khí độ phi phàm, tất nhiên là quý khí.

Hắn hơi chắp tay thi lễ, theo sau duỗi tay lấy ống thẻ, lắc lắc, chọn một lệnh trù, ở giữa được đề một câu thơ: "Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê (4), mời uống một chung Đồ Tô (5)." Người nọ nhìn thấy dòng chữ, âm thầm cười, liền ngửa đầu uống cạn chén rượu, rồi lui về phía sau. Không còn lời nào nữa.

Lúc này lại có người thì thầm:

"Nhất trì hạm đạm ánh vãn chiếu,

Kỷ thanh chung cổ thính vũ thôi.

Hạ mãn mang hạ thử tương liên,

Bích đường ngọc châu thải liên hoa."

Người nọ không đợi ca cơ đưa ống thẻ, tự tin tràn đầy mà tự động vươn tay cầm lấy, rút ra một lệnh trù, trên đó được đề một cây thơ: "Tham khán niên thiếu tin châu lưu, mời uống một chung Bích Hà Lộ".

Ca cơ cũng không trách người này cuồng ngạo vô lễ, nhẹ nhàng cười đưa chén rượu xanh biếc lóng lánh, được làm bằng ngọc lưu ly tinh xảo. Người nọ cười lớn, uống xong rượu, cũng lui ra ngoài.

Hồ Duyệt quay đầu lại nhìn, nhưng qua một lúc vẫn không có người tiếp theo, liền mở miệng nói:

"Chính đáo hoàng anh lạc đình tiền,

Trú túc phú tình ức cố niên.

Tha hương tân vũ lâm cựu tiên,

Bằng lan thâm tiễn chúc trung hoa."

Hắn đọc thơ xong, tất cả mọi người đều ngừng lại. Ca cơ khẽ cười ra tiếng, nàng đặt ống thẻ trên mặt đất, Hồ Duyệt vừa định rút thì một thanh trù lệnh đã rơi xuống. Hồ Duyệt cười rồi nhặt lên, phát hiện mộc thiêm trước mắt thủ công rất tinh tế, mặt trên chạm có khắc một đóa cúc vàng, lại có đề một câu thơ: "Nhất trường sầu mộng tửu tỉnh thời, xử hoàng lương nhất tôn".

*mộc thiêm: thanh gỗ dùng để ghi chú, lời nhắn

Hồ Duyệt nhìn mộc thiêm phát ngốc, theo sau hương rượu liền phiêu tán, ca cơ bưng một chén rượu, hương rượu làm người ta mơ màng muốn ngủ. Hồ Duyệt từ khi đến đây vẫn chưa từng uống rượu, nghe được mùi hương này càng không kiên nhẫn, không chút khách khí, một ngụm uống sạch. Nhưng vốn là rượu nóng, khi uống xuống bụng lại làm Hồ Duyệt nổi lên một trận hàn ý. Hắn cả người run lên, chén rượu rơi xuống đất. Người phía cũng sau cũng lùi lại mấy bước.

Ngay lúc này, người ở phía sau lại thì thầm:

"Nguyệt lung sơ ảnh hàn mai trụy,

Lãnh sơn đồng vân khinh y cừu.

Tạc dạ lộng địch tùy phong tán,

Tựa tấu hồ già tắc thượng hoa."

Hồ Duyệt hơi nghiêng đầu, nhìn thấy thân ảnh người đang làm thơ ở phía cuối, nhưng lại không rõ diện mạo. Hồ Duyệt tìm y ở trong đám đông, mà thanh âm của y lại làm Hồ Duyệt cảm thấy hết sức quen thuộc. Khi y xuất hiện, Hồ Duyệt lại mở to hai mắt, người này không phải ai khác, đó chính là hắn.

Chỉ là người này tuy rằng giống Hồ Duyệt như đúc, nhưng vẻ mặt lại thanh lãnh cao ngạo, làm người ta cảm giác tâm của y thật trống trải. Có thể nói là hình tượng hoàn toàn tương phản với Hồ Duyệt.

Y đưa tay lấy ống thẻ, lấy ra một thanh. Mặt trên có viết: "Thiên nhai sương tuyết tễ hàn tiêu, mời uống một chung rượu Cổ Mai."

Người nọ lấy rượu, một hơi uống cạn rồi rời đi. Hồ Duyệt cũng vội vàng đi theo, đi qua cái bình phong cổ quái kia, đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang. Người nọ đang đứng ở dưới thang lầu chờ Hồ Duyệt.

Hắn quay đầu lại nhìn Hồ Duyệt, chắp tay nói: "Một câu kia của các hạ 'Nhất trường sầu mộng tửu tỉnh thời' chính là câu hay nhất trong tửu lệnh này."

Hồ Duyệt nhìn diện mạo y, trong lòng xuất hiện mâu thuẫn kì lạ, hắn nói: "Đúng vậy, nhưng đâu phải chuyện gì cũng tốt đẹp như một giấc mộng?"

Hắn chỉ chỉ bình phong phía sau nói: "Ngươi lại quay đầu lại nhìn xem."

Hồ Duyệt thuận thế quay đầu lại, phát hiện quán rượu kia đã trở nên rách nát tồi tàn, những người quen đó cũng đã biến thành xương trắng. Những bộ xương trắng mặc quần áo rách rưới dựa vào bàn ghế, đồ ăn tinh mỹ trên bàn cũng biến thành một đống đen ngòm. Mà ba người ban đầu quỳ ở giữa chiếu, bây giờ lại là ba bức tượng đá, điêu khắc sinh động như thật, giữa tượng đá đều được viết một chữ 'Vân' lên trán.

Hồ Duyệt trong lòng căng thẳng, nghĩ thầm rốt cuộc đã tìm được manh mối về 'Vân'.

Hắn lại quay đầu, thì người nọ cũng biến thành một tượng đá, mà tượng đá lại bị thiếu một khối ở ngực. Tượng đá chậm rãi vỡ vụn từ trong ra ngoài, Hồ Duyệt tránh không kịp, tượng đá đột ngột vỡ tung, một khối đá thật lớn đập trúng ngực hắn. Hắn tức khắc che ngực, trong miệng một cổ vị ngọt, liền hộc ra một ngụm máu. Hồ Duyệt lảo đảo tiếp tục hướng đi lên phía trên tòa tháp.

Tượng đá phía sau chỉ còn lại có một cái đầu, đầu lại biến thành đầu của Hồ Duyệt trợn mắt, biểu tình vẫn lãnh đạm như cũ nói: "Ngươi còn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng sao?"

Thời điểm Hồ Duyệt bị thương, Hồng Kiều canh giữ sát bên phát hiện Hồ Duyệt vốn dĩ đang an tĩnh như ngủ, miệng lại đột nhiên chảy ra máu tươi. Nàng kinh hãi đứng lên, nhưng không dám đụng vào Hồ Duyệt, chỉ có thể siết chặt khăn trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Duyệt còn chưa tỉnh lại.

Hồ Duyệt che ngực lại, tiếp tục đi lên, cục đá vụn kia đập trúng ngực hắn, Hồ Duyệt xốc y phục của mình lên, làm hắn kinh hách chính là, chỗ ngực hắn cư nhiên có một cái lỗ thủng thật lớn . Nhưng hắn ngoại trừ cảm thấy hơi trống rỗng, lại không có cảm giác đau đớn gì khác.

Thu Sầu Khách lại một lần nữa xuất hiện, y nói: "Ngươi uống rượu?"

Hồ Duyệt nói: "Đúng vậy."

Thu Sầu Khách nhìn ngực hắn, y nói: "Vậy ngươi sẽ không trở về được."

Hồ Duyệt sắc mặt tuy rằng cực kì khó coi, nhưng vẫn trấn định như cũ, hắn phản bác: "Kia cũng chưa chắc." Hồ Duyệt tay giơ đưa mộc thiêm trong tay ra, nói:"Mấu chốt tại đây."

Thu Sầu Khách lộ thần sắc tán dương, y nói: "Ngươi đã lên một tầng, càng đi sẽ càng tìm được bí mật sâu hơn, nhưng nếu ngươi tiếp tục đi lên, khả năng ngươi có thể trở về sẽ cực kì xa vời. Ngươi hiện tại quay về còn kịp."

Hồ Duyệt dùng y phục che ngực lại, hắn cười nói: "Ta đây liền lên thêm một tầng." Hồ Duyệt không để ý tới y, tiếp tục đi lên. Thang lầu vẫn cực kì hẹp, Hồ Duyệt càng đi càng cảm thấy mệt mỏi, sự vắng vẻ kia làm hắn cảm giác bị áp chế vô cùng trầm trọng. Hắn hoàn toàn đi lên phía trước bằng ý chí của mình, hắn cũng có niệm một ít định tâm chú, nhưng toàn không tác dụng gì.

Ở chỗ này hắn chỉ là một người bình thường, hơn nữa lại là một người bình thường vô lực trong một hoàn cảnh phi thường nguy hiểm.

Thời điểm cảm thấy bước đi càng ngày càng gian nan, không thể tiếp tục leo lên được nữa thì bỗng nhiên Hồ Duyệt nghe được một tiếng khóc la tê tâm liệt phế. Tiếng khóc này làm người nghe sởn tóc gáy, Hồ Duyệt liền nhìn xung quanh, lập tức phát hiện cổng lớn thứ hai.

Trên cổng có một cái khóa, Hồ Duyệt nhìn vào mộc thiêm trong tay sau đó để vào trong cái khóa, quả nhiên mộc thiêm này chính là chìa khóa, nháy mắt đại môn được mở ra.

Trước mắt Hồ Duyệt chính là một linh đường, một vị phụ nhân khóc đến đứt từng đoạn ruột, nhưng kỳ quái chính là trên linh đường lại không có quan tài, bốn phía dán các loại giấy trát tiên sơn cùng tiên hạc, hai người giấy trát ngẫu nhiên rơi trên hai bên linh vị. Phụ nhân khoác áo tang, quỳ trên mặt đất gào khóc. Hồ Duyệt muốn tiến lên một bước để xem tên linh vị. Đột nhiên, phụ nhân kia thấy được Hồ Duyệt, nàng ngẩng đầu lên. Không hề khóc thút thít, ánh mắt tràn ngập đạm mạc, phụ nhân dung mạo thanh lệ quyên tú, thập phần tú mĩ. Đặc biệt là một đôi mắt lãnh tiếu phi phàm.

Nàng nói: "Ngươi đến đây làm gì?"

Hồ Duyệt nói: "Ta cũng không biết ta làm sao đến được đây."

Phụ nhân hừ lạnh nói: "Quả nhiên vì y mà đến sao?"

Hồ Duyệt nói: "Y?"

Phụ nhân đứng lên, nhưng Hồ Duyệt phát hiện sau khi nàng đứng lên, mũi chân lại vuông góc với mặt đất, cách mặt đất khoảng hai tấc. Phụ nhân nói: "Người chết? Chẳng lẽ còn không phải là ngươi sao?" Phụ nhân ôm bài vị trên linh đài lên, Hồ Duyệt tập trung nhìn vào, mặt trên đúng là viết tên của hắn.

Hồ Duyệt lui một bước, hắn cảnh giác nói: "Phu nhân nói đùa, ta sao lại chết?"

Phụ nhân lắc đầu nói: "Đúng vậy, ngươi chết không xong. Cho nên có rất nhiều người sẽ bởi vì ngươi mà bỏ mạng."

Không biết vì sao sau khi Hồ Duyệt trải qua nhiều sự kiện quỷ dị như vậy, cư nhiên đối với phụ nhân này sinh ra một cảm giác sợ hãi cực độ. Trán hắn bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, phụ nhân vẫn ôm linh vị, nàng áp sườn mặt mình lên linh vị, theo sau ngẩng đầu nhìn Hồ Duyệt nói: "Đến cuối cùng, điều ngươi lựa chọn là gì?"

Hồ Duyệt siết chặt nắm tay, cắn răng hỏi: "Phu nhân cũng biết...'Vân' đến tột cùng là cái gì?"

Phụ nhân nghe được 'Vân', nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, linh vị trên tay rơi xuống mặt đất. Nàng nói: "Đó là một lời nguyền. Lời nguyền sẽ hại chết tất cả mọi người, mà kẻ đã nguyền rủa chính là ngươi!"

Hồ Duyệt sợ hãi thối lui, nhưng đường phía sau đã bị phong kín.

Phụ nhân nói: "Vân chú do ngươi dựng nên, ngươi chẳng lẽ không áy náy sao? Ha ha ha ha. Ngươi đúng là một kẻ không có trái tim."

Hồ Duyệt lẩm bẩm nói; "Vân chú kia... đến tột cùng là gì? Ta đã từng hạ chú thâm độc đến cỡ này sao?"

Hồ Duyệt đột nhiên cảm thấy trán đau đớn dữ dội, hắn che đầu lại. Bỗng nhiên phụ nhân kia xuất hiện bên cạnh hắn, trong tay cầm một sợi dây thừng trắng, tròng lên cổ Hồ Duyệt, nàng nói: "Có lẽ nếu ngươi mãi mãi lưu lại nơi này, đó chính là phương pháp cởi bỏ Vân chú?"

Nói xong nàng dùng sức mà kéo, Hồ Duyệt cả người bị treo lên. Nhưng hắn cũng không có cảm giác hít thở không thông, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn sờ soạng đầu mình, quả thật có máu tuôn ra.

Hồ Duyệt: "Rốt cuộc là mọi chuyện là như thế nào, nếu thật sự ngọn nguồn mọi việc là ta, cũng nên do ta tự hành quyết, không tới phiên người khác bao biện làm thay."

Nữ nhân bay tới giữa không trung, đối mặt với hắn. Lúc này nữ nhân thất khiếu trên mặt đều chảy máu, nàng mở to mắt dựa tới gần Hồ Duyệt, chậm rãi mở miệng, từ trong miệng xông ra một cổ khói đen. Hồ Duyệt ngửi được mùi của cổ khói đen kia liền cảm thấy cả người một trận ớn lạnh, gần như trở nên đông cứng.

Ngay thời điểm hắn trở nên cứng đờ, nữ nhân lúc này mới thả Hồ Duyệt xuống. Hồ Duyệt thân thể không thể nhúc nhích, nữ nhân ghé vào người Hồ Duyệt, nàng nói: "Ngươi lưu lại nơi này thì tốt rồi. Không cần trở về, như vậy sự tình đều được giải quyết, mà ta cũng không còn bơ vơ không nơi nương tựa. Ngươi có chịu không?"

Hồ Duyệt không trả lời, nhưng hắn lại nhìn nữ nhân, nữ nhân nâng đầu Hồ Duyệt lên, để hắn gối lên chân nàng. Hồ Duyệt chỉ cảm thấy chính mình như đang gối lên một tảng băng. Nữ nhân cúi đầu nhìn Hồ Duyệt, máu trên mặt nhỏ xuống mặt Hồ Duyệt, trên người cả hai đều là máu.

Nữ nhân nói: "Ngươi vốn dĩ nên là cái dạng này. Hiện tại chỉ là khôi phục nguyên trạng mà thôi."

Nói xong nàng vươn tay muốn che lên mắt Hồ Duyệt, liền ngay lúc tay nàng sắp tiếp xúc đến Hồ Duyệt. Cổng lớn nguyên bản đã biến mất lại xuất hiện, Thu Sầu Khách đứng ở cửa tay cầm tiêu, y cũng không tiến lên giúp hắn, chỉ lạnh như băng mở miệng nói: "Ngươi chuẩn bị kết thúc tất cả tại đây sao? Đây là mục đích ngươi tới đây?"

Đôi tay Hồ Duyệt bỗng nhiên nắm chặt, đẩy nữ nhân kia ra, hắn chống thân thể lên nhìn nữ nhân, nói: "Người đã chết là ngươi, không phải ta, sư muội ngươi sớm đã chết. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa sao?"

Nữ nhân trên mặt chảy đầy máu, đã không còn thấy rõ ngũ quan. Nàng nói: "Thì làm sao? Chỉ cần ngươi còn nhớ rõ ta. Ta sẽ không chết, ta sống trong sự sợ hãi của ngươi, sống trong sinh mệnh của ngươi. Như vậy đã đủ rồi."

Hồ Duyệt đứng lên, lảo đảo muốn đi ra ngoài. Thu Sầu Khách đứng ở cổng, nhìn Hồ Duyệt bằng ánh mắt tràn ngập bi thương cùng thương hại, nhưng rồi lại tràn ngập khinh bỉ. Hồ Duyệt nhìn y một cái, đi hướng ra cửa. Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, cũng không hề quay đầu, thẳng tắp đi về phía trước. Cũng có thể nói là thoát được đi.

Hồ Duyệt chậm rãi lại thấy được thang lầu, nhưng lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt. Hắn nhắm mắt lại, phảng phất như còn có thể nhìn thấy bộ dạng nữ nhân kia mặt đầy máu. Hồ Duyệt thở hổn hển, đi lên thang lầu. Hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, lần này không phải là thang lầu kéo dài đến vô cực. Tầng trên có lẽ chính đỉnh của tòa tháp, chỉ cần hắn đi qua một đoạn này liền có thể lên đến đỉnh.

Hắn chống thân thể, kéo cơ thể cơ hồ đã không còn sức lực chân mà bước lên. Mỗi một bước đi, hắn dường như có thể nghe được ở phía dưới có tiếng kêu to đến tê tâm phế liệt. Hắn coi như nghe không thấy, tiếp tục đi lên. Rốt cuộc cũng lên đến tầng cao nhất.

Hồ Duyệt mặt trắng bệch không chút máu, trong mắt hắn đã không còn sự bình tĩnh, mà tràn ngập thống khổ cùng quyết tuyệt. Cuối cùng cũng thấy một cánh cổng không khóa, Hồ Duyệt cơ hồ dùng hết sở hữu sức lực còn lại để đẩy ra.

Sau khi cánh cổng mở ra, chỉ nghe được tiếng gió gào thét, độ ấm bốn phía cũng giảm xuống cực kì thấp. Trước mặt là cuồng phong loạn tuyết, Hồ Duyệt liên tiếp lui ba bước, lúc này mới đứng vững. Mà bên trong cánh cửa lại là một mảnh tuyết trắng xóa, không hề có sinh khí.

Không ngờ tầng cao nhất lại là thế này. Từ lúc bắt đầu mở cánh cửa kia, Hồ Duyệt đã không còn tí sức lực nào, thân thể hắn nặng nề như bị ngàn cân đồng đè lên. Nhưng, hắn không có đường lui. Bởi vì quay đầu lại nhìn, làm gì còn có thang lầu, mà phía dưới chính là vực sâu không thấy đáy.

Hồ Duyệt thở dài một tiếng, điểm vài yếu huyệt trên người, dùng máu ngón giữa vẽ lên trán của mình một đạo phù, tập tễnh bước vào mảnh trắng xoá bên trong.

Sau khi bước vào, Hồ Duyệt mới phát hiện màu trắng của nơi này không phải là tuyết, mà là màu trắng của giấy, rất nhiều giấy từ trên trời rơi xuống. Hồ Duyệt muốn duỗi tay bắt một ít, nhưng tốc độ gió thật sự quá nhanh, vừa tới tay lập tức liền biến mất vô tung.

Những tờ giấy đó rơi trên mặt đất, chồng chất thành một đống một đống như núi đồi. Hồ Duyệt gian nan ngồi xổm xuống, nhặt lên một tờ, mặt trên cư nhiên còn có chữ viết, nhưng những văn tự này đều là 'Vân'.

Hồ Duyệt dứt khoát ngồi xuống, chậm rãi kiểm tra, bỗng nhiên hắn phát hiện ở giữa đống giấy có thứ gì đó. Hồ Duyệt đào mấy tờ giấy lên, phát hiện phía dưới cư nhiên chôn một cổ quan tài đen nhánh. Mà bốn phía quan tài được khắc những đồ án cực kì tinh tế lại trừu tượng khó hiểu.

Hết chương 61.

Chú thích:

(1 Trù lệnh: một hình thức phạt rượu vừa đơn giản thú vị lại phong nhã, xuất hiện từ đời Đường và phát triển mạnh mẽ vào thời Minh Thanh.

(2) Hộc: hộc (dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.)

(3) Đại tư mã: người giữ chức vụ tể tướng, thừa tướng. Quyền thần đa phần xưng Đại tư mã (大司馬). Ý chỉ người quyền cao chức trọng, dưới một người trên vạn người.

(4) Câu thơ trên được trích trong bài Khuyết nguyệt quải sơ đồng - Tô Đông Pha. Ý tác giả hình dung nhân vật trong bài thơ thanh cao hơn người, như chim hồng hạc dù gặp cảnh khó khăn cũng không chọn cành đậu bừa.

"Khuyết nguyệt quải sơ đồng,
Lậu đoạn nhân sơ tĩnh.
Thùy kiến u nhân độc vãng lai,
Phiêu miểu cô hồng ảnh.
Kinh khởi khước hồi đầu,
Hữu hận vô nhân tỉnh.
Giản tẫn hàn chi bất khẳng tê,
Tịch mịch sa châu lãnh"

Dịch thơ
Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng
Giọt khuya tí tách người lần lần thưa
U nhân đi lại ngẩn ngơ
Dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi
Người đi đầu ngoảnh u hoài
Thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng
Cành đơn lần lựa loanh quanh
Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu
(Nguồn: google)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro