Chương 65: Sinh Tử Phù 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nói: "Đây là ngươi tính kế ta?"

Huyền Minh Tử tay ôm trán nói: "Nếu ngươi nhìn thấu, nói không chừng sẽ thành công."

Hồ Duyệt ngẩng đầu: "Ta hiện tại đại khái đã có thể đoán được mục đích của ngươi."

Huyền Minh Tử: "Không sai, mục đích của ta chưa bao giờ là bí mật. Ta hy vọng có thể có được tin tức hoàn chỉnh của 'Vân'."

Hồ Duyệt muốn đứng lên, nhưng vừa rồi tinh thần tiêu hao cực đại, hắn cơ hồ khí cùng lực kiệt, Huyền Minh Tử thở dài một tiếng đem hắn kéo lên, nói: "Kỳ thật ta vẫn còn phương thức khác bức ngươi hồi tưởng mọi chuyện."

Hồ Duyệt trừng hắn, hừ lạnh một tiếng, Huyền Minh Tử nhìn sườn mặt Hồ Duyệt nói: "Tính, vẫn còn thời gian."

Hồ Duyệt: "Ta không có nhiều thời gian, ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào? Đừng làm ta nổi nóng, thật sự... Không nên làm ta nổi nóng."

Huyền Minh Tử ngữ tốc cực nhanh: "Ta muốn nguyên thần của Sở Giác."

Hồ Duyệt lập tức trả lời: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Huyền Minh Tử kéo khóe miệng cười lạnh, nói: "Ta biết trước ngươi sẽ nói như vậy, cho nên ta phải đợi đến lúc ngươi khôi phục ký ức. Lúc ấy ngươi sẽ trở nên quyết tuyệt hơn cả ta, sẽ không để ý tính mạng của bất cứ kẻ nào. Đó mới là ngươi, chân chính là ngươi."

Hồ Duyệt cúi đầu, Huyền Minh Tử vẫn đang đỡ hắn, hắn hỏi: "Ngươi biết quá khứ ta?"

Huyền Minh Tử: "Lão già ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quá khứ của ngươi có lẽ đời trước ta đã gặp qua."

Hồ Duyệt ha ha cười, theo sau vẫn nói: "Ta sẽ không hy sinh bất cứ ai, vô luận là ai đều như vậy."

Huyền Minh Tử: "Chỉ cần có nguyên thần Sở Giác, sinh tử phù sẽ có thể mở ra kí ức trong nguyên thần. Hơn nữa nguyên thần của Sở Giác cường đại như thế, chưa chắc có thể biến được thành sinh tử phù."

Hồ Duyệt vẫn không nói lời nào, Huyền Minh Tử bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục đỡ hắn trở về.

Huyền Minh Tử: "Hơn nữa dù cho chúng ta không làm gì thì vẫn còn những thế lực khác. Đừng quên còn có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào 'Vân'. Mà hiện tại có thể tiếp cận Vân chú chỉ có thể là sinh tử phù của ta, loại đồ vật hung lệ như vậy. Nếu là những kẻ khác? Có lẽ sẽ càng thêm hung lệ."

Hồ Duyệt: "Thì sao?"

Huyền Minh Tử: "Còn có những nhân vật rất cường hãn, bọn họ sẽ không giống như ta vậy, chỉ giúp ngươi khôi phục kí ức."

Hồ Duyệt: "Ngươi quá khiêm tốn, không nên nói lời khách sáo như vậy. Ngươi dùng nhiều tử linh như thế làm trói buộc, không cẩn thận ta liền biến thành kẻ điên."

Huyền Minh Tử: "Sinh tử phù ở nơi này đều là giả, chỉ có một khối là thật, chính là khối sinh tử phù trong Quan Tình Trai. Lần trước ngươi không phải cũng đã tiến vào bên trong tâm ma kính sao? Ngươi chẳng lẽ không hồi tưởng được chút gì sao?"

Hồ Duyệt hừ một tiếng, quay đầu đi.

Huyền Minh Tử: "Ngươi phải về Quan Tình Trai sao?"

Hồ Duyệt: "Ngươi đem Tiểu Anh đặt bên cạnh Hồng Kiều để làm gì?"

Huyền Minh Tử: "Ta có dụng ý của ta, thời điểm tất yếu nàng sẽ là đòn sát thủ."

Hồ Duyệt: "Nếu ngươi gây bất lợi cho nàng, cũng đừng trách ta trở mặt. Đừng quên Sinh tử phù hiện tại ở trong tay ta. Nguyên thần Sở Giác cũng không thể động, ngài đại quốc sư ạ."

Huyền Minh Tử liếc mắt nhìn hắn, không âm không dương mà nói: "Ngươi cho rằng ta đơn giản đem Sinh tử phù giao cho ngươi mà không giở trò bên trong sao? Lục hợp thất quá, tử nhập trung ngọ."

Hồ Duyệt cúi đầu không nói, Huyền Minh Tử hừ lạnh một tiếng, đem người khiêng lên vai nói: "Ta đưa ngươi về Quan Tình Trai, ngươi hiện tại ngươi cũng chỉ có nơi đó để trở về."

Hai người trở lại Quan Tình Trai, Hồ Duyệt đẩy cửa đi vào rồi quay người lại nói với Huyền Minh Tử: "Ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi có thể tự đi trở về."

Huyền Minh Tử hừ một tiếng, vỗ vỗ tay áo, xoay người liền đi, cũng không nói nhiều.

Hồ Duyệt rốt cuộc không cần tiếp tục gồng mình, hắn ngã trên mặt đất, dùng ta che miệng, đầu hắn đau đớn như đang nứt ra từ bên trong, ký ức dần dần liên kết lại, nhưng quá trình này so với chết còn đau đớn hơn.

"Mộng Linh vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, Mộng Linh..."

"Căn bản không có ca cơ Mộng Linh nào cả, không có..."

Hồ Duyệt nâng mắt lên. Hai mắt hắn đỏ bừng, hốc mắt bắt đầu chảy ra máu tươi. Hắn ngửa mặt nằm ngã trên mặt đất, không còn sức lực chống cự lại loại đau đớn tê tâm liệt phế này.

Hồ Duyệt thở phì phò, vươn tay, dường như hắn bắt được cái gì đó. Hốc mắt hắn vẫn còn chảy máu, máu tựa như từ trong đầu chảy ra.

Ký ức bắt đầu hồi phục, lại có một ít đồ vật bắt đầu tiêu tán. Hắn mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng, trong đầu hắn lại nhanh chóng bắt đầu tự hỏi.

Từng bước từng bước hình ảnh xẹt qua trong đầu, từng bước từng bước liên kết với đầu óc hắn.

Thời điểm Hồ Duyệt cơ hồ đau đớn đến sắp chết kia, hắn chỉ lẩm bẩm một tiếng: Sở Giác...

Sau đó liền ngất đi.

Sau khi Hồ Duyệt ngất đi, trên người hắn bắt đầu xuất hiện biến hóa kì dị. Trán Hồ Duyệt xuất hiện Vân văn màu đỏ, mà sinh tử phù vẫn luôn bị Hồ Duyệt phong ấn lại bắt đầu bất an xao động.

Nguyên bản huyết chú áp chế trên sinh tử phù bởi vì Vân văn trên trán Hồ Duyệt càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Ngay khi huyết chú biến mất, sinh tử phù lập tức từ trong mâm tròn bay ra.

Hồ Duyệt bỗng nhiên mở mắt, hắn ngồi dậy. Vân văn trên trán chậm rãi phai nhạt, nhưng thần sắc trong mắt hắn lại lộ ra tia quỷ dị.

Hắn đứng dậy, sinh tử phù cũng ổn định trở lại.

Hồ Duyệt đi đến bên cạnh sinh tử phù đã biến thành màu đỏ máu, nước bên trong mâm đồng cũng tản ra mùi máu tanh hôi. Hắn một tay vớt mai rùa ra, nhìn thoáng qua ngọc thạch ở bên cạnh, đó là Sở Giác tặng cho hắn.

Tay ôm trán, lại một trận đau nhức khiến hắn lùi lại vài bước. Vân văn trên trán lại bắt đầu xuất hiện. Hồ Duyệt trợn mắt, toát ra hồng quang quỷ dị. Hắn ném ngọc thạch đi, mai rùa cũng vì vậy mà càng trở nên đỏ thẫm. Tay Hồ Duyệt siết chặt mai rùa, ánh mắt xuất hiện thần sắc quyết tuyệt xưa nay chưa từng có.

Thời điểm Hồ Duyệt cầm sinh tử phù suy nghĩ sâu xa, Sở Giác đã bước vào, y nhìn sinh tử phù trong tay Hồ Duyệt, sắc mặt biến đổi, y nói: "Ngươi lấy thứ này từ đâu?"

Hồ Duyệt ngẩng đầu nói: "Nói sâu xa, đây chính là Cục, nói đơn giản, là nhặt được."

Sở Giác: "Đây là sinh tử phù."

Hồ Duyệt trong mắt xẹt qua một tia cổ quái, nói: "Ngươi cũng biết?"

Sở Giác thở dài: "Ngươi lại gây cho ta thêm một đại phiền toái."

Hồ Duyệt ha ha cười: "Đối với ngươi mà nói cũng chỉ là phiền toái mà thôi."

Sở Giác: "Tác dụng của sinh tử phù ngươi có hiểu không?"

Hồ Duyệt: "Hấp thu nguyên thần người sống."

Sở Giác: "Ngươi giữ thứ này có mục đích gì?"

Hồ Duyệt nằm lên giường, một tay chống đỡ đầu, nhắm mắt dưỡng thần, không trả lời câu hỏi của Sở Giác. Sở Giác cũng không quấy rầy, chính mình tự ngồi pha trà, nhưng lực tay lại mạnh hơn vài phần.

Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, Hồ Duyệt lúc này mới mở miệng nói: "Sở huynh ngươi biết Vân chú không?"

Sở Giác nói: "Biết, hơn nữa còn rất quen thuộc."

Hồ Duyệt nói: "Trong gương, có người nói... Vân chú do ta làm."

Tay cầm chén trà của Sở Giác hơi nhoáng lên, nhưng vẫn như cũ thổi thổi, mở miệng nói: "Thì sao?"

Hồ Duyệt mở mắt ra, hắn nhìn Sở Giác đang tự mãn uống trà, nói: "Một vật tà vọng như vậy, ngươi có còn cảm thấy ta là một người tốt không?"

Sở Giác nheo mắt nhìn hắn, sau đó lại cười sang sảng: "Ta cùng ngươi tương giao bởi vì ngươi là một người tốt sao?"

Hồ Duyệt bị nói như vậy lại không biết nên trả lời thế nào, hắn cười tự giễu, nói: "Sở huynh a Sở huynh, ngươi có biết ta có bao nhiêu mong muốn đem ngươi làm mồi để câu con cá lớn bên trong hồ sâu kia không."

Sở Giác uống một ngụm trà, nói: "Xin cứ tự nhiên."

Hồ Duyệt liếc y một cái, loại cảm giác buồn bực không có chỗ phát tiết này làm hắn phải ngồi dậy, ôm trán nói: "Ngươi rốt cuộc có chịu nói cho ta biết hay không? Chỉ cần ngươi nói cho ta... Người thấy ngươi là ai...Ta sẽ có thể đi một con đường khác. Ta..."

Sở Giác vẫn như cũ đạm nhiên: "Thời điểm ngươi nên biết, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Hồ Duyệt không muốn nói thêm với y về vấn đề này, hắn nói: "Sinh tử phù ở trong tay ta, ta hiện tại ít nhất phải biết được một đoạn nội dung của 'Vân'. Sở huynh có nguyện hỗ trợ ta không?"

Sở Giác sắc mặt trầm xuống: "Hiền đệ ngươi muốn đưa ta vào cục...".

Hồ Duyệt không còn giữ nụ cười ngày xưa, sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại phi thường sắc bén, hắn nói: "Đúng vậy, nếu là trước đây bảo đưa ngươi tiến vào ta sẽ do dự, nhưng hiện giờ ta đã quyết định phải thấy 'Vân', sinh tử phù khởi động yêu cầu có nguyên thần."

Hồ Duyệt vừa dứt lời, Sở Giác bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, nhanh chóng vươn tay nắm cằm Hồ Duyệt nâng lên, động tác bá đạo lại tàn nhẫn, nhưng trong mắt vẫn bình đạm ôn hòa như cũ, y uống một ngụm trà rồi hôn lên môi Hồ Duyệt. Hồ Duyệt trợn tròn mắt tùy ý để Sở Giác dây dưa, ánh mắt hắn lại trở nên phức tạp, lại dao động, cũng có quyết tuyệt. Loại mâu thuẫn này biến hóa trong mắt nhưng Hồ Duyệt vẫn không đẩy người ở phía trên ra.

Sở Giác dứt khoát quỳ một gối ở trên giường, tách trà rơi xuống đất, đôi tay y đỡ khuôn mặt người dưới thân, hôn càng sâu. Trong lòng Hồ Duyệt biết trái tim Sở Giác trở nên băng giá bởi vì hắn đã đưa ra một lựa chọn làm y thất vọng.

Sở Giác cúi đầu nhìn Hồ Duyệt, Hồ Duyệt có chút khó thở, hắn nâng mí mắt, thở dốc nói: "Ngươi có thể cự tuyệt."

Hồ Duyệt suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Ta hy vọng...ngươi có thể cự tuyệt."

Sở Giác ghé sát vào bên tai Hồ Duyệt nhẹ giọng: "Lần này chúng ta cũng đánh cuộc đi. Nếu ta thắng, ngươi và tâm của ngươi đều phải thuộc về ta. Ngươi có dám đánh cuộc không?"

Hồ Duyệt muốn mở miệng, lại bị Sở Giác lên tiếng trước: "Nếu ta thắng, ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Vĩnh viễn. Ngươi có dám đánh cuộc không?"

Thân thể Hồ Duyệt hơi phát run, hắn cười một tiếng, kéo cánh tay Sở Giác lại, chính là đem người kéo đến gần mình, nói: "Được, ta đánh cuộc. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi chẳng những sẽ mất đi ta, ngay cả tính mạng chính mình cũng khó bảo toàn. Ngươi là tên ngốc sao?".

Sở Giác nhìn vào đôi mắt Hồ Duyệt, nói: "Ngươi đang lo lắng cho ta? Ngươi luyến tiếc ta thật sự vạn kiếp bất phục? Luyến tiếc ta phải chịu thương tổn? Hay là ngươi hy vọng ta hiện tại liền phất tay áo ra về, từ đây cùng ngươi trở thành người xa lạ? Từ đây cùng ngươi cách biệt?"

Hồ Duyệt miễn cưỡng cười: "Đúng, ta hy vọng ngươi sẽ làm như vậy."

Ánh mắt Sở Giác tối sầm lại: "Xem ra chúng ta vẫn nên đối mặt với vấn đề này đi."

Hồ Duyệt tiếp tục nói: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

Sở Giác liền chặn lời Hồ Duyệt, y ghé sát vào hắn, nói: "Nếu ta khiến cho ngươi cả đời cũng không thể xuống giường, có lẽ đó cũng là một phương pháp giải quyết. Ta sẽ làm cho nơi này không bao giờ bị ai phát hiện, chỉ có ngươi...cùng ta. Thế nào? Đây có lẽ cũng là một phương pháp tốt phải không, Mộ Chi của ta."

Hồ Duyệt chỉ cảm thấy thân thể của mình như bị khối băng đè lên, hắn nhìn Sở Giác, bộ dạng Sở Giác lúc này có chút biến đổi. Tuy rằng vẫn là y nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hàn ý lạnh lẽo như vậy trong mắt Sở Giác, thân thể y cũng đã không còn ấm áp như xưa. Hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi Sở Giác hiện tại đã trở nên xa lạ.

Hồ Duyệt trợn tròn mắt, tóc Sở Giác cũng đã từ màu đen chuyển thành màu ngân bạch như tuyết.

Sở Giác nhìn Hồ Duyệt, nói: "Sinh tử phù, hữu sinh hóa tử, từ tử hoá sinh. Mà trên đời này quả thật chỉ có hai loại người có thể kiềm giữ được nó: một là loại người không tồn tại sinh tử và một là người đang đứng giữa ranh giới sinh tử. Mộ Chi, ngươi đang thăm dò giới hạn của ta sao."

Hết chương 65.

Chú thích:

Mộ Chi -慕之/mùzhī/ là tên tự của Hồ Duyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro