Chương 66: Sinh Tử Phù 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hồ Duyệt bị đè nặng không thể cử động, hắn cắn chặt môi, không để bản thân lộ ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhìn người phía trên. Sở Giác mở đai lưng trên người Hồ Duyệt, y theo thói quen vuốt ve thân thể người phía dưới, thói quen ôn nhu giúp đối phương thả lỏng.

Nhưng hiện tại, bàn tay y vuốt ve lại khiến Hồ Duyệt cảm thấy lạnh lẽo cùng sợ hãi, không hề có một chút gì gọi là ôn nhu.

Sở Giác cúi người, tựa như đang gặm cắn con mồi. Bả vai Hồ Duyệt bị cắn đau nhói, đôi môi hắn khẽ phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt vốn dĩ vẫn luôn cường ngạnh giả vờ bình tĩnh cũng bởi xúc cảm mãnh liệt mà nhíu lại.

Hồ Duyệt phát hiện hắn căn bản không thể đẩy nổi người phía trên ra, y vẫn còn là người sao?

Trong lòng Hồ Duyệt bắt đầu sinh ra một cảm giác sợ hãi, tay hắn phát run vô pháp chống cự, chỉ có thể đặt lên vai người phía trên.

Đối phương nâng hai chân hắn lên, Hồ Duyệt nhắm chặt mắt. Thời điểm hắn cho rằng mình sẽ tiêu rồi thì người phía trên bỗng nhiên dừng động tác, Hồ Duyệt không dám mở mắt, cơ bắp cả người đều căng thẳng. Lát sau, chỉ nghe được Sở Giác thở dài một tiếng, đôi môi mềm với độ ấm quen thuộc đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ, theo sau trọng lượng trên người cũng biến mất, y phục bông mềm che lên thân thể hắn.

Sở Giác mở cửa ra, y đưa lưng về phía Hồ Duyệt, nói: "Ngươi dùng nguyên thần của ta để đánh cuộc, để thiết Cục. Ngươi không sợ ta sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này sao?"

Hồ Duyệt muốn nói, nhưng thanh âm phát ra lại run rẩy làm chính trái tim của hắn cũng trở nên băng giá: "Nếu...nếu ngươi thật sự không còn nữa, ta cũng sẽ...giữ thân thể của ngươi vĩnh sinh vĩnh thế."

*vĩnh sinh vĩnh thế: vĩnh viễn

Sở Giác bắt đầu bật cười, tiếng cười lớn vang vọng. Cửa đóng lại, người cũng đã đi xa.

Hồ Duyệt mở to mắt, hắn nâng tay lên, nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình: "Ta chỉ có một cơ hội lần này, nếu như đây có thể được xem là một cơ hội."

Hồ Duyệt thoáng nhìn sinh tử phù bên người, hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt yên lặng lăn dài trên má.

Sở Giác ra khỏi Quan Tình Trai, một con hạc giấy bay đến đậu trên vai y, theo sau một ngọn lửa lam liền bùng lên, thiêu rụi hạc giấy. Sở Giác trong mắt tràn đầy lửa giận.

Y thấp giọng: "Bức người quá đáng."

Lại nói người vẫn đang lưu lại Quan Tình Trai kia. Kỳ thật Hồ Duyệt không thể ra ngoài, Sở Giác khiến hắn không thể rời đi. Đây không phải là lần đầu tiên Sở Giác làm như vậy, những thuật pháp trước đây Hồ Duyệt muốn phá không khó, nhưng hiện giờ hắn một lòng muốn đi ra ngoài, lại làm thế nào cũng không ra được.

Sở Giác không đáp ứng dùng nguyên thần mở sinh tử phù, nhưng cũng không cự tuyệt. Thái độ mập mờ này khiến Hồ Duyệt bối rối không biết phải làm thế nào. Mà hiện tại, ván cờ cũng đã sắp đến hồi kết rồi.

Hồ Duyệt tay cầm sinh tử phù, lúc này những mảnh kí ức khó hiểu xuất hiện trong đầu hắn dần liên kết với nhau, hắn thậm chí đã có thể đoán ra ra một ít manh mối. Với năng lực của Hồ Duyệt, kỳ thật đã có rất nhiều thông tin hắn xâu chuỗi được, sự xuất hiện của Vân chú, những người đã hy sinh, sinh tử phù, bao gồm cả mong muốn của Huyền Minh Tử.

Hồ Duyệt ngồi xếp bằng ở trên giường, thần sắc thanh tĩnh, nhưng suy nghĩ lại không ngừng chồng chéo.

Vân văn trên trán càng ngày càng rõ ràng, thần sắc vốn dĩ tuấn tiếu tuỳ tiện lại trở nên thanh lãnh lạnh lùng.

*Tuấn tiếu tùy tiền: đẹp kiểu trên môi luôn treo nụ cười, không quan tâm sự đời.

Hắn khẽ nhíu mày, chậm rãi mở ra đôi mắt đã không còn là màu đen trong quá khứ, mà đã biến thành một màu đỏ thẫm, ánh mắt vẫn giống khi xưa không hề gợn sóng, ngược lại nhiều thêm phần nào đó kiên nghị cùng tối tăm.

Hắn nhìn cửa một mình lẩm bẩm: "Sở Giác...Ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn còn là ta...Đúng không?"

-----

Tại một nơi khác, hoàng hôn chiếu lên mặt nước, bên bờ đối diện một mảnh đỏ tươi, phảng phất cả dòng suối như vừa bị máu nhuộm đỏ, bạch cốt nằm trên bờ bị dòng nước cọ rửa mà không ngừng di động, tựa như vẫn còn có thể sống dậy.

Hồng y (áo đỏ) nữ tử: "Ngươi vẫn mềm lòng đối với hắn."

Huyền Minh Tử đi đến bên dòng suối, ngồi xổm xuống vốc nước rửa mặt, theo sau nói: "Ngươi chẳng lẽ lại không?"

Khuôn mặt hồng y nữ tử diễm lệ, nàng nhìn thoáng qua người bên cạnh nói: "Hắn sẽ nhớ lại chuyện quá khứ, nhưng sinh tử phù trong tay hắn rốt cuộc vẫn là một biến số."

Huyền Minh Tử: "Ở trong tay cáo già, so với ở trong tay chúng ta vẫn tốt hơn. Người của chúng ta tùy thời đều có thể đưa ra kết quả, nhưng Hồ Duyệt thì khác, hắn sẽ không làm như vậy. Nước cờ này ta hạ này vô cùng nan giải a."

Hồng y nữ tử cười lạnh: "Thật buồn cười, một người vô tình lãnh tâm lại có thể vì một kẻ khác mà do dự, ta thật có chút không thể tin được. Nhưng hắn rất giỏi trong việc thiết cục, ta lo lắng chuyện này chưa chắc đã đơn giản như thế."

Huyền Minh Tử tựa hồ có chút bất mãn, hắn nói: "Mục đích của ngươi còn không phải là muốn Hồ Duyệt nhớ lại quá khứ, sau đó đi tìm hắn tính sổ sao."

Hồng y nữ tử phong tư yểu điệu, nàng chậm rãi đi đến bên người Huyền Minh Tử, cười nhạt ngồi lên chân hắn, thanh âm cực kỳ bình tĩnh nói: "Nếu tình huống thay đổi, Hồ Duyệt sẽ càng quyết tuyệt. Hắn sẽ không cho ta bất cứ cơ hội nào để đánh trả, đây chính là điểm đáng sợ nhất nếu hắn khôi phục trí nhớ."

Huyền Minh Tử mặt lộ vẻ trầm tư, nói: "Ngươi là nói, hắn sẽ phản kích? Bao gồm cả chúng ta?"

Liễu Cơ nở nụ cười, nàng nói: "Ngươi chẳng lẽ hiện tại bắt đầu sợ rồi sao?"

Huyền Minh Tử đẩy nữ tử bên người ra, đột nhiên đứng lên nói: "Sợ? Chỉ cần Hồ Duyệt đạt được sinh tử phù, chúng ta liền có vương bài. Hắn nhất định sẽ đối mặt với 'Vân', chỉ cần hắn có động tác, Cục lập tức sẽ mở ra. Nếu chúng ta tùy hiện hành động mà không chuẩn bị trước thì khẳng khác gì hạng mãng phu. Từ mấy năm trước trận pháp đã sớm được hoàn thiện, hiện tại chỉ còn chờ đợi thời khắc thu lưới mà thôi."

*Mãng phu: người lỗ mãng, làm việc không bao giờ suy nghĩ trước.

Hồng y nữ tử híp mắt, nhìn bạch cốt trong nước nói: "Không sai, sinh tử phù là phương pháp tốt nhất để khắc chế Sở Giác, nhưng vì sao ngươi biết hắn sẽ giữ lại vật ấy..."

Huyền Minh Tử trào phúng: "Ngươi đừng nói với ta hắn sẽ có biện pháp khác ngoài sinh tử phù, nếu thật là như vậy chúng ta sẽ rất thảm a."

Hồng y nữ tử khẽ cười: " Không phải trong tay ngươi còn giữ Hồng Kiều sao. Hiện tại Cục vẫn chưa đến thời khắc quan trọng nhất, nhưng ngày đó sẽ không còn xa."

Hồng y nữ tử cong cong khóe miệng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì, nói: "Biến số, rốt cuộc là ở đâu?"

Huyền Minh Tử: "Đừng quên không chỉ có một mình chúng ta nhìn chằm chằm thứ này, còn có những người khác."

Hồng y nữ tử hừ lạnh, cũng không nói tiếp. Huyền Minh Tử cười gượng hai tiếng, cũng không hề đáp lời. Tự mình cởi bỏ bầu rượu bên hông, rượu rót đến miệng lại chẳng cảm nhận được hương vị như xưa. Trong lòng cũng vang lên một thanh âm: Ta trước sau vẫn xem ngươi là bằng hữu.

------

Tại Quan Tình Trai cũng có một người đang chờ đợi biến số.

Hồ Duyệt tuy rằng không thể rời đi, nhưng hắn vẫn đang chờ, chờ Sở Giác quyết định. Hắn biết Sở Giác nhất định sẽ trở về, đó chính là lúc cả hai người bọn họ đều không thể trốn tránh. Hồ Duyệt cứ như vậy lẳng lặng ngồi, bỗng nhiên hắn ngửi được hương rượu cực kì quen thuộc. Sở Giác đẩy cửa bước, trong tay xách theo một vò rượu và một hộp thức ăn.

Ngước mắt nhìn thoáng qua Hồ Duyệt, khi nhìn đến dấu vết mờ nhạt trên trán Hồ Duyệt, y thở dài một hơi, nói: "Ngươi nhớ được bao nhiêu rồi?"

Hồ Duyệt lạnh nhạt trả lời: "Một vài chuyện."

Sở Giác: "Nếu ta đồng ý dùng nguyên thần của mình để mở sinh tử phù, ngươi có thể khôi phục lại những kí ức trước đây không?"

Hồ Duyệt nhíu mày, thẳng thắn nói: "Không nhất định, nhưng ta có thể biết được những việc xung quanh 'Vân', vì sinh tử phù chỉ chứa đựng kí ức về 'Vân' chứ không phải kí ức mà ta sỡ hữu."

Sở Giác: "Ta thật sự không hy vọng ngươi sẽ nhớ lại những chuyện đó, bởi vì ánh mắt ngươi đã thay đổi."

Hồ Duyệt hơi sửng sốt, hắn bất giác sờ khóe mắt của mình, nói: "Có lẽ đây mới chính là ta trong quá khứ."

Sở Giác trầm mặc, y rót rượu cho Hồ Duyệt, theo sau nói: "Ta đáp ứng ngươi."

Hồ Duyệt vừa muốn mở miệng, Sở Giác lại nói tiếp: "Nhưng ta có một điều kiện."

Sở Giác nói: "Một khi ta đã mở sinh tử phù, vô luận thế nào ngươi cũng không được động vào ta. Dù cho ta có hồn phi phách tán, cũng không liên quan đến ngươi."

Mặt Hồ Duyệt trắng bệnh, hắn siết chặt chén rượu trong tay nhưng không uống, chỉ nói: "Có thể. Ba ngày sau chính là thời điểm mở ra sinh tử phù, phương thức mở là tử ngọ tương hợp, lục hợp thất xuất."

Sở Giác không hề nhìn hắn, chỉ tự mình uống rượu, hai người đối diện với nhau nhưng lại không nói một lời.

Hồ Duyệt cầm chén rượu, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cái nóng của mùa hạ đã kết thúc. Ngoài cửa, dòng người thưa thớt cùng những cây cỏ dại ít ỏi sàn sạt lay động trong màn đêm.

Hẳn là gió đêm đang nổi lên. Hồ Duyệt mở cửa sổ ra, một cơn gió thổi qua tóc của hắn, rượu trong chén cũng bị gió làm cho rung động. Có vẻ trời sắp đổ mưa.

Hồ Duyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng đành mở miệng trước: "Ngươi vẫn có thể cự tuyệt, hơn nữa ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi."

Sở Giác cầm chén rượu, nhìn Hồ Duyệt nói: "Vậy nếu ta cự tuyệt, ngươi sẽ làm thế nào?"

Hồ Duyệt nghe câu hỏi của y, cúi đầu suy tư, hắn nói: "Ta sẽ tìm Huyền Minh Tử..."

Sở Giác nói: "Đó là hạ sách."

Hồ Duyệt liếc mắt nhìn y, buồn bực: "Thượng sách chính là lấy huynh đài ngươi khai đao sao."

*Hạ sách: Cách tệ nhất, cách cuối cùng
Thượng sách: cách tốt nhất

Sở Giác cười khổ: "Ta không phải đã cho phép ngươi động thủ rồi sao?"

Hồ Duyệt vươn ba ngón tay, nói: "Còn ba ngày, Sở huynh ngươi còn ba ngày để suy xét đổi ý, dù ngươi thay đổi quyết định ngay thời khắc cuối cùng ta cũng sẽ không trách ngươi. Ngươi... ta..."

Sở Giác nhìn Hồ Duyệt, vân văn trên trán Hồ Duyệt lại bắt đầu ẩn ẩn hiện hiện. Sở Giác duỗi tay che lên mắt hắn, nhẹ nhàng nói: "Hết thảy đều sẽ trở thành quá khứ."

Ba ngày, ba ngày này chính là một biến số. Hồ Duyệt biết, Sở Giác lại càng biết rõ. Điều y phải làm chỉ có hai việc, một là bảo toàn Hồ Duyệt, tình trạng của Hồ Duyệt hiển nhiên là đã bị những nguyên thần trong sinh tử phù ảnh hưởng, mà cái gọi là ký ức rốt cuộc có thật hay không cũng chưa biết được. Việc thứ hai là bắt được kẻ đứng sau bức màn, mà kẻ này trong mắt Hồ Duyệt đã không còn là bí mật.

Hai việc, thời gian ba ngày. Ba ngày sau, Hồ Duyệt sẽ bắt đầu hành động, mà Sở Giác lại không thể mặc kệ không lo. Cục diện bế tắc này cần có điểm đột phá.

Sở Giác an trí cho Hồ Duyệt xong liền rời khỏi Quan Tình Trai, y đạp lên ánh trăng, vừa suy nghĩ vừa trở về.

"Ngài đang chuẩn bị hành động."

Sở Giác đứng thẳng, phía sau y có một một người đang đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ rốt cuộc ai.

Sở Giác mở miệng: "Đã làm xong việc ta phân phó rồi sao?"

"Đã làm xong. Nhưng hầu gia cần phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc..."

Sở Giác liếc mắt nhìn thoáng qua bóng tối phía sau, người kia liền im lặng không dám nói tiếp.

Sở Giác: "Làm tốt việc ngươi nên làm."

Người trong bóng tối hơi khom mình, sau đó lập tức biến mất.

Trong tay Sở Giác lại xuất hiện hai tờ giấy, y siết chặt tay, càng siết càng chặt, thẳng đến khi giấy trong tay bị ngọn lửa lam thiêu rụi thành tro tàn. Ngọn lửa chiếu rọi lên đôi mắt ánh bạc lạnh lẽo của Sở Giác, y trầm giọng: "Bức ta. Đây sẽ là nước cờ tệ nhất của các ngươi."

Hết chương 66.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro