Chương 73: Sở Chi Quân 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Linh trong lòng âm thầm tính kế, nhưng nàng vẫn trấn tĩnh trả lời:

"Bởi vì y có thể tự do tới lui hai bờ sông Hoàng Tuyền. Thời điểm trước khi Hồ Duyệt nhập Cục, đã đem chuyện sinh tử phù nói với ta. Có thể nói, hắn còn muốn nhanh chóng nhập cục hơn cả ngươi, vì nhập Cục mà không tiếc thảy mọi thứ. Còn đem cả trận chiến cuối cùng của tiên đế khai quốc ra đánh cược, đây chính là lấy thiên hạ thương sinh mà cược. Nhưng Hồ Duyệt trước kia là người luôn thích chừa đương lui, nên trước khi nhập cục hắn báo cho ta việc sinh tử phù đã mở. Hơn nữa, hắn còn nói nếu có một người có thể đi lại giữa hai bờ Hoàng Tuyền thì hồn phách của người này có thể mở ra sinh tử phù, dẫn người nhập cục."

Huyền Minh Tử ồ một tiếng, hắn sờ cằm nói: "Thôi, chỉ đành đánh cược một phen, hiện tại Hồ Duyệt thế nào rồi?"

Mộng Linh cắn cắn môi, nhưng vẫn không nói ra chuyện Liễu Cơ, nàng trả lời: "Như dự tính của ngươi, bọn họ đã giải chú thuật, Hồng Kiều đã chết còn Hồ Duyệt cũng bởi vậy mà bị tổn thương nguyên khí. Cho nên lần này, ngoại trừ việc mở sinh tử phù, hắn đã không còn đủ sức để đấu với ngươi nữa. Đúng rồi, ngươi giấu Tiểu Anh ở đâu rồi?"

Huyền Minh Tử: "Không vội, Tiểu Anh vẫn còn giá trị lợi dụng, có điều không thể để nàng ta xuất hiện ở đây. Nói đến Hồng Kiều... Cáo già nếu chưa khôi phục ký ức, hắn tuyệt đối sẽ không để Hồng Kiều rơi vào tình thế nguy hiểm. Xem ra chúng ta cũng không cần ở lo lắng chuyện ký ức của Hồ Duyệt, hơn nữa nhìn cách hắn nghiêm túc chuẩn bị việc mở sinh tử phù, quả thật trùng khớp với lời của ngươi. Chỉ cần khôi phục ký ức, hắn sẽ lập tức hành động. Vấn đề là, hắn tất yếu phải nhớ lại chuyện sau khi nhập Cục, nhưng chúng ta lại không nghe được bất cứ tin tức gì về chuyện này, đây rốt cuộc là vì sao?"

Mộng Linh che cánh tay, nàng nhắm mắt cố nén đau đớn, sau đó mở miệng nói: "Điều này nằm ngoài khả năng hiểu biết của chúng ta, chỉ cần hắn lợi dụng Sở Giác mở ra sinh tử phù sẽ giúp chúng ta thành công nhập Cục, chuyện sau đó sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa. Đến lúc đó ngươi diệt trừ Hồ Duyệt cũng không muộn."

Huyền Minh Tử không phủ nhận, cũng không đồng tình, hắn trầm mặc một lát nói: "Không đúng, trong chuyện này nhất định còn có huyền cơ, không được, ta vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua."

Mộng Linh bấu chặt cánh tay yên lặng gật đầu, Huyền Minh Tử liếc nhìn nàng, sau đó nói: "Bên kia tình hình thế nào rồi?"

Mộng Linh: "Không có, kế tiếp sẽ chờ Sở Giác xuất hiện, chỉ cần y đáp ứng dùng hồn phách mở sinh tử phù, như vậy kế hoạch của chúng ta có thể xem như đã hoàn thành một nửa."

Huyền Minh Tử ghé mắt nói: "Chỉ một nửa?"

Mộng Linh: "Không sai, chỉ một nửa. Bởi vì sau đó, ta đã chết. Cho nên cũng không biết cục diện khi sinh tử phù mở ra sẽ thế nào. Chính như ngươi lời nói, Hồ Duyệt nóng vội vì cơ nghiệp của tiên đế mà bôn ba, nhưng sau khi Cục được mở lại xảy ra thay đổi rất lớn, hơn nữa hắn lại trở nên bất sinh bất tử mà tồn tại trên nhân gian. Cuối cùng đã xảy ra biến cố gì, ta.. cũng không biết."

Huyền Minh Tử bật cười nói: "Nói cách khác, chẳng phải dù cho chúng ta diệt trừ tất cả chướng ngại, vẫn không tránh khỏi một nửa biến số khó lường?"

Mộng Linh cười lạnh: "Như thế nào? Sợ rồi? Chẳng phải đã muộn rồi sao quốc sư đại nhân?"

Huyền Minh Tử phất tay áo nói: "Ta chẳng lẽ lại không chừa đường lui cho chính mình sao?"

Mộng Linh: "Ít nhất hiện tại mọi thứ đều tiến triển theo kế hoạch của chúng ta. Chỉ cần sinh tử phù mở ra, ngươi sẽ có thể quan sát được biến hoá của 'Vân' chú. Cơ hội chỉ có một lần, trong vòng một canh giờ 'Vân' chú sẽ kích phát toàn bộ."

Huyền Minh Tử trong đáy mắt như đang suy tư điều gì, hắn nói: "Một canh giờ sao? Hừ!" Nói xong liền rời khỏi tiểu lâu.

Mộng Linh thấy hắn đã đi xa, nàng che cánh tay dựa vào trước cửa hừ lạnh: "Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới biết tự chừa đường lui sao?"

Nàng rút ra một cành liễu từ trong tay áo, cười lạnh nhìn theo bóng Huyền Minh Tử dần khuất xa.

-----

Mặt trời ngã về tây nhưng vẫn chưa đến thời điểm hoàng hôn, đột nhiên từ con sông bao quanh kinh thành bắt đầu nổi lên sương mù dày đặc. Thời tiết vốn đang khô nóng khó chịu, mặt trời bỗng nhiên lại bị mây đen bao phủ, thời tiết chẳng những không dịu đi lại càng thêm oi bức nghiêm trọng, phảng phất nơi nơi đều bị không khí ảm đạm của nước Sở bao vây. Đường phố kinh thành biến thành cảnh tượng sương mù mênh mông u tối.

Trên phố, dù mặt đối mặt cũng không thể thấy rõ diễn mạo của đối phương, tất cả mọi người đều bị hiện tượng dị biến này làm cho hoảng sợ vạn phần, bỏ chạy tán loạn về nhà, đóng kín cửa nẻo. Năm nay vốn là năm đại hạn, việc lạ cũng thường xuyên phát sinh, ở kinh thành lòng người hoảng loạn, nhưng lại không dám nói ra, chỉ sợ mầm tai hoạ kia sẽ bay về nhà mình.

Nguyên bản chợ trời náo nhiệt, lại biến thành không khí u xám ảm đạm bao vây, trên đường một mảnh hỗn độn, không có bóng người. Dưới không khí như vậy, cổng lớn của hoàng thành Trần Đức Môn ngàn năm đóng chặt, hôm nay tại thời điểm thiên thời cổ quái này đã mở ra.

Từ bên trong sương mù dày đặc xuất hiện một người, thanh âm vang dội truyền đi: "Ý trời khó trái, hết thảy sẽ không thay đổi a."

Cửa chính một lần nữa lại đóng chặt. Người nọ cũng không dừng chân, hắn ha ha cười, nhẹ tựa lông hồng, lại tựa khổ tận thâm tâm, trong tay hắn ôm một cái hộp, hướng về bên trong sương mù dày đặc chậm rãi bước đi.

------

Hồ Duyệt rốt cuộc đã tỉnh lại, hắn giật giật ngón tay, cực kỳ thong thả dần mở mắt, Liễu Cơ đã không còn ở phòng trong, nhưng cửa chính và cửa sổ đều mở rộng. Hắn nỗ lực chống thân thể lên, chuỷ thủ cắm sau lưng đã biến mất, trên người cũng không lưu lại vết thương nào. Hắn sờ sờ cổ của chính mình, cổ cứng đờ không thể hoạt động tự nhiên.

Hồ Duyệt hít mạnh một hơi, cố gắng tự mình ngồi dậy. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm: "Ngươi rốt cuộc đã tỉnh."

Hồ Duyệt giương mắt nhìn, hắn hơi sửng sốt, theo sau liền hỏi: "Sao lại là ngươi?"

Lão giả tiến vào phòng, hỏi: "Vì sao không thể là ta?"

Hồ Duyệt ánh mắt trầm mặc vài phần: "Đúng, chúng ta lại gặp nhau, cố nhân."

Lão giả nhìn Hồ Duyệt, vẩn đục sâu trong đáy mắt nhìn không ra thần sắc, hắn nói: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn lão giả, lão giả nói: "Ta tới gặp cố nhân. Mệnh trời ban xuống cho ngươi, có ba điều ngươi phải nghe thật cẩn thận. Nó sẽ liên quan đến tất cả mọi chuyện ngươi đã làm, cùng với sinh mệnh của hàng vạn thậm chí toàn bộ chúng sinh. Cũng có thể nói, ngươi cả đời cực khổ cũng vì lựa chọn hiện tại này."

Hồ Duyệt không ngắt lời, lão giả vừa lòng gật đầu nói: "Rất hiểu chuyện, tốt lắm! Điều ta muốn nói thứ nhất chính là ngươi tuyệt đối không được mở sinh tử phù, Cục kia là ngươi đã dùng tiền đồ cả đời để phong ấn, ngươi chẳng lẽ muốn những nỗ lực trước kia đổ sông đổ biển?"

Hồ Duyệt trong mắt loé ra một tia hồng quang, lão nhân lắc đầu nói: "Nếu ngươi nhất định mở ra sinh tử phù, cũng có nghĩa là ngươi tuyệt nhiên đẩy Sở Giác vào con đường chết. Sở Giác tồn tại thì sẽ không có bắt đầu, mà muốn bắt đầu vậy y nhất định phải chết."

Hồ Duyệt siết chặt nắm tay, trong mắt vô tình hiện ra một tia do dự, lão giả thở dài nói: "Ý trời, quả nhiên vẫn không qua được tính toán của y. Vậy một điều cuối cùng, nếu ngươi đối với Sở Giác có tình thì thời điểm bắt đầu kia Sở Giác vẫn sẽ tồn tại. Ngươi nhất định phải dùng mọi biện pháp..."

Lão nhân mấp máy miệng, mặt lão dần dần nứt ra, sau đó bên tai Hồ Duyệt truyền đến một thanh âm của nữ tử: "Hồ sinh? Ngươi cũng nên tỉnh lại đi."

Hồ Duyệt bỗng nhiên mở to mắt, trong phòng chẳng có lão giả nào cả, chỉ có Liễu Cơ lúc này đã hoàn toàn biến thành ' Hồng Kiều ', mái tóc đen dài điểm châu thoa, nhìn chẳng khác nào một nữ tử bình thường với dung mạo kiều diễm. Nàng châm trà cho chính mình, trên bàn không biết từ khi nào đã được chuẩn bị sẵn trà bánh tinh xảo.

Hồ Duyệt từ từ ngồi dậy, hắn đưa tay sờ sau lưng, quả nhiên chủy thủ kia đã biến mất, hắn mở miệng nói: "Cô nương có thể cho ta biết hiện tại là lúc nào không?"

Liễu Cơ nhấp một ngụm trà nói: "Đã giờ dậu canh ba rồi."

Hồ Duyệt than nhẹ: "Vậy...Còn thời gian."

Hồ Duyệt trèo xuống giường, hắn nhìn Liễu Cơ một chút, nói: "Cô nương có thể cho phép ta rời Quan Tình Trai, hoàn thành kế hoạch của các người không?"

Liễu Cơ duỗi tay nói: "Đây là chỗ của ngươi, cứ tự nhiên không cần hỏi ta."

Hồ Duyệt ừ một tiếng, hắn nói: "Ta còn có một vấn đề?"

Liễu Cơ cười buông chung trà, nói: "Ngươi hỏi ta mục đích khi đó của Sở Giác?"

Hồ Duyệt gật đầu, Liễu Cơ cười lớn: "Thứ lỗi ta không thể nói cho ngươi, nếu như ngươi biết được chẳng phải sẽ không cần đến ta nữa sao. Nhưng ngươi nên biết rằng Sở Giác sẽ bởi vì ngươi mà thay đổi quyết định, đây là tiền đặt cược lớn nhất của ngươi."

Hồ Duyệt nhíu mày, Liễu Cơ đến ngồi bên cạnh hắn, ghé sát vào bên tai nói: "Tiền đặt cược lớn nhất của chính ngươi, ngươi cần phải nghĩ cho kĩ nên lợi dụng nó như thế nào."

Hồ Duyệt nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Liễu Cơ, Liễu Cơ ôn nhu cười, không chút để ý mà giúp hắn sửa sang vạt áo, theo sau chỉ ra ngoài cửa nói: "Bên ngoài có một người đang đợi ngươi, đã đến được một lúc, ngươi đi gặp hắn đi."

Hồ Duyệt thoáng nhìn Liễu Cơ, nàng ẩn ý nếu hắn hắn muốn chạy thì cứ chạy, nàng tuyệt đối không ngăn cản.

Hồ Duyệt đứng dậy bước ra cửa, ý cười trong mắt Liễu Cơ cũng biến mất, nói: "Cũng đến lúc ta hạ cờ rồi ."

Hồ Duyệt vừa ra khỏi cửa, người đang đứng quay lưng về phía cửa chính là Tả Nhất Kỳ. Hắn lập tức quay đầu đón chào, Hồ Duyệt cũng không bất ngờ, nói: "Tiên sinh đến truyền lời cho ta sao?"

Tả Nhất Kỳ: "Học sinh tới đây chính là vì chuyện này."

Hồ Duyệt nheo mắt ý bảo Tả Nhất Kỳ tạm thời đừng mở miệng, sau đó dẫn hắn đến chùa Thiên Môn cách Quan Tình Trai không xa. Dọc đường cả hai người không nói tiếng nào, đến nơi rồi Hồ Duyệt mới lên tiếng :"Được rồi, tiên sinh có thể đem lời Sở Giác nói lại cho ta."

Tả Nhất Kỳ cười nói: "Quả nhiên là Hồ công tử. Không sai, hầu gia muốn ta chuyển cho công tử một câu 'Trí chi tử địa nhi hậu sinh(1)'."

Hồ Duyệt nhìn Tả Nhất Kỳ, xoa xoa cằm nói: "A? Câu nói này ý thật sự là muốn Hồ mỗ đi vào chỗ chết sao? Vậy là y thật sự chuẩn bị bỏ của chạy lấy người? Nếu như vậy...cũng tốt."

Tả Nhất Kỳ chắp tay bái, nói: " Một trận sương mù này chính là hầu gia trợ lực."

Hồ Duyệt nhìn bốn phía sương mù dày đặc : "Sở Giác là muốn ta..."

Tả Nhất Kỳ ngẩng đầu cười, nói: "Hầu gia còn muốn ta hỏi công tử một câu."

Hồ Duyệt nói: "Câu gì?"

Tả Nhất Kỳ: "Công tử có còn nhớ rõ ước định hay không?"

Hồ Duyệt cảm thấy trong đầu hắn như có hàng vạn kim châm, hắn ôm đầu nhìn Tả Nhất Kỳ, nói :"Nhớ rõ.. "

Tả Nhất Kỳ vừa lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Đột nhiên, hắn ghé sát vào bên tai Hồ Duyệt bên nói nhỏ : "Nếu công tử quên mất, ta cũng có thể nhắc nhở công tử một chút."

Nói xong, Tả Nhất Kỳ thần sắc không đổi nhét vào tay Hồ Duyệt hai vật, sau đó liền rời đi.

Hồ Duyệt nhìn đồ vật trong tay, là 2 chiếc lọ giống nhau, bên trong còn đựng gì đó.

Hồ Duyệt bóp chặt 2 chiếc lọ trong tay, nhìn về phía sương mù bao phủ kinh thành, bên trong sương mù tựa hồ có thứ gì đó? Nhưng làm thế nào cũng không thể thấy không rõ, dường như hết thảy mọi thứ đều ẩn giấu bên trong sương mù dày đặc này vậy.

Hồ Duyệt bóp nát lọ sứ, bên trong lọ chỉ có mảnh giấy nhỏ với một dòng chữ: Hiền đệ, đừng về Quan Tình Trai, nhớ lấy.

Hồ Duyệt ngay sau đó bóp nát lọ sứ còn lại trong tay, phát hiện, chỉ là một con hạc giấy. Hạc giấy trong tay Hồ Duyệt bỗng nhiên bay lên, hắn cười lạnh một tiếng: "Sở huynh ơi Sở huynh, ngươi vẫn còn tâm trạng để đùa sao?"

Hạc giấy như cảm nhận được hơi thở của Hồ Duyệt, nó dừng lại bên vai hắn, theo sau lại bay đến trước mặt, dùng cái mỏ nhòn nhọn nhẹ nhàng mổ lên môi Hồ Duyệt một chút, rồi nhanh chóng bay về phía trước. Mặt Hồ Duyệt lập tức ửng đỏ, nhưng thừa biết xung quanh không người, cũng mất tự nhiên mà ho khan mấy tiếng, rồi bước đi theo hạc giấy.

Hạc giấy có linh tính, vẫn luôn vẫn duy trì khoảng cách để Hồ Duyệt không bị lạc mất bên trong sương mù, dẫn hắn tiến dần về phía trước.

Bên trong sương mù, ngói đen tường trắng ẩn hiện, mà lúc này ánh sáng bị che lấp, không gian tối tăm mơ hồ lấp lóe những ánh đèn dầu nhỏ hai bên đường, nhưng lại cực kỳ ảm đạm lạnh lẽo.

An tĩnh cũng là một loại không khí làm Hồ Duyệt cảm thụ sâu sắc. Không có thanh âm, ngoại trừ một con hạc giấy trước mắt này, như nam châm chỉ đường, dẫn Hồ Duyệt đi về về phía trước, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Một đường an tĩnh, một đường tối tăm. Hồ Duyệt không biết hiện tại đã là mấy giờ, thậm chí cũng không biết mình đang đi trên con phố nào. Ngẩng đầu không thấy minh nguyệt tinh tú, cũng không cảm nhận được hơi thở của tịch chiếu sau lưng. Cúi đầu chỉ có con đường dưới chân, xung quanh bốn phía ngói nhà lúc ẩn lúc hiện, như có như không. Hồ Duyệt chỉ biết hướng về phía trước mà đi, ngược lại khiến tâm tình hắn trở nên thanh tỉnh hơn hẳn.

*Tịch chiếu: nắng chiều
*Minh nguyệt tinh tú: trăng sáng sao trời

Ván cờ này không ngừng xoay chuyển, Hồ Duyệt thậm chí chỉ là một quân cờ mà thôi, sinh tử phù tất yếu sẽ mở cục. Bởi vì sau khi sinh tử phù nhập vào cơ thể Hồ Duyệt, hắn đã không còn là vị Hồ sinh say rượu mơ màng kia nữa, mà là một người mở Cục. Mà hắn cũng biết nếu sinh tử phù mở ra, hắn tuyệt đối sẽ không thể tiếp xúc với Cục, đây chính là mâu thuẫn rất lớn. Một mặt, Hồ Duyệt cần phải mở sinh tử phù, mặt khác sinh tử phù kia lại khiến hắn không thể nhập Cục. Tình thế lưỡng nan này hắn cũng không cách cứu vãn. Hết thảy đều nghe theo định mệnh.

Huyền Minh Tử nhập Cục tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nói đến cùng hắn cũng chỉ là một quân cờ. Hiện tại thuật phản phệ Vân chú thất bại, bất kì ai cũng có thể trở thành Hồng Kiều thứ hai để uy hiếp Hồ Duyệt. Cho nên, hoặc là nghĩ cách diệt trừ hoàn toàn Huyền Minh Tử, hoặc là mở ra sinh tử phù. Mà Hồ Duyệt hiện tại đã bị sinh tử phù xâm nhập, hắn không còn con đường nào khác.

Nhưng tại sao sự xuất hiện của Sở Giác tại thời khắc này lại quan trọng đến vậy, thậm chí tất cả mũi nhọn hướng đến Hồ Duyệt đều chuyển sang Sở Giác, đẩy y đến bên bờ sinh tử. Nếu hết thảy đều là ván cờ của Liễu cơ... không, không phải là nàng.

Vậy chỉ còn một người, người mà Sở Giác từng nhắc đến kia.

Mà hắn là ai? Lại có thể là ai? Tất cả có quan hệ gì với 'Vân'? 'Vân' tại sao lại là 'Vân'? Chắc chắn không chỉ đơn giản là 'Vân' chú. 'Vân' chú được thiết lập bởi Hồ Duyệt, mà nó lại là thanh kiếm hai lưỡi, một mặt mở ra sinh tử phù, một mặt lại cắt đứt khả năng tiếp xúc với Cục của người sở hữu. Đây chính là ngọn nguồn của mọi sự tình. 'Vân' cuối cùng là thứ gì? Những biến đổi trong tác dụng của nó mới là quan trọng nhất. Hồ Duyệt có thể bắt được điểm mấu chốt, nhưng lại không thể nhìn thấu toàn bộ Cục.

Cuối cùng, hạc giấy ngừng ở trên một ngọn cây Hải Đường, không hề động đậy. Hồ Duyệt phát hiện bốn phía vẫn tràn ngập sương mù dày đặc, nhưng dưới tàng cây lại có một bộ bàn ghế đá, sương mù phảng phất như có ý thức mà tránh xa nơi này, ánh sáng mỏng manh xuyên qua lớp sương mỏng chiếu rọi lên mặt bàn. Bộ bàn ghế đá này giống với bàn ghế ở Quan Tình Trai như đúc. Hồ Duyệt cẩn thận quan sát, trên mặt bàn đã bày biện thức ăn và hai chén rượu tinh xảo thơm nồng. Tất cả đều thể hiện rằng nơi đây được sắp xếp sẵn vì Hồ Duyệt.

Bốn phía u ám dị thường, nhưng Hồ Duyệt có thể cảm nhận được nơi này rất trống trải, tựa hồ là ở một địa phương ngoài trời với phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng lại không biết cụ thể là ở nơi nào. Chỉ có một ngọn nến được thắp sáng đặt trên bàn. Thi thoảng hắn ngửi được một mùi hương tinh tế từ đâu phảng phất đến, nhưng lại không nghe được âm thanh của chim chóc. Tuy rằng ở bên ngoài nhưng lại không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, có lẽ bởi vì mùa hạ, bốn phía ôn hòa hợp lòng người, mỹ thực rượu thơm cũng khiến người ta cảm thấy thư thái.

Hồ Duyệt nhìn một bàn thức ăn, đều là những món ngon hắn từng dùng để nhắm rượu. Đây hẳn là do Sở Giác chuẩn bị. Nhưng mà lại không thấy bóng dáng Sở Giác đâu cả, Hồ Duyệt trong tay cầm quạt, khóe mắt đánh giá bốn phía, nhưng vẫn không có bất cứ manh mối gì. Hắn dứt khoát rũ vạt áo, thản nhiên ngồi xuống.

Hiện tại tuy không rõ thời gian, nhưng một ngày này hắn ngộ ra quá nhiều việc, không kịp ăn uống nghỉ ngơi, hắn không khách khí tự rót tự uống. Lắc nhẹ chén rượu trong tay, ánh sáng phản chiếu hiện lên một khuôn mặt nữ tử. Nữ tử sắc mặt trắng bệch, nàng đứng ở phía sau Hồ Duyệt, tựa hồ đã đứng yên thật lâu, nhưng Hồ Duyệt lại không cảm nhận được hơi thở của người sống quanh đây. Nữ tử kia cũng chú ý tới ánh sáng chợt lóe qua, bất tri bất giác trong chén rượu lập tức không còn hình ảnh gì nữa.

Bỗng nhiên, từ đằng sau truyền đến tiếng ma sát nhỏ của y phục, kèm theo hương thơm và thanh âm trong trẻo của một nữ tử.

Hết chương 73.

Chú thích

(1) Chí tri tử địa nhi hậu sinh/置之死地而后生:Đạo giáo, triết học binh gia. Nói về trận chiến mà quân đội và binh sĩ bị đặt vào tình huống không thể rút lui và chỉ có chết, ở đó binh sĩ sẽ phải dũng cảm tiến lên và tiêu diệt kẻ thù để giành lấy sự sống.
=> Bài học rút ta là phải tự cắt đứt đường lui của bản thân trước, mới có thể quyết tâm thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro