Chương 72: Sở Chi Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tý chí ngọ thất số, giáp phùng canh vi sát, giáp chí canh thất số. Số trung lục tắc hợp, thất tắc quá, cố tương xung kích vi sát dã - Tý ngọ tương xung (1)

Hai vị nữ tử âm thầm đánh giá đối phương, trong mắt bắt đầu tính kế, không ai dự định mở miệng trước. Trầm mặc một lúc, cuối cùng 'Hồng Kiều' cười nhẹ, nói: "Không ngờ các ngươi lại đến đây, bởi vì Vân chú phải không?"

Mộng Linh nhìn chằm chằm 'Hồng Kiều' , trong mắt tràn đầy đề phòng, nàng cảnh giác nói: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"

'Hồng Kiều' che miệng khẽ cười, nói: "Nếu phải thì ngươi có thể trở về, chú thuật vẫn chưa thành công. Nếu không phải, như vậy ngươi cũng có thể đi trở về, ngươi đấu không lại Hồ sinh, hắn luôn tính trước ngươi một bước...Cô nương ngươi sẽ thất bại thôi."

Mộng Linh: "Ngươi!"

Mộng Linh đảo đảo đôi mắt đẹp, hỏi: "Các hạ là thần thánh phương nào?

'Hồng Kiều' sửa sang lại mái tóc một chút, nguyên bản một đầu tóc đen, hiện giờ lại trắng như sương tuyết, tựa hồ thác nước bạc rũ dài sau lưng. 'Hồng Kiều' vung tay phải, trong tay xuất hiện một cây phất trần, nàng lười biếng nhìn Mộng Linh nói: "Ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi xuất hiện vào lúc này, tức là đã có tư cách cùng ta thực hiện giao dịch. Hiện tại Hồ Duyệt đã bị ta phong ấn, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, thì dù hắn không thể thật sự chết đi nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Hay là... ngươi muốn ta đem hắn giao cho ngươi?"

Mộng Linh trong mắt lóe ra một tia hung ác, nhưng sau đó liền cười hỏi: "A? Nói như vậy nghĩa là ngươi đã nắm được sinh tử của Hồ Duyệt trong tay? Điều này thật sự khiến ta bắt đầu tò mò giao dịch của các hạ là như thế nào?"

'Hồng Kiều' không để tâm đến toan tính của Mộng Linh, nàng ngồi trên ghế đá nói: "Ngươi không toàn tâm với Huyền Minh Tử, chỉ nói về sinh tử phù lại không quan tâm nhiều về Cục. Phần tâm tư này tuy chính xác nhưng lại có vẻ vụng về."

Mộng Linh nói: "Ngươi nói như vậy, chứng tỏ..."

'Hồng Kiều' đánh gãy lời nàng, nói: "Bớt nói những điều vô vị, hiện tại không còn thời gian cho ngươi tự hỏi nhiều lời."

Mộng Linh cười nhạo một tiếng : "Ha? Ngươi lại..."

Bỗng nhiên Mộng Linh cảm thấy ngực mình tê rần, máu trào ra từ khóe miệng. Nàng che miệng, cơ hồ đứng không vững. Lảo đảo được vài bước, cuối cùng vẫn ngã xuống mặt đất. Nàng một tay chống đất, một tay ôm lấy ngực như đang muốn vỡ vụn, nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn mu bàn tay của mình, những hoa văn trên tay...: "Sao có thể?"

'Hồng Kiều' thở dài: "Ai, những người tính sai lúc nào cũng mở miệng bằng câu này...Được rồi, ta cũng như khuôn sáo cũ trả lời ngươi. Ngươi đã trúng chú thuật của Hồ Duyệt."

Mộng Linh cắn răng, nói: "Sao có thể? Chú thuật này..."

'Hồng Kiều' nói: "Vân chú do hắn tạo ra, hắn sao lại không biết? Đây là thứ nhất. Thứ hai, hắn đã sớm để lại một chú thuật trên người Tiểu Anh, chứng tỏ Hồ Duyệt đã sớm đã hoài nghi Tiểu Anh, ra tay phòng bị trước. Như vậy, cho dù Hồ Duyệt không thể cởi bỏ chú thuật của ngươi, hắn vẫn có thể hạ chú ngược lại ngươi. Mà hắn sẽ không chết nên hắn không cần kiêng kị các ngươi, hắn biết ngươi sẽ đến để điều tra sự tình. Một khi ngươi tiến đến, liền sẽ trúng chiêu. Mà ngươi vẫn năm lần bảy lượt bước vào bố cục hắn sắp sẵn...ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước?"

Mộng Linh cau mày, che ngực lại mắng thầm: "Đê tiện..."

'Hồng Kiều' nhìn Mộng Linh, theo sau nói: "Ngây thơ, vẫn là quá ngây thơ, ngươi và những kẻ xung quanh chẳng lẽ không đê tiện? Đê tiện không phải là điều kiện tất yếu sao? Ngươi không nghĩ lại một chút, vì sao người đến không phải Huyền Minh Tử, mà là ngươi? Kỳ thật nếu Huyền Minh Tử đến, như vậy người trúng thuật là hắn chứ không phải là nha đầu ngốc ngươi a."

'Hồng Kiều' nhẹ nhàng mỉm cười, tiếp tục nói: "Được, ngươi chuẩn bị thế nào rồi? Đấu với kẻ không biết xấu hổ này, ngươi có được bao nhiêu vốn liếng?"

Mộng Linh nói: "Ta có thể cùng ngươi giao dịch, nhưng ta muốn mạng của Sở Giác..."

Ánh mắt 'Hồng Kiều' ý vị thâm trường nhưng cũng không chê cười nàng, nói: "A? Cư nhiên không phải mạng Hồ Duyệt? Chấp nhất của cô nương đối với mạng Sở Giác quả thật không nhỏ? Chẳng lẽ là bởi vì y là người trong lòng của Hồ Duyệt?"

Mộng Linh trừng mắt, 'Hồng Kiều' hiểu ý cười nói: "Ta hiểu, loại người đặc biệt như Hồ sinh, tuy rằng vừa vô sỉ vô lại không biết xấu hổ, nhưng vẫn có điểm tốt, đương nhiên sẽ có người phải lòng hắn, bất quá ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi."

Mộng Linh cười nhạo nói: "Ha ha, hay ý các hạ muốn nói, ngươi cũng lưu tình với Hồ Duyệt?"

'Hồng Kiều' cười, nàng nói: "Ta sẽ không có tình với bất kì kẻ nào, nha đầu ngốc, ngươi đã chết qua một lần, chẳng lẽ lại không hiểu cái gì gọi là tình thâm bất thọ sao?"

Mộng Linh cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh tay của chính mình, nàng cắn răng nói: "Rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không, chỉ cần có thể diệt trừ Sở Giác, ta sẽ không còn trở ngại..."

'Hồng Kiều' ngồi xổm xuống, nàng duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm Mộng Linh lên như thanh phong đỡ liễu, nhưng Mộng Linh lại không cách nào tránh thoát được, 'Hồng Kiều' ép đối phương nhìn thắng vào mắt nàng. Trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nàng lắc đầu nói: "Ngươi không cảm thấy ngươi như vậy rất ngốc sao? Ngươi rốt cuộc vì sao lâm vào tình trạng này? Dây dưa này rốt cuộc sâu thế nào ngươi có hiểu không? Cục trăm năm, thiết cục trăm năm, kết quả là Hồ Duyệt cả đời này trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng lẽ chỉ vì để tạo ra Vân chú cho các ngươi đến chơi? Ngươi không tự hỏi điều đó, lại đi rối rắm những chuyện vô vị, ngươi sai quá nhiều, cuối cùng đã bỏ lỡ mất cơ hội vốn nên bắt lấy."

'Hồng Kiều' hướng tới không trung vung tay lên, giữa hai ngón tay liền xuất hiện một lá liễu, nàng dùng lá liễu vuốt lên mặt Mộng Linh, theo sau nói: "Cũng phải, thiên mệnh luôn khiến người phiền lòng như thế, ta đây muốn ngươi thay ta làm một việc. Sau đó..."

'Hồng Kiều' ghé sát vào bên tai Mộng Linh nói thầm, đôi mắt lại không nhìn về phía nàng mà nhìn một cây liễu trong viện.

Mộng Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn 'Hồng Kiều', nói: "Ngươi..."

'Hồng Kiều' vươn tay chặn môi Mộng Linh, nàng có chút thất vọng lắc đầu nói: "Ngươi không giảo hoạt được như Hồ Duyệt, một hài tử thành thật như vậy chắc chắn sẽ bị người khác lợi dụng a."

Mộng Linh bị nàng nói móc như thế, trong lòng phẫn hận, bất quá chính nàng cũng cảm nhận được đau đớn trong cơ thể đã giảm bớt, nhưng Vân chú trên tay vẫn không biến mất. Nàng nhìn 'Hồng Kiều', cho dù biết trong cơ thể vẫn còn tàn lưu Vân chú, nhưng cũng không kiêng kị, phẫn giận trừng 'Hồng Kiều' nói: "Điều ta muốn chỉ mới bắt đầu mà thôi." Nói xong liền hất tay 'Hồng Kiều' ra, sau đó rời khỏi Quan Tình Trai.

'Hồng Kiều" mỉm cười, quay đầu lại nhìn trong phòng, mở miệng nói: "Thế nào, ta làm như vậy có thích hợp không? Hồ sinh?"

Hồ Duyệt tay ôm ngực, dựa vào bên cửa cố hết sức gật đầu nói: "Cô nương quả nhiên lợi hại."

'Hồng Kiều' liếc mắt nhìn hắn nói: "Không nghĩ tới cư nhiên ở một khắc cuối cùng ngươi lại né tránh yếu hèn như thế, ngươi sao lại yếu đuối như vậy? Thành thành thật thật bị ta phong ấn không phải càng tốt sao, ta sẽ thay ngươi thực hiện thỏa đáng hết thảy mọi việc, nếu không đến lúc gần Sở Giác nhất, ngươi lại xuống tay không được?"

Hồ Duyệt sắc mặt trắng bệch, nói: "Ngươi gửi hồn ở trên người Hồng Kiều từ khi nào?"

'Hồng Kiều' thất vọng lắc đầu, đi đến bên cạnh Hồ Duyệt điểm tay lên trán hắn, nói: "Ngươi cái thứ không có lương tâm, đừng quên lúc tiến vào tâm ma trong gương, nếu không có ta hỗ trợ, ngươi đợi không được người kia tới cứu ngươi."

Mắt Hồ Duyệt khẽ đảo, hắn nói: "Là huyền cầm."

'Hồng Kiều': "Như thế nào? Lúc trước ngươi nhập tâm ma trong gương, nha đầu gọi là 'Tiểu Anh' kia đã động tay chân đến chén trà giúp nàng có thể xâm nhập vào mộng của ngươi, biến thành trở ngại làm hỏng tính toán. Nếu không, có lẽ ngươi thật sự có thể tự mình thoát ra, dò xét được thứ ngươi muốn dò xét. Rốt cuộc ngươi không thể chân chính động tình với ai, cho dù là Sở Giác liều mạng trói buộc ngươi, ngươi vẫn sẵn sàng hạ độc thủ với y. Cho nên điểm này ngươi biết, Sở Giác cũng biết, nhưng có người lại không biết. Vì vậy bọn họ nóng vội, mà ta vừa lúc lợi dụng cơ hội này để đến làm chuyện ta cần làm. Đó là ý trời, ý trời khó trái."

Hồ Duyệt ho khan một trận, trong miệng hộc ra một ngụm máu, hắn gian nan hỏi: "Ngươi cùng Sở Giác...Rốt cuộc là như thế nào?"

'Hồng Kiều' mỉm cười nói: "Ngươi cùng y ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không hỏi bao giờ sao?"

Hồ Duyệt thật sự có chút khí tàn lực tẫn, hắn nắm chặt khung cửa để bản thân không trượt xuống, hiện tại nếu 'Hồng Kiều' muốn đẩy hắn vào chỗ chết hắn không có chút năng lực nào để phản kháng.

'Hồng Kiều' tự giễu: "Y cũng giống như ta, nhưng rồi lại không giống nhau, tình huống của chúng ta cũng không giống nhau, bất quá ngươi không nên sơ suất. Sở Giác đối với ngươi hữu tình, cũng là có nguyên nhân, nhưng mặc kệ thế nào, y quả thật đã động tình. Đối với ngươi đây là một chuyện tốt, nhưng nếu ngươi cũng động tâm, vậy thì đối với các ngươi đây chính là chuyện xấu."

Hồ Duyệt cười lạnh nói: "Cô nương tuy rằng nói chuyện khắc nghiệt, làm người âm hiểm, nhưng trong lời nói lại đều có huyền cơ. Không sai, ta sẽ không động tâm với ai, mà tác dụng của y chỉ là mở ra sinh tử phù."

'Hồng Kiều' đồng ý vỗ nhẹ tay, nói: "Lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa hôm nay, Sở Giác nhất định sẽ có hành động."

Hồ Duyệt cố hết sức cười, nói: "Ha ha, nói không chừng y đã chạy xa rồi?"

'Hồng Kiều' nhìn thoáng qua Hồ Duyệt, nàng nói: "Ngươi ở, y sẽ chạy không thoát. Bất quá các ngươi...đều không phải là mục đích của ta, nhưng trong tay Sở Giác có thứ ta muốn, nếu y không còn nữa..."

Hồ Duyệt thật sự không thể chống đỡ nữa, hắn ngã xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn 'Hồng Kiều'. Hỏi: "Một vấn đề cuối cùng, ngươi định làm gì với nữ nhân này?"

'Hồng Kiều' khẽ cười nói: "Trên đời này không còn Hồng Kiều, chỉ tồn tại Liễu Cơ."

Liễu Cơ ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Hồ Duyệt nói: "Hồ sinh ơi Hồ sinh, ngươi không biết Sở Giác tốn biết bao nhiêu công sức mới giữ được ngươi sao?"

Hồ Duyệt: "Như vậy, cô nương định làm thế nào để tiếp tục giữ được tiểu sinh?"

Liễu Cơ sửng sốt, theo sau cười nói: "Không hổ là người được Sở Giác coi trọng, quả thực nhạy bén phi phàm. Để giữ ngươi, ta tự nhiên có biện pháp, nhưng tại sao ngươi chắc rằng ta sẽ làm như thế?"

Hồ Duyệt ôm ngực, nói: "Đương nhiên vì để đối phó Sở Giác, bởi vì nếu là ngươi, Sở Giác sẽ không do dự, nếu không ngươi cũng sẽ không chờ đến thời khắc này. Ngày trước cô nương muốn ta tìm một người, người này chính là Sở Giác. Nhưng nếu có ta ở đây, y ít nhất sẽ còn cố kỵ, lý do này đã đủ chưa? Tựa như lời cô nương nói, ta đã sớm biết bên cạnh Hồng Kiều có người theo dõi, vậy thì khi ngươi gửi hồn lên nàng, ta sao lại không có chuẩn bị trước? Đạo lý này, cô nương có lẽ phải đoán được chứ nhỉ."

Liễu Cơ không lên tiếng, nàng nhìn Hồ Duyệt. Hoa văn trên người Hồ Duyệt ngày càng rõ ràng, hắn cau mày nhưng vẫn cố gắng ép chính mình giữ vững thần trí thanh tỉnh, tuyệt đối không thể ngã xuống bởi vì thái độ câu nói tiếp theo của Liễu Cơ sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Đây là một đòn chí mạng.

Hồ Duyệt âm thầm nắm chặt nắm tay, Liễu Cơ lạnh mắt nhìn hắn, theo sau cười nói: "Vì sao y lại nặng tình với ngươi như thế, quả thật cũng rất đáng giá. Kỳ thật thứ ngươi muốn đang ở trên người ngươi, không phải trên Sở Giác, càng không hề liên quan đến những thứ râu ria kia. Còn về 'Cục', đó là số mệnh, chỉ với sức người thật khó để thay đổi"

Hồ Duyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thả lỏng nắm tay, theo sau nói: "Vậy làm phiền...cô nương...". Nói xong liền rơi vào hôn mê.

Liễu Cơ cau mày nhìn Hồ Duyệt nhưng vẫn là cố sức dìu hắn lên, trong miệng nói thầm nói: "Hồ sinh ơi Hồ sinh, ngươi sao lại yếu đuối như thế, là do Sở Giác nuôi ngươi quá tốt sao? Rõ ràng chỉ mới uống một chén rượu trùng thôi mà."

Một bên oán giận, một bên đem người đặt lên giường, Bởi vì phía sau hắn vẫn còn cắm một thanh chủy thủ đỏ, cho nên Liễu Cơ dứt khoát trực tiếp cho hắn nằm xấp lên giường, sau đó nhìn bốn phía nói: "Tình thâm bất thọ, trăng tròn sẽ khuyết, Sở quân ơi Sở quân, ngươi rốt cuộc sẽ đi nước cờ như thế nào? Tiểu muội tò mò vạn phần."

Liễu Cơ ngồi trên ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, nàng vung phất trần trong tay, ở cửa liền xuất hiện hai người giấy, vừa khóc cười đứng canh giữ ở hai bên. Mà dung mạo của nàng cũng bắt đầu biến hóa, tóc dần trở lại màu đen ban đầu, chính là bộ dáng của Hồng Kiều ngày xưa.

_______________________

Hai nữ quỷ đứng canh giữ ở cổng nhưng lại không thể tiến vào, nhất cử nhất động ở bên trong các nàng đều không thể biết được.

Yến Nhi cắn răng nói: "Hiện tại nên làm thế nào?"

Liễu Nhi vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cổng Quan Tình Trai, mở miệng nói: "Ngươi về bẩm báo cho chủ nhân. Hết thảy vẫn nằm trong kế hoạch của ngài ấy. Ta tiếp tục ở lại đây."

Yến Nhi gật đầu sau đó biến mất, còn Liễu Nhi vẫn đứng im như rối gỗ, nhìn vào đại môn.

________________________

Bên trong Quan Tình Trai, Hồ Duyệt đang bị khống chế, Liễu Cơ ngồi chờ Sở Giác. Tại một nơi khác, Mộng Linh đã trúng thuật chú gấp rút trở về tiểu lâu của Hồng Kiều, Huyền Minh Tử lặng yên đứng ở cửa như đang suy tư điều gì.

Nàng hơi do dự, dùng ống tay áo che đi dấu vết trên tay, sau đó giả vờ như không có gì dị thường, điều chỉnh hô hấp lại rồi tiến về phía trước.

"Ngươi sao còn ở đây?"

Huyền Minh Tử a một tiếng, hắn nói: "Ngươi đã về rồi, như vậy xem ra chúng ta đã thắng. Ta lúc nãy đang suy nghĩ một vấn đề."

Mộng Linh nhìn thoáng qua hắn, nói: "Vấn đề gì?"

Huyền Minh Tử chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn xa xăm, nói: "Ta cả đời này vẫn luôn sống trong Vân chú, nguyên nhân bởi vì vậy cho nên ta đã tràn ngập ma chướng, nhưng đến được một bước này rồi, ta lại bắt đầu có chút do dự."

Mộng Linh cười nhạo nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn biết vì sao lúc đó Hồ Duyệt lại quyết định như vậy?"

Huyền Minh Tử: "Cáo già thì ý nghĩ đương nhiên cũng không tầm thường, mà Vân chú của hắn lại làm ta cảm thấy ở trong sâu còn có một tầng ý nghĩa khác. Vân chú rốt cuộc là thứ gì? Tầng này... Ta vẫn cũng chưa khám phá ra."

Mộng Linh: "Lúc trước khi Hồ Duyệt tiến vào trận pháp kia rồi trở về, ta cũng không thực sự nhìn thấy hắn nhập Cục, ta đã chết từ trước, cho nên rốt cuộc cuối cùng là như thế nào, chỉ có một mình hắn mới biết được. Dáng vẻ hiện tại này của hắn, nhất định là có nguyên nhân. Vân chú ban đầu không phải để giết người, mà là dùng để cắt đứt những biến số, giúp ổn định toàn bộ 'Cửu Nguyên Thiên Vấn Trận'. Hơn nữa để lại trên sinh tử phù, đây là phương thức mở cục duy nhất được bảo tồn cho hậu thế. Nhưng Hồ Duyệt đã cắt đứt mọi thứ liên quan đến hắn, chỉ giữ lại Vân chú cùng khối sinh tử phù kia, quả thực giống như ..."

Huyền Minh Tử: "Quả thực giống như hắn làm vậy để đoạn tuyệt mọi quan hệ về sau. Nhưng ngươi nói chỉ cần hắn khôi phục ký ức, mọi thứ nhất định sẽ lại bắt đầu, vậy chẳng phải mọi hành động của hắn trước kia đều rất mâu thuẫn hay sao? Hồ Duyệt trước kia cùng Hồ Duyệt hiện tại vì sao lại tạo ra khác biệt to lớn đến vậy? Việc này cùng việc hắn bị mất kí ức lại có liên quan như thế nào?"

Huyền Minh Tử nhíu mày, hắn khoanh tay tiếp tục nói: "Nhất định việc này vẫn còn có ám chiêu gì đó, đáng tiếc thời gian của chúng ta không còn nhiều. Mà Sở Giác vẫn như cũ không có động tĩnh, người này thâm tàng bất lộ, dù ta có đứng trên đỉnh Trung Nguyên, cũng vì một trận chiến bí mật cuối cùng kia. Quan hệ của dòng tộc y cùng hoàng gia rất mờ ám, y có hiểu biết về Vân chú, tiếp cận Hồ Duyệt cũng tuyệt đối không phải do ngẫu nhiên. Nhưng hành động của y, ngươi ta đều không rõ ràng cho lắm, cũng có rất ít người biết về quan hệ của Sở hầu cùng hoàng triều. Vậy vì sao ngươi chắc chắn hồn phách của Sở Giác có thể mở được sinh tử phù?"

Hết chương 72.

Chú thích:

(1)Từ tý đến ngọ có 7 con giáp ( Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ), gặp nhau là sẽ xung khắc, từ giáp đến canh có 7 can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh). 12 địa chi có 6 chi Tý, Dần, Thìn, Ngọ, Thân và Tuất là thuộc Dương, 6 chi còn lại gồm Sửu, Mão, Tị, Mùi, Dậu và Hợi thuộc Âm. Âm và Dương kết hợp lại với nhau, 2 chi sẽ hình thành nên Nhị hợp, góp lại thành 6 cặp tương hợp (Lục hợp).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro