Chương 80: Tàn Mai Chủ Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên địa định vị, sơn trạch dũng khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất tương xạ, bát quái tương thác. Sổ vãng giả thuận, tri lái giả nghịch, thị cố 《 dịch》nghịch sổ dã." --《 Thuyết Quái》

(*Dịch: Trời và đất luôn cố định, sông và núi luôn bị ảnh hưởng bởi biến hóa trong tự nhiên giống như nhau, lôi và phong tiếp cận lẫn nhau, nước và lửa không sinh ra từ cùng một nguồn gốc, bát quái được tạo thành từ sự giao thoa. Dùng thuật số suy ra quá khứ là thuận, dùng thuật số dự đoán tương lai là nghịch, cho nên "Châu Dịch" là dùng nghịch số để suy luận ra tương lai.)

---

Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử một đường lao thẳng đến phía trước, có lẽ vì tốc độ cực nhanh nên những chuyện quái dị cũng ít xảy ra hơn, hai người tranh thủ từng giây từng phút trong cuộc đua tốc độ này. Hồ Duyệt không những phải gấp rút lên đường, lại còn phải chú ý từng biến hóa nhỏ ở xung quanh, cảnh vật bốn phía tuy rằng không có gì khác thường nhưng vẫn âm thầm biến đổi giữa trời đất, ngoài ra vẫn chưa có thêm ai xuất hiện, hắn càng phải lưu tâm. Trong lòng hắn có một nỗi bất an không thể lý giải, tất cả mọi thứ đều hợp lý nhưng lại có gì đó không ổn, dường như vẫn còn vô số những huyền cơ ẩn tàng.

Đột nhiên một trận âm phong thổi đến, ngăn chặn bước đi của hai người. Gió tuy không lớn nhưng lại mang theo mùi máu tanh, khiến tinh thần của cả hai lập tức bị kéo căng.

Hồ Duyệt dừng chân lại, nơi này không còn là ven sông ban nãy, mà càng tiêu điều hoang vắng hơn, đồng hoang cỏ dại, phía xa có thể thấy được những ngọn núi đang ẩn hiện trong làn sương mờ. Huyền Minh Tử cũng ngưng thần chờ đợi. Gió thổi đến từ trước mặt một cách bất ngờ, nơi này đã không còn cây cối, vì vậy trong một lúc gió cuốn tung bụi cát, khiến người ta không thể nào mở nổi mắt.

Gió thổi được một lúc lâu rồi dừng lại, Huyền Minh Tử và Hồ Duyệt lúc này mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Những hòn đá vây quanh hai người họ đều đã bị di đời vị trí, tựa hồ như được sắp đặt có dụng ý từ trước.

Huyền Minh Tử liếc mắt: "Ha, lại là Kì môn độn giáp? Nhìn trận pháp có vẻ là Bát quái trận."

Hồ Duyệt vẫn không thả lỏng, nói: "Không, trận pháp này không hề đơn giản, không thể lơ là. Chúng ta bước vào từ hướng đông nam, nhưng nhìn thế trận tứ phương, lại không đơn giản như vậy. Bên ngoài là do gió thổi tạo thành, nhưng lại ẩn chứa huyền cơ. Đi từng bước một vậy."

Huyền Minh Tử điểm này còn phải chờ Hồ Duyệt nhắc nhở sao? Hắn ngồi xổm xuống, định nhặt một viên đá dưới chân lên, nhưng bất luận cạy như thế nào cũng không lấy lên được. Hồ Duyệt lấy mai rùa ra, quả thật xuất hiện một vết nứt sâu hoắm, cắt ngang vết nứt ban đầu.

Huyền Minh Tử: "Đây là có ý gì?"

Hồ Duyệt nhìn xung quanh, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói với Huyền Minh Tử: "Việc này tuy không thể trực tiếp lấy mạng của chúng ta, nhưng lại ngáng đường khiến ta không cách nào bước tiếp."

Huyền Minh Tử không tin, muốn nhấc chân bước tới, nhưng như lời Hồ Duyệt đã nói, chân của hắn như cắm rễ xuống đất, không thể cử động.

Nhà dột gặp mưa, thuyền trễ gặp bão. Ngay lúc cả hai đang không thể di chuyển, một trận gió lớn gào thét thổi đến, lúc này không chỉ còn là gió nữa, mà nó cuốn theo cả đất đá thổi trực tiếp đến từ phía đối diện bọn họ.

Đá nhỏ đá lớn liên tiếp đập vào người Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử, những viên đá với góc cạnh bén nhọn, hai người tận lực né tránh nhưng cũng không tránh khỏi tình cảnh khắp người đều là vết thương xanh tím không ngừng chảy máu.

Tuy rằng cả hai đều tránh được những điểm chí mạng, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng mất máu mà chết, Huyền Minh Tử nhìn sang Hồ Duyệt, trong lòng lóe lên một ác ý. Hồ Duyệt há lại không hiểu hắn muốn hy sinh Hồ Duyệt để bảo toàn tính mạng của bản thân Huyền Minh Tử hắn.

Hồ Duyệt vừa né những viên đá bay đến, vừa nói với Huyền Minh Tử: "Đạo huynh phải suy nghĩ cho thật kĩ, tuy rằng ngươi cũng đã nhìn qua bản đồ, nhưng nếu không có ta, ngươi đến được đó cũng chưa chắc nhìn ra được huyền cơ."

Huyền Minh Tử hờn dỗi: "Nói gì vậy, sao có thể nghĩ xấu cho ta như vậy, ta chỉ đang nghĩ lão hồ li ngươi chắc là đã suy nghĩ ra biện pháp thoát thân rồi phải không."

Hồ Duyệt thở dài: "Ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chặt hai chân của ngươi trước, sau đó dùng thân của ngươi chặn đá, có lẽ qua một lúc sẽ nghĩ ra biện pháp gì hay hơn."

Huyền Minh Tử trong lòng hốt hoảng, thì ra không chỉ có hắn mới nghĩ ra biện pháp âm hiểm như vậy...Hắn vội vã nói: "Ngươi! Ngươi đừng quên..."

Hồ Duyệt bình tĩnh tự tin cắt ngang lời uy hiếp còn chưa nói xong của Huyền Minh Tử: "Ha, sao có thể làm như vậy chứ, ta đùa đó, ta đừng ở đây làm bia ngắm đá nãy giờ không phải vì đang tìm cách khác sao."

Huyền Minh Tử tức đến độ không nói nên lời, Hồ Duyệt không nhanh không chậm dùng tay bắn ngược lại vài viên đá bay đến sang hướng khác, mà những viên đá vốn dĩ không thể xê dịch ở trên mặt đất ban đầu, sau khi bị những viên đá mà Hồ Duyệt làm lệch phương hướng bắn trúng, cư nhiên cũng bị chạm văng ra khỏi vị trí ban đầu.

Huyền Minh Tử lúc này đã hiểu được dụng ý của Hồ Duyệt, nhanh chóng phối hợp với hắn, làm thay đổi bài trí của trận pháp bằng đá này.

Hồ Duyệt: "Cẩn thận, đừng quên, hiện tại nơi này thời gian và không gian là bất biến."

Huyền Minh Tử hừ một tiếng: "Bất biến ứng vạn biến."

Hai người mỗi người một bên, một âm một dương, dùng bát quái làm tiêu chuẩn, từ thiên trì song hóa, âm độn và dương độn hoán đổi, Thiên can địa chị, Cửu cung cửu tinh chi vị.

*Các thuật ngữ trong Bát quái

Rất nhanh sau đó, toàn bộ các viên đá tạo thành trận pháp đều bị di dịch vị trí, khi viên đá cuối cùng rời khỏi nguyên vị, sinh môn mở ra. Phong ngừng, nhân động.

Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử nhìn nhau, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước.

Huyền Minh Tử bấm tay tính toán: "Âm Giáp dần quý vị tại tốn tứ, Đinh kì chấn tam, Á bính kì tại khôn nhị, Ất kì nãi tại khảm nhất." Hắn chậc lưỡi nhìn Hồ Duyệt vẫn diện vô biểu tình, nói: "Chà, sau phong kiếp..."

*Các quẻ trong Bát quái

Hồ Duyệt thở dài nói: "Ha, đạo huynh à, Phong vi tốn, nãi nhập dã. Nói rõ chúng ta đã rơi vào trận Kì Môn Bát Quái. Không cần tỏ ra cao thâm nữa, nhập môn mà thôi, nhập môn mà thôi. Bài vè của trẻ con, ba trăm năm trước ta đã thuộc lòng rồi."

Huyền Minh Tử: "Hiện tại không những bị rơi vào trận Bát quái lỗi thời này, mà sinh tử phù trong tay ngươi cũng tróc vỏ rồi, chẳng lẻ hai chúng ta một đời anh minh lại phải chết trong cái trận địa cũ rích này sao."

Hồ Duyệt thở dài, đi về phía trước, Huyền Minh Tử: "Trước vào sau sập bẫy, không biết nó sẽ cho chúng ta sập bẫy như thế nào?"

Sinh tử phù trong tay Hồ Duyệt bắt đầu phát ra âm thanh, một vết nứt mới xuất hiện. Hồ Duyệt dừng bước: "Đến rồi!"

Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang dội, uy lực như hủy thiên diệt địa, từ bốn phương tám hướng đổ về, không cách nào trốn dạy.

Hồ Duyệt vận khí, bước lên nửa bước. Khảm quái chi tương, vi thủy, vi hãm, Thiên can địa chị, Nãi vi dương quái âm hào. Hồ Duyệt nhìn vào sinh tử phù, đường nứt mới xuất hiện này vừa hay hướng về phía bắc. Vết nứt xuất hiện lúc đầu là phía đông nam, tất cả đều trùng hợp tạo thành các vị trí đối ứng trong Bát quái.

Hồ Duyệt còn chưa tính toán xong, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, dưới đất phun lên rất nhiều mạch nước ngầm, kì thực cổ quái, vừa rời khỏi mặt đất liền biến thành trụ băng, kiếm băng.

Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử hít một hơi lập tức nhảy lên, nhưng cho dù có nhảy cao đến mức nào thì vẫn sẽ có lúc rơi lại xuống đất, đao băng kiếm băng như có cảm ứng, đợi họ gần chạm đất liền đâm lên trước. Hai người vừa thoát khỏi trận Phong tốn lại chạm phải nạn Băng khảm.

Nếu như trong thời không bình thường, hai bọn họ tất nhiên có thể hóa giải trận pháp này một cách dễ dàng, nhưng nơi đây không phải thuộc Thiên can địa chi. Tính toán cũng chỉ là dự đoán, cược vận may mà thôi.

Trụ nước vươn đến vị trí cao nhất rồi lập tức ngưng tụ, bắn ra những thanh băng sắc bén như đao kiếm.

Huyền Minh Tử rút ra bảo kiếm từ sau lưng, tung người bay lên, Hồ Duyệt hiểu dụng ý của hắn, lập tức phối hợp. Huyền Minh Tử dùng kiếm phá băng, băng vỡ lập tức biến thành nước, nước lại hóa thành băng.

Huyền Minh Tử cần chính là thời khắc này, khi băng hóa thành nước, nhưng vẫn chưa rơi xuống đất. Hồ Duyệt vọt lên đánh vật thể không phải nước cũng chưa phải băng kia về phía đỉnh trụ băng. Hai người hành động gần như cùng lúc, không hề có một giây chần chừ nào.

Kiếm pháp tinh chuẩn, thân ảnh cực tốc, Hồ Duyệt và Huyền Minh Tử phối hợp nhịp nhàng, trận Khảm thủy, phá trận.

Nhưng trong Bát quái trận, vẫn còn lại sáu trận, Hồ Duyệt nhìn mai rùa trong tay, nói: "Sai rồi, vẫn sai rồi."

Sinh tử phù không hề vì hai người đã phá được trận mà hồi phục, vết nứt vẫn xuất hiện. Trong một lúc, nỗi bất an tràn ngập trong không khí, nhiễm lên giữa chân mày của bọn họ.

Hồ Duyệt: "Không biết mai rùa này có thể chịu được đến lúc nào. Rốt cuộc chúng ta đã sai ở đâu?"

Trong mắt Huyền Minh Tử chỉ còn lại sự bất lực. Ngay lúc hai người chuẩn bị đối mặt với trận pháp tiếp theo, đối mặt với khả năng mai rùa sẽ xuất hiện thêm một vết nứt, lúc cả hai đều tiến thoái lưỡng nan thì một làn hương mai thổi đến, tựa như dẫn đường, tựa như cản trở.

Cánh mai tung bay như tuyết, lao thẳng về phía hai người. Hương mai tràn ngập còn đem theo cái lạnh khiến người ta không khỏi mình. Cánh mai như tuyết, nhưng khi rơi lên người lại không cách nào phủi đi.

Cánh hoa càng lúc rơi càng dày đặc, tựa như một cái lồng nguy hiểm đang chực chờ nhốt lấy bọn họ.

Hai tay che đi phần mặt, nếu không cánh hoa sẽ bay vào mũi miệng. Chẳng biết được trong thứ này có độc hay không, mùi thơm nồng dị thường đã khác xa với mùi hương thanh mát vốn có của hoa mai, còn đem theo một vị ngọt đầy tử khí.

Hai người không ngừng lui về phía sau, cánh hoa dính lên người càng lúc càng nhiều. Hai tay phải che đi phần mặt, nếu không qua một lúc chắc sẽ lâm vào cảnh chết vì ngạt thở.

Cả hai không thể động đậy, nhưng vì thời không nơi đây không ổn định, cho nên trận pháp này lại khác với lẽ thường. Hai người nỗ lực tìm lối thoát, nhưng cánh hoa quả thực càng lúc càng nhiều, mùi hương lại có tác dụng mê hồn.

Huyền Minh Tử cuối cùng đoán ra một quái trận, hét lớn: "Không ổn! Là Li Cung trận!"

Hồ Duyệt trong lòng than khổ, Li Cung trận như tên của nó, vậy nhất định sẽ có...

Quả nhiên, bốn phía bắt đầu nóng lên, từ nóng sang lạnh thật sự khiến người ta không thể chịu nổi, Huyền Minh Tử sờ lên mũi. Hắn vậy mà chảy máu mũi rồi.

Hắn vội vã điểm các đại huyệt đạo của bản thân, không thể để bản thân huyết mạnh đứt đoạn vì hai loại không khí nóng lạnh đan xen này.

Hai người không thể tiếp tục đi lên phía trước, chỉ có thể ở tại chỗ, cố thủ nguyên khí. Trong khi đó, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, hàn khí lúc trước trong cơ thể còn chưa đẩy hết ra, nhiệt lượng vượt sức chịu đựng của con người lại trực tiếp ập vào.

Hai trận ban nãy, có thể xem như miễn cưỡng đối phó được, nhưng lần này họ đành khoanh tay chịu trói. Huyền Minh Tử cũng không nói gì nữa, nỗ lực áp chế sự thống khổ lan toả khắp cơ thể hắn. Hồ Duyệt cũng không cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ cần mở miệng ra, khí mạch đang được cố thủ sẽ có nguy cơ lập tức đứt đoạn.

Thể lực bị bào mòn từ từ, mà điều đáng sợ nhất, dưới nhiệt độ không khí ngày càng cao, những cánh hoa dính trên người bọn họ bắt đầu bốc khói, hiện lên vết tích thiêu đốt.

Trong lòng Hồ Duyệt bắt đầu bất an, cảm xúc căng thẳng làm hắn bắt đầu mất đi ý thức. Hắn ngồi xếp bàn trên đất, hai mắt nhắm chặt, trong hoàn cảnh tĩnh lặng này, hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ: "Ha, trận này có vẻ hiền đệ không dễ vượt qua rồi."

Hồ Duyệt chỉ nghe thấy một tiếng gọi nhẹ, lập tức tinh thần thanh tỉnh, nhưng vẫn không cách nào mở miệng trả lời. Thanh âm của Sở Giác lại vang lên: "Trận này, chính là Băng hoả lưỡng trùng thiên, nhưng vì sao lại dùng hoa mai làm vật dẫn, hiền đệ hãy suy nghĩ điều này trước. Bát quái cản đường. Nếu không có người thứ ba giúp đỡ, cửa này khó mà vượt qua."

Trong lòng Hồ Duyệt có mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng vẫn không cách nào mở miệng, hắn không biết tại sao linh thức của Sở Giác lại ở nơi này. Không biết tại sao mai rùa lại nứt.

Tất cả vấn đề, chẳng lẽ sẽ chấm dứt tại đây? Cục này, lại thua, hắn còn gì để thua? Trong lòng Hồ Duyệt lạnh lẽo, ngay khi tất cả những nghi hoặc đổ dồn vào tâm trí hắn, những cánh hoa bắt đầu bốc cháy.

Nhưng Hồ Duyệt vẫn nhắm chặt mắt, tựa hồ không hề phát hiện tình hình ở xung quanh. Y phục của hắn được tô điểm bởi những đoá mai nở nộ, xinh đẹp quỷ dị. Huyền Minh Tử không thể để Hồ Duyệt chết tại nơi đây, nhưng hắn cũng không thể không màng bản thân mà chạy đến cứu Hồ Duyệt, chỉ có thể dùng thanh âm cực nhỏ kêu gọi: "Hồ Duyệt, lão hồ li, lão quái vật, mau tỉnh dậy!"

Hồ Duyệt vẫn không hề hay biết tình huống khẩn cấp bên ngoài, Huyền Minh Tử cũng không cách nào cử động. Ngay lúc hai người đều bất lực trước trận pháp này, cánh mai lại một lần nữa ập đến, tuyết và mai va chạm vào nhau, tạo thành một vòng tròn vây quanh hai người, mà lúc này trên người Hồ Duyệt cũng bắt đầu có dấu tích ngọn lửa dần tắt.

Hồ Duyệt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn nói với thanh âm vang lên trong đầu: "Nếu như Sở huynh cũng ở trong tình cảnh nguy kịch này, huynh sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là bảo vệ đệ chu toàn."

Hồ Duyệt: "Đừng nói linh tinh nữa...cuối cùng là làm thế nào?"

"Những người mà ngươi đã gọi vào nhập Cục, tự nhiên sẽ không để ngươi rời Cục sớm như vậy, cửa này tuy rằng hiểm ác, nhưng chưa phải là tuyệt vọng. Cửa sinh tử thật sự, ngươi vẫn chưa gặp phải đâu."

Hồ Duyệt: "Ta biết, nên ta cũng đã thiết lập phòng hộ, nhưng trận này nhất định phải phá, thời gian không chờ đợi ta."

Thanh âm của Sở Giác không xuất hiện nữa, Hồ Duyệt dần dần tập trung tinh thần, đợi khi hắn mở mắt ra, làm gì còn đá, làm gì còn băng hoả, cũng chẳng có cảnh tượng cánh hoa tràn ngập ập đến. Chỉ có những cơn gió nhẹ, những đoá hoa tươi, hương thơm từ khắp phía, kiều hoa vũ mị.

Hồ Duyệt phủi y phục, cánh hoa lập tức rơi xuống đất, lúc này cũng không còn thấy bóng dáng Huyền Minh Tử, nơi này chỉ còn một mình hắn. Hắn không lên tiếng, cũng không chuyển động.

Lúc này, hắn nghe từ phía xa dường như có người đang gọi tên hắn. Hồ Duyệt lắng tai, là Huyền Minh Tử, đang lúc hắn ngập ngừng có nên trả lời, một thân ảnh chậm rãi đến. Những người sau khi nhập Cục đều khôi phục lại tướng mạo ban đầu. Hồ Duyệt dùng máu khai Cục cho nên mái tóc của hắn vẫn có màu đỏ như một ngọn lửa. Người đến nói: "Tiên sinh, học sinh đến trễ rồi."

Tả Nhất Kỳ bước ra từ trong rừng hoa mai, vẫn là khuôn mặt ôn hoà. Hồ Duyệt chắp tay: "Khách khí khách khí, lão bằng hữu rồi, các hạ mới chính là chủ nhân thật sự của Tàn Mai phải không."

Tả Nhất Kỳ nheo mắt cười haha : "Hồ công tử sao lại nói vậy?"

Hồ Duyệt ngắn một cành mai xuống, búi mái tóc lên, bạch mai hồng phát, dù cho rối loạn cực kì nhưng vẫn toát lên vẻ thư lãng phong tình, hắn chỉnh lý lại cổ áo, chắp tay cúi người, nói: "Một bái này là để cảm ơn lão hữu đã cứu tại hạ một mạng."

Tả Nhất Kỳ cũng có chút bất ngờ, Hồ Duyệt đứng thẳng lên, nói: "Vậy ta hiện tại nên gọi ngài là Tả sư gia, hay là Tàn Mai chủ nhân? Hay nên xưng hô là Sở huynh? Hay nên gọi là tên khốn lừa đảo?"

*Tàn Mai Chủ Nhân trong phần Ô Nha Chi Mê chương 5-7

Tả Nhất Kỳ càng ngây người, cuối cùng ha ha cười lớn, cười mệt rồi mới dừng lại hỏi: "Làm sao hiền đệ phát hiện được?"

Hồ Duyệt lại không cười, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ nói: "Hừ, khuôn mặt này mà bày ra cái nụ cười đó, ta thật sự là nhìn không nổi. Lúc đầu ta nên nghĩ đến thời gian của trận pháp Tàn Mai quá dài, cho dù với năng lực của Huyền Minh Tử cũng không thể làm được. Mà về sau Huyền Minh Tử lại có vẻ né tránh thân phận Tàn Mai chủ nhân, cũng bởi vì hắn sợ rằng nói nhiều hơn sẽ bị phát hiện bản thân là kẻ giả mạo. Vì vậy ta nghĩ, chủ nhân đầu tiên của Tàn Mai nhất định là một người khác, Huyền Minh Tử chỉ là kẻ nhảy vào lúc sau, mượn cơ hội này tiếp cận ta mà thôi. Ngươi hỏi ta vì sao sau đó lại không tham gia nữa, lý do thật sự là vì ta phát hiện ý nghĩa của yến tiệc Tàn Mai không nằm trong rượu."

Hết chương 80.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro