Chương 87: Quán Sơn Chi Chiến (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tướng sĩ không còn hoài nghi lo lắng, sống chết từ lâu đã không màng đến, Triệu quân trước nay hành quân thần tốc, đánh nhanh rút nhanh. Ba quân rút khỏi bình nguyên phía đông nam, kéo về sơn lâm ở đông bắc, quân địch không cách nào phát động công kích quy mô lớn, bèn tuỳ cơ ứng biến vây chặt Triệu quân. Trong núi không có đường lui, một bộ phận kỵ binh cũng theo kế hoạch chặn hết những con đường thoát khác.

Cách làm này đối với con mắt của kẻ ngoài cuộc chẳng khác nào mua dây buộc mình, tự huỷ đường sống.

Sở Giác lại hơi mỉm cười nhìn về sơn mạch ở phía xa, nói: "Cuối cùng đến được núi Cửu Cương, ta quả nhiên không nhìn lầm người."

Liễu Cơ thở dốc: "Ngươi điên rồi sao? Nếu ngươi giết ta, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?"

Sở Giác nghiêng đầu, từ đầu đến cuối vẫn luôn đánh giá địa thế xung quanh, nói: "Suy đi tính lại, ngươi là kẻ hợp nhất cho nhân vật này. Lúc đầu dùng một hồn của Hồ Duyệt và một hồn ngươi mới giữ được nửa ngọn núi này. Nếu như bây giờ dùng toàn bộ số hồn phách của ngươi, nhất định có thể bảo toàn nơi này. Huynh trưởng là xem trọng ngươi!"

Liễu Cơ hét lên một tiếng, xông về phía Sở Giác, liều mạng tấn công, không phải vì mưu đồ gì mà vì để bảo toàn mạng sống. Sở Giác nhìn ngọn núi Đoài cung bắt đầu rung lắc, nói: "Ngươi đã không còn thích hợp đứng tại Cửu Nguyên rồi."

Sở Giác vung kiếm nhanh như tia chớp, Liễu Cơ chỉ cảm nhận được yết hầu lạnh lạnh, nàng trợn mắt nhìn Sở Giác, nói: "Ngươi cư nhiên vì một con người mà phá vỡ sự cân bằng của Cửu Nguyên? Ngươi rốt cuộc là đang làm gì?"

Sở Giác: "Ta đang làm việc nên làm."

Liễu Cơ che yếu hầu, khụy xuống mặt đất, nói: "Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"

Sở Giác: "Có nghĩa là sau lần này, sẽ không còn Thiên Vấn."

Liễu Cơ ngã ra trên đất, từ cơ thể nàng mọc ra những sợ dây leo, nói: "Ngươi điên rồi... Bọn họ sẽ không đồng ý đâu."

Sở Giác ngồi xuống, nhặt rìu cổ lên, một đầu tóc ngân bạch, trong đôi mắt cũng chỉ là một màu ngân bạch, bộ dáng này của y đã không còn là con người nữa rồi, y nói: "Ta chỉ làm việc nên làm, đừng quên ta là ai."

Liễu Cơ khó khăn mở miệng: "Đại..." nhưng còn chưa kịp thốt ra lời, lúc này trước mặt Liễu Cơ xuất hiện một người, tay cầm sáo trúc chầm chậm bước đến. Liễu Cơ mở to mắt, muốn gọi tên của người kia, nhưng nàng chỉ cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối đen, người kia cũng đã biến mất. Đôi mắt nàng rơi xuống một giọt lệ, sau đó thân thể dần hoá thành những dây leo màu xanh lục.

Trong khoảng khắc này, sơn mạch đột nhiên rung lắc dữ dội, cả ngọn núi bắt đầu biến hoá, như bị một màu xanh sinh động bao phủ, hiện ra vẻ sống động khác thường. Sở Giác theo sau cắm chặt chiếc rìu cổ cắm vào vách núi, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, núi Cấn cũng vì vậy chấn động kịch liệt.

Nhìn về phía núi Đoài cung đối diện, lúc này đã có dấu hiệu sụp đổ, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền đến từ phía núi Chấn cung, lập tức hai ngọn núi lớn đồng thời sụp xuống. Núi đổ đá nứt, đại vũ hào hùng, sông nước dâng cao. Đất đá đổ sập, thế nước như ác long. Đại quân vốn dĩ khí thế như hồng thủy, lúc này đứng giữa bão lũ và núi đổ cũng chẳng khác gì những đàn kiến nhỏ bé, lập tức bị nhai nuốt nhấn chìm, quân địch tử thương vô số. Tất cả đều vượt ngoài dự đoán, đến mạng cũng không kịp tháo chạy.

Nơi Triệu quân dồn về vừa hay là chỗ cao duy nhất ở nơi đây, còn được núi Cấn cung che đỡ, toàn quân đều bình yên vô sự.

Trong ba ngọn núi, chỉ có núi Cấn cung là không chút sứt mẻ. Lúc đầu Hồ Duyệt hy sinh một phần hồn, khiến bản thân vô tình vô cảm, chẳng khác gì một cái xác không hồn, mới có thể bảo toàn được một nửa ngọn núi. Nay lại có toàn bộ hồn phách của Liễu Cơ đến yểm định, quả thật hiệu quả ngay trước mắt. Đây là nước cờ cuối cùng của Sở Giác, phá sáu trận, sập hai núi, bảo toàn núi Cấn cung, dùng thế nước trợ Triệu vương thắng được trận chiến tại Quán Sơn, ấn định cơ nghiệp ba trăm năm của đế vương.

Nhưng, vào chính khoảnh khắc này, từ đất vươn lên một sợi dây leo trực tiếp xuyên qua ngực của Sở Giác. Sở Giác chỉ cảm thấy trong miệng có một cổ vị ngọt, từ ngực truyền đến cảm giác đau đớn, y cúi đầu nhìn, mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi. Không còn sức để chống đỡ cơ thể, Sở Giác cắm thanh kiếm xuống mặt đất, mái tóc ngân bạch xoã trên vai, khí lực trong sơ thể nhanh chóng tiêu tán, y nhắm mắt, tự giễu: "Hiền đệ à, đây có lẽ là Thiên ý." Sở Giác biết y không còn cách nào rời khỏi đây, thần hồn bắt đầu tan rã, cơ thể dần dần hoá thành những tia sáng ngân bạch, tiêu tán trong thiên địa.

Hồ Duyệt cảm nhận được khí tức của Sở Giác đột nhiên biến mất, hắn hoảng hốt quay đầu, chỉ cảm giác cả người như rơi vào hầm băng, người mà hắn cho rằng sẽ không bao giờ chết đi, hiện tại lại hoàn toàn biến mất.

Hồ Duyệt cảm thấy lồng ngực đau nhói, không kìm được phun ra một ngụm máu lên vách đá, tim của hắn dường như cũng đã tan vỡ rồi. Hắn theo thói quen sờ lên bầu rượu treo sau lưng, bầu vẫn còn, nhưng bên trong đã không còn rượu nữa rồi. Hắn lắc lắc bầu rượu, lại nhìn xuống dưới núi, hiện tại hắn đã không còn thời gian để chậm trễ nữa, nhưng hai chân hắn thật sự không thể bước tiếp nổi. Hồ Duyệt mím môi, máu tràn ra từ khoé miệng hắn, hắn như ngây dại lẩm bẩm: "Sở huynh, ta hết rượu rồi, không còn gì để tế huynh, đành tạm dùng bầu rượu này vậy. Mong huynh đừng chê, huynh nếu có linh, nhất định phải đợi ta ở bên cầu Nại Hà, lúc đó rượu lại rót đầy, hai ta cùng ngao du sơn thuỷ. Nhất định...phải đợi ta."

Nói xong, bầu rượu trên tay Hồ Duyệt rơi xuống núi, vô ảnh vô tung. Hắn quay đầu nhìn quãng đường dài đằng đẵng ở phía trước, đoạn đường này quả thật bước qua quá gian khổ rồi. Hắn lại siết chặt nắm tay, nỗ lực leo lên phía trước. Hắn có thể đi được đến đây, đều nhờ vào sự hi sinh của Sở Giác và những người khác. Tất cả những sự phó thác này, chẳng lẽ hắn không có tư cách trả lời Thiên Vấn sao?

Trên Cửu Cương Sơn, nơi nghênh đón thần minh. Hai trận Càn Khôn, lúc này cũng đã bắt đầu rồi.

Hết chương 87.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro