Chương 88: Càn Khôn Nhất Vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cát nhật hề thần lương,
Mục tương du hề thượng hoàng.
Phủ trường kiếm hề ngọc nhị,
Cầu thương minh hề lâm lang"
Cửu Ca--Khuất Nguyên

(Tạm dịch:
Ngày lành và tháng tốt,
Kính cẩn vui sướng chờ đón thần minh
Vuốt ve thanh trường kiếm đeo ngọc
Ngọc đẹp phát ra tiếng lanh canh)

---

Hồ Duyệt cảm nhận được khí tức của Sở Giác đã hoàn toàn biến mất, hắn thân ở Cửu Cương thuộc núi nghênh thần, sương khói mịt mờ, hiện tại đã không còn nhìn thấy biên cảnh dưới núi. Nơi đây lúc ẩn lúc hiện tựa có tựa không, hắn không biết trận chiến tại núi Quán Sơn ra sao rồi, không biết có những ai vẫn toàn mạng trở ra, mà lịch sử có phải đã hoàn toàn biến mất không?

Hiện tại, hắn toàn tâm toàn ý tiến về phía trước, trong đầu hắn hiện lên những lời Sở Giác đã nói, những lời căn dặn, từng chút từng chút một, phảng phất như thể y vẫn đang ở bên cạnh, cùng hắn trèo lên ngọn núi nghênh thần - Cửu Cương Sơn.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng dựa dẫm vào người khác, chưa từng nghĩ đến sẽ cùng ai kết duyên, hắn sinh ra trong loạn thế, tại rừng núi nước Sở, luyện được một thân bản lĩnh, nhưng càng hiểu được bộ mặt của thế gian, càng cảm thấy bản thân thật sự rất bất lực, chỉ có thể bảo vệ được ba trăm năm thiên hạ thái bình, hắn sẽ cam lòng sao?

Hồ Duyệt của ba trăm năm trước, hắn đã làm qua rồi, dốc hết toàn lực. Hồ Duyệt của ba trăm năm sau hắn vẫn tiếp tục, không oán không hận, ba trăm năm thì ba trăm năm vậy. Ít nhất hắn cũng đã cố gắng rồi. Người khôn kẻ dại thật ra đều như nhau, nói cho cùng đều là sống vì tín niệm trong tâm của bản thân.

Lúc đầu, khi hắn gặp được Sở Giác là nhờ một ván cược, trở thành tri kỉ, nhưng lại chưa từng đem bí mật cất giấu kín trong đáy lòng nói cho đối phương biết. Đối ẩm dưới trăng, rượu đầy nhưng trong tim dường như lại khuyết. Hai người đánh cờ, chỉ xem ai sẽ đi trước một bước, nhưng tâm ý của Sở Giác, Hồ Duyệt trước đây không thể hồi đáp, hiện tại đã không kịp hồi đáp. Chỉ lưu lại một nụ hôn vội vàng dùng làm ước định. Hai từ "tri kỷ", nhưng lại nhiều thêm một phần tình cảm sâu sắc, phần tình này, Hồ Duyệt trả không nổi, nhưng vẫn luôn ôm trong lòng.

Người ta thường nói đa tình là khổ, nhưng đâu biết rằng yêu mà không thể hồi đáp mới là đau đớn nhất.

Ba trăm năm trước, trời xanh có hỏi: Thiên liệu có tình.

Hồ Duyệt lúc đó trả lời: "Thiên vô tình, người hữu tình."

Chỉ đúng một nửa. Hiện tại, Hồ Duyệt một lần nữa phải trả lời nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra đáp án. Hắn không biết Cửu Nguyên đại diện cho Thiên ý sẽ hỏi những gì, hay vẫn là câu hỏi này? Hoặc là một câu hỏi mà có câu trả lời không đúng cũng chẳng sai. Những điều này đều không còn quan trọng nữa, trong tim của Hồ Duyệt đang dần được lấp đầy, đã ba trăm năm hắn mới có thể lấy lại được tình cảm, nhưng thứ đầu tiên hắn cảm nhận được lại là cay đắng biệt ly.

Xung quanh sương mù dày đặc, Hồ Duyệt dường như đã không còn nhìn thấy con đường dưới chân, tựa hồ như đang cưỡi mây đạp sương, bước trên con đường lên thượng giới.

Giữa thiên địa chỉ còn lại một mình Hồ Duyệt, mây mù lượn lờ đem đến cảm giác càng tịch mịch. Hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo, từ trong lòng cho đến bên ngoài, không khỏi rùng mình một cái, cười khổ: "Quả thật cao sở bất thắng hàn."*

*Cao sở bất thắng hàn: nơi cao nhất là nơi cô đơn lạnh lẽo nhất

Tại nơi cao nhất trên ngọn núi, quang cảnh không phải là dòng sông dài uốn lượn quanh những ngọn núi nhỏ, mà là một không gian trắng xoá trống rỗng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Trước sau đều không còn đường.

Hồ Duyệt đứng im bất động, hắn nỗ lực khắc chế cảm xúc của bản thân, nhưng cuối cùng cũng bất lực mà cười to, hắn chưa từng cười như vậy, cười đến ngã ra đất. Một tay Hồ Duyệt chống đỡ thân thể, một tay chỉ lên trời: "Đến cuối cùng, Thiên Địa Càn Khôn chỉ là một mảnh trắng xoá? Đi đến đây là đường cùng sao? A ha ha! Sau ba trăm năm ta trở lại, cuối cùng cư nhiên không còn đường để đi? Quả thật nực cười a!"

Hồ Duyệt cười đến mệt nhoài ngã ra trên đất, hai mắt nhắm lại, trong tim tựa hồ trống rỗng, cười dường như so với khóc càng khiến người ta tuyệt vọng.

Đi đến tận cùng, nhưng Càn Khôn vẫn không lộ diện, trong lòng Hồ Duyệt ngoại trừ tuyệt vọng, chẳng còn sót lại gì. Người bên cạnh hắn đều chết cả rồi, người yêu hắn, người hắn yêu, từng người từng người một vì để hắn đến được đây mà phải từ bỏ mạng sống. Một mình hắn, ở tại nơi đây, trống rỗng, muốn sống không sống được muốn chết cũng chết không xong.

Hồ Duyệt nghĩ, nếu như thế này có thể khiến bản thân hoàn toàn chết đi, vậy cũng là một chuyệt tốt. Nhưng...

Bàn tay hắn từ từ nắm chặt lại, bên tai dường như có tiếng ai đó đang thì thầm, nhưng hắn không cách nào nghe rõ được người kia đang nói gì. Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Hồ Duyệt mới chậm rãi chống đỡ thân thể đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi.

Hắn phảng phất đã mơ một giấc mộng thật dài, hắn vẫn là Hồ Duyệt của ba trăm năm trước, chỉ là ngủ quên tại nơi đây, một giấc mộng ba trăm năm. Hắn mơ thấy rất nhiều người, những người này kết duyên cùng hắn, duyên khởi duyên diệt, như những lữ khách, mộng tàn người tỉnh, mọi thứ tan thành mây khói.

Bỗng nhiên có một âm thanh cực lớn, thức tỉnh Hồ Duyệt đang mơ màng, dường như có thứ gì đó mới bị nứt vỡ. Hắn cảm nhận rõ ràng mặt đất dưới chân bị rung chuyển, mây mù cũng bắt đầu lưu tán.

Hồ Duyệt đứng yên bất động, chỉ có quang cảnh bốn phía xảy ra biến hoá, thời gian chỉ trong một chớp mắt, thế sự xoay vần, Cửu Cương Sơn đột nhiên rơi xuống, Hồ Duyệt cảm thấy bản thân cũng đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, tựa như đang rơi xuống một vực thẳm không đáy, có lẽ hắn đã rơi vào địa ngục rồi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên mọi thứ dừng lại, bốn phía vốn dĩ một mảnh trắng xoá hiện tại lại hoá đen kịt.

Bên trong bóng tối, hắn cảm thấy bản thân lên không nổi trời xuống không được đất, chỉ không ngừng trôi nổi bên trong bóng đêm vô tận.

Thân thể và hồn phách của Hồ Duyệt vốn dĩ đã chịu tổn thương nặng, nhưng giờ khắc này hắn chẳng cảm thấy gì nữa. Hắn thử phát ra âm thanh, nhưng xung quanh vẫn tịch mịch, hắn không nghe thấy gì cả, kể cả âm thanh của bản thân.

Nhìn không thấy, nghe không được, cảm nhận cũng không, dần dần thần trí của hắn cũng bắt đầu tê liệt, ngay cả bản thân đang ngồi hay đứng hắn cũng không biết. Tựa như muốn hoà làm một với bóng tối vô tận.

Có lẽ đây là cảm nhận của cái chết, Hồ Duyệt không tiếp tục vùng vẫy, hắn cảm thấy được giải thoát, không có đau đớn cũng không còn thương tâm, không cô đơn cũng không kỳ vọng. Không còn lại gì cả.

Không biết qua bao lâu, có một thanh âm, tựa như phát ra từ trong tim của Hồ Duyệt, thanh âm duy nhất mà hắn nghe được: Hiền đệ, "Nhiễm Hương" đã ủ xong chưa?

Thanh âm này tuy yếu ớt nhưng lại triền miên không dứt, lại tựa như sấm sét ngày hè. Dường như có thứ gì đó rót vào tim của hắn.

Những thứ này có chút đắng dị thường, lạnh lẽo, âm ỉ nhưng cũng ấm áp ngọt ngào, ôn nhu và an ổn, không ngừng rót vào tim của Hồ Duyệt. Ý thức của hắn cũng bắt đầu tập trung trở lại.

Hồ Duyệt nghĩ về quá khứ và hiện tại, hoài bão của bản thân, kỳ vọng của Mộng Linh, ủy thác của Triệu vương, tình nghĩa của Hồng Kiều, sự đấu tranh của Huyền Minh Tử, cuối cùng vẫn là một thân ảnh nhiễm ánh trăng đang nâng rượu đợi hắn quay về cùng đối ẩm.

Hồ Duyệt chỉ cảm thấy thân thể lại bắt đầu đau đớn, yếu ớt suy kiệt, hoàn toàn đối lập với cảm giác thanh tĩnh ban nãy, nhưng lại rất chân thực, dường như trái tim lạnh lẽo này đã có lại độ ấm.

Hồ Duyệt bắt đầu suy nghĩ, nơi này bị bóng tối bao phủ, không liền thiên địa, đây có lẽ là hai trận Càn Khôn. Hắn ban đầu cho rằng Càn Khôn là hai trận pháp tách rời, nhưng lại quên mất, chúng vốn dĩ là một.

Khi ngắn nghĩ thông chuyện này cũng là lúc sinh tử phủ trong ngực phát ra một tiếng nứt thanh lãnh, theo sau vỡ vụn thành nhiều mảnh. Hồ Duyệt kinh ngạc, nhưng sau đó lại nghi hoặc, tại sao hắn không biến mất?

Hồ Duyệt liên kết mọi đầu mối liên quan đến sinh tử phù, cuối cùng cũng hiểu được nguyên do.

Sở Giác nói không sai, sinh tử phù là do tinh hồn của tất cả mọi người hoá thành, tác dụng của nó là để chống đỡ nơi vốn dĩ không nên tồn tại này, bởi vậy nhất định phải khởi động vào lúc tử ngọ tương giao. Tức là, không phải ban ngày, cũng không phải đêm đen. Tử ngọ đối lập, lục hợp thất quá, khởi động trận pháp này, biến tất cả mọi người đều trở thành linh thể của nó.

Chuyện từ khi khối sinh tử phù đầu tiên được mở ra, nó trở thành trận pháp bảo hộ cho toàn bộ nơi đây, ngăn chặn thời không của thế gian bài xích và nuốt chửng nơi vốn dĩ không nên tồn tại này.

Sinh tử phù này có lẽ là khối của Triệu vương năm đó đưa cho hắn, theo lời Triệu vương nói, vật này là bảo vật gia truyền, do một đạo sĩ họ Liễu tặng cho tổ tiên Triệu gia, người nọ nói vật này sẽ giúp con cháu họ Triệu bình định thiên hạ. Nhưng vẫn cần người biết cách sử dụng nó, cũng vì vậy mà Triệu vương mới đến núi Sở cầu một người không màng thế sự là Hồ Duyệt giúp đỡ, chỉ hắn mới có thể mở ra trận pháp này, không phải Hồ Duyệt thì không được. Tất cả mọi thứ dường như đều là Thiên ý.

Khối sinh tử phù thứ hai, cũng chính là thứ trong chiếc hộp rỗng mà hai nữ quỷ luôn canh giữ. Khi cả không gian vẫn chưa khởi động, nó thật ra là vật không hề tồn tại. Chỉ khi Cục được mở ra, sinh tử phù tượng trưng cho máu huyết của tất cả mọi người mới xuất hiện. Cho nên thứ này vốn dĩ chưa từng được khởi động, mà chỉ do Cửu Nguyên Thiên Vấn Cục tặng cho.

Hiện tại, khối sinh tử phù trong tay Hồ Duyệt đã nứt vỡ biểu thị cho tinh hồn huyết mạch của tất cả mọi người đã hao kiệt, bao gồm Hồ Duyệt, Sở Giác, Huyền Minh Tử, Mộng Linh, Liễu Cơ.

Nhưng Hồ Duyệt vẫn còn giữ được ý thức, điều này chỉ có một nguyên nhân: hắn đã đến được phân đoạn cuối cùng của Cửu Nguyên Thiên Vấn Cục. Cho nên, dù tinh huyết đã hao cạn, hắn vẫn không biến mất. Nơi đây là Giáng thần chi địa, không tồn tại sự sống và cái chết, nhưng liệu hắn còn có thể quay về, hắn cũng không rõ nữa. Bởi vì hắn không thể phá trận trước khi tiêu hao toàn bộ tinh hồn.

Hồ Duyệt siết chặt nắm tay, hắn không biết điều này có phải mang ý nghĩa hắn đã thua tại cửa ải cuối cùng rồi không.

Hắn cắn răng, chống đỡ người ngồi dậy, một lần nữa nhắm mắt nhưng không còn cảm giác trống rỗng, thất bại rồi sao? Làm sao có thể? Chỉ cần hắn còn một tia ý thức, hắn vẫn sẽ tiếp tục.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một lời mà Sở Giác từng nói: "Âm dương tương sinh, tự nhiên tương khắc. Hiền đệ chắc là đã nghĩ ra được điểm mấu chốt."

Tinh thần của Hồ Duyệt như được khai thông, hắn lập tức mở mắt. Nơi này là hai cung Càn Khôn, hợp thành một thể, thiên địa bất phân, âm dương tương hợp. Đây là trạng thái nguyên, cũng là trạng thái của hỗn độn, tất cả mọi thứ đều quay về diện mạo ban đầu. Cũng là diện mạo của vô (không có), nhưng Hồ Duyệt lại là hữu (có) trong vô. Trong vô sinh ra hữu, tận cùng của hữu lại là vô.

Lúc này đơn giản nhất là Thái Nhất, trở thành điểm tựa duy nhất của Hồ Duyệt, Thủ Nhất bảo vệ nguyên bản, Nhất vẽ ra âm dương hai đạo, Nhị phân Tứ tượng, Tứ phân Bát quái. Từ Nhất phân hoá, mà trận Bát quái này, cuối cùng là quy về Nhất. Tất cả đều quay về trạng thái ban đầu, Hồ Duyệt của hiện tại và của ba trăm năm trước hợp lại thành một.

Hồ Duyệt trầm tư, hai trận Càn Khôn phân biệt đại diện cho âm và dương, hai loại thái cực, Càn là dương, sinh bởi Thiên, chính là động lực mạnh nhất. Bởi vậy lúc trước ở bên trong hỗn độn mây mù, mây vẫn cứ trôi, kỳ thực ẩn ý đạo lý của Càn.

Khôn tức đại diện cho âm, cực âm chi đạo, sự ngưng tụ thực sự, nó có khí nhưng lại bất động, sinh ra từ dưới mặt đất.

Hai quẻ nên là dương khí dướng xuống, âm khí hướng lên. Âm dương giao hợp, như vậy mới có thể khiến cho Càn Khôn không bị ngưng tụ mà tiếp tục trong trạng thái lưu động.

Phủ cực thái lai, phương năng phá Cục!

Hiện tại hắn đang ở bên trong bóng tối, tức là ở tại cực âm của quẻ Khôn. Vậy điều cần làm là đưa phần âm khí hỗn độn này hướng lên, từ đó dẫn dương khí phía trên truyền xuống.

Nhưng bằng cách nào?

Hồ Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh tối đen, không thể nhìn thấy gì cả. Hắn huơ tay, thử tiến về phía trước, hình như chạm phải thứ gì đó, hắn thử dùng lực đầy, đột nhiên vật đó thật sự bị đẩy di chuyển.

Hồ Duyệt muốn tiếp tục đẩy, nhưng đột nhiên vật phía trước lại biến mất khiến hắn hụt chân. Bởi vì không nhìn thấy gì, Hồ Duyệt không thể đoán được thứ kia là gì, chỉ cảm nhận được thứ kia có chút lạnh. Điều kì lạ là sau khi chạm vào thứ đó, đau đớn trên cơ thể hắn giảm đi không ít.

Hồ Duyệt tiếp tục thăm dò, đôi lúc cũng sẽ chạm được thứ kia, tất cả đều là ngẫu nhiên, tựa hồ mang một tuần tự và hàm ý sâu xa nào đó. Tất cả đều dần trở nên rõ ràng hơn, đây chính là điểm kỳ diệu của Kỳ môn độn giáp.

Hồ Duyệt lại thử nhắm mắt, lần lượt huơ tay về tám hướng khác nhau, sau mỗi ba lần sẽ chạm được vật cản kia, còn lại sẽ không có thứ gì khác. Hồ Duyệt tự nhủ: Tam... Chẳng lẽ, Tam kỳ chi số?

Nếu như hiện tại đã xác định đây là Khôn cung, vậy Ất Bính Đinh có lẽ là điểm mấu chốt. Hồ Duyệt đã tạm đặt cho ba phương vị mà hắn chạm được vật kia là Ất Bính Đinh, từ đó cũng xác định các phương vị còn lại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, mỗi lần Hồ Duyệt huơ tay đến vị trí Ất Bính Đinh đều chạm được một vật thanh lãnh như ngọc, mà Ất Bính Đinh là kỳ số của Khôn cung, có thể định Giáp tử. Giáp chính là số thứ nhất trong Thiên Can, cũng chính là nói, Ất Bính Đinh có thể chống đỡ được Nhất.

Hồ Duyệt không ngừng thăm dò, khi hắn đã quen thuộc với bóng tối thì cũng trở nên mẫn cảm hơn, hắn xác định trước bản thân đang đi lên.

Lúc này thì hắn đã hiểu, việc dẫn âm khí hướng lên tức là men theo con đường kì lại được tạo thành từ vật thanh lãnh tựa như ngọc này, một đường hướng lên, tự nhiên có thể phá Cục.

Hồ Duyệt trong lòng thầm nghi hoặc: một ải này không khó, khó ở điểm kiên trì.

Hồ Duyệt tiếp tục đi về phía trước, phần nghi hoặc trong lòng hắn càng lúc càng lớn, sau đó hắn phát hiện, trước mắt bản thân vẫn là một mảnh đen tối, hắn đột nhiên dừng bước chân, bàn tay không ngừng run rẩy sờ lên đôi mắt, vẫn không nhìn thấy gì.

Hồ Duyệt lùi về sau hai bước, hắn hiện tại đang ở trong một thế giới không tồn tại, dù cho qua được ải này, Hồ Duyệt không chắc bản thân có phải đã không thể nhìn thấy ánh sáng rồi hay không, hay chỉ đơn giản là tại nơi này không có ánh sáng. Nhưng hắn hiểu, Cửu Nguyên Thiên Vấn Cục đã triệt để đóng lại, đồng nghĩa với thế giới ngoài đã phát sinh biến hoá long trời lở đất. Bất kể là ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau.

Hết chương 88.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro