chương 1-2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đương đương"
Tĩnh Thất môn vang lên tiếng gõ cửa có quy luật, Lam Vong Cơ đã quấn tốt hài tử, lưng cũng đã đeo tốt Vong Cơ Cầm, một tay xách Tị Trần, một tay ôm hài tử, một bộ sắp ra khỏi Sơn môn.
- Huynh trưởng, tiến vào!
Cửa gỗ nhẹ nhàng một đẩy, thân ảnh người đến lộ rõ dưới ánh trăng, Lam Hi Thần nhìn cùng mình lớn lên cực kỳ giống nhau, thân đệ đệ, môi mỏng nhấp khởi mấy lần, đôi mắt thâm sắc ôn nhu vô hạn đau xót, thật sự không nỡ. Lam Vong Cơ ôm lấy một đứa bé trai chừng hơn một tuổi, ăn mặc Lam gia giáo phục, ôm ở trong ngực, đầu đứa nhỏ tựa vào lồng ngực y, hô hấp ổn định, chính là đang say ngủ. Lam Vong Cơ rất không kiên nhẫn nhìn chằm chằm huynh trưởng nhà mình, y hiện tại rất vội, trong lòng mạc danh dâng lên một cổ bất an không rõ, liền đợi cũng không kịp đợi, muốn tại trong đêm ôm hài tử trở về Vân Mộng, y nghĩ muốn gặp Giang Trừng. Cố tình, Lam Hi Thần chậm chạp không nói chuyện, khiến y gấp đến một đôi tai đều đỏ muốn tích máu . Không nhịn được, Lam Vong Cơ gọi:
- Huynh trưởng...
- Vong Cơ, ta ...cái kia...
Lam Hi Thần hiểu rõ đệ đệ nhà mình, cái này đệ đệ là y chính mình chăm lớn, mỗi một điểm tâm tư đều hiểu rõ, chính vì hiểu rõ, y mới không cách nào nói ra được, y sợ Vong Cơ không chấp nhận được, sợ Vong Cơ thương tâm.
- Kia, mang Hàm Hàm cho ta ôm, ta có chuyện nói với ngươi một chút. Hàm Hàm đưa ta ôm, thuận tiện.
Lam Vong Cơ thẳng tắp nhìn chằm chằm huynh trưởng nhà mình, sau đó ôn nhu tách ra tay nhỏ ở trên ngực mình vẫn còn nắm chặt, Lam Vong Cơ cẩn thận giao hài tử cho Lam Hi Thần ôm, mà Lam Hi Thần cũng thật cẩn thận tiếp nhận đứa nhỏ, hai tay ôm ở trong ngực. Sau đó lại liếc nhìn y một chút, Lam Hi Thần cẩn thận lựa chọn từ ngữ, coi như là khổ sở cũng phải nói ra:
- Vong Cơ, Vân Mộng hướng Bách gia truyền tin, A Trừng tạ thế. Ngày mai liền muốn hạ táng!
" Đương "
Âm thanh khô khốc vang lên, trọng vật mạnh mẽ rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, Lam Vong Cơ thanh lãnh khuôn mặt cơ hồ trắng hơn tờ giấy, huyết sắc thối lui, lùi lại hai bước, cúi đầu đem một cỗ huyết dịch tanh ngọt nhổ ra. Mặc dù Lam Trạm cái gì cũng không nói, nhưng Lam Hi Thần hiểu rõ, đây là Y cực độ thương tâm.
- Vong Cơ, nén bi thương!
Lam Hi Thần đau xót nhìn đệ đệ đứng không vững, thân thể run rẩy lợi hại, Lam Vong Cơ mạnh mẽ đem vết máu bên khóe miệng lau sạch, suy yếu hướng Lam Hi Thần nói:
- Huynh trưởng, ta nghĩ gặp hắn.
- Vong Cơ, đi sớm còn kịp!
Lam Hi Thần ôm Giang Hàm, lui sang một bên, Lam Vong Cơ mãnh đè ép một trận huyết dịch xuống cổ họng, cúi người nhặt Tị Trần, liền cũng không kịp chào hỏi Lam Hi Thần, vội vàng chạy đi. Lam Hi Thần đau xót chính mình đệ đệ, càng đau xót cháu trai chính mình, ôm Hàm Hàm thương tâm, thấp giọng bên tai đứa nhỏ nói:
- Hàm Hàm, sau này cũng không còn gặp a cha rồi!
***
Lam Vong Cơ một đường ngự kiếm gấp đi Vân Mộng, kiếm còn chưa kịp hạ tốt, đã vội thu kiếm nhảy xuống. Đối với Liên Hoa Ổ treo đầy khăn trắng, cùng với Lam thị giáo phục giống nhau, bình thường y đều cảm thấy này màu trắng đẹp đẽ, thanh khuyết như ngọc, bây giờ nhìn lại đều là chói chang con mắt, hun đến y đầu óc đều rối loạn. Lam Trạm giống người mất hồn, từng bước chậm chạp tiến vào, mỗi bước giống như đeo chì, mỗi một bước đều giống như mài ra máu thịt, đau không thở được. Chính điện đặt một cổ quan tài đạm mạc ở trung tâm, xung quanh Giang thị đệ tử vây chặt, một mạt buồn đau lãng đãng trong không khí. Phía trên nhất đang quỳ một cái nho nhỏ bóng lưng, thiếu niên gầy gò mặc một bộ y bào thêu mẫu đơn đẹp đẽ, giờ phút này ở chính điện quỳ khóc, nước mắt nghẹn ứ trong cổ họng, phát ra âm thanh anh ách. Bên cạnh còn quỳ hai người, vận huyền y đen tuyền, dáng lưng thon dài,một người chính đang ôm mặt, cúi đầu, âm thanh nức nở, nghẹn trong cổ họng, một ôn nhu hướng người kia dịu dàng vỗ về, này chính là Ngụy Anh cùng Ôn Ninh.
Lam Vong Cơ xưa nay nhã chính đoan phương, bấy giờ không chút để ý y phục bất nhã, mang theo phong trần, càng không để ý tóc tai tán loạn, mạt ngạch cũng lệch sai. Nhưng Lam Vong Cơ tâm tư đều chìm trong cỗ quan tài giữa điện, một bước lại một bước chậm chạp tiến đến gần cỗ quan tài, gương mặt thất thần, ánh mắt cực độ bi thương.
" bang"
Lam Vong Cơ quỳ xuống, đưa tay vuốt ve sườn mặt người đang an ổn nằm trong quan tài, xúc cảm lạnh lẽo khiến y giác đến toàn thân run rẩy từng đợt. Ngón tay siết chặt, nỗ lực ổn định chính mình:
- A Trừng, ta đến rồi!
-...
- Mau mở mắt nhìn ta.
-...
- Hàm Hàm không có ngươi sẽ thương tâm, mà ta....Không có ngươi cũng sẽ thương tâm.

-...
Lam Vong Cơ tận lực miêu tả đường nét trênkhuôn mặt Giang Trừng, giống như muốn đem diện mạo người kia khắc vàocốt tủy, một điểm cũng không bỏ sót. Lam Trạm bỗng nhiên đứng dậy, duỗitay đem Giang Trừng nâng dậy, y tựa vào một bên quan tài, đem GiangTrừng vững vàng tiến vào trong ngực, cúi đầu , thành kính hôn tránhắn , lưu luyến không rời, khóe mắt lưu ly rơi xuống hai hàng lệ trongsuốt, thấp giọng bên tai hắn thầm thì, giọng nói trầm thấp giống nhưở tán tỉnh:
- A Trừng, hảo hảo đợi ta, chờ Hàm Hàmlớn thêm một chút, phu quân cùng ngươi đi.
Tựa hồ lưu luyến không rời, Lam Vong Cơ cẩnthận mang Giang Trừng đặt lại trong quan tài, người kia mắt hạnh tế mi,vận Giang thị Tông chủ phục, tóc dài sơ phát nghiêm cẩn, giống nhau ngàythường kiệt ngạo Giang gia Tông chủ Giang Vãn Ngâm, giống nhau hắn khôngphải tạ thế, mà là đang say ngủ mà thôi.
Giang gia đệ tử cùng Kim Lăng, Ngụy Anhgiương mắt nhìn Lam Vong Cơ làm hết thảy, chỉ cả m thấy đáng thương,đau lòng không cách nào thở được. Sau đó, bọn họ nhìn thấy đườngđường tu chân giới cao thủ số một, số hai , Cô Tô Hàm Quang Quân vừamới đứng dậy, đã ngạnh thổ ra một ngụm máu tanh, thẳng tắp ngấtxỉu.
****

Chương 2:
Nhỏ Giang Hàm bất tri, đối với một người cha khác đã lâu chưa gặp, vẫn không có thắc mắc gì, nhưng Giang Hàm lớn lên, đã không còn vô tri như vậy nữa! Năm đó, Giang Hàm bảy tuổi, ngồi ngay ngắn trước bàn ,một thân Lam gia giáo phục, nho nhỏ hài tử, tuyết trắng như ngọc, một khuôn mặt giống Lam vong Cơ đến bảy , tám phần, mắt hạnh to tròn, tế mi nhỏ dài, một đôi lưu ly đồng tử chớp động, quy cẩn ngồi quỳ bên bàn, nghiêm túc học chữ. Đối diện Lam Vong Cơ ngồi tựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Thu đến rồi, sinh thần người kia cũng cận kề. năm nay Hàm Hàm đã gần bảy tuổi , Lam Vong Cơ tính toán, sinh thần năm này sẽ dẫn Hàm Hàm đi gặp cha nó. Đợi Hàm Hàm lớn thêm một chút, y sẽ đi tìm Giang Trừng, y hiện tại cố gắng đến hiện tại đều là mệt mỏi , bất lực.
'phụt'
- Phụ thân!
Hàm Hàm nghe thấy một thanh, vội vàng buông bút, chạy đến chỗ Lam Vong Cơ, lo lắng nhìn y, mắt hạnh to tròn, lưu ly lóng lánh thủy quang, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể chảy xuống nước mắt, Lam Vong Cơ đau lòng đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh tật của Y hiện lên nhàn nhạt ý cười:
- Vô sự!
Hàm Hàm hiện tại đã sắp bảy tuổi, lại là đứa nhỏ thông minh. Nhỏ còn có thể ở tại trong ngực phụ thân nằm ngủ, lớn lên một chút liền bị chuyển đi, mỗi ngày chỉ có thể dùng hai canh giờ đi gặp phụ thân, để phụ thân dạy chữ, dạy cầm nghệ. Phụ thân sức khỏe không tốt, thường thường nôn ra máu, thân thể người cũng không tốt, Hàm Hàm gặp y thời điểm luôn là y tựa vào bên tường, nghiêng đầu xem Hàm Hàm, tựa hồ đi đứng có chút khó khăn. Thế nhưng, Hàm Hàm ngoại trừ phụ thân, cũng chưa nhìn thấy một người cha khác của mình. Mặc dù nó mơ hồ nhớ được, nó khi còn rất nhỏ, sẽ có người ôm nó, sẽ có người ôn nhu vuốt lưng nó, liên hương thanh mát quẩn quanh chóp mũi, khiến người thoải mái không thôi. Nhưng Hàm Hàm cũng chưa từng hỏi qua phụ thân, bá phụ thường nhắc nhở nó, không thể khiến phụ thân đau lòng, người nói với nó phụ thân nó sức khỏe không tốt, không nên xúc động, tránh thương thế càng nặng thêm. Nó biết, phụ thân là mang tâm tật. Nó thường len lén thấy phụ thân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết Y là đang suy nghĩ cái gì, chỉ là mỗi lần đều nhìn rất lâu, đều là nhìn đến thất thần, liền ngay cả nó gọi Y, Y cũng không nghe thấy.
- Hàm Hàm, có muốn gặp a cha?
- A?
Hàm Hàm giương mắt nhìn y, một đôi mắt hạnh giống hệt người kia, Lam Vong Cơ không khỏi đau xót trong lòng, y duỗi tay ôm hài tử vào lòng, một tay vỗ về lưng nhỏ, ôn nhu nói:
- Hàm Hàm sẽ không thương tâm, phụ thân đưa ngươi đi.
- Sẽ không!
Hàm Hàm chôn mặt tại trong ngực của Lam Trạm, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, không ngăn được, đều là đau xót, bi thương. Lam Vong Cơ như cũ ôn nhu vỗ lưng cho nó, vì hài tử an ủi cùng vỗ về. Hàm Hàm thiên tư thông minh, đều không cần hỏi, cũng tự hiểu rõ ràng, chỉ là cố tình không nói, nó sẽ tự mình ảo tưởng một chút, giả vờ như cái gì cũng không biết, níu lấy một hồi ảo tưởng. Nhưng mà, có lẽ nó sẽ không còn ảo tưởng được nữa, phụ thân là muốn dẫn nó đi gặp a cha.
- Hàm Hàm đợi ta một lát!
Lam Vong Cơ buông hài tử ra, chống tay đứng dậy, y xoay người rời đi. Hàm Hàm nghiêm cẩn ngồi bên bàn học, tay nhỏ cúi đầu chơi đùa chuông bạc bên hông, là chuông nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào, quả chuông tinh xảo, ánh bạc xinh đẹp, tử tuệ được tết tinh tế, cảm xúc mềm nhẹ.
- Hàm Hàm!
Hàm Hàm nghe tiếng ngẩng đầu, có chút sững sờ, phụ thân bình thường đều ăn mặc y phục rất đơn bạc, tóc dài tùy ý chảy xuống, mạt ngạch cũng không đeo,tựa người ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàm Hàm thấy phụ thân luôn thẳng tắp nhìn về một hướng đến thất thần. Hiện tại phụ thân nghiêm cẩn ăn vận Lam gia giáo phục, đầu đeo mạt ngạch trắng như tuyết, hệ tốt tóc dài, tay cầm linh kiếm Tị Trần, lưng cõng Vong Cơ Cầm, nhìn qua giống như trích tiên hạ phàm, chỉ là này khuôn mặt nhợt nhạt đến lợi hại.
- Phụ thân muốn cấp a cha tấu khúc nhạc sao?
- Không phải phụ thân, là Hàm Hàm.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu , mở rộng lồng ngực, Giang Hàm liền nhanh chạy vào lồng ngực y, Lam Trạm ôm hài tử, ôm tốt trong ngực, mở cửa, rời đi.
Sáu năm trôi qua, Lam Vong Cơ lần nữa bước ra khỏi Sơn môn Vân Thâm. Y ôm Hàm Hàm, nhìn một chút bầu trời, sau đó gọi ra Tị Trần hướng Vân Mộng phóng đi. Lam Vong Cơ những năm này suy yếu, thân thể đều không quá tốt, cho là linh lực cũng không còn nhiều, ngự kiếm vẫn vô cùng ổn định, không chút lung lay. Giang Hàm một bên xem phụ thân, một bên đưa mắt liếc nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên đầy thích thú, tò mò. Đợi kiếm hạ tốt, Lam Vong Cơ ôm Hàm Hàm nhảy xuống đất, thu lại Tị Trần, đợi môn sinh đi thông báo.
Rất nhanh môn sinh đã trở lại, còn mang theo hai vị nam tử là Ngụy Anh cùng Ôn Ninh.
Ngụy Anh hiện tại chính là Giang thị Tông chủ, mỗi ngày ngồi xử lý tông vụ mệt đến đứt hơi, liền ngay cả thở cũng không có thời gian để thở, cơ hồ hai chân không chạm đất. Đổi được một phương Vân Mộng bình an. Cho dù tu tiên giới đối với Ngụy Anh lời ra tiếng vào không ít, cũng có tiểu gia tộc làm trò chỉ trích Ngụy Anh, nhưng Ngụy Anh cũng không phải loại người sẽ chui lỗ chó ( ý nói hèn nhát) , cho nên ngăn chặn được rất nhiều sự việc phiền phức phát sinh. Ngụy Anh nhìn thấy Lam Trạm ôm theo một tiểu bánh bao vừa trắng vừa tròn trong lồng ngực không khỏi kích động , chạy nhanh tới trước mặt Y:

- Lam Trạm, Lam Trạm cho ta bế Hàm Hàm một chút nào!

Ngụy Anh cười đến thập phần sáng lạn, liền ma trảo đều kích động muốn đem hài tử oa ở trong lòng, Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, cơ hồ đã sắp nhìn Hàm Hàm muốn đến nhỏ giãi. Y gật gật đầu , cẩn thận đem Hàm Hàm giao cho Ngụy Anh, cố tình hài tử nắm chặt vạt áo Y không chịu buông, Lam Vong Cơ không dám mạnh tay, sợ thương đến hài tử, y thấp giọng ôn nhu nói:

-Hàm Hàm để Đại cửu ôm ngươi một chút.

Lúc này Hàm Hàm mới chịu buông tay, hai tay nhỏ ôm lấy cổ Ngụy Anh, Ngụy Anh không nhịn được, đều muốn nhảy lên tới. aiz, tiểu bảo bảo đáng yêu, lâu lắm mới có thể thấy một lần, hắn vừa rồi đang ở phê duyệt công văn, vừa nghe thấy môn sinh thông báo hai cha con Lam Vong Cơ đến Vân Mộng, liền không quan tâm cái gì nữa, trực tiếp để đám công văn sang một bên, hai ba bước chạy ra cổng lớn, muốn từ Lam Vong Cơ tiếp tiểu bảo bảo, ôm ôm nựng nựng một chút! Hàm Hàm lúc nhỏ vẫn là nuôi tại Liên Hoa Ổ, liền Giang Trừng không còn thì tếp trở về Cô Tô, theo Lam Vong Cơ nuôi dưỡng. Liền đã sáu năm trôi qua, Lam Vong Cơ sức khỏe không tốt, thân mang tâm tật, mỗi ngày đều ở Tĩnh thất nuôi dạy Giang Hàm,một bước cũng không bước khỏi cửa. Hàm Hàm ở tại Cô Tô, hắn mỗi lần muốn gặp đều phải ngự kiếm đến Vân Thâm đệ bái thiếp, sau đó trực tiếp đi xem Hàm Hàm. Có điều, Ngụy Anh thân là tông chủ, công vụ chồng chất, còn phải săn đêm, rèn luyện môn sinh, thời gian rảnh rỗi không còn bao nhiêu, liền sáu năm dằng dẵng, không gặp được mấy lần. Hắn trong lòng, vừa nhớ vừa thương, đứa nhỏ này dù sao cũng là cốt nhục của Giang Trừng sinh ra, là hậu nhân Giang gia, Ngụy Anh cũng là xem nó gống như con ruột của chính mình, yêu thương rất nhiều.

- Lam Vong Cơ, có thể ở chỗ chúng ta ăn một bữa cơm sao, ta muốn cùng Hàm Hàm ăn bữa cơm!

- Ân, có thể!_ nghĩ nghĩ , Lam Trạm thấp gọng bổ sung: - Ta đưa Hàm Hàm đi thăm A Trừng, trở về lại để Hàm Hàm bồi ngươi!

- Ân!

Ngụy Anh đang ở tiếc nuối ,lưu luyến đưa Hàm Hàm cho Lam Vong Cơ ôm, nghe thấy Y nói trở về để đứa nhỏ bồi mình liền vui vẻ lên, sảng khoái đáp ứng,Hàm Hàm được trở lại trong lồng ngực phụ thân liền cao hứng đem cả tay nhỏ, chân nhỏ ôm ở trên người Y, đầu tựa vào hõm vai Y, để lại cho Ngụy Anh nhiệt tình như lửa một bóng lưng cao lãnh, còn thoải mái "hừ hừ"hai tiếng.

Lam Trạm: ....

Ôn Ninh:....

Ngụy Anh:...

Lam Trạm mặc kệ Ngụy Anh khoa trương ôm vai Ôn Ninh gào khóc tiếng sói, quay đầu mang Hàm Hàm đi thăm Giang Trừng.

____còn tếp__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro