chương 3-4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3:

Lam Vong Cơ ôm Hàm Hàm hướng phía Tây Liên Hoa Ổ mà đi, vượt qua đoạn dài hành lang uốn khúc, tiến vào một khu tiểu viện hoang vắng, không người ở, tuy rằng như vậy tiểu viện này cũng thực sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người quét tước, dọn dẹp. Tiểu viện có một khoản sân nhỏ, cùng một cây mộc quế đã già, dưới tàng cây có một đình viện nho nhỏ, trong đình bày một bộ bàn ghế bàng đá, từ trong đình nhìn thẳng ra phía trước chính là một mảnh Liên hoa kéo dài tận trời xanh, hẳn là trước kia có người thường ngồi nơi này ngắm sen đi. Vượt qua tiểu viện, Lam Trạm mang theo hài tử tiến ra phía sau tiểu viện, hướng núi sâu mà đi. Lại mất một phen công phu, trước mặt dần lộ ra một con đường nhỏ, đường nhỏ lót đá, từng bậc từng bậc nối tiếp nhau, chẳng khác sơn môn Vân Thâm là bao, Hàm Hàm không khỏi kinh ngạc. Trước mắt xuất hiện một đoạn núi xanh chập chùng,Lam Vong Cơ vững vàng bước chân, cho tới tận khi nhìn thấy xa xa một mảnh mộ phần, y mới chậm rãi hướng phần mộ phá sâu, lẻ loi, cô độc nằm ở riêng một góc. Phần mộ này thế nhưng rất mộc mạc, trên bia đá rõ ràng khắc năm tự : Giang Vãn Ngâm, Giang Trừng. Trước phần mộ có bày một ít hoa quả còn tươi, một ít liên hoa tô cùng bánh quế, có một bình liên hoa nhưỡng, cùng một bình liên hoa tươi, trên bát hương, hương vẫn còn đang cháy dở, cái này có lẽ là Ngụy Anh mang tới đi.Lam Vong Cơ mang Hàm Hàm thả xuống, chính mình cũng quỳ xuống, đưa tay vuốt ve bia đá, mặt đá lạnh lẽo không khỏi khiến tâm người đều bi thương.

- A Trừng,...

Hàm Hàm quy cũ quỳ tại bên thân Lam Vong Cơ nhìn y cẩn thận , ôn nhu vuốt ve bia đá lạnh lẽo, tựa như ở nâng niu người tình, không khỏi trong lòng đều trầm xuống.

Đây là a cha của ta! Là một người cha khác của ta, là người cha ta chưa từng nhớ được !

Hàm Hàm không rõ trong lòng mang tư vị gì, nó từ khi biết nhận thức, người cha này đã không còn, Hàm Hàm từ nhỏ đều là Lam Vong Cơ một tay dạy dỗ cùng chăm sóc, có thể ức khỏe Y không tốt, không thể mỗi khắc đều ở bên cạnh Hàm Hàm nhưng Hàm Hàm đều là thời khắc nhớ thương Y, một mực quấn lấy Y, nhiều khi Hàm Hàm cũng sẽ khóc lóc đòi Y, nhưng mà Hàm Hàm từ khi bốn tuổi, bị tách ra ngủ riêng , cũng đã không còn giống như trước kia khóc nháo. Hàm Hàm ngược lại hiểu chuyện rất nhiều, lại ngoan ngoãn, cả Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần đều đau lòng đứa nhỏ này.

- Phụ thân !

Hàm Hàm duỗi tay kéo vạt áo Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ tựa trán vào mặt trên bia đá,bàn tay thon dài đẹp đẽ vuôt ve mặt chữ, đáy mắt đau lòng không nhịn được chảy xuống hai giọt lệ trog suôt, mắt phượng nhắm nghiền, ngón tay tận lực khảm vào mặt bia. Tựa như làm vậy có thể khiến người đang nằm dưới kia tỉnh dậy. Môi mỏng không ngừng mấp máy, Hàm Hàm đoán kia hẳn là gọi tên a cha đi !

- Phụ thân, cấp a cha tấu cầm sao ?

- Hàm Hàm , lại đây !

Lam Trạm nghe đứa nhỏ hỏi, chậm rãi khôi phục tinh thần, thay đổi tư thế, tháo xuống Vong Cơ cầm, mang Cầm đặt ngang đùi, Hàm Hàm vượt qua một bên chân Y, tiến vào , nghiêm cẩn ngồi trong lòng Y. Lam Trạm khẽ vuôt huyền cầm :

- Hàm Hàm tấu đi !

- Vâng !

Hàm Hàm nghiêm chỉnh đáp, mười ngón tay nhỏ nhắn lay động dây đàn, tạo ra thanh âm êm dịu dễ nghe, có thể Hàm Hàm đần đến chăm chú, không phát hiện Lam Vong Cơ chăm chú nhìn nó, đáy mắt đều là ôn nhu cùng sủng nịch, còn có nhợt nhạt ý cười. Một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống, giọt lệ này của Y là vì Hàm Hàm.

Hàm Hàm , phụ thân xin lỗi ! phụ thân không thể tiếp tục bồi ngươi lớn lên, nhìn thấy ngươi đạt thành to lớn thành tựu, phụ thân phải đi rồi, a cha ngươi nếu đợi quá lâu sẽ tức giận. còn có, hẳn hắn sẽ rất cô độc.

Một khúc nhạt kết thúc, Hàm Hàm ngẩng đầu nhìn Lam Trạm, một đôi lưu ly nhạt màu giống nhau như đúc hướng nó đầy yêu thương cùng khích lệ, sau đó Lam Trạm ở trán nó rơi xuống một cái hôn nhẹ, ôn nhu nói :

- Hàm Hàm thủ khúc rất tốt nghe !

- Đa tạ Phụ thân !

Hàm Hàm vui vẻ, đáy mắt lưu ly tinh quang đẹp đẽ, nhưng chưa được bao lâu, chợt ảm đạm xuống, nó nhìn chằm chằm tấm bia lạnh lẽo trước mắt :

- A Cha, có thích không ? Hàm Hàm cấp A Cha đàn, A Cha sẽ vui vẻ sao?

Hàm Hàm học Lam Trạm đưa tay vuốt ve mặt bia lạnh lẽo,tròng mắt lóng lánh thủy quang, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cố tình lại bị chủ nhân cưỡng ép đi vào.

Phụ thân rơi lệ vì y cực độ thương tâm cùng đau lòng A Cha, Hàm Hàm rơi nước mắt cũng như vậy, A Cha liệu có đau lòng chúng ta hay không?

-Hàm Hàm, ta đến mang ngươi đi ăn cơm!

Hàm Hàm ngẩng đầu nhìn, người đến chính là đại cửu Ngụy Anh, Hàm Hàm quay đầu không nói, hiển nhiên coi Ngụy Anh như không khí. Có điều Lam Trạm lại ôn nhu gọi nó:

- Hàm Hàm, theo đại cửu dùng cơm.

- Phụ thân sao?

Hàm Hàm nhất định không muốn đi, có đi cũng là cùng Phụ thân cùng đi, đi một mình, Hàm Hàm không yên tâm. Thế nhưng Lam Vong Cơ chỉ nhìn nó một chút, sau đó thu lại Vong Cơ Cầm đeo ở sau lưng, ôm nó cùng đứng dậy, Y hướng Ngụy Anh nói:

- Ngươi mang nó đi đi!

- Được !

Mặc kệ Giang Hàm giãy dụa cùng phản kháng, Ngụy Anh vẫn vững vàng ôm nó rời đi, hàm Hàm không nhịn được, gấp đến khóc lên, tay nhỏ chân nhỏ cật lực giãy dụa, không ngừng hướng về phía Lam Vong Cơ gào khóc, khuôn mặt nhỏ che kín nước mắt, cố tình Lam Vong Cơ lại quay lưng về phía nó, Ngụy Anh nghe hài tử gào khóc đến thương tâm, trong lòng đều nhanh mềm nhũn cùng bi xót, có thể vẫn phải tàn nhân ôm theo Hàm Hàm trở về, Hàm Hàm nếu như ở lại sẽ càng thương tâm !

Lam Vong Cơ quay lưng về phía Ngụy Anh đang ôm Hàm Hàm ngày một rời xa, nghe tiếng đứa nhỏ gào khóc Y đều mau không nhịn được, cổ họng phát sinh một trận rỉ sét tanh nồng, cố tình Y vẫn cường ngạnh cưỡng ép nuốt xuống. Mãi cho đến khi sau lưng im bặt, Lam vong Cơ mới chậm rãi nhếch môi , máu tanh theo khóe miệng không ngừng trào ra, chảy xuống cằm, tí tách rơi xuống nền đất. Có thể Lam Vong Cơ lại không quan tâm, Y chậm rãi ngồi xuống, tựa đầu vào bia mộ lạnh lẽo, khuôn mặt nhàn nhạt ý cười :

- A Trừng ta thật tàn nhẫn.

- ...

- Không cần tức giận, ta lập tức liền đi bồi ngươi.

- ...

- Đợi ta.

Lam Trạm vươn tay nắm Tị Trần, chậm rãi đem linh kiếm mở ra, tàn nhẫn hướng ngực trái đâm xuyên. Vết máu theo lưỡi kiếm phun vào bia mộ lạnh lẽo, có thể Lam Vong cơ nhưng là mãn nguyện mỉm cười.

- Nguyện đem cả đời đều bồi ngươi !

---- hết chương---

Chương 4 :

Hàm Hàm ngẩn người nhìn lên bầu trời. Màn đêm đen đặc che kín thái dương, mặt trăng vẫn còn chưa lên, có thể canh giờ vẫn chưa tính là trễ, chỉ là Hàm Hàm vội không nhịn được, trong ngực đều âm ỉ đau đớn, từng trận từng trận giống như có con gì bò trong tim , không ngừng gặm cắn, cố tình đau đớn lại rất mơ hồ, Hàm Hàm cũng không quá rõ ràng.

Trời đã tối rồi ! nhưng phụ thân còn chưa trở lại !

- Hàm Hàm, phụ thân ngươi để ngươi bồi ta cùng ăn cơm, đến , ngồi nghiêm chỉnh nào !

Ngụy Anh một tay múc canh sườn cho vào chén, một bên gọi Hàm Hàm, Hàm Hàm lại cố tình làm như không nghe thấy, đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời. Ôn Ninh, bản tính nhút nhát, cũng không phải người giỏi ăn nói, bình thường đều im lặng bồi ở bên cạnh Ngụy Anh, hiện tại nhìn thấy tiểu bánh bao cố chấp cùng ngang ngạnh cũng có chút đau lòng, Y nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Hàm Hàm, đưa tay xoa đầu nó, dịu dàng cùng ôn nhu vô cùng. Hàm Hàm cảm nhận được ấm áp từ đỉnh đầu truyền xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Ninh. Ở Vân Thâm, Lam Hi Thần cũng thường xoa đầu Hàm Hàm, cho dù là ôn nhu, dịu dàng, cũng là mang đến xúc cảm lạnh băng, tay của bá phụ giống như tay của phụ thân, có chút lạnh băng. Nhưng mà phụ thân ôm rất ấm áp, khi Hàm Hàm còn nhỏ vẫn thường tại trong lồng ngực phụ thân lăn lộn.

- Cậu, ta muốn phụ thân !

Hàm Hàm hướng về Ôn Ninh, cũng như hướng về Ngụy Anh nói, ánh mắt lưu ly nhạt màu trong suốt, đơn thuần, lại đong đầy mong chờ cùng hy vọng. Hàm Hàm thực ra rất muốn đi tìm phụ thân, nhưng Hàm Hàm không nhớ đường, còn có bị Giang Uyển ca ca canh chừng, đại cửu cho dù bận xử lý tông vụ, cũng sẽ không lơ là giám sát Hàm Hàm, Hàm Hàm nghĩ, các người đây là giam lỏng ta.

- Hàm Hàm, nghe lời ta, có được không ? ăn một chút cơm , đừng để đói bụng !

Ngụy Anh không nhịn được, hắn đứng dậy, tiến đến trước mặt Hàm Hàm , cúi người ngồi xuống, đem tầm mắt ngang với Hàm Hàm, đôi mắt hoa đà có chua xót, có bi thương, nhưng toàn bộ đều là đau lòng.

- Ta muốn phụ thân !

Hàm Hàm cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt Ngụy Anh, giọng nói cơ hồ mang theo nức nở, cùng tuyệt vọng, Ngụy Anh vươn tay ôm nó vào lòng, nhỏ giọng thì thầm :

- Hàm Hàm ngon, nghe lời cậu có được không ? phụ thân không phải đã nói với Hàm Hàm một tháng này ở Liên Hoa Ổ chơi sao, còn muốn theo cậu nghe chút chuyện về a cha ngươi !

- Nhưng mà, phụ thân, phụ thân tại sao cũng không chào qua ta, đã trở về Cô Tô rồi !

Kỳ thật Ngụy Anh đã nói qua với Hàm Hàm, Lam Trạm để Hàm Hàm ở lại Liên Hoa Ổ chơi một tháng, cố tình Hàm Hàm lại không tin, một mực ở bên cửa sổ chờ đợi, chính là đợi phụ thân đến mang nó cùng trở về Vân Thâm. Bất quá, Lam Trạm đã không thể lại trở về, càng không thể mang Hàm Hàm trở về Vân Thâm. Một tháng này để Hàm Hàm ở lại Liên Hoa Ổ, mỹ danh là đi theo Ngụy Anh chơi đùa cùng nghe một chút cố sự về a cha, nhưng sự thật chính là muốn Hàm Hàm ở tại Liên Hoa Ổ, bên kia Lam gia tổ chức tang lễ cho Lam Trạm, phần vì không ai chăm sóc Hàm Hàm, phần vì sợ đứa nhỏ thương tâm, không chịu đựng được sự thật, phụ thân cũng bở mình đi theo a cha. Hàm Hàm từ nhỏ nhạy cảm, tâm tư nặng, lại suy nghĩ rất nhiều, lần này đả kích quá nặng, chỉ sợ đứa nhỏ không chịu đựng được, lưu xuống tâm tật.

- Hàm Hàm phụ thân ngươi thân thể không tốt, Y muốn ngươi ở Liên Hoa Ổ vui vẻ một tháng, ngươi chẳng lẽ muốn làm trái ý Y sao ? Hàm Hàm muốn Y thương tâm sao ?

- Sẽ không !

Hàm Hàm vẫn cúi đầu, rũ mi, trong lòng mặc dù bi thương cùng oan ức nhưng Hàm Hàm sẽ không làm trái ý Y, Hàm Hàm từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, cũng tuyệt đối không trái ý Lam Trạm, bởi vì nó không muốn Y thương tâm.

- Hàm Hàm ngoan, ăn chút canh, sau đó cậu mang ngươi đi tắm rửa, buổi tối cùng hai cậu ngủ, thế nào ?

Ngụy Anh tiếp nhận chén canh Ôn Ninh mang qua, duỗi tay múc một muỗng, nhẹ thổi thổi sau đó đưa đến bên miệng Hàm Hàm, canh sẽ không nóng, nhưng Ngụy Anh vẫn là muốn thổi một chút, Hàm Hàm cũng có thể tự mình ăn, nhưng hắn hy vọng có thể uy đứa nhỏ một chút. Hàm Hàm từ nhỏ liền nuôi tại Vân Thâm, Ngụy Anh rất ít gặp được Hàm Hàm, càng không có cơ hội uy Hàm Hàm ăn cơm, uống canh, mấy lần Lam Hi Thần mang theo đứa nhỏ tham dự Thanh Đàm hội Ngụy Anh đều là tức đỏ mắt, rõ ràng là họ Giang, là người nhà họ Giang, để nuôi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng thôi đi, mặc Lam gia giáo phục cũng thôi đi, liền Thanh Đàm hội cũng ngồi ở vị trí Lam gia, ngồi bên cạnh Lam Hi Thần, hắn muốn đi qua ôm một chút, đứa nhỏ liền bò lên nguời Lam Hi Thần, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng. Ngay cả Kim Lăng cũng không quá thân cận Hàm Hàm, Hàm Hàm có thể dính người nhưng lại đặc biệt dính Lam Trạm, còn có Lam Hi Thần, liền ngay cả Ngụy Anh, Kim Lăng đều không quá thân cận. Hàm Hàm ngoan ngoãn há miệng uống canh, quy cũ không nói chuyện, có chút canh theo khóe môi chảy xuống cằm, Ngụy Anh liền ôn nhu thế nó lau đi.

- Cậu, ta ngủ cùng hai ngươi, ổn sao ?

- Aiz, Hàm Hàm sao lại nói như vậy ? đương nhiên được, cậu chỉ sợ ngươi ngại thôi ! Ngươi không ngại chứ ?

- Không ngại !

Hàm Hàm uống xong canh, Ôn Ninh lại mang tới một bát cháo thanh đạm, Hàm Hàm ngoan ngoãn ăn. Sau đó, Ngụy Anh muốn ôm Hàm Hàm đi tắm rửa, nhưng Hàm Hàm một mực tránh né, Ngụy Anh không khỏi có chút mất mát :

- Cậu, hai ngươi còn chưa ăn !

- A, Hàm Hàm đợi một chút chúng ta liền ăn xong !

Đối diện mắt hạnh to tròn, lưu ly nhạt màu con ngươi bao trùm quan tâm cùng lo lắng, Ngụy Anh không nhịn được vui vẻ, liền uống nước suông cũng thấy ngon , liền ăn nhiều chút. Ngụy Anh trước giờ đều ăn không nhiều, hiện tại ăn nhiều chút, Ôn Ninh cũng thật vui vẻ, gắp đồ ăn không ngớt. Hàm Hàm nghiêm chỉnh ngồi một bên, nhìn cậu cùng cậu tú ân ái, trong lòng cũng dâng lên một tia ấm áp. Có phải, cha cùng phụ thân cũng như vậy tốt đẹp ? Hàm Hàm không biết, từ khi nó có kí ức, cha đã không còn, nhưng phụ thân một mực nhớ thương cha, thương tâm không dứt. Trước đây, Hàm Hàm thấy phụ thân luôn nhìn về một hướng ngẩn người, lúc đó nó không hiểu, nhưng hiện tại rõ ràng. Phụ thân chính là nhớ cha, mỗi ngày đều sẽ nhìn về hướng của cha, nhìn đến thất thần. Hàm Hàm không biết vì sao a cha không còn, nhưng Hàm Hàm thật sự rất hy vọng, hy vọng a cha cùng phụ thân tốt đẹp, hy vọng phụ thân vui vẻ không thương tâm, hy vọng a cha mạnh khỏe, sống tốt. Hàm Hàm không cảm thấy đôi mắt đều đỏ, lệ nóng theo khóe mắt rơi xuống, biến mất trên y phục. Hàm Hàm không cảm thấy nhưng Ngụy Anh mắt sắc lại nhìn thấy rõ ràng :

- Hàm Hàm, sao lại khóc rồi ?

Ngụy Anh vội vàng bỏ bát cơm xuống, duỗi tay ôm Hàm Hàm vào trong ngực, vỗ lưng dỗ dành :

- Hàm Hàm, ngoan không khóc, không thương tâm !

Hàm Hàm giống như nhận được an ủi, càng khóc lợi hại, bao nhiêu oan ức, bi thống đều tựa như phá đê mà ra, từng chút từng chút hóa thành nước mắt, mang ngực áo của Ngụy Anh đều thấm ướt. Ôn Ninh bên cạnh cũng không biết làm sao, chỉ có thể duỗi tay mang cả hai cậu cháu ôm vào lòng :

- Hàm Hàm, thoải mái khóc đi, có bao nhiêu uất ức đều khóc ra, ta cùng Anh đều ở !

Ôn Ninh ngữ điệu ôn nhu, lồng ngực ấm áp khiến Hàm Hàm cảm giác vô cùng an toàn, liền mang tay nhỏ ôm cổ Ngụy Anh, đem đầu chôn trong ngực Ngụy Anh, khóc nấc từng trận. khóc mệt , Hàm Hàm cơ hồ là ngủ thiếp đi, Ôn Ninh nhìn một chút Ngụy Anh , chỉ thấy viền mắt hắn đều đỏ đến lợi hại, Ôn Ninh đem trán tựa vào trán Ngụy Anh , ôn nhu hống :

- Anh, đừng thương tâm, đứa nhỏ đều ngủ rồi !

Ngụy Anh hiếm thấy không cười, càng không đùa giỡn, cẩn thận ôm Hàm Hàm :

- Ta mang Hàm Hàm đi tắm rửa, ngươi đi chuẩn bị chút giường đệm !

- Được !

-----****----

-

-----****----

Bonus :

Nam tử vận Tông chủ phục, ăn vận nghêm cẩn, chính đang chăm chú phê duyệt công văn, cửa liền bị người đẩy vào. Nam tử cau mày, liếc mắt nhìn bóng trắng chầm chậm đi vào, trên tay còn cẩn thận bế một tiểu nắm đang khóc :

- Làm sao ?

Giang Trừng liếc nhìn Y, Lam Trạm có chút xấu hổ, hai tai đỏ lên một chút, nhìn chằm chằm Giang Trừng không nói chuyện. Giang Trừng đến phiền với bộ mặt trăm năm như một của Lam Trạm, thả xuống công văn trên tay, duỗi tay tiếp tiểu nắm :

- Không phải bảo ngươi uy Hàm Hàm ăn chút gì sao, làm sao đứa nhỏ đều khóc to vậy :

- A Trừng, ...

Lam vong Cơ oan ức, rõ ràng Y cũng muốn uy một chút đồ ăn cho đứa nhỏ, cố tình tiểu nhãi này đều không chịu ăn, còn một mực quấy khóc, cuối cùng Y không biết làm sao , đành phải mang nhãi con đến cho Giang Trừng. Giang Trừng ôm hài tử, lộ ra một mạt ôn nhu, thu lại toàn bộ hung ác hằng ngày, còn đối hài tử mỉm cười một chút, lam trạm nhìn ở trong mắt , chính là thế gian tối mỹ lệ. đáy lòng đều là vui sướng cùng hạnh phúc, Lam Trạm vòng tay ôm hai cha con Giang trừng, ở trên trán hắn, hôn nhẹ một cái, hơi nhếch môi cười, băng lãnh khuôn mặt cũng bao phủ một tầng ý cườ nhàn nhạt.

- Thê nhi của ta !

- Lam Trạm , ngươi có bệnh !

----- Hết chương-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro