chương 5-6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


p/s: Dạo này vào wattpad thật mệt mỏi!

chương 5 :

Hàm Hàm nhìn trước mặt sương trắng lượn lờ, trong lòng có chút sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến nó không khỏi một trận rùng mình. Hàm Hàm hai tay siết chặt, tiến bước vô định, không hiểu cơ thể vô tên vui vẻ, hưng phấn, có một loại không nhịn được bước chân tăng nhanh một chút.

Sương trắng tan dần, lộ ra quang cảnh xa lạ. Hàm Hàm lại tiến phía trước vài bước, Hàm Hàm nhận ra này là tiểu viện phía Tây Liên Hoa Ổ, dưới đình nhỏ ẩn hiện hai thân ảnh, một thân tử y nhạt màu, nắm kiếm, chiêu thức linh hoạt, thủ pháp sắc bén, đường kiếm sắc sảo , linh xảo như xà, không ngừng biến ảo,quyến rũ khó nhịn, dưới đình yên lặng ngồi một nam tử vận trường bào lam nhạt, chính đang nghiêm cẩn tấu đàn, tiếng đàn trong trẻo , mang theo nhu tình mật ý, coi như là tùy ý lay động dây đàn, cũng đàn qua một thủ khúc thật sự tuyệt diệu. Có thể Hàm Hàm không nhìn ra được vị kia tử y nam tử, nhưng lam y cầm sư càng là quen thuộc, Hàm Hàm không nhịn được kích động, hai ba bước thành một, nhào đến trên người Y, nước mắt không khống chế được theo gò má bò xuống :

- Phụ thân !

Này một tiếng 'phụ thân ' đau đến xé lòng, nam tử kia ôn nhu thu cầm, đem hài tử bế lên, khuôn mặt nhàn nhạt mang theo ý cười.

- Hàm Hàm, tới , a cha ôm ngươi !

Hàm Hàm nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy tử y nhạt màu nam tử đang thong thả tiến vào đình nhỏ, một tay nắm tử sắc kiếm sắc giấu ở sau lưng, hắn mặt mày đẹp đẽ, mắt hạnh tế mi, một khuôn mặt tú khí, tuy so nữ nhân càng sinh đẹp như không mang âm nhu, ngược lại càng sắc bén tuấn mỹ. Thiếu niên bước tới, bỏ mặc cánh hoa theo gió phiêu lung, Hàm Hàm tròng mắt càng là không thể kìm chế, cao hứng không được càng là đem một khuôn mặt nhỏ che kín nước mắt, rời khỏi lồng ngực phụ thân, tiến vào đối phương ôm ấp, người kia mang nó ôm lên, nhàn nhạt liên hương lướt qua cánh mũi khiến Hàm Hàm không nhịn được, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, nhiều ngửi một chút.

Giống hệt mùi vị trong kí ức! giống hệt ôn nhu trong kí ức!

- A Cha! A Cha!A Cha1

- Lam Trạm, ngươi xem ngươi chăm hài tử như thế sao? Làm sao đứa nhỏ gầy yếu như vậy, xem ta có đem chân ngươi đánh gãy hay không?

Giang Trừng tùy ý đứa nhỏ trên người mình sượt sượt, ôn nhu đưa tay sờ đầu nó một chút, ước lượng cân nặng, nháy mắt tức giận, tức đến muốn trực tiếp nắm tử điện cho Lam Trạm một roi, phi, ba roi còn không đủ. Này phụ thân là làm như thế nào, chăm hài tử như thế nào, đứa nhỏ làm sao gầy yếu như vậy, thật sự ôm vào trong lòng Giang Trừng đều đau không nhịn được. cái này hài tử là hắn thiên đau vạn đau, mệt nhọc sinh ra, lại bị người càng nuôi càng gầy, làm sao không đau lòng. Lam Trạm bị một đôi đen bóng mắt hạnh hàm chứa lửa giận trừng trừng nhìn mình, sát khí đằng đằng giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống không bằng, oan ức nhìn nhìn chằm chằm giang Trừng, lưu ly nhạt màu ủy khuất cực kỳ, cái gì cũng im lặng không nói. Chỉ là nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm. Giang Trừng nhất thời đỡ trán, nhất định ngày xưa nhãn lực chính mình có vấn đề, nếu không tại sao có thể gả cho cái này muộn tao tiểu cứng nhắc đây! Vẫn là Ngụy Anh tốt, Ngụy Anh chơi vui, ta chính là thần kinh có vấn đề!

- Ngày xưa nhãn lực ta nhất định có vấn đề, rõ ràng Ngụy Anh tốt,...

Giang trừng còn muốn mắng hai câu, cái này tiểu cứng nhắc, tiểu muộn tao đã bị Lam Vong Cơ khí độ âm trầm, đem hai tay nắm chặt:

- Không cho phép nhắc Ngụy Anh!

- Thế nào? Ngươi quản ta?

Giang Trừng cảnh giác ôm Hàm Hàm lui ra sau một chút, muốn hất tay cái tay bị Lam Trạm nắm chặt, lại bị Lam Trạm cường ngạnh ôm vào trong ngực, mang hàm Hàm đang giả điếc, giả mù chắn ở giữa.

- Ngươi là người ta tâm duyệt, là thê của ta ! Không cho phép lại nhắc Ngụy Anh !

Giang trừng bị Lam Trạm ôm chặt, xấu hổ không được, liền muốn giãy dụa thoát ra lại bị càng ôm chặt, Lam Trạm ngươi khí lực thật lớn a !

- Lam Trạm buông tay, hài tử đều sắp nghẹt thở !

Lam Trạm lúc này mới chịu buông tay, muốn đưa tay ôm hài tử, lại bị Giang Trừng né ra :

- không sao, ta ôm nhiều một chút, ta từ nhỏ đều chưa từng chăm qua nó !

Hàm Hàm ngoan ngoãn trong ngực a Cha , cảm nhận liên hương thanh mát, cảm nhận a Cha ôn nhu xoa lưng, gần bên còn có phụ thân thanh lãnh đàn hương, thân thuộc như vậy, tốt đẹp như vậy. Triệt để đem Hàm hàm từ nhỏ khát cầu tình thương của a Cha toàn bộ phòng thủ đều đánh cho tan nát, không cần tiếp tục hiểu chuyện quá nhiều, không cần tiếp tục che giấu chính mình tâm tư, càng có cao hứng cùng vui vẻ, cha cùng phụ thân hiện tạnh ở tại bên cạnh, Hàm Hàm cho dù biết rõ này bất quá chỉ là giấc mộng đẹp mà thôi, nhưng mà Hàm Hàm mặc kệ, đều là mộng , vậy mộng này hy vọng kéo dài mãi mãi, Hàm Hàm tình nguyện không tỉnh lại.

- Hàm hàm, ngươi gầy yếu như vậy, có thể tại Cô Tô quanh năm ăn rễ cây, uống canh thuốc mới lớn không nổi, tới, a cha mang ngươi đi kiếm chút đồ ăn ngon, cho ngươi nếm trải thiên hạ tốt nhất mỹ thực.

Nói cũng không để ý sắc mặt Lam Trạm đã lạnh xuống mấy phần, một đường ôm tiểu bánh bao bỏ đi, Hàm Hàm một bên lén lút nhìn xem Lam Trạm mặt lạnh đi theo phía sau, một bên thoải mái sượt sượt , đối với phụ thân đưa một cái ánh mắt đắc ý. Lam Trạm mặt lạnh nhìn hài tử của chính mình, bất quá trong mắt đều là ý cười ôn nhu.

Chương 6:

p/s : thay đổi văn án, cảm thấy mình viết văn án là có tội, hiện tại muốn thay đổi cốt truyện một chút, như đã nói mình sủng Trạm, lẫn Trừng nên bây giờ muốn viết một chút về cố sự của Trạm, cũng không có gì chỉ là một vài chuyện sinh hoạt hằng ngày của Trạm, dưới góc nhìn của Tiểu Lam Lam, đem từng việc xảy ra với Y viết lại một lần, cảm thấy chán có thể bỏ qua, đợi thêm ít chương lại đọc. Xin cám ơn !

Chương 6 :

Ngụy Anh buổi sáng thức dậy, lay Hàm Hàm nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, thân thể hư nhược nóng đến dọa người, Ngụy Anh hoảng sợ, một bên sai Ôn Ninh đi gọi Y sư, một bên gọi Giang Uyển đem cho Hàm Hàm truyền tống linh lực, bảo vệ tâm mạch, chính mình gấp viết thư cho Cô Tô, muốn nhờ bọn họ gửi Lam thị Y sư tới hỗ trợ giúp đỡ, Hàm Hàm từ nhỏ đều nuôi ở Vân Thâm, Lam thị đối với đứa nhỏ càng hiểu rõ, mặc dù hết sức không muốn mang Lam gia gọi lại đây, nhưng đứa nhỏ quan trọng, không thể không thận trọng, Ngụy Anh từ khi lên làm Tông chủ thu liễm hết thảy tùy tiện tính tình, làm việc thận trọng không ít, suy xét kỹ càng, càng là không phụ ủy thác của Giang Trừng.

'Cạch', Ôn Ninh đẩy cửa tiến vào, theo sau là Giang gia Y sư, vị này là thâm niên lão Y sư, tên là Giang Mặc, không những Y thuật cao minh, cũng rất tinh đời, có thể xem như một bậc hiền nhân. Giang lão y sư cẩn thận nắm cổ tay đứa nhỏ chuẩn mạch, lông mày nhíu đến căng chặt, Giang Uyển quỳ ở một bên, nắm một cái tay khác cẩn thận truyền tống linh lực cho đứa nhỏ hộ tâm mạch, Giang lão y sư giống như do dự cái gì, buông xuống cổ tay đứa nhỏ, cẩn thận vùi vào trong chăn, hướng Ngụy Anh, nghiêm trọng nói :

- Tiểu công tử tâm tư quá nặng, nghẹn khuất thành tâm tật, bây giờ trong mộng bị cái gì quấn thân, sợ là không muốn tỉnh dậy, cái này ta cũng bất lực , chỉ có thể trước cho đứa nhỏ ít thuốc bổ, tẩm bổ thân thể, ta cũng chỉ có thể làm được như vậy !

- Giang lão tiên sinh, ngài còn cái gì không thể nói ?

Ngụy Anh tiến lên chặn lại Y sư muốn đi, mắt sắc nhìn ra dị dạng trên mặt ông, Y sư thở dài, đứa nhỏ này cũng quá mức đáng thương :

- Sợ là tâm ma quấy nhiễu, đem khát khao chế tạo thành mộng cảnh, dẫn dụ hồn thức từ bỏ sinh mệnh, mong muốn một thân vây trong mộng cảnh, vĩnh viễn không muốn thức dậy.

Giang Mặc quan sát Ngụy Anh đã muốn đứng không vững, Ôn Ninh đằng sau nhanh tay lẹ mắt tiếp được người, Ngụy Anh gần như là không thở được, cả một trái tim đều cơ hồ bị bóp nát, đôi mắt đỏ hồng, bi xót. Giang Mặc cũng là xót thương đứa nhỏ, nhưng thân là Y tu, học Y một đời lại không cách nào chữa trị nhân tâm, con người chung quy đều là trái tim bằng thịt, vốn dĩ mềm yếu càng khát cầu yêu thương che chở, huống hồ đứa nhỏ này nhỏ như vậy, sợ là từ lâu mang tâm tật, ban đầu vẫn là cố gắng nhịn xuống, có điều tâm tư quá nặng, mới không thể tiếp tục nhẫn nhịn, mang toàn bộ đau khổ phát tiết, đem khát cầu chế tạo thành mộng đẹp, cam nguyện luân hãm không thức dậy. Tâm tật, chung quy chỉ có thể dùng tâm dược chữa trị, lão y sư chỉ là người trần mắt thịt, không cách nào tìm được tâm dược chữa trị nhân tâm.

Qua hơn canh giờ, Lam Hi Thần liền một mình ngự kiếm chạy tới, vừa rơi xuống kiếm cũng không quản cái gì lễ nghi, quy phạm, một mực thẳng chạy hướng Hàm Hàm, theo sau còn có Kim Lăng cùng Cảnh Nghi . Lam Hi Thần gương mặt lạnh băng, y phục xốc xếch, tóc dài ngổn ngang, đôi ngươi đen như hắc diệu ngọc thạch, sâu không thấy đáy, một đường gấp gáp chạy đi, vừa tiến vào liền không nhịn được chống tay vào cửa thấp thở mấy lần, đợi khá hơn một chút, cũng không để ý cái gì ôn nhu cười lễ, trực tiếp hướng Giang Uyển bên cạnh ngồi xuống, nguyên bản ôn thanh biến thành trầm khàn thanh tuyến, lạnh băng nói :

- Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta làm liền tốt !

- Vâng, Lam tông chủ !

Giang Uyển lễ một cái đứng dậy, Lam Hi Thần cầm lấy bàn tay đứa nhỏ, nhíu chặt mày kiếm, lam quang linh lực thuần hậu chảy vào kinh ngạc, an ủi một chút thân thể đứa nhỏ đang bất an hãm sau mộng cảnh.

- Xin hỏi, Y sư nói thế nào ?

Lam Hi Thần không quay đầu, nhìn chằm chằm ngủ say đứa nhỏ, giọng nói lạnh như từ băng tuyền vọng ra, Ngụy Anh cũng là cả người mệt mỏi, đơn giản nói qua một chút tình hình . Lam Hi Thần mày đẹp lại càng nhìu chặt, lạnh băng mặt tăng thêm một tầng hàn ý, để y so với Lam Vong Cơ càng giống nhau. Nhấp môi mấy lần, Lam Hi Thần rốt cuộc hỏi :

- Có thể dùng Giang gia Thanh tâm linh gọi tỉnh sao ?

- Thử qua, ta buổi sáng gọi mấy lần cũng không tác dụng !

Ngụy Anh nhắm mắt, một tay nắm chặt bên hông Thanh Tâm Linh, siết đến trắng bệch, cơ hồ muốn mang viên ngân linh bóp vỡ. Lam Hi Thần cũng không nhiều phản ứng, duỗi tay từ trong lồng ngực lấy ra một hộp gỗ, chậm rãi mở ra, lộ ra hai viên ngân linh ngay ngắn , đẹp đẽ. Ngân linh dưới thân thắt tử tuệ cùng làm tuệ, nhưng là buột cùng một tuệ, một đôi ngân linh buột cùng một tuệ, lam tím lẫn nhau hòa quyện, có vẻ càng đẹp mắt, cũng không đợi người lên tiếng chất vấn, Lam Hi Thần cẩn thận cầm lên ngân linh, đưa đến trước mặt Ngụy Anh :

- Giang tông chủ nếu tin tưởng liền thử một lần.

Ngụy Anh đưa tay nắm hai viên ngân linh thắt đòng tâm kết, không khỏi trong lòng ngũ vị tạp trần, tựa như nhìn thấy trước mặt tử y nam tử, mắt hạnh, tế mi, cằm tiêm môi mỏng, từ nhỏ cùng mình lớn lên, cùng chính mình xuất thế, xưng với thiên hạ một đôi Vân Mộng Song Kiệt, sau đó lại thân mặc Tông chủ y phục, bên cạnh một thân bạch y không nhiễm bụi trần, ngũ quan đẹp đẽ như ngọc mài, băng sơn khuôn mặt , đôi mắt lưu ly chăm chú nhìn chính mình đạo lữ, hai viên chuông bạc giống như kết thành một thể, mỹ cảnh tươi đẹp,

- Anh !

Ôn Ninh thấy Ngụy Anh nhìn đến xuất thần, ánh mắt còn ở tại trên ngân linh không rời, nhẹ giọng gọi một tiếng, Ngụy Anh hồi thần, quay đầu yếu ớt cười một cái :

- Xin lỗi, ta thất thần !

Sau đó , Ngụy Anh chậm rãi ngồi ở bên gường, niệm chú, trong tay lay động, linh lực kích chuông bạc vang lên từng trận leng keng vui tai, từng tia tử quang, lam quang nhợt nhạt tỏa ra, tiến về phía ấn đường của đứa nhỏ.

- Cái này là Vong Cơ di vật, muốn ta mang cho Hàm Hàm, Ngân tuệ là Vong Cơ tự tay thắt !

Lam Hi Thần ngữ khí bình đạm kể lại, nhưng không che giấu được bi thương cùng thống khổ , chính mình đệ đệ từ nhỏ chăm lớn, ngoan ngoãn tiểu nắm , lại quyết tuyệt bỏ lại chính mình, ích kỷ rời đi, là ai cũng sẽ đau lòng.

'đinh đang' 'đinh đang'

Theo từng hồi tiếng chuông ngân vọng , Hàm Hàm tựa như từ trong sương mù đi ra, vốn dĩ đang vui sướng ngồi trước mặt phụ thân cùng a cha vui vẻ húp canh, lại phát hiện canh thế nhưng biến thành mỗi bãi thi huyết nồng đậm tanh tưởi, Hàm Hàm sợ hãi đem bát quăng đi, lại nhìn một chút xung quanh chậm rãi tan biến, lộ ra vô tận tối tăm, trước mặt song thân hai vị cũng từ từ bong bóc từng lớp da thịt, giống như hung thi, nguyên bản đẹp đẽ nhan sắc lại biến thành gớm ghiếc tà ma, nguyên bản mộng đẹp lại biến thành vô tận hắc ám, từng chút từng chút tiến đến chính mình, tựa như muốn mang chính mình thôn phệ, Hàm Hàm cơ hồ sợ đến ngã ngồi trên đất, nhiều hơn chính là thống khổ cùng tuyệt vọng.

Hóa ra, mộng cũng không phải hoàn mỹ mộng đẹp, phụ thân và a cha cũng đều không phải bọn họ, đều là chính mình tâm ma chế tạo.

Hàm Hàm không nhịn được rơi nước mắt, một đôi lưu ly ngập nước, trong mắt bi xót, thống khổ mạnh mẽ tràn ra, hóa thành hắc ám, muốn đem Hàm hàm thân thể nhỏ gầy bóp nát.Hàm Hàm ngẩng đầu nhìn, buông bỏ giãy giụa.

Khi hắc ám chỉ còn thiếu chút nữa có thể mang hồn thức đứa nhỏ nuốt chửng, thì một trận tiếng vang gấp gáp truyền tới, Thanh thúy tiếng chuông như là gấp gáp, như là vội vã, càng có đau lòng , sợ hãi. Hàm Hàm từ trong hắc ám bao vây ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy hai cánh tay khác nhau, nắm lấy hai vai đứa nhỏ mạnh mẽ lôi đi, lôi ra khỏi vô tận hắc ám.

------***-----

Hàm Hàm chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh một lượt, khóe miệng đột nhiên tràn ra máu tanh, Hàm Hàm không báo trước, trực tiếp ngất xỉu. Dọa đến mọi người một trận hoảng hốt.

- Hàm Hàm !

----- Hết chương-------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro