Chương 28 : Lạnh Lùng, Xa Cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài cửa sổ gió thổi lớn, thành phố An Châu hằng năm đều phải gánh chịu những cơn bão lớn như vậy, đầu tháng chín là thời điểm cơn bão đầu tiên đến.

Từ cửa sổ sát đất của văn phòng nhìn ra, cây cối ở tầng dưới bị bão quật ngã, trên đường đầy cành cây, lá cây tất cả đều bị thổi bay tứ tung.

Ra ngoài xem thử, chị Diêu thay cô mang theo một cốc sữa đậu nành nóng hổi và một phần bánh quẩy: "Chưa ăn sáng đúng không? Chị có mang cho em một chút đồ ăn."

Tô Tân đúng là chưa ăn gì. Từ khi sống một mình, cô không có tinh thần làm bữa sáng, hằng ngày đều tiện tay mua chút đồ ăn gần công ty, hôm nay bão lớn, toàn bộ cửa hàng dưới lầu đều đóng cửa, cả người cô bị mưa ướt cũng không tìm được chỗ bán.

"Cảm ơn chị Diêu." Tô Tân nhận lấy uống một ngụm.

Cầm sữa đậu nành, ăn bánh quẩy, nhìn đống hỗn độn ngoài cửa sổ, Tô Tân chợt cảm thấy ấm lòng.

Ăn sáng xong, Tô Tân mở trang chủ weibo của mình, sửa lại ID weibo, vì trước đó đã xác minh thân phận, nên việc đổi tên có hơi phiền toái, cần khai báo một số thông tin, hai ngày trước vừa mới làm xong, từ "Nhất Giản Tại Tâm" thành tên của cô, phần giới thiệu cũng đổi thành "giám đốc công ty giải trí Tinh Hà".

Thú vị ở chỗ, trải qua biết bao nhiêu chuyện xấu, bao nuôi, đủ các loại, số người theo dõi cô không những giảm, mà còn tăng lên gần 100.000 người, thi thoảng cô chia sẻ sinh hoạt thường ngày, cũng có hàng trăm bình luận, người theo dõi hoạt động khá cao.

Một số người hâm mộ mới này là người hâm mộ nghệ sĩ của công ty, theo dõi cô có lẽ vì hứng thú về bà chủ của idol, còn một bộ phận fan nữa rất kỳ quái, tự xưng là fan của Tô Tân, hễ cô đăng weibo thì sẽ khoa trương tâng bốc xinh đẹp tuyệt trần, như một nữ minh tinh . . .

Những người hâm mộ cũ từ cuộc thi tranh luận trước kia chú ý đến điền này, họ có chút không hài lòng cho lắm, họ cảm thấy những người hâm mộ này quá nông cạn, rõ ràng nữ thần là tài nữ, hết lần này tới lần khác phải làm bình hoa, vì thế mà hai nhóm người này thỉnh thoảng xảy ra tranh chấp.

Tô Tân cảm thấy rất thú vị.

Trả lời vài tin nhắn của một số người hâm mộ, đăng một Weibo khác về cơn bão, Tô Tân chuyển sang phần mềm đọc, mở cuốn tiểu thuyết yêu thích của mình « Cơn ác mộng này tôi đã trải qua ».

Những năm gần đây, cô đã từng đọc những cuốn tiểu thuyết kinh điển nhất, có thể xếp vào top ba, cảnh thần tiên trong tiểu thuyết rất tráng lệ, kết cấu tinh xảo, hình tượng nhân vật tự nhiên, tình tiết trôi chảy, vô tình có thể tìm thấy điềm báo chôn vùi, từ đó có một loại cảm giác dễ chịu, rất hợp để chuyển thể thành phim.

Cô đã yêu cầu bộ phận quản lý nội dung đánh giá chuyên môn cách đây một tuần, điểm tổng kết cuối cùng cực kỳ cao, cô cảm thấy IP này có thể phát triển được, nhưng việc phát triển khá khó khăn.

Thứ nhất, mức độ phổ biến của trang web này và cuốn tiểu thuyết này không đủ lớn để tạo ra hiệu ứng cho các dự án sử dụng IP; những cảnh được mô tả trong đó có yêu cầu rất cao về hiệu ứng đặc biệt và vốn đầu tư cao.

Tô Tân cũng có chút do dự.

Công ty mới vừa từ ranh giới phá sản hồi sinh, khai phát hạng mục này nhất định có rủi ro, nhưng nếu như Tinh Hà một mực giữ trạng thái an vu, không có bất kỳ tác phẩm nổi bật nào, thì sẽ không thể tái hiện thời kỳ huy hoàng của Tô Đình Doãn, đứng đầu ngành giải trí.

Cô vừa suy nghĩ vừa ấn mở giao diện tiểu thuyết, nhưng không hiểu sao, giao diện giống như bị kẹt, không mở ra được.

Thấy tín hiệu wifi vẫn tốt, cô bối rối làm mới lại, một hộp thoại hiện lên: Xin chào quý bạn đọc, quyển sách này bởi vì bị khiếu nại nên tạm thời bị khóa, mười giây nữa sẽ chuyển sang các tiểu thuyết khác của tác giả.

Tô Tân ngây ngẩn cả người.

Cô suy nghĩ một lúc, nhờ chị Diêu gọi cho trưởng nhóm của bộ phận quản lý nội dung, người phụ trách đánh giá IP này Vương Lăng Vân.

Vương Lăng Vân vừa đi vào, lo lắng nói: "Tô tổng, tôi vừa mới báo cáo xong với bộ trưởng của chúng tôi, đang chuẩn bị đến gặp giám đốc, quyển sách kia đã bị khóa."

Tô Tân gật đầu: "Tôi cũng vừa thấy, nguyên nhân là gì?"

Vương Lăng Vân một mặt im lặng: "Do hai bên hâm mộ của vai phụ cãi nhau, sau đó một người hâm mộ đã báo cáo vai phụ lên trang web, nói rằng nội dung đẫm máu, nhân vật thiết lập quá âm u ngoan độc, bất lợi cho phát triển tam quan."

Tô Tân dở khóc dở cười: "Cũng bởi vì cái này?"

"Đúng, hôm nay diễn đàn trên trang web đã bị tàn sát " Vương Lăng Vân ấn mở phần mềm, đưa cho Tô Tân nhìn "Fan của hai phe đang tranh cãi, quyển sách này thật là chủ đề quá lớn. Cách đây vài ngày vì tình yêu đích thực nhân vật nam chính mà gâu xôn xao dư luận, mang đến hàng nghìn lượt bình luận."

Tô Tân vội vàng liếc mấy cái: "Vậy anh có cảm thấy nội dung có vấn đề hay không?"

"Tôi cảm thấy không có vấn đề. Tôi đọc cuốn này hai lần, một lần là thức đêm đọc hết, một lần chậm rãi đọc, càng đọc càng cảm thấy dư vị kéo dài " vừa nhắc tới quyển sách hia mắt Vương Lăng Vân sáng rực "Độc giả đối chọi nhau vì vai phụ, vừa làm cho người đọc có ấn tượng mạnh vì người này được khắc họa tàn nhẫn và phức tạp, vừa làm nổi bật nhân vật chính và một số nhân vật khác. Cáo hay của truyện cũng đạt tới cảnh thế ý nghĩa. Tránh sự phiến diện của các nhân vật và tranh cãi về tác phẩm là điểm chính của phim và truyền hình của chúng ta, đây là một trong những lý do khiến tôi cho điểm cao."

Ngón tay Tô Tân trên bàn vô thức gõ nhẹ vài lần, hạ quyết tâm "Vậy thì tốt, ôm nay anh có thể liên hệ với trang web, tranh thủ mau chóng đem quyển tiểu thuyết này ký hợp đồng."

Vương Lăng Vân sững sờ một lúc: "Nhanh vậy sao? Không đợi nó mở khóa rồi quan sát tiếp sao?"

"Quan điểm của tôi và cậu rất giống nhau, cuốn sách này chắc sớm có thể thông qua xét duyệt. Hiện tại diễn đàn đang gió tanh mưa máu, quyển sách này rất nhanh đại hỏa, không ký sớm sẽ mất cơ hội " Tô Tân nghiêm mặt nói "Liên hệ trang web đồng thời cũng liên lạc với tác giả, hai bút cùng vẽ."

"Được " Vương Lăng Vân tinh thần tỉnh táo "Tô tổng cô yên tâm, tôi nhất định đem cuốn sách này về."

Vương Lăng Vân rời đi, Tô Tân lại bấm vào Weibo, tìm tên tác giả.

Tên tác giả được chọn tùy tiện, gọi là "Bí danh là vương giả là áo ló", weibo chỉ có mấy nghìn fan, ba ngày trước thông báo tập cuối của tiểu thuyết, sắp hoàn tất. Có hàng trăm bình luận từ người hâm mộ bên dưới, nhưng người này không trả lời ai, bên trong cũng không có bình luận của người bạn nào, giống một người hành hiệp độc lai độc vãng.

Một tác giả rất có cá tính, không lạ gì khi viết một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời như vậy.

"Tô tổng, có người đến tìm cô." Thư ký Lưu gõ cửa.

Tô Tân ngẩng đầu, sửng sốt một lúc, Trình Tử Hạo đứng ở cửa với một bó hoa trên tay, một bộ dáng quý công tử: "Tiểu Tân, là anh, bất ngờ không?"

Đương nhiên là bất ngờ.

Tô Tân và anh ta chỉ quen biết sơ, lần trước ở tiệc tối cũng chỉ nói vài câu, cũng không tính là thân quen, không nghĩ tới anh ta lại tới cửa gặp mặt.

Tuy nhiên, người đến là khác, Tô Tân không còn cách nào khác ngoài chào hỏi: "Hóa ra là anh, có chuyện gì khiến Trình công tử đích thân đến đây vậy?"

"Anh đã muốn đến từ lâu nhưng mới cùng bạn gái chia tay làm trễ nải chút thời gian " Trình Tử Hạo đưa hoa tươi lên "Tặng em, chúc mừng ly hôn, chúc mừng em đã bắt đầu cuộc sống mới. "

Bó hoa này có chút vượt ngoài dự kiến của Tô Tân.

Trình Tử Hạo trước mặt người khác luôn là một hoa hoa công tử, việc tặng hoacũng không có gì lạ, nhưng thứ mà anh ta tặng không phải hoa bách hợp hay hoa hồng, mà là một bó tú cầu màu hồng, với một vòng hoa gypsophila và cỏ đuôi chó.

Ba loại hoa này, đều là những thứ cô thích, nhưng ít người biết.

"Sao anh biết em thích hoa tú cầu?" Cô nhận lấy, nhịn không được hỏi.

"Em là nữ thần của anh, thích em đương nhiên anh phải tìm hiểu sở thích của em rồi." Trình Tử Hạo đắc ý nói.

Tô Tân cười: "Anh đừng nói giỡn, em không đảm đương nổi hai chữ nữ thần này đâu. Cảm ơn vì bó hoa, em thật sự rất thích, anh tốn kém rồi."

Cô dùng lòng bàn tay vuốt vuốt cỏ đuôi chó, cẩn thận cắm vào bình hoa.

Trình Tử Hạo ngồi xuống ghế sofa, đánh giá phòng làm việc. Văn phòng được trang trí không theo phong cách Tô Tân thích, tông màu buồn tẻ, nội thất văn phòng cũng nam tính, mà Tô Tân lại nhanh nhẹn, dáng người yểu điệu vì thế rót vào căn phòng một điểm sáng.

Anh cũng mới biết, giải trí Tinh Hà của Tô gia xảy ra chuyện, đem gánh nặng toàn bộ đặt hết trên người Tô Tân.

May mắn thay, hiện tại xem ra Tô Tân vận hành rất tốt.

"Đúng rồi" Trình Tử Hạo nhớ ra điều gì đó, có chút hả hê nói "Nói cho em một tin tức tốt, Giản Diệc Thận gần đây sa sút tinh thần cực kì, hết lần này tới lần khác còn không chịu thừa nhận, vờ như không có chuyện gì, anh cũng chẳng có hứng chọc thủng anh ta."

Tô Tân ngồi xuống ghế sofa, thản nhiên nói: "Em đối với chuyện của anh ấy không có chút hứng thú."

"Vậy không nói tới " Trình Tử Hạo lấy một thiệp mời ra "Lần này anh để mời em tham gia buổi họp báo bộ sưu tập C-cline mùa thu, cuối tuần đến xem một chút, nhân tiện chọn một món đồ trang sức thay đổi tâm trạng."

Đây là thương hiệu trang sức cao cấp mà Tô Tân rất thích, món quà kỷ niệm ba năm kết hôn cũng được đặt làm ở đó.

Cô sững người một lúc: "C-cline là thương hiệu của anh?"

"Đúng vậy " Trình Tử Hạo hếch cằm lên "Em chớ xem thường anh, mặc dù kém hơn Giản Diệc Thận lập nghiệp phong quang, nhưng cũng có của cải trên người."

Lại là bộ lộ chiêu bài hoa khổng tước.

Tô Tân buồn cười: "Cũng không dám xem thường anh, ông chủ Trình, sau này có sản phẩm mới nhớ nói nhỏ với em."

Trình Tử Hạo bị cô chọc cười: "Cần gì phải báo trước, em muốn cái gì cứ tới mang về."

Hai người nói chuyện một lúc, thời gian trôi qua rất nhanh, Trình Tử Hạo có lòng muốn ở lại ăn cơm trưa, nhưng Tô Tân rất bận, lâu lâu lại có người vào hỏi ý kiến, da mặt anh cũng không dày, cũng không ở lại lâu.

Sau khi tiễn Trình Tử Hạo đi, Tô Tân cầm tấm thiệp mời kia trầm tư một lúc.

Trước đây cô không thích tham gia vào những show diễn như thế này, nhưng hiện tại việc xã giao này ắt không thể thiếu. IP « cơn ác mộng này tôi đã trải qua » thuộc thể loại giả tưởng, giàu trí tưởng tượng, cảnh quay hoành tráng, đòi hỏi nhiều hiệu ứng đặc biệt, nếu mua được và quay suôn sẻ thì vốn đầu tư phải là số tiền rất lớn, chỉ dựa vào Tinh Hà không đủ cần có các công ty khác đầu tư, cùng chia sẻ rủi ro, buổi họp báo của C-cline chính là nơi cô tìm kiếm người đầu tư tốt.

Buổi họp báo bộ sư tập C-cline mùa thu, được tổ chức ở phía Đông ven hồ Quy Lâm Trai.

Quy Lâm Trai là một tòa nhà trang nhã được xây theo kiểu kiến trúc Trung Quốc thời xưa, được xây dựng bởi một nhóm các nhà thơ thời cổ đại để đọc sách, vẽ tranh, phẩm rượu có lịch sử gần một nghìn năm.

Cổ điển và hiện đại kết hợp, sự giao thoa văn hóa Đông Tây, sẽ được thể hiện trọn vẹn trong đêm nay.

Buổi họp báo của nhãn hiệu này đương nhiên không thể thiếu người nổi tiếng góp mặt, ngoài Quy Lâm Trai hào quang rực rỡ, giới truyền thông đều tập trung vào thảm đỏ.

Tô Tân đi qua lối đi dành cho khách bên cạnh, đi qua cổng vòm đến sân, liếc mắt liền thấy được Trình Tử Hạo.

Trình Tử Hạo hôm nay mặc một thân màu đen đường trang, có vài phần tuyển nhã phong lưu, thấy Tô Tân, ánh mắt hắn sáng lên, tách ra khỏi đám người bước nhanh lên đón: "Tiểu Tân, em hôm nay thật xinh đẹp."

Đúng vậy, hôm nay Tô Tân mặc thân lễ phục màu đen, thiết kế thắt lưng và đường may hình học của váy làm tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, váy màu trắng thêu hoa cùng chiếc khăn choàng mới nhất trong bộ sưu tập mùa thu của EF, khiến người kinh diễm.

"Cảm ơn " Tô Tân mỉm cười, bên môi lúm đồng tiền như ẩn như hiện "Trình Tử Hạo, buổi họp báo là do ai chịu trách nhiệm tổ chức? Em cảm thấy hứng thú, vô cùng sáng tạo."

Trình Tử Hạo mặt đầy tự đắc: "Ban tổ chức là nhân viên công ty anh, nhưng ý tưởng do anh cung cấp, thế nào?"

"Rất tốt " Tô Tân chân thành khen ngợi "Em cứ nghĩ anh ngoại trừ lấy phụ nữ làm niềm vui, thì không còn bản lĩnh nào khác, hóa ra là thâm tàng bất lậu."

Trình Tử Hạo lâng lâng: "Quá khen quá khen."

"Tử Hạo, đây là . . ." Bên cạnh có người xen vào "Cậu đừng mãi nói chuyện với người đẹp mà quên giới thiệu với chúng tôi chứ."

Trình Tử Hạo từ trên trời rơi xuống đất liền thanh tỉnh: "Ngại quá, tôi gặp được mỹ nữ nenen quên mất, đến đây, Tần đổng, người này là Tô tổng của công ty giải trí Tinh Hà, tiểu Tân, đây là Tần đổng của ngân hàng Bảo Kỳ, còn người này là nổi danh thị giác đại sư Triệu . . ."

Tô Tân mỉm cười gật đầu, mọi người trò chuyện với nhau.

Một lát sau, tại lối vào khách quý ồn ào, mười mấy người đi vào hình như là minh tinh, Tô Tân nhìn thấy ở giữa có một cao ráo, khí chất kiêu ngạo, hào quang chói lọi, là Giản Diệc Thận.

Trình Tử Hạo sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: "Anh ta . . . Anh ta sao lại tới đây? Anh không mời anh ta! Không mời mà tới, da mặt quá dày!"

Giản Diệc Thận nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt chậm lại hai giây, chợt đi nhanh đến.

Hoắc Chí Từ ở bên cạnh đi theo vui vẻ chào hỏi: "Tiểu Tân, Tử Hạo, chúng tôi đến muộn. Hôm nay bối cảnh không tệ, ngồi ở đâu? Chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi."

Tô Tân ánh mắt hờ hững, chỉ khẽ gật đầu.

Trình Tử Hạo cho hắn một đấm, thâm trầm nói: "Được lắm, tiểu tử cậu ở phía sau tôi hạ thủ sao? Lặng lẽ đem anh ta đến đây làm gì?"

Hoắc Chí Từ khóc thầm, cười nói: "Mọi người đều là bạn bè tốt mà, đừng hẹp hòi như vậy chứ."

Hai người họ nói chuyện náo nhiệt, nhưng Giản Diệc Thận lại mắt điếc tai ngơ, ánh mắt tham luyến ở trên mặt Tô Tân.

Hôm nay Tô Tân cởi bỏ vẻ đoan trang dịu dàng ngày xưa, dưới bộ trang phục lộng lẫy, xinh đẹp động lòng người, giống như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, sáng rực.

"Tiểu Tân . . ." anh thấp giọng kêu lên.

"Giản tổng." Tô Tân nhẹ nhàng nói: "Rất vui được gặp anh."

Giọng cô lạnh lùng và xa cách giống như nói chuyện với một người xa lạ.

Những tiếng xôn xao nhỏ dần, ánh đèn chói lọi chiếu sáng cả một vùng rộng lớn trắng xóa.

Ngực truyền đến cơn đau nhói.

Giản Diệc Thận đột nhiên cảm thấy, việc Tô Tân lạnh lùng xa cách như vậy so với việc lạnh lùng trừng mắt nhìn anh còn khó chịu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro