CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ra khỏi cửa đã 11 giờ, kiểu nào cũng không thể đến kịp trong vòng nửa tiếng.

Trương Tự lên taxi gửi tin nhắn cho Quan Dĩ Tuân, bày tỏ bản thân chắc sẽ đến trễ.

Đối phương nói không sao, thái độ khá tốt, khiến Trương Tự bớt đi một phần kháng cứ với lần gặp mặt này.

Còn Trương Sở Nam, sau hôm đó thì chưa từng liên lạc.

Đã tiếp nhận thái độ của cậu, nhưng không để bụng.

Con nít con nôi lời nói không có trọng lượng.

Càng nghĩ kĩ và truy tìm nguồn gốc, Trương Tự càng hiểu rõ, giữa người với người chỉ có thể như vậy.

Người mà bản thân mỗi ngày gọi ba mẹ, có khi còn chẳng hiểu mình bằng một người xa lạ.

Lúc Trương Tự sắp đến, Trương Sở Nam gọi điện thoại cho cậu: "Tự Tự, con đang ở đâu? Còn nhớ hôm nay có hẹn không?"

Trương Tự còn chưa nói, đã láng máng nghe thấy thanh âm giải thích của Quan Dĩ Tuân với Trương Sở Nam từ trong điện thoại , cậu đang ở trên đường.

Chàng trai cảm thấy không cần thiết nói gì nữa, bíp một tiếng tắt máy, tiếp tục tán gẫu với bác tài xế về tình hình phát triển kinh tế năm nay.

Tình hình có thể nói là không tốt.

Trương Sở Nam bị tắt máy, mặt đầy bất đắc dĩ nói với vợ: "Thằng nhóc thối này lại tắt máy anh."

Quan Du Bạch hôm nay mặc một bộ đồ giản dị cười: "Một lát Tự Tự đến, anh phải nói xin lỗi với nó."

"Biết rồi." Trương Sở Nam gật đầu.

"Chú Nam." Quan Dĩ Tuân bỗng nhiên mở miệng: "Chú không tính công khai chú có con trai sao?"

Bỗng nhiên nhận được câu hỏi của con riêng,  Trương Sở Nam sững sờ, nhìn con của vợ có chiều cao giống mình, đối phương năm nay tầm 24 25, tuổi còn trẻ đã là doanh nhân xuất sắc, cả người phong độ chín chắn lạnh lùng, luôn có loại cảm giác kiêu ngạo xa cách.

"Tự Tự nó có cuộc sống của bản thân, không nên bị chú ảnh hưởng." Trương Sở Nam nói: "Cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu như thế nào chú là người rõ nhất, chú không hy vọng nó bị quấy rầy, cũng không hy vọng có người ác ý phỉ báng..."

"Cũng phải." Quan Du Bạch gả cho Trương Sở Nam, đã nhìn thấy đủ kiểu tranh chấp lợi ích trong giới giải trí: "Lời nhèm pha của thiên hạ thật sự đáng sợ, aiz, con xem xem tin tức gần đây, hôn nhân của mẹ và chú Nam con bị nói thành mua bán, thật sự khiến người tức giận."

"Đúng." Trương Sở Nam nét mặt phức tạp: "Mấy năm nay anh cũng suy nghĩ chuyện công khai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phải chờ anh rút khỏi giới giải trí mới là thời cơ tốt nhất."

40 tuổi còn đương nổi tiếng, nếu không rút khỏi giới giải trí còn có thể nổi tiếng đến già, đây chính là chỗ Trương Sở Nam do dự.

Trương Tự gần đây khác thường, khiến ông ý thức được có một vài việc phải nhanh chóng đưa vào lịch trình.

"Tự Tự cũng 20 rồi, sao chưa thi bằng lái?" Quan Du Bạch nghe con trai nói, Trương Tự phải ngồi taxi đến, lúc đó có hơi kinh ngạc.

"Không hiểu nó nữa." Trương Sở Nam cũng hơi buồn bực: "Anh cho nó nhiều tiền, nhưng nó lại không thích tiêu."

Mỗi lần nhận được phí bản quyền, tiền cát xê, chuyển vào từng tấm thẻ đưa cho Trương Tự, nhưng đối phương vẫn trải qua cuộc sống tiết kiệm.

"Đứa trẻ đó thật giản dị." Quan Du Bạch cảm thán.

Đối tượng được họ thảo luận, thong thả đến trễ, mặc áo thun quần jeans, dáng người mảnh khảnh trắng nõn, thoạt nhìn tràn đầy sức sống thanh xuân.

"Xin lỗi, tôi đến trễ." Trương Tự hào phóng giẫm lên đôi giày màu trắng đã xài được một khoảng thời gian của cậu đi vào, --gọi người.

"Không sao, người một nhà không so đo cái này." Quan Du Bạch đến tủ giày lấy cho cậu đôi dép đi trong nhà: "Nào Tự Tự, thay dép lê sẽ thoải mái hơn."

Trương Sở Nam muốn nói gì đó với vợ, nhưng nhìn thấy Trương Tự mặt không cảm xúc, lại nuốt trở về.

"Cảm ơn." Trương Tự thật sự không ghét Quan Du Bạch, cậu đâu có quen người ta.

Đổi giày xong, Quan Dĩ Tuân lạnh lùng trong ấn tượng của Trương Sở Nam nói: "Nhanh qua đây ngồi, uống nước hạ nhiệt."

Cậu chủ nhà họ Quan rót một ly nước cho con trai của ba dượng, mở ra đồ ăn vặt trên bàn nói: "Cậu vừa thức dậy đã qua đây, nếu đói ăn tạm chút đồ."

Quan Du Bạch: "Mẹ bây giờ bảo nhà bếp đưa đồ ăn lên, các con trò chuyện đi."

Trương Sở Nam thấy hai mẹ con nhà họ Quan quá tốt, nhưng Trương Tự vẫn luôn hờ hững, không nhiệt tình với ai.

"Bắt đầu nghỉ hè rồi?" Trương Sở Nam đi qua ngồi xuống, muốn trò chuyện với con trai: "Nghỉ hè muốn đi chỗ nào chơi? Ra nước ngoài không?"

Trương Tự thờ ơ: "Nước mình còn chưa đi xong, ra nước ngoài làm gì." Nói xong xé ra một bao kẹo bông, thủ pháp lưu loát.

Quan Dĩ Tuân cười khẽ.

Trương Sở Nam cảm thấy xấu hổ: "Còn tức giận sao, nào có ba con chỉ trong một đêm đã thù hận nhau, con thì hay rồi, còn ghi hận ba."

"Không." Trương Tự cắt ngang ông: "Không phải ghi thù, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi hận ba làm gì?"

Trương Sở Nam: "Vậy con trưng ra vẻ mặt vui vẻ cho ba con xem coi."

Trương Tự trong miệng ăn kẹo bông gòn, cà lơ phất phơ dựa trên sofa phát ngôn: "Vẻ mặt vui vẻ? Cười ngốc với ba? Con nít mới làm vậy, tôi bây giờ lớn rồi, ba phải tiếp nhận hiện thực."

Trương Sở Nam: "..."

Đứa nhỏ này còn đang tức giận!

Bầu không khí trở nên ngưng đọng.

Chỉ có động tĩnh Trương Tự ăn đồ ăn và Quan Dĩ Tuân rót nước.

Một lát sau Quan Du Bạch gọi: "Bắt đầu ăn cơm!"

Trong ba người, Quan Dĩ Tuân tiên phong đứng lên, để không gian cho ba con hai người họ.

Trương Tự ngồi thẳng người thả túi kẹo bông gòn xuống, hai tay chống lên đầu gối: "Ba, trên thế giới này không có đồng cảm sâu sắc, không đặt bản thân vào vị trí của người khác sẽ không hiểu người đó nghĩ gì, cho nên ba sẽ không hiểu trong lòng tôi đã trải qua những gì, giống vậy, tôi cũng sẽ không hiểu ba. Tôi hiện tại, tiếp nhận sự thật này rồi."

Nói xong đứng lên, từ bên cạnh người đàn ông cậu đã từng rất ỷ lại rời đi.

Có lẽ thứ Trương Sở Nam nhìn thấy, chẳng qua đứa nhỏ đang bước vào thời kì phản nghịch muốn bộc lộ cảm xúc và giận dỗi, cấp thiết chứng minh cái gì đó.

Nhưng với Trương Tự mà nói, đây là bước ngoặc trên con đường trưởng thành đánh dấu bước tiến đầu tiên từ cậu nhóc trở thành đàn ông.

Trương Sở Nam vẫn còn ở chỗ cũ, rất lâu sau cũng không có cách nào tỉnh táo lại.

Lời của Trương Tự mang đến cho ông rất nhiều xúc động, nhưng chắc hẳn, ông cũng không cảm thấy bản thân mình rất tệ.

Thiết lập hình tượng hoàn mỹ không phải nói cho có, trừ đối thủ mua thủy quân hắc ông, ông gần như là một thần tượng hoàn mỹ.

Bằng không thì không thể nào bắt giữ được Quan Du Bạch nữ vương châu báu nổi tiếng khắp nơi, thiên kim nhà họ Quan được xưng là trân châu thế kỷ.

"Trương Tự, con quá nhạy cảm, tố chất tâm lý quá kém." Trương Sở Nam ôm đầu nghĩ một lát, mới đuổi theo con trai: "Đợi ngày nào đó con không phiền não vì những cái này nữa, con mới thật sự trưởng thành."

Trương Tự tức cười, không muốn nói nữa.

Quan Du Bạch xen vào: "Đứa trẻ đáng yêu đều không phải như vậy sao? Em không hy vọng Tự Tự giống Dĩ Tuân, Dĩ Tuân lười cãi nhau với em."

Mẹ con hai người nhìn nhau, một người tràn đầy oán niệm, một người bình thản.

Trương Tự nói nhỏ: "Ít nhất dì bị tủi thân, anh ta sẽ bảo vệ."

"Con nói ba không bảo vệ con?" Trương Sở Nam tìm ghế ngồi xuống: "Ba không bảo vệ con lúc nào?"

"Chưa từng bảo vệ." Trương Tự nói: "Ba chỉ biết tìm tật xấu từ trên người tôi."

Còn có: "Lời fans nói còn có trọng lượng hơn tôi, đừng phản bác, phản bác chính là chột dạ."

Trương Sở Nam tức đến đau ngực: "Miệng mồm lanh lợi, ba hôm nay mới biết."

Trương Tự chẹp một tiếng: "Nói cứ như thể ba rất hiểu tôi." Nói rồi cầm dao nĩa, chuẩn bị ăn.

Một bát cháo rất dễ tiêu hóa, muốn cãi nhau cũng phải ăn no mới có sức lực.

Chiến tranh tạm dừng, Trương Sở Nam nói: "Đi thi bằng lái, ba không phải không mua nổi xe cho con."

Trương Tự hừ lạnh: "Tôi năm ngoái đã lấy được bằng lái xe."

Trương Sở Nam sững sờ: "Tại sao con không nói với ba?"

Đối phương không trả lời ông, bộ dáng không thèm tiếp lời.

"Tự Tự buổi tối ngủ lại được không?" Quan Du Bạch mời ở lại: "Dù sao cũng đã nghỉ hè, lại không cần đi học, ngày mại để Dữ Tuân mang con đi đại lý xe hơi xem xe."

"Không được." Thái độ Trương Tự dành cho Quan Du Bạch tốt hơn Trương Sở Nam: "Buổi tối tôi có hẹn ăn cơm với người ta."

"Như vậy, buổi chiều đi được không?" Quan Du Bạch không miễn cưỡng: "Đặt xe xong, rồi để cho Dĩ Tuân đưa con về."

Nói xong dặn dò con trai: "Dĩ Tuân?"

Quan Dĩ Tuân: "Biết rồi, mẹ."

Trương Tự thở dài, nhận thức được cái gì gọi là thấp cổ bé họng.

Chính là không có người coi lời cậu ra gì.

---

"Thực ra tôi không cần mua xe." Ngồi trên ghế phụ của Quan Dĩ Tuân, thái độ Trương Tự thả lỏng không ít: "Tôi có thẻ tàu điện ngầm thành phố A."

"..." Quan Dĩ Tuân liếc nhìn cậu.

"Chủ yếu mua rồi tôi cũng nuôi không nổi." Trương Tự nói: "Mức chi phí của tôi không giống các người, hiểu không?"

Quan Dĩ Tuân biết, đây là một người quật cường.

"Vậy đi xem thử cũng được, không chừng có cái cậu thích, coi như người làm anh như tôi tặng quà cho cậu."

Trương Tự liếc nhìn: "Đừng chọc cười nữa, anh thật sự cảm thấy anh là anh tôi?"

Quan Dĩ Tuân hỏi lại: "Tại sao không phải?"

Từ phương diện pháp luật mà nói họ chính là người một nhà, từ phương diện tình cảm mà nói, hắn và mẹ hắn cũng bằng lòng làm người một nhà với Trương Tự.

"Tôi không cần yêu ai yêu cả đường đi của mấy người." Trương Tự nói: "Ít đặt nhiều tâm tư lên người tôi."

"Yêu ai yêu cả đường đi?" Quan Dĩ Tuân nói: "Cậu cho rằng tôi rất thích chú Nam, tôi không thân với chú ấy, giống như cậu với mẹ tôi."

"Vậy tại sao?" Trương Tự cà lơ phất phơ nói: "Chẳng lẽ vì tôi đẹp trai?"

Quan Dĩ Tuân vẻ mặt chân thành: "Cậu chỉ coi như không khó xem."

Trương Tự tựa trên ghế nửa ngày không nói chuyện.

Bởi vì cậu đang hoài nghi nhân sinh.

"Trên người tôi từ trên xuống dưới ưu điểm lớn nhất chính là gương mặt này, anh thế mà nói tôi bình thường?"

Quan Dĩ Tuân: "Đã đến thành phố xe hơi."

Lúc Trương Tự nhìn thời gian, còn rất sớm, nể mặt người ta đi xuống xem thử cũng được.

"Cậu Lục, anh đang nhìn cái gì?" Một cô gái đẩy đẩy người đàn ông đang phân tâm bên cạnh mình, cười ngọt làm nũng: "Sinh nhật người ta đến rồi, anh không tặng quà sinh nhật cho người ta sao?"

Lục Khải thu hồi ánh mắt, liếc cô gái chủ động quấn lên: "Tôi từng ngủ cô?"

Cô gái sững sờ, nắm tay làm nũng sững sờ giữa không trung.

"Sinh nhật cô liên quan gì đến tôi?" Lục Khải không quan tâm đối phương và giám đốc đại lý xe đang xấu hổ, đẩy họ ra rời đi.

Trong tầm quan sát nơi hắn dừng chân, hai hình bóng một cao một thấp phong cách khác nhau, giống như đang xem xe.

Hai người này là Trương Tự và Quan Dĩ Tuân.

Từ chối nhân viên bán hàng giới thiệu bên cạnh, Quan Dĩ Tuân kiên nhẫn xem chung Trương Tự.

"Chiếc này thế nào? Tôi cảm thấy hợp với cậu."

"Không thích." Trương Tự trên miệng nói vậy, nhưng lại nhìn rất nghiêm túc, có lẽ đợi cậu có tiền có thể mua một chiếc.

Quan Dĩ Tuân nhìn ở trong mắt, nhỏ giọng nói: "Tôi tặng cho cậu."

Trương Tự hất hất tay: "Không cần, tôi tạm thời thật sự không cần."

Lục Khải gửi tin nhắn cho Hứa Bạc Tô: [Anh em, số 0 lần trước quen ở gay bar cậu còn liên lạc không.]

Hứa Bạc Tô: [Còn.]

Lục Khải: [Tôi ở đại lý xe nhìn thấy một người đàn ông đang xem xe chung với cậu ấy.]

Tác giả có lời muốn nói: Dâu tây sắp biến thành dâu tây muối.

Ngủ một giấc dậy, nhận được tin nhắn của bạn, vội kéo rèm ra, một mảnh trắng xóa, không biết tuyết rơi từ lúc nào. Cũng tranh thủ chụp vội mấy tấm hình trên đường đi đến trạm nhận hàng, rồi gửi cho bạn. Bạn có bảo chỗ nó tuyết rơi đóng cục cục, chỗ mình tuyết rơi từng hạt. Nên mình có ghẹo bạn mình là, tuyết ở Việt Nam nó vậy đấy, tuyết ở nước xx mấy bạn nó đóng cục đóng hòn. Bạn mình có bảo tháng 3 thời tiết sẽ ấm hơn, mà 24/2 rồi tuyết vẫn còn rơi, muốn khóc tiếng chó với bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro