Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy nói với tôi làm gì. Tránh ra, đồ điên.

Anh hất tay cậu ra, toan vội bước đi. Jimin chạy với theo anh:

- Vì đơn giản là em thích anh, và em muốn anh biết điều đó. Vâng! Chào anh.

Jimun dúi vào tay Kook một tờ giấy gấp gọn gàng rồi chạy vội đi, tim vẫn đập thình thịch, thình thịch, chẳng dám ngoái đầu lại. Dù chạy rất nhanh nhưng Jimin vẫn nghe đâu đó vọng lại câu nói: "Đồ dở hơi!". Thật là phiền phức mà, mới sáng ra đã gặp chuyện đâu đâu. Vớ vẩn. Kook mở tờ giấy, dòng chữ ngay ngắn, nét chữ nắn nót:

"Park Jimin - 0989xxxxxx. Em. Một người thích anh!"

Đúng là đồ dở hơi, ai cần thông tin của cậu ta chứ. Kook tiện tay vo tròn tờ giấy, ném qua bên vệ đường.

...

Tít! Tít! Tít!

Có sms, lạ thật, giờ này còn ai nhắn tin nữa nhỉ, 1h đêm rồi.

"Anh ơi, hôm nay gió mùa về đấy, anh ngủ sớm đi nha, đừng chơi game nữa. Chúc anh ngủ ngon!"

"Ai đấy?"

"Em. Một người thích anh!"

Kook thoáng ngạc nhiên, là cậu con trai lúc sáng đây mà. Kỳ lạ, sao cậu ta biết số điện thoại mình nhỉ. Mặc kệ, không reply. Nhưng tự nhiên anh cũng thấy hơi lành lạnh. Thôi thì tắt máy đi ngủ vậy.

Ở bên kia, Jimin thấy phòng anh tắt đèn rồi mới quay vào trong, đứng ngoài ban công gió hơi lạnh, nhưng có chút ấm áp len vào tim cậu. Ít ra thì anh cũng chịu ngủ rồi. Jimin cũng không chờ đợi tin nhắn trả lời, vì cậu biết anh sẽ không reply.

Cứ thế cứ thế, ngày nào Jimin cũng sms cho Kook, những tin nhắn chúc ngủ ngon, những lời nhắn nhủ giản đơn, những câu nói hỏi han quan tâm ... Rất nhiều, rất nhiều, nhưng dường như chủ nhân của nó chẳng trông chờ sự hồi đáp. Kook thấy lạ vô cùng, tại sao cậu ta biết mình chơi bóng rổ bị ngã, hay là uống rượu say khuya mới về, hoặc là sáng ra biết trời mưa mà vẫn không mang theo ô v.v ... Dường như mọi chuyện về anh, cậu đều rõ, khiến anh rất tò mò. Nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng để tâm đến cậu, anh chẳng muốn có rắc rối. Con gái thích anh trên đời này nhiều lắm, anh chẳng hơi đâu mà quan tâm đến cậu. Thỉnh thoảng, không chịu được những tin nhắn phiền phức ấy, Kook cũng reply:

"Ngủ đi đồ phiền phức, đừng phiền tôi chơi dota."

Hoặc là: "Mấy giờ rồi mà còn sms, cậu phá giấc ngủ của tôi rồi. Ngủ đi, lải nhải nhiều, tôi ghét đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro