Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng rồi anh vẫn vui vẻ đứng dậy, tắt máy và leo lên giường. Ngủ rất ngon!

Không biết rằng ai đó cũng đang cười rất tươi. Và ngủ rất ngon!

Lạ là cũng có hôm cả ngày không thấy sms của cậu, Kook nghĩ, chắc lại chơi trò mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng sms rồi đột ngột không sms nữa. Xuất hiện và biến mất chứ gì, cái trò này Kook còn lạ gì nữa, như kiểu lâu lâu cho kẻ nghiện 1 liều thuốc để nó chẳng thế cắt cơn. Tiếc là Kook không phải con nghiện, cũng chẳng dễ động lòng. Định bắt anh chủ động nhắn tin cho chắc. Mơ à, còn lâu nhé. Nhưng tối đó tự nhiên anh thấy thiêu thiếu, loay hoay chập chờn mãi mới tìm được vào giấc mơ.

Chẳng biết từ lúc nào, Kook bỗng thấy quen dần với sự có mặt của cậu trong cuộc sống của anh. Kook không còn cảm thấy khó chịu và bực bội mỗi khi nhìn thấy cậu. Ngược lại, cảm thấy việc gặp cậu mỗi ngày là điều đương nhiên, giống như mỗi sáng dậy, ai cũng phải đánh răng vậy.

Sáng sáng đi bộ đến trường lại có người lẽo đẽo theo sau, phiền phức thế. Kook cũng đâm bực, nhưng có hôm không thấy cậu ấy trong lòng lại thấy trống trống, thấp tha thấp thỏm không yên.

Những buổi trưa khi Jimin tíu tít mang cơm cho anh thì Kook tỏ vẻ không vui, cau có khi Jimin kể lể thở than làm món này khó khăn thế nào và cậu phải chiến đấu như chiến binh trong bếp ra sao … Jimin lúc nào cũng líu lo và hay cười như thế, trẻ con lắm. Nhưng, dù nói “đồ ăn cậu làm khó ăn chết đi được” thì anh vẫn cứ cố ăn hết. Có hôm Jimin đến muộn, Kook vẫn đợi mà không chịu vào căng-tin ăn cơm trước.

- Xin lỗi anh, tắc đường nên em đến muộn. Anh đã ăn trưa chưa vậy.

- Không sao. Hôm nay tan tiết muộn nên tôi cũng chưa kịp ăn gì. Đưa đây.

Và thế là cũng chỉ kịp ăn vội, rồi mỗi người về lớp của mình. Mà thật ra, anh cũng chưa biết cậu học lớp nào @@. Có phải anh quá vô tâm hay không? Nhưng anh không bao giờ hỏi, những điều anh biết đều do cậu tự nói với anh.

==========
      

                  Hay thì bình chọn cho ta nhá ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro